Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đi chơi cả ngày, vừa đi thăm thú những địa danh nổi tiếng của Thanh Hà trấn, vừa thử những món ăn đặc sản chỉ có vào dịp tết. Mặc dù luôn nở nụ cười nhưng Tuấn Khải trong lòng thì đang tính toán khi nào thì ra tay với hai huynh muội Lạc gia.

Sức chịu đựng của con người có giới hạn và hai huynh muội Lạc gia đã khiến cho Tuấn Khải không thể nhân nhượng thêm nữa.

Lạc Thừa Ân đang bận vây quanh Vương Nguyên thao thao bất tuyệt về sự hiểu biết của bản thân, còn Lạc Thủy Linh đang cố gắng tỏ ra thật thục nữ, lâu lâu lại liếc Tuấn Khải một cái mà không hề biết rằng bản thân đang bị người nào đó tính kế.

Vương Nguyên hiện tại cảm thấy phi thường buồn bực, tuy cậu muốn đón tết trên trấn để náo nhiệt một chút nhưng không có nghĩa cậu muốn có người làm phiền như thề này. Đối với cậu, Tuấn Khải chính là người nhà của  cậu và những giây phút người nhà ở cùng nhau tổng cũng không muốn ai làm phiền đi.

Nhìn biểu hiện của Tuấn Khải y cũng biết cậu không thích hai người này, phi thường không thích, tuy cậu lúc nào cũng vui vẻ cười nhưng nụ cười không hề đạt đến đáy mắt. Mục đích cảu chuyến đi lần này là muốn cho Tuấn Khải vui vẻ hơn, nhưng bây giờ lại trở thành như vậy, nếu biết trước thì ngay từ đầu cả hai ở trên núi đón năm mới luôn cho rồi, tuy chỉ có hai người nhưng lại rất ấm áp và vui vẻ.

- Này! đằng kia là gì vậy? - Lạc Thừa Ân bỗng nhiên kêu lên.

Ánh mắt mọi người liền nhìn theo hướng mà Lạc Thừa Ân chỉ. Nơi đó rất đông người, nói đúng hơn là có rất đông những người trẻ tuổi, bọn họ ai nấy đều đang đứng xung quanh một cái hồ, tay chắp trước ngực như cầu nguyện điều gì đó, sau đó ném cái gì đó vào hồ.

Lạc Thừa Ân liền kéo một người lại hỏi:" Vị huynh đài này, có thể cho ta hỏi mọi người đang làm gì không?"

Người này nhìn độ hai mươi, người mặc một bộ xiêm y màu xanh, dung mạo không nổi bật nhưng nhìn cũng không tệ, nhìn có vẻ giống thư sinh. Khi thấy Lạc Thừa Ân hòi thì cũng nhiệt tình trả lời, khi nói còn nhìn Vương Nguyên đầy ý vị,

- Này à! Đây gọi là hồ Lạc Tích, đây là cái hồ chính ở Thanh Hà trấn của chúng tôi. nghe nói vào ngày cuối cùng của năm, đến đây cầu nguyện thì nguyện vọng gì cũng được thực hiện. Chỉ cần mọi người đứng trước hồ, nói ra tâm nguyện của mình sau đó thả vào đó một đồng xu cho Thủy Thần trong hồ coi như là phí, sau đó Thủy Thần sẽ mang tâm nguyện của bản thân đến với thiên giới. Hơn nữa ta nghe nói, hồ này cầu nhân duyên là linh nhất đó nha.

Lạc Thừa Ân nghe vậy thì hai mắt sáng lên, cảm ơn người kia xong sau đó liền lấy từ trong người hai đồng xu ra, nói với Vương Nguyên:

- Vương công tử, vị huynh đài vừa rồi nói là hồ này cầu nhân duyên rất linh đó, chúng ta cũng thử xem sao.

Vương Nguyên suy nghĩ một hồi rồi đáp ứng, cậu cũng có chuyện muốn nói với Lạc Thừa Ân, giao thừa cũng sắp đến rồi, cậu không muốn đến thời khắc cuối cùng của năm mới cũng không thể cùng tiểu Khải hai người đi

Tuấn Khải khi nghe thấy Lạc Thừa Ân muốn cùng Vương Nguyên đi cầu nhân duyên thì giận run người, nhưng khi nghe thấy Vương Nguyên thế mà lại đáo ứng hắn thì cậu lại cảm thấy thật khủng hoảng. Tại sao chú lại đồng ý đi cùng với hắn, chẵng lẽ chú cũng. Cậu không dám nghĩ tiếp nữa, thấy Vương Nguyên chuẩn bị đi, câu liền đưa tay nắm chặt lấy vạt áo của y, đôi mắt không giấu được vẻ khủng hoảng, giọng nói không khống chế được run run:

- chú ơi, người muốn đi đâu vậy, người đừng đi mà.

Vì muốn mau chóng giải quyết Lạc Thừa Ân nên Vương Nguyên cũng không để ý đến sự khác lạ của Tuấn Khải, y chỉ nhẹ xoa đầu cậu : " Chú đi rồi sẽ về ngay." Sau đó quay người bước đi.

Không được, không cho chú đi, người không thể cùng người khác ở bên nhau, con không muốn. Chú ơi, người tại sao lại đi cùng người khác, tại sao lại để cho con bóng lưng của người, chú ơi người nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh con mà, người sẽ giữ lời hứa phải không, người đi một lát rồi sẽ trở về phải không.

Lạc Thủy Linh thấy thái độ của Tuấn Khải không đúng, liến đưa tay kéo áo Tuấn Khải:" Khải caca."

- Buông ra!- một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Lạc Thủy Linh cảm thấy xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo thật đáng sợ, bé nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt tối tăm của Tuấn Khải đang nhìn mình, đó không còn là ánh mắt mang ý cười dịu dàng như trước mà là ánh mắt của quỷ dữ, đôi mắt hằn lên những tia máu, nó như muốn ăn tươi nuốt sống bé, thật đáng sợ.

- Ta nói buông ra!- Giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên, Lạc Thủy Linh bây giờ thật sự rất sợ hãi, tại sao Khải caca lại trở nên như vậy, bé chực khóc, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước.

- Câm miệng nếu không ta sẽ khiến cho ngươi sau này không thể nói được nữa.- Tuấn Khải lạnh lẽo nói. Đều là tại bọn họ, là bọn họ muốn cướp chú khỏi mình, thật đáng chết, tất cả đều đáng chết, nếu như lúc đầu không cứu bọn họ thì bây giờ chú sẽ không quay lưng lại với mình. Lạc Thừa Ân nếu muốn cướp đi chú vậy thì mình sẽ làm cho hắn mãi mãi mất đi muội muội yêu quý của mình.

Tuấn Khải thò tay vào trong áo, ý đinh muốn lấy ra lọ thuốc độc mà mình đã chuẩn bị vào hôm qua, chỉ cần một giọt thôi, chỉ một giọt sẽ khiến người ta trước khi chết sẽ phải chịu đau đớn khôn cùng. Chỉ là chưa kịp lấy ra, Lạc Thừa Ân đã chạy tới, vẻ mặt vô cùng lo lắng:

- Linh Nhi không xong rồi, lập tức thu xếp đồ đạc, chúng ta về kinh thành ngay bây giờ.

Nói rồi cũng không đợi cho Lạc Thủy Linh phản ứng đã bế nàng chạy thật nhanh.

Tuấn Khải cất bình thuốc lại chỗ cũ, nhìn chăm chú dáng vẻ Vương Nguyên đang đi tới. Vương Nguyên lại gần, nhìn thấy biểu hiện của Tuấn Khải thì lo lắng, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cậu hỏi:" Sao vậy?"

- Không có gì, chỉ là rất vui vì người đã quay trở lại.- Vừa nói còn dùng mặt cọ cọ vào tay cậu.

Nghe câu trả lời như vậy Vương Nguyên thấy rất ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ một lúc thì liền hiểu ngay, tên tiểu tử này lại không có cảm giác an toàn rồi.

- Đừng lo lắng, lúc nãy chú chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với Lạc Thừa Ân, muốn mọn họ đừng bám lấy chú cháu mình nữa, ai ngờ chú chưa kịp nói gì thì một con bồ câu bay xuống, Lạc Thừa Ân lấy ra mảnh giấy từ con chim, xem xong thì liền biến sắc, nói với chú là muốn đi kinh thành, hẹn ngày gặp lại.

-" Vậy sao?" - Tuấn Khải là ngạc nhiên, không biết là chuyện gì mà lại khiến cho hắn lo lắng đến như vậy, nhưng nói chung là chuyện này cũng đã cứu hai huynh muội họ một mạng.

- Thất thần cái gì, sắp đến giao thừa rồi, chúng ta mau lại cầu nguyện đi.

Vương Nguyên kéo tay Tuấn Khải đi đến bên hồ Lạc Tích, sau đó hai tay chắp trước ngực, miệng thì thầm nói:" Cầu mong cho năm sau là một năm đầy may mắn và khỏe mạnh của con và tiểu Khải, sau đó là tiền nhiều nhiều một chú dù là kiếm được hay nhặt được đều không sao, để sang năm con khỏi vất vả xuống núi thường xuyên như vậy, thật là mệt."

Nghe thấy Vương nguyên cầu nguyện, Tuấn Khải bật cười, sau đó cậu cũng chắp tay lại, thì thầm nhỏ đến mức không ai nghe thấy:" Nếu trên đời thật sự có thần linh, thì cả đời con chỉ có một tâm nguyện duy nhất, đó là chú sẽ mãi mãi ở bên cạnh con, mỗi ngày đều thật vui vẻ." Sau đó cũng thả đồng xu vào hồ.

Lúc này bầu trời bắt đầu vang lên tiếng ĐÙNG ĐOÀNG vô số pháo hoa nở rộ trên cao, báo hiệu cho một năm mới đã bắt đầu. Vương Nguyên nắm nắm tay Tuấn Khải nói:" Chúc mừng năm mới".

Tuấn Khải cũng nhìn y:“ Chúc mừng năm mới."

- Tuy là pháo hoa rất đẹp nhưng mà sang năm chúng ta đón tết ở trên núi nhé. - tuy ở đây rất náo nhiệt nhưng Vương Nguyên tương đối thích không khí ấm áp khi đón tết ở trên núi hơn.

- Ừ! Sang năm chúng ta sẽ cùng nhau đón tết trên núi.- Chẳng những năm sau mà còn năm sau nữa và những năm sau này chúng ta sẽ đều cùng nhau đón năm mới.

Dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ , một lớn một nhỏ nắm chặt tay nhau, cùng nhau trải qua thời khắc đầu tiên của năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam