[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nếu quái vật kia không có vứt bỏ Cửu Thiên hàn ngọc, đã nói lên tất còn chỗ hữu dụng, ôn độ cùng khí vị của Cửu Thiên hàn ngọc đều thực độc đáo, ta đang suy nghĩ biện pháp tiếp tục điều tra.” Phó Hồng Tuyết nói. Nói xong Phó Hồng Tuyết bước nhanh đi ra khỏi mật thất.

 

(Ôn độ và khí vị là nhiệt độ, độ ấm cùng với mùi hương)

Nhìn bóng dáng Phó Hồng Tuyết rời đi, Nam Cung Linh trong lòng ngũ vị tạp trần, rốt cuộc nàng tựa hồ đã hạ quyết tâm, một đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt, chuẩn bị nhấc chân đuổi theo Phó Hồng Tuyết. Lại đột nhiên phát hiện, Phó Hồng Tuyết tự mình cũng dừng cước bộ.

"Diệp Khai... Gặp chuyện gì phiền toái đúng hay không." Phó Hồng Tuyết không có xoay người, lại nghe được hắn nói như thế.

Nam Cung Linh rốt cuộc nhịn không được nước mắt liền chảy xuống. Nói thật, Nam Cung Linh chính mình vẫn cảm thấy, quan hệ giữa Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết có chút vi diệu, nàng tin tưởng cảm tình mà Diệp Khai dành cho Phó Hồng Tuyết, lại suy nghĩ không ra Phó Hồng Tuyết đối với Diệp Khai đến tột cùng là như thế nào.

Vào giờ khắc này, Nam Cung Linh rốt cục nhịn không được bạo phát.

“Đúng, Diệp đại ca gặp phiền toái, lại là đại phiền toái ! !” Nam Cung Linh bỏ qua Nam Cung Tường một bên đang liều mạng ngăn cản nàng, hai bước đuổi theo Phó Hồng Tuyết, “Ta và Diệp đại ca đã sớm phân khai rồi huynh có biết không, Diệp đại ca đem người của huynh ấy tim của huynh ấy toàn bộ trao cho huynh rồi huynh biết không, Diệp đại ca hiện tại sắp chết đến nơi rồi huynh biết không! ! !”

“Diệp Khai hắn làm sao vậy? ?” Mỗi một câu Nam Cung Linh nói đều làm cho Phó Hồng Tuyết lo lắng, câu nói sau cùng càng thêm đánh tan phòng tuyến cuối cùng của hắn, Phó Hồng Tuyết xoay người lại trừng mắt nhìn Nam Cung Linh, “Ngươi nói Diệp Khai hắn… Hắn làm sao vậy? Tối hôm qua bị thương sao?”

“Không, không chỉ là tối hôm qua, Diệp đại ca luôn luôn bị thương, tổn thương huynh ấy sâu nhất lại chính là huynh…” Nam Cung Linh càng nói càng kích động, “Từng vì giúp huynh trừ bỏ oan khuất, huynh ấy hao hết tâm tư truy tìm hung thủ; bởi vì huynh bị nuôi dạy đến không biết thế nào là cảm tình, huynh ấy luôn mượn rượu giải sầu, huynh rớt xuống đoạn hồn nhai chúng ta nghĩ đến huynh đã chết, Diệp đại ca vì trừng phạt chính bản thân mình, một đao tự đâm vào lồng ngực… Rồi kết quả là, vì cái gì Phó đại ca huynh lại muốn rời bỏ huynh ấy mà đi?”

Mỗi một chữ Nam Cung Linh nói ra đều như biến thành một thanh phi đao, đao đao đều như đâm thẳng vào trong lòng Phó Hồng Tuyết.

“Cái kia… Phó Hồng Tuyết, thực xin lỗi a…” Nam Cung Tường thấy muội muội đã đem mọi sự tình đều nói ra hết, cũng không muốn giấu diếm nữa. “Đúng vậy, Diệp Khai đã dặn dò chúng ta phải giấu ngươi, tình trạng hiện tại của hắn… Quả thật không tốt.”

"Tình trạng không tốt, có ý tứ gì?" Phó Tồng Tuyết thật vất vả mới nói ra được vài từ này.

“Này… Ta cũng không rõ lắm, tối hôm qua thời điểm ta cùng Linh nhi phát hiện ra hắn thì nhìn hắn có vẻ không giống như là đang bị thương, chính là nội tức hỗn loạn mạch tượng kỳ quái, căn bản không giống như là một người có võ công cao cường… Nè nè…”

Không đợi Nam Cung Tường nói xong, Phó Hồng Tuyết đã quay đầu bỏ chạy ra ngoài.

Nam Cung Tường nhìn thân ảnh Phó Hồng Tuyết thoắt cái đã biến mất, lại liếc mắt nhìn Nam Cung Linh bên cạnh, tức giận nói: “Từ sáng đến tối, thật không biết các ngươi đang bày trò gì nữa!”

Vô Gian địa ngục, Diệp Khai đang chuyên tâm ngồi trên giường vận công, trước kia là vì muốn làm cho võ công tinh tiến, mà nay lại vì bảo trụ một tiểu sinh mệnh yếu ớt trong bụng mình, hiện tại không thể mời đại phu đến xem bệnh, hắn chỉ có thể lựa chọn dựa vào dược vật cùng nội lực cố gắng duy trì.

 Vận công suốt một ngày, Diệp Khai trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trên người tuy có chút độ ấm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như trước không thấy có chuyển biến khá hơn.

“Thiếu chủ, thảm án giết người đã có Nam Cung gia tra xét, ngươi không cần phải ra tay.” Băng di đứng một bên vừa hầu hạ vừa khuyên nhủ, “ Thân thể ngươi hiện giờ bị dày vò dến không dậy nổi, còn hài tử này càng bị dày vò khó mà chịu đựng được.”

Diệp Khai mở to mắt, không nói gì, Diệp Khai không phải là một người có thể dễ dàng bỏ cuộc, nhưng là hiện giờ hắn cố gắng như vậy hơn phân nữa là vì tối hôm qua. Hắn muốn tiếp tục điều tra chuyện này… Đơn giản là chuyện này có thể gây tổn hại đến Phó Hồng Tuyết.

“Băng di, vậy người mà ngươi phái đi Tây Vực triều tra có tin tức gì không?” Diệp Khai không thể không tạm thời chuyển hướng đề tài.

"Thời gian quá ngắn, còn chưa có thu thập được tin tức hữu dụng." Băng di trả lời.

"Tây Vực... Đúng rồi, Lâu Lan ngay tại Tây Vực." Diệp Khai đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Mị Ảnh là từ Lâu Lan tới đây, Băng di, ngươi nhờ người nọ hỗ trợ tái hỏi thăm một chút, Mị Ảnh rốt cuộc là..."

Còn chưa kịp nói xong, Diệp Khai bởi vì nhất thời kích động lại bị một trận mê muội bất ngờ dâng lên, hắn không thể không lấy hai tay bấu chặt vào mép giường, lẳng lặng nhẫn nại đợi cơn mê muội này qua đi.

“Thiếu chủ…” Băng di thấy vậy vừa muốn đi qua đỡ lấy, trong phòng đột nhiên lại xông vào một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro