Chương 113: Qua đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Náppu

*

Lúc mấy người Liên Hạc đuổi tới không gian bị che giấu, sói xám của Sở Tri Nam giống như là dùng hết năng lượng, chậm rãi biến mất tại chỗ.

Kỳ thật lúc nửa đường bọn họ đuổi tới, Hôi nhãi con đã biến thành trạng thái nửa trong suốt, tinh thần thể cùng tinh thần của chủ nhân liên kết chặt chẽ, việc này liền đại biểu Sở Tri Nam đã xảy ra chuyện.

Sở Tri Nam xảy ra chuyện, vậy Cù Tầm Dương nhất định lành ít dữ nhiều, cho nên mấy người Liên Hạc cơ hồ đem tốc độ di chuyển phát huy tới cực hạn, đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Bọn họ tới chính là địa phương lúc trước mấy người Cù Tầm Dương chiến đấu, nhìn hiện trường một mảnh hỗn độn, cũng làm cho trong lòng bọn họ bắt đầu trở nên bất an.

Khắp nơi đều có thi thể quái vật, còn có những đoạn thực vật có ánh huỳnh quang, bất quá sương mù màu tím lam trong không khí trở nên loãng hơn rất nhiều.

Dịch Dữ Kiệt che lại cái mũi nhíu mày: “Sương mù này hình như có vấn đề.”

Hiện tại độ dày của sương mù còn chưa đủ để đem bọn họ làm hôn mê, bất quá cũng làm cho bọn họ sinh ra một chút cảm giác choáng váng.

Hôi nhãi con tìm được chính là lúc Liên Hạc, Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên đang trên đường cùng nhau hội hợp.

Trước mắt chỉ có ba ngưói bọn họ đuổi tới nơi này, bởi vì tốc độ di chuyển của bọn họ quá nhanh, cực hạn của bọn họ siêu việt hơn những lính gác khác, cho nên đội viên của bọn họ đều không theo kịp.

Bất quá bọn họ hiện tại cũng quản không được những người khác có đuổi kịp hay không, có không thể tới được hay không, ba người nhanh chóng phân tán điều tra chung quanh một chút, sau khi không thu hoạch được gì lập tức một lần nữa tập hợp, sau đó trực tiếp lắc mình đi vào chỗ sâu trong rừng cây.

......

Cù Tầm Dương không nghĩ tới bản thân còn có thể khôi phục ý thức trong thời khắc này, chỉ là tình huống hiện tại có chút không thích hợp, cậu giống như không còn ở trong thân thể của chính mình...

Tuy rằng ý thức là của chính cậu, nhưng thân thể lại không phải.

Cậu phiêu phù ở giữa không trung, tầm mắt lại có thể thấy toàn bộ cảnh tượng bốn phương tám hướng, trên cao là các tinh hệ bên ngoài không trung, thấp là những thực vật trên mặt đất như những bào tử, nhỏ như hạt gạo phun ra ánh sáng huỳnh quang, tất cả cậu đều có thể thấy rõ ràng.

Này không phải trình độ mà đôi mắt của nhân loại có khả năng đạt tới.

Sau đó cậu liền thấy dưới thân cậu đang phiêu đãng, bốn phương tám hướng là xúc tua kéo dài, Cù Tầm Dương đột nhiên phản ứng lại, cậu hẳn là vẫn đang ở trong cơ thể mẹ.

Cho nên cậu là bị cơ thể mẹ dung hợp sao? Nếu không cậu làm sao có thể tương thông với tư duy cảm quan của cơ thể mẹ chứ?

Chỉ là giống như lại có chỗ nào đó không giống...

Không có hố đen.

Không có hố đen quay chung quanh cơ thể mẹ, hơn nữa trên mặt đất là một cảnh tượng sinh cơ dào dạt.

Chuyện này rất không thích hợp.

Xúc tua của cơ thể mẹ có thể cảm giác được hết thảy, cùng loại tồn tại với đôi mắt, cho nên Cù Tầm Dương biết hết thảy chuyện đã phát sinh trên viên tinh cầu này.

Không phải cái loại hoang vu như lúc trước bọn họ tới, khắp nơi đều là thực vật phát ra ánh huỳnh quang, có bụi cỏ, có rừng rậm, thậm chí còn có nguồn nước...

Hơn nữa những quái vật trên mặt đất đó, cũng không dữ tợn đáng sợ giống như bọn họ từng gặp.

Chúng nó hoặc kết bè kết đội, hoặc tốp năm tốp ba sinh hoạt ở bên nhau.

Tuy rằng cũng sẽ bởi vì một ít vấn đề phát sinh như địa bàn, bạn lữ mà tranh đấu, nhưng đại bộ phận quái vật dưới tình huống này ở chung rất hoà thuận, hoàn toàn không cùng hung cực ác giống như lúc xâm lược địa cầu.

Chúng nó giao lưu bằng ngôn ngữ —— cũng không thể nói là ngôn ngữ, chỉ là một loại phát âm, âm điệu rất kỳ quái, nhưng Cù Tầm Dương cư nhiên cũng có thể nghe hiểu được, có thể là do cậu bị cơ thể mẹ dung hợp...

Ngôn ngữ giao lưu giữa quái vật không phức tạp giống như nhân loại, phát âm của chúng nó chính là dùng để trực tiếp biểu đạt cảm xúc của chúng nó, vui vẻ, không vui, tức giận, khổ sở, vân vân...

Lúc trước Cù Tầm Dương suy đoán cũng không sai, những quả cầu nhỏ hình giọt nước treo trên thực vật có ánh huỳnh quang thật sự là trứng của bọn quái vật.

Tất cả quái vật đều là từ những trứng cầu này ấp ra, mà những trứng cầu này đều trực tiếp mọc ra trên thực vật có ánh huỳnh quang, tựa như những trái cây mọc ra trên địa cầu, chỉ là những thực vật này sinh ra chính là quái vật mà thôi.

Ban đầu Cù Tầm Dương cho rằng quái vật đều là cơ thể mẹ tạo ra, hiện tại xem ra, con ‘Sứa’ lớn phát sáng này có khả năng càng giống như là người thủ hộ của tinh cầu này?

Nó vẫn luôn phiêu phù giữa không trung, quan sát hết thảy trên mặt đất.

Sau khi Cù Tầm Dương cùng tư duy của ‘Sứa’ liên thông, có thể cảm nhận được ‘Sứa’ đối với những quái vật đó là một loại cảm xúc quan tâm yêu thương.

Vô hạn quan tâm, vô hạn bao dung...

Thực vật có ánh huỳnh quang mới là sinh mệnh ban đầu của bọn quái vật, cùng lúc trước cậu nhìn thấy bất đồng, hiện tại trên những thực vật có ánh huỳnh quang rậm rạp treo đầy trứng cầu, mà không phải giống lúc trước cậu nhìn thấy chỉ có một hai cái như vậy.

Cho nên bọn họ thất bại sao?

Không đúng...

Cù Tầm Dương vẫn luôn suy đoán cho nên cũng không phát giác tốc độ dòng chảy thời gian phía dưới giống như có chút quá nhanh.

Hết thảy đều như là ấn nút tua nhanh mấy chục lần, nhưng cậu vẫn luôn không có cảm giác kỳ quái.

Có thể bởi vì tốc độ dòng chảy thời gian qua nhanh, hết thảy phát sinh trên tinh cầu này, một phút một giây cậu đều không bỏ qua.

Cù Tầm Dương cứ như vậy nhìn những quái vật đó từ trứng cầu dựng dục ra, sau đó chậm rãi lớn lên, lại kết bè kết đội sinh hoạt...

Thẳng đến một ngày nào đó, không biết nguyên nhân gì làm hoàn cảnh sống của chúng nó xuất hiện chuyển biến xấu.

Ban đầu là nguồn nước chậm rãi khô kiệt, sau đó chính là rất nhiều rất nhiều thực vật có ánh huỳnh quang tử vong, đất cát bắt đầu dần dần bao trùm bên ngoài viên tinh cầu này...

Cù Tầm Dương đột nhiên hiểu được, hết thảy những thứ cậu thấy cũng không phải hiện tại đang phát sinh, mà là đã phát sinh.

Cho nên cậu là thấy được ký ức của ‘Sứa’ sao?

Nhưng là vì sao a?

Chẳng lẽ sau khi bị ‘Sứa’ dung hợp sẽ thấy ký ức của nó sao?

Cù Tầm Dương còn chưa thể suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ lại bị kéo lại, cậu cảm nhận được sợ hãi cùng bất an của bọn quái vật, thấy chúng nó bắt đầu hướng ‘Sứa’ cầu cứu.

‘Sứa’ phi thường đau lòng đáng thương con cái của nó, ít nhất Cù Tầm Dương cảm thấy tình cảm của ‘Sứa’ đối với bọn quái vật này cùng loại với tình cảm mẫu thân đối với con cái của nhân loại.

Sau đó hố đen liền xuất hiện.

Hố đen thật sự là ‘Sứa’ tạo ra, là thông đạo có thể đi thông qua tinh cầu khác, tinh cầu này đang dần dần lụi bại, hoàn cảnh sinh tồn của chúng nó đang kịch liệt thu nhỏ lại, cho nên ‘Sứa’ hy vọng chúng nó có thể tìm một tinh cầu thích hợp khác để sinh tồn.

Bọn quái vật tìm thật lâu thật lâu, vẫn luôn không tìm được tinh cầu thích hợp.

Trong lúc đó tình huống trên tinh cầu này càng ngày càng trở nên ác liệt, ‘Sứa’ sử dụng năng lực đem không gian sinh tồn cuối cùng của chúng nó bảo hộ, cũng chính là nơi lúc trước mấy người Cù Tầm Dương tìm được, nghĩ là ‘sào huyệt’ của cơ thể mẹ.

Thẳng đến khi bọn quái vật tìm được địa cầu, nơi này cùng tinh cầu chúng nó từng sống cực kỳ tương tự.

Chỉ là trên địa cầu đã có dân sinh sống —— chính là nhân loại.

Ban đầu lúc tới địa cầu bọn quái vật nghĩ có thể cùng dân nơi này chung sống hoà bình.

Nhưng mà quái vật không cách nào cùng nhân loại giao lưu, nhân loại đối với sinh vật không biết đột nhiên xuất hiện chỉ có sợ hãi cùng mâu thuẫn, chỉ còn dư lại chính là ý niệm muốn nghiên cứu những sinh vật có diện mạo quái dị này.

Cho nên mấy con quái vật nhỏ yếu trong đó đã bị nhân loại nghĩ cách bắt được, sau đó bị nghiên cứu, bị giải phẫu...

Bọn quái vật thấy đồng bạn chết thảm, chúng nó còn bị nhân loại đuổi bắt, liền cho rằng nhân loại tàn bạo.

Cho nên chúng nó nhận định muốn sinh tồn ở trên viên tinh cầu này, nhất định phải đem dân sinh sống trên tinh cầu này tàn sát không sót một người.

Cũng bởi vậy, quái vật bắt đầu xâm lược địa cầu.

Hố đen thật sự là một thể, nhưng cũng có thể đồng thời phân liệt thành rất nhiều cái.

Cù Tầm Dương đã biết hơn năm mươi năm trước có hố đen loại một xuất hiện, chính là lần đầu bọn quái vật đến xâm lược địa cầu, thông qua ký ức của ‘Sứa’, cậu rốt cuộc cũng biết nhân loại vì sao có thể thức tỉnh siêu năng lực.

Thực lực của nhân loại cùng quái vật chênh lệch quá lớn, quái vật lần đầu xâm lược đã thiếu chút nữa diệt sạch nhân loại.

Lúc nhân loại tuyệt vọng, trên địa cầu đột nhiên hiện ra rất nhiều vật chất màu xanh thẳm giống như là tinh quang, mà những tinh quang này tựa như có mục đích, không ngừng dũng mãnh tiến vào trong thân thể của một ít nhân loại.

Có vài người hấp thu tương đối nhiều, có vài người hấp thu tương đối ít.

Những người hấp thu tinh quang đó, chính là nhóm người thức tỉnh siêu năng lực đầu tiên.

Cho nên nhân loại thức tỉnh siêu năng lực, là bảo hộ địa cầu dành cho nhân loại.

Cũng bởi vậy, nhân loại mới có năng lực cùng quái vật đối kháng.

Nguyên nhân hố đen loại một chỉ xuất hiện một lần là do ‘Sứa’ không thể lại khởi động loại năng lượng tiêu hao quá lớn như vậy một lần nữa, hình thái ban đầu của nó kỳ thật so với Cù Tầm Dương lần đầu tiên nhìn thấy còn muốn lớn hơn rất nhiều rất nhiều.

Nhưng vì bảo hộ không gian sinh tồn còn sót lại của bọn quái vật, còn phải cho những thực vật có ánh huỳnh càng nhiều dinh dưỡng, còn phải không ngừng chế tạo hố đen, các loại năng lượng tiêu hao làm hình thái của nó dần dần thu nhỏ lại.

Não tinh là ‘Sứa’ chế tạo ra, xem như là phiên bản quái vật mạnh hơn.

Là quái vật dẫn dắt đầu đàn, cũng là phòng tuyến cuối cùng bảo hộ thông đạo hố đen.

Não tinh là một bộ phận thân thể của ‘Sứa’, não tinh bị thương sẽ bị ‘Sứa’ bắt trở về dung nhập vào thân thể một lần nữa chế tạo lại.

Cù Tầm Dương mới biết được nguyên lai mỗi lần bọn họ đóng lại hố đen, não tinh bên trong đều không hoàn toàn tử vong, nhìn giống như là bị nhóm lính gác giết chết, nhưng kỳ thật sẽ bị ‘Sứa’ triệu hoán trở về, sau đó dung nhập vào thân thể.

Cho nên bọn họ bị ‘Sứa’ túm vào thân thể, là bởi vì ‘Sứa’ cũng đem bọn họ xem thành não tinh?

Lính gác nhân loại càng ngày càng mạnh, trận xâm lược này ngược lại làm quái vật tử thương thảm trọng, hơn nữa xác suất dựng dục sinh mệnh mới của chúng nó còn không bằng một phần mười ngày xưa.

Kỳ thật lựa chọn sáng suốt hẳn là nên từ bỏ xâm lược địa cầu, bởi vì địa cầu cũng không tiếp thu chúng nó xâm lấn.

Nhưng tinh cầu của chúng nó đã không thích hợp để sinh tồn, nếu không di chuyển đến tinh cầu thích hợp, chờ đợi chúng nó cuối cùng chính là diệt vong.

Tinh cầu của chúng nó đã suy bại, đã không có thời gian để chúng nó một lần nữa đi tìm kiếm một viên tinh cầu mới thích hợp cho chúng nó sinh tồn, huống chi tinh cầu mới có lẽ cũng có dân sinh sống trên đó, chúng nó cũng không có năng lực lại đi chinh chiến một hồi giống như lúc xâm lược địa cầu.

Năng lực của ‘Sứa’ ngày càng suy nhược, nó sợ hãi chính mình không thể lại bảo hộ bọn nhỏ của nó, nó đau lòng bọn nhỏ của chính mình, cho nên thúc giục bọn nhỏ nhanh chóng xâm lược, nó hy vọng bọn nhỏ có thể nhanh chóng ở địa cầu bén rễ nảy mầm.

Trách không được hố đen cùng quái vật về sau xuất hiện thường xuyên như vậy, nguyên lai là bởi vì nguyên nhân này.

Như vậy xem ra, nếu cùng bọn quái vật đánh tiêu hao, nhân loại có lẽ không nhất định sẽ thua.

Cù Tầm Dương đột nhiên cảm giác có chút vui mừng, tuy rằng bọn họ lần này có khả năng sẽ thất bại, nhưng nhân loại một ngày nào đó sẽ nghênh đón ánh rạng đông thắng lợi.

Đứng ở góc độ của ‘Sứa’, nó có khả năng không sai.

Nhưng Cù Tầm Dương là nhân loại, cho nên cậu không cách nào tiếp thu những hành vi của quái vật ngoài hành tinh này vì tồn tại mà tới xâm lược địa cầu, còn muốn đem nhân loại tàn sát không sót một người.

Cho dù đây là bản năng cầu sinh của sinh vật, nhưng cậu vĩnh viễn không thể đồng cảm với hành vi của bọn quái vật.

Chỉ là cậu hiện tại giống như cũng không thể làm cái gì, cho dù cậu đã biết toàn bộ chân tướng, nhưng cậu đã trở thành một bộ phận của ‘Sứa’ mất rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro