Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Khuê và Lôi Tiểu Hổ biết chuyện của Tang Vũ và mẫu thân nàng thì tức giận không thôi. Nhưng khi Tang Vũ nói câu: "Đám người râu ria thôi, ta cũng không sao, các ngươi còn tức cái gì ?" Mới khiến hai người thu cơn tức.

"Nếu ở Thánh Hải thành gặp đám Ngưu đại sư gì đó, ta nhất định phải đánh cho mẹ hắn nhìn không ra !" Tôn Khuê cuối cùng hung tợn nói một câu.

Trung tuần tháng 9, các học viên đi Thánh Hải thành đều về đến học viện Đế Quốc. Độc Cô Thiên Diệp tìm thời gian thương lượng cùng Tạ Bình kế hoạch sau khi đến Thánh Hải Thành, quan trọng nhất là nếu cùng xảy ra xung đột với Thần điện, mà vẫn đảm bảo an toàn cho các học viên.

Muốn tìm viện trưởng về từ Thánh Hải thành, Tạ Bình cũng không tự tin nhiều về bản thân. Quan trọng nhất là phải tìm được lý do chính đáng để tìm bọn họ, còn tình huống sau đó thì đành tùy cơ ứng biến.

Độc Cô Thiên Diệp nói cho Tạ Bình biết bọn Mạc Trì cũng đi Thánh Hải thành. Lúc Tạ Bình nghe thấy thì rất cao hứng. Tuy rằng không biết bọn họ dùng cách nào, nhưng có thêm 3 huyễn tôn, thực lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều, không phải sao ?

Đợi đệ tử có mặt đông đủ, Tạ Bình đưa bọn họ đến Châu thành.

Châu thành nằm ở phía đông của Huyền Nguyệt đại lục. Quy mô cũng không lớn, nhưng ở đường ven biển phía đông Huyền Nguyệt đại lục lại là thành thị có địa vị cao nhất. Bởi vì nó là cửa lớn của Thần điện, cư dân trong thành đều là tín đồ của Thần điện, hoặc là thành viên Thần điện, Châu thành cũng do Thần điện quản lý. Châu thành thành chủ là Phong Dịch, đại đệ tử của Phong điện điện chủ trong Thần điện. Nghe nói Phong Dịch này rất được Phong điện điện chủ yêu thích. Bởi vì địa vị đặc biệt này, Châu thành không phải ai cũng có thể đến, phải có lệnh bài do Thần điện cấp mới có thể vào.

Một hàng này có hạng nhất tỷ thí cá nhân - Độc Cô Thiên Diệp; hạng ba tỷ thí cá nhân -Đan Kinh Thiên; hạng ba tỷ thí đoàn đội - 15 người; Mạc Phong và Hạ liên, hạng nhất và hạng ba tỷ thí luyện dược, còn có Thủy Vi hạng hai tỷ thí thuần thú, cũng là nữ sinh đầu tiên bước ra lấy Tăng Nguyên đan. Còn có 10 đại biểu, tổng cộng 30 người.

Trải qua hơn mười ngày bôn ba, cuối cùng đám người Độc Cô Thiên Diệp cũng đến Châu thành. Nhờ lệnh bài Thần điện cấp, bọn họ hoàn thành thủ tục vào thành rất nhanh. Vào thành, mọi người đều nhịn không được hít vào một hơi.

Châu thành tuy rằng quy mô không lớn, nhưng vô cùng hoa lệ. Chằng chịt kiến trúc xa hoa, hơn nữa tản mát ra hơi thở thánh khiết, khiến người ta cảm thấy gây tiếng động ở không gian như vậy là làm nó ô nhiễm.

Tạ Bình mang mọi người tìm khách sạn Vân Cẩm nói lúc trước. Bởi vì Thần điện đã đề cập qua việc khách sạn, còn để lại phòng, cho nên bọn họ vừa đến thì lập tức có chỗ ở.

Độc Cô Thiên Diệp ở trong phòng sắp xếp hành lý, vừa mới xong, Tạ Bình đã đến.

"Tạ gia gia, sao vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng Tạ Bình, rất không bình thường. "Ngài lo lắng cho bọn viện trưởng sao ?"

"Cũng không phải tất cả. Ta lo lắng đến lúc đối kháng với Thần điện, bọn học viên này trở thành ngựa bị bọn chúng áp chế."

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói: "Người của chúng ta có vẻ nhiều, mục tiêu cũng khá lớn. Nhưng ngài không cần lo lắng, ta có biện pháp khiến người Thần điện không tìm thấy bọn họ."

"Các cậu của con thế nào rồi ?"

"Bọn họ tốt lắm, gia gia yên tâm đi."

Tạ Bình ở lại một lát thì về phòng mình. Bây giờ nhất cử nhất động của bọn họ có thể nói chưa khiến cho Thần điện đặt vào mắt. Trước khi đến Thánh Hải thành, bọn họ không thể làm cho Thần điện nghi ngờ.

Đợi Tạ Bình đi rồi, Độc Cô Thiên Diệp lắc mình vào không gian Luyện Yêu Hồ. Đi vào liền nhìn mấy người Mạc Trì vây quanh quả trứng ở đỉnh núi nói gì đó. Hiện tại Mạc Trì, Mạc lão nhị cùng Mạc lão tam đều là huyễn tôn cấp 2, Mạc lão tứ cùng Mạc Kiếm cũng là huyễn tôn cấp 1. Ở Độc Cô Thiên Diệp có các loại đan dược linh quả, thời gian trong Luyện Yêu Hồ khác xa bên ngoài, bọn họ đều tấn 1 cấp. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, bọn họ vẫy vẫy tay với nàng.

"Thiên Diệp, đây là huyễn thú của con sao ? Là giống gì vậy ? Sao chúng ta không có ai từng thấy qua ?" Mạc lão tam hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp đi qua, sờ sờ quả trứng có vẻ càng ngày càng tốt, nàng có thể cảm giác được nó thân cận đối với nàng. Cũng không uổng nàng thường xuyên "hỗ động" với nó.

"Con cũng không biết nó là huyễn thú gì, lúc ấy là nó khế ước với con, nó cũng chưa nói mình là huyễn thú gì. Sau khi khế ước nó vẫn ngây ngốc ở đây." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng hoàn toàn không biết gì cả.

"Nó khế ước con ?!" Mạc lão tam kinh ngạc nói, "Huyễn thú còn có thể chủ động khế ước sao ? Sao ta không gặp chuyện tốt như vậy chứ !"

"Thiên Diệp, con đi đến đâu rồi ?" Mạc Trì đánh gãy lời đùa giỡn của Mạc lão tam, hỏi.

"Chúng ta đến Châu thành , con vào xem mọi người một chút. Con cảm thấy trong Châu thành này có một vị cường giả huyễn tôn, nếu mọi người ra ngoài phỏng chừng sẽ bị cảm ứng được. Cho nên mọi người còn phải ở lại nơi này thêm một thời gian nữa."

"Huyễn tôn ? Hẳn là Thần điện điện chủ."

"Con nghĩ là Phong điện điện chủ. Dù sao đại đệ tử của hắn cũng là Châu thành thành chủ, hắn xuất hiện ở trong này cũng có thể nói là đi ngang qua."

"Chúng ta đã biết. Nơi này tốt như vậy, chúng ta còn luyến tiếc đi ra ngoài đấy !"

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, ra khỏi Luyện Yêu Hồ. Ngồi xếp bằng tu luyện ở trên giường một lát, quét đi mệt mỏi lúc đi đường. Vừa rời khỏi trạng thái tu luyện, chợt nghe Đan Kinh Thiên gõ cửa ở bên ngoài.

"Huynh đệ, xuống lầu ăn cơm ."

Độc Cô Thiên Diệp mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Đan Kinh Thiên, Mạc Tử Khanh và mấy người Dạ Thương Lan. Thấy Độc Cô Thiên Diệp đi ra, Đan Kinh Thiên lập tức lôi kéo nàng xuống.

"Huynh đệ đi nhanh đi, bọn họ đều xuống lầu ăn cơm rồi. Nghe nói nơi này đồ ăn ngon lắm, chúng ta mau đi xuống. Bằng không đồ ăn ngon đều bị bọn họ ăn hết !"

Độc Cô Thiên Diệp bị Đan Kinh Thiên lôi kéo đi xuống dưới, còn chưa tới lầu một chợt nghe bên dưới có thanh âm cãi vã.

"Cút, các ngươi không cần không biết xấu hổ như vậy !"

"Đồ ăn này rõ ràng là chúng ta gọi, dựa vào cái gì cho các ngươi ăn ?"

"A, các ngươi thực nghĩ đến đế quốc Mạc Nhĩ Tư của các ngươi đứng thứ nhất thì các ngươi có thể coi trời bằng vung ? Có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với chúng ta ?"

"Đến rồi đấu, ai sợ ai ?!"

Mấy người thoáng nhìn lẫn nhau, đi đến lầu một rất nhanh. Nhìn thấy bọn người Tôn Khuê và đế quốc Thương Khung.

"Làm sao vậy ?" Đan Kinh Thiên  chạy tới , đứng phía trước bọn người Tôn Khuê. "Muốn đánh cáu gì, đánh với lão tử ?"

Đế quốc Thương Khung nhìn người tới là Đan Kinh Thiên, đều không nói chuyện. Hắn đứng thứ ba tỷ thí cá nhân, bọn họ không dám đánh cùng hắn.

"Sao vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp đi qua, giữ chặt Đan Kinh Thiên, xoay người hỏi Cao Lương.

"Chúng ta gọi một loạt món ăn, món ăn mang lên, bọn hắn lại nói kia là bọn hắn gọi, muốn tiểu nhị mang cho bọn hắn. Lúc bọn họ gọi món chúng ta đều nghe thấy, bọn họ căn bản không có gọi món ăn kia. Cho nên ?

Cho nên bọn họ đang gây chuyện !

"Sao lại thế này ?" Thương Cẩn đi xuống lầu, nhìn đại đường lộn xộn, ám trầm nghiêm mặt hỏi: Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ở đó, hơi cau mày, sau đó bình tĩnh nhìn về phía người của đế quốc Thương Khung.

Người của đế quốc Thương Khung nhìn thấy Thương Cẩn, sắc mặt đều có chút sợ hãi. Thương Khung đế quốc cũng chỉ có Thương Cẩn và hai luyện khí sư, 3 người chống lại 30 người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư, không cần nghĩ cũng biết kết quả. Trên đường đến Thương Cẩn đã cảnh báo bọn họ, không được xung đột với quốc gia khác, nhưng nhìn thấy người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư, bọn họ áp không được cơn tức.

"Bọn họ muốn đơn đả độc đấu. Sao hả, ngươi cũng muốn đến ?" Đan Kinh Thiên khiêu khích nhìn Thương cẩn, "ngươi nếu muốn đánh nhau, ta sẽ đáp ứng ngươi."

Nghe thấy lời nói của Đan Kinh Thiên, Thương Cẩn mặt càng thêm ám trầm. Nhìn người đế quốc Thương Khung, quát:"Các ngươi nếu không muốn ăn cơm, toàn bộ cút về phòng tu luyện cho ta !"

Nhìn thấy Thương Cẩn phát hỏa, hai người xám xịt đi trở về phòng.

Nhìn thấy hai người kia rời đi, bọn Tôn Khuê cũng không nói gì nữa. Mọi người đều tự ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thương Cẩn một mình đi sang một bên, nói:"Thương Cẩn, ngươi tới ăn cùng chúng ta đi."

Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến đại đường tức thời ăn tĩnh lại, người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư kinh ngạc nhìn nàng. Thương Cẩn cũng hơi kinh ngạc, con ngươi luôn luôn âm ngoan hiện lên một tia hào quang.

Đối với kinh ngạc của mọi người, Độc Cô Thiên Diệp chỉ nhún nhún vai, cũng không để ý. Nàng không thể nói vì lần trước nợ tiền hắn, nên không đành lòng nhìn hắn ăn cơm một mình ?!

"Được."

Nhìn cặp con ngươi trong suốt của Độc Cô Thiên Diệp, lời cự tuyệt đến bên miệng. Thương Cẩn lại trở thành đồng ý. Hắn đi đến bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống. Cơm ăn được một lúc, hắn cũng không nói câu nào, chỉ là tự mình ăn.

Những người khác vì có Thương Cẩn nên có chút không tự nhiên, dù sao, vừa mới cãi nhau với người đế quốc Thương Khung, nhưng nhìn hắn giống như không có việc gì, cũng chầm chậm lới lỏng.

Cơm nước xong, Độc Cô Thiên Diệp trở về phòng mình. Đóng cửa lại, tự mình rót chén nước, cầm ở trong tay xoay vòng, đột nhiên ném đến một góc sáng sủa.

"Phốc, quả nhiên là con mèo nhỏ linh mân !" Không có tiếng chiếc chén đụng tường, nhưng lại có một thanh âm dễ nghe truyền đến." Đối đãi với khách nhân như vậy thật không lễ phép !"

Độc Cô Thiên Diệp lại rót cho mình chén nước, ngồi xuống, nhìn bóng người xuất hiện, sâu kín nói:"Khách nhân sẽ không ẩn nấp trong góc."

"Ai nha, ta chỉ là muốn xem xem ngươi có thể phát hiện hay không thôi ! Không có ác ý gì." Người nọ đi ra từ trong bóng tối, ngồi đối diện với Độc Cô Thiên Diệp.

Một thân hoa phục đỏ sẫm, thân hình cao gầy cân xứng, trên mặt đeo một cái mặt nạ mầu bạc, cầm trên tay một chiếc phiến, "phốc" một tiếng mở ra phiến lên, tự nhận là phong lưu nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Thất Nguyệt trên mặt tươi cười cứng một chút, sau đó cười đến càng thêm mê người." Thiên Diệp muội muội là nói Thất Nguyệt không có cho ngươi xem mặt ta sao ?"

Độc Cô Thiên Diệp cảm giác gió lạnh vù vù thổi.

"Mặt của ta không phải ai cũng có thể nhìn, Thiên Diệp muội muội có ý muốn nhìn, ha ha, nếu nhìn thấy rồi thì sau này Thất Nguyệt chính là người của ngươi !"

Độc Cô Thiên Diệp nổi da gà rớt đầy đất....

Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp nhảy qua bàn, tay phải hóa thành chưởng, bổ về phía Thất Nguyệt. Thất Nguyệt nhanh chóng né về phía bên phải, tránh thoát một chưởng, Độc Cô Thiên Diệp lập tức hóa chưởng thành trảo, chộp cổ Thất Nguyệt tay trái chắn, tay phải chụp tới bả vai Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp thu tay, chống lên bàn, ngã ngửa người  về sau, né tránh chưởng phong của hắn, hai chân đá về ngực hắn, hai chân đá về ngực hắn. Đá trái, đá phải, quay về, nhanh chóng khiến Thất Nguyệt không né nổi nữa, sau khi bị đá vài cái, hắn không thể không rời ghế, thối lui hơn một thước.

"Ngươi lại làm sao ?" Thất Nguyệt nhìn mấy dấu chân trên ngực muốn phát hỏa.

"Tiếp đãi khách nhân !"

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xếp bằng ở trên bàn, lấy nước mà mình vừa rót, uống một ngụm, nói:"Nói đi, ai phái ngươi đến ?"

"Sao ngươi biết là người khác để ta tới ? Thiên Diệp muội muội thật thông minh !

"Còn không trả lời, muốn ta lại vẽ trên ngực ngươi mấy đóa hoa không ?"

"Ách, không cần." Thất Nguyệt khoát tay, nói: "Thiên Diệp muội muội thật không đáng yêu !"

Ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp híp lại, lạnh lùng nhìn Thất Nguyệt.

"Được rồi. Không đùa, con mèo nhỏ ngươi lại muốn giơ móng vuốt. Ngươi thật không biết ta là ai sao ?" Thất Nguyệt kỳ quái, tên của mình từ khi nào lại vô danh như vậy ?

"Thất Nguyệt ? Ngươi rất nổi danh ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi lại.

"Ách, không nổi danh." Thất Nguyệt có chút buồn bực, nói: "Ám các tam đương gia mà thôi."

Ám các tam đương gia ? Hắc ám sát thủ khiến người ta nghe biến sắc ? Là cấp dưới của Yêu Nguyệt Tử Tiêu ? Nói đến Tử Tiêu, nàng đã lâu rồi không nghĩ đến hắn.

"Ngươi tới có chuyện gì sao ?"

Không mặn không nhạt hỏi một câu khiến Thất Nguyệt chịu đả kích, mình không có sức quyến rũ như vậy sao ?

"Lão đại chúng ta nói, lần trước hắn tặng quà sinh nhật cho ngươi, ngươi đi Thánh Hải thành đừng quên xem. Không đúng, là nhất định phải xem."

"Ách, cái hộp kia ? Ngày sinh nhật đã bị người Phong gia náo loạn, mình không có tâm tình xem bên trong là gì, tiện tay ném vào nhẫn không gian. Kết quả là không nghĩ đến phải xem qua. Nhưng sao hắn biết mình không xem ?

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc nhìn mình, Thất Nguyệt bất đắc dĩ nói:"Lão đại của chúng ta nói, ngươi khẳng định là không xem món quà hắn đưa cho ngươi ! Nên để ta tới nhắc nhở ngươi: được rồi, ta đã nói xong, ta đi đây !"

Đi đến trước cửa sổ. Thất Nguyệt đột nhiên xoay người, nói:"Nha đầu, chúng ta sẽ gặp lại rất nhanh." Sau đó nhảy ra cửa sổ, biến mất ở trong bóng đêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro