[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Khai chậm rãi bước đi ở trong rừng dường như không có mục đích, nước mắt đã sớm lau khô không còn nhìn thấy được, trên người lại như cũ mặc một thân Tố Y.

           Màu trắng, vĩnh viễn là màu sắc cô đơn nhất, phối hợp với Diệp Khai lúc này, lại hết mức thích hợp.

          Hắn là Diệp Khai, diệp là lá cây, khai là vui vẻ. Nhưng khi trái tim hắn đã chìm đắm tại trên người Phó Hồng Tuyết không còn có thể cứu chữa được nữa, vui vẻ của hắn chỉ có thể là khi Phó Hồng Tuyết vui vẻ, phiến lá cây kia cũng nhất định đi theo Phó Hồng Tuyết một tất không rời, cho dù là bị nghiền thành bùn lầy hay hóa thành tro bụi, tình cảm này cũng không thay đổi.

               “Diệp đại ca.” Nam Cung Linh không biết từ khi nào xuất hiện đến gần Diệp Khai, nàng có chút lo lắng nhìn vẻ mặt Diệp Khai hơi tái nhợt, nhưng cũng không nói gì.

              “Linh nhi…” Diệp Khai mở miệng, nhưng cũng nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.

             “Diệp đại ca, Phó đại ca hắn…” Nam Cung Linh biết, có thể làm cho Diệp Khai biến thành như vậy,người khởi xướng trừ bỏ Phó Hồng Tuyết cũng không thể có người thứ hai.

            Nghe được cái tên Phó Hồng Tuyết, lông mi Diệp Khai lơ đãng nhíu lại một chút, “Hắn đi rồi.”

             "Đi rồi?" Nam Cung Linh nhất thời không kịp phản ứng, "Đi chỗ nào?"

              “Đi chỗ nào? Ta làm sao biết hắn sẽ đi chỗ nào!” Diệp Khai rốt cuộc không thể ức chế được tâm tình của mình, “Hết thảy đều đã kết thúc, hắn tự do rồi, ta có quyền gì mà can thiệp xem hắn đi chỗ nào! !”

             “Diệp đại ca…” Nam Cung Linh bị dọa cho hoảng sợ, nhưng nàng rất nhanh hiểu được chuyện gì, đối với Phó Hồng Tuyết, đây không phải là lần đầu tiên, “Diệp đại ca, huynh đừng như vậy..."

            “Ta tốt lắm, không có việc gì..." sau khi trút hết buồn phiền trong lòng, Diệp Khai liền thu liễm tâm tình của mình. Trải qua hết thảy chuyện này, Diệp Khai đã trưởng thành, hắn lúc trước tình cảm phong phú, nhưng lại hiểu được không chế tâm tình trước mặt người khác.       

              "Diệp đại ca, huynh đừng như vậy, muốn khóc thì khóc, muốn mắng cứ mắng chửi đi, huynh kìm nén như vậy sẽ làm hại chính mình." Nam Cung Linh thật sự yêu Diệp Khai, nhưng tình yêu của nàng rất thuần túy, nàng tình nguyện chính mình không chiếm được, cũng không muốn nhìn thấy Diệp Khai thống khổ như vậy.

              “Ta…” Diệp Khai mở miệng vừa định nói gì, đột nhiên cảm thấy một trận mê muội đầu óc, làm cho hắn không thể không nuốt xuống câu kế tiếp.

               “Diệp đại ca, huynh làm sao vậy?” Nam Cung Linh kinh hãi nhìn đến vẻ mặt Diệp Khai đột nhiên trắng bệch, lảo đảo vài bước tựa vào thân cây phía sau, nàng vội chạy qua đỡ lấy Diệp Khai.            

            “Ta… Ngô…” Mê muội còn chưa qua đi, lại cảm thấy được một trận buồn nôn mãnh liệt, Diệp Khai nhanh chóng che miệng, thân thể cũng rốt cuộc chống đỡ không được, trượt theo thân cây ngã xuống.       

            “Diệp đại ca, Diệp đại ca, huynh làm sao vậy, Diệp đại ca, huynh đừng dọa Linh nhi mà, Diệp đại ca!” Nam Cung Linh bị dọa đến hoa dung thất sắc, vừa khóc nức nở vừa gọi không ngừng.

            Diệp Khai lúc này đã muốn nói không ra lời, chỉ phải lẳng lặng nhẫn nại trận khó chịu này qua đi. Hắn nghĩ muốn nôn, nhưng là từ hôm qua đến giờ cũng không có tâm tình nào mà ăn cơm, lúc này cái gì cũng không nôn ra được, chỉ phải che miệng nôn khan một hồi, thân thể hơi hơi run rẩy, trên trán sớm chảy ra mồ hôi, ánh mắt cũng ướt át một mảnh. 

              Không biết qua bao lâu, cảm giác khó chịu rốt cục đi qua bình phục trở lại, nhưng cảm giác khí lực trên người giống như bị tháo nước trút đi hết, chỉ có thể hư thoát thở phì phò.

            "Diệp đại ca, huynh thế nào ,thoải mái hơn chưa..." Nam Cung Linh ở một bên sớm không biết phải làm sao.

           "Linh nhi, ta không sao, " Diệp Khai vừa thở hào hển, vừa gian nan tươi cười an ủi Nam Cung Linh,  "Có thể mấy ngày nay, quá mệt mỏi ."

          "Diệp đại ca, huynh nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi tìm đại phu xem thử." Nam Cung Linh nói.

             “Quên đi,” Diệp Khai nghỉ ngơi một chút, chống vào thân cây gian nan muốn đứng lên, “Chính là gần đây tinh lực có chút cạn kiệt, giúp ta trở về Vô Gian địa ngục đi, nơi đó dược liệu gì cũng có, còn có Băng di ở đó.”

             “Hảo, hảo, Diệp đại ca, muội mang huynh quay về Vô Gian địa ngục.” Nam Cung Linh nói xong vội không ngừng nâng Diệp Khai đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro