Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8:

Nguyên Dương nói xong cũng kéo Cố Thanh Bùi đứng lên, Cố Thanh Bùi vội vàng đè cánh tay không bị thương của hắn lại, "Để làm gì? Không phải nói đêm nay ở lại bệnh viện sao?"

"Đi theo tôi là được, bọn họ không phải tự cho mình là bọn rắn độc sao? Tôi đi tìm bọn rắn độc thực sự để cho họ thấy được nhân gian hiểm ác đáng sợ."

Nguyên Dương tuổi còn trẻ, dễ bị kích động, lại bởi vì thân phận của Alpha cấp S được hưởng quá nhiều thứ mà người thường không có cơ hội tiếp xúc, Cố Thanh Bùi lại khác biệt, y nhất quán cẩn thận, chuyện ngày hôm nay như thế này đã là ngoài dự đoán, y không thể cho phép toàn bộ hạng mục, bản thân y còn có Nguyên Dương lại xuất hiện một chút sự cố ngoài ý muốn.

"Cậu đừng ầm ĩ nữa, hiện tại đã rối loạn như vậy cậu còn muốn thế nào?" Cố Thanh Bùi chặn ở phía trước Nguyên Dương, không cho hắn rời khỏi bệnh viện.

Vẻ mặt không tin tưởng của y làm cho Nguyên Dương đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, càng khiến hắn khó chịu chính là dáng vẻ chim sợ cành cong hiện tại của Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi cúi thấp đầu nói: "Tôi biết ngày hôm nay là cậu đã cứu tôi, tôi thật sự rất cảm kích cậu, thế nhưng hạng mục này, bao gồm cả bản thân cậu không thể lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ không phải là thời điểm cậu làm theo ý mình, cậu xem như... xem như giúp tôi một lần, đừng làm loạn nữa, chỉ cần chờ ở bệnh viện thôi."

"Tôi đây không đáng để ông tin tưởng sao?" Nguyên Dương cứng rắn mở miệng, Cố Thanh Bùi thậm chí còn nghe được từ trong giọng nói của hắn có chút tủi thân, "Đi, dù sao tôi cũng tìm người tới đón chúng ta rồi."

"Alo —— Chú Tần, thật ngại quá đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho chú, có chút việc gấp." Nguyên Dương báo địa chỉ bệnh viện, yêu cầu bên kia sắp xếp một chiếc xe để đón họ.

Trong chốc lát một người đàn ông trung niên thoạt nhìn không lớn hơn Nguyên Lập Giang bao nhiêu nhưng tháo vát hơn rất nhiều đã đến bệnh viện, Nguyên Dương vội vã nghênh đón.

"Chú Tần, sao người lại tự mình làm, cháu đã nói tùy tiện cử một chiếc xe tới là được, buổi tối làm phiền người đi một chuyến, quay về ông nội cháu biết lại nói cháu."

"Thằng nhóc cháu ở bệnh viện còn cho người tới đón, chú có thể yên tâm sao? Chỉ có thể tự mình đến." Người đàn ông trung niên kia ra vẻ tức giận vỗ sau lưng Nguyên Dương một chút, lại nhìn về phía Cố Thanh Bùi nói: "Vị này chính là ——"

"Tôi họ Cố, Cố Thanh Bùi. Bây giờ đang làm việc ở tập đoàn, đã gây phiền phức cho ngài." Người đàn ông trung niên kia hiển nhiên có quan hệ không cạn với Nguyên gia, vừa rồi Nguyên Dương giận y, cũng không giới thiệu trước, ngược lại để cho người ta mở miệng hỏi trước, khiến Cố Thanh Bùi trở tay không kịp.

"Chú Tần, đây chính là kiện tướng đắc lực của ba cháu, ông ấy không nói với người sao?"

"Có nói, Cố tổng sao —— tôi biết, lên xe đi, mùi bệnh viện này cũng không dễ ngửi."

Cố Thanh Bùi không cần hỏi cũng biết đây đại khái là "bọn rắn độc" Nguyên Dương muốn tìm, nhưng nhìn người đàn ông trung niên này dường như là bạn cũ của ông nội và ba hắn, làm sao có thể là "bọn rắn độc" chứ.

Đến nơi rồi chú Tần cũng không khách khí với bọn họ, "Đêm khuya rồi lão già ta không thể chịu đựng như các cậu được, Nguyên Dương cháu dẫn Cố tổng đến phòng khách, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói."

"Chú Tần, chú đã hứa là không nói với ba cháu, đừng quên mất rồi quay về lại nói cho ông ấy biết đó." Lúc Nguyên Dương gọi điện thoại cho ông đã nhắn nhủ một lần, lúc này lại lo lắng bồi thêm một câu, Cố Thanh Bùi biết đây cũng là thay y che giấu, ngẩng đầu có chút cảm kích nhìn Nguyên Dương một cái.

Người nọ khoát tay, có chút không nhịn được nói, "Được rồi được rồi, nói lời vô dụng làm gì chứ."

Nguyên Dương đưa Cố Thanh Bùi đi đến phòng khách, vẻ mặt vẫn còn không vui, Cố Thanh Bùi biết hắn vẫn đang tức giận là vì chuyện không được tin tưởng khi nãy, bản thân vốn đuối lý, liền chủ động hỏi hắn:

"Chú Tần này là..."

Nguyên Dương liếc mắt nhìn y một cái, nằm ngửa trên giường ở phòng khách, không có gì để trả lời y: "Trước đây là thành viên cảnh vệ trưởng của ông nội tôi, bây giờ đang thăng chức ở Sở Công an Tân Môn, đây xem như là người 'đáng tin cậy' trong phạm vi nhận thức của Cố tổng không?"

Cố Thanh Bùi bị nghẹn một cái không lên tiếng, Nguyên Dương lại cảm thấy có phải nặng lời quá hay không, ngồi dậy lại nói: "Khi còn bé ba tôi mặc kệ tôi, cuối cùng tôi đi theo ông ấy, múa dao chơi súng cũng đều là ông ấy dạy tôi. Ban đầu tôi không nghĩ đối phương ngu ngốc không muốn sống như thế, nhưng không chuẩn bị tìm ông ấy, nhìn tình huống bây giờ vẫn là tìm ông ấy thì thuận tiện hơn một chút."

Trong ấn tượng của Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương làm việc vẫn là đấu đá lung tung toàn dựa vào sở thích, nhưng mà lúc này gặp phải mấy chuyện này ở Tân Môn, hầu như tất cả đều coi như dựa vào Nguyên Dương mới có thể giải quyết, y mỉm cười tự giễu, "Hôm nay dường như đã nói lời cảm ơn nhiều lần với cậu, nhưng mà thực sự nên cảm ơn cậu."

"Tinh thần trách nhiệm của ông khi làm việc cho bố tôi quá mạnh mẽ, một hạng mục mà thôi, còn có thể khiến Cố tổng 'hạ mình' cám ơn tôi như thế, tôi cũng không phải không biết ngượng."

Nguyên Dương đương nhiên không biết nguyên nhân bên trong, Cố Thanh Bùi cũng không định cho hắn biết, "Cậu được đầu thai thành đại thiếu gia khẳng định không thể hiểu được, rất nhiều thứ cậu có thể dễ dàng có được nhưng khi người khác có được lại có cảm giác thành tựu như thế nào."

Nguyên Dương không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, muốn hỏi y có phải loại cảm giác thành tựu này cũng bao gồm việc trở thành một Alpha cấp S không, nhưng hắn không hỏi ra, hắn phát hiện hắn hình như càng ngày càng để ý đến cảm xúc của Cố Thanh Bùi rồi, nếu như đã biết đó là vấn đề Cố Thanh Bùi không muốn đối mặt, hắn thậm chí sẽ xem xét việc có nên hỏi ra hay không.

"Nhìn cái gì?" Cố Thanh Bùi thấy hắn vẫn nhìn mình chằm chằm không nói như thế, thực sự đoán không được hắn đang suy nghĩ cái gì, "Đi nghỉ ngơi đi, đã trễ thế này, cậu còn đang bị thương nữa."

Nguyên Dương lại không về phòng, chớp mắt hỏi y: "Lúc ở trên xe cứu thương ông đã đồng ý với tôi cái gì thế?"

"Đây là nhà của người khác, cậu mau thôi đi." Cố Thanh Bùi đương nhiên biết hắn đang nói cái gì, "Hơn nữa cậu đang bị thương, chờ quay lại Bắc Kinh rồi hãy nói."

"Được, ngày hôm nay bỏ qua cho ông, trở về rồi hãy nói là do chính ông nói, đừng có khi quay về lại không nhận nợ với tôi."

Cố Thanh Bùi miễn cưỡng ợm ờ vài câu mới tiễn được Nguyên Dương đi, nằm ở trên chiếc giường xa lạ, lại nghĩ đến những lời "phong phú" mà Nguyên Dương nói ngày hôm nay, vậy mà lại không ngủ được.

Sáng ngày hôm sau khi Nguyên Dương vừa mới tỉnh dậy, Cố Thanh Bùi cũng đi ra, vẻ mặt mệt mỏi vừa nhìn đã biết không nghỉ ngơi tốt, "Sao cậu dậy sớm như thế?"

"Ở nhà người khác sao có thể ngủ nướng chứ." Chú Tần kia vừa nhìn đã biết là tác phong quân đội, y vốn có cũng cảm thấy không ngủ được, chịu đựng đến hơn năm giờ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đoán là Nguyên Dương đã dậy rồi, cũng đi ra ngoài.

"Được đó, trách không được ba tôi bảo ông xử lý chuyện này."

Cố Thanh Bùi mỉm cười bất đắc dĩ, ai lại có khả năng giải quyết vấn đề từ khi sinh ra chứ, đây chẳng phải là bản năng được tôi luyện bởi thời gian sao.

Nguyên Dương đem chuyện đã xảy ra nói hết một lần cho chú Tần, chú Tần trừng mắt liếc hắn một cái, "Lần đầu tiên cháu gặp bọn chúng phải đến tìm chú, ỷ mình là Alpha cấp S thì cái gì cũng không sợ đúng không?"

"Ha, cháu thấy mấy kẻ rác rưởi đó nghĩ rằng có thể tự mình giải quyết sẽ không làm phiền đến người, nào biết bọn chúng lại dùng kế hoạch thấp hèn buồn nôn đó." Dường như Nguyên Dương có quan hệ rất tốt với chú Tần này, so với khi ở trước mặt Nguyên Lập Giang tự tại hơn rất nhiều.

Chú Tần hung hăng chọt trán hắn một cái, như dạy bảo trẻ con mà nói: "Cháu thật sự có thể giải quyết thì bây giờ còn có thể ở nơi này của chú à?"

"Đúng là không giải quyết được mới đến làm phiền ngài ——" Cố Thanh Bùi hiếm khi thấy dáng vẻ khoe mẽ này của Nguyên Dương, nhất thời cũng cảm thấy mới lạ vô cùng, nghe bọn họ mỗi người một câu khó có thể chen vào, Nguyên Dương dùng một vài sắc mặt ra hiệu cho y không cần lên tiếng, Cố Thanh Bùi liền thức thời ngậm miệng.

Chú Tần nhìn dáng vẻ này của Nguyên Dương cũng bật cười, vừa cười vừa nói, "Cháu đó, khi nào ở với ba cháu dùng cách này có thể khiến ông ấy bớt giận một chút, được, lát nữa chú sẽ đến trại giam đó nhìn xem, chuyện Bàng tổng này các cháu cũng không cần quản."

Nguyên Dương cảm ơn còn không kịp, chú Tần nói với Cố Thanh Bùi: "Chuyện này tôi có thể giúp các cậu giải quyết, thế nhưng chuyện đàm phán này tôi không tiện đứng ra, Cố tổng, cái này chính cậu phải giải quyết, nhưng mà thiếu đi một đối thủ cạnh tranh vấn đề sẽ không lớn như vậy."

"Đó là đương nhiên, có thể giải quyết đối thủ cạnh tranh đã làm phiền ngài quá rồi, tiếp theo cứ để tôi xử lý." Cố Thanh Bùi vội vàng bắt tay để cảm ơn, y luôn hòa hợp với mọi người, "Quả thật lúc này trước khi đến đây chúng tôi không thăm dò kỹ tình hình, nếu không nhờ ngài hỗ trợ lúc quay về cũng không có cách nào giải thích với Nguyên Đổng."

Chú Tần khoát tay một cái ý bảo ông không cần, quay đầu lại quan sát Nguyên Dương từ trên xuống dưới một chút, lại hỏi: "Cháu bị thương ở đâu, cho chú xem xem."

Trái tim Cố Thanh Bùi cả kinh nhìn thoáng qua Nguyên Dương, Nguyên Dương vội vàng đánh trống lảng muốn cho qua, "Lúc đánh bọn chúng mông bị dập một chút, cháu đã lớn như vậy rồi người đừng bắt cháu cởi quần trước mặt người khác chứ."

Chú Tần trừng mắt liếc hắn một cái, thấy hắn nhảy nhót khắp nơi quả thực không có gì đáng ngại mới buông tha cho hắn không hỏi lại, "Cháu đừng lừa chú nữa, cháu nghĩ rằng chú không hỏi ra được sự thật sao?"

"Haiz, chút thương tổn này không đáng giá bằng một chiếc điện thoại của chú đâu, không sao thật mà, chú thấy cháu không phải vẫn tốt lắm ư." Nguyên Dương biếng nhác dựa trên ghế sa lon, chẳng xem mình là người ngoài, "Nếu người thật sự quan tâm cháu, lát nữa đến trại tạm giam đưa cháu đi cùng đi, cháu sẽ đánh mấy đứa cháu đó một trận ra trò."

"Cháu yên lặng đợi ở đây đi, ở đó chẳng có gì tốt, đến đó chỉ gây cản trở thôi ——"

Cố Thanh Bùi nhìn hai người bọn họ chú tới cháu đi trò chuyện, y dường như đã thấy qua rất nhiều mặt khác của Nguyên Dương, tàn nhẫn đấy, vô lại đấy, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ hoạt bát vui vẻ này của hắn khi ở bên gia đình, như thể cảm xúc của hắn có thể lây nhiễm ra toàn thế giới.

Bọn họ ở nhà chú Tần một đêm, đến sáng thứ hai khi đến đơn vị bên A, bởi vì Bàng tổng gây cản trở bên kia cơ bản đã bị quét sạch, đơn vị bên A áp lực cũng không nhỏ, tiến độ hạng mục cũng tăng nhanh, ý định hẹn trong vòng tuần này có thể ký hợp đồng, hai gánh nặng của Cố Thanh Bùi cuối cùng cũng được dỡ xuống nhẹ nhõm đi rất nhiều.

"Lần này có phải là tôi lập công lớn không? Cảm ơn thì cũng không cần, ông khen thưởng cho tôi đi?" Nguyên Dương thấy mọi việc đã hoàn thành, đuôi rất nhanh đã vểnh lên trời.

Tâm trạng Cố Thanh Bùi cũng không tệ, ngồi trên xe đối chiếu các điều khoản hợp đồng, một bên trả hắn: "Được đó, cho cậu thêm tiền thưởng."

"Chỉ có thế thôi?" Khuôn mặt Nguyên Dương trong nháy mắt sụp đổ, "Tôi đây vừa xuất người vừa xuất lực, ông định dùng hai ba đồng tiền đuổi tôi đi?"

Tính cách vui vẻ hay mất hứng đều hiện hết lên mặt này của hắn, có đôi khi làm cho người ta ghét, nhưng lúc này có lẽ là do tâm trạng Cố Thanh Bùi đang tốt, thấy rất thú vị, quay đầu nhìn hắn, "Vậy cậu muốn cái gì?"

Mấy ngày qua y gặp quá nhiều chuyện thất thố, Cố Thanh Bùi chán nản, hình như thời thời khắc khắc trong lòng đều chứa chuyện này, y không thể tự mình giải quyết, cũng không có ai có thể giúp được y, lúc này hắn quay đầu lại, ánh sáng trong cửa sổ xe của mình đánh vào khuôn mặt mang theo nụ cười của Cố Thanh Bùi, giống như một tia nắng ấm áp trong ngày tuyết đầu mùa, khiến Nguyên Dương hơn nửa ngày không nói ra lời.

"Không nói lời nào coi như không cần, quay đầu lại đừng có chơi xấu." Cố Thanh Bùi bị ánh mắt của Nguyên Dương nhìn có chút ngượng ngùng, vội vàng nói tiếp một câu lại tiếp tục nhìn vào hợp đồng trong tay.

Nguyên Dương cũng còn nói nữa, hắn bị tiếng tim đập mạnh mẽ ầm ĩ làm rối loạn suy nghĩ, ngay cả vấn đề đơn giản nhất cũng cho không được một đáp án.

Nhưng hắn không có xoắn xuýt lâu lắm, lúc đậu xe gần nhà chú Tần, đè bàn tay đang gỡ đai an toàn của Cố Thanh Bùi xuống bỗng nhiên chồm người qua hôn y một cái, Cố Thanh Bùi không tránh kịp, bị Nguyên Dương trực tiếp chạm vào, nụ hôn này thực sự không thể nói là dịu dàng, y hơi nhíu mày ngửa ra sau, chỉ là phía sau chính là cửa xe, y cũng không thể kéo dài bao nhiêu khoảng cách với Nguyên Dương.

"Cậu làm cái gì ——"

Nguyên Dương lại không trả lời, ngược lại ấn lên gáy y phủ môi lên lần nữa, lực đạo so với ban nãy dịu dàng hơn nhiều, hắn ngậm môi Cố Thanh Bùi tinh tế hôn liếm, thậm chí còn nghĩ kính mắt của Cố Thanh Bùi cản trở muốn chết, đưa tay gỡ xuống cho y. Hắn dường như cũng không thèm để ý Cố Thanh Bùi không há miệng, chỉ là muốn hôn liền hôn, hôn xong coi như xong.

"Muốn hôn ông, không được sao?"

Thái độ bá đạo của Nguyên Dương trái lại khiến Cố Thanh Bùi hơi xấu hổ một chút, y phải thừa nhận nụ hôn vừa này làm tim y đập nhanh trong nháy mắt, nhưng y vẫn không dám đi phân tích nguyên nhân. "Đưa tôi kính mắt ——"

Nguyên Dương đưa tay đưa kính mắt cho y, hai người giống như không có chuyện gì xảy ra, trở về nhà chú Tần.

"Ông nội ——" Nguyên Dương bước vào cửa trước tiên, Cố Thanh Bùi bị che ở phía sau không nhìn thấy người tới, lại bị giọng nói của Nguyên Dương dọa hết hồn, "Sao ông lại đến Tân Môn."

ông lão Nguyên gia xưa nay ở trên đảo Tần Hoàng, Nguyên Lập Giang mời ông đến Bắc Kinh dưỡng lão ông cũng không chịu, hoặc là ghét bỏ khói mù nặng nề, hoặc là lười đi, tóm lại từ sau khi nghỉ hưu nhiều năm như vậy cũng chỉ rời khỏi đảo Tần Hoàng hai ba lần, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện ở Tân Môn.

Nguyên Dương đổi giày đi qua, vừa đi vừa oán trách chú Tần, "Không phải người đã đống ý với không nói cho người khác biết đấy ư, lại kinh động đến ông nội cháu rồi."

"Chú chỉ đồng ý với cháu không nói cho ba cháu, ai đồng ý với cháu sẽ không nói với bên ngoài." Chú Tần liếc xéo nhìn hắn, không để ý đến Nguyên Dương, chuyên tâm vào ván cờ trước mắt với ông nội Nguyên Dương, "Thủ trưởng, pháo hai bình sáu, đến phiên ngài ——"

"Hôm khác đi, coi như cậu thắng." Ông nội Nguyên Dương thấy bọn họ trở về, tay hạ ván này cũng rơi vào tử cục, sau đó đẩy quân cờ đi, dùng gậy chống chỉ về phía Nguyên Dương hai cái, nét mặt lại không thật tức giận, "Cháu đó, khi nào có thể để cho ta bớt lo lắng một chút."

Nguyên Dương xoay người lại tìm Cố Thanh Bùi đem hợp đồng tới đây, chọc thẳng vào mắt ông nội hắn, "Cháu phải để ngài lo lắng chỗ nào chứ, ta ở quân đội bốn năm cũng chưa từng gây rắc rối cho ngài, ông xem lần này cháu lại ký được một hạng mục lớn."

"Ôi, lại khoác lác ——" Ông nội hắn không hề liếc mắt nhìn hợp đồng, lại đẩy hắn đi sang một bên, "Cho ông xem vết thương, đừng có lừa ông."

Ban đầu khi Nguyên Dương nói dối chú Tần mặt còn không đổi sắc, lúc này gặp ông nội hắn cũng không dám lừa ông, thành thành thật thật xắn tay áo len lên cho ông nhìn vết thương một chút, "Không sao thật mà, người xem chỉ còn lại một chút."

"Sau này làm việc đừng kích động như vậy, rất lớn người, ỷ vào bản thân có pheromone lợi hại chỉ biết hung ác đùa giỡn người khác có đúng không? Lần này chỉ là một vài tên lưu manh, nếu bọn chúng vẫn cứ ngoan cố quay lại thì phải làm sao?"

Ba đời nhà họ Nguyên đều là Alpha cấp S, cảm giác áp bách từ trong huyết mạch của Nguyên Dương ở đây dường như càng thêm "phát huy rực rỡ", lúc vào cửa nhìn thấy ông lão tinh thần khỏe mạnh này, Cố Thanh Bùi còn nghĩ có thể tương đối dễ ở chung, dáng vẻ nói chuyện cùng Nguyên Dương lúc này, lại vẫn là mạnh mẽ cha truyền con nối.

"Cố Thanh Bùi, đúng không, cậu ngồi ——" Trước khi Cố Thanh Bùi không được tự nhiên trong bầu không khí "người một nhà" của họ, ông lão quay đầu lại nhìn y, "Tôi không tính là người của 'tập đoàn' các cậu, sẽ không gọi cậu là Cố tổng, thằng nhóc này nhà chúng tôi hành sự lỗ mãng, từ nhỏ chính là như vậy, bây giờ lớn rồi cũng chẳng tốt hơn đến đâu."

Cố Thanh Bùi theo lời ngồi ở bên kia, chọn lời dễ nghe nói: "Thủ trưởng, hạng mục này, không phải cậu ấy khoác lác với ngài, Nguyên Dương quả thực bỏ ra khá nhiều công sức."

Ông lão khoát tay một cái, quay sang nói với chú Tần: "Để nó lái xe cùng cậu ra ngoài mua một ít đồ ăn, buổi trưa ăn ở nhà đi, ta đây tay chân lẩm cẩm lười đi."

Nguyên Dương nhìn thoáng qua Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi đương nhiên không sợ loại trường hợp này, nhưng hình như chỉ cần là người của Nguyên gia, luôn có thể từ mọi góc độ làm cho y khó xử, lúc này ông nội Nguyên Dương rõ ràng chính là muốn bọn họ đi, tìm Cố Thanh Bùi nói chuyện riêng, y cự tuyệt không được, Nguyên Dương cũng không thể.

"Nhìn cái gì? Không phải nói không bị thương nặng sao? Không lái xe được để chú Tần của cháu lái đi, mau lên ——"

Nguyên Dương cũng không còn cách nào chỉ có thể kiên trì đi ra, dường như giữa ba hắn, ông nội hắn và Cố Thanh Bùi, luôn có bí mật gì đó hắn không nắm bắt được, trước kia hắn không quan tâm, hiện tại lại không có cách nào để không quan tâm. Cố Thanh Bùi hơi gật đầu với hắn, Nguyên Dương mới cẩn thận từng bước đi ra cửa.

"Biết đánh cờ không ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro