Chapter 3: Hồ cạn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cao Minh và Thanh Thanh mất cả buổi chiều để làm việc với phòng khám thú y nhưng chẳng có thêm chút manh mối nào. Thuốc an thần mà phòng khám nhập về đều có thông tin về số lượng trùng khớp với các đơn kê cho động vật. Dẫu còn nhiều câu hỏi, nhưng cơ bản với những gì hai người tìm hiểu, cơ sở này hoàn toàn trong sạch và đứng ngoài diện tình nghi của vụ án.

Đang tính quay lại trụ sở trong vô vọng thì chuông điện thoại Cao Minh reo lên. Cuộc gọi đến từ điều tra viên tên Uy.

- Tôi có tin mới cho cậu này, cậu thám tử! Chúng ta biết số thuốc từ đâu ra rồi, nhưng là một vụ khó nhằn đây. Cùng Thanh Thanh về rồi nói chuyện nào!

- Vâng... - Cao Minh đáp, âm lượng để loa ngoài khiến cô cảnh sát cau mày khó chịu ra mặt.

- Đáng lẽ đây nên là tổ điều tra một người, Cao Minh ạ! – Thanh Thanh hậm hực nói – Xem ra tôi cũng chẳng khác thằng thực tập sinh như cậu là bao.

Anh nhún vai. Câu nói đó có chút xúc phạm, nhưng anh chẳng bận tâm.

Hội Cao Minh, Thanh Thanh vừa về đến bãi đỗ xe đã thấy Uy đứng đó hút điếu thuốc vẻ sốt ruột. Gã trông thấy Cao Minh thì mừng ra mặt, hớn hở khác hẳn với lúc sáng nay tiếp chuyện với gia đình có người thân mất tích. Uy lao đến khoác vai anh, bỏ mặc Thanh Thanh chạy đuổi phía sau (như nữ phụ đam mỹ :>)

- Chỗ quận Bắc tôi đến chiều nay phòng khám sạch đẹp, lại uy tín, cũng chẳng có gì khả nghi nhưng vì công việc tôi cứ kiểm tra cho chắc. –Gã rút điếu thuốc sắp hết vứt xuống đất rồi di mũi chân lên dù thùng rác ở ngay bên cạnh, đoạn nói tiếp:

– Đang lúc đợi gặp bác sĩ nói chuyện thì tôi ngồi buôn với mấy bà cô ôm chó đi tiêm phòng bệnh. Các bà nhất quyết đòi tiêm phòng tận nơi vì nói mấy phòng khám thú y khác làm việc không có tâm, vài trường hợp còn đóng cửa bỏ trốn sau khi làm chết chó của khách hàng. Cậu biết không, lúc đó tôi mới giật mình nghĩ ra vài điều. – Uy vừa nói, vừa bấm thang máy nhưng vẫn có ý giữ cửa cho Thanh Thanh đuổi kịp. – Thứ nhất, tên giết người đã tỉ mỉ bọc xác rồi chặt đầu, nạo vân tay, cậu thử nghĩ xem bao nhiêu phần trăm tên này sẽ để lại dấu vết về việc mua thuốc an thần dạng tiêm tại một trong hai cơ sở thú y được cấp phép trợ tử? Thứ hai là ví như một phòng khám thú y đóng cửa, họ sẽ phải xử lý đống thuốc tồn kho như thế nào?

Uy lúc này đã đi đến phòng làm việc, bèn bỏ tay khoác trên vai Cao Minh ra. Gã ngồi xuống chiếc ghế chân xoay, mặt vô cùng đắc ý kể tiếp:

- Tôi cũng góp chuyện, tiện hỏi thêm về những phòng khám thú y phải đóng cửa thì biết được, cũng ngay trong quận Bắc, có một phòng khám tên là Ô Mã. Chỗ này nhận trợ tử một con chó, nhưng sau khi tiêm xong thì họ phát hiện con vật cần chết là một con chó khác. Khốn nỗi con chó họ tiêm nhầm là ngao tạng thuần chủng, lại còn được chủ mua về trong một đợt đấu giá lớn. Kết cục, sau khi bồi thường tổn thất cho khách hàng và chịu nhiều điều tiếng, phòng khám đã phải đóng cửa. Tôi nghe đến đó liền đứng lên, rồi đi thẳng tới phòng khám Ô Mã. Căn nhà đó ngay sát mặt đường, phòng khám cũng được sửa lại thành nhà ở. Gặp được ông chủ hỏi chuyện vài câu thì biết, số thuốc tồn kho đã được một một cặp đôi trẻ tẩu tán hộ. Hai người này nhận là có mối quen biết với người của bệnh viện nên ông chủ phòng khám Ô Mã cứ đưa thuốc và nhận tiền thông qua họ. Lượng thuốc bán đi đa phần là các chất gây mê mạnh, thậm chí bên đó còn mua lại cả dụng cụ y tế.

Nghe đến đây, Thanh Thanh giãn nở khuôn mày, chỉ thiếu điều reo lên:

- Ý anh là, chúng ta đã tìm được hung thủ rồi phải không?

- Vừa đúng mà lại vừa không đúng! – Gã đáp – Cặp nam nữ mà ông chủ Ô Mã nói đến là một thằng nhóc 17 tuổi tên Dương Cảnh và nữ sinh viên đại học Hoàng Ngọc Linh. Chẳng phải đều là người quen của cậu thám tử đây sao?

Bao nhiêu thắc mắc đó dội vào đầu Cao Minh như một gáo nước lạnh. Dương Cảnh có phải thằng nhóc bịt mặt trong căn hộ bỏ hoang ở Nam Hoa hay không, anh không biết rõ, nhưng cái tên Ngọc Linh thì sao anh có thể nhầm lẫn được?

- Họ đều là hung thủ trong vụ Tế Quỷ! -Cao Minh chau mày. Anh nói nhưng nhịp tim dồn dập đập - Hai người đó đều đã chết trước khi toà xét xử. Việc họ liên quan tới vụ giết người này nói lên điều gì?

Uy chau mày, nhưng đầu thì gật gù, nói:

- Chính tôi và Thanh Thanh là người tra hỏi cô Hoàng Ngọc Linh về vụ giết người cắt cổ treo trên xe van đó. Sở dĩ chúng tôi tin cô ta là hung thủ bởi Ngọc Linh biết tường tận từng chi tiết có ở hiện trường vụ án, và cũng bởi hành động xuống tay táo tợn của cô ta ngay chỗ đông người. Nhưng bây giờ sau khi thu thập được thông tin chỗ Ô Mã, tôi lại nghĩ thấy có giả thiết khác. – Gã đưa ngón trỏ miết miết vào góc hõm phía trên cằm. – Nhỡ đâu cả hai người Dương Cảnh và Ngọc Linh chỉ là con tốt thí của kẻ giết người thực sự?

- Sao có thể như vậy? – Thanh Thanh thực thấy khó hiểu.

- Cô gái mà Hoàng Ngọc Linh xuống tay ngày hôm ấy được coi là nạn nhân thứ năm của chuỗi vụ án Tế Quỷ. Theo như phân tích của pháp y, bốn nạn nhân trước đó đều chết trong tư thế quỳ gối do mất máu, cơ thể không hề có sự giằng co, điều này có nghĩa là cú đập mạnh vào đầu đã khiến nạn nhân mất đi ý thức. Nếu xét về mặt tâm lý của tên tội phạm, hành động đó giống như sự giảm tải nỗi đau đối với nạn nhân, hơn nữa, tên giết người còn mặc cho những cô gái đó chiếc váy trắng, chứng hắn có sự tôn trọng nhất định với những người này.

- Nó hoàn toàn khác với cách Ngọc Linh xuống tay. – Cao Minh lên tiếng. Rõ hơn ai hết, anh tường tận thấy mọi việc diễn ra như thế nào. – Tinh thần cô ta lúc đó không hề ổn định. Nạn nhân thì trong trạng thái hoảng loạn và đau đớn tột cùng. Cô ta...cô ta....

Khuôn mặt của cô gái sắp chết bất giác xuất hiện trở lại trong nỗi ám ảnh của Cao Minh. Cô ta khi đó chưa phải là một cái xác, cũng không còn là thứ gì đang sống. Đó là điểm mọi sợ hãi đồng quy, trực trào qua con ngươi bấn loạn.

- Ngọc Linh bị kích thích bởi đau đớn của nạn nhân, trong khi tên sát nhân thực sự lại cố tình tránh đi điều đó. – Uy tiếp lời mà Cao Minh còn đang dang dở. – Và ở vụ án cuối khi Cao Minh bắt được tận tay Dương Cảnh, hắn để nạn nhân ngồi trên một chiếc ghế rồi ghim tay phải của cô ta lên tường. Ban đầu tôi đơn giản nghĩ hắn đặt cô gái ở vị trí này chỉ để cố định dáng người, khiến việc đóng đinh diễn ra dễ dàng hơn. Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, điểm đóng đinh đó khá cao, nếu nạn nhân bị cố định trong tư thế đó, nhiều khả năng đầu gối không thể chạm đất như bốn vụ đầu tiên. Nó giống như một vụ giết người "bắt chước", tuy nhiên kẻ này không đủ trình độ để làm giống bản gốc một cách hoàn toàn.

- Hoặc thằng nhóc này được lệnh phải làm khác đi so với bản gốc. Nếu thế chẳng lẽ tác giả thực sự của Tế Quỷ không muốn kết thúc việc hắn đã bắt đầu.– Cao Minh suy nghĩ. Giả dụ hai vụ án cuối thật sự không liên quan gì đến bốn vụ án trước đó thì làm sao có chuyện anh tìm thấy Tuệ San khi đi theo bản đồ hình ngôi sao chóp ngược?

- Cậu đã bao giờ đọc tiểu thuyết chưa, Cao Minh? – Uy vắt chân chữ ngũ, nói – Thứ chúng ta tưởng đã kết thúc, có lẽ mới là chương đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết của hắn mà thôi.

Cao Minh không nói gì, chỉ im lặng đăm đăm nhìn hướng cửa sổ. Anh chợt nhớ tới Hạo và tác phẩm y viết, lòng cảm thấy ngổn ngang vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro