Chương 53: Tra tấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Náppu

*

Qua một ngày một đêm, Lý Lâm vẫn chưa trở về.

Nghĩ đến khả năng hắn đã lành ít dữ nhiều, tâm Cù Tầm Dương lại rơi vào đáy cốc.

Ngay lúc này có người đem hai thùng nước loãng giống như là đồ ăn thừa thô lỗ ném vào.

Thùng gỗ mới vừa thả trên mặt đất, những người trước đó bị bắt đến nơi này, tất cả đều người sau tiếp người trước vây quanh chúng, sau đó dùng tay vớt lên đồ vật bên trong bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cù Tầm Dương bị hình ảnh như vậy chấn động tới rồi, cậu nguyên bản đã không muốn ăn, chuyện này thậm chí có chút buồn nôn.

Cho nên cậu một ngụm cũng không ăn, mấy dẫn đường mới bị bắt đến đây cũng không ăn.

Nói thật mấy thứ này căn bản không phải cho người ăn.

Nhưng Cù Tầm Dương lập tức liền biết vì cái gì những người lúc trước có thể tiếp thu còn ăn đến khoa trương như vậy, bởi vì những gia hỏa đáng giận đó một ngày cũng chỉ cho bọn họ ăn một bữa cơm, hơn nữa chỉ có một chút như vậy, còn toàn bộ đều là nước loãng, hoàn toàn không thể lấp đầy bụng.

Có lẽ những dẫn đường này ban đầu cũng giống mấy người Cù Tầm Dương, không thể tiếp thu đồ ăn như thế này, cảm thấy ghê tởm, có khả năng cũng là một ngụm đều không ăn.

Chỉ là nhân loại có thể chịu đựng đói khát bao lâu? Huống chi thân thể còn bị tra tấn.

Bọn họ chỉ muốn sống sót.

Cù Tầm Dương đói bụng một ngày một đêm, hơn nữa chưa uống một giọt nước, khát khô cùng đói khát đồng thời tra tấn cậu.

Cậu biết, ở trước mặt dục vọng cầu sinh, cậu đại khái rất nhanh cũng sẽ khuất phục.

Kho hàng này chỉ có một khung cửa sổ nhỏ gắn mấy song sắt, ở vị trí cao hơn hai người xếp chồng lên, ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua khe hở lan can chiếu đến trên mặt đất, kéo ra quang ảnh thật dài.

Cù Tầm Dương nằm nghiêng trên mặt đất, đôi mắt vẫn luôn nhìn cái cửa sổ kia, chẳng qua ánh mắt của cậu hoàn toàn là trạng thái trống rỗng.

Cậu đột nhiên hiểu rõ vì cái gì đại bộ phận người ở nơi này thần tình đều đờ đẫn, bởi vì bọn họ nhìn không thấy hy vọng sống sót.

Cậu nghĩ cậu đại khái cũng sẽ chết ở chỗ này.

Tuy rằng nội tâm cậu kỳ vọng có thể có người tới cứu bọn họ, nhưng cậu cũng biết cái khả năng này đại khái phi thường xa vời.

Tưởng tượng đến bản thân có khả năng sẽ bị cường bạo tra tấn thống khổ chết đi, thì cậu hy vọng chính mình cứ như vậy đói chết còn tốt hơn...

Cù Tầm Dương cứ trợn tròn mắt như thế thẳng đến hừng đông.

Cảm giác đói khát mãnh liệt không ngừng tra tấn dạ dày của cậu, làm dạ dày ẩn ẩn đau.

Cậu đói đến hoa mắt chóng mặt, nằm trên mặt đất động cũng không muốn động.

Cậu bắt đầu lúc suy xét chờ hai thùng đồ vật ghê tởm hôm nay đưa vào, cậu có nên hay không cũng đi đoạt lấy ăn một chút.

Ngay lúc Cù Tầm Dương đói đến hôn hôn trầm trầm, cậu nghe thấy cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là thanh âm xích sắt bị đùa nghịch.

Trái tim cậu lập tức nhảy lên.

Tuy rằng không biết bị mang ra ngoài sẽ trải qua tra tấn như thế nào, nhưng cậu đã bắt đầu đối với tiếng xích sắt sinh ra phản xạ sợ hãi có điều kiện.

Cửa sắt đóng chặt bị mở ra một nửa, một người bị phi thường tùy ý ném vào, sau đó cửa sắt lại thật mạnh khóa trở về.

Sau khi nhìn rõ người đang trần truồng hôn mê trên mặt đất là ai, Cù Tầm Dương cơ hồ là tay chân cùng sử dụng hướng chỗ đối phương bò qua.

Ngay lúc cậu thấy rõ thảm trạng của Lý Lâm, cậu cơ hồ lập tức rơi nước mắt.

Lý Lâm cơ hồ đã bị tra tấn đến không ra hình người, mặt mũi bầm dập, trên người không có một chỗ lành lặn, đặc biệt là nửa người dưới của hắn, Cù Tầm Dương căn bản không có dũng khí đi xem.

Chỉ là dư quang quét đến nơi kia một cái, đều làm cậu nhìn đến ghê người, hô hấp bắt đầu lạnh lẽo.

Tất cả đều là máu...

Nửa người dưới của Lý Lâm tất cả đều là máu.

Cù Tầm Dương run rẩy duỗi tay đụng vào thân thể Lý Lâm...

Còn tốt, vẫn còn nóng.

Lý Lâm còn hô hấp, hắn còn sống.

Nhưng nhiệt độ cơ thể của Lý Lâm nóng đến không bình thường, hắn đang phát sốt.

Lý Lâm nhíu chặt mày, biểu tình thống khổ, trong miệng phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.

Tình huống hiện tại của hắn rất không tốt, cần lập tức được trị liệu.

Nhưng vấn đề là hiện tại Cù Tầm Dương nên giúp hắn trị liệu thế nào! Cái kho hàng cũ này vừa thấy liền biết không có khả năng có dược phẩm cấp cứu gì.

Nếu dẫn đường có thể giúp dẫn đường khai thông thì tốt rồi.

Cù Tầm Dương gấp đến độ không nghĩ được gì, khắp nơi nhìn loạn, muốn tìm đồ vật gì đó hữu dụng.

Lúc này William cũng lại đây, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Lâm, sau đó cởi áo trên của chính mình che đậy hạ thể Lý Lâm.

Cù Tầm Dương đột nhiên bắt lấy tay William, kích động nói với hắn: “Thuốc! Anh đi tìm những người đó hỏi một chút có thuốc hay không!”

Cậu nghĩ những dẫn đường lúc trước bị bắt lại đây có thể ở chỗ này sinh tồn lâu như vậy, có lẽ sẽ có một ít dược phẩm cấp cứu ở trên người, tuy rằng cái khả năng này phi thường thấp, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần, chỉ là ngôn ngữ không thông làm cậu không có biện pháp đi xin thuốc, chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người William.

William nghe không hiểu cậu nói, vẫn luôn nôn nóng dùng tiếng Anh hỏi cậu nói cái gì.

Cù Tầm Dương liền chỉ vào những dẫn đường kia, sau đó lại chỉ vào Lý Lâm, sau đó chỉ miệng mình, sau đó lại chỉ hướng những dẫn đường đó, sau đó không ngừng nói thuốc.

Không biết William là hiểu được động tác tay của cậu, hay là hắn hiểu được Lý Lâm hiện tại cần cấp bách trị liệu, không ngừng gật đầu sau đó liền hướng chỗ những dẫn đường kia đi qua.

Nhưng mà William cầu xin một vòng, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Cù Tầm Dương nản lòng thoái chí.

Nếu Lý Lâm không được trị liệu, rất có khả năng sẽ chịu đựng không nổi.

Nhưng cậu không hề có biện pháp.

Cậu cùng William thật cẩn thận đem Lý Lâm chuyển qua góc bên cạnh, sau đó cậu cởi áo của mình giúp Lý Lâm đem vết bẩn trên người lau khô.

Chỉ là càng lau tâm của cậu càng khó chịu, nước mắt khống chế không được không ngừng chảy xuống.

Trên người Lý Lâm có rất nhiều vết bầm cùng miệng vết thương do bị ngược đãi, mông hắn cơ hồ che kín dấu vết tím hồng đan xen, còn bị ẩu đả tới sưng to, đặc biệt là huyệt khẩu kia một vòng sưng không thành bộ dáng, còn có rất nhiều vết thương bị xé rách, miệng vết thương còn đang thấm máu.

Hết thảy trước mắt làm hô hấp của Cù Tầm Dương đều trở nên khó khăn.

Cậu rất đau lòng Lý Lâm, cũng rất sợ hãi.

Sợ Lý Lâm không thể vượt qua, cũng sợ bản thân sắp biến thành Lý Lâm tiếp theo.

Cù Tầm Dương chỉ có thể vẫn luôn nắm lấy tay Lý Lâm, cảm nhận mạch đập đang nhảy lên của hắn, cậu sợ nhịp tim của Lý Lâm sẽ dưới tình huống cậu không biết đột nhiên đình chỉ.

Buổi chiều có người đưa cơm tới, cùng ngày hôm qua giống nhau, hai thùng gỗ đựng đồ ăn bị thô lỗ ném trên mặt đất.

Lúc này đây Cù Tầm Dương cũng đứng dậy đi theo những người đó tiến lên cưỡng bách bản thân ăn một ngụm.

Chỉ là lúc những đồ ăn ghê tởm đó tiến vào trong miệng, nháy mắt cậu liền bởi vì sinh lý phản ứng mà một trận mãnh liệt đem toàn bộ đồ vật trong miệng đều phun ra, còn nôn khan vài tiếng.

Những người khác oán giận đem cậu đẩy ra.

Cuối cùng Cù Tầm Dương vẫn là một ngụm cũng không ăn, một lần nữa trở về bên cạnh Lý Lâm.

William so với cậu năng lực thừa nhận tốt hơn, hình như còn ăn một chút.

Mà Louis vẫn luôn ngồi sát tường, đến động cũng không động.

Cù Tầm Dương đã đói không chịu được, dựa vào ven tường nắm lấy tay Lý Lâm, đầu óc từng đợt say xe, sau đó trước mắt tối sầm mất đi ý thức.

Cậu cũng không biết bản thân là ngất xỉu hay là ngủ mất, thẳng đến khi cậu nhận thấy tay Lý Lâm ở trong lòng bàn tay của cậu cử động, Cù Tầm Dương mới đột nhiên bừng tỉnh.

Trời đã tối đen, kho hàng chỉ còn lại ánh trăng mỏng mảnh từ cửa sổ nhỏ chiếu vào.

“Lý Lâm! Anh tỉnh.” Cù Tầm Dương phát hiện Lý Lâm thật sự tỉnh, có chút kích động.

“Ngô...” Lý Lâm phát ra nỉ non thống khổ, hơi hơi động thân thể một chút.

Cù Tầm Dương nhanh chóng đỡ đầu Lý Lâm để hắn gối lên trên đùi cậu.

Lý Lâm hô hấp phi thường chậm chạp, hít thở hai cái lại phải suyễn một chút khí, hắn rất thống khổ, Cù Tầm Dương biết.

Cậu cũng biết tình huống của Lý Lâm đại khái đang trở nên càng kém, nhiệt độ cơ thể của Lý Lâm so lúc trước còn muốn nóng hơn, miệng vết thương không được xử lý thích đáng, hơn nữa thân thể của hắn bị ngược đãi, hết thảy hết thảy đều sẽ gia tốc tình huống thân thể của hắn chuyển biến xấu.

Cù Tầm Dương biết dưới tình huống như vậy Lý Lâm căn bản không có khả năng vượt qua, cậu chỉ là... Chỉ là không muốn tiếp thu sự thật này mà thôi.

Mấy người Liên Hạc sống chết chưa biết, hiện tại chỉ còn lại Lý Lâm là người cùng cậu thân cận nhất, nhưng hiện tại...

Cù Tầm Dương rốt cuộc không chịu nổi, cúi đầu khóc rống lên.

“... Tầm Dương... Đừng khóc...”

Lúc nghe thấy Lý Lâm dùng khí âm nghẹn ngào trấn an cậu, Cù Tầm Dương cảm thấy càng thống khổ: “Thực xin lỗi, đều do tôi, tôi cái gì cũng không giúp được anh, thực xin lỗi Lý Lâm, thực xin lỗi, tôi cứu không được anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...”

“... Không trách cậu, Tầm Dương... Cậu tới gần tôi... Tôi, có chuyện muốn cùng cậu nói...”

Lý Lâm nói rất vất vả, Cù Tầm Dương nhanh chóng cúi người đem đầu đến gần sát bên miệng hắn.

“Đừng để những người khác... Biết cậu là... cấp A... Bao gồm William...”

Lý Lâm sau khi nói xong những lời này lại hôn mê bất tỉnh.

Cù Tầm Dương an tĩnh ngồi một chỗ, một lần nữa cầm lấy tay Lý Lâm.

Lời của Lý Lâm vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu cậu, cậu rốt cuộc biết ngày hôm qua Louis đối những người đó nói cái gì mới có thể khiến Lý Lâm bị mang đi.

Vì tự bảo vệ mình mà hy sinh người khác là bản năng của con người, nhưng cậu vẫn đối với Louis sinh ra oán hận.

Lại là một đêm không mộng.

Lúc Cù Tầm Dương phát hiện nhiệt độ cơ thể của Lý Lâm chậm rãi hạ xuống, cậu đã không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể đem Lý Lâm ôm vào trong lòng ngực, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân giúp hắn sưởi ấm.

Cậu cho rằng Lý Lâm sẽ cứ như vậy ở trong lòng ngực cậu chết đi, nhưng mà Lý Lâm lại tỉnh lại, hơn nữa thoạt nhìn tinh thần so với tối hôm qua tốt hơn rất nhiều.

Cù Tầm Dương cho rằng hắn là hồi quang phản chiếu, khóc đến càng thảm hơn.

“Tầm Dương, cậu đừng khóc, khụ khụ khụ... Tôi giống như đã tốt hơn một chút.”

“Như thế nào, có khả năng...” Cù Tầm Dương khóc đến nghẹn ngào: “Anh, có phải hay không gạt tôi?”

“Thật sự.” Lý Lâm nắm lấy tay cậu, còn hơi hơi dùng sức chứng minh bản thân: “Tôi thật sự cảm giác tốt hơn một chút.”

Lúc Lý Lâm nắm lấy lòng bàn tay cậu là cảm giác ấm áp, Cù Tầm Dương cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lý Lâm lại bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường, “Đây là, sao lại thế này? Anh có công năng tự lành sao?”

Lý Lâm nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đoán có khả năng cùng ống dược kia có quan hệ.”

“Dược gì?”

“Tôi không rõ ràng lắm, nhưng sau khi tôi bị bọn họ mang đi, bọn họ liền tiêm cho tôi một ống dược.”

“Bọn họ còn dùng dẫn đường thử dược?”

“Tôi cũng không biết, bất quá lúc ấy sau khi tiêm vào tôi liền cả người nóng lên, nguyên bản tôi cho rằng bọn họ tiêm vào là xuân dược...”

“..., vậy anh hiện tại thật sự cảm giác khá hơn nhiều rồi sao?”

“Ân, thật sự cảm giác tốt hơn một ít.”

Cù Tầm Dương lại khóc nức nở: “Còn tốt anh vượt qua được, tôi thật sự rất sợ hãi...”

Lý Lâm nói: “Tôi biết, kỳ thật ngày hôm qua tôi cũng cho rằng bản thân sẽ chết.”

Cù Tầm Dương cắn răng: “Những gia hỏa đó căn bản không phải người, cư nhiên đem anh tra tấn thành như vậy.”

Lý Lâm cười khổ: “Bọn họ vốn dĩ không xứng được xưng là người, cũng không biết chúng ta còn có thể sống sót đi ra ngoài hay không.”

Cù Tầm Dương trầm mặc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro