Chương 036 ai dám đụng đến nữ nhân của ta ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ thành Tử Nghiêu tới cổng thành của Hoàng thành , bên trong chiếc xe ngựa, hồng y nam tử mày như kiếm, mắt đen ma mị nhìn Lâm Cẩn Du, sau đó cánh môi khẽ nhếch, cánh tay trong phút chốc ôm lấy eo nhỏ của Lâm Cẩn Du.

Hồng y nam tử  tốc độ nhanh như chớp, Lâm Cẩn Du bất ngờ không kịp phòng, thắt lưng liền hướng về trước, vòng eo mềm mại theo quán tính nghiêng về sau một chút rồi lại tiến tới, ngước mắt thì nàng phát hiện gò má của nàng đã cách mĩ nam yêu nghiệt chỉ còn nửa tấc.

Hơi thở thơm mát mang theo nhàn nhạt mùi hương bạc hà phun ở trên da thịt Lâm Cẩn Du, nàng trừng lớn mắt làm ông mi cũng căng theo, nhìn phía đôi mắt hắn giống như yêu ma, tim đập nhanh hơn cả lúc chạy bộ.

Môi mỏng hồng y mĩ nam khẽ nhếch nhẹ giọng nói:

"Cũng là khinh bạc ngươi, cởi quần áo của ta làm chi? Chỉ mình ngươi cởi không phải liền được sao? Cần ta hỗ trợ không ?"

Thanh âm thốt ra mang theo mị hoặc cùng hương rượu, làm cho tim Lâm Cẩn Du rung động.

Không được, nam nhân này thật sự rất là yêu nghiệt , nàng chịu không nổi .

Lâm Cẩn Du một chưởng đẩy hồng y mĩ nam ra, nâng tay chỉnh lại sợi tóc trước trán nghiêm mặt nói:

"Quần áo của ta tự nhiên cũng muốn cởi một ít, sẽ không làm phiền ngươi hỗ trợ ."

Nói xong , Lâm Cẩn Du nâng tay đem tóc thả ra, giây lát, búi tóc chỉnh tề  liền biến thành  một đống loạn như gà mái, hồng y mĩ nam thấy thế con ngươi hơi co lại.

Đem tóc làm rối xong, Lâm Cẩn Du lại đem vạt áo nới ra một ít, xương quai xanh lộ ra một chút, hồng y mĩ nam đôi mắt híp lại.

Nới vạt áo xong, Lâm Cẩn Du lại đem vạt váy áo nới một chút nữa, đang lúc hồng y mĩ nam cho rằng Lâm Cẩn Du đã chuẩn bị xong, nào ngờ, Lâm Cẩn Du không biết từ chỗ nào lấy ra một cái ống lưu ly hắn văn sở vị văn , chỉ thấy ống lưu ly kia chứa chất lỏng màu đỏ  .

"Đây là vật gì?"

Bởi vì quá mức mới lạ hồng y nam tử không khỏi mở miệng dò hỏi.

" Ống tiêm."

Đôi mắt Lâm Cẩn Du cũng không nâng, chỉ lấy ống tiêm hướng trên làn váy đẩy một chút, theo sau vết máu đỏ sẫm liền rơi ở phía trên làn váy nàng, huyết sắc yêu diễm phảng phất như hồng mai nở rộ trong tuyết , xinh đẹp lại có chút nhìn thấy ghê người.

Nhìn đến cảnh này, hồng y nam tử rốt cục biết ý định của Lâm Cẩn Du, đột nhiên trong lúc đó, hắn đúng là cười ha hả:

"Ha ha ha......"

Lâm Cẩn Du này, nàng làm sao có thể thú vị như vậy ? Cái nàng kia gọi là ống tiêm kia lại đổ ra máu heo? Nàng làm cái gì vậy? Giả tạo lạc hồng sao?

Thật sự là rất buồn cười ......

Đã bao nhiêu năm ? Hắn không có mở miệng cười qua? Sợ là đã mười lăm năm rồi?

Hôm nay, là lần đầu tiên qua mười lăm năm hắn cất tiếng cười to, chỉ vì nữ tử tên là Lâm Cẩn Du này.

Lâm Cẩn Du giả tạo xong lạc hồng liền đem ống tiêm cất đi, nàng ngước mắt nhìn hồng y mĩ nam cười to , tuy rằng hắn cười cũng là dụ hoặc đến cực điểm, nhưng là, chuyện này đáng cười như vy sao?

" Đáng cười như vậy sao?"

Khóe miệng Lâm Cẩn Du run rẩy.

Hồng y mĩ nam dừng cười lại, ngón tay thon dài gấp khúc đặt bên môi, ngước mắt nhìn  Lâm Cẩn Du:

"Ngươi sao lại thú vị như vậy ?"

Sắc mặt Lâm Cẩn Du ngưng trọng:

"Đây là chuyện thật nghiêm túc , không phải thú vị."

Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời nàng , không nghĩ cách rút củi dưới đáy nồi , nàng khác nào làm bản thân thất vọng?

Hồng y nam tử nhíu mày:

"Liền không muốn gả cho Dự Thành Vương như vậy sao? Hắn là Thân Vương, con Hoàng Hậu , ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc, chính là nhân trung long phượng."

Lâm Cẩn Du hừ lạnh một chút:

"Thân Vương thì thế nào? Con Hoàng Hậu thì như thế nào? Có lẽ những người khác để ý, nhưng là ta cũng không để ý, hắn không phải khẩu vị của ta ."

"Vậy a......"

Đôi mắt ma mị của hồng y nam tử vừa chuyển, nhìn về phía khác.

Đúng lúc này, xe ngựa bỗng nhiên dừng gấp lại, Lâm Cẩn Du mất đà liền chìm vào trong lòng hồng y nam tử, chính xác là nhào vào trong lòng hắn, Lâm Cẩn Du chỉ có một loại cảm giác, cái ôm ấp này của hắn thật mát.

Hồng y nam tử chưa bao giờ cùng nữ tử có hành động thân mật như thế, Lâm Cẩn Du này ngã vào lòng chỉ làm cho hắn cảm thấy không biết làm sao, đúng là trêu chọc tiếng lòng vạn năm đóng băng của hắn nổi lên .

Hoá ra, trên người nữ tử thơm tho cùng tươi mát như vậy.

"Vương gia, đã cản xe ngựa lại !"

Bên trong xe ái muội là lúc ngoài truyện ra thanh âm Yến Thanh.

Lâm Cẩn Du tự nhiên nghe ra thanh âm Yến Thanh, đôi mắt nàng trừng, sau đó nâng tay ở bên môi nàng lau một chút, đem dấu son trên chùi lên tay, hồng y mĩ nam không biết nàng muốn làm cái gì, sững sờ là lúc trơ mắt nhìn Lâm Cẩn Du đem son trên tay bôi phía trên môi mỏng của hắn  .

Bên môi thoáng chốc mùi thơm ngào ngạt......

Thân mình hồng y nam tử toàn bộ cương trực đứng lên, giữa mi có chút hơi rung động.

" Ừ, ngươi dẫn người kiểm tra một chút."

Thanh âm Nạp Lan Duệ Tích lạnh như băng ở ngoài xe ngựa vang lên.

Hai mắt Lâm Cẩn Du hướng về phía trước, tự tạo cảm xúc, giây tiếp theo trong hốc mắt đã đầy nước mắt.

Chuẩn bị nước mắt xong Lâm Cẩn Du cả người lui đến dưới thân hồng y mĩ nam, đem chứng cứ phạm tội tạo ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Hồng y nam tử nhìn mà đôi mắt đăm đăm, nữ tử này...... Hắn tựa hồ đã tìm không thấy ngôn ngữ gì đến hình dung nàng .

Đang lúc tim đập mạnh và loạn nhịp, màn xe ngựa bỗng nhiên bị người mở ra , ánh mặt trời chói mắt bên ngoài chiếu vào.

Hồng y nam tử nhịn không được híp đôi mắt lại, Lâm Cẩn Du cuộn mình đứng dậy ôm đầu nức nở.

Mắt ưng Nạp Lan Duệ Tích giống như tên, nhìn về phía trong xe ngựa, chỉ thấy bên trong xe ngựa một gã hồng y nam tử nghiêng người mà ngồi, bộ dạng hắn tuấn mỹ phi phàm, phía trên môi mỏng là vết son môi hồng hồng, mà dưới thân hắn một nữ tử đang nằm , búi tóc nàng tán loạn, quần áo phá nát không chịu nổi, vừa thấy chính là bị người xé rách qua , nàng bụm mặt thống khổ khóc , tiếng khóc kia tuy rằng không lớn, nhưng là đau tận tâm can.

Mắt ưng một tấc tấc xẹt qua, cuối cùng dừng lại ở nữ tử trên chỗ làn váy màu hồng phấn đỏ bừng .

" Bang."

Phía trên trán Nạp Lan Duệ Tích gân xanh tất hiện, hắn cắn chặt hàm răng, bàn tay to hàm chứa nội lực một phen đánh về phía cửa xe ngựa.

Bởi vì trong lòng cuồng nộ, một kích này, xe ngựa nổ tung, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Binh sĩ xung quanh khi nhìn thấy vụn gỗ chung quanh bay lên sợ tới mức xoay mặt bảo vệ đầu, lòng có lưu luyến.

Lâm Cẩn Du đang ôm mắt khóc cũng nghe thanh âm mà lo lắng một ít, thiên, hắn có vẻ tức lắm nên mới có thể phát ra động tĩnh lớn như thế?

Nạp Lan Duệ Tích sợ là tức phát điên rồi?

Mọi người ở đây trong lòng run sợ, duy chỉ có hồng y nam tử kia, cho vụn gỗ bay lên mà mặt vẫn không đổi sắc, một đôi mắt yêu ma nhìn Nạp Lan Duệ Tích, thật sự phong khinh vân đạm .

"Người đâu! Đem hai người này tách ra cho bổn Vương !"

Nữ nhân của Nạp Lan Duệ Tích hắn sao có thể để cho người khác mơ ước?

Hôm nay, hắn nhất định phải đem nam nhân này cắt thành mảnh nhỏ để giải mối hận trong lòng !

Tất cả binh sĩ cầm đao đem xe ngựa vây quanh, nhưng, khi có người vừa vừa tiếp xúc với xe ngựa, hồng y nam tử nháy mắt đứng thẳng dậy, quanh thân phát ra nội lực cường đại đem binh lính ùa lên toàn thể đánh bay.

Gió mạnh đổ cuốn, hồng y hắn tung bay, theo gió mà nhảy múa, mày kiếm nhăn lại, môi mỏng khẽ nhếch, chỉ nói:

"Ai dám đụng đến nữ nhân của ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro