Chương 42: Xúc động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Náppu

*

Lúc này Cù Tầm Dương mới phát hiện cậu cùng nam nhân ngoại quốc này kỳ thật đang ở trong một cái vòng hộ thuẫn trong suốt.

Mà bên ngoài vòng hộ thuẫn còn có hơn hai mươi người nước ngoài khác, đang trên dưới bay nhảy đánh chết quái vật còn dư lại không nhiều lắm.

Những người này là lính gác.

Mà nam nhân ngoại quốc đang đứng cùng một chỗ với cậu, hẳn là dẫn đường.

Cách cậu không xa còn có ba bốn vòng hộ thuẫn khác, bên trong phân biệt đều đứng hai người, có nam cũng có nữ, đại khái cũng đều là dẫn đường.

Cù Tầm Dương không biết những người này từ đâu đến đây, nhưng có thể khẳng định chính là bọn họ nhất định cũng là vì đóng lại cái hố đen này mà đến.

Một khi đã như vậy, khẳng định cũng có những lính gác cấp S khác tiến vào hố đen trợ giúp mấy người Liên Hạc đi?

Nếu giống như cậu nghĩ... Vậy hy vọng sống sót của mấy người Liên Hạc không phải rất lớn sao.

Tưởng tượng đến khả năng bọn họ không phải chết, Cù Tầm Dương lập tức trở nên có chút kích động.

Nhưng cậu lại nghĩ đến tinh thần lực của Liên Hạc cùng Sở Tri Nam đều đã rơi vào trạng thái bạo tẩu, đối với lính gác nếu tinh thần lực đạt đến cực độ bạo tẩu, như vậy bọn họ có khả năng rất lớn sẽ không thể thừa nhận tinh thần lực cuồng loạn mà tử vong, cho nên càng là loại tình huống này, bọn họ càng không thể mất đi dẫn đường.

Có thể là do phun ra quá nhiều máu dẫn tới mất máu quá nhiều, cho nên đại não cậu trở nên mơ hồ, làm nhạt đi sợ hãi.

Sau khi phát hiện bốn người bọn họ có khả năng còn sống, Cù Tầm Dương giống như là nhiệt huyết xông lên đầu, cái gì sợ hãi cái gì tử vong, một khắc kia cậu cái gì cũng không rảnh lo, tránh khỏi nam nhân ngoại quốc kia trực tiếp chạy về phía hố đen.

Nam nhân ngoại quốc ở phía sau cậu nôn nóng hô to cái gì đó, cậu hoàn toàn nghe không hiểu, cũng không muốn để ý.

Rõ ràng cậu cả người vô lực, nhưng lúc này đây cậu chạy so với lúc bình thường càng phải nhanh hơn.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh bọn họ, nghĩ chỉ cần bản thân ở bên cạnh bọn họ liền có thể giúp bọn họ khai thông, giúp bọn họ giành lấy một cơ hội sống sót.

Trong đầu cũng chỉ dư lại một ý niệm này, cho nên lần đầu tiên cậu chiến thắng nỗi sợ hãi tử vong, cứ như vậy không quan tâm chạy vào bên trong hố đen.

Nhưng vừa tiến vào bên trong, cậu liền bị mất phương hướng.

Bên trong là hắc ám mắt thường không thể thấy rõ, hắc ám hoàn toàn có thể cắn nuốt hết thảy.

Duỗi tay không thấy năm ngón, phảng phất cả người đều bị nhiễm đen.

Cậu chỉ có thể dùng hết toàn lực kêu tên bốn người bọn họ, hy vọng bọn họ có thể nghe thấy thanh âm của cậu, sau đó tới ôm lấy cậu.

Nhưng thanh âm cậu hô lên đều giống như bị hắc ám nuốt mất, không có bất luận tiếng vang nào, cũng không có bất luận tiếng gì vọng lại.

Cù Tầm Dương chỉ có thể mù quáng chạy tới phía trước, cậu ôm một ý niệm cứ như vậy chạy về phía trước có lẽ có thể chạy đến bên cạnh bọn họ.

Nhưng kỳ thật cậu đến bản thân có chạy thẳng hay không cũng không biết.

Bên tai chỉ có thanh âm thở dốc dồn dập cùng tiếng bước chân chạy như điên của chính cậu, trước mắt, bốn phía tất cả đều là hắc ám mênh mông vô bờ.

Yết hầu cùng lồng ngực đều bởi vì chạy vội vàng kịch liệt như vậy mà bắt đầu co rút đau đớn, không khí hít vào xoang mũi cũng giống như trở nên loãng đi không còn gì.

Nhưng cậu vẫn cái gì cũng không nghe thấy, không nghe thấy âm thanh bọn họ phóng thích sóng năng lượng, cũng không nghe thấy bất luận âm thanh nào khác.

Trước mắt trừ bỏ hắc ám, cũng chỉ còn dư lại hắc ám.

Cù Tầm Dương càng ngày càng hoảng, cũng càng ngày càng sợ hãi.

Cậu rõ ràng chạy đến cả người toàn là mồ hôi, nhưng cậu ngược lại cảm thấy thân thể ngày càng lạnh.

Cậu bắt đầu hối hận, hối hận chính mình vì cái gì xúc động như vậy.

Bọn họ dùng hết toàn lực đem cậu đưa ra khỏi hố đen, nhưng cậu hiện tại lại không đầu không đuôi chạy vào.

Cậu thật sự có thể tìm được bọn họ sao?

Cậu nhớ tới mỗi lần tiến vào hố đen, bọn họ chưa bao giờ đem cậu đơn độc thả xuống, hơn nữa cậu đột nhiên nhớ tới hố đen loại ba trở lên cũng chỉ có lính gác cấp S có thể đi vào, những người không đủ năng lực tiến vào đều không thể đi ra.

Cậu còn không phải là người không có năng lực sao?

Cũng liền nói, không có bọn họ bảo hộ, có khả năng từ lúc cậu tiến vào hố đen đã trực tiếp bị cắn nuốt...

Cậu có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tìm được bọn họ.

Cù Tầm Dương dừng lại bước chân, ngực kịch liệt phập phồng, nhìn bốn phía hắc ám mênh mông vô bờ, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi thật sâu, là cái loại cảm giác lạnh lẽo từ bên trong nội tâm phát ra.

Mồ hôi từ trán không ngừng chảy xuống, chảy vào trong mắt cậu, hốc mắt lập tức truyền đến nóng rát đau đớn, đau đến mức cậu không ngừng rơi lệ, cũng thanh tỉnh lại.

Cù Tầm Dương xoay người điên cuồng chạy trở về, cậu muốn thoát khỏi hố đen.

Nhưng cậu chạy rất lâu rất lâu, chạy đến chân đều nặng như chì, lồng ngực phảng phất muốn nứt ra.

Trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám.

Cù Tầm Dương tuyệt vọng, hỏng mất hô to.

Nhưng có ích lợi gì đâu?

Hai tay cậu ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên nhận ra bản thân giống như đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Hiện tại cậu nên làm cái gì bây giờ?

Còn có thể đi ra ngoài sao?

Cận còn có cơ hội sống sót đi ra ngoài sao?

Chẳng lẽ cậu phải một mình chết ở chỗ này?

Một mình...

Không có người sẽ đến cứu cậu...

“Ô...”

Tuyệt vọng làm người ta hít thở không, đè ép cho Cù Tầm Dương không thở nổi, cậu rốt cuộc thừa nhận không được khóc thành tiếng.

“Cứu cứu tôi đi...”

“Ai có thể tới cứu cứu tôi!!”

“Liên Hạc!!”

“Sở Tri Nam!!”

“Hứa Uyên!!”

“Dịch Dữ Kiệt!!”

“Ai cũng được... Ô...”

Chỉ có thanh âm của cậu, cũng chỉ có chính tiếng khóc của cậu.

Không có người nào sẽ nghe thấy cậu cầu cứu, cũng không ai có thể tới cứu cậu.

Cậu sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong bóng tối.

Chỉ có một mình cậu!

Sợ hãi cùng tuyệt vọng hiện tại đều đã sắp đem Cù Tầm Dương ép đến suy sụp.

Cùng sợ hãi trong ảo giác hoàn toàn bất đồng, loại hắc ám cắn nuốt hết thảy này đủ để cho phòng tuyến tâm lý của cậu hoàn toàn sụp đổ.

“A... Ô... A...”

Cù Tầm Dương ôm đầu gào khóc.

Cậu rất hối hận.

Cậu thật sự rất sợ chết.

Cù Tầm Dương cũng không biết bản thân khóc bao lâu, khóc đến thở không ra hơi, đại não bởi vì thiếu oxy mà trở nên hôn mê.

Cậu cuộn tròn trên mặt đất, hai tay vòng lấy đầu gối, đem chính mình gắt gao ôm lại.

Cậu biết bản thân chống đỡ không được bao lâu, không cần chờ bị khát chết hoặc là đói chết, cậu lập tức đã bị hù chết.

Nhưng mà ngay lúc ý thức của Cù Tầm Dương dần dần mơ hồ, cậu đột nhiên cảm giác được mặt đất bắt đầu chấn động, sau đó chấn động trở nên càng ngày càng kịch liệt.

Cậu mở to mắt, liền thấy một đạo ánh quang chói mắt đánh úp lại.

Cậu vừa định che lại hai mắt, sóng năng lượng mãnh liệt cùng với ánh quang đột nhiên hướng cậu bên này vọt tới, cậu trực tiếp bị đánh bay lên giữa không trung, sau đó lại hung hăng ngã ở trên mặt đất, lúc rơi xuống đất nháy mắt liền mất đi ý thức.

......

......

......

Thời điểm Cù Tầm Dương tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng tinh.

Có một giây, cậu cho rằng bản thân đã chết lên thiên đường.

Nhưng mà chờ sau khi tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, cậu phát hiện chính mình đang ở trong bệnh viện.

Phản ứng đầu tiên của Cù Tầm Dương là cậu cư nhiên không chết!

Cậu rời khỏi hố đen rồi sao?!

Cậu vừa vui mừng lại kích động, nhưng mà vừa động thân thể một chút, cậu liền phát hiện thân thể của mình cử động không phải quá thuận tiện.

Cù Tầm Dương hơi hơi ngẩng đầu lên, mới phát hiện tay phải chính mình bị bó thạch cao, đùi phải cũng quấn băng vải.

Cậu nâng nâng đùi phải, xác nhận đùi phải cũng không có gãy, hẳn là chỉ bị thương.

Nhưng tay phải của cậu đại khái đã bị bẻ gãy, nhẹ nhàng động một chút liền đau đến không chịu được.

Nhưng cậu vẫn nỗ lực nâng lên tay trái ấn chuông.

Chỉ trong chốc lát, đã có hộ sĩ đi vào, là một nữ nhân ngoại quốc.

Dựa theo tình huống hiện tại, Cù Tầm Dương phán đoán chính mình có thể là lúc trước được những người nước ngoài đó cứu, hiện tại đại khái đang ở trong khu an toàn khác.

Hộ sĩ ngoại quốc kia trước cho cậu làm một cái kiểm tra đơn giản, sau đó dùng tiếng Anh nói với cậu mấy câu.

Cù Tầm Dương một câu cũng nghe không hiểu, nhưng cậu phi thường bức thiết nói ra tên của bốn người Liên Hạc.

Nhưng kỳ thật ngôn ngữ không thông  cho dù cậu có nói tên của bọn họ căn bản cũng vô dụng.

Cậu chỉ muốn biết mấy người Liên Hạc có còn sống hay không, còn có cậu như thế nào từ trong hố đen đi ra được, có phải hay không bởi vì hố đen đã được đóng lại...

Chính là hộ sĩ kia chỉ không ngừng cười gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài.

Cậu cũng không hiểu đối phương rốt cuộc có ý gì.

Ngay lúc cậu đang uể oải phiền muộn, cửa phòng bệnh lại lần nữa được mở ra.

Cậu theo bản năng nhìn qua, muốn xem người tiến vào là ai, trong nháy mắt hốc mắt Cù Tầm Dương liền ươn ướt.

Tuy rằng bọn họ hiện tại bộ dáng có chút chật vật, Hứa Uyên cùng với Dịch Dữ Kiệt so với hai người khác tương đối tốt hơn một chút, Liên Hạc không sai biệt lắm hai tay hai chân đều quấn băng vải, nguyên bản mái tóc màu ngân bạch hơi dài toàn bộ cắt ngắn, thoạt nhìn càng thêm soái khí, chỉ có Sở Tri Nam là thảm nhất, đầu cùng tay chân đều quấn băng vải, nói vậy trên thân thể khẳng định cũng quấn không ít, lúc ở trong hố đen đối phó não tinh hắn là dùng sức nhất.

Bất quá bọn họ đi đường ổn định vững chắc, thoạt nhìn so với cậu đều có tinh thần hơn

Cù Tầm Dương kiềm lại cảm xúc không được, một bên nước mắt nước mũi giàn giụa một bên lại cười nói: “Thật tốt quá, các anh còn sống.”

Dịch Dữ Kiệt kéo qua ghế dựa bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, lấy tờ khăn giấy giúp Cù Tầm Dương thô lỗ xoa xoa nước mắt cùng nước mũi, hơi ghét bỏ nói: “Cậu rốt cuộc là muốn khóc hay là muốn cười?”

“Không biết... Chính là thấy các anh còn sống rất vui vẻ, rất muốn khóc nhưng cũng muốn cười.”

Tay Dịch Dữ Kiệt dừng một chút, đem khăn giấy dơ ném vào thùng rác, nói lại một câu: Không hiểu được cậu.

Liên Hạc trực tiếp ngồi xuống phía bên kia giường, trong ánh mắt hắn lộ ra thâm trầm Cù Tầm Dương nhìn không hiểu.

Lòng bàn tay Liên Hạc nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu, “Tại sao lại chạy vào hố đen, là muốn đến cứu chúng ta?”

Gương mặt cậu ửng đỏ, nhưng vẫn nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Dịch Dữ Kiệt cười to: “Khó được cậu có thể có tiền đồ như vậy, nếu không khóc thảm đến như thế, ta còn có thể khen ngợi cậu một chút.”

Cù Tầm Dương trợn to hai mắt: “Các anh nghe thấy được?!”

Hứa Uyên cười tủm tỉm nói chen vào: “Đương nhiên, Cừu con cậu quên chúng ta nghe được rất xa sao.”

Nhưng nghe thấy bọn họ nói như vậy, cậu ngược lại ủy khuất đỏ hốc mắt, “Nếu các anh nghe thấy được, tại sao không đáp lại?!”

Dịch Dữ Kiệt một bộ biểu tình ‘cậu ngu ngốc a’ nói: “Chúng ta có thể nghe thấy, không đại biểu cậu cũng có thể nghe thấy, lại nói cậu như thế nào biết chúng ta không có đáp lại?”

Sở Tri Nam nói: “Khi đó cậu cùng chúng ta khoảng cách rất xa.”

Cậu vốn đang ủy khuất nước mắt chảy được một nửa, đột nhiên xấu hổ im bặt.

Cũng đúng, bốn người bọn họ thính lực khác hẳn với người bình thường, nhưng thính lực của cậu chính là của người bình thường... Cho nên cho dù bọn họ đáp lại, cậu đại khái cũng nghe không thấy.

“Đúng rồi, các anh hiện tại có phải muốn khai thông hay không?”

Dịch Dữ Kiệt nói: “Được rồi, nhìn bộ dáng hiện tại nửa người tàn phế này của cậu, cũng đừng nghĩ có thể khai thông cho chúng ta.”

“Chính là tinh thần lực của các anh không phải đều đã bạo tẩu sao?”

Nếu không khai thông, bọn họ không phải sẽ rất thống khổ sao?

Liên Hạc ôn nhu cười nói: “Không có việc gì, cậu trước dưỡng thương thật tốt, khai thông chờ cậu khỏe lại rồi nói.”

Gương mặt cậu đỏ bừng kiên trì nói: “Tôi, tôi chỉ là bị gãy tay đi? Như vậy hẳn là cũng có thể, giúp các anh khai thông, tình huống của các anh hẳn là cũng chờ không được lâu như vậy a.”

Sở Tri Nam nói: “An tâm dưỡng thương, chúng ta ở bên này đã để dẫn đường khác khai thông qua một lần.”

“... Cái gì?”

Cù Tầm Dương giật mình một chút, nháy mắt sắc mặt tái nhợt.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Sở Tri Nam: Tên của ta thật sự rất khó nhớ sao?

Đừng lo lắng, công không có cùng dẫn đường khác làm tình, chỉ là nắm tay ôm một chút linh tinh.

Đều đã chương 42 rồi, mọi người đọc tới đây hẳn là cũng thích quyển truyện này, nguyên bản không muốn nói về vấn đề này, cảm thấy bản thân tóm tắt văn án thậm chí chương 1 cũng đã viết rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn nói lại lần nữa, tác giả yêu thích viết bình phàm nhược thụ, thích nhất là cảm giác nhược thụ tiểu phế vật được bảo hộ, cho nên thụ của ta đều thiên về yếu đuối, nhát gan, vô dụng, nhân thiết, đương nhiên thụ sẽ trưởng thành, nhưng bản chất vẫn là nhược thụ, có khả năng về sau sẽ không giống một ít bảo bối dự đoán cậu ấy sẽ trở nên rất kiên cường rất lợi hại rất dũng cảm vân vân, cũng chỉ là trưởng thành một chút, chỉ một chút như vậy mà thôi, cá nhân ta không thích cường thụ cho nên Tầm Dương đến kết thúc đại khái vẫn là nhân vật được bảo hộ, nếu các bạn có thể tiếp thu liền tiếp tục xem tiếp nga, ta đây đã nói nhiều như vậy, về sau sẽ không nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro