Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phần 4

Đôi lúc cuộc gọi gây ám ảnh nhất là những cuộc gọi mà bạn chẳng thể giúp gì được. Những cuộc gọi mà dù bạn có cố lý lẽ với họ đến thế nào đi nữa họ cũng chẳng mảy may suy chuyển. Đôi lúc con người ta bị thù hận làm mù quáng đến nỗi không thể suy nghĩ một cách có lý trí

Vì lý do bảo mật, tên người trong bài viết đã được thay đổi

Roger


Tôi nhận được cuộc gọi này vào một tối thứ 3. Một người đàn ông đi làm về và bắt gặp vợ mình đang trên giường với kẻ khác. Cơn giận dữ và phẫn nộ đã làm anh ta mù quáng

"911 đây, tình huống khẩn cấp của bạn là gì ?"

"Ả xứng đáng với điều đó" một giọng nam giới vang lên trong điện thoại, anh ta đang rất bình tĩnh

"Thưa ngài, xin hãy cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra được chứ ?"

"Tôi tóm được ả đang trên giường với thằng khác. Cả hai đứa chúng nó đều xứng đáng với điều đó" tôi có thể nghe ra được cơn phẫn nộ đang dần bốc lên khi anh ta nhấn từng chữ

"Được rồi, vậy đã có chuyện gì nữa xảy ra ? Anh cho tôi biết tên và địa chỉ của mình được chứ ?" anh ta gọi điện từ di động. Điều mà nhiều người không biết đó là khi bạn gọi điện bằng di động thì chúng tôi không biết vị trí chính xác của bạn – chúng tôi phải yêu cầu thông tin từ nhà cung cấp dịch vụ và đôi khi thông tin không bao giờ được chuyển đến cho chúng tôi

"Roger – tên tôi là Roger. Thằng đó chết rồi và ả vẫn đang ở trong đấy với nó"

"Được rồi, Roger. Anh đã làm họ bị thương ? Đó là những gì đã xảy ra phải không ?"

"Phải, ả sẽ chết một cách chậm rãi và đau đớn"

"Roger, hiện giờ anh đang ở đâu ?"

"Tôi đang ở trong gara, nạp lại đạn" anh ta rất bình tĩnh và tôi có thể nghe được tiếng nạp đạn vào súng

"Roger, anh không cần phải làm thế"

"Anh không hiểu được đâu. Đương nhiên tôi phải làm điều này. Anh có biết cái cảm giác đó nó như thế nào không ? Sự phản bội - Mẹ kiếp, ả đã phản bội tôi"

"Tôi hiểu là cô ấy đã phản bội anh, tôi hiểu chứ. Nhưng giết cô ta có phải là một hành động đúng đắn không ?" tôi nghe tiếng mở cửa và rồi tôi nghe thấy tiếng hét - của người mà tôi đoán là vợ anh ta. Anh ta càng bước vào nhà thì tiếng hét càng lớn hơn"

"CÂM MẸ MÀY MỒM VÀO" anh ta đạp mở một cái cửa và tiếng hét dịu hẳn đi

"Anh yêu, tha lỗi cho em đi mà. Em yêu anh rất nhiều. Em xin lỗi mà"
cô ta cất tiếng van xin và anh ta phá lên cười

"Chết tiệt, anh có nghe thấy không ? Ả nói ả YÊU tôi ?" tôi biết lúc này anh ta đang nói chuyện với mình

" Nhưng em yêu anh thật mà, em thề đấy" cô ta òa khóc còn anh ta thì cứ cười

"Cô yêu tôi nhiều đến mức lên giường với thằng khác ? Mà không phải thằng nào khác – mà lại là Steven ?" giọng anh ta đầy vẻ mỉa mai

"Roger, ai là Steven ?"

"Steven là phù rể trong đám cưới của tôi – đám cưới của bọn tôi. Tôi và nó đã chơi thân với nhau 15 năm trời" lúc này anh ta nói như rít vào điện thoại

" NÓI TAO NGHE XEM TẠI SAO TAO KHÔNG NÊN LÀM ĐIỀU NÀY. NÓI TA NGHE XEM TẠI SAO TAO KHÔNG GIẾT MÀY NGAY BÂY GIỜ ?" anh ta hét lên với vợ mình. Cuối cùng công ty điện thoại cũng định vị được tháp phát sóng tại nơi diễn ra cuộc gọi này. Tôi thông báo cho các sĩ quan đến đó để kiểm soát tình hình.

"Roger, nghĩ kỹ lại đi. Anh có thực sự muốn giết vợ mình không ? Sao không để cô ta sống với tội lỗi ?" trong điện thoại là tiếng anh ta thở hồng hộc. Đôi lúc cách tốt nhất để tiếp cận một người đang mất lý trí là giả như bạn đứng về phe họ. Làm họ tin rằng bạn hiểu được nỗi đau họ đang trải qua

" Tôi biết ,tôi có thể làm thế. Nhưng ả xứng đáng với điều này - rồi ả sẽ chảy máu cho tới chết"
"Mày xứng đáng nhận điều này, phải không ?"
anh ta nhỏ giọng và ở đầu dây bên kia tôi nghe tiếng thở của cô ta

"P - phải. Em xin lỗi, Roger" cô ta nói vào điện thoại

"Anh nghe thấy chưa ? Ả thừa nhận là mình xứng đáng nhận điều này" vợ anh ta cất lên tiếng rên rỉ và tôi có thể nghe thấy Roger đang lẩm bẩm điều gì đó

"Roger, nói cho tôi biết anh đang ở đâu được không ?"

"Tôi ở phố Elm. Tôi muốn nhìn ả chảy máu cho tới chết trước khi cảnh sát tới" tôi gửi thông báo tới các sĩ quan bảo họ thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống phố Elm. Trong lúc gửi thông báo tôi nghe thêm nhiều những tiếng rên rỉ và van xin nữa từ vợ anh ta. Rồi một tiếng súng vang lên và sau đó không còn gì nữa ngoài sự im lặng

"Roger ? Có chuyện gì thế ? Anh đã bắn vợ mình rồi à ?"

"Ừ" giọng anh ta bình thản " Ả không chịu câm mõm lại" anh ta đay nghiến từng từ một

"Tôi biết việc này rất khó khăn, nhưng anh có thể cho tôi biết cô ấy đã chết chưa ?" anh ta đặt điện thoại sang bên và tôi nghe tiếng anh ta di chuyển xác vợ

"Rồi" sau đó anh ta bắt đầu nức nở

"Sao tôi lại làm thế chứ ?" anh ta cố nói giữa tiếng nấc nghẹn, sự ân hận bắt đầu ùa tới

"Roger, địa chỉ nhà anh là gì ? Chúng tôi sẽ cử cảnh sát tới đó, được chứ ?"

"( địa chỉ) Sau việc đó tôi không thể để cô ấy sống được"

"Tôi biết, Roger. Cảnh sát đang trên đường tới, rồi sẽ ổn thôi"

"Làm thế nào mà ổn được chứ. Nói tôi nghe sao tôi lại không nên tự sát đi cho rồi ? Tôi sống mà làm gì nữa ?" giọng anh ta đầy vẻ bất lực

"Anh đã làm cái gì thế này – Shari. Em yêu, anh yêu em rất nhiều"

"Roger, rồi sẽ ổn cả thôi" đến lúc này, an ủi anh ta là việc duy nhất tôi làm được

"Cô ấy là tình yêu của đời tôi" anh ta thầm thì qua điện thoại rồi tôi nghe tiếng anh ta lên đạn

"Roger ? Làm ơn đừng làm thế. Đây không phải kết thúc dành cho anh đâu, tôi hứa đấy" anh ta òa khóc

"( tiếng lẩm bẩm không thể dịch được) – tôi yêu cô ấy – (tiếng lẩm bẩm không thể dịch được) – khốn kiếp – (tiếng lẩm bẩm không thể dịch được) – tôi chưa bao giờ đủ tốt"

"Sẽ ổn cả thôi, chúng tôi sẽ tìm người giúp đỡ anh. Cảnh sát đang trên đường tới. Sẽ ổn cả thôi"

"Anh nói đúng" anh ta ngừng khóc và nói bình thản

"Sẽ ổn cả thôi" Đó giống như anh ta tự nói với chính mình hơn; rồi tôi nghe một tiếng súng. Chiếc điện thoại lăn lông lốc

Là một trực đài viên, bạn không thể chủ động cúp máy ngay cả khi người ở đầu dây bên kia đã chết. Tôi đợi 3 phút, 2 phút trong đó là lắng nghe Roger khó khăn thở hắt ra những hơi cuối cùng ầng ậc máu. Khi cảnh sát và cứu thương đến hiện trường, một sĩ quan cầm máy lên. Tôi hỏi anh ta có phải mọi người ở đó đều đã chết và anh ta nói đúng thế. Anh ta cúp máy và chỉ nháy mắt sau đó chuông điện thoại lại vang lên, tôi không thể tiếp nổi cuộc điện thoại nào nữa. Không phải sau những gì tôi vừa nghe. Tôi ra hiệu với cấp trên là tôi cần chút thời gian và vào phòng nghỉ.

Có một điều tôi chắc chắn rằng bạn sẽ chẳng bao giờ quen nổi với tiếng mà một người đang chết phát ra. Cái tiếng ầng ậc đó sẽ mãi ám ảnh tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro