Chương 423 - Vô Thượng Tiên Đồ (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sa - Shadowysady
====================

Đỗ Hồi chỉ có thể ngưng tụ thành một hình người màu đen, hắn không có thực thể.

Tuyết Uyên phát hiện mình cách gần như thế mà Đỗ Hồi lại không phát hiện ra, đáy lòng lập tức vui như nở hoa.

"Đại nhân..."

Tịch Lan không hề nghĩ tới Đỗ Hồi lại sẽ đưa ra yêu cầu thế này, nàng ta hao hết tâm tư chính là để nghênh đón hắn.

Lời Tịch Lan còn kịp chưa nói xong, cái bóng màu đen kia lại đột nhiên như bị thứ gì đập nát.

Sương mù màu đen bay tới tụ trên huyết trì, lần nữa ngưng lại thành hình.

"Kẻ nào!"

"Ông nội ngươi đấy!"

"Tuyết Uyên!"

Đỗ Hồi chuẩn xác kêu đúng tên, cẩn thận nghe thì còn nhận ra câu nói của hắn còn như đang nghiến răng nghiến lợi

"Ngươi còn sống!"

Đỗ Hồi không biết Tuyết Uyên ở chỗ nào, chỉ có thể dựa vào trực giác nhìn về một hướng nào đó, sự cảnh giác dưới đáy lòng hắn lập tức tăng vọt.

Tại sao hắn lại ở chỗ này!

Thanh âm của Tuyết Uyên chậm rãi vang lên: "Ngươi cũng đã chết đâu, Bản tôn đương nhiên phải còn sống rồi!"

Đỗ Hồi nghe thấy tiếng nói thì lập tức lướt qua bên kia, song khi hắn sắp bước ra khỏi huyết trì thì thân thể bỗng như bị thứ gì ngăn trở, không có cách nào tiến lên được nữa.

Tuyết Uyên khẽ nheo mắt lại.

Hóa ra Đỗ Hồi vẫn chưa thể rời khỏi huyết trì này.

Thân hình Tuyết Uyên lóe lên, như ẩn như hiện trong sương mù màu máu, hình bóng Đỗ Hồi cứ ngưng tụ lại là lại bị phá đến tán loạn.

Tiếng gầm thét đầy tức giận của Đỗ Hồi vì thế mà vang lên.

Tuyết Uyên và Đỗ Hồi đều tồn tại từ thời kỳ Thượng cổ, một là yêu, một là ma, vốn dĩ đều bị xem như tà ma ngoại đạo thì lẽ ra phải đi cùng nhau mới phải.

Nhưng mà hai tên này đều là hạng người tranh cường háo thắng, kẻ nào cũng tự cho là mình mạnh nhất, không ai chịu ai, mỗi lần gặp gỡ đều dùng đao kiếm giao lưu thân mật.

Một thời gian sau, hai bên tự nhiên trở thành tử địch.

Sơ Tranh nhàm chán đứng bên cạnh xem diễn.

Thực lực của thẻ người tốt... hình như khôi phục lại rất nhanh.

Trước đó hắn vẫn không biểu hiện gì ra ngoài, đây là đang muốn... lừa gạt rồi tìm cơ hội chạy sao?

【 Chị gái nhỏ, chị có thể chính trực như ánh dương một chút được không? 】 Có ai lại nghĩ về thẻ người tốt như chị không hả? Chị có còn muốn lấy thẻ người tốt nữa không đấy!

Sơ Tranh: "Ta làm sao mà không chính trực?"

Mỗi ngày bổn bảo bảo đều làm người thật tốt đây này.

Còn chưa đủ chính trực như ánh dương nữa chắc?

【 Chị cmn đúng là rất thẳng* đấy. 】 Nhưng chính trực** và ánh dương thì còn khướt mới có.

* ,**( 直: chính /trực) :D cũng có nghĩa là thẳng như Lê Văng Lương kéo dài nè.
-

"Đại nhân!"

Tịch Lan kinh hô.

Sơ Tranh ngước mắt nhìn lại, Đỗ Hồi vừa bị Tuyết Uyên đánh cho tán loạn, lúc này đã sắp không duy trì hình dạng được nữa.

"Tuyết Uyên!" Đỗ Hồi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có bản lĩnh thì lăn ra đây, trốn tránh đánh lén thì có tài cán gì!"

Tuyết Uyên lại rất hùng hồn nói: "Ta không ra đấy!"

"Đại nhân!" Tịch Lan khẩn trương hỏi: "Ngài không sao chứ?"

Đỗ Hồi lúc này quả thực đã không được tốt lắm, làn sương khói mong manh cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán.

Tịch Lan đã phải dùng máu tươi của thôn dân để Đỗ Hồi tạm thời có sức mạnh khôi phục lại thành dạng này, thế nhưng hắn vẫn chưa thể thoát khỏi phong ấn.

Phạm vi trong huyết trì này chính là nơi hắn có thể hoạt động.

"Tới đây." Đỗ Hồi cất tiếng trầm thấp gọi Tịch Lan.

Tịch Lan giật mình thon thót, theo bản năng muốn lui về phía sau, thế nhưng thân thể lại cứ đi về phía trước.

Không...

Thân thể Tịch Lan đột nhiên mạnh mẽ bay vọt tới, chỉ trong chớp mắt nàng ta đã đứng bên bờ huyết trì, sương mù màu máu quấn quanh thân Tịch Lan, nhanh chóng chui vào thân thể nàng ta.

Biểu cảm trên mặt Tịch Lan tức khắc biến đổi.

Khi thì thống khổ, khi thì điên cuồng, khi thì dữ tợn, khi thì hoảng sợ.

"Không... Ta không muốn..." Sự sợ hãi khủng bố tuôn trào trong đôi mắt đẹp của Tịch Lan.

"Vì sao lại không muốn, không phải ngươi tới để nghênh đón ta sao?" Là giọng nói của Đỗ Hồi, nhưng lại đang phát ra từ trong miệng Tịch Lan.

"Không..." Tịch Lan lắc đầu.

Nàng ta muốn Đỗ Hồi thoát ra, nhưng không phải là để tước đoạt sự tồn tại của nàng ta như vậy!

"Đại nhân, ta có thể tìm cho ngài thân thể tốt hơn, ta có thể làm nhiều chuyện nữa cho ngài, xin ngài hãy buông tha cho ta." Tịch Lan sợ hãi cầu xin.

Vốn dĩ nàng ta đã chuẩn bị kĩ càng tất cả mọi chuyện, nhưng đều là Sơ Tranh đã làm hỏng chuyện tốt của nàng ta.

"Đại nhân, nơi này còn một người khác, thân thể của nàng ta có thể dung nạp ngài!!" Tịch Lan lớn tiếng hô: "Trong thân thể nàng ta còn có lực lượng thuộc về ngài nữa!"

"Thật sao?"

Tịch Lan liên tục gật đầu: "Nàng ta ở ngay chỗ này, nàng ta thật sự ở ngay chỗ này."

Tịch Lan khẳng định là Sơ Tranh đang ở ngay đây.

Nàng ta không thể nhìn thấy, nhưng Đại nhân nhất định có thể.

Hiển nhiên Tịch Lan đã quá xem trọng Đỗ Hồi vừa mới thoát ra rồi, Đỗ Hồi mới chỉ cảm giác được một cỗ khí tức như có như không, chứ hoàn toàn không có cách nào xác định được người ở chính xác chỗ nào.

"Không sao, cứ để ta dùng thân thể của ngươi trước, tìm được người rồi sẽ đổi lại." Đỗ Hồi nói: "Không phải ngươi tới để nghênh đón ta sao? Chút chuyện này mà ngươi cũng không nguyện ý?"

"Không........"

Tịch Lan không biết lấy được sức mạnh từ đâu, đột nhiên quay người bỏ chạy về phía sau.

Nhưng nàng ta còn chưa chạy được hai bước  thì một cỗ gió lạnh đã đập vào mặt, đẩy nàng ta trở về.

Tịch Lan mơ hồ trông thấy một thân hình trong làn sương mù mông lung, con ngươi thít chặt, yết hầu giống như bị ai bóp lấy, thân thể không thể động đậy được.

Biểu cảm trên mặt Tịch Lan biến đổi cực nhanh, vừa dữ tợn lại vừa vặn vẹo.

Nàng ta không muốn...

-

Đỗ Hồi đánh giá thân thể của mình, dường như vẫn còn hơi bất mãn.

"Thân thể nữ nhân mà ngươi cũng dùng nữa, ngươi đói khát đến thế sao?" Tuyết Uyên ngồi xổm bên cạnh huyết trì, bật mode châm-chọc-khiêu-khích.

"À." Đỗ Hồi cười lạnh: "Ngươi bây giờ ngay cả hình người cũng không có thì có tư cách gì mà nói ta?"

".........." Tuyết Uyên chồm chồm nổi giận: "Thế cũng còn tốt hơn ngươi phải dùng thân thể đàn bà!"

"Đây chỉ là kế sách tạm thời!"

"Cái gì gọi là kế sách tạm thời, còn không phải bản thân mình yếu sinh lý chắc..."

"Tuyết Uyên, con hồ ly thối nhà ngươi thì có tư cách gì mà nói ta!"

Đỗ Hồi và Tuyết Uyên cãi nhau ì xèo ngay tại chỗ.

Cái tư thế kia làm gì còn có tí giác ngộ nào của một đám trâu bò từ thời Thượng cổ, mà ngược lại chỉ như hai tên trẻ con đang cãi nhau loi choi.

"Các ngươi đã ồn ào đủ chưa?" Sơ Tranh phát phiền: "Còn đánh nữa không đấy?"

Giọng nói của Đỗ Hồi im bặt, hắn chuẩn xác nhìn về phía phương hướng âm thanh vừa truyền tới.

Phía đó không có gì cả, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng quen thuộc thuộc về mình.

"Ngươi là người phương nào!" Đỗ Hồi trầm giọng quát lớn: "Vì sao trong cơ thể ngươi lại có lực lượng của ta."

"Ta cũng rất muốn biết đấy."

Đỗ Hồi nhìn thấy trong làn sương mù bờ bên kia dần dần xuất hiện một thân ảnh.

Là một tiểu cô nương...

Thanh âm của tiểu cô nương vẫn rất thanh lãnh bình thản: "Ta cũng muốn biết, tại sao trong thân thể ta lại có lực lượng của ngươi."

Ánh mắt Đỗ Hồi lưu chuyển trên người Sơ Tranh, giống như nghĩ đến cái gì đó, dưới chân chợt lui về sau một bước: "Dạ Giang là gì với ngươi!"

Sơ Tranh: "???????"

Dạ Giang là ai?

Không biết!

【 Bố nhà chị! 】 Vương Giả nhắc nhở.

Sơ Tranh: "............."

Nguyên chủ cũng chưa được gặp qua thì làm sao mà ta biết được!

Dạ Giang là phụ thân của nguyên chủ, cũng là Thượng thần tồn tại từ thời Thượng cổ - cùng thời với hai tên tà ma ngoại đạo trước mặt cô đây.

Trong thân thể của nguyên chủ có lực lượng của Đỗ Hồi, vậy nên Đỗ Hồi biết phụ thân nguyên chủ cũng hoàn toàn là logic có thể hiểu được.

Tiểu Hồ Ly liếc nhìn Sơ Tranh, không biết có phải là ảo giác của Sơ Tranh hay không mà Tiểu Hồ Ly hình như cảnh giác hơn hẳn.

Sơ Tranh trấn định: "Liên quan gì tới ngươi."

"Ngươi là hậu nhân của Dạ Giang?!" Có lẽ là bởi vì đang dùng thân thể Tịch Lan, nên giọng nói Đỗ Hồi phát ra cứ the thé y như thái giám.

".........." Hắn mới không phải thái giám, nhưng thân thể này lại trái giới tính, trên lý luận mà nói thì.... cứ xem như là thế đi.

Sơ Tranh im lặng, ở trong mắt Đỗ Hồi lại chính là cô ngấm ngầm thừa nhận.

"Tuyết Uyên, ngươi thế mà ở cùng với nàng ta!" Ánh mắt Đỗ Hồi chuyển sang Tuyết Uyên: "Sự tình năm đó Dạ Giang làm với chúng ta, ngươi đã quên hết rồi sao?"

Cơ thể Tuyết Uyên khẽ lui về phía sau: "Bản tôn không biết."

Đỗ Hồi cười lạnh: "Không phải ngươi luôn tự xưng mình biết tất cả mọi chuyện sao?"

Tuyết Uyên trừng lại Đỗ Hồi.

Sơ Tranh cắt ngang bọn họ: "Dạ Giang đã làm gì các ngươi?"

Đỗ Hồi và Tuyết Uyên đồng thời trừng mắt nhìn lại Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..........."

Hung ác như thế làm gì chứ, ta chỉ hỏi chút thôi mà, không muốn nói thì không nói, bổn cô nương cũng không phải rất muốn biết đâu.

 * (lời Đại Đại)

Thật có lỗi a, vị diện này bởi vì ra một số nguyên nhân bên ngoài mà dòng suy nghĩ bị xáo trộn quá. 

Đang viết cái gì quỷ gì ta cũng không biết nữa, thôi mọi người ráng chấp nhận xem một chút đi, ta sẽ mau chóng viết xong rồi mở một cái vị diện mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro