Chương 7 : Bên cạnh mình, hãy cho mình sửa sai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình khoái chí hôn cái chóc lên cái má bầu bĩnh của Phương. Xong anh chàng lấy một cái nhẫn đưa lên ngọn nến và đốt. Chẳng bao lâu, cái nhẫn xuất hiện lấp lánh ở ngón nhẫn rên tay Phương. Cái còn lại Bình để Phương đeo vào ngón nhẫn của mình. Kết thúc hôn lễ bằng một nụ hôn đắm đuối đến Bình suýt không thở nổi.

Nhưng, bên kia đường, những cái đầu lú nhú đang chết lặng. Một đứa lên tiếng.

– Thằng Bình nó điên thật rồi.

– Nó cưới ma hả trời_một giọng khác tiếp lời_

– Nó nói chuyện có một mình, không phải có con ma nào ở đó chứ?_một giọng khác đầy run sợ_

– Nếu thực sự có ma, thì chắc chắn con ma đó là thằng Phương.

– Sao mày dám chắc?

– Thì chỉ có thằng Phương xuất hiện ở chỗ này, theo lời Bình nói. Và nó tương tư thằng Phương, không lẽ nó cưới ai khác. Nhìn cái mặt tí tởn của nó kìa.

– Vậy bây giờ tụi mình làm gì. Gọi thầy pháp tới hả.

– Để làm gì. Chẳng phải hồi còn sống, tụi mình hành nó tơi tả rồi sao. Khi chết cũng quậy một chập, đợt đó thằng Bình dũa tao te tua. Tao tưởng nó không chịu nhìn mặt tao nửa nếu lần đó tao không chạy cho nó tấm hình của thằng Phương. Kỳ này tao không dám làm lần nửa đâu. Thực sự không có ma thì thôi, chứ nếu hồn thằng Phương xuất hiện thiệt, tao biết ăn nói làm sao với Bình._giọng này đích thị của thằng Lộc_

– Nhưng công nhận nó bửa nay bảnh trai thiệt, làm tao cũng muốn lấy vợ.

Bốp..một cái cốc không nương tay cho kẻ vừa phát ngôn.

Cả đám bạn truy tung tích Bình cả ngày không ra, cuối cùng tụi nó quyết định phục ở Shop Phương, và kết quả thu được ngoài trí tưởng tượng của tụi nó.

Bình đưa tay, tươi cười vô cùng hạnh phúc.

– Nào mình cùng về..!

– Cậu chắc chưa đó, có chắc mình sẽ cùng cậu ra khỏi chỗ này không?.

– Được mà, mình đã rất thành tâm cầu xin phật bà ở nhà mình rồi. Cậu nhất định sẽ được. Không những thế, còn có thể váo nhà nửa. Đến giờ rước dâu rồi.

– Mình không phải cô dâu._Phương càu nhàu_

– Vậy thì người yêu bè nhỏ, chúng ta cùng về nhà nào!

Cuối cùng Phương cũng đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra chờ đợi. Họ nắm tay nhau đi về nhà.

– Mày thấy không, rõ ràng thằng Bình đang dẫn ai đó về nhà._lại cái đám rình mò bên kia đường lên tiếng_

– Ai đó cái khỉ khô á. Phải nói là dẫn con ma nào đó về nhà. Mà tụi bây tính sao, lên tiếng kêu nó không, hay để y vậy.

– Vậy đứa nào ra kêu?

– Vậy con ma đó dữ không?

– Tao thấy hay nhất là để ban ngày ban mặt hãy tới nhà thắng Bình xem thử. Giờ này tao ớn.

Sau khi cả đám, mỗi đứa tham gia một câu thì cả đám quyết định chuồn hết. Dù không biết thật là có hay không, nhưng ma thì...không nên kiếm chuyện với nó vào ban đêm. Và cả bọn giải tán. Hẹn nhau sáng mai tập họp tại nhà Bình...rồi tính tiếp.

Đẩy cửa bước vào nhà, Bình quay lại nhìn Phương đang theo sát phía sau.

– Thấy chưa, được rồi đó. Giờ chỉ còn vào nhà nửa là xong.

– Thật ha!!!!!!!

Phương nảy giờ còn chưa hết mừng rỡ cho việc cậu có thể rời khỏi cái chỗ mà bảy tám năm nay cậu bị chôn chân ở đó.

– Nhưng vào nhà có thánh thần, mình là...ừ thì cô hồn...

– Gì chứ. Cậu là người nhà này rồi, vào đi.

Phương đặt một chân vào nhà...không sao...cậu bước vào hẳn....không sao. Cậu bỗng dưng nhảy lên mừng rỡ mà quên mất Bình đang nhìn cậu theo cái kiểu 'Đó mình đã nói mà'

Nhưng dù gì Phương cũng không thể bước vào gian thờ cũa căn nhà. Cậu rất khó chịu khi tới gần đó.

– Không sao, như vậy cũng là quá tốt rồi._Phương nói khi thấy mặt Bình có vẻ không vui_

– Thôi vậy, mình vào phòng đi. Phòng ngủ, dù gì chạy cả ngày nay mình cũng mệt rồi. Trời sắp sáng đó.

Bình dẫn Phương vào xem phòng ngủ, một gian phòng khá rộng đầy đủ tiện nghi tối thiểu. Tivi, giàn máy, máy vi tính, một cái kệ khổng lồ chất biết bao nhiêu là thứ trên đó. Một cái giường đơn..

Khi Phương nhìn tới cái giường đơn, Bình phân bua.

– Gấp quá, mình chưa kịp dọn dẹp hay chuẩn bị gì cả. Ngày mai mình sẽ đổi cái giường khác.

– Đổi, tại sao?.Mình thấy nó còn tốt mà.

– Tốt....nhưng...cậu không nghĩ nó nhỏ hả?. Nhỏ...nhỏ cho cả hai.

– Cả hai?

– Phải, cả hai đứa sao nằm được, nó là giường đơn...

– Tại sao mình phải nằm trên đó cùng cậu?

Câu hỏi của Phương làm Bình chưng hửng. Cậu biết giải thích như thế nào với cái thái độ tỉnh queo kia chứ. Mười mươi là cậu đang bị làm khó, chứ ai đời chịu làm đám cưới với người ta rồi mà còn hỏi ngủ chung giường để làm gì.

– Không biết là cậu không biết thật hay là đùa. Nhưng mình hai mươi lăm tuổi rồi đó, mình không cưới cậu về chỉ để hôn như trước kia đâu nha...cậu hiểu chứ. Hai mươi lăm tuổi chứ không phải mười tám._Bình dán sát cái mặt mình vào mặt Phương_

– Phải, cậu đủ tuổi nhưng mình chưa đủ tuổi.

Bình nghe như sét đánh cái rầm. Phương nói mình chưa đủ tuổi. Biết cải làm sao trời...Đúng là cậu ta đã chấm dứt cuộc sống ở cái tuổi mười tám...nhưng bao nhiêu năm trôi đi....nhưng cậu ấy thực sự chỉ mười tám thiếu, khi chết thì cậu còn thiếu bốn tháng nửa mới đủ tròn.

– Phải không?_Phương háy mắt hỏi_

– Phải._ Bình đáp không đắn đo_ Nhưng...

Á khẩu, đúng là cái mặt non choẹt kia đã ngừng phát triển. Nó vẫn y như cái hồi cậu hẹn hò mỗi đêm ngoài đầu ngõ, mềm mại những đường nét của thiếu niên. Bình quay nhìn mình trong gương rồi quay nhìn Phương. Bình đã hai mươi lăm, cả thân thể lẫn gương mặt anh giờ đã là một người đàn ông đúng nghĩa. Gương mặt cứng, góc cạnh, đầy nam tính, đôi mày rậm, mắt sâu. Trên mặt vẫn còn những vệt mờ lún phún dấu hiệu của hàm râu hai ngày chưa cạo.

– Vậy bao giờ cậu đủ tuổi?_Bình bất giác hỏi mà không kịp hiểu rằng mình hỏi gì_

– Không biết. chắc phải chờ mình lớn đủ._Phương ngồi đung đưa chân trên ghế, trả lời rất thành thật_

– Cậu chơi mình._ À, bây giờ cái anh chàng hai mươi lăm tuổi mới ngộ ra vần đề_ chưa đủ tuổi sao để cho người ta cưới. Thật đáng ghét, còn dám lừa mình.

Lao vào Phương như con hổ đói, Bình lại ngấu nghiến đôi môi lạnh đó thật say...

– Cậu thật là ác, Trừng phạt mình những bảy năm. Mình đâu có đáng bị cậu bỏ rơi lâu như vậy. Cậu có biết mình khó khăn như thế nào để sống bảy năm qua không hả?

– Cậu nói vậy mà không biết ngượng miệng sao. Ai hứa yêu thương người ta....

– Là mình._Bình giụi giụi đầu vào lòng Phương, như con mèo dụ dỗ chủ của nó_

– .....ai đuổi người ta đi..

– Là mình._ cái đầu Bình sắp bù đến không thể chải lại_

– Vậy bây giờ tính sao?_Phương kết thúc chắc nịch_

– Tính sao...là sao?_Bình ngần đầu nhìn Phương, tròn mắt hỏi_

– Chứ cậu nghĩ mình về đây cho cậu muốn làm gì thì làm, còn chuyện cũ không tính hả. Xem này...

Phương kéo nhẹ cổ áo trễ xuống. Nơi da thịt quanh cổ, những vết đen vẫn còn đó. Dấu hiệu của cái đêm kinh hoàng cậu phải chịu, chưa xóa nhòa. Bình thảng thốt nhìn những vệt đen như xâu chuỗi bám quanh cái cổ trắng của Phương. Bình không ngờ hậu quả của cái việc ngu ngốc anh đã làm, để hậu quả kinh khủng đến vậy.

Bình đưa tay xoa nhẹ những vết hằn như những vết sẹo trên cổ Phương, anh nghe đau như chính mình bị đau. Đau biết chừng nào khi chính anh gây ra những vết đó, những giọt nước mắt hối hận chảy trên má.

Sáng hôm sau, khi cả bọn tụ tập trước cửa nhà Bình. Đùn đẩy nhau gọi cửa...Bình mở cửa, mặt vẫn còn ngái ngủ. Thấy lũ bạn sáng sớm không chịu đi làm chạy cả tới đây phá không cho anh ngủ, mặt anh quạu đeo.

– Tụi bay làm gì ở đây giờ này?

Vừa chen nhau vô nhà, cả bọn vừa tranh thủ hỏi, vừa nhìn quanh quất.

– Tối qua mày làm gì ngoài đầu ngõ.

Bình khựng lại

– Tụi bay rình tao đó hả?

– Rình gì, chẳng phải thằng Lộc nói mày đi cưới vợ. Cưới gì mà chẳng cho tụi tao hay, dĩ nhiên phải đi kiếm mày chứ...lỡ mày bị con ma đó..

Thấy tụi nó vừa nói vừa nhìn quanh quất, Bình hiểu tụi nó ám chỉ chuyện gì.

– Tao cưới ma đó, trả lời vậy vừa lòng tụi mày chưa?

– Nói thiệt hả. Mày không phải si quá hóa khùng luôn chứ?

– Khùng cái đầu tụi bay.

– Hà..Hà.._Thằng Lộc lôi con nhỏ đang bám theo Bình dai dẳng với những câu hỏi_Mày nói cách khác đi, cái kiểu như là hồn ma thằng Phương có thật ấy, chứ mày nói nó khùng, sức mấy nó chịu nghe.

Hà gật đầu rồi chạy theo Bình đã vào đến phòng khách.

– Bình, vậy là mày cưới thằng Phương thiệt hả?

– Thiệt, được chưa. Hỏi hoài chán chết.

– Vậy...vậy..tụi mày động phòng chưa.

Lộc với ba đứa còn lại suýt sặc nước_ tự vô lấy nước uống_khi nghe Hà hỏi. Tú lên tiếng

– Mày nghĩ sao mà nói người với ma động phòng chứ, mà có chăng nửa ai hỏi kì cụa như mày vậy. Chuyện tế nhị mà. Bình nảy giờ suýt đứng tim khi nghe Hà hỏi đột ngột như vậy, chưa biết trả lời sao thì được Tú đỡ lới làm anh cũng thở phào.

– Có gì mà tế nhị, hai mươi lăm tuổi rồi chứ phải con nít ha. Tụi bay không kén chọn thì làm ba hết rồi đó._Hà bác hết_

– Mày đừng nói vô ngay chỗ sốc vậy, nói từ từ._Tuyến, cô gái còn lại vừa tu nước vừa nói_ Bình mày nói cho nó nghe đi, cô dâu của mày có đòi hỏi gì không. Biết đường tụi tao lo phụ cho.

– Bữa nay tụi bay bị gì vậy, hồi nào giờ bảo tao khùng bửa nay làm như tao nói gì cũng tin hết.

– Khùng là chọc mày cho vui thôi. Tụi tao ủng hộ mà._Tuyến nháy mắt với lũ bạn_

– Phải đó. Cô dâu ma đâu có giống cô dâu thường. Vả lại, chẳng phải hồi đó mày phạm lỗi tày đình sao, không trả thù mày tôi giờ tự dưng để cho mày cưới về._Tú phân tích_

– Ừ, không chừng có ý đồ đó_Dũng đồng tình_

– Làm gì có chuyện tha bổng, tao còn đang bị tạm giam chờ xét xử đây nè._Bình than vãn mặt buồn xo_

Cả năm đứa kia dựng hết tóc gáy. Tụi nó đang cố tình khai thác xem Bình đang làm gì, nghĩ gì, nhưng hình như Bình cũng tin tin...và cái Bình vừa mới nói làm tụi nó lo.

– Trên cổ Phương còn nhiều vết cháy của sâu chuỗi, nó vẫn chưa tan hết...nhiều năm như vậy rồi nó vẫn chưa tan hết...tao thật không biết làm sao để chuộc tội.

Bắt ngay chỗ đó, Tuyến lên tiếng

– Thấy chưa, nếu yêu mày thực sự ai lại đem chuyện đó ra nói. Tao là con gái tao biết, mấy chuyện làm đau lòng người yêu ai lại đem ra làm tình làm tội nhau. Nhất là mấy vết đó do cậu gây ra thì đáng lẽ nó phải giấu đi để cậu không ray rứt nửa...

– Đúng đó_ Hà phụ họa_ đằng này đem ra làm vũ khí bắt nạt cậu. Nó có ý định gì đó rồi.

– Coi chừng nó lợi dụng cậu chuyện gì đó thôi. Có phải nó không cho cậu đụng vào vì chuyện mấy cái vết đen đó không._Dũng nói_ tao cũng hay bị con bồ bắt chẹt kiểu đó.

– Vậy hả?_Bình tròn mắt nhìn Dũng_mày cũng bị bắt nạt nửa à. Mà tụi bay đừng có nó này nó nọ được không. Phương cũng là bạn cùng trường với tụi bay mà. Mà sáng sớm tụi bay không phải tới đây nói mấy cái chuyện không đâu vô đâu đó chứ. Phương nảy giờ vẫn ghe tụi bay nói đó.

Lần này bình làm tụi nó giật bắn người, ngó quanh. Tụi nó vốn vô đây không phải để tin chuyện ma, nhưng chỉ giả đẩy đưa xem thằng bạn tụi nó đang làm trò gì. Nhưng nghe nói con ma đang nghe tụi nó nói xấu nảy giờ, tụi nó cũng đâm sợ.

– Thiệt hả._ thằng Lộc hỏi, Lộc có vẻ sợ nhất, vì dù gì Lộc cũng tin chuyện của Bình hơn mấy đứa kia_ Thôi tao về trước, mai tao ra cửa hàng phụ mày.

Thấy Lộc rút, cả đá rút theo. Bình nhìn nơi cửa phòng hỏi.

– Cậu không buốn chứ, tụi nó không tin chuyện cậu đâu.

– Buồn gì đâu, không tin càng tốt. Không lại bày mấy trò như xâu chuỗi đó chẳng hạn.

– Cậu thực sự...như những gì tụi nó nói chứ. Chuyện cậu mang ..

– Mang chuyện những vết đen này ra hành cậu ấy hả. Cậu muốn nghĩ sao cũng được. Là cậu đòi cưới, mình không có đòi đâu. Mình nên đi thì tốt hơn nhỉ.

– Đừng đùa chứ. Mình chỉ muốn biết cậu còn buồn vỉ chuyện mình đã làm hay không thôi. Còn nếu cậu bắt mình trả giá, _ Anh kéo Phương vào lòng mình, ôm thật chặt_ thì cái giá nào mình cũng không cho là đắt đâu. Miễn cậu đừng bỏ mình lần nửa.

– Thật chứ.

– Thì cậu cứ việc thử. Mình sẽ đáp lại tận tình._Bình lại nuốt mất đôi môi của Phương, say đắm, nồng nàn_

– Mình không... dấu được...những....vết ...này...đâu._ Phương nói trong lúc vẫn để Bình ngấu nghiến đôi môi mình_ Cậu....muốn...mình ngủ ...chung....một giường...thì chắc...chắn....sẽ nhìn...thấy ....nó. Mình....muốn...cậu ...chuẩn... bị..._ Bình buông Phương ra, khi nghe đến đây_tâm lý trước thôi. Cậu tin hay không tùy cậu.

– Tin, nhưng không lo. Mình sẽ bù đắp lại cho cậu những gì mình gây ra. Cậu sẽ thấy, mình là ông chồng tốt đến chừng nào. Cậu không lấy lầm chồng đâu.

– Đã bảo mình không phải con gái mà.

Hoàn 

Yên tâm, vẫn còn phiên ngoại, các chế bình tĩnh =))~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro