Chương 196: Một con Rồng? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những đám mây chiến tranh đang bao trùm lấy lãnh thổ Henituse.

Vương quốc Roan từng tuyên bố rằng bên ngoài lục địa phía Tây đã ổn định. Tuy nhiên, đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão.

Thành phố Mưa, vị trí của dinh thự Henituse.

Vai của những thường dân đang co rúm lại vì sợ hãi.

Những người đang đi một mình hay đang tụm năm tụm bảy với nhau đều có những nét mặt kỳ lạ. Nỗi sợ, lo lắng cùng một số cảm xúc khác thường khác đều hiện rõ trên khuôn mặt của họ.

Một trong những người dân đang đi dạo cùng bạn đã dừng lại để kéo áo khoác chặt hơn vì khí lạnh trong khi quan sát xung quanh.

Anh nhìn thấy bức tường thành kiên cố mới được tu sửa. Đó là một bức tường dày, cao ngất ngưởng.

Anh cũng thấy từng tốp kỵ sĩ cùng binh lính đang đi tuần phía trên bức tường.

Rồi ánh mắt anh ngước lên bầu trời.

"... Một người cùng cái cơ thể yếu đuối kia đang phải làm rất nhiều việc."

Bạn của anh dừng lại khi nghe lời đó và cũng nhìn lên.

Tường thành to lớn bao bọc cả Thành phố Mưa. Nhưng ngay cả bức tường đó cũng không thể vươn tới trời cao.

Mọi người dân đều có thể thấy tiết trời mùa đông được phủ bởi một tầng mây xám xịt.

'Những con wyvern sẽ xâm chiếm bầu trời ư?'

Họ không thể ngừng lo sợ.

Nhưng còn có một thứ còn thu hút họ hơn bầu trời xám xịt này, là một tia sáng bạc.

Thành phố Mưa. Thành phố có quy mô nhỏ đang được một tấm khiên bạc mờ nhạt bao quanh. Một xúc cảm khác hiện lên khuôn mặt của mọi người, hòa cùng cảm xúc lo lắng và sợ hãi, là sự an tâm.

"...Không phải họ nói cậu ấy sẽ ho ra máu mỗi khi sử dụng tấm khiên sao?"

"Đó chính là vấn đề."

Bạn anh đáp lại với nét mặt bình tĩnh. Những thường dân khác cũng ngước nhìn bầu trời và bắt đầu bàn tán.

"Đã ba ngày rồi."

Phần lãnh thổ phía bắc của Vương quốc Roan đã trở thành nơi nguy hiểm nhất sau khi thế tử Alberu đưa ra đoạn phim về lũ wyvern và tuyên bố rằng Vương quốc Roan sẽ không chịu thua.

Khu vực phía đông bắc là nơi có nguy cơ bị tấn công cao nhất.

Vương quốc kẻ thù của Norland. Lãnh thổ Henituse tại đông bắc lại là nơi gần nhất với Norland, nơi nằm bên kia Dạ Lâm.

Đó là nguyên nhân tại sao mọi người lại kinh hãi như vậy.

Nhưng từ đêm có bản thông báo đó thì Thành phố Mưa đã được bao bọc bởi ánh bạc.

Họ không biết khi nào chiến tranh sẽ nổ ra.

Nhưng trong hơn ba ngày, tia sáng từ tấm khiên bạc không hề yếu đi dù chỉ một giây.

"Cậu ấy không ngất khi sử dụng tấm khiên lớn như vậy sao? Sao cậu ấy không kích hoạt nó khi bọn khốn từ phương bắc đến?"

Bạn anh lắc đầu đáp.

"Cậu không hiểu à? Người đó không muốn phải nhìn thấy chúng ta hay lãnh thổ bị tổn thương."

Anh im lặng trước câu trả lời đó.

Và anh nhìn lên bầu trời, nó cũng nói rằng đó là sự thật. Ngay cả bức tường thành cao ngất kia cũng không thể ngăn nổi lũ wyvern. Vương quốc Roan cũng chỉ có vài pháp sư có thể chiến đấu trên không.

Đó là lý do khiến một người yếu đuối như thiếu gia Cale phải sử dụng năng lực cổ đại của mình.

Trái tim của thường dân đập mạnh điên cuồng. Vào lúc đó, một người bạn khác của anh cũng nói.

"Tớ nghĩ tên đó là cặn bã."

Người đó không thể không hét lên với người bạn.

"Tồi tệ! Sao cậu có thể!"

Người thứ ba chen vào.

"Tớ đã nhìn thấy rồi, họ bảo cậu ta là người đã phang chai rượu vào bọn côn đồ! Sao lại là cặn bã được chứ?"

"Không phải tên đó cũng hay phá hoại đồ sao? Tớ nghe nói tên đó đã phá tan vài cái cửa tiệm."

"Ừm, thì."

Anh không thể bật lại lời nói của bạn mình.

Sự thật, thiếu gia Cale từng là một tên vô cùng tồi tệ. Không ai có thể thay đổi hay thậm chí là xoá đi quá khứ của mình. Nhưng mấy thứ đó chẳng là gì so với những hy sinh hiện tại của cậu.

"Hẳn cậu ấy đã thông suốt rồi. Giờ đây cậu ấy chính là thiếu gia của chúng ta."

"Đúng thế. Lãnh chúa của chúng ta là người tốt, nên thiếu gia hẳn cũng đã học được gì đó từ cha của mình chứ."

Người thường dân đồng tình với người bạn khi đang nhìn vào những thông báo được dán khắp Thành phố Mưa. Anh thuộc một trong số ít những người biết đọc.

Lời nhắn trên các tờ thông báo.

<Dinh thự Henituse sẽ cung cấp lương thực cho từng người dân đến khi hoà bình trở lại.>

Lãnh địa Henituse đã mở cửa nhà kho.

Số lương thực mà họ cất giữ đủ lớn để có thể đưa ra công bố vô thời hạn như thế.

Thường dân hướng mắt về phía cổng dinh thự.

Có rất đông người dân đã đến sau khi nghe về chiếc khiên bạc. Đây là trường hợp Đội quân Wyvern chắc chắn sẽ tập trung vào cuộc tập kích Thành phố Mưa chứ không phải một ngôi làng nào khác.

Nhưng họ vẫn lựa chọn tập trung bên dưới lãnh chúa của vùng.

Hơn nữa, có khá nhiều xe đẩy chất đầy lương thực từ kho Henituse hướng về những nơi khác nhau trong khu vực lãnh thổ. Một số xe đẩy còn có cả nông cụ.

'Chúng ta cần phải canh tác vào mùa xuân.'

Những lời Bá tước Deruth đã nói trong khi giao một vài nông cụ cho người dân đang lan nhanh như cháy rừng.

Trong tâm trí người dân, những lời đó tựa như một thông điệp.

Sau chiến tranh.

Trong mùa xuân sẽ đến sau mùa đông này.

Họ có thể quay lại cuộc sống thường nhật.

Người thường dân ngước lên trời.

"Nghe nói cậu ấy đang làm việc chăm chỉ dù bản thân đang rất đau đớn."

'Mong rằng cậu ấy vẫn ổn.'

Cale Henituse.

Người đàn ông hiện đang giữ chức Tư lệnh Quân đội vùng đông bắc đang rất cố gắng để tiếp tục giữ vững lá chắn.

Tin đồn này đang lan từ lãnh thổ Henituse đến toàn vùng đông bắc và dần đến khắp các nơi còn lại trên Vương quốc Roan.

* * *

Và đương nhiên.

"Phiền thật đấy."

Cale Henituse đã tự tung tin đồn về bản thân.

Hiện cậu đã biến phòng ngủ tại dinh thự thành phòng làm việc của mình.

Cậu dựa lưng vào chiếc sofa thoải mái và nói.

"Thiếu gia Eric Wheelsman chắc hẳn đang làm rất tốt, nhỉ?"

"Tôi chắc chắn là vậy."

Cale hướng về phía Ron đang mỉm cười và không thể không nghĩ rằng lão ta thật là một con người đáng sợ. Còn bản thân cậu, là một người tệ hại.

Đúng là cậu có quyền chỉ huy quân đội, nhưng mà cậu chỉ việc ngồi yên rồi ra lệnh.

Sau khi làm vậy, thiếu gia Eric cùng Ubarr sẽ làm theo lời cậu để viết ra những hướng dẫn chi tiết để gửi tới lãnh thổ.

Ron sẽ là người đầu tiên kiểm tra những bản hướng dẫn đó, trong khi thế tử Alberu là người thứ hai.

Ron đã từng làm gia chủ của một trong ngũ đại gia tộc sát thủ tại Đông đại lục. Ông có nhiều kiến thức về quân đội hơn Cale. Còn thế tử Alberu cũng tập trung mọi lực lượng vào vùng đông bắc, nơi có khả năng dễ bị tập kích đầu tiên nhất.

'Thật tuyệt khi có người khác làm việc hộ.'

Hiện Cale đang thư giãn.

Nụ cười của Ron dần trở nên lạnh lẽo khi tầm mắt Cale rời khỏi ông. Ánh mắt ông chỉ chăm chăm vào Cale, người dường như đang đắm mình trong mớ tài liệu trong khi cậu đang soát lại từng hướng dẫn và đưa ra những mệnh lệnh phù hợp với tình hình trước mắt.

Ông có thể thấy được khuôn mặt nhợt nhạt của Cale.

Bộp. Bộp. Bộp.

Ba ngày rồi. Raon đang dùng đuôi quất xuống một góc phòng. On và Hong cũng thế. Rồng Đen đang mang một bụng than trách.

"...Thứ nhân loại tốt bụng ngu ngốc!"

"Em ấy nói đúng. Anh thật ngốc."

"....Bực thật đấy."

On và Hong cũng chêm vào trong khi Raon đang nhìn xoáy vào lưng của Cale.

Raon đã nói rằng nó sẽ tiên phong diệt mọi kẻ địch.

Nhưng phản ứng từ Cale lại là.

'Không được, nếu lộ diện thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm mất.'

Cale có vẻ rất kiên quyết.

Raon đã vặn lại.

'Ai và thứ gì có thể khiến con Rồng vĩ đại và hùng mạnh này gặp nguy hiểm hả?'

Nhưng Cale không định tiết lộ cho Raon khi cậu vẫn chưa biết nhiều về chiếc vương miện hút máu rồng. Cậu chẳng có thời gian để gặp Rồng cổ đại Eruhaben.

Hơn nữa, lần này cậu cần phải tạo ra vài anh hùng.

Điều đó sẽ giúp cho họ cách để sống một cuộc đời an nhàn.

Nó cũng giúp Vương quốc Roan trở nên hùng mạnh hơn.

Dark Elf.

Chiêu hồn sư.

Tộc Hổ.

Và lãnh địa Henituse.

Cale đã lên kế hoạch tạo ra anh hùng từ những cái tên này.

Cậu muốn lay chuyển trái tim của cả vương quốc và lục địa. Một câu chuyện cảm động là yếu tố quan trọng để làm điều đó.

Cale nhanh chóng xem tập tài liệu cuối cùng trước khi nằm vật lên sofa.

Khiên Bất Hoại chắc chắn đã mạnh hơn trước.

Có lẽ là do hiện tại nó không cần phải chắn bất cứ thứ gì, nhưng chỉ duy trì như thế này cũng không khó.

Đương nhiên là nhờ cả vào Sinh lực Trái tim. Cậu vẫn ổn dù mấy hôm nay không chợp mắt nhiều. Một hoặc hai tiếng nghỉ ngơi là đủ tuyệt vời với cậu rồi.

Cale hài lòng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nơi có bầu trời đầy mây và một lá chắn mờ ảo.

Ngay lúc đó.

"Cale-nim, cậu có mệt không?"

Là Choi Han.

Cale quay đầu sang một bên.

'Sao cậu ta mãi không chịu lớn vậy?'

Cậu thắc mắc vì sao Choi Han vẫn có vẻ ngoài như một đứa học sinh trung học, nhưng lại quyết định gạt nó sang một bên vì khá khó chịu mỗi lần nghĩ về điều đó. Và cậu đáp lại câu hỏi từ Choi Han.

"Không mệt lắm đâu. Tôi đang viết lại một lịch sử mới cho vương quốc."

'Quả thật là vậy.'

Cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi. Đó là lý do vì sao lại là một lịch sử mới.

Thông thường mấy việc như thế này sẽ rất phiền phức.

Nhưng dù vậy, nó không quá khó cho cơ thể của cậu.

Cale nhìn ra ngoài cửa sổ.

Choi Han cau mày khi nhìn vào Cale, người đang dựa vào sofa với khuôn mặt xanh xao và ngắm quang cảnh phía bên ngoài cửa.

'Tại sao một người có thể như thế này nhỉ?'

Choi Han không hiểu. Cậu chạm vào thanh kiếm của mình trong khi suy nghĩ về nó. Lịch sử mới. Choi Han tập trung vào những con chữ đó.

Cale không quan tâm và từ tốn nâng tách trà ấm mà Ron mang đến cho cậu.

'Hửm?'

Là loại trà ngọt mà cậu thực sự thích. Cale lén nhìn Ron, người luôn treo nụ cười trên môi và nghĩ.

'Mình nghĩ ông già cũng mệt rồi. Ông ta quên mang trà có vị đắng cho mình.'

Cale nhìn Ron với vẻ lo lắng trước khi quay mặt đi và nhấp trà. Cậu uống một ngụm lớn vì vị ngọt tuyệt vời.

"Phụt!"

Rồi cậu phun hết ra.

Rồng Đen cũng dùng một chân để lấy đà và phóng lên không trung.

Từ xa có thể thấy một chấm đen.

Nó sẽ sớm đến.

Baaaaaang!

Bầu trời đang gào thét.

Cale đứng lên sau khi lau nước trà trên mặt.

Ngay tức khắc, chấm đen đó phóng vào trong làn mây.

Là những con wyvern.

Một, hai. Nhiều chấm đen dần lao về phía họ.

Bùm, bùm!

Trên trời tràn ngập những âm thanh như thế.

Wiiiiiiiiiiiiing- Wiiiiiiiiiiiiing!

Báo động khẩn vang lên trong từng ngóc ngách tại Thành phố Mưa.

Kẻ địch đã đến.

Buổi chiều bình thường này sẽ là khởi đầu cho chiến tranh.

"Tất cả bình tĩnh! Di chuyển theo chỉ dẫn của hiệp sĩ!"

Người hiệp sĩ hét lên khi chỉ đạo những thường dân đang run sợ đến nơi trú ẩn. Bọn họ đã giúp từng người đến nơi trú ẩn như đã luyện tập từ trước.

Cộp. Cộp. Cộp.

Cánh cửa của mọi ngôi nhà đều im lìm. Họ đã mong có thể nghe thấy tiếng người dân đóng cửa, nhưng vẫn không có âm thanh khóa cửa nào.

Cộp. Cộp. Cộp.

Những hiệp sĩ giáp bạc và lính vũ trang di chuyển từ tường thành và đi khắp thành phố.

Nhưng không ai có thể nghe được.

Bùm-Bùm!

Tiếng ồn do những wyvern đâm vào tấm chắn quá lớn để có thể nghe thấy bất cứ điều gì khác.

Roooooooooooooar!

Tiếng gào rú từ chúng là thứ duy nhất có thể nghe ở Thành phố Mưa này. Khuôn mặt của những công dân thành phố đều trở nên tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên họ tận mắt chứng kiến wyvern.

Ngay cả con nhỏ nhất cũng dài tận 5 mét. Tên kỵ sĩ ngồi trên con quái vật khổng lồ đó như một chấm bé tí vậy.

Nhưng những kỵ sĩ mặc giáp trắng như tuyết dường như lại có kinh nghiệm trong việc kiểm soát lũ quái vật hung bạo này, khiến những người lính và hiệp sĩ phải nuốt nước bọt.

Lịch kịch. Lịch kịch.

Các thường dân đều hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Liệu tấm khiên sẽ vỡ?

Tất cả chúng ta đều sẽ chết sao?

Họ sợ hãi nhìn về phía bức tường thành.

Ngay lúc đó.

"...Thiếu gia kìa!"

Một trong những người đang nhìn qua khung cửa sổ vô thức hét lên.

Cale đã xuất hiện trên tường thành.

Ánh bạc rực rỡ tỏa ra từ hai tay cậu. Cale bước đến giữa tường thành và vươn tay lên trời.

Hiệp sĩ và lính đang dõi theo cậu ở khoảng cách gần nhất.

Đây là trận chiến đầu tiên của họ.

Bỗng một giọng nói to và kiên quyết vang lên.

"Tấm khiên sẽ không vỡ!"

Là Bá tước Deruth trong bộ giáp.

Khuôn mặt lúc nào cũng ôn hòa của Bá tước hôm nay trông thật đáng sợ.

"Tất cả tập trung!"

Ngay cả tiếng va đập vào tấm khiên hòa cùng tiếng thét từ những con wyvern cũng không thể lấn át được giọng của Bá tước. Cale lắng nghe lời nói của Bá tước Deruth và mỉm cười.

'Ông ấy có một tài năng thật đáng kinh ngạc.'

Trong lúc cậu thầm nhận xét năng lực của cha mình.

Baaaang-!

Một tiếng động còn lớn hơn vang lên bên trong tấm khiên.

Cale nhăn mày.

15 mét.

Một con wyvern cực khủng đang nhìn xuống Cale, người đang ở bên trong tấm khiên, và mở miệng.

Một con wyvern bình thường sẽ không dài 15 mét.

Con màu trắng này chắc là cá thể đột biến.

Cale nói.

"Ngươi đây rồi."

Cậu biết người này sẽ tới.

Cậu đang đợi người đang cưỡi trên lưng con wyvern trắng. Hiệp sĩ Hộ mệnh của Vương quốc Paerun, Clopeh Sekka.

Hắn ta kéo con wyvern và hướng ánh mắt xuống Cale.

Hai đôi mắt chạm nhau.

Clopeh Sekka nhìn Cale và cất tiếng.

"Mọi thứ sẽ vỡ vụn khi chúng ta phá hủy được tấm khiên."

Hắn cũng đã xem đoạn phim của Vương quốc Roan.

Sau khi xem xong, Clopeh đã quyết định sẽ tiêu diệt vương quốc lâu đời này mà không cần đến bất kỳ sự trợ giúp nào. Nếu hắn chọn nơi khác, thì lòng tự trọng của hắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Có vẻ như hắn đã lo lắng trước tuyên bố của Vương quốc Roan nếu bắt đầu ở một nơi khác.

Vì lẽ đó, Liên minh Bất khuất đã chọn Vương quốc Roan làm mục tiêu của mình.

Hơn nữa, ở đây còn có một người nổi tiếng mà hắn biết.

Con trai của một vị quý tộc, người sử dụng khiên bạc.

"Thú vị thật đấy."

Clopeh Sekka nhìn vào tấm khiên đang tỏa ra thứ ánh sáng bạc mờ ảo kia.

Tống khứ cái khiên và tên nhãi tóc đỏ này đi sẽ là một khởi đầu tuyệt vời. Thế nên Clopeh mới đích thân tới tận đây.

Hắn sẽ sử dụng sức mạnh áp đảo này để tạo nên một huyền thoại mới.

Hắn thổi vào cây sáo.

Bíppppppp-

Hàng chục con wyvern từ xa bay về phía hắn.

Những người lính của Henituse nắm chặt cây giáo của mình trong lo sợ.

Số lượng wyvern còn nhiều hơn cả trong đoạn phim mà họ đã xem, và bây giờ bọn chúng đang vây quanh bầu trời của lãnh thổ Henituse. Hiệp sĩ Hộ mệnh nhìn xuống chàng trai tóc đỏ.

'Họ nói tên này là Cale Henituse?'

Cậu ta sẽ sớm chết thôi.

Năng lực cổ đại nào cũng đều có giới hạn.

Hiệp sĩ Hộ mệnh giơ tay lên.

"Hạ xuống."

Ngay thời điểm đó.

Từng cá thể lớn nhảy xuống khỏi lưng con wyvern phía sau hắn. Chúng nhanh chóng bung những chiếc dù mà trước đây chưa ai từng thấy và hạ xuống an toàn.

Bùm! Bùm! Bùm!

Từng cá thể to lớn này dần bao vây bức tường thành của Thành phố Mưa.

Xấp xỉ cũng hơn 100 con.

Một người lính giật mình.

"...Tộc Gấu."

Tộc Gấu là một trong những chủng tộc Nhân thú mạnh nhất và có số lượng cá thể lớn nhất. Bọn Gấu dần biến hóa và bao vây những bức tường thành. Họ có thể tới được tận đây đều là nhờ chiếc dù của Tộc Người lùn đã làm cho. Clopeh quan sát họ đáp xuống trước khi chỉ tay ra lệnh.

"Tấn công."

Lập tức, đám wyvern lao về phía tấm khiên bạc.

Wyvern trắng cũng lao theo.

Hiệp sĩ Hộ mệnh Clopeh có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của những người đang đứng trên tường thành.

Biểu cảm của bọn lính canh tái đi. Hắn biết lũ thường dân cũng đang có biểu hiện tương tự thế trên mặt họ.

Trận chiến này, hắn sẽ thắng một cách dễ dàng.

Lần tấn công này mạnh hơn hơn bất kỳ quả bom ma thuật hay cái cung điện đổ nát nào đó.

Ngay cả đòn tấn công yếu ớt này cũng đủ để phá hủy một lãnh thổ nhỏ.

Và rồi hắn lại chạm mắt với Cale.

Thế là hết nhé.

Baaaaang! Baaaang!

Những tiếng vang lớn đến mức cảm giác có thể làm rách màng nhĩ của mọi người.

"...Làm sao chúng ta có thể...."

Một tên lính nhát gan ngã phịch xuống đất.

'Tấm khiên sẽ bị phá hủy.'

Là những gì mà hắn nghĩ.

Ánh mắt người lính hướng về phía Cale. Hắn có thể thấy vị thiếu gia đang tái nhợt như thể cậu ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thực tế là bây giờ có rất nhiều ánh nhìn đổ dồn về Cale.

Vào lúc ấy, Cale đã nghĩ.

'Lũ phương Bắc cũng thật sự khốn nạn.'

Chúng rất mạnh.

Nhưng.

- Nhân loại, lũ Wyvern này to xác nhưng chúng yếu quá. Mấy thứ yếu đuối như này dễ thương thật á.

'Có một con Rồng ở đây đấy?'

Tấm khiên sẽ không vỡ.

Vì nó được bao phủ bởi tấm khiên của một con Rồng.

Mấy thứ như wyvern sẽ không thể phá được tấm khiên của Rồng.

'Mình không thể để lộ Raon, nhưng vẫn có thể dùng đứa nhóc.'

Cale tiếp tục giữ vững tấm khiên giữa tiếng ồn.

Bùm! Bùm!

Lũ wyvern đâm vào tấm khiên gần chục lần, nghe như tiếng trống đánh dồn dập.

"...A."

Tên lính đang ngồi dưới đất thở hắt ra.

Một, mười, gần một trăm lần rồi. Tấm khiên vẫn không nứt dù chúng có đâm bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Mà nó lại càng sáng hơn.

Tên lính lặp lại những gì Bá tước đã nói trước đó.

"...Tấm khiên sẽ không vỡ."

Thiếu gia trông như có thể ngã bất cứ lúc nào cũng không ngã.

"Ha!"

Hiệp sĩ Hộ mệnh cười một tiếng kinh ngạc. Tấm khiên mạnh hơn hắn nghĩ. Trái ngược với vẻ ngoài yếu đuối đó, thì năng lực cổ đại của cậu ta mạnh hơn hắn mong đợi.

Nhưng không có gì thay đổi trong suy nghĩ của hắn.

Một tấm khiên thì cuối cùng cũng sẽ vỡ thôi. Hơn nữa, bên ngoài tấm khiên còn có rất nhiều nơi khác để họ đánh vào.

Clopeh Sekka. Hiệp sĩ Hộ mệnh vẫn điềm tĩnh khi nhìn xuống Cale.

Ngay khoảnh khắc đấy.

Cale Henituse.

Cậu ta mỉm cười.

Lúc đó, Clopeh rùng mình.

'Phía sau mình ư.'

Con wyvern nhanh chóng quay đầu lại.

Lúc đầu hắn chỉ nghĩ đó là mấy đám mây trắng.

Hắn nghĩ là một đám mây trắng đang từ trên trời rơi xuống.

Nhưng hắn đã nhầm rồi.

"...Xương?"

Là những bộ xương.

Cả trăm bộ xương.

Từ trên trời, bộ xương của những con quái thú lần lượt hạ xuống. Mấy cái xác này dần tràn ngập trên không trung.

Cale mỉm cười.

"Tệ quá, đây chỉ mới là khởi đầu thôi."

Cậu ngước lên bầu trời và không thể giấu đi nụ cười của mình.

Dạ Lâm.

Một sự sống đang dần trỗi dậy từ Dạ Lâm.

Bộ xương duy nhất có màu đen.

Từng bộ xương không có lớp da bắt đầu đập cánh.

Hàng trăm bộ xương đang lượn lờ trên không trung.

Một sự sống to lớn hiện ra từ hàng trăm bộ xương trên bầu trời.

"...Đó là!"

Hiệp sĩ Hộ mệnh mở to mắt.

Là một con Rồng.

Dù chỉ là tập hợp từ những cái xương màu đen, nhưng nó dài tận 20 mét.

Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngạt thở. Đôi cánh đen dài hàng mét đang mở ra trên bầu trời.

Kết cục, nó vẫn là một bá vương, ngay cả sau khi chết.

Cale quan sát bộ xương Rồng đang dang cánh.

Một cuộc chiến với lợi thế áp đảo kẻ thù chắc sẽ rất thú vị đấy nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro