Chương 235: Điều hiển nhiên (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đột nhiên…”

Thật sự quá đột nhiên.

“Đột nhiên em không thể vào trạng thái cuồng nộ được. Em không thể nhớ mình đã làm nó như thế nào. Em muốn nhanh chóng tìm ra cách khắc phục và xử lý, nhưng em không nhớ nổi phương pháp. Thật sự quá đột ngột. Em không biết tại sao nữa-”
“Lock, cậu như vậy từ bao giờ?”

Bộp, bộp.
Lock ngừng nói khi Raon vỗ vai cậu. Dù vậy nhưng trong mắt cậu vẫn có chút mờ mịt.

Cậu bỗng nhiên không thể tiến vào trạng thái cuồng nộ.
Sự suy thoái sức mạnh đột ngột như này.
Lock biết nó bắt đầu từ khi nào. Do vậy cậu mới không thể nói. Vì nó sẽ khiến cậu trông có vẻ thật ngu ngốc và vô dụng.

“Nó, mọi người biết đấy, nó xuất hiện từ lúc…”

Đầu môi của Lock dần trở nên tái xanh.
Ngay lúc đó, Cale cất tiếng.

“Thôi khỏi đi.”

Lock bối rối và nhìn qua hướng khác.

“Ta chắc ngày nào đó nó sẽ hồi phục thôi.”
“… Sao ạ?”

Lock thấy Cale nói vậy bằng vẻ mặt điềm tĩnh. Và cậu cảm nhận được cảm xúc của Cale qua biểu cảm và giọng nói của cậu ấy.

“Trước tiên cần vỗ béo cậu đã. Cứ vô tư thư giãn và lăn lộn xung quanh đi.”
“Anh ấy nói phải đó! Lock, anh gầy quá rồi!”

Bọn họ đều cực kì bình thản, cứ như thể họ đến đây để hưởng thụ một kì nghỉ vậy. Điều đó khiến Lock mấp máy môi mấy lần mới có thể thốt ra một vài từ.

“… Nhưng trận chiến sắp diễn ra.”

Trận chiến.
Thứ từ ngữ nghe thật kinh khủng và đáng sợ.

“Và…?”

Thế mà, câu trả lời cậu nhận được lại vô cùng lãnh đạm.
Lock bỗng thấy thật khó chịu. Cậu gào lên.

“Em đã không thể cuồng nộ kể từ lúc nghe về chiến tranh!”

‘A…’
Vẻ mặt của Lock sụp đổ sau khi nói ra sự thật đó. Cậu cúi thấp đầu, rồi vùi mặt vào tay mình.

Cậu nhớ lại khoảnh khắc mà cậu nhận ra mình không thể vào trạng thái cuồng nộ.
Đó là khi Rosalyn nói cậu biết về trận chiến sắp tới.

Là khi cô nói với cậu rằng, Liên minh Bất khuất đang tiến đến Vương quốc Breck cho cuộc chiến cuối cùng.
Vào lúc ấy, tim cậu đã đập điên cuồng. Sau đó cậu nhận ra mình không thể vào trạng thái cuồng nộ được nữa.

“Kể từ giây phút đó, kể từ khi em biết được chúng ta sẽ chiến đấu, em đã không thể phát cuồng nữa. Lẽ ra em phải chiến đấu cùng với mọi người, nhưng tại sao, tại sao em lại không thể cuồng nộ ngay trước trận chiến chứ?”

Lock đã hoàn toàn tuyệt vọng trước sự thật ấy.
Sự thật là cậu thấy chán ghét chính bản thân mình.
Bất kì ai cũng có thể hiểu được tại sao cậu lại cảm thấy như vậy vào thời điểm này.

“… Cứ như em đang cố trốn tránh trận chiến. Như thể em đang sợ hãi. Em cần phải lớn thật nhanh để hỗ trợ mọi người chứ.”

Lock nhớ lại ánh mắt bối rối của Rosalyn khi cô tìm cách an ủi cậu, và vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt những người khác, những người cậu đã không gặp trong một thời gian.
Sự quan tâm của họ dành cho cậu càng khiến cậu căm ghét bản thân hơn nữa.

“Anh Choi Han và chị Rosalyn đã cứu em và những đứa em của em.”

Lock chưa từng nghĩ cậu có thể tự mình đi đến được ngày hôm nay. Rất nhiều người đã từng giúp đỡ và chỉ lối cho kẻ nhu nhược và nhút nhát là cậu.

“Thiếu gia cũng đã cứu chúng em và cho chúng em một mái ấm. Em cần phải trả ơn cho anh vì điều ấy! Nhưng tại sao em lại thế này!”

Thế nên Lock căm ghét bản thân của hiện tại.
Cậu thấy xấu hổ.
Quên việc trở thành Vua Sói đi, cậu chỉ là kẻ yếu đuối mà thôi.
Lock nhìn đôi tay vẫn đang run rẩy và thở dài.
Vào lúc ấy, cậu lại nghe thấy tiếng nói của Cale.

“Không sao đâu.”

Cale đặt nĩa xuống và nhìn về phía Lock.

“Lock.”

Tiếng gọi của Cale như đang nói Lock hãy nhìn cậu ấy. Thiếu niên tộc Sói trẻ tuổi chầm chậm ngẩng đầu. Cale tự thừa nhận sai lầm của mình, và nói.

“Xung quanh cậu vẫn còn rất nhiều người.”

Lock chưa bao giờ thấy Cale mang vẻ mặt như vậy trước đây.

“Ta đã để cậu ở đây một mình và nghĩ cậu có thể hiểu được sự cô độc của loài Sói. Nhưng ta không mong nó sẽ thành sự giày vò cho cậu, cũng không mong cậu sẽ hoảng sợ.”

Cale không phải loại người tồi tệ đến mức mong điều như vậy sẽ xảy đến với một đứa trẻ.
Lock đã có một gia đình, nên Cale nghĩ cậu nhóc sẽ không quá cô đơn. Thế nhưng đứa trẻ nhút nhát này có vẻ bị áp lực nặng nề hơn là thấy cô độc.

Sự mất mát.
Trong tiểu thuyết ban đầu, cái chết của trị liệu sư Pendrick đã dẫn đến lần biến đổi trạng thái cuồng nộ đầu tiên của Lock, và nó cũng đã giúp cậu trưởng thành.
Có điều Cale không định làm điều gì điên rồ như thế. Lock mới chỉ 15 tuổi. Chỉ có kẻ mất trí mới có thể làm như vậy với một đứa trẻ.

“Cậu không việc gì phải vội cả.”
“… Anh đã cứu em, và đã tin tưởng em như vậy mà.”

Cale chỉ hỏi một câu, và tiếng lẩm bẩm của Lock lập tức dừng lại.

“Nếu ta yếu đuối, cậu có vứt bỏ ta không?”
“Sao-”

Chuyện vớ vẩn như thế thật khó mà tin được.
Lock vứt bỏ Cale ư?
Cậu mở to mắt kinh ngạc nhìn khi Cale mỉm cười.

“Lock, cậu sẽ không làm vậy, đúng chứ?”

Cale cầm chiếc nĩa lên.

“Nên là đừng có hỏi điều hiển nhiên như thế. Ăn đi.”
Điều hiển nhiên.
Lock bất chợt nghẹn lời một lần nữa.

“Nếu muốn đền đáp cho sự tin tưởng của ta, trước tiên cho ta thấy là cậu đủ khỏe mạnh đã. Và chỉ cần để ý quan sát. Bạn bè của cậu, không, thành viên trong gia đình của cậu, mạnh hơn cậu nghĩ đấy.”

Keng.
Raon đẩy một cái nĩa về phía Lock. Cale nói tiếp.

“Ngay cả ta cũng đủ mạnh để bảo vệ cậu trong một trận chiến.”

Cale nói với giọng điệu trêu đùa. Lock cảm giác cậu được thấy rất nhiều biểu cảm mới trên khuôn mặt Cale trong hôm nay. Cậu chậm rãi cầm nĩa lên rồi ăn.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, thức ăn có vị thật ngon.
Cậu đã không thể thấy ngon miệng ngay cả khi nếm thử những món ăn sang trọng nhất tại Hẻm Chết.

“… Ngon quá.”
“Ngon thì ăn nhiều vào.”

Lock nhìn Cale đẩy một đĩa thức ăn ú ụ về phía cậu, trong khi tiếp tục nhồi đồ ăn vào miệng.
Cậu cảm thấy nếu không làm vậy, sẽ có gì đó bật ra mất. Cậu nhóc vùi mặt vào đống thức ăn, cố kìm lại cảm xúc của mình.

Raon chỉ lặng lẽ nhìn Lock. Và rồi đôi mắt xanh đen của Rồng Đen lén liếc qua một phía. Nhóc rồng con sáu tuổi vừa tiếp tục nhai vừa nhìn về phía Cale.

* * *

Cale tiễn Lock ra khỏi lều của mình khi Lock đã no, rồi cậu nhìn quanh căn lều yên tĩnh.

‘Có vẻ mình có thể ngủ khoảng ba tiếng.’

Cậu sẽ phải bận rộn ngay từ sáng sớm.
Để làm vậy, cậu ít nhất cần chợp mắt một lát. Tất nhiên vẫn sẽ có người canh gác, nhưng một trong những nhiệm vụ ngay bây giờ của cậu là ngủ.

“Raon.”
“Sao thế, nhân loại?”
“Kết nối thiết bị liên lạc hình ảnh đi.”

Cale nghĩ về Lock và quyết định, cậu cần gọi cho người đó.

‘Thành thật mà nói, giờ bảo vệ mỗi thân mình đã đủ mệt rồi. Sẽ rất khó để bảo vệ cho cả tên nhóc to con kia nữa.’

Cale không thể tự tin tưởng vào cấp độ sức mạnh của chính mình, thế nên cậu định sử dụng các mối quan hệ cậu sở hữu. Cậu nhìn Raon chuẩn bị lấy thiết bị liên lạc hình ảnh ra.

“Nhân tiện thì, nhân loại nè.”
“Gì thế?”

Cale chạm mắt với nhóc rồng sáu tuổi, nó đã ngừng việc kết nối trên tay và hướng ánh mắt về phía cậu. Raon nhìn Cale rồi hỏi.

“Ta không thể trải qua kỳ trưởng thành đầu tiên của mình. Vậy có ổn không?”

Cale nhớ lại cảnh Raon vùi mình trong chăn và khóc lóc về việc nó không thể trở nên vĩ đại và hùng mạnh thế nào khi nó thất bại trong việc kích hoạt giai đoạn trưởng thành đầu tiên. Cale tự hỏi tại sao Raon lại đột ngột nhắc đến vấn đề này.
Cậu nghĩ có thể là do vấn đề với trạng thái cuồng nộ mà Lock gặp phải, nhưng cậu vẫn đáp lại sau khi thấy ánh mắt như đang cầu xin đáp án của chú Rồng.

“Trước đó ta chưa trả lời sao? Đừng hỏi ta mấy điều hiển nhiên như thế.”
“… Nếu ta yếu vẫn ổn sao?”

‘Nó đang nói cái quái gì thế?’

Cale hoài nghi những gì mà con Rồng đáng sợ không hề yếu ớt nào đấy vừa nói và thản nhiên đáp.

“Khi ta gặp nhóc trong hang động, ta đã nghĩ là nhóc yếu đấy.”

Móng vuốt nhỏ của nhóc Rồng hơi khựng lại trong khi thao tác với thiết bị liên lạc hình tròn.

Hang động.

Raon nhớ lại lần đầu tiên nó gặp Cale.
Sức mạnh của nó bị hạn chế bởi những sợi xích kiểm soát năng lượng.

Khi đó nó rất yếu. Yếu đến mức không thể chạy trốn và chỉ có thể sống trong hang động tối tăm đó, giả vờ như không thể nghe hay nghĩ gì cho bản thân.

Và rồi nó được cứu.
Dù cho nó không hề mạnh mẽ.

Raon cảm thấy có một bàn tay đang mạnh mẽ xoa lấy đầu mình. Cùng với đó là tiếng Cale thở dài rồi lầm bẩm: “Nhóc Rồng sáu tuổi thì vẫn chỉ là nhóc con mà thôi.”

“Raon, dù ta yếu hơn nhóc, nhưng ta đã sống lâu hơn nhóc ít nhất ba mươi, à không, mười lăm năm. Kể cả thế ta vẫn yếu hơn nhóc. Ta thậm chí không mạnh bằng một chân trước của nhóc nữa. Việc này có quan trọng sao?”

Cale nhận ra mình đã nói sai số năm và nhanh chóng sửa lại, cậu nhìn Raon.

“Chẳng quan trọng chỗ nào cả.”

Câu trả lời nghiêm chỉnh của nhóc Rồng khiến Cale gật đầu, như đang nói: “Vậy thì cần gì phải lo lắng về nó chứ?”
Raon vừa tiếp tục kết nối thiết bị liên lạc truyền hình vừa lén liếc nhìn Cale.
Rồi nó lại lần nữa lên tiếng.

“Nhân loại à, sao ngươi lại cứu ta? Ta chỉ tò mò thôi!”

Raon nhìn Cale ngả người trên ghế, cậu đáp.

“Tại sao ta cứu ngươi á? Vì ta thích.”
“Thế sao ngươi lại giữ ta bên cạnh?”

Cale thản nhiên mà cũng thành thật trả lời Raon, hôm nay nó có vẻ nhiều câu hỏi hơn thường ngày.

“Cần có lý do sao?”

“Không cần có lý do ư?
Tại sao ngươi lại cứu ta và đồng hành với ta?
Thật sự không cần lý do cho việc đó sao?”

Cho đến hiện tại, Raon đã không hỏi bất cứ một điều gì, nhưng nó rất tò mò. Mọi việc trên đời đều có nguyên do. Mọi thứ đều liên kết với nhau, và những liên kết đó có thể sẽ dẫn đến những tình huống khác hẳn nhau.
Nó biết phải có lý do gì đó cho việc Cale và mình đã đồng hành cùng nhau tới tận bây giờ.

Nhóc Rồng tò mò muốn biết nguyên do của mọi việc. Và nhân loại, kẻ nói rằng đã sống lâu hơn nó ít nhất mười lăm năm trả lời.

“Nhà của nhóc là nhà của chúng ta. Như vậy còn chưa đủ à?”

Nhà của nhóc là nhà của chúng ta.
Raon lặp lại câu đó trong đầu. Dù không biết tại sao, nhưng nghe nó có vẻ thật hấp dẫn. Raon nghĩ thêm về nó một lúc, rồi khắc ghi lại trong tâm trí.
Nó bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Nhóc Rồng sáu tuổi chậm rãi mỉm cười.

“Ngươi nói đúng! Nhân loại, vậy là đủ rồi!”

Cale chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vẫn nghiêm khắc nói với Raon đã lại tràn đầy năng lượng.

“Cuộc gọi.”
“A, phải! Ngài Rồng vĩ đại và quyền năng này sẽ làm xong nó ngay lập tức!”

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Cale để Raon nằm cười khúc khích trong lòng, rồi cậu kết thúc cuộc thoại.

Sau đó cậu hướng thẳng đến giường.
Cậu sẽ không được ngủ yên một khi trận chiến bắt đầu.

Ba tiếng.
Ba tiếng đồng hồ này là vô cùng quý giá.
Cale không chút do dự ngã xuống giường để đến với giấc ngủ quý báu của mình. Cậu thậm chí không thay bộ quân phục để có thể ngủ đến những giây phút cuối cùng, trong khi đó Raon giúp cậu tắt đèn trong lều đi.

Raon tìm chỗ rồi nằm cạnh Cale, nhưng cậu không để tâm tới mà lập tức nhắm mắt.
Thật dễ dàng để đi vào giấc ngủ khi đã ăn no căng bụng cùng với Lock.

“Nhân loại, nhân loại à.”

Cale nghe thấy giọng Raon ngay trước khi cậu thiếp đi.

‘… Nhóc con sáu tuổi này hôm nay thực sự có rất nhiều câu hỏi.’

Sự đáng sợ của những câu hỏi khiến Cale phải choáng ngợp. Vậy nhưng Raon vẫn tiếp tục.

“Nhân loại, nếu quay ngược thời gian thì ngươi có cứu ta thêm lần nữa không?”

‘Hôm nay nó bị sao thế?’

“Ta đã nói nhóc đừng hỏi mấy thứ hiển nhiên rồi mà.”

“Nhân loại, nếu ta một lần nữa trở nên yếu đuối và yêu cầu ngươi cứu ta, ngươi sẽ lại cứu ta chứ?”

Cale dịch thân thể uể oải của cậu và đặt tay lên đầu Raon. Cậu cảm giác mình đang lịm dần đi trong khi đáp lại.

“Tất nhiên là ta sẽ cứu nhóc.”

Rồi Cale thiếp đi. Raon nhìn Cale một lúc lâu rồi mới rúc vào bên cạnh Cale, cuộn mình và nhắm nghiền mắt.

‘Ta sẽ cứu nhóc dù nhóc có yếu đi chăng nữa.’
Những từ đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Raon. Nhờ đó, nó dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Chẳng mấy chốc, trong căn lều chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của một người lớn và một nhóc rồng con.

* * *

Ngày hôm sau.

Bípppppppppp- Bíppppppp-

Cale lật người sau khi ngay thấy âm thanh báo thức. Cậu cần mở mắt ra, nhưng không thể dễ dàng làm vậy vì cậu còn muốn ngủ thêm chút nữa.

“… Ưm…”

Cale cựa quậy thêm một chút rồi buộc mình mở mắt. Cậu thấy trần của căn lều.

Bíppppppppp bíppppp-

Âm thanh báo thức. Tiếng chuông vang lên để đánh thức Cale, cũng như những người khác gần đó. Cale từ trên giường ngồi dậy.

“Ấy daaa.”

Tiếng than thở cậu nghe hệt như một ông già vừa mới tỉnh giấc. Cậu nhấc tay lên cố gắng dụi một bên mắt của mình. Rồi cậu thấy bối rối.

“Hửm?”

‘Có gì đó kì lạ quá.’

Không phải có hơi yên tĩnh quá mức sao.
Đáng ra giờ sẽ phải rất ồn ào. Và hẳn là có ai đó nên đè vào bụng cậu rồi chứ.

Nhưng không, chỉ có yên lặng.
Thay vào đó Cale nghe được một thứ khác.
Huuuuuu, huuuuuu.

Là tiếng ai đó đang thở.
Thể nhưng, là thở một cách nặng nhọc.

Cale từ từ quay đầu lại.

Bíppppppppp- Bíppppp-

Tiếng chuông vẫn vang lên xung quanh cậu. Đôi mắt cậu dần dần thích nghi với bóng tối, và cậu nhìn thấy sự tồn tại bên cạnh mình.
Phải, ngay bên cạnh cậu. Sự tồn tại ấy đang cuộn tròn say giấc ngay bên cạnh cậu.

Cậu thấy một con Rồng đen đang cuộn mình lại.

Cale chầm chậm đưa tay về trước trán Raon.

Huuuuuu, huuuu.

Cậu đã từng nghe thấy cách thở này trước đây.
Cale đặt tay lên trán nó.
Và rồi cậu cau mày.

Nóng.
Quá nóng.

Cơ thể Raon như đang bốc cháy.

Cale nhìn đôi cánh đen của Raon vô lực thả hai bên người.
Trông nó như thể đã mất ý thức vì sốt quá cao.

Trận chiến sẽ nổ ra chỉ trong một chốc nữa, nhưng Raon lại bị ốm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro