Một bình minh không có gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Karamatsu đã từng rất nhiều lần [chất vấn] anh cả.

Tại sao anh lại làm thế?
Tại sao anh lại [phản bội] bọn em?

Nhưng đáp lại anh thứ
là đôi mắt lạnh lùng vô cảm của anh cả.
Sự [xa lạ] đó khiến Karamatsu rùng mình.

Người này ai?

Đó đã không phải là anh cả Osomatsu,
Đó là [Nhà Khoa Học].

2.

Từ khi nào bắt đầu,
mọi chuyện lại trở thành như vậy?

Sự [phản bội] của Osomatsu.
Mọi người bị bắt đi làm [vật thí nghiệm].
Mà người [chịu trách nhiệm chính] cho ca của bọn họ,
trớ trêu làm sao
lại là [Nhà Khoa Học] = [Kẻ Phản Bội].

3.

Karamatsu là [Người Chứng Kiến] duy nhất của [sự kiện kia].

Dù sợ hãi [sự thật] khốn khiếp nọ
và đã gần như [tuyệt vọng],

nhưng vì là anh thứ

nên không thể không đứng lên [bảo vệ] và [che trở] các em trai,
Cũng như không thể không ngừng [khuyên can] anh cả trở về.

4.

dụng,
đã [quá muộn] rồi.

Lần đầu tiên, [Nhà Khoa Học] đã trả lời,
và lưu lại cho Karamatsu hình ảnh áo bào trắng đã nhiễm [đỏ] bay phất phới.

Đó là lần đầu tiên, [màu sắc] của anh cả khiến Karamatsu cảm thấy sợ hãi.

5.

Các em trai đều [thay đổi].

Ichimatsu luôn [im lặng].
Todomatsu luôn [sợ hãi].
Tình trạng của Choromatsu thì càng ngày càng [tệ] hơn.

Bằng cách nào đó, anh ba đã có được [tấm ảnh ngày xưa] của Osomatsu.
Trước khi có hành vi làm tổn thương bản thân,
Choromatsu đã luôn nhìn chằm chằm vào [tấm ảnh] đấy.

Dù Jyushimatsu không ngừng [an ủi] và [động viên]
cũng chẳng có tác dụng gì.

Mình phải nhanh lên thôi.

6.

Đây thực sự những anh muốn sao?
Làm ơn, hãy dừng lại.
Hãy trở về đi,
Anh ơi...

Trước sự vô tình của [Nhà Khoa Học],
Karamatsu muốn hỏng mất.

7.

Nằm trên bàn giải phẫu,
Karamatsu nhìn bóng lưng của [Nhà Khoa Học]
cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt.

Việc thuyết phục anh cả trở về,
Karamatsu nói rằng [Vì các em],
không thể phủ định rằng đấy là lời thật lòng của cậu ta.

Nhưng,
Hơn bất cứ điều gì,
Hơn bất cứ ai,

Tất cả đều là vì chính bản thân mình.

Việc từ bỏ [khuyên can] anh cả,
cũng đồng nghĩa với việc Karamatsu chấp nhận Osomatsu [đã không còn],
đứng trước mặt cậu ta lúc này đây chỉ có [Nhà Khoa Học].

Karamatsu không muốn mất đi anh cả,
Nên dù [đau đớn], vẫn cắn răng tiếp tục [Kế Hoạch] của mình.

8.

Hồi tưởng lúc nhỏ.
Karamatsu té ngã và bật khóc.

Osomatsu đã xoa đầu cậu ta,

Đừng khóc.

Bàn tay ấm áp và nụ cười của anh
Lúc nào cũng rõ ràng trong [Ký Ức] của Karamatsu.

Người anh duy nhất của mình
lại vô cùng rực rỡ chói lòa...
Dù [gần] anh hơn bất cứ ai trong sáu anh em, nhưng cũng cách rất [xa].

9.

Tranh thủ mọi khoảng thời gian gặp mặt, cho dù là ở trên bàn giải phẫu
Karamarsu vẫn không ngừng cố gắng giao tiếp với [Nhà Khoa Học],
[hy vọng] có thể thấy được một mặt nào đó của anh cả.

Nhưng [Nhà Khoa Học] luôn giữ yên lặng,
và chỉ tập trung vào [công việc] của mình.

Sự chờ đợi [vô vọng] đó
đã đẩy anh thứ vào [vực sâu].

10.

Karamatsu đã đến giới hạn
Việc chịu đựng áp lực của [thời gian] là quá sức với cậu ta.

Nhìn anh thứ nằm thoi thóp trên bàn giải phẫu,
[Nhà Khoa Học] cuối cùng cũng chịu mở lời.

Bỏ cuộc đi,
Cậu chịu không nổi đâu.

Đáp lại anh, Karamatsu [nở nụ cười].
Anh thứ vươn tay ra,
nhưng cái gì cũng bắt không được.

Điều cuối cùng Karamatsu nhìn thấy
là vẻ mặt [hoang mang] của anh cả.

Sau mọi chuyện, tất cả đều [đáng giá].
Nhưng Karamatsu đã không còn [cơ hội] nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro