One shot Khôn Nông: Ừ, tôi ghét cậu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

STAR7 là nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng với 7 thành viên, Thái Từ Khôn, Phạm Thừa Thừa, Justin Hoàng Minh Hạo, Lâm Ngạn Tuấn, Chu Chính Đình, Vương Tử Dị và Tiểu Quỷ - Vương Lâm Khải. Dù mới ra mắt hơn 1 năm nhưng các bài hát của nhóm luôn càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc lớn nhỏ, nhóm cũng không ngừng nhận được lời mời tham dự từ các đêm hội, các lễ trao giải lớn trong và ngoài nước, đồng thời cũng đã đem về không ít các giải thưởng âm nhạc khác.

Tự nhiên có 1 ngày giám đốc gọi đội trưởng Thái Từ Khôn lên và thông báo rằng tuần sau nhóm sẽ có thêm 2 thành viên mới, bảo mọi người chuẩn bị.

- Cái gì chứ, đang yên đang lành tự nhiên thêm người làm cái gì? - Lâm Ngạn Tuấn là người đầu tiên lên tiếng

- Đúng đó, công ty định làm gì vậy chứ? STAR7 - S7 lại có 9 thành viên, nực cười. - Phạm Thừa Thừa là người tiếp theo phản đối.

Chu Chính Đình lại nghĩ khác: - Nhưng mà chúng ta thật sự đang thiếu 1 vocal mà

- Này, anh là vocal xịn đó nha.

- Không phải chứ Tuấn ca, anh nghiêm túc đó hả? - Justin nghe được câu này liền trêu chọc Lâm Ngạn Tuấn khiến anh giơ tay làm động tác doạ đánh liền nép vào sau lưng Thừa Thừa.

- Nè Hoàng Minh Hạo, có tin anh đập chết chú mày không?

Nhóc con không những không sợ mà còn ló đầu ra dùng tay làm mặt quỷ, lè lưỡi về phía anh trêu tức.

- Được rồi, đừng đùa nữa. Nếu như chỉ thêm 1 main vocal thì em cũng không có ý kiến, nhưng cả 2 đều là vocal, hơn nữa còn có 1 tên nhóc mới làm thực tập sinh hơn 6 tháng đã tham gia 1 show tuyển tú nào đó rồi được debut thẳng vào nhóm cùng chúng ta. - Thái Từ Khôn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, anh không tán thành việc này nhưng thân là đội trưởng anh biết bản thân phải nghĩ cho đại cục trước nên đành xuống giọng nói tiếp: - Thôi thì đợi đến tuần sau xem như thế nào đã.

Từ đầu đến cuối 2 người Vương Tử Dị và Tiểu Quỷ không hề phát biểu, vì 1 người vốn trầm lặng, quan sát trước rồi tính tiếp, còn người kia chính là nghe theo sắp xếp của công ty.

1 tuần sau...

Hôm nay chính là ngày 2 thành viên mới đến gặp nhóm STAR7

- Xin chào, mình là Vưu Trưởng Tĩnh, mình đến từ Malaysia, sau này cũng sẽ là thành viên của STAR7, mong được chỉ giáo nhiều hơn.

Người vừa nói là Vưu Trưởng Tĩnh, được mọi người trong công ty hay gọi bằng cái tên thân mật là UU, hay Vưu lão sư, vì anh ấy rất thích chia sẻ những điều mà mình biết với người khác, đặc biệt rất thích giúp đỡ các thực tập sinh việc luyện thanh. "Dáng vẻ người này hình như không thích hợp lắm cho việc làm idol thì phải, chiều cao còn chưa đến mét 7, lại béo béo tròn tròn, không hiểu sao lại được vào đây nhỉ?" Đó là suy nghĩ của Lâm Ngạn Tuấn, anh có chút không vừa mắt con người này nha. Ngược lại cậu bé bên cạnh lại không tệ nhỉ, dáng dấp cao ráo, trắng trắng mềm mềm, trông có vẻ đáng yêu nha.

- Xin chào mọi người, mình là Trần Lập Nông, mọi người có thể gọi mình là Nông Nông. Xin được quan tâm nhiều hơn.

Trên mặt cậu lúc nào cũng nở 1 nụ cười tươi đến không thể tươi hơn, khiến các thành viên đều khá thích thú. "Đáng yêu quá đi mất!", "Cậu ta cười làm mình cũng muốn cười theo a!" Mọi người đều rất thích cậu bé mặc chiếc áo hồng có nơ cổ hình con thỏ này nha, đây cũng là bộ mà cậu đã mặc trong sân khấu đầu tiên ở chương trình sống còn kia, mọi người đều khen a. Riêng duy nhất có 1 người ngoài mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thầm có 1 ý cười khinh bỉ: "Đồ giả tạo"

- Bây giờ chúng ta quyết định việc chia lại ký túc 1 chút. Tiểu Vưu, sau này Tiểu Vưu sẽ ở cùng với Tử Dị và Tiểu Quỷ, còn Nông Nông,... Ừm... Cậu ở cùng phòng với Ngạn Tuấn nhé. Quyết định vậy đi, các cậu từ từ làm quen, tôi đi trước đây. - Vị giám đốc công ty để lại 1 câu rồi đi mất, để lại cả đám đang nhao nhao với cái quyết định vừa rồi. Còn vì sao ý hả, từ từ sẽ hiểu nha.

Vẫn với gương mặt tươi cười như cũ, 2 người mới vào đến làm quen với từng thành viên. Thái Từ Khôn thân là đội trưởng cũng phải có phong thái 1 chút, nở 1 nụ cười không-thể-máy-móc-hơn, đưa bàn tay về hướng 2 người kia mà chào hỏi:

- Tôi là Thái Từ Khôn, đội trưởng. Hoan nghênh gia nhập.

Vưu Trưởng Tĩnh nhanh chóng đưa tay bắt lấy bàn tay kia, nhưng đến lượt Trần Lập Nông vừa giơ tay thì anh đã rút lại, bỏ đi về ký túc.

- Mọi người làm quen đi, tôi về trước.

Cả đám đều ngơ ngác trước thái độ của đội trưởng vì trước giờ anh chưa từng như vậy. Chu Chính Đình thấy Thái Từ Khôn bỏ đi liền qua loa giới thiệu bản thân, xin lỗi 2 người kia rồi cũng nhanh chân đuổi theo. Còn lại 7 người ở đây làm quen với nhau, à không 6 người thôi, vì Lâm Ngạn Tuấn nãy giờ vẫn ngồi yên 1 chỗ không thèm nhìn thành viên mới lấy 1 lần, khi bị nhắc tên thì cũng khẽ gật đầu với Trần Lập Nông 1 cái, còn người kia đúng là bị anh bơ đẹp.

=====================

Ngày đầu tiên ở phòng tập chuẩn bị cho album comeback:

- Hôm nay chúng ta tạm thời chưa tập vũ đạo, chỉ luyện thanh và học lời bài hát trước thôi. - Giọng nói vang lên từ lão sư thanh nhạc.

Cả nhóm 7 người vốn đã quen với việc luyện tập này nên ngày đầu đối với họ là hết sức nhẹ nhàng. Còn 2 người kia, vốn là vocal nên mọi ánh mắt đều dồn về phía họ xem thực lực ra sao mà có thể nhảy cóc trực tiếp debut vào nhóm như vậy.

- Này, anh có được không đó? - Lâm Ngạn Tuấn thấy đến lượt Vưu Trưởng Tĩnh thử giọng liền lên tiếng trêu chọc.

- Ý cậu là sao? Cái gì mà có được hay không?

- Thì là anh đó, chiều cao chỉ có thế này, còn giọng hát... Có lên nổi không đó? - Vừa nói Lâm Ngạn Tuấn vừa giơ tay ra làm động tác đo chiều cao của Vưu Trưởng Tĩnh bằng tầm mắt mình.

Lúc này tất nhiên Tiểu Vưu nhà ta đầu sắp bốc khói rồi, đuổi đánh Lâm Ngạn Tuấn hết mấy vòng phòng thu, cho đến khi lão sư thanh nhạc lên tiếng ngăn cản mới dừng lại.

- Cậu nói cái gì đó cái đồ tảng băng di động kia, đứng lại cho tôi.....

Khi anh ta từ phòng thu trở ra thì đều nhận được 1 ánh mắt "không tồi" của các thành viên. Tất nhiên rồi, Vưu lão sư mà lại. Đến phiên Trần Lập Nông thì dù có hơi lo lắng nhưng cậu vẫn hoàn thành tốt phần của mình. Sau buổi tập đầu tiên xem như thực lực của cả 2 đều được cả nhóm công nhận, trừ 1 người.

"Hừ, cũng chỉ được có vậy thôi". Nội tâm Thái Từ Khôn vẫn đang xem thường người kia, nhưng trên mặt vẫn là không chút biểu cảm. Cậu cũng hiểu điều đó, đâu dễ dàng như vậy chứ, nhưng có thể làm gì khác được đây, thôi thì cứ cố gắng trước đã.

Hôm nay công ty cũng bắt đầu chiến dịch PR cho việc comeback của nhóm, đồng thời tiết lộ việc thêm thành viên. Đầu tiên chính là nhá hàng visual của 2 thành viên mới để xem phản ứng của fans, khi bài viết vừa được đăng lên trang chính thức của nhóm, chỉ sau 30 phút đã đạt lượt tương tác khủng với hơn 500 nghìn lượt like và share, cmt cũng hơn trăm nghìn, cả bài share trên trang chủ của công ty cũng đạt lượt like hơn trăm nghìn. Đủ thấy sức nóng của STAR7 lớn đến mức nào. Nhưng người ủng hộ thì ít, đa số đều phản đối việc có thêm thành viên gia nhập S7.

- Mặc kệ đi, tập cho tốt đã rồi tính. - Thái Từ Khôn lên tiếng sau khi đọc hàng loạt các cmt của bài viết trên.

================

Ngày thứ 2 luyện tập, hôm nay bắt đầu tập vũ đạo.

- Nông ca, hôm nay anh không được vui à? Có phải Tuấn ca bắt nạt anh không? - Justin vừa vào nhìn thấy Trần Lập Nông có vẻ không vui liền lên tiếng hỏi

- Không có. Chỉ là hôm nay tập vũ đạo, anh hơi lo thôi.

Vưu Trưởng Tĩnh không biết từ đâu nhảy ra vỗ vai Nông Nông, tay vẫn còn cầm ổ bánh mì: - Ầy lo gì chứ, lấp đầy cái bụng trước đã, no rồi mới có sức tập chứ, phải không A Tuấn?

- Ăn ăn ăn, suốt ngày anh chỉ biết ăn thôi à. Nè... Bánh mì của tôi mà.....

Lâm Ngạn Tuấn còn chưa nói xong thì Tiểu Vưu đã cho hết phần bánh còn lại vào miệng ngốn hết 1 hơi. Cả đám nhìn thấy chỉ biết cười trừ, cũng may Lâm Ngạn Tuấn chưa kịp "xử" tên Tĩnh béo dám động đến món bánh mì yêu quý của hắn thì Thái Từ Khôn đã bước vào tập trung mọi người chuẩn bị luyện tập.

- Đầu tiên chúng ta sẽ sắp xếp đội hình lại 1 chút sau đó sẽ bắt đầu tập nhé! - Giọng của lão sư vũ đạo vừa cất lên, tất cả đều im lặng lắng nghe.

Sau 1 hồi đổi đi đổi lại, cuối cùng lão sư cũng gật đầu hài lòng với đội hình vừa xếp, nhưng có vị Thái đội trưởng nào đó thì không. Vì vốn dĩ theo đội hình ban đầu, Thái Từ Khôn sẽ đứng giữa, bên trái là Phạm Thừa Thừa, còn bên phải là Chu Chính Đình - người mà anh yêu, tự nhiên bây giờ nhảy ra 1 tên họ Trần - đáng ghét - nào đó chen vào giữa anh và Chính Chính yêu quý, lại còn là đội hình sân khấu cố định nữa chứ, thật là tức chết mà.

- Trần Lập Nông, sai rồi, làm lại

- Trần Lập Nông, chậm nhịp rồi, làm lại...

- Nông Nông lại sai rồi, làm lại

- Sai... Sai... Sai... Làm lại...làm lại...làm lại....

- Thôi được rồi, tạm nghỉ đã, các em tự tập. Chiều chúng ta tiếp tục.

Tập nguyên cả 1 buổi sáng mà chẳng được mấy động tác, nguyên nhân là vì các thành viên liên tục mắc lỗi, mà người mắc lỗi nhiều nhất lại chính là Nông Nông, người anh ghét nhất. Vì cậu vốn không có nền tảng vũ đạo nên việc học và nhớ động tác với cậu là vô cùng khó, người khác học 1 - 2 lần, cậu phải học 5-10 lần mới thuộc, nên việc theo kịp các thành viên là vô cùng khó.

- Nông Nông bảo bối, đi ăn cơm thôi.

- Trưởng Tĩnh anh cùng mọi người ăn trước đi, em ở lại tập thêm 1 lát.

Cứ như vậy cậu nhịn đến cả giờ tập buổi chiều, suốt 1 tuần liền dường như mỗi ngày cậu chỉ ăn có 1 bữa, luôn là người đầu tiên đến và là người cuối cùng rời khỏi phòng tập, có khi còn ngủ lại đó mà không về phòng. Cũng chỉ có như vậy cậu mới có thể bắt kịp tiến độ.

====================

Cách ngày thu âm bài hát 2 ngày:

- Này 2 cậu kia có thể im lặng 1 chút cho người ta luyện giọng không hả? Anh nói này Tử Dị, lúc đầu cậu trầm tính lắm mà, sao bây giờ còn nhoi hơn cả anh luôn vậy. Giờ anh mới hiểu tại sao lúc đầu Thừa Thừa nói anh không nên ở chung phòng với 2 đứa rồi á.

- Yo...what's up men... Giờ anh mới biết thì muộn rồi Tĩnh ca, Dị ca là boy phật hệ nhoi nhất mà em từng biết đó.

- Chú mày cũng im đi, anh thấy Tiểu Quỷ Vương nhà cậu là nhoi nhất đó.

Sau đó vẫn là màn khuấy động không khí của 2 bạn rapper, còn 1 người phải cam chịu số phận, à không, là 1 người đang liếc xéo 2 bạn kia đến sắp rách cả mặt.

==============

Cách ngày thu âm bài hát 1 ngày.

- Nông Nông, anh kể chuyện cười cho em nghe nhá được không? Em có biết tại sao khi nụ cười lại có đao không? Hahahahha... Đao.

- Haha.. cảm ơn Tuấn ca. - Cậu cố vẽ lên mặt 1 nụ cười không thể miễn cưỡng hơn mà đáp lại anh.

- Em không vui sao?

- Tuấn ca, anh nói xem có phải mọi người đều rất ghét em không? Nhất là đội trưởng ý ạ

- Sao có thể chứ, sao em lại hỏi vậy?

- Ánh mắt anh ấy mỗi lần nhìn em rất dữ, em sợ...

- Được rồi, không có đâu. Mọi người đều rất quý em mà, còn Khôn Khôn, cái vẻ mặt người sống chớ đến gần của cậu ấy bọn anh đã sớm quen rồi, em cũng nên hiểu tại sao cậu ấy lại chỉ có thể ở 1 mình rồi chứ. Đừng buồn nữa, nghỉ sớm đi ngày mai chúng ta còn phải thu âm nữa

- Vâng

=====================

Cuối cùng thì cũng thu âm xong, album lần này chỉ gồm 7 bài hát nên thu trong 2 ngày là xong, mọi người đều vất vả nhưng vẫn hoàn thành xuất sắc công việc. Tiếp theo là quay MV và tập nhảy để chuẩn bị cho chuỗi fan meeting quảng bá album. Mọi việc sẽ vô cùng thuận lợi nếu như trước khi bắt đầu chuỗi fan meeting 1 tháng không xảy ra chuyện đó.

Trong 1 buổi tập vũ đạo cho ca khúc chủ đề, vì lần này phải tập để biểu diễn trên sân khấu nên khoảng cách giữa các thành viên có hơi nhỏ, việc xảy ra va chạm là chuyện thường.

- Ah...

- Đình ca không sao chứ, em xin lỗi....

Đang giờ nghỉ giải lao, âm thanh lại vang lên từ 1 góc trong phòng tập. Thái Từ Khôn là người nhanh nhất chạy đến hiện trường, cũng là người đầu tiên nổi giận khi nhìn thấy cảnh này: Chu Chính Đình đang nằm vật ra sàn nhà, tay ôm lấy vết thương ở eo, đau đớn đến lăn lộn; kế bên là Trần Lập Nông đang liên tục hỏi Chu Chính Đình có sao không, còn liên tục xin lỗi anh ấy.

Thái Từ Khôn không nói 2 câu liền mạnh tay đẩy Trần Lập Nông ra khỏi người Chu Chính Đình, 1 phát bế anh ấy thẳng đến phòng y tế để mặc cho Trần Lập Nông vừa bị đẩy ngã cũng ôm chân ngồi trên sàn nhà.

- Có chuyện gì vậy? - Những người khác cũng đến nơi, nhưng chưa hiểu chuyện gì xảy ra

Trần Lập Nông 2 mắt đã đỏ hoe, vừa khóc vừa kể lại: - Em tập không tốt nên Đình ca nói sẽ tập cùng em, trong lúc di chuyển em đã đụng trúng anh ấy, sau đó thì.... Em... Em không cố ý đâu...

Thật ra cậu chỉ kể 1 phần, là do lúc di chuyển thay đổi đội hình, 2 người đã va vào nhau, Chu Chính Đình vì vốn eo đã bị chấn thương từ trước, chạm vào vết thương cũ nên mới đau đến không đứng dậy nổi. Còn cậu vừa ngã chân cũng không nhấc lên được, nhưng thấy anh nằm trên sàn cũng cố mà ngồi dậy đến xem anh thế nào, chỉ là Thái Từ Khôn không biết rõ đầu đuôi, lại đẩy cậu ngã thêm lần nữa. Cũng đúng thôi, thấy người thương đau đớn như vậy anh có nóng ruột cũng là chuyện bình thường, không chừng anh còn cho rằng chính cậu là người đẩy Chính Chính của anh ngã nữa kìa.

- Em có sao không? Đứng lên đi, anh đưa em về phòng nghỉ 1 lát. - Vương Tử Dị tiến đến đỡ Trần Lập Nông đang ngồi trên sàn nhà dậy.

- A...

- Sao vậy?

- Chân em... Đau quá...

- Chắc là ngã trật chân rồi, mau, đến phòng y tế đi.

- Đừng, em.... Sợ sẽ phải gặp đội trưởng....

- Nhưng... Vậy đi thẳng đến bệnh viện vậy.

Chưa đợi cậu phản hồi Vương Tử Dị đã xốc cả người cậu lên vác thẳng ra xe đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra thì Chu Chính Đình là do động đến vết thương cũ nên chỉ cần dùng thuốc giảm đau rồi nghỉ ngơi nhiều 1 chút là được. Sau khi cho Chu Chính Đình uống thuốc, đợi anh ngủ rồi Thái Từ Khôn mới quay lại phòng tập tìm Trần Lập Nông, nhưng không thấy cậu nên anh đến thẳng phòng cậu và Lâm Ngạn Tuấn tìm, nhưng chỉ có Vưu Trưởng Tĩnh ở đó.

- Thái Từ Khôn, cậu còn muốn tìm em ấy làm gì?

- Tôi phải hỏi cậu ta cho ra lẽ, tại sao lại làm vậy.

- Ý cậu là sao? Cậu cho là Nông Nông em ấy đẩy Chính Đình?

- Còn không phải sao?

- Cậu thôi đi. Tôi không ngờ cậu lại là người như vậy, tôi nói cho cậu biết, Nông Nông không bao giờ làm chuyện đó. Còn nữa, tốt nhất cậu nên mong em ấy không sao, nếu em ấy có mệnh hệ gì tôi nhất định tìm cậu tính sổ. - Vưu Trưởng Tĩnh tức giận hét vào mặt Thái Từ Khôn.

- Tôi? Cậu ta? Cậu ta thì làm sao chứ? Liên quan gì đến tôi?

Lúc này Lâm Ngạn Tuấn cùng những người còn lại vừa nhận điện thoại của Vương Tử Dị gọi về từ bệnh viện.

- Kết quả chụp X quang đã có, anh ấy bị rạn xương chân. - Justin là người thông báo.

Phạm Thừa Thừa tiếp lời: - Bác sĩ nói là do cậu ấy luyện tập quá độ, cơ bắp vốn đã bị tổn thương, sau khi va chạm mới bị thương nặng như vậy. Phải bó bột 2 tuần, hơn nữa, trong vòng 1 tháng không thể đi lại bình thường.

- Cái...cái gì? Rạn..rạn xương? Tại sao lại như vậy? - Thái Từ Khôn lẩm bẩm 1 mình, sau đó tự nhớ lại lúc nãy anh đã ra tay đẩy cậu thì dường như thấy hơi áy náy, cứ đứng yên bất động mặc cho những người khác đang chuẩn bị vào viện thăm cậu ấy.

*****
Tại bệnh viện.

Thái Từ Khôn đợi sau khi mọi người đã về ký túc hết mới lén đến bệnh viện xem tình hình Trần Lập Nông thế nào, tưởng chỉ có staff ở lại trông cậu thôi nhưng khi đến nơi mới biết thì ra mình lầm rồi. Sau khi hỏi thăm y tá số phòng bệnh, anh cầm theo 1 giỏ hoa quả lên trên, nhưng khi vừa đến cửa lại quyết định không vào nữa. Nguyên nhân là vì bên trong phòng bệnh kia có 2 người đang hết sức vui vẻ cười nói với nhau, 1 người gọt táo đút cho người còn lại ăn, người kia cũng vui vẻ mà há miệng, còn nói cười không ngớt, không ai khác 2 người đó là Trần Lập Nông và Vương Tử Dị. Anh vốn tưởng mọi người đã về hết rồi nên mới đến, không ngờ Tử Dị vẫn còn ở đây, như vậy không phải anh có đến cũng bằng thừa sao. "Hừ, uổng công tôi còn thấy thương hại cậu, xem ra tôi rảnh rỗi quá rồi!"

- Dị ca, muộn rồi anh cũng nên về đi. Em ở đây có trợ lý cùng y tá là được rồi.

- Được rồi em nghỉ ngơi đi, anh về trước mai còn phải luyện tập. Phải nghỉ ngơi thật tốt đó.

- Vâng, hôm nay cảm ơn anh.

Sau khi Vương Tử Dị về 1 mình cậu ở lại cũng cố lấy lời bài hát ra xem lại 1 lần rồi mới an tâm đi ngủ.

===================

Ngày ra mắt ca khúc chủ đề album, cách trạm fan meeting đầu tiên 4 ngày.

Hôm nay là ngày ca khúc chủ đề trong album lần này được công bố, đây là ca khúc đầu tiên của nhóm với 9 người. Sau khi ca khúc được đăng tải cũng đã đạt được doanh thu khủng, chỉ sau 5 phút đã liên tục đạt được các chứng nhận bạch kim, kim cương của cả 3 nền tảng âm nhạc trực tuyến lớn nhất Trung Quốc. Đồng thời cũng có rất nhiều bình luận đánh giá về ca khúc lần này, khen chê đều đủ cả, nhưng nhìn chúng phản ứng cũng không tồi.

- Phản ứng với ca khúc mới không tồi, chúng ta nhất định phải cố gắng hơn.

- Biết rồi đội trưởng

=================

Ngày duyệt sân khấu lần cuối, cách trạm fan meeting đầu tiên 1 ngày.

- Nông Nông, em định sẽ nhảy thật à? Chân em không sao rồi chứ? - Vương Tử Dị vẫn luôn quan tâm đến Trần Lập Nông

- Dù sao cũng chỉ có 2 bài có vũ đạo thôi mà, em sẽ cố gắng.

- Nếu em thấy không ổn nhất định phải nói với bọn anh đó. - Vưu Trưởng Tĩnh ngồi kế bên cũng góp phần.

- Em biết rồi mọi người không cần lo quá đâu. Sân khấu đầu tiên của chúng ta, em cũng đâu thể chỉ ngồi nhìn các anh nhảy phải không?

Thái Từ Khôn đang nói chuyện cùng Chu Chính Đình, Justin và Phạm Thừa Thừa cũng nhìn sang đám người bọn họ 1 chút. Nhìn thấy cái vẻ mặt lúc này cũng tươi cười của cậu ta đúng là giả tạo quá đi, không ưa nổi mà. Haizzz... Bởi mới nói, đã ghét rồi thì dù người ta có thở cũng thấy ghét mà.

==============

Ngày diễn ra fan meeting.

- Các bạn thấy ca khúc vừa rồi thế nào? - Chờ 1 chút sau khi dưới khán đài tạm ngừng tiếng hú hét thì MC mới tiếp tục: - Được, bây giờ chúng ta cùng nhau gặp gỡ các nhân vật chính của hôm nay nhé. Xin mời STAR7....

Sau khi cả nhóm chào sân bằng màn trình diễn hát nhảy ca khúc chủ đề, MC mời họ quay lại sân khấu và lần lượt giới thiệu từng thành viên, bắt đầu buổi fan meeting. Giống như đội hình đã quyết định trước đó, Thái Từ Khôn ngồi ở giữa đội hình, 2 bên trái phải là Trần Lập Nông và Phạm Thừa Thừa, tiếp theo là các thành viên khác (*Giống như đội hình 9%, nhưng Đình và Justin đổi chỗ nhé*)

Theo như những gì đã được nói từ trước, đội trưởng Thái Từ Khôn có nhiệm vụ giúp 2 thành viên mới hòa nhập với đội hình, vì vậy anh luôn được yêu cầu tương tác nhiều hơn mới Vưu Trưởng Tĩnh và Trần Lập Nông, đặc biệt Nông Nông đang bị chấn thương nên càng phải được quan tâm nhiều hơn. Vì thế trong suốt thời gian diễn ra buổi fan meeting, gần như trong tất cả các phần trò chơi anh đều bị ghép cặp với cậu. Và tất nhiên, đội trưởng của chúng ta ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng chắc hẳn đang hận không thể bóp chết cái tên trước mặt ngay lập tức mà. "Vui lắm chắc, nhìn cái vẻ mặt tươi cười của cậu ta kìa, đúng là đáng ghét mà"

- Tiếp theo là 1 ca khúc vẫn chưa được phát hành chính thức, đây cũng là 1 trong 2 ca khúc có phần vũ đạo trong album lần này, mọi người có mong chờ không?

Ở dưới khán đài đồng loạt hô vang: - Cóooooo

Tiếng nhạc vang lên, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng bài hát mới biểu diễn được 1 nửa lại xảy ra sự cố, trong lúc thay đổi đội hình, Trần Lập Nông không di chuyển kịp, suýt chút còn làm rối loạn cả đội hình. Cũng may cậu cố nhịn đau, cố gắng hoàn thành bài hát tốt nhất có thể, tuy nhiên, đã mắc lỗi thì khán giả sẽ lập tức nhận ra, ngay sau đó #TrầnLậpNôngmắclỗivũđạo lập tức chiếm No.1 Hotsearch.

Chương trình kết thúc, sau khi tẩy trang mọi người cùng nhau họp để tổng hợp 1 chút về trạm đầu tiên này

- Em xin lỗi, vì em làm không tốt mà liên lụy đến mọi người.

- Không sao đâu, em cũng không cố ý mà. Lần sau chú ý 1 chút là được, nha.

Mọi người đều thay nhau an ủi cậu, riêng Thái Từ Khôn 1 khi mở miệng là lại như tạt 1 gào nước lạnh vào cậu, khác xa với con người vừa ôn nhu, vừa ấm áp ở trên sân khấu.

- Cậu cũng biết là mình làm ảnh hưởng đến cả đội sao? Nếu không làm được thì đừng cố làm, sẽ liên lụy đến người khác. Nếu có lần sau thì đừng trách tôi.

- Đội trưởng, em....

- Không cần giải thích với tôi, đi mà giải thích với khán giả kìa. Mọi người hôm nay mệt rồi, mau về nghỉ đi.

Nói xong anh bỏ về phòng, 3 vạch đen trên trán vẫn còn chưa biến mất. Còn cậu vẫn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi, cuối cùng đăng 1 bài weibo dài để xin lỗi, nhưng sau khi nhận được phản hồi khiến cậu càng buồn hơn.

"Không hiểu sao cậu ta có thể debut được nhỉ?"

"Năng lực như vậy cũng xứng là thành viên của STAR7 sao?"

>"Đã vậy dựa vào đâu còn được đứng cạnh Khôn ca nữa chứ"

>>"Đúng đúng, chen giữa Khôn Đình của mị huhu"

"S7 không cần thành viên như vậy"

> "Chuẩn, không đủ năng lực thì đừng làm ảnh hưởng người khác"

"Trần Lập Nông rời nhóm đi"

>"Rời nhóm +1"

>>"Rời nhóm đi +1"

...

Tiếp theo đó hastag yêu cầu cậu rời nhóm cũng đạt lượt share khủng trên toàn mạng.

Những ngày sau đó người khác sẽ luôn nhìn thấy có 1 Trần Lập Nông lúc nào cũng chỉ biết luyện, luyện và luyện. Cậu gần như không nghỉ ngơi, không nói chuyện với ai, nụ cười vốn dĩ luôn ở trên môi bây giờ cũng biến mất. Tất cả mọi người dù có khuyên cậu cỡ nào cũng vô ích. Ông trời đúng là không phụ người có lòng, những buổi fan meeting sau đó đều diễn ra vô cùng thuận lợi, doanh thu album cũng vượt hơn mong đợi, và nhất là mọi người cũng đã dần chấp nhận 2 thành viên mới.

================

- Cạn ly....

- Chúc mừng cho chuỗi fan meeting hoàn thành thuận lợi, chúc mừng cho thắng lợi của album mới

- Cũng chúc mừng Vưu lão sư và Nông Nông chính thức debut cùng S7

Buổi party đầu tiên của 9 người diễn ra ở phòng riêng của 1 quán lẩu, lâu lắm rồi họ mới được ăn uống thoả thích thế này.

- Em đi vệ sinh 1 lát. - Cậu xin phép mọi người rồi ra ngoài, đến cửa nhà vệ sinh lại vô tình va phải ai đó

- Ây da... Xin lỗi tôi không chú ý. - Cậu vừa lấy tay xoa trán vừa xin lỗi người kia.

- Mắt cậu để trên trán à? Thảo nào hay làm sai như vậy.

- A.. đội trưởng, là anh? Em xin lỗi, là tại em hậu đậu, anh không sao chứ?

- Không. Tôi vào trong trước đây.

Anh lách người qua rời khỏi đó, lại nghe thấy người sau lưng hỏi vọng theo 1 câu:

- Đội trưởng, có phải anh rất ghét em không?

Anh không hề do dự trả lời "Ừ, tôi ghét cậu" rồi bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

==============

Hôm nay cả nhóm được nghỉ, mọi người hoạt động tự do. Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình cùng đi mua đồ, 2 đứa Thừa Hạo đang cãi nhau òm sòm trong ký túc chỉ vì 1 người đòi đi xem phim, người kia đòi đi mua sắm. Tiểu Quỷ có hẹn với Chu Tinh Kiệt nên đang sửa soạn rồi, Vương Tử Dị thì đã ra ngoài từ sớm, nói là muốn đi dạo đâu đó.

- Nông Nông à đừng tập nữa, chúng ta đi ăn đi.

Tiểu Vưu thấy Nông Nông vẫn đang ở phòng tập, bản thân thấy nhàm chán nên rủ cậu đi ăn. Anh là người bạn duy nhất của cậu từ lúc chưa debut, làm sao không hiểu đứa nhỏ này chứ, mỗi lần đọc được những cmt trên mạng bảo mình làm chưa tốt là lại lao đầu vào tập luyện đến khi làm được mới thôi.

- Em tập thêm 1 lát, Tĩnh ca anh đi ăn đi.

- Thôi mà, đi cùng đi. Lâm Ngạn Tuấn mời.

- Ở đâu ra đấy? Em nói em mời lúc nào? - Cánh cửa phòng tập hé mở, 1 cái đầu ló vào phản bác.

- Thế em có mời không?

- Có.

- Hoan hô Tiểu Quất. Chúng ta đi ăn thôi.

Chưa đợi cậu kịp phản ứng đã bị anh kéo đi rồi.

******

- Khôn Khôn, dạo này em có phát hiện Nông Nông lạ lắm không? - Chu Chính Đình đang chọn quà cho các thành viên, đột nhiên cất tiếng hỏi Thái Từ Khôn.

- Cậu ta? Em không biết, em chả quan tâm.

- Em là đội trưởng đó, nên quan tâm em ấy 1 chút. Anh sợ em ấy vẫn chưa quen với không khí trong đội.

- Em biết rồi. Anh xong chưa, chúng ta về thôi.

- Sắp rồi...

"Trần Lập Nông có gì lạ sao? Không có mà! Không phải, hình như gần đây cậu ta không hay cười nữa thì phải, sao thế nhỉ, cậu ta thích cười lắm cơ mà... Thôi mặc kệ, liên quan gì đến mình chứ"

=============

Nhanh như vậy đã hơn 6 tháng trôi qua từ lúc Trần Lập Nông debut, hôm nay là sinh nhật cậu. Mọi người bàn bạc với nhau sẽ giả vờ làm lơ không nhớ để tổ chức cho cậu 1 bữa tiệc bất ngờ. Lúc mọi người đang chuẩn bị mọi thứ, trang trí phòng tập vẫn chưa xong đột nhiên thấy cậu đang đến đó. Nhất định phải ngăn cậu ấy lại, nhưng.... Làm sao đây? Thái Từ Khôn đành phải từ mình ra mặt, vì anh biết, từ sau hôm ở bữa tiệc, chỉ cần cậu gặp anh sẽ bất giác lùi lại 1 bước, nhìn thấy anh nhất định sẽ tìm cách tránh đi.

- Này

- Đội... Đội trưởng... Anh...cũng ở đây à?

- Không thì sao? Tôi không được ở đây?

- Không...không có. Được rồi anh tiếp tục đi, em còn có việc, em đi trước đây.

Nói rồi cậu 3 chân 4 cẳng chạy mất, cứ như kẻ làm việc xấu bị người khác phát hiện vậy. Cũng đúng thôi, vì thường ngày anh rất nghiêm khắc, đặc biệt là đối với cậu, thế nên khi nhìn thấy anh cậu sẽ bất giác có 1 chút khó xử, hay nói đúng hơn là sợ hãi.

"Sinh nhật mình, không ai nhắc đến, chắc là không ai nhớ đâu", nghĩ đến đây mắt cậu hơi trùng xuống, có lẽ hơi thất vọng. Đột nhiên Vương Tử Dị xuất hiện từ phía sau khiến cậu giật mình.

- Nông Nông, Khôn Khôn tìm em có việc, cậu ấy nói sẽ đợi em ở phòng tập. Em mau đến đó đi

- A Tử Dị ca, là anh à. Mà... Đội trưởng tìm em có việc gì thế?

- Anh cũng không biết, em đến đó thử xem.

- Vâng, em... Em đến ngay.

- Mà này, sao em vẫn cứ gọi Khôn Khôn là đội trưởng vậy? Mọi người đều gọi cậu ấy là Khôn Khôn mà, cả Justin cũng gọi vậy. Còn 2 đứa Tiểu Quỷ và Thừa Thừa bất quá gọi là Khôn ca, chỉ có mình em gọi cậu ấy là đội trưởng thôi.

Sắc mặt cậu có chút thay đổi, trong mắt có thêm vài tia sợ hãi nhưng vẫn cố nở nụ cười: - Em thấy gọi như vậy thoải mái hơn.

Sau đó liền chạy đến phòng tập, như lảng tránh ánh mắt đầy nghi hoặc của Vương Tử Dị. Anh ấy nhìn theo bóng dáng người vừa chạy đi, không khỏi lắc đầu cùng 1 tiếng thở dài.

Không phải cậu không muốn đổi, cậu cũng đã từng muốn thân thiết với anh hơn, cũng đã từng gọi Khôn ca. Nhưng 2 từ này vừa thoát ra khỏi miệng đã bị anh chặn đứng "Tôi với cậu không thân thiết đến vậy đâu" cùng ánh mắt lạnh như dao của anh khiến cậu không dám gọi như thế lần thứ 2.

Phòng tập tối om không 1 ánh đèn, cậu đang nghi hoặc tại sao Thái Từ Khôn lại gọi mình đến đây, nhưng vẫn đẩy cửa bước vào.

"Happy Birthday to you, happy Birthday to you, happy Birthday to Nông Nông"

Tiếng hát chúc mừng sinh nhật cất lên, từ trong bóng tối xuất hiện nguồn ánh sáng màu vàng, Thái Từ Khôn cầm theo bánh kem đang dần dần tiếng về phía cậu. Lần này không phải ánh mắt lạnh lùng cũng không phải vẻ mặt ghét bỏ, mà là 1 nụ cười ấm áp, 1 vẻ mặt ôn nhu, anh đang cười với cậu. Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt anh trở nên đẹp đến hư vô.

"Bụp"

Tiếng pháo giấy vang lên, đèn cũng bật mở, tiếp theo là cả đám ồn ào với câu chúc mừng sinh nhật. Lúc cậu còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì đã bị mọi người kéo vào, đội lên đầu 1 chiếc nón bé bé xinh xinh. Rồi tiếp theo là màn cầu nguyện và thổi nến. Tất cả diễn ra vô cùng nhanh, nhanh đến mức cậu còn tưởng đây chính là 1 giấc mơ, 1 giấc mơ đẹp. Còn về nguyện vọng sinh nhật ý hả, cậu sẽ không nói ra đâu, vì nói ra rồi sẽ mất linh, nhưng cho dù không nói, cậu biết rằng nó cũng rất khó trở thành hiện thực."Hy vọng đội trưởng sẽ không ghét mình nữa". Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng với cậu lại là chuyện khó hơn cả lên trời.

Đây đúng là 1 ngày sinh nhật vô cùng khó quên với cậu, vì hôm nay với cậu có quá nhiều lần đầu tiên: Lần đầu ăn sinh nhật xa nhà, lần đầu có đồng đội bên cạnh, và lần đầu... Anh cười với cậu mà không phải là trên sân khấu.

=============

Thời gian cuối năm, các sự kiện và lễ trao giải lớn của các nhà đài cũng như liên hoan lớn diễn ra liên tục, các thành viên cũng bận rộn hơn nhiều với lịch trình nhóm và lịch trình cá nhân dày đặc.

Tối nay STAR7 vừa tham gia thịnh điển của tạp chí lớn, họ phải diễn đến tận khuya mới về, đêm mai còn phải tham gia đêm hội lớn của nhà đài nữa, nên thời gian nghỉ ngơi của các thành viên là rất ít.

- Mọi người nghỉ ngơi sớm 1 chút, trưa mai chúng ta bắt đầu bay, buổi chiều còn có lịch diễn tập. Chương trình sẽ bắt đầu lúc 6h chiều, mọi người chú ý đừng để muộn. - Sau khi trợ lý nhắc nhở lịch trình của nhóm thì rời đi để mọi người nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Trần Lập Nông cảm thấy cổ họng hơi khó chịu nên ra xuống dưới tìm nước uống, mấy hôm trước sau khi chạy xong lịch trình cá nhân liền lập tức quay lại đội tập trung, cứ bay tới bay lui liên tục, cậu không kịp làm quen với không khí nên mấy hôm nay cứ ho suốt. Cậu vốn là người thích nghi khá nhanh nhưng lịch trình quá dày khiến bản thân không có thời gian nghỉ ngơi, đến cả bị ốm cũng không dám xin nghỉ.

- Thiên a!!

Vừa đến bên cạnh tủ lạnh còn chưa kịp mở ra cậu đã giật thót mình vì chạm phải "thứ" gì đó, trên tay đang cầm điện thoại mở flash lại dội ngược vào mặt mình, cái cảnh tượng đúng là y chan trong phim kinh dị.

- Đội trưởng, là anh sao? - Nhận ra "thứ" mình vừa va phải là Thái Từ Khôn, cậu có chút ngượng, chỉ biết dùng nụ cười để che đi sự xấu hổ lúc này, mà cậu quên rằng... Dưới tình huống này nụ cười của cậu sẽ trở nên...càng giống phim kinh dị...

- Trần Lập Nông cậu định doạ chết tôi đó à?

"Cốp"

1s sau chiếc điện thoại yên vị trên mặt đất, còn cậu nằm trọn trong vòng tay người kia.

- Này.. Trần Lập Nông, cậu... Cậu định ăn vạ tôi đấy à? Này....không sao chứ?

Phát hiện người người trong ngực mềm nhũn không có chút sức lực, anh bắt đầu hoảng, lập tức mang cậu đặt lên ghế. Đưa tay sờ lên trán cậu, hình như là bị sốt rồi.

- Để tôi báo với trợ lý rồi đưa cậu đến bệnh viện.

- Đừng... Đội trưởng, không cần phiền vậy đâu... Để mọi người nghỉ ngơi đi. - Cậu cố vươn tay giữ anh lại.

- Vậy....

- Trong tủ có thuốc, anh lấy giúp em được không?

Khi anh mang thuốc đến còn tiện tay ném cho cậu 1 cốc trà gừng với mật ong không biết từ đâu ra: - Mấy hôm nay cổ họng có chút khó chịu nên nhờ trợ lý chuẩn bị, nhiều quá uống không hết.

Cậu nhìn anh có chút nghi hoặc, anh...không khoẻ sao?

- Cảm ơn anh, đội trưởng. Anh không sao chứ?

- Không. Mau uống thuốc đi rồi tôi đưa cậu về phòng.

"Cậu ta ngốc à? Đang ốm như vậy còn lo cho người khác"

- Em không sao anh về trước đi, lát nữa em tự về là được rồi. Em sợ sẽ làm Tuấn ca thức giấc.

"Không hiểu nổi cậu ta nghĩ gì nữa", nhưng cũng không thể cứ để người ở đây được. Aizzz thôi bỏ đi...

================

- Ư...a...Đội trưởng, sao anh lại ở đây?

- Vậy cậu nói tôi phải ở đâu?

- A.... Đây... Là phòng anh sao? Không phải anh nói không ai được vào khi anh không cho phép sao?

- Ừ. Sao cậu nói nhiều vậy chứ? Thế nào, còn không mau thu dọn chuẩn bị ra sân bay. Cậu định không đi nữa à?

- A...ừm... Vâng, em đi ngay.

Cậu sắp bị anh doạ chết rồi, người gì mà lạnh lùng thấy sợ, cái bộ mặt sắp đông thành băng luôn rồi. Mà hôm qua, sau khi uống thuốc cậu liền mê man, cứ thế mơ mơ màng màng để anh đưa đi... Cái gì, là anh tự đưa cậu về phòng anh sao?

Ra đến sân bay, anh lại ném cho cậu 1 bình nước, lại là trà gừng mật ong?

- Không uống hết, đổ đi thì phí.

Rõ ràng anh có thể giữ lại từ từ uống mà. Trong đầu cậu bây giờ có mấy trăm dấu hỏi đang bay vòng vòng, muốn mở miệng hỏi anh nhưng lại không dám. Suốt chặn đường cứ nhìn anh chằm chằm, nhưng lúc anh quay sang thì cậu lại tránh đi.

Mãi cho đến khi vào đến khách sạn, anh thấy cậu cứ lẽo đẽo theo mình như 1 cái đuôi mới quay lại hỏi:

- Rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Cậu giật mình với câu hỏi của anh, lắp bắp trả lời: - Anh... Anh vẫn ghét em đúng không?

- Ừ. Tôi ghét cậu, vậy nên tránh xa tôi ra.

- Ò.

Nhận được câu trả lời của anh cậu liền lập tức quay đi. Đến cả buổi diễn tập lẫn trình diễn đều không dám mở miệng nói với anh câu nào.

Sau khi diễn tập cậu lại bắt đầu chóng mặt, cả ho cũng nhiều hơn, rõ ràng đã uống thuốc rồi, sáng nay vẫn ổn mà sao giờ lại vậy chứ. Người đầu tiên nhận ra sự bất thường của cậu là Vương Tử Dị, thấy cậu im lặng ngồi 1 góc liền đến hỏi thăm.

- Sao vậy? Không khoẻ à?

- Dị ca, không có gì, em hơi chóng mặt thôi, lúc nãy có uống thuốc rồi nên chắc không sao đâu.

- Có cần nghỉ ngơi chút không? Em xem, mặt em trắng bệch rồi kìa. - Vương Tử Dị thấy mặt cậu trắng bệch càng lo lắng.

- Em không sao thật mà, anh đừng lo.

Nói thì nói vậy thôi chứ suốt cả buổi cậu vẫn không thấy khá hơn chút nào, ngay cả lúc lên nhận giải cậu còn suýt ngã mấy lần, may mà Vương Tử Dị vẫn luôn ở bên cạnh giúp cậu, nãy giờ anh thỉnh thoảng cũng ngó xem cậu thế nào, nhưng mỗi lần nhìn sang lại thấy Vương Tử Dị không phải đang cầm tay cậu thì là 2 người ghé sát vào nhau không biết đang nói cái gì. Không hiểu sao anh lại thấy hơi bực bội nhỉ?

Cũng may tiết mục của nhóm đã là tiết mục gần cuối, diễn ra sau phần lễ trao giải. Hoàn thành biểu diễn, vì để tiện cho nhóm tiếp theo xếp đội hình nên cả nhóm phải đi xuống từ cánh gà bên trái, tức là anh đi ngay phía sau cậu. Vừa bước ra sau cánh gà cậu lập tức khụy xuống, anh đi sau liền đỡ lấy rồi cùng Lâm Ngạn Tuấn dìu cậu hết cả 1 quãng đường ra đến xe.

Vốn dĩ anh có chút say xe nên luôn ngồi phía gần cửa sổ, nhưng thấy cậu đến ngồi còn không vững nên anh chủ động đổi chỗ, để cậu ngồi phía trong. Lên xe chưa đầy 5 phút cậu đã ngủ mất, cả người cứ gục gật mãi, suýt còn đập đầu vào cửa sổ nếu anh không kéo lại kịp thời. Anh nghiêng đầu cậu dựa lên vai mình, động tác vô cùng nhẹ nhàng như sợ cậu sẽ tỉnh giấc, lấy áo khoác đắp lên người cậu rồi còn yêu cầu tắt máy lạnh trong xe khi cậu cứ run lên từng đợt. Anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi về đến khách sạn, dù có mỏi hết cả vai cũng không dám cử động mạnh sợ đánh thức người đang ngủ mê, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ lên trán xem cậu có sốt không.

Xe dừng trước cửa khách sạn, anh chỉ chỉ vào cậu rồi ra hiệu cho mọi người ý bảo vào trong trước, đến khi mọi người xuống xe hết anh mới xoay người lay lay cậu.

- Này... Trần Lập Nông, dậy đi, đến nơi rồi.

Phải đợi hơn 3 phút sau cậu mới có phản ứng, nhưng cũng chỉ là khẽ mở mắt, ngước lên nhìn anh, còn chưa nhìn rõ người trước mắt là ai thì cậu đã hoàn toàn hôn mê.

- Trần Lập Nông, tỉnh lại đi... Trần Lập Nông... Nông Nông....

=============

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cậu tỉnh giấc. Khẽ mở mắt, 1 màu trắng toát trên trần nhà, cánh tay vẫn còn kim tiêm truyền dịch, quả nhiên là đang ở bệnh viện.

Quay đầu nhìn ra cửa, vừa hay Vương Tử Dị tay cầm 1 tô cháo đi vào, thấy cậu đã tỉnh liền bước đến hỏi thăm.

- Tỉnh rồi? Hôm qua em làm bọn anh giật mình đó.

- Em xin lỗi đã làm mọi người lo, hôm qua anh là người đưa em vào đây sao?

- Không phải, là Khôn Khôn. Cậu ấy ở đây cả đêm, sáng nay anh mới vào thay ca để cậu ấy về nghỉ rồi.

- Vâng. Vậy... Những người khác đâu?

Vừa nghe anh ở đây với cậu cả đêm, trong lòng cậu không khỏi suy nghĩ, lại có 1 cảm giác vô cùng kỳ lạ, như là đang vui, đang cảm thấy yên tâm, hay là nghi hoặc... "Tại sao anh lại phải ở đây cả đêm chứ, không phải anh ghét mình sao?"

- Bọn họ lát nữa sẽ vào.

Sau khi cậu ăn cháo xong thì những người khác cũng vào đến, bọn họ vừa vào đã lao đến quấn lấy cậu hỏi thăm đủ kiểu, nhất là tên nhóc Justin cứ xem hết chỗ này đến chỗ kia, hỏi cậu có chỗ nào khó chịu không... Xém chút là bị y tá đuổi ra khỏi phòng vì quá nhoi. Chỉ có 1 mình Thái Từ Khôn vẫn đứng im 1 góc nhìn cậu.

- Đội trưởng, nghe nói hôm qua là anh đưa em vào đây. Cảm ơn anh!

- Không cần, là tại cậu ngất trước mặt tôi, cũng không thể để cậu xảy ra chuyện được.

- Dù sao cũng cảm ơn anh. Mà anh không nghỉ ngơi, sao lại chạy đến đây rồi. - Cậu cười hì hì hỏi anh

- Tôi chỉ muốn xác nhận xem cậu có làm lỡ lịch trình ngày mai của nhóm không thôi.

Chu Chính Đình nãy giờ đứng kế bên cứ bảo Thái Từ Khôn: - Em ăn nói kiểu gì vậy? - Rồi quay ra cười với cậu: - Nông Nông em đừng để ý cậu ấy.

6 người còn lại nghe cách nói chuyện của đội trưởng cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

======================

Thời gian sau công ty chủ quản của nhóm xảy ra vấn đề, sẽ bị 1 công ty lớn khác thu mua. (*Ước gì nó phá sản thật🤣🤣*) Chỉ có điều công ty mới tuyên bố trong hơn 100 người gồm các nhóm nhạc cùng nghệ sĩ đang hoạt động chỉ giữ lại 1 vài nhóm, số lượng thực tập sinh cũng sẽ bị cắt giảm nên sắp tới sẽ tổ chức thi tuyển nội bộ, chỉ những người xuất sắc nhất mới được giữ lại, còn lại sẽ bắt buộc phải kết thúc hợp đồng. Tuy nhiên các nghệ sĩ và thực tập sinh có quyền kết thúc hợp đồng trước thời hạn, rời công ty mà không cần phải bồi thường, ngoài ra còn được hỗ trợ 1 khoảng tiền xem như hỗ trợ khởi nghiệp. (*Ở đâu ra công ty tốt vậy nhỉ*)

- 1 2 3 4 5 6 7 8... Là ai vắng mặt vậy? - Thái Từ Khôn đang kiểm lại đội hình tập luyện thì phát hiện thiếu 1 người.

- Là Nông Nông, hôm nay cậu ấy về Đài Loan, Khôn ca anh không biết sao? - Phạm Thừa Thừa lên tiếng.

- Cái gì? Về Đài sao? Sao lại đột ngột như vậy, cũng không ai nói cho anh biết.

- Không phải gần đây công ty cho phép chúng ta có thể tự do rời khỏi sao, có lẽ cậu ấy...... - Tiểu Quỷ vẫn chưa nói hết câu thì Thái Từ Khôn đã xông ra ngoài chạy đi.

Trong phòng, cậu đang kiểm tra lại xem có còn mang theo gì nữa không, đột nhiên nghe 1 tiếng "rầm", quay lại thì phát hiện anh đứng trước mặt thở hổn hển, cửa cũng bị anh đạp sắp hư rồi.

- Đội trưởng, anh làm gì vậy?

- Cậu... Định quay về Đài Loan thật sao?

Cậu cười cười gật đầu: - Đúng a, là chuyến bay chiều nay. A... Xin lỗi em quên báo với anh.

Anh từ từ bước về phía cậu, vừa đi vừa nói: - Tại sao lại về chứ?

- Em...

- Cậu định rời nhóm thật sao?

- Hả?

- Cậu định rời khỏi công ty thật sao?

- A....

- Cậu định sẽ bỏ lại mọi thứ ở đây sao?

- Hả, anh nói gì vậy?

- Em định sẽ bỏ anh ở đây sao?

- Hả...anh.....

Cứ mỗi câu hỏi anh lại tiến 1 bước, vừa đến bên cạnh đã ôm chặt lấy cậu

- Đừng đi, được không? Ở lại đi, Nông Nông, ở lại bên cạnh anh được không? Anh sẽ không làm em sợ nữa đâu, không mắng em nữa, được không?

- Đội trưởng, anh nói gì vậy? Em... Em chỉ xin nghỉ vài hôm để thăm mẹ em thôi mà, em.. có phải là không về nữa đâu, anh sao vậy?

Nghe xong câu này của cậu anh mới giật mình, nhận ra mình vừa bị hố mới bỏ cậu ra: - Nói vậy, em.. không phải muốn rời nhóm? Không rời công ty? Em sẽ tiếp tục hoạt động?..

Cứ sau mỗi câu hỏi của anh cậu đều gật đầu "Phải" thì anh mới yên tâm.

"Haizz chỉ trách mình không nghe Tiểu Quỷ nói hết đã vội vàng chạy đi rồi"

- Em chỉ là nghĩ thời gian tới thi tuyển nội bộ sẽ rất bận nên muốn về thăm mẹ mấy hôm chứ có nói muốn rời khỏi bao giờ, anh nghe ai nói vậy? Mà... Lúc nãy anh gọi em là gì? Những lời anh nói, là thật?

1 nụ hôn nhẹ lên môi cậu thay cho câu trả lời, cậu tuy giật mình nhưng vẫn không đẩy anh ra.

- Đội trưởng, không phải anh ghét em sao?

- Ừ, anh ghét em. Vì vậy anh bắt em cả đời này phải ở bên anh, không được rời xa anh. Hứa với anh, sẽ cùng nhau vượt qua thi tuyển, cùng ở lại, được không Nông Nông?

- Em... Được, em hứa với anh, Khôn ca.

******

Ở phía phòng tập

- Nè Tiểu Quỷ sao cậu lại nói vậy?

- Em định nói em ấy sẽ về Đài vài ngày, nhưng ai biết chưa nói xong Khôn ca đã chạy đi rồi.

=================

Từ sau hôm đó khi Nông Nông quay lại ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O khi thấy 2 người vốn ở 2 thái cực lại dính nhau như sam, lâu lâu còn đi rắc cẩu lương miễn phí nữa.

Đợt thi tuyển nội bộ của công ty diễn ra rất nhanh chóng, tất nhiên với năng lực của 9 người rất thuận lợi được tiếp tục ký hợp đồng cùng công ty mới, đặc biệt đãi ngộ còn tốt hơn rất nhiều a. Chỉ có điều do vấn đề sở hữu trí tuệ, cái tên STAR7 đã được đăng ký dưới danh nghĩa công ty cũ nên họ không được phép sử dụng nữa mà bắt buộc phải đổi tên.

- Chào mọi người, chúng mình là Nine Percent.

Mọi người đều từng nói, S7 chỉ chấp nhận 7 người, chỉ có 'Thất tinh" là mãi mãi toả sáng. Nhưng bây giờ, Nine Percent là 9 người, Nine Percent is START. Từ bây giờ, bắt đầu lại từ đầu, là 9% giỏi nhất, may mắn nhất trong hàng trăm người có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.

----------------------

End.

Cái kết hơi sai sai nhỉ?

Xin lỗi vì fic kia bị cụt ý tưởng rồi nên mình đào hố mới đây. Lần đầu tiên viết thể loại này nên có gì sai sót mọi người bỏ qua nha. Yêu❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro