Chương: 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Triều Vũ mượn từ chỗ Hứa Bác Diễn 100 tệ, đi vào lấy lại những thứ vừa mới mua. Cô chia làm hai túi riêng, lúc quay lại đưa cho Hứa Bác Diễn một túi: "Này."

Hứa Bác Diễn liếc nhìn cô một cái, anh không nhận, xoay người lên xe.

Triều Vũ cắn một miếng bánh chưng, gạo nếp vừa mềm vừa thơm, tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Đợi cô ăn xong quay lại xe, bèn quay sang Hứa Bác Diễn cười nhẹ: "Hứa đội, anh không ăn một chút à? Tí nữa đi đến cây cầu lớn kia mà bị chặn thì khả năng chúng ta phải 2 giờ mới về đến thành phố đấy."

Anh mím chặt môi, một chữ cũng không nói.

Triều Vũ quay đầu nhìn anh, cảm giác hôm nay anh ta có chút kỳ quái, nhưng lại nói không ra là kỳ quái ở chỗ nào.

Cô với lấy nốt cái bánh chưng còn lại, "Nếu anh không ăn thì tôi ăn nhé." Chứ chỉ ăn một cái thì cô không đủ no, cô từ từ gỡ lá bánh, cắn một miếng, "Ý, cái này là nhân táo tàu nè."

Anh hình như chưa nghe đến nhân này bao giờ.

Triều Vũ nhìn anh một cái, Hứa Bác Diễn hình như có chuyện gì lo lắng. Anh đến nghĩa trang là để thắp nhang cho người nào quan trọng sao.

"Khụ khụ..." Vừa ăn vừa phân tâm, nên tức thì bị nghẹn. Khuôn mặt của Triều Vũ đỏ bừng, một tay vuốt vuốt ngực, cảm giác khó chịu.

Hứa Bác Diễn liền nhanh chóng tấp xe vào lề dừng lại.

Triều Vũ nhướng mắt nhìn về phía chai nước, cầu cứu: "Nghẹn chết mất."

Hứa Bác Diễn không quá để ý, vôi vàng xuống xe, chạy qua phía bên kia để giúp cô đi xuống. Khuôn mặt anh lộ vẻ lúng túng, đứng đằng sau lưng cô, sau đó kéo cô vào lòng.

Triều Vũ cựa quậy đứng thẳng người, khàn giọng hỏi: "Anh...làm cái gì vậy?"

"Đừng động." Cô bị anh ôm lấy, một tay giữ eo, một tay ở cạnh dưới xương sườn và rốn, từng chút từng chút nhẹ nhàng đẩy lên.

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể nóng rực của anh.

Dưới lực đẩy của Hứa Bác Diễn, Triều Vũ cuối cùng cũng nhả ra được hạt táo đỏ. Bàn tay của cô vô lực để trên xe, lông mi khẽ run rẩy, bối rối không dám ngẩng đầu.

Hứa Bác Diễn buông cô ra, nhàn nhạt nhìn.

Triều Vũ: "Cảm ơn anh. Làm sao mà anh biết làm cái này?"

Hứa Bác Diễn lạnh nhạt: "Trước đây từng nuôi một con chó, lúc nó hóc xương, tôi đã giúp nó lấy xương ra."

Thật là đủ cạnh khóe đấy, rõ ràng là "chỉ dâu mắng hòe" đi! Triều Vũ hung dữ quay đầu, tầm mắt vừa hay chạm phải khuôn mặt của anh, khí thế liền giảm đi một nửa.

Vừa rồi anh mới chỉ ôm cô, cơ thể cường tráng của anh, cánh tay ôm cô rất mạnh mẽ...Bây giờ trái tim cô đang đập thình thịch, không phải vì hoảng hốt lo sợ nghẹn chết, mà là vì người đàn ông trước mặt này.

Mũi cô dường như ngửi thấy mùi mô hôi, lẫn lộn với mùi hoóc-môn nam tính, kích thích tế bào toàn thân mình.

Đôi mắt của cô liếc tới liếc lui trên người anh, Hứa Bác Diễn chau mày: "Không có chuyện gì nữa thì lên xe."

Cô đã không sao rồi, cổ họng chỉ còn hơi rát, mũi cũng hơi khó chịu, sau đó một dòng chất lỏng ẩm ướt từ từ chảy xuống.

Cô bị chảy máu cam rồi.

Hứa Bác Diễn nhanh tay nhanh mắt nhìn thấy, liền một tay nắm lấy cằm cô, một tay giúp cô ngồi lên xe. Giọng anh vang lên bên tai cô: "Phát hỏa rồi, uống nhiều nước vào một chút."

Trong xe một mảnh an tĩnh. Triều Vũ âm thầm đặt tên cho sự việc: "Vụ án giết người đẫm máu, thủ phạm là một chiếc bánh chưng gây ra."

Chiếc xe cuối cùng cũng lên cầu, vừa đi vừa dừng lại, tốc độ như rùa bò.

Tâm trạng của Triều Vũ lúc này vô cùng phức tạp, tự mình lặp đi lặp lại mấy hành động nhỏ.

Hứa Bác Diễn mở cửa sổ, gió dưới sông theo đó mà thổi vào trong xe, không khí hòa lẫn với hương vị của dòng sông, mọi thứ đều vô cùng quen thuộc.

Cô hít một hơi sâu, muốn phá vỡ bầu không khí ngại ngùng trước mặt: "Hồi nhỏ tôi sống ngay cạnh bờ sông." Cũng không chờ mong anh sẽ đáp lời, cô lại tự mình nói tiếp: "Mùa hè năm ấy, nước sông dâng lên, sau đó ngôi nhà liền chìm trong dòng nước."

Cảnh sát cứu hộ đến rất nhiều, tôi lúc đó chỉ khoảng năm sáu tuổi, mẹ tôi đem tôi đặt trong bồn tắm gỗ. Tôi không sợ chút nào, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ." Cô rất hiếm khi nhớ lại những sự kiện thời thơ ấu, hôm nay lại tức cảnh sinh tình, mới nói chuyện này với Hứa Bác Diễn.

"Ước mơ hồi nhỏ của tôi chính là trở thành kỹ sư thủy lợi." Cô cười nhẹ, lông mày cong thành hình lưỡi liềm, giọng nói tràn đầy khát vọng.

"Vì sao lại trở thành phóng viên?" Anh đột nhiên mở miệng.

Triều Vũ nghiêng đầu: "Cuối cùng anh cũng nói chuyện rồi. Tôi còn tưởng anh tắt tiếng rồi chứ."

Hứa Bác Diễn nhè nhẹ nắm chặt tay lái.

Triều Vũ chớp chớp mắt: "Bởi vì tôi học tự nhiên kém lắm, toán với lý đều chỉ miễn cưỡng qua môn. Vào học lớp 11 được hai tháng, bố tôi liền không nhìn nổi thành tích của con gái nữa, sau đó chuyển tôi tới lớp xã hội." Cô không thể không biết xấu hổ mà nói, bố cô chính là giáo viên dạy toán.

Hứa Bác Diễn lạnh mặt: "May mà cô học tự nhiên không tốt."

Triều Vũ bị anh làm cho nghẹn họng, tức giận đùng đùng quay sang, nhưng cũng không nói được gì nữa.

Thế giới cuối cùng rơi vào mảnh an tĩnh.

Hứa Bác Diễn nhận một cuộc điện thoại, anh đè giọng nói của mình thấp xuống: "Ừ, khoảng một giờ nữa đến, cậu ở đường đá chờ tôi." Anh ngắt điện thoại, Triều Vũ yếu ớt nói: "Vậy tôi xuống chỗ đường đá đó cũng được."

Hứa Bác Diễn mím môi, nghiêng mặt nhìn cô.

Bốn mươi phút sau, họ cuối cũng cũng về đến thành phố.

Triều Vũ thu dọn túi xách, phát hiện son môi bị rơi lăn vào dưới ghế. Cô cúi xuống nhặt, tình cờ nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh, thuận tiện nhặt lên.

"Đây là đồ của anh à?" Cô cầm lấy đưa lên trước mặt nhìn, khuôn mặt nhất thời biến sắc, sau đó dùng sức ném chiếc hộp ra.

"Tôi xuống xe phía trước được rồi." Hiện tại cả người cô khó chịu, trong xe để "áo mưa", làm cô đột nhiên nghĩ tới vài chuyện không trong sáng.

Hứa Bác Diễn liếc nhìn cái hộp, sau đó nhiền khuôn mặt đỏ rực của Triều Vũ, đôi môi giật giật: "Chỗ này không thể dừng xe."

Triều Vũ nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, hai tay ôm chặt lấy túi xách, thần sắc phức tạp lặng lẽ nhìn anh.

Chiếc xe chạy đến ngã tư Hoa viên sau đó dừng lại.

Triều Vũ nhanh như chớp chạy xuống xe, ngoảnh lại nói một câu: "Cảm ơn anh." Sau đó cũng không quay lại nhìn Hứa Bác Diễn.

Khóe môi Hứa Bác Diễn nhếch lên một nụ cười ranh mãnh: "Tuần sau chúng tôi có tổ chức một buổi kiểm tra diễn tập phòng lụt, cô qua chứ?"

Triều Vũ kinh ngạc.

"Không phải cô muốn làm chuyên mục về vấn đề này sao?"

Triều Vũ bấm chặt lòng bàn tay, hỏi lại: "Tại sao?" Rõ ràng anh hoàn toàn có thể để cô phỏng vấn hàng nghìn hàng vạn thứ khác cơ mà. Cả người cô bất động, nhìn anh một lúc, từ tối hôm qua cô đã nghĩ đến vấn đề này.

Hứa Bác Diễn nhìn vào mắt cô, đôi môi mỏng khẽ chuyển động: "Gọi cô Triều Vũ, lẽ nào cô thực sự nghĩ tôi khiến cô bị đuổi việc à?" Anh so đo với con nít như cô làm gì chứ.

"Là anh tự mình nghe nhầm đấy chứ." Từ đầu đến giờ tôi đều không nói tôi họ Tào.

Hứa Bác Diễn híp mắt, thế nhưng cô biết anh gọi sai, lại cứ thế không sửa. Anh mím môi nhàn nhạt nói: "Triều phóng viên, kiến nghị lần sau cô đi đâu nên mang theo danh thiếp."

Triều Vũ không chịu thua kém: "Tôi không có danh thiếp, nếu anh muốn, tôi có thể viết cho anh." Nói xong liền lập tức lấy giấy note ra, nhanh chóng viết tên mình xuống.

Triều Vũ, kèm cả ghi chú phiên âm pinyin.

Sau đó liền xoay người rời đi! Sau này có ngày gặp lại.

Người đàn ông này thật sự keo kiệt.

Hứa Bác Diễn nhìn vào mảnh giấy note, đúng lúc này một thanh niên trẻ chui vào xe. "Anh, cô gái vừa rồi là ai vậy?"

Hứa Bác Diễn liếc nhìn cậu ta một cái, vo tròn mảnh giấy, âm trầm trả lời: "Đi nhờ xe."

"Anh coi em là trẻ ba tuổi đấy à. Anh mà để ai đi nhờ? Không sao, em hiểu, em hiểu, đàn ông hai mươi tám tuổi đầu ai chả có nhu cầu mà."

Cậu ta tiện tay cầm lấy cái hộp nhỏ: "Lần sau em sẽ để thêm cho anh vài hộp nữa, để anh dự phòng." 

 Khóe miệng Hứa Bác Diễn nhếch lên một chút: "Tịch Triết, xem ra cậu lại muốn đi huấn luyện rồi."


"Này anh đừng dùng cái điệu bộ đấy cười với em, em sợ chết đi được. Lái xe đi, ông bà đang chờ anh đấy." Tịch Triết tiếp tục kỳ quái hỏi: "Cô gái hồi nãy nhìn rất dễ thương, ai thế?" Sớm biết sáng nay theo anh ra ngoài là có thể nhìn thấy người rồi. Chuyện độc thân của Bác Diễn là một vấn đề vô cùng to lớn của đại gia đình, người đàn ông hai mươi tám tuổi đầu lại tuyệt đối không hề có lấy một đối tượng, thậm chí nói chuyện với con gái cũng không, thật là làm cho người khác lo lắng.

Hứa Bác Diễn không để ý nói: "Xem ra gần đây cậu rất rảnh rỗi?"

Tịch Triết khịt mũi cười cười: "Đội ơn anh quan tâm, đội ơn anh. Đi thôi anh!" Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Hôm nay hai người này đều một thân màu đen, rõ ràng là có hẹn trước. Nói không chừng, chính là anh ấy đưa bạn gái đến gặp cô cũng nên.

Mẹ của Hứa Bác Diễn là cô của Tịch Triết, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Hứa Bác Diễn lớn hơn cậu năm tuổi, khi Tịch Triết còn nhỏ đều thường xuyên bám đuôi người anh này.

Về tới nhà, bà ngoại nắm lấy tay Hứa Bác Diễn: "Mau lại đây, cho bà nhìn xem nào, lại đen đi không ít rồi."

Tịch Triết nhanh nhảu nói: "Bà nội à, anh cháu được gọi là đen khỏe mạnh, đen đẹp trai, rất có mùi vị nam tính đấy."

"Rất có mùi vị nam tính là thế nào? Đến bây giờ cũng chưa tìm cho bà được một cô cháu dâu."

Tịch Triết cười ha hả: "Nhanh thôi bà ơi, hôm nay cháu thấy anh ấy chở một cô gái..."

Hứa Bác Diễn lườm cậu ta một cái, hàm ý cảnh cáo.

Bà ngoại đã nghe ra vấn đề, cũng biết tính tình ít nói của Hứa Bác Diễn, vĩnh viễn không bao giờ tự kể ra chuyện của mình.

"Mẹ của Tiểu Triết hôm nay mua rất nhiều quả dương mai, hai đứa nếm thử xem, bà ăn thử hai quả rồi, ngọt lắm."

Hứa Bác Diễn cũng chiều theo tính khí của người già, bèn lấy một quả nếm thử, vị của quả dương mai rất ngọt ngào, anh nghi ngờ rằng ngón tay đã bị nhuộm màu sắc của quả dương mai, ăn xong hai quả rồi thôi không ăn nữa.

Bà ngoại lại thở dài: "Mẹ của cháu trước kia rất thích ăn dương mai."

Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên chìm xuống.

Đôi mắt bà đỏ lên, vài giọt nước mắt rơi xuống.

Hứa Bác Diễn cầm lấy tay bà, nhớ lại năm đó anh chỉ mới mười ba tuổi, thứ bảy, anh đang ở bên ngoài đi học Teakwondo thì cậu nhỏ tất tả chạy tới chở anh đến bệnh viện.

Mẹ anh hai mắt khép chặt, yên tĩnh nằm trên giường, anh nắm lấy tay bà, nhưng bà không hề phản ứng.

Chớp mắt đã 15 năm trôi qua, hôm nay là 15 năm ngày giỗ của mẹ anh.

Hứa Bác Diễn và Tịch Triết an ủi bà, sau cùng cảm xúc của bà đã ổn định trở lại.

Bà ngoại lại ngồi tưởng niệm: "Bác Diễn à, cháu chuyển về đây sống đi, một mình cháu sống ở kí túc xá bất tiện lắm."

Hứa Bác Diễn: "Bà, cháu đâu có phải trẻ con nữa đâu, đều quen rồi ạ."

Bà ngoại đau lòng, "Vậy nếu có thời gian thì thường xuyên về thăm ông bà một chút."

"Vâng, cháu sẽ về."

Vào ngày này, mọi người đều đã quen tụ hội lại với nhau, nhớ lại ký ức về Tịch Khê*

(*Tịch Khê: Có ai thấy cái tên này quen không nè, hồi tớ có đọc qua Vũ điệu của trung tá có thấy nhân vật này nè, con của ai ấy nhỉ tự dung tớ lại quên mất, hồi đó ông kia hay đưa bé này đi học múa xong mới quen vợ đó, chắc phải mò đọc lại mới được.)

Ba của Tịch Triết, Tịch Hạn hỏi: "Cậu nghe đám người bên Châu cục nói, có người post cái gì về cháu ở trên mạng?"

"Là hiểu nhầm thôi ạ."

"Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, bình thường nhớ chú ý một chút."

"Vâng cậu, cháu biết rồi."

Tịch Triết rất sợ cứ đến bữa cơm là ba lại nói mấy cái chuyện thời sự quan trường này, cậu bèn giơ ly lên trước mặt: "Cạn một ly nào. Chúc anh của em sớm thăng quan phát tài."

"Nói thế đấy hả?" Tịch Hạn trầm giọng quở mắng.

Hứa Bác Diễn cũng nâng một ly, chạm với Tịch Triết.

Một lúc sau, hai người đã uống hết nửa chai rượu, loại rượu này sau khi uống xong ngấm từ từ nhưng rất nặng, khiến cho Tịch Triết cảm thấy chao đảo.

Tịch Hạn rốt cục đã hiểu, con trai rượu của mình hôm nay khẳng định đã đắc tội gì với cháu trai rồi, biết rằng nhất định nó sẽ không bỏ qua, nhưng mà ông cũng chẳng buồn quản nữa.

Buổi tối, Tịch Triết bị chuốc cho say khướt, sau đó kéo Hứa Bác Diễn lảm nhảm về sự nghiệp kinh doanh của mình.

"Anh, thứ bảy này lớp em tụ tập, đến lúc đấy anh đi với em đi."

Mợ Tịch đang lau mặt cho cậu ta, hỏi: "Lớp của con tụ tập, con kéo Bác Diễn đi làm gì?"

"Để giới thiệu vài cô gái trong lớp cho anh ấy, lớp của con vẫn còn vài cô gái độc thân."

"Không phải trước đây con nói đám con gái lớp con đều như bọn khủng long cái sao?"

Hứa Bác Diễn: "Mợ, mợ đi nghỉ đi, để cháu trông nó cho."

Tịch Triết nắm lấy cánh tay Hứa Bác Diễn: "Anh, em muốn dẫn anh đi gặp một người..."

Hứa Bác Diễn kéo tay cậu ta ra sau đó ném lên giường: "Ngoan ngoãn mà ngủ đi."

Tịch Triết rầm rì: "Triều Vũ."

Động tác của Hứa Bác Diễn thoáng ngừng lại, anh khom người xuống, áp sát cậu ta: "Triều Vũ?"

"Ừm, Triều Vũ." Tịch Triết cuộn tròn người trong chăn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hứa Bác Diễn ngồi một bên, rơi vào trầm mặc. Anh nhớ đến chuyện hồi chiều, lúc cô dựa vào lòng anh, cơ thể mềm mại, thoảng thoảng một mùi hương nhàn nhạt dịu dàng.

Anh đi ra ngoài ban công, từ trong túi quần lấy ra một mảnh giấy note được vo tròn lại. Vuốt ve thẳng ra, vết son môi đã nhòe, tên của cô cũng biến mất.

Hứa Bác Diễn nhếch nhếch khóe miệng, tính tình của con gái thời giờ thật là nóng nảy, phải chữa!

Tác giả có điều muốn nói:

Triều Vũ: Anh muốn chữa thế nào?

Hứa Bác Diễn kéo cô: Từ trong ra ngoài.

Triều Vũ: Báo cáo! Chỗ này có một tên đại lưu manh!

Được, tiếp theo liền xem lưu manh anh chữa trị cho cô như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro