25/04/2019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta rất sớm biết trong lâu có chức năng giọng nói, nhưng ta vẫn luôn không dùng, chính là lo lắng ngày nào đó dùng sẽ có người sao chép lại phát tới lâu khác hoặc nơi khác, như vậy sẽ vô hình tăng thêm phiền toái không cần thiết. Internet tựa như một cái lưới lớn kéo dài bất tận, lời nói việc làm xử sự đều phải cẩn thận khắp nơi, chỉ cần một chút sơ suất sẽ rơi vào đầu sóng ngọn gió, mặc dù chúng ta hài hòa đã lâu, nhưng thế giời bên ngoài chúng ta không thể dự đoán ( viết văn nhiều năm đã trải qua quá nhiều ) nhưng vẫn là có vài bằng hữu không có quan tâm đến cảm nhận của chúng ta, các ngươi khả năng cảm thấy cái này sẽ không có gì, ta cũng ngăn cản không được, nhưng thỉnh tôn trọng một chút, ngươi có thể download lại lén nghe, đừng lại chuyển phát, bao gồm hình ảnh, làm ơn!

[14:21:24]

_____________________

Ta biết tất cả mọi người đều muốn cảm nhận chúng ta chân thật, chúng ta cũng muốn báo đáp lão bằng hữu đã ủng hộ từ trước tới nay, đều là dựa vào tín nhiệm đi ở chung. Chúng ta không thích khoe cái gì, khoe ra chỉ biết đưa tới thị phi, chúng ta vẫn luôn rất cẩn thận, hơn nữa chúng ta chuyên nghiệp cũng chỉ là một phần nghề nghiệp của chúng ta mà thôi, không có gì để khoe, chỉ là đơn thuần là muốn chia sẻ cuộc sống với các ngươi giống như bạn tốt, nếu hiểu bằng hữu của chúng ta, không cần nhiều lời, nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn luôn yên lặng thay ta bảo hộ. Không hiểu, thiên ngôn vạn ngữ, vẫn là phí công......

ps, cũng thỉnh các lâu hữu chia sẻ âm nhạc ở đây không cần đề cập tới lầu sáu, như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm hoặc phản cảm, các ngươi có thể ở Võng Dịch của ta bình luận, làm ơn!

Được rồi, thảo luận này dừng lại ở đây. . .

[14:50:12]

_____________________

Nha! Ta không có tức giận, cũng không có trách cứ, có vài bằng hữu cũng có thể là vô tâm, chỉ là nhắc nhở từng cái...

[15:09:00]

_____________________

Sáng nay ngủ dậy phát hiện sàn nhà phòng bếp có một vệt nước, kiểm tra một lần, thì ra là máy lọc nước bị rỉ nước, ta với Bảo Nhi lăn lộn một giờ làm sạch phòng bếp.

Bây giờ có thể tĩnh tâm lại rồi, viết văn...

[15:10:14]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Hạ Mạt

"Mấy cậu mau tới tòa nhà hai, lão tam bị khi dễ." Giữa trưa tan học chúng ta tới nhà ăn, còn đang nói Đằng nhi cùng Thiên Hi sao còn chưa tới, đằng nhi cho chúng ta gọi điện thoại, ngữ khí rất sốt ruột.

"Đi! Mau, mau!!!" Văn Văn phản ứng đầu tiên lại đây kêu, cầm lấy nhạc cụ chạy ra ngoài, ta cùng yen còn có Tư Khiết theo sát.

Chúng ta điên cuồng chạy tới, sợ Thiên Hi cùng Đằng nhi bị đánh, càng nghĩ càng sợ hãi.

Rất nhanh tới tòa hai, nghe được một đám người đang la hét ầm ĩ. Theo âm thanh ầm ĩ tìm được phòng học, thấy 5 nữ sinh đang gào với Thiên Hi cùng Đằng nhi, hai nàng cũng không yếu thế, đứng ở trên bục giảng cùng các nàng bảo trì khoảng cách, dùng miệng đối kháng, chúng ta nỗi lòng lo lắng hạ xuống.

"Mấy người ồn ào cái gì?" Tư khiết lập tức đi vào nghiêm túc nhìn các nàng.

"Ha hả, tìm người ở ký túc xá tới à? Sợ bị bắt nạt phải không?" Cô gái đứng ở giữa vẻ mặt khinh thường, mấy cô gái khác cũng cười theo.

Chúng ta ăn ý bước nhanh tới trước mặt các nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm các nàng, các nàng đầu tiên là bị chúng ta dọa sửng sốt một chút, đặc biệt là ánh mắt hung thần ác sát với chiều cao của Văn Văn, ngay sau đó ba cô gái đó nhìn yen, ánh mắt kinh ngạc trốn tránh một chút, còn hai người khác không cam lòng yếu thế tới gần chúng ta.

"Năm người mấy người với hai người tụi tôi, không phải bắt nạt thì đó là gì? Mụ đàn bà đanh đá chửi đổng la to thì bản lĩnh à?" Văn Văn bước lên một bước, cúi đầu căm tức nhìn cô gái đứng ở giữa.

"Vậy xin hỏi thông đồng với bạn trai người khác thì là gì? Có biết xấu hổ không?" Cô gái tóc ngắn đứng cạnh ngẩng đầu hướng nàng hét lớn.

"Mấy chị mới không cần mặt, mấy chị mắt nào thấy em thông đồng? Liền ăn một bữa cơm liền thông đồng? Vậy còn mấy người khác thì sao." Thiên Hi hai mắt hồng hồng, đặc biệt ủy khuất.

"Ghen cũng phải tìm hiểu tình huống, đừng có đe dọa người khác, mấy chị còn là sư tỷ, tại sao có chuyện không thể nói rõ ràng?" Đằng nhi tức giận đến mặt đỏ lên.

"Ai da, thì ra là sư tỷ a? Ha ha, thất kính thất kính. Tam đúng nhà tụi em đúng là bản lĩnh, có thể chọc sư tỷ tức giận như vậy. Sư tỷ nè, có bản lĩnh ngài đi tìm cục cưng của ngài rống đi a, ngài liền không cho phép lão muội nhà em mị lực vô hạn sao? Bản lĩnh của cậu ấy chính là trời sinh được người khác yêu thích, thế nào? Cái từ thông đồng này đúng là khó nghe, lại nói cậu ấy là người có khí chất này cần phải đi thông đồng sao? Mặc dù em không biết vị kia của chị như thế nào, nhưng em chỉ biết là lão công tương lai lão muội của tụi em chính là nam tử còn tiên nhi hơn Hứa Tiên, cậu ấy sẽ không coi trọng người của ngài, ngài có thể yên tâm một trăm phần trăm, em dùng đầu của tụi em đảm bảo." Văn văn cười như không cười bắt đầu dùng phát tao giọng điệu nói.

"Ha hả, nghe lời của em thật muốn ói." Cô gái ở giữa ôm tay, vẫn như cũ cười lạnh.

"Nha! Có thể làm ngài ói cũng là bản lĩnh của em." Văn Văn kia đấu võ mồm tiện dạng thật không ai bằng, đem các nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng có ồn ào nữa, mọi người bình tĩnh. Sư tỷ, chị thật sự hiểu lầm, lão tam của tụi em sẽ không đi làm chuyện như vậy, cậu ấy là người rất nhiệt tình, ai cũng có thể nói chuyện được, cho nên tất cả mọi người thích nói chuyện phiếm với cậu ấy, tụi em mỗi ngày sớm chiều ở chung với cậu ấy, cậu ấy làm người tụi em càng rõ ràng hơn mấy chị, chuyện này không thể kết luận bừa, nếu cứ khắc khẩu như vậy chỉ làm mọi người mất lý trí." Bảo Nhi ngăn Văn Văn, tiến lên nói với cô gái đứng ở giữa.

"Bạn của chị thấy bọn họ trong khoảng thời gian này luôn đi với nhau, chị hôm nay lại đây chính là muốn hỏi rõ ràng." Ngữ khí của yen làm cô gái ánh mắt nhu hòa rất nhiều, nhưng còn mang theo tức giận.

"Mấy chị như vậy căn bản là không có hỏi rõ ràng, thứ nhất là thái độ không tốt, coi em như tội phạm mà mắng, em và bạn trai chị cùng làm việc cho buổi hòa nhạc piano mà giáo sư giao cho tụi em, mỗi lần gặp mặt chỉ đơn thuần là nói tới chuyện buổi hòa nhạc, em nói mấy chị cũng không tin, còn muốn như thế nào nữa?" Thiên Hi sẽ không cãi nhau, gấp đến độ nói chuyện đều không trôi chảy, cùng ta giống nhau.

"Như vậy đi, không bằng kêu bạn trai chị tới đây đi, như vậy mọi người mặt đối mặt làm sáng tỏ." yen hơi hơi mỉm cười.

"Đúng vậy! Kêu bạn trai chị tới. "Bọn tỷ muội nhất trí đồng ý.

Các nàng mấy cái bắt đầu không lên tiếng, nhìn lẫn nhau.

"Tụi em chỉ muốn làm rõ ràng, cũng không muốn tỷ muội tụi em chịu ủy khuất, bị người khác hiểu lầm không hề dễ chịu. "yen tuy cười, nhưng từ ngữ khí và ánh mắt của nàng nhìn ra được nàng đang bảo vệ Thiên Hi, nàng không cho phép người khác khi dễ nàng.

"Chuyện hôm nay chị cũng nói hết, chúng ta đi. "Nữ hài không có tức giận như vừa rồi, sau khi lạnh lùng nói liền xoay người đi, người ký túc xá của nàng cũng đi theo.

"Trịnh Thiên Hi cậu đúng là hiền làn mà, bị cậu tức chết rồi, ầm ĩ tới vậy mà cũng không thắng người ta" Các nàng vừa đi, Văn Văn đi lên sân khấu ghìm cổ nàng la hét.

"Buông tay! Thở không được. "Nàng nhanh chóng đẩy Văn Văn.

"Được rồi, không có việc gì là được. "Tư Khiết thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nếu không phải nhị tỷ ở đây, không biết cậu bị khi dễ thành dạng gì nữ. "Văn Văn sinh khí.

"Mấy chị ấy dúng là ngang ngược vô lý, chưa thấy qua người không tu dưỡng như vậy, không phân tốt xấu mà miệng đã phun nước bọt. May mà mấy cậu tới, lão ngũ nói chuyện thật hăng hái, bất quá vừa rồi tiểu bảo nói làm các nàng không nói gì được, hả giận. "Đằng nhi còn tức giận đến thở dốc.

"Cảm ơn mấy cậu, nếu không phải mấy cậu tới, tụi tớ phỏng chừng còn phải bị mấy chị ấy vây quanh mắng thật lâu. "Thiên Hi vẻ mặt ủy khuất.

"Cậu đúng là hiền quá mà, tối nay lên sân thượng với tớ. "Văn Văn lại lần nữa ghìm cổ Thiên Hi.

"Đi sân thượng làm gì? "Thiên Hi la hét.

"Dạy cậu mấy chiêu, mắng không thắng liền trực tiếp đánh lộn. "Văn Văn nói nhảm, chúng ta cười.

"Đúng rồi, ai là lão muội của cậu, không lớn không nhỏ. "Thiên Hi trở tay một cái, nhón chân ghìm chặt Văn Văn.

"Nhìn cậu thế nào cũng nhìn ra muội. "Văn Văn la hét.

"Bất quá vừa rồi cậu khen tớ có khí chất người gặp người thích, tớ thật sự còn chưa có quen. "Thiên Hi buông tay ra cười nói.

"Phi! Tớ phải che lương tâm lại nói dối, cậu đừng có coi là thật nha. "

Chúng ta đều cười, thật là một ngày hữu kinh vô hiểm. Lén nhìn yen, nàng thật tốt, mọi mặt đều tốt như vậy, thật muốn cứ như vậy ngơ ngác nhìn nàng thật lâu.

"Làm sao vậy? "Đột nhiên ánh mắt nàng cùng ta đối tiếp, cười nhìn ta.

"Nga... Không có gì. "Ngượng ngùng lui ra phía sau một bước.

"Đồ ăn của nhà ăn chắc đều bị bắn hết, không bằng đi ra ngoài ăn đi? "Lúc này Tư Khiết đề nghị, chúng ta gật đầu tán thành.

Trên đường đi tới tiệm mì, cùng nàng nắm tay, sẽ nhịn không được nhìn nàng.

"Cậu cứ nhìn tớ làm gì vậy? "Nàng không nhìn ta, nhìn phía trước cười hỏi.

"Đẹp! Cho dù cậu ở trước mặt tớ, tớ vẫn rất nhớ cậu. "Nhịn không được nói lời buồn nôn.

"......"Nàng ngừng bước, nhìn ta, mỉm cười, vui vẻ cười......

[17:15:18]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Hạ Mạt

Đại học đoạn ngắn Hạ Mạt

Năm thứ nhất đại học sau khi huấn luyện quân sự, tất cả mọi người đều để lại ấn ký huấn luyện quân sự, chính là rám đen. Trừ bỏ những chỗ được quần áo che lại, toàn hồng hắc.

Bị các nàng mạnh mẽ cùng tắm rửa một đoạn thời gian sau, ta dần dần quen hành vi "ác liệt " của các nàng

Một đêm, mọi người tới phòng đàn hưng phấn chơi, chờ đèn phòng đàn tắt mới về ký túc xá, cho nên vì tiết kiệm thời gian, các nàng lại kéo ta cùng nhau tắm.

Một gian trong phòng tắm, năm cô gái ( yen cuối tuần về nhà ), ta cùng Đằng nhi mặc áo ngủ ngồi trên ghế nhỏ giặt quần áo, Tư Khiết, Thiên Hi, Văn Văn ba người đứng ở bồn rửa tay giặt.

Ta ngơ ngác mà nhìn các nàng, sau đó không tự giác cười lên tiếng.

"Mạt nhi, cậu cười cái gì? "Văn Văn nhìn ta.

"Tớ không biết có nên nói hay không? Nhưng mà tớ nhìn đã lâu rời. "Ta cười nhìn các nàng.

"Nói! "Lão đại ra lệnh một tiếng.

"Mặt của mấy cậu đen quá, sau đó thân thể lại trắng đến phát sáng, mấu chốt là mấy cậu cứ cởi trần mặc tiểu tế giặt quần áo, còn có tướng đứng, chân chữ bát (八), cực giống ba đại hán lắc lư trước mặt tớ, còn có khối ngọc bội lớn ở trên cổ Cao muội, phối hợp với tư thế thô lỗ với mặt đen, tớ cảm thấy nữ thần Chung Quỳ sống đang đứng trước mặt tớ, còn có Thiên Hi và lão đại, một người giống Quan Công, một người giống Na Tra, mấy cậu đúng là khác với ban ngày thật a! "Ta sống lưng thẳng tắp rất nghiêm túc nói.

"Ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha.... "Đằng nhi đã khống chế không được chính mình cười to, ba người kia vô ngữ trừng ta, ngừng việc trong tay lại.

"Giặt không nổi nữa, nghe xong liền không muốn làm. "Tư Khiết ném quần áo trong tay vào xô, giả vờ tức giận đi tắm.

"Giặt không nổi nữa, nghe xong liền không muốn làm!!! "Lão tam cùng lão ngũ cũng dùng sức ném quần áo, cùng nhau cởi tiểu đế, sau đó cùng nhau phong tao bước đi kiểu mèo đi tắm.

"Ha ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha...... "Đằng nhi đã thu không được.

"Thật xin lỗi, tớ thật sự không nhịn được, mấy cậu đừng tức giận a, thật ra thì ở bên ngoài, mấy cậu vẫn là tiên nữ. "Ta vuốt lương tâm cùng các nàng nói.

Trong nháy mắt cà người ta ướt đẫm, bị các nàng mãnh lực xạ kích, gặp hoạ còn có Đằng nhi, nàng cười quá càn rỡ.

Ta cho rằng thông qua ta trực bạch ra các nàng sẽ vì các nàng ngôn hành cử chỉ sửa đổi một chút, chính là, bản tính khó dời, vẫn như cũ phóng thích mình......

[19:38:43]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Đằng

Buổi tối ngủ đều thích nói chuyện phiếm, cho tới khi thật sự buồn ngủ, đột nhiên sẽ có một người nói: "Không nói chuyện nữa, ai nói người đó là heo."

Ngay sau đó toàn thể phun cười.

[20:43:45]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Đằng

Bình thường buổi tối ngủ nói chuyện phiếm tiểu Bảo đều là người an tĩnh nghe, nàng vừa lên tiếng toàn trường đều phải yên tĩnh, sau đó mạc danh muốn cười, bởi vì một ít vấn đề của nàng thật sự siêu đáng yêu.

Một lần buổi tối chúng ta nói tới chuyện nguyệt sự của con gái, trọng điểm là giống nhau tới mấy ngày, có thể hay không rất đau, có phản ứng gì.

Ngay lúc mọi người trò chuyện khí thế ngất trời, tiểu Bảo chen vào một câu: "Mấy cậu nói tinh tinh hoặc là gấu trúc sẽ đến kinh nguyệt sao?"

Tức khắc trong phòng một mảnh yên tĩnh, ngay sau đó chúng ta kích động vỗ giường cười to, nàng sẽ rất nghiêm túc nói: "Mấy cậu đừng cười, tớ chỉ đột nhiên nghĩ tới."

Chúng ta cũng suy nghĩ, mỗi người đều nghị luận, sau đó đề tài chuyển dời đến nguyệt sự của động vật, lúc đó cũng không có Baidu, sau đó hỏi Trần chủ nhiệm, câu đầu tiên của Trần chủ nhiệm chính là: "Đám trẻ tụi con rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"

[20:53:02]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Đằng

Có một đoạn thời gian có một con chuột chạy vào ký túc xá, nói luôn gây án vào ban đêm, chúng ta luôn không tim được nó.

Sau này, một ngày buổi tối từ phòng đàn trở về, ta thấy lão đại cùng tiểu Bảo ở ban công thu quần áo, đang muốn hỏi có cần hỗ trợ không, thì thấy một con chuột béo ú chạy qua mu bàn chân tiểu bảo, người thét chói tai không phải tiểu Bảo, là lão đại, nàng kích động khủng hoảng ném sào phơi đồ xuống, sợ hãi đứng ở tại chỗ nhảy lên. Mà tiểu Bảo mặt ngoài đặc biệt bình tĩnh đứng đó, chỉ là nắm chặt hai tay, thân thế hơi run rẩy, nàng đã bị dọa đến cổ họng không phát ra tiếng, vẻ mặt đần độn.

"Bảo, cậu không sao chứ?" Ta đi tới.

"Không sao, tớ không sao." Nàng run chân dựa vào lan can, giả vờ như không có sao, hai tay còn "Bình tĩnh" vịn vào lan can.

Ta bị bộ dáng giả vờ không có sao của nàng buồn cười chết, nhịn không được bật cười, chỉ thấy lão đại còn không thể khống chế cảm xúc ở ban công đi qua đi lại, muốn tìm ra con chuột đó.

Sau đó tiểu Bảo chạy tới phòng tắm, rửa chân tới nửa tiếng.

Cuối cùng tai họa kia bị Thiên Hi dùng que cay bắt nó lại.

[21:07:20]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Đằng

Có một lần ăn cơm ở tiệm cơm, TV ở một bên đại sảnh mở nhạc, lão đại cảm thấy nhạc dân tộc rất êm tai, hỏi chúng ta đây là phong cách của dân tộc nào, chúng ta mỗi người phát biểu ý kiến của mình, có nói dân tộc Thái, có nói dân tộc Di, trong lúc tranh chấp lão đại hỏi tiểu Bảo, nàng cầm khăn lấy nhẹ nhàng lau miệng, rất nghiêm túc: "Dân tộc thiểu số!"

Chúng ta sửng sốt vài giây, tiếp theo dời non lấp biển cười, cao nhân, đáp án này, ha ha.

[21:17:34]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Đằng

Vừa đến mùa hè, chúng ta liền thích gặm mía, mỗi ngày đều sẽ có một vị lão nhân đạp xe ở ngoài cổng lớn trường bán mía, bao lột vỏ. Một cái vừa vặn đủ chúng ta sáu người ăn, chém ra sáu khúc.

Ăn mía còn phải phun xác ra thật sự quá phiền toái, một lần Hạ Mạt nghĩ ra một cách, lấy một cái bịch nilon, treo nó trên lỗ tai, vừa ăn vừa phun xác vào bịch, chúng ta cười đến không được, cũng noi theo.

Tiểu bảo tắm rửa xong đi ra thấy chúng ta ăn như vậy, cười.

Không ai cho rằng nàng sẽ học chúng ta như vậy, nàng rất nhã nhặn thục nữ, ăn cơm gắp đồ ăn không giống chúng ta lập tức kẹp rất nhiều, nàng sẽ chậm rãi kẹp từng miếng.

"Bảo, cậu tìm cái gì?" Tư Khiết thấy nàng vòng tới vòng lui trong ký túc xá.

"Tìm bịch a! À, ở đây có một cái, tìm được rồi." Nàng ở trong ngăn tủ tìm được một cái bịch màu trắng, vui vẻ mà hướng chúng ta đi tới. Sau đó cầm ghế ngồi vào bên cạnh chúng ta, học chúng ta đem túi treo trên lỗ tai, động tác nhanh nhẹn đến làm chúng ta kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

"Làm sao vậy?" Sau khi nàng treo xong, manh manh mà nhìn chúng ta.

Chúng ta nhìn bộ dáng nàng treo túi, nhịn không được cười phun, thật là khác với nàng mọi người, bất quá thật sự là quá đáng yêu.

"Phương pháp ai nghĩ ra vậy? Thật sự quá thực dụng." Nàng cái miệng nhỏ cắn mía, vừa ăn vừa hỏi.

"Tớ!" Hạ Mạt đắc ý lãnh công.

"Thông minh!" Nàng cười khen, người nào đó bắt đầu lâng lâng.

Phương pháp này vẫn luôn tiếp tục sử dụng cho tới nay.

[21:36:08]

_____________________

Đại học đoạn ngắn Khiết

Ta rõ ràng nhớ rõ Bảo Nhi rất nghiêm túc trả lời chúng ta một vấn đề.

Khi đó ở nhà nàng ăn cơm, nghe phượng hoàng TV tin tức, chúng ta nghị luận thời sự Đài Loan, Thiên Hi bất đắc dĩ hỏi: "Đến tột cùng Đài Loan khi nào muốn thống nhất a?", Bảo Nhi trả lời là: "Chờ tới lúc bọn họ muốn mua mì ăn lì."

Chúng ta đều nghe hồ đồ, nhìn nàng, đột nhiên Tịnh mẹ nhắc nhở một chút: "Mì ăn liền thống nhất*.", Chúng ta mới get chuyện cười của nàng, đều cười hỏng rồi.

Tịnh mẹ nói nàng từ nhỏ liền thích xem chút lãnh hài hước, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là "làm ngạc nhiên".

[*Là tên nhãn hiệu của mì ăn liền]

[21:49:17]

_____________________

Tối nay tắm rửa xong ta qua nhà 77 nói chuyện phiếm trước, sau đó các nàng cũng lại đây, thật là thần giao cách cảm, mở rượu vang đỏ uống một chút, Bảo Nhi vừa trở về, Mạt nhi cho ngươi một viên đường đỏ nóng, hai người ở trong phòng bếp dính nhau. Khiết

[21:54:25]

_____________________

Nhà mới tuy không ở trung tâm thành phố, nhưng hoàn cảnh cùng không khí tốt hơn nhiều, ban đêm có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, giống như về lúc còn bé, vài người ngồi ở trên ban công phe phẩy quạt nói chuyện phiếm, chúng ta nhắc tới chuyện thú vị hồi đại học, lão nhị không ngừng đánh chữ, thật sự còn rất nhiều chuyện thú vị, nếu rãnh rỗi sẽ viết tiếp, ngủ ngon mọi người. Khiết

[21:58:06]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro