Chương 4: Hai Nhóc Bám Người #4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời của tác giả: "Ờmm, hôm nay tác giả bận học thêm nên chương này ngắn lắm. Mai tôi bù cho mấy bạn 2 chap nhé."

____
Hắn nhìn cậu bé mà cười cười ẩm lên rồi đưa vào nhà vệ sinh. Đương nhiên là hắn để cậu tự làm rồi, đó giờ có chăm sóc trẻ bao giờ đâu.

Mà Rindou cũng ngại khi bị Sanzu nhìn hết cả thân tràn như nhộng nên chỉ có thể chật vật một mình.

Sanzu bước ra bên ngoài rồi lại gần mép giường nhìn anh trai của vật nhỏ Rindou, Ran.

Đẹp trai nhưng chưa bằng hắn hehe!

Hắn lấy ngón tay xinh đẹp của mình ven vén những sợi tóc bị vương lại trên gương mặt nhỏ.

Da trắng hơn cả em bé. Giống như Ran vừa bước ra từ một động chứa tuyết trắng vậy!

Đang ngắm nghía gương mặt thì đôi lông mày của Ran cau lại, đôi mắt khe khẽ run lên.

Từ từ hé mắt, tầm nhìn chưa thích nghi với ánh sáng làm đôi mắt nhỏ bị chói mà khó chịu nhăn mặt lại.

Thấy vật nhỏ tên Ran này đã có dấu hiệu tỉnh giấc, Sanzu ngồi từ từ xuống chiếc giường mềm ám mùi bạc hà của mình đỡ Ran ngồi thẳng.

Cảm nhận có bàn tay không to cũng không nhỏ động chạm mình, cậu bé liền không mê mang mà tỉnh thẳng.

Liền cảnh giác mà quay phắt đầu qua nhìn hắn.

Hơi ngạc nhiên với phản xạ của Ran, Sanzu chỉ dãn cơ mặt cho có thiện cảm nhất với vật nhỏ tránh cho việc cậu bé hoảng.

Ran nhìn con người của hắn, một quả đầu hồng và dài ngang vai. Đôi lông mi màu trắng dài công lên, đồng tử màu xanh lục bảo tựa viên ngọc mà long lanh dưới ánh đèn. và thứ đặt biệt làm cậu chú ý chính là hai vết sẹo hình thoi của hắn.

Cậu liền vô thức cảm thán :"Chị đẹp kìa.."

Gì chứ?

Chị!!?

Ủa alo nhóc có vấn đề về đôi mắt hay gì? Gương mặt điển trai của thằng đàn ông ngoài 20 đây mà gọi là chị hở?

Nếu giờ ai mà hỏi hắn có cay không thì hắn thề là có!

Cay lắm mà do người gọi hắn là chị chính là vật nhỏ đẹp trai chimte và đang bị thương nữa.

Giờ mà hắn đánh cậu nữa chắc Rindou nhìn thấy nó cũng đông quy vu tận với hắn luôn quá.

Nên là hắn phải nhịn! Một sự nhịn chín sự lành!!

Mặc dù ngoài mặt đang rất kìm chết nhưng không khỏi nhìn thấy trên trán của hắn nổi hắc tuyến nhưng không quá rõ.

Ran không nhìn thấy vì cậu bé còn đang bận ngắm gương mặt có vẻ đẹp phi giới tính của hắn nữa.

Sanzu hơi gằn giọng mà nói :"Xin lỗi nhưng tôi là trai nhé nhóc con."

"Ơ! Vậy là anh đẹp ạ?" Vật nhỏ có vẻ ngạc nhiên với câu trả lời của hắn. Mà cái chất giọng trầm trầm nhưng lanh lảnh của hắn thì thằng ngu mới không nhận ra đối phương là trai.

Hắn ngồi giải thích mọi thứ từ lúc cả ba người gặp nhau cho cậu bé Ran hiểu.

Và nói rằng lát Rindou tắm ra hắn sẽ hỏi hai đứa về một vấn đề mà hắn đã suy nghĩ từ lúc nhặt hai vật nhỏ về.

Không đợi quá lâu, cửa phòng tắm được mở ra. Hơi ấm từ nước bốc lên lan ra khắp phòng.

Do Rindou ngồi trong đó nắn xương chân lại nên mới đi được vài bước.

Sanzu thấy vật nhỏ cố lết chân ra khỏi phòng tắm mà xót ghê á! Mà đương nhiên xót vì tình cảm người cha già nuôi con thấy con bị đau không nhịn được rồi.

Hắn đi lại đỡ cậu bé đi ra. May là Rin không từ chối.

Rindou bận chiếc áo nhỏ nhất của Sanzu vì giờ hắn cũng đã lớn tuổi rồi, lại không có đồ cho trẻ em vì đó giờ có nuôi con nít bao giờ đâu.

Đây là lần đầu đấy!

Rindou mặc đồ nhỏ nhất rồi nhưng vẫn là cơ thể của cậu quá nhỏ cộng với lại còn ốm yếu như que tâm thì đồ nó cũng quá cỡ với cậu.

Sanzu đành thở dài nói :"Haizz, thôi cố mặc cái này nha. Mai tôi đưa hai anh em đi mua đồ." Hắn cười trừ nhìn cậu.

Nãy giờ Sanzu nghĩ Rindou sẽ khó chịu lắm nhưng trái với hắn, cậu có vẻ thích hơn vì đây là đồ mà hắn mặc mà!

Ám chút mùi còn xót lại của hắn... Một mười hương anh đào nhè nhẹ..

Rindou đưa phần tay áo dài quá khố với tay mình lên ngửi ngửi. Ui cute thế chứ lị !!

Mắt thấy cũng đã tới thời điểm, hắn cuối xuống bế Rin lại mép giường rồi đặt cậu ngồi kế bên Ran.

Rindou thấy anh trai mình đã bình ổn thì mừng rơn mà nhào lại ôm ảnh trai thút thít.

Ran vỗ vỗ nhẹ lưng em trai của cậu mà an ủi :"Không sao không sao, nii-san ổn."

Cảnh này bỗng làm Sanzu không thể không nhớ tới một vài kí ức vốn đã lụi sâu vào quên lãng..

Một người con trai tóc dài đen nhánh, bên mắt có một vết sẹo và miệng thì cười cười xoa đầu hắn dỗ dành.

Nực cười làm sao khi hắn lại nhớ đến mấy cái thứ đó....!

Sanzu mở miệng phá tan cái cảnh tình thâm ấy của anh em Haitani mà mặt mày có chút khó chịu.

"Được rồi. Hai nhóc thút thít đủ rồi chứ?

Vậy ta bắt đầu câu chuyện chính nhé." Sanzu khoanh tay đứng chẹo một bên hông nghiên đầu hỏi.

Ran và Rindou có chút lo lắng khi thấy biểu hiện đó của người trước mặt đã cứu hai anh em họ.

Mà thật ra hắn khó chịu do kí ức tuổi thơ chứ không phải vì anh em Haitani.

Hắn thấy hai nhóc không đáp mà dùng đôi mắt chứa sợ hãi và lo lắng nhìn mình mà thở dài ngao ngán thanh minh :"Aizz, tôi không làm gì hai nhóc đâu." Đầu hắn lắc lắc làm tóc mây nhuộm hồng bay theo hành động của hắn.

Nghe hắn nói như vậy hai anh em cậu bé cũng giảm đi đôi phần, mày cũng dịu đi không cau lại như lúc nãy.

----
Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro