Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Duẫn Nhi, hài tử này thật là, mang theo khách về nhà cũng không nói ta một tiếng, cái gì cũng chưa chuẩn bị, không thể hảo hảo tiếp đãi, có sơ suất hy vọng đừng để ý. " 

Lâm mẫu khách khí nói, ngữ khí cực ôn nhu nóng ấm. 

"Là cháu đột nhiên tới chơi, quấy rối dì cùng thúc thúc mới phải." Trịnh Tú Nghiên cảm thấy vô luận từ bên ngoài hay tính cách, Lâm Duẫn Nhi đều không giống Lâm mẫu. 

"Chính là nàng không nên theo tới, con cũng không muốn nàng tới..." Lâm Duẫn Nhi thầm nói, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng vẫn để cho 2 nữ nhân khách khí ở đây đều nghe được. 

Trịnh Tú Nghiên có chút xấu hổ nở nụ cười, Lâm mẫu có thể nghĩ mình da mặt dày hay không chứ? Lâm Duẫn Nhi, cái nữ nhân chết tiệt này, một chút thể diện cũng không cấp cho mình. 

"Đương nhiên không phiền, Duẫn Nhi quanh năm không ở nhà, trong nhà lạnh tanh vắng vẻ, người cao tuổi cùng cần một chút náo nhiệt." Lâm mẫu cười đến mức rất thân thiết, coi như không nghe thấy lời nói thầm của Lâm Duẫn Nhi, ngữ khí kín đáo. 

"Mẹ còn nhớ con không kịp quay về lễ mừng năm mới, người ta tạm thời có việc a."Lâm Duẫn Nhi mang theo một chút giọng điệu nũng nịu, làm cho Trịnh Tú Nghiên vô cùng kinh ngạc, bình thường trước mặt mình là một nữ vương, chưa từng gặp qua nàng có khi lại tư thái nữ nhi như thế. 

"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa" Lâm mẫu sủng nịch nói, bà mơ hồ cảm thấy, cái gì gọi là có việc cùng với nữ tử mỹ lệ trước mặt có chút quan hệ.

"Ân." Lâm Duẫn Nhi phi thường ngoan ngoãn gật đầu. 

Tính ra Lâm Duẫn Nhi cũng có chút lương tâm, không đem chuyện tự mình sinh bệnh làm lỡ mất thời gian về nhà của nàng nói ra, bất quá mặt của mẹ Lâm Duẫn Nhi tại trước Lâm Duẫn Nhi cực kỳ giống toàn bộ mẫu thân sẽ không quá lo lắng cho nữ nhi. Chẳng lẽ Lâm Duẫn Nhi chính là cái loại tại gia là một nữ nhi ngoan ngoãn, xuất môn thì biến thân thành cái loại này, trước kia nhuộm đầu đủ màu,trang điểm xinh đẹp, hút thuốc uống rượu không chỗ nào không thông, thậm chỉ khi đó làm tình nhân của mình, Lâm mẫu chắc là bị lừa gạt, không chút nào hiểu rõ tình hình. 

Ngay cả trang điểm Lâm mẫu cũng không có khả năng tiếp nhận, nói chuyện biểu hiện thoạt nhìn kỳ thực không giống như bên ngoài tốt như vậy, hẳn là một gia giáo thậm nghiêm, Trịnh Tú Nghiên có chút giác ngộ, có thể đây là nhược điểm của Lâm Duẫn Nhi, nhược điểm của nàng chính là vị mẫu thân tiểu thư khuê các cổ đại. Trịnh Tú Nghiên đột nhiên ý thức được, tự mình có đúng hay không có thể uy hiếp Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi tuyệt đối không để mẹ nàng biết nàng cùng mình có qua lại thế nào. Nàng tin tưởng, Lâm mẫu vô pháp chấp nhận nữ nhi bà vì công danh bổng lộc mà bán mình, Trịnh Tú Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy dựa vào đây, sau này sẽ không sợ không thể kiềm chế được Lâm Duẫn Nhi, chỉ là như thế này có quá vô đạo đức hay không, Trịnh Tú Nghiên có chút chột dạ nghĩ đến. 

Vào nhà, Trịnh Tú Nghiên thấy có một nam tử đang mang khăn quàng cổ, trên tay còn bưng một chén đồ ăn, hắn chính là bố của Lâm Duẫn Nhi, cùng Lâm Duẫn Nhi cũng không giống nhau, không thể nói rõ anh tuấn, nhưng cũng có vài phần thú vị,khẩu phật tâm xà, là hình ảnh mà Lâm phụ cấp cho Trịnh Tú Nghiên . 

"Tiểu nữ vương của nhà ta đã trở về, qua đây để bố xem có gầy đi không ?" Nam tử cười híp mắt nói, cầm trong tay một cái bát đặt lên bàn, hướng nữ nhi của mình bước đến.

"Bố, con không phải là tiểu hài tử." Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ nói, bố thì cứ đem mình đối xử như một tiểu hài tử. 

Lâm phụ nhìn nữ nhi mình hoàn hảo vô khuyết, mới chú ý tới bên cạnh nàng còn có một nữ tử yêu kiều tuổi xem ra nhỏ hơn nữ nhi mình. 

"Di, dẫn theo một tiểu công chúa quay lại sao ?" Lâm phụ rất ngạc nhiên, bất quá ông cùng Lâm Duẫn Nhi không hổ là phụ tử, đối với Trịnh Tú Nghiên xưng hô cũng cư nhiên nhất tề. 

Lâm Duẫn Nhi muốn cười, bố cũng hiểu được Trịnh Tú Nghiên giống một tiểu công chúa, tiểu công chúa còn liều mạng muốn trở thành nữ vương, nàng như thế này,đã định chỉ có thể là công chúa. 

Trịnh Tú Nghiên cảm thấy sau ót mình như ngứa ngáy, tự mình từ khi 14 tuổi đã bị Lâm Duẫn Nhi gọi là tiểu công chúa, nàng không hề muốn làm tiểu công chúa, vì cái gì Lâm Duẫn Nhi có thể làm nữ vương mà nàng chỉ có thể làm công chúa chứ ?Trịnh Tú Nghiên phẫn uất nghĩ đến. 

"Khanh (cách gọi vợ, chồng thân mật) tiểu nữ vương của chúng ta lần đầu tiên dẫn người quay về, lại còn là một tiểu công chúa !" Lâm phụ đối với Lâm mẫu nói qua một lần, bởi vì hắn thực sự rất kinh ngạc, tiểu nữ vương từ bé đã có chút không hòa đồng, nếu không dám nói là ngạo khí, khó nghe một chút chính là quái gở, Lâm phụ cũng không ít quan tâm đến loại tính khí này của nàng. Bất quá kỳ lạ chính là,rất nhiều tiểu bằng hữu luôn yêu thích kề cận nàng, chỉ là rất ít thấy tiểu nữ vương đáp lại. 

Tiểu nữ vương kia tính tình có chút thiếu sót, điểm ấy bố Lâm Duẫn Nhi cũng miễn cưỡng thừa nhận, phải biết rằng tiểu nữ vương thực ra trong lòng của bố nàng chính là một bảo bối, muốn ông thừa nhận nàng bất hảo cũng là phi thường khó khăn. Lâm phụ cùng Lâm mẫu giáo dục nàng hoàn toàn không giống bình thường, bố nàng thì y như một lão gà mái, tiền tiền hậu hậu đều quan tâm, nóng lạnh đều không được, sủng nịch một cách không hợp lý, Lâm mẫu đối với nàng cũng hoàn toàn thả lỏng, bất luận cái gì đều do nàng quyết định, không hề can thiệp, sẽ không hỏi đến quá nhiều. Thế nhưng kỳ quái chính là, Lâm Duẫn Nhi luôn cảm thấy mẫu thân nàng có một lực uy hiếp, vì thế nàng không dám trước mặt mẹ nàng làm bất luận chuyện gì mạ nàng không thích

Lâm mẫu nghe nói, điềm nhiên mỉm cười, bất quá, gọi nữ tử kia là tiểu công chúa,có chút chuẩn xác. 

"Tiểu công chúa ngồi đi, dùng cơm a, tiểu Duẫn Nhi lần đầu tiên mang theo khách nhân quay về, phải hảo tiếp đãi mới tốt." Lâm phụ đúng là một người tình cảm,nhiệt tình đến làm cho người khác cũng thoải mái, không giống mẹ nàng, khách sáo đến độ làm cho người khác cũng phải khách sáo. 

"Khanh, nhà của chúng ta rất ít có lễ mừng năm mới náo nhiệt như thế này." Lâm phụ vui vẻ nói.

 "Ân." Lâm mẫu vẫn là cười ôn nhu, nhìn ra được, Lâm mẫu không phải người nói nhiều, Lâm phụ mới là người nói nhiều hơn. 

Lâm phụ so với mẹ nàng có phần tình cảm hơn, Lâm mẫu tuy là khách khí, thế nhưng cảm giác được bên trong bà là một cỗ ấm nóng. 

"Tiểu công chúa thế nào lại quen biết với tiểu Duẫn Nhi nhà chúng ta chứ ?" Lâm phụ hiếu kỳ hỏi, một hài tử có thể làm cho Duẫn Nhi mang nàng về nhà, các nàng quan hệ hẳn là không bình thường. 

"Bố, con đã 30 tuổi a, còn kêu là tiểu Duẫn Nhi, nghe thật khiến người ta chán ghét a!"Lâm Duẫn Nhi kháng nghị nói, còn không sợ ở đây có người ngoài chê cười. 

"Con bao nhiêu tuổi cũng là con của bố, tiểu Duẫn Nhi vừa mới sinh ra, thực sự rất dễ thương a, rất mập mạp, nặng 9 cân ( khoảng 4,5 kg ) để khanh rất khổ cực..."Lâm phụ lại rơi vào hồi ức, vẻ mặt hạnh phúc, ông vẫn cảm thấy tiểu Duẫn Nhi lúc mới sinh ra thực sự rất đáng yêu, mỗi ngày đều ôm mà không thấy chán.

Lâm Duẫn Nhi không nói gì, nàng hoài nghi lão ba nàng có luyến đồng. 

Trịnh Tú Nghiên vụng trộm cười, tiểu Duẫn Nhi, ha ha, sau này có chọc ghẹo Lâm Duẫn Nhi, một tiểu béo hài tử nặng 9 cân. 

"Đúng vậy, thế nào lại biết Duẫn Nhi nhà chúng ta ? Duẫn Nhi, hài tử này rất khó có người thân cận được, các con thế nào lại có thể trở thành bằng hữu chứ?" Một mực yên lặng, sau đó lại nghe mẹ Duẫn Nhi cũng rất ngạc nhiên hỏi. 

Chúng ta không phải bằng hữu, hai người trong lòng nhất trí lặng lẽ trả lời. 

Nàng không quen, nàng là một cái đuôi bám chết dính, Lâm Duẫn Nhi trong lòng bổ sung câu trả lời. 

Ta là kim chủ của nàng, sau này vẫn là như thế. Trịnh Tú Nghiên trong lòng cũng tiếp theo trả lời. 

"Nàng là em gái học trưởng của con, bởi vì gia nhập quan hệ xã hội, nên dần dần cũng quen biết." Lâm Duẫn Nhi trả lời đầu tiên. 

Trịnh Tú Nghiên gật đầu, bất quá trong lòng lại có tâm tư khác, xem ra trước kia nàng suy đoán đúng, nàng xem Lâm Duẫn Nhi rồi cười đến mức có chút thâm thúy.Bất quá hài tử nhà ai lại có thể đi nói với mẹ nàng, tự nàng bên ngoài làm tình nhân,lại còn là làm tình nhân của một nữ nhân. 

Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên như vậy cười thì trong lòng có chút hoảng sợ,tiểu công chúa tính toán gì mà cười vui vẻ như thế, Lâm Duẫn Nhi trong lòng có chút không ổn, tuy rằng Trịnh Tú Nghiên sẽ không nói ra công việc trước đây của nàng, còn có mối quan hệ rối loạn, nhưng cũng khó bảo đảm nàng sẽ không lấy điều này ra áp chế mình.

"Bố mẹ, con mang theo tiểu công chúa đi ra ngoài chơi một chút, cảm thụ thử xem không khí đón mừng năm mới ở thôn làng." Lâm Duẫn Nhi ăn xong thì vội vàng kéo Trịnh Tú Nghiên đi ra ngoài căn nhà gỗ nhỏ. 

"Khanh, tôi hôm nay rất vui a, Duẫn Nhi nhà chúng ta cuối cùng cũng mang theo bằng hữu quay về." Bố Lâm Duẫn Nhi hài lòng nói với vợ ông. 

"Ông không cảm thấy hai đứa nó có chút kỳ quái sao ?" Lâm mẫu có chút suy nghĩ nói, hai người kia, tính cách rất khác nhau, thoạt nhìn là không ai nhường ai, thế nào lại có thể cùng chung một chỗ chứ ? 

"Ha ha, kỳ quái chỗ nào đâu, tiểu nữ vương cùng tiểu công chúa, Duẫn Nhi nhà chúng ta không như người khác hảo hảo qua lại thân thiết cùng ai, cũng không kỳ quái, nhất định là Duẫn Nhi trước giờ không dẫn người khác về nhà, đột nhiên hôm nay lại mang tới một người, bà mới cảm thấy quái lạ." 

"Có lẽ." Lâm mẫu ngữ khí nhàn nhạt trả lời. 

"Trịnh Tú Nghiên , quản cho tốt cái miệng của cô, đừng nói những lời không nên nói!" Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt nghiêm túc nói. 

"Cưng à, cái gì mà là không nên nói chứ? Là chuyện cô trước đây cùng với cô trước mặt mẹ cô ngoan ngoãn là 2 người hoàn toàn khác nhau, hay là chuyện cô là tình nhân của tôi ?" Trịnh Tú Nghiên biết rõ còn hỏi, vẻ mặt cười đến mức tà ác, đây một chuyến ăn khổ quả là không vô ích, rốt cuộc cũng bắt được điểm yếu của Lâm Duẫn Nhi. 

"Cô biết rõ còn hỏi, Trịnh Tú Nghiên , tôi cảnh cáo cô đừng xâm phạm đến giới hạn của tôi !" Lâm Duẫn Nhi ngữ khí có chút lạnh ý, chuyện thời trẻ lông bông kia, nàng đã sớm hối hận, vết sẹo này không ai có thể khơi mào lên lại ! 

Trịnh Tú Nghiên đột nhiên từ đằng sau ôm lấy Lâm Duẫn Nhi: "Tình nhân yêu dấu của tôi, đừng khẩn trương, tôi cũng còn chưa nói không phải sao ? Thế nhưng việc bảo trụ bí mật luôn luôn đòi hỏi một chút chi phí không phải sao?" Trịnh Tú Nghiên ngữ khí cố tình thở ra tại bên tai Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi thân thể lại rất cứng ngắc.

Lâm Duẫn Nhi không có đáp trả, thế nhưng khuôn mặt đanh lại, Trịnh Tú Nghiên cảm giác được Lâm Duẫn Nhi tỏa ra tức giận, Trịnh Tú Nghiên cũng không dám khiêu khích Lâm Duẫn Nhi, bức Lâm Duẫn Nhi tức giận, nàng cũng không chiếm được lợi gì. 

"Lâm Duẫn Nhi, cô có nóng nảy, tôi cũng có, sở dĩ vì thế chúng ta thỏa hiệp một chút thế nào, tôi sẽ không ngang ngược, để tôi ôm một chút được không? "Trịnh Tú Nghiên ngữ khí êm dịu, không muốn buông Lâm Duẫn Nhi ra, nàng vẫn luôn yêu thích cảm giác ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, thế nhưng Lâm Duẫn Nhi cơ hồ chẳng bao giờ ngoan ngoãn để cho nàng ôm qua. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro