1. Tuyết rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Tông năm thứ 12

Cuối tháng chạp, tuyết trắng phủ khắp hoàng thành.

_Hoàng cung_

Mênh mông tuyết trắng từng hạt từng hạt rơi xuống tiểu viện che đậy từng mái ngói, cành cây. Nói là tiểu viện nhưng một chút cũng không tiểu: sân khá rộng, có tiểu hồ, giả sơn, còn trồng không ít tiểu cây chờ mùa xuân là sẽ nở hoa khoe sắc, gần đó còn có một tiểu đình.

Tiểu hài tử một thân bạch y khả ái, khoát áo choàng lông đứng trong tiểu đình ngắm nhìn đầy trời tuyết trắng. Cách đó không xa, hồng y tiểu hài nhìn nơi này ngắm nơi kia rồi tung tăng chạy vào trong đình.

"Ngươi một mình ở đây làm gì nha?" Tiểu hồng y tò mò hỏi.

"Không làm gì". Tiểu bạch y liếc mắt nhìn không biết từ đâu tới tiểu tò mò.

"Nơi này hảo nhàm chán a. Ngoại trừ rất lớn ra cũng chẳng có gì hảo ngoạn hết." Hồng y ngó nghiêng rồi bĩu môi nói.

Bạch y: "Hoàng cung vẫn luôn là cái dạng này. Còn có, ngươi là ai nha? Ta chưa gặp qua ngươi." Hắn thầm nghĩ: 'Đây không phải nơi ai cũng có thể tiến vào. Người này là ai?'

"A! Ta là Triệu Viễn Tu. Ta đi cùng cha ta đến đây chơi. Còn ngươi sao?"

Bạch y hoài nghi nhìn Triệu Viễn Tu, hắn cảm thấy chỉ có Triệu Viễn Tu là cho rằng họ đến hoàng cung để chơi. Tên này hẳn là con cháu của triều thần nào đó đi.

Xem hắn vẫn nhìn chính mình, bạch y nói: "Tiêu Chính Thiên. Tên ta."
"Kia Chính Thiên, chúng ta ra sân chơi đi." Triệu Viễn Tu nắm lấy tay Tiêu Chính Thiên.

"Ta cùng ngươi thân sao? Không đi. Ngoài sân toàn là tuyết có cái gì để chơi chứ?" Ta và ngươi rõ ràng không thân. Đừng tùy tiện lôi kéo người chứ.

"Chúng ta chơi tuyết a."

Tiêu Chính Thiên nhìn Triệu Viễn Tu mím mím môi do dự, lắc đầu nói: "Không muốn. Không đi."

"Đi chơi đi."

Tiêu Chính Thiên không nhìn hắn. Triệu Viễn Tu thấy kéo người không động liền chạy đi nắm lên một nắm tuyết ném về phía Tiêu Chính Thiên.

"BỐP!"

Tiêu Chính Thiên có chút sửng sốt, lấy lại tinh thần giận nói: "Ngươi làm gì a?"

Trả lời hắn là một nắm tuyết đập vào đầu.

"Ngươi..."

Triệu Viễn Tu làm mặt quỷ: "Ta chính là ném ngươi. Ngươi có thể làm gì ta nha? Lêu lêu."

Lại một nắm tuyết bay tới, 'sự bất quá tam' lần này Tiêu Chính Thiên tránh được.

"Ngươi đứng lại đó cho ta." Hắn cúi người bắt lấy tuyết liền hướng Triệu Viễn Tu ném. Hắn phải cho hỗn đản này một bài học mới được.

Triệu Viễn Tu vừa chạy vừa ngoái đầu nói: " Ngươi còn lâu mới có thể ném trúng ..."

"BỐP!"

"A!"

Nhìn Triệu Viễn Tu đầy mặt tuyết, Tiêu Chính Thiên bật cười: "Ha ha ha..."

Triệu Viễn Tu lau trên mặt tuyết vươn tay chỉ vào Tiêu Chính Thiên: "Ta muốn cùng ngươi quyết đấu! Hãy xem chiêu! Ya!!!"

Hai người bắt đầu một trận tuyết chiến.
Ngoài sân, hai tiểu hài tử chơi đùa vui vẻ không chú ý có hai đại nhân đứng ở cửa từ bao giờ.

Triệu Minh: "Này, này... Tiểu nhi vô tri xin bệ hạ thứ tội." Trong lòng có chút gấp. 'Đó là hoàng tử a. Sao có thể vô lễ như thế chứ?'

Tiêu Phục một thân hoàng bào khoát khoát tay: "Ha ha... Không sao. Không sao. Đã lâu trẫm mới được nhìn thấy Thiên Nhi vui vẻ như vậy. Sau này ngươi thường mang Tiểu Tu tiến cung đi. Ừm, trụ lại cũng hảo."

Triệu Minh hoảng hốt: "Bệ hạ! Không được. Như vậy không hợp quy cũ. Tiểu nhi nghịch ngợm, e là sẽ gây phiền phức cho điện hạ."

Tiêu Phục: "Hoàng cung lạnh lẽo, hoàng hậu ly thế đã lâu, trẫm bề bộn chính sự, cũng muốn có người thay trẫm bồi Thiên Nhi. Hơn nữa, khanh trợ trẫm lên hoàng vị, không ít lần xuất chinh lập chiến công, có gì không được? Đây là ý chỉ của trẫm, Triệu tướng quân không cần lo lắng."

"Thần tuân lệnh." Từ nhỏ liền theo bên người hoàng tử cũng không biết là tốt hay xấu đây. Xem ra phải nhiều dặn dò tiểu tử nhà hắn mới được, cũng không thể dĩ hạ phạm thượng. Gần vua như gần cọp a.

Nhìn nơi xa hai tiểu hài cười đùa nghịch tuyết, Tiêu Phục cảm thán: "Tiểu hài tử a! Hoạt bát một chút mới hảo." Như nghĩ tới điều gì lại nói: "Không bằng để Tiểu Tu lưu lại hoàng cung cùng Thiên Nhi đi học. Trẫm thấy đứa nhỏ này thiên tư thực hảo a! Nói không chừng tương lai sẽ là cái đại tướng quân giống khanh đâu. Sớm bồi dưỡng mới hảo."

Triệu Minh: "Tiểu nhi thiên tư hảo cũng không sánh bằng tiểu điện hạ, tương lai nhất quốc chi quân, là người trên người."

Nhi tử được khen ai mà không vui, Tiêu Phục càng khỏi phải nói, khóe miệng chưa từng hạ xuống. Nhìn nơi xa tiểu hài càng thêm vừa lòng thích ý.

Truy đuổi mệt, cả hai cũng không màng có bẩn hay không liền nằm lăn trên đất.

Tiêu Chính Thiên thở hổn hển: "Nghỉ...nghỉ một chút!"

"Ta...thắng! Ha..."

Tiêu Chính Thiên nghiêng đầu nhìn Triệu Viễn Tu. Từ sau khi mẫu hậu mất, phụ hoàng không thế nào có thời gian đến xem hắn, đám cung nữ thái giám vì thân phận mà dè dặt không dám chơi đùa cùng hắn. Hắn một chút cũng không vui. Hôm nay, hắn thật sự rất vui vẻ. Có người cũng muốn chơi đùa cùng hắn đâu. Nếu... Nếu Triệu Viễn Tu có thể lưu lại vẫn luôn bồi hắn như bây giờ thì tốt rồi. Hắn cũng không phải một người nữa.

Triệu Viễn Tu quơ quơ tay trước mặt hắn: "Này! Ngươi có đang nghe ta nói không?"

"Hả? Sao cơ?"

"Chúng ta cùng đắp người tuyết đi!"

"Hảo a!"

Hai người một bạch một hồng ngồi xổm trên đất bắt đầu loay hoay đắp tuyết.

Tuyết vẫn đang rơi chỉ là... mùa đông năm nay hoàng cung cũng không lạnh như vậy. Có người trong lòng đang ấm dần lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro