ngsadffdffffds

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũng nước

Hồn tôi như vũng nước đầy

Em như cữ nắng bảy ngày chưa thôi

Nắng đưa vũng nước lên giời

Làm mây lơ lửng để rồi làm mưa

Vũng khô năm đợi mười chờ

Mưa sang xứ khác. Ai ngờ hồn tôi.

Hương cố nhân

Thuở trước loài hoa chửa biết cười

Vô tình con bướm trắng sang chơi

Khác nào tôi đã sang chơi đấy

Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi.

Từ đấy loài hoa mới biết cười

Cũng như nàng mới biết yêu tôi

Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm

Quả quyết yêu hoa đến trọn đời.

Ai dạy nàng yêu ? Có phải là

Nào ngờ hư đến thế là hoa!

Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm

Từ bướm xuân xanh đến bướm già.

Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần

Có người đi giữa xứ mùa xuân

Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn

Ý hẳn đi tìm Hương cố nhân.

Cây bàng cuối thu

Thu đi trên những cành bàng

Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi.

Hôm qua đã rụng một rồi

Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn

Hôm nay lá thấy tôi buồn

Lìa cành theo gió lá luồn qua song.

Hai tay ôm lá vào lòng

Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây!

Quạnh hiu như tấm thân này

Lại âm thầm sống những ngày gió mưa...

Giấc mơ anh lái đò

Năm xưa chở chiếc thuyền này

Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều

Để tôi mơ mãi mơ nhiều

"Tước đay xe võng nhuộm điều ta đi

"Từng bừng vua mở khoa thi

"Tôi đỗ quan trạng vinh qui về làng

"Võng anh đi trước võng nàng

"Cả hai chiếc võng cùng sang một đò".

Đồn rằng đám cưới cô to

Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu

Nhà gái ăn chín nghìn cau

Tiền cheo tiền cưới chừng đâu chín nghìn...

Lang thang tôi dạm bán thuyền

Có người giả chín quan tiền lại thôi!

Buông sào cho nước sông trôi

Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ.

Có người con gái đang tơ

Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay

Sao cô không gọi sáng ngày?

Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ

Con sông nó có hai bờ

Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà...

Hết bướm vàng

Anh trồng cả thảy hai vườn cải

Tháng chạp hoa non nở cánh vàng

Lũ bướm láng giềng đang khát nhuỵ

Mách cùng gió sớm rủ rê sang.

Qua giậu tầm xuân thấy bướm nhiều

Bướm vàng vàng quá, bướm yêu yêu

Em sang bắt bướm vườn anh mãi

Quên cả làng Ngang động trống chèo.

Cách có một hôm em chẳng sang

Hôm nay rã đám ở làng Ngang

Hôm nay vườn cải hoa tàn hết

Em hỡi từ nay hết bướm vàng!

Năm nay vườn cải nở hoa vàng

Bướm lại sang mà em chẳng sang

Thui thủi một mình em bắt bướm

Trống chèo thưa thớt đám làng Ngang.

Em đã sang ngang với một người

Anh còn trồng cải nữa hay thôi?

Đêm qua mơ thấy hai con bướm

Khép cánh tình chung ở giữa trời.

Giối giăng

Sum họp đôi ta chốc bấy lâu

Tình tôi với mợ tưởng cùng nhau

Trăm năm đầu bạc duyên còn thắm,

Tôi có ngờ đâu đến thế đâu!

Liệu tôi không sống đến ngày mai

Mợ có thương tôi lấy một vài,

Ở lại nuôi con khôn lớn đã

Ôm cầm tôi dám tiếc thuyền ai...

Mợ còn trẻ lắm, mới hai mươi,

Ở vậy sao cho trót một đời?

Tang tóc ba năm cho phải phép

Miễn sao thiên hạ khỏi chê cười.

Để con ở lại, chọn ai người

Phải lứa vừa đôi mợ sánh đôi.

Con mợ, con tôi tôi chả muốn

Vào làm con cái của nhà ai.

Cũng chẳng hay gì gái chính chuyên,

Mợ đừng thề thế, ngộ tôi thiêng...

Lẻ loi khôn giữ điều khôn dại,

Khôn dại chờ khi lấp ván thiên.

Mợ để tôi đi, mợ nín đi!

Còn sao được nữa khóc mà chi!

Bao nhiêu đau khổ, ngần này tuổi

Chết cũng không non yểu nỗi gì!

Con nó đâu rồi, bế lại đây

Cho tôi nhìn nó một vài giây

Trước khi nhắm mắt tôi thừa biết

Đời nó sau này hẳn đắng cay...

Hà Nội

Ba mươi sáu phố phường

Hà nội ba mươi sáu phố phường,

Lòng chàng có để một tơ vương.

Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,

Góp lại đường đi: vạn dặm đường.

Nhà ấy hình như có mặt trời,

Có rừng có suối có hoa tươi,

Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm,

Không, có gì đâu! Có một người.

Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:

-Có nên qua đấy nữa hay không?

Không nên qua đấy, nên qua đấy?

Không, nhớ làm sao! qua, mất công.

Có một chiều kia anh chàng si

Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi,

-Hai bên hàng phố hình như họ...

Đi mãi đi hoài có nghĩa chi!

Đem bao hi vọng lúa ra đi,

Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.

Lòng mỗi lần đi lần bão táp,

Mỗi lần là một cuộc phân li.

Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi,

Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:

-Hờ hững làm sao! Mê đắm quá!

Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi, trời!

Chao ơi! Yêu có ông trời cản!

Yêu có ông trời khoá được chân!

Chàng lại đi về qua phố ấy,

Mấy mười lần nữa và vân vân.

Chàng đi đi mãi, đi đi mãi,

Đến một chiều kia, đến một chiều

Phố ấy đỏ bừng lên: xác pháo.

Yêu là như thế! Thế là yêu!

Hà Nội ba mươi sáu phố phường,

Lòng chàng đã dứt một tơ vương,

Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,

-Có một người đi giữa đám tang.

Giả cách

Mới gặp là tôi yêu cô ngay,

Để mà thao thức suốt đêm nay,

Để mà thao thức qua đêm khác,

Và để xem chừng, để đắm say.

Xin phép cho mình được gọi em

(Gọi thầm như thế để cho quen)

"-Em, em! Em bé! Em tôi ạ!

Yêu lắm, yêu nhiều, yêu đến ghen!"

Cô ạ, lòng tôi đã tử thương

Tội nhiều bị biếm khỏi biên cương,

Xứ xuân, thời mộng, cho nên phải

Giả cách yêu cô để đỡ buồn!

Tâm hồn tôi

Tâm hồn tôi là bình rượu nhỏ

Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh

Không xua tay nhưng nàng đã vô tình

Hắt li rượu hồn tôi qua cửa sổ

Rượu xuân

Cao tay nâng chén rượu hồng

Mừng em: Em sắp lấy chồng xuân nay.

Uống đi. Em uống cho say

Để trong mơ sống những ngày xuân qua.

Đây tình duyên của đôi ta

Đến đây là...đến đây là... là thôi!

Em đi dệt mộng cùng người

Lẻ loi chỉ một góc trời riêng anh.

Mai tàn

Hoa mai trắng xóa dưới chân đồi,

Theo gió xuân đưa rụng tả tơi...

Nàng hỡi! Xuân nay nàng có nhớ

Xuân xưa ai nhặt cánh hoa mai?

Gói lại, thân đưa đến tận nàng.

Nàng ơi! Nay những cánh mai tàn.

Nhặt trên đồi nọ, trong khi đó

Nhắn bảo: "tình duyên tôi lỡ làng"

Ai đi tha thiết vời giầu sang

Chỉ thắm se rồi lại dở dang...

Thôi nhé! Từ nay tôi chả dám

Ngửa tay xin một trái tim vàng

Của người đẹp nữa! Vì người đẹp

Đâu muốn tim vàng ở mái tranh!

Với cảnh ngựa xe, hài hán ấy,

Lòng ai riêng bạc, mắt ai xanh.

Ngày đó, ta đi... một buổi chiều,

Ta đi theo đuổi mộng cao siêu

Quên hình ảnh cũ, quên tình cũ,

Lơ đãng như người chửa biết yêu.

Đã mấy năm quên hận cũ rồi,

Chiều này dừng bước ở chân đồi,

Thấy hoa mai trắng, lòng ta nhớ...

Đốm lửa tinh duyên dậy sáng ngời.

Ta ngồi xuốn đó nhặt hoa mai.

Hoa nhặt bây giờ để tặng ai?

Lòng đã không mong yêu dấu nữa

Hay gì tô lại bức tranh phai!

Lòng nào dám tưởng

Mẹ em như bóng nắng chiều

Sống được bao nhiêu biết bấy nhiêu

Em em còn trẻ người non dạ

Há lỡ theo anh, lỡ bỏ liều?

Lấy ai nuôi mẹ, dạy em thơ?

Anh có thương em hãy cố chờ

Chưa trọn đạo con, tròn nghĩa chị

Lòng nào dám tưởng tới duyên tơ?

Nhỡ nhàng

Công tôi xe chỉ vót nan

Phất diều mướn gió nơi nàng thả chơi

Nỡ nào tắt gió nàng ơi!

Cho diều tôi xuống, cho tôi nhỡ nhàng

Nàng đi lấy chồng

Hôm nay ăn hỏi tưng bừng

Ngày mai thì cưới, độ chừng ngày kia

Nàng cùng chồng mới nàng về

Rồi cùng chồng mới nàng đi theo chồng

Tôi về dạm vợ là xong

Vợ người làng, vợ xóm Đông quê mùa

Vợ tôi không đợi, không chờ

Không nhan sắc lắm, không thơ mộng gì

Lấy tôi bởi đã đến thì

Lấy tôi không phải bởi vì yêu tôi

Hôm nay tôi lấy vợ rồi

Từ đây tôi sẽ là người bỏ đi

Pháo ơi, mày nổ làm gì?

Biến ra tất cả pháo xì cho tao!

Tôi còn nhớ lắm

Tôi còn gì nữa là tôi!

Thuyền quyên nàng vẫn là người thuyền quyên.

Mùa xuân ấy nàng se duyên

Có đình đổi kiệu, có đèn giăng hoa.

Tóc tôi để bạc cho già

Đời tôi để rụng cho là đời tôi.

Còn nên nói nữa hay thôi

Gặp nhau một chuyến đò rồi quên nhau.

Tưởng rằng bền, ngỡ rằng lâu

Lửa giầu sang đốt cháy cầu tơ duyên.

Mong chi chắp lại cho liền?

Chín mươi oan khổ đầy lên xứ lòng.

Lều tranh tất cả than hồng

Một trang gió lạnh, mấy dòng thơ mưa

Hỏi rằng tôi đã quên chưa

Tôi còn nhớ lắm và thưa: rất buồn!

Bao nhiêu đau khổ của trần gian

trời đã dành riêng để tặng nàng

Nàng đẹp, đẹp từ hai khoé mắt,

Làm mờ những ánh ngọc trân châu

Làm phai ánh nước hồ thu thắm,

Làm nhạt bao nhiêu ánh nhiệm màu.

Một cười héo cả trǎm hoa nở,

Say cả non sông, đắm cả giời.

Đuổi cả mối sầu muôn vạn kiếp.

Bẽ bàng tất cả những màu tươi.

Ô kìa! dòng suối Thiên Thai chảy

Đâu thấy hoa đào với dáng tiên.

Chả phải đó là dòng suối tóc,

Nàng buồn gương lược vẫn chưa quen.

Tả sao được một thời xuân sắc.

Từ thuở xuân non má chớm hồng,

Từ thuở vườn đào mơ đuổi bướm.

Xếp thuyền thả khắp mặt ao trong.

Rồi một ngày qua, một tháng qua.

Một nǎm qua nữa, tuổi mười ba,

Bên hoa thấy bướm không buồn đuổi,

Chỉ mải mê nhìn bướm ủ hoa.

Ngày tháng trôi xuôi, tuổi lớn dần.

Nàng cười trong nắng: cả trời xuân

Lòng thơ hồi hộp khi môi thắm,

Hôn vụng hoa tươi có một lần.

Một lần hôm ấy, trước hoa tươi

Nàng thấy trong gương bóng một người,

Ai đẹp? Hay là tiên lạc lối?

Không, nàng!... Nàng đẹp đấy mà thôi!

Chim qua buổi sớm khuyên nàng học

Bướm dạy nàng thêu, gió dạy đàn

Con bé tài hoa... chim nhắn bướm

Gió chuyền lời bướm xuống nhân gian

Từ ấy, cửa ngoài tin bắn sẻ,

Rộn ràng xe ngựa,mối manh đưa.

Bao nhiêu xe ngựa về không cả,

Tơ đó nàng còn dệt giấc mơ...

Nhưng mùa đông ấy, sau xe cưới,

Pháo đỏ giǎng dây thắm trước lầu

Chú rể vui mừng châm lửa đốt

Đốt tan mộng đẹp của cô dâu.

Trước tài sắc ấy, người chồng ấy

Không cảm, không yêu, chẳng hiểu gì

Nàng biết từ đây đường hạnh phúc

Của nàng ngày một ngắn dần đi.

Nàng có ngờ đâu đến nỗi này

Lỡ làng chôn hết tuổi thơ ngây.

Sống trong buồn tẻ, trong đau khổ,

Với mảnh hồn đơn của những ngày.

Mắt đầy ngấn lệ, lời đầy lệ

Mỗi buổi thu sang gió lạnh nhiều

Tình rụng tự mùa thôi rụng lá

Biết tìm đâu phấn hương yêu.

Bỗng một ngày hè hoa phượng thắm,

Nở đầy trong lá phượng xanh tươi.

Trải dài thắm đỏ con đường trắng,

Nàng thấy đi trên thảm một người.

Người ấy, bụi hồng phong nếp áo

Đi theo tiếng gọi của vinh quang

Nhưng nay dừng bước trên hoa rụng,

Người thấy đâu đây một nhỡ nhàng.

Liền đem chắp lại cánh muôn hoa,

Tô lại màu hoa bị xoá mờ.

Rồi lại vì nàng hàn lại vết

Thương lòng đã giết giấc mơ xưa.

E ấp chung nâng chén rượu hồng

Mỉm cười quyến luyến ghé môi chung.

Rượu hồng đẫm những màu ân ái,

Những vị say sưa ấm cõi lòng.

Nhưng bỗng tự nhiên lòng giá lại,

Nhìn nhau qua mắt lệ, than ôi.

Rượu hồng pha lệ, pha chua chát,

Uống cạn làm sao, muộn mất rồi.

"Nǎm ấy sang sông lỡ chuyến đò,

Đò đâỳ gió lớn sóng sông to.

Mười hai bến nước xa lǎng lắc,

Lầm tự ngày xưa, lỡ đến giờ.

"Tôi biết tình tôi đã lỡ rồi

Tình ta đành chỉ thế này thôi

Thương tôi, mình hiểu cho tôi nhé

Mà chỉ riêng tôi mới hiểu tôi.

"Tôi tiễn mình trên bến nước này

Mình đi, tôi trở lại chia tay;

Tôi về nán sống trong mong đợi

Cái phút vinh quang của một ngày.

"Hôm nay đã cuối thu rồi lạnh

Nàng hãy mang theo bóng dáng tôi

Cho ấm lòng mình khi lỡ bước

Mưa phùn trên quán trọ xa xôi".

Người ấy đi rồi ... Nàng trở lại

Hờ hai mắt đọng một u sầu.

Buồng hương hoa héo mùa thu hắt

Qua lá mành tương đã lạt màu.

Bao nhiêu ân ái thế là thôi.

Là bấy nhiêu oan nghiệt, hỡi giời.

Nghẹt dưới bàn tay thần định mệnh,

Nàng đương dệt tấm hận muôn đời.

Rắc bướm lên hoa

Ai đem rắc bướm lên hoa

Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?

Ai đem nhuộm lá cho vàng?

Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?

Cầu nguyện

Nàng hãy vui đi, dẫu một ngày

Dẫu phần ba phút, góc tư giây

Dẫu trong thoáng mắt nhìn như chớp

Cũng đủ cho nàng quên đắng cay.

Nàng đừng nên tưởng tôi không biết

Những nỗi yêu thương những oán sầu.

Tràn ngập những đêm đầy nước mắt

Những ngày đầy hận của nàng đâu!

Một mình

Người có đôi, ta rất một mình

Phong trần đâu dám mắt ai xanh

Đêm nay giăng rụng về bên ấy

Gác trọ còn nguyên gió thất tình

Vâng

Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn?

Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn?

Làm sao tôi cứ tương tư mãi,

Người đã cùng tôi phụ rất tròn?

Thì ra chỉ có thế mà thôi?

Yêu đấy? không yêu đấy, để rồi,

Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác,

Dệt từng tấm mộng để dâng ai.

Khuyên mãi son cho chữ "ái tình"!

Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh.

Có người, đêm ấy, khoe chồng mới:

"Em chửa yêu ai, mới có mình"

Có người trong gió rét mùa đông

Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng,

Còn bảo: "Đường len đan vụng quá!

Lần đầu đan áo kiểu đàn ông".

Vâng, chính là cô chửa yêu ai,

Lần đầu đan áo kiểu con trai.

Tôi về thu cả ba đông lại,

Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời!

Dòng dư lệ

Tặng T.T.KH

Cho tôi ép nốt dòng dư lệ

Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên

T.T.KH

Gió đưa xác lá về đường

Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời

Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi,

Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.

Một ngàn năm, một vạn năm,

Con tằm vẫn khiếp con tằm vương tơ.

Tặng người gọi một dòng thơ

Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua?

Đường về Thanh Hoá bao xa

Bao giờ ra nhớ rủ ta với, Chàng!

Bảo rằng quan chẳng cho sang

Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ!

Vườn Thanh qua đấy năm xưa

Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời

Quanh lò sưởi ấm, bên tôi,

Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ

Tuổi nàng năm ấy còn thơ

Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai.

(Rồi đây bao gió bụi đời,

Tôi quên sao được con người vườn Thanh)

Lạnh lùng canh lại sang canh,

Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ.

Bởi sinh lạc kiếp giang hồ,

Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường.

Thu sang rồi lại thu sang

Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi?

Bao nhiêu vật đổi sao dời?

Đường bao dặm thẳm! Hỡi người bốn phương!

Trọ bao nhiêu quán bên đường,

Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa.

Cô nàng năm ấy quay tơ.

(Tôi quên sao được!) Hẳn chưa lấy chồng.

Một hôm lòng lại nhủ lòng:

Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh.

Rồi tôi len lén một mình,

Ra đi với một tấm tình hay hay.

Đường mòn tràn ngập bông may,

Gió heo báo trước một ngày thu sang.

Dừng chân trước cửa nhà nàng.

Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau.

Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu.

Lá rơi lả tả bên lầu như mưa...

Chợt người lão bộc năm xưa,

Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà

Một hai xin phép ông già,

Trọ nhờ đêm ấy, nữa là hai đêm.

Ông già nể khách người quen.

Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình"

Rồi ông kết: (giọng bất bình)

"Trời cay nghiệp thế cho đành! Thưa ông.

Cô tôi nhạt cả môi hồng,

Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ.

Đâu còn sống lại trong mơ,

Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu?

Buồng the sầu sớm thương chiều.

Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi.

Tơ duyên đến thế là thôi!

Thế là uổng cả một đời tài hoa.

Đêm đêm bên cạnh chồng già,

Và bên cạnh bóng người xa hiện về..."

Rùng mình tôi lại gạt đi:

"Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài dòng?

Cháu từ mắc số long đong,

Yêu đương chìm tận đáy lòng đã lâu.

Đau thương qua mấy nhịp cầu,

Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người!

"Dối già một chút mà thôi,

nghe lời già kể cháu mười đêm luôn

Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn,

Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!"

Truyện xưa hồ lãng quên rồi,

Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh.

Bao nhiêu oan khổ vì tình,

Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa?

Phải chăng? Mình có nên ngờ,

Rằng người nǎm ngoái bây giờ là đây?

Thôi nàng ở lại

Tặng C.N.Q

Hoa đào từng cánh rơi như tưới

Xuống mặt sân rêu những giọt buồn,

Như những tim tình tan vỡ ấy,

Nhện già giăng mắc sợi tơ đờn.

Nàng đến thăm tôi một buổi chiều,

Những mong chắp nối lại tơ yêu.

Nhưng tôi không dám, tôi không thể...

Chắp nối bao nhiêu khó bấy nhiêu!

Nàng hỡi tôi không thể dối nàng,

Dối tôi mà lại nói yêu đương.

Tôi giờ như một người tang tóc

Chả dám cùng ai dệt mộng vàng.

Nàng hãy vì tôi đoạn một lời:

"Từ nay nàng đã hết yêu tôi,

Từ nay ta sẽ xa nhau mãi

Và sẽ quên nhau đến trọn đời."

Nàng hãy đi xây lại cuộc đời

Rồi đây ai nhắc đến tên tôi

Và ai có hỏi: "là ai nhỉ?"

Nàng lạnh lùng cho: "Chả biết ai! "

Tôi sẽ đi đây, tôi sẽ quên

Trọn đời làm một kẻ vô duyên

Trọn đời làm một thân cô lữ

Ở mọi đường xa, ở mọi miền...

Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?

Bắt bóng chim sa tận cuối giời?

Có lẽ ngày mai thuyền ngược sớm

Thôi nàng ở lại để... quên tôi.

Em với anh

Lòng em như quán bán hàng

Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi.

Lòng anh như mảng bè trôi

Chỉ về một bến chỉ xuôi một chiều.

Lòng anh như biển sóng cồn

Chứa muôn con nước nghìn con sông dài

Lòng em như thể lá khoai

Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu

Lòng anh như hoa hướng dương

Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời.

Lòng em như cái con thoi

Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành!

Thư cho chị

Viết cho chị cánh thư này,

Một đêm lữ thứ, em say rượu cần.

Nhớ người cách một mùa xuân,

Hình như người đã một lần sang sông.

Ồ! Say! thương nhớ vô cùng,

Rượu say lệ ướt khăn hồng chị ơi!

Làm sao giấc ngủ không dài?

Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?

Làm sao em sống như thừa?

Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau.

Kể từ hai đứa thôi nhau.

Em thường chẳng có đêm nào không say.

Sao em đơn chiếc thế này?

Sao em lại khóc như ngày chị đi...?

Ở đây còn có vui gì!

Vườn dâu xa vắng, lối về chị xa.

Con đường sang xóm Trữ La,

Cách một ngày ngựa với ba ngày đò.

Lúc này em nghĩ mà lo

Cứ thương nhớ mãi mà cho hết đời!

Hôm qua có chuyến đò xuôi,

Toan về Hà Nội lại thôi không về.

Em trồng được một cây lê,

Hẹn bốn năm nữa thì về hái hoa.

Nhưng là vườn đất người ta,

Mình là khách trọ một và đêm thôi.

Sáng mai có lẽ em xuôi

Nếu không đãng trí và trời không mưa.

Nhưng mà khăn gói gió đưa

Lại về Hà Nội, thì chưa muốn về.

Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê,

Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông.

Ồ! Say thương nhớ vô cùng

Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?

Cô lái đò

Xuân đã đem mong nhớ trở về

Lòng cô lái ở bên sông kia.

Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,

Trên bến cùng ai đã nặng thề.

Nhưng rồi người khách tình xuân ấy,

Đi biệt không về với bến sông.

Đã mấy lần xuân trôi chảy mãi

Mấy lần cô lái mỏi mòn trông.

Xuân này đến nữa, đã ba xuân

Đốm lửa tình duyên tắt nguội dần.

Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi

Cô đành lỗi bước với tình quân.

Bỏ thuyền, bỏ lái bỏ dòng sông,

Cô lái đò kia đi lấy chồng.

Vắng bóng cô em từ dạo ấy,

Để buồn cho những khách sang sông.

Vu quy

Tháng chạp cho cải hoa vàng

Cho cam da đỏ, cho nàng vu quy

Nàng về mãi xứ bên kia

Cam thôi màu đỏ, bướm chê hoa vàng

Sáng nay sương suống đâỳ làng

Tưởng như khói pháo đưa nàng năm xưa

Nàng về kẻ đón người đưa

Tôi chờ gì nữa mà chưa giang hồ?

Sông Thương cách mấy lần đò

Chợ Hoàng họp mãi bao giờ cho tan!

Nàng thành thiếu phụ

Nàng thành thiếu phụ đã hai hôm

Tôi thuở nào đây mới lại hồn?

Tôi thuở nào đây quên được hận?

Buồn thì đến khóc, chết thì chôn!

Lỡ duyên

Than ôi nàng sắp lấy chồng

Sắp mang pháo đỏ rượu hồng tiễn tôi

Xe hoa sắp đón nàng rồi

Mang nàng về với cuộc đời chồng con

Riêng tôi sắp sửa đón buồn

Để mang tim héo, để hồn hết mơ

Nàng đi còn có bao giờ

Ngoảnh trông lại kẻ se tơ lỡ làng?

Pháo ơi, đừng nổ rộn ràng

Đừng phô sắc thắm, đừng làm ta say

Biết đâu chịu khổ thế này

Thà rằng đừng sống những ngày yêu đương

Bao giờ cho vơi cơn buồn

Cho tan thương nhớ, cho hồn thảnh thơi?

Bao giờ ráo lệ nàng ơi!

Để tìm duyên mới cho tôi hết buồn.

Nhầm(1)

Nhà tôi có một vườn dâu

Có giàn đỗ ván có ao cấy cần

Hoa đỗ ván nở mùa xuân

Lứa dâu tháng tháng, lứa cần năm năm

Em tôi là gái mười lăm

Quét sân, chạy chợ, chăn tằm sớm trưa

Thầy tôi dạy học chữ nho,

Dạy dăm ba đứa học trò loanh quanh,

Có gì tiếng cả nhà thanh,

Cơm ăn đủ bữa, áo lành đủ thay.

Còn tôi sống sót là may

Mẹ hiền mất sớm, giời đầy làm thơ.

Con tằm được mấy tiền tơ?

Chao ôi! Mà ước mà mơ lấy nàng!

Giầu sang kiếm chốn giầu sang

Vẫn tin tưởng chứ: Là nàng lấy tôi

Mấy khoa thi chót thầy ơi!

Thầy không thi đỗ để rồi làm quan

Để rồi lắm bạc nhiều vàng.

Để cho con lấy được nàng, thầy ơi!

Nàng mà làm dâu nhà tôi

Vườn dâu nó thẹn với đôi tay ngà

Ai thề như mới hôm qua:

"Lấy nhau không được chẳng thà chết đi!"

Mà thôi nhắc lại làm gì

Thế gian chán vạn kẻ thề có sao!

Nhà tôi không bán vườn đâu

Tháng hai giàn đỗ bắt đầu ra hoa

Năm nay tôi phải về nhà

Đợi xem giàn đỗ ra hoa có nhầm...

________________________________________

Cô Hàng Xóm by Nguyễn Bính

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn

Hai người sống giữa cô đơn

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi

Giá đừng có dậu mùng tơi

Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nạng

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhang..

Có con bướm trắng thường sang bên này

Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!

Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi ...

Chả bao giờ thấy nàng cười,

Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên

Mắt nàng đăm đắm trông lên..

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,

Tôi buồn tự hỏi : Hay tôi yêu nảng

- Không, từ ân ái lỡ làng

Tình tôi than lạnh, tro tàn làm sao ?

Tơ hong nàng chả cất vào

Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sạng

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng

Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong

Cái gì như thể nhớ mong

Nhớ nảng Không! Quyết là không nhớ nàng!

Vâng, từ ân ái lỡ làng

Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa .

Tầm tầm trời cứ đổ mưa

Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm

Cô đơn buồn lại thêm buồn

Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi ?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi!

Tơ không hong nữa, bướm lười không sang

Bên hiên vẫn vắng bóng nàng

Rưng rưng.. tôi gục xuống bàn rưng rưng..

Nhớ con bướm trắng lạ lùng!

Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nạng

Hỡi ơi! Bướm trắng, tơ vàng!

Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!

Đêm qua nàng đã chết rồi

Nghẹn ngào tôi khoc.. quả tôi yêu nạng

Hồn trinh còn ở trần giản

Nhập vào bướm trắng mà sang bên này.

Chân quê by Nguyễn Bính

Hôm qua em đi tỉnh về

Đợi em ở mãi con đê đầu làng

Khǎn nhung quần lĩnh rộn ràng

áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!

Nào đâu cái yếm lụa sồi?

Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?

Nào đâu cái áo tứ thân?

Cái khǎn mỏ quạ, cái quần nái đen?

Nói ra sợ mất lòng em

Van em em hãy giữ nguyên quê mùa

Như hôm em đi lễ chùa

Cứ ǎn mặc thế cho vừa lòng anh!

Hoa chanh nở giữa vườn chanh

Thầy u mình với chúng mình chân quê

Hôm qua em đi tỉnh về

Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều

Cô hái mơ by Nguyễn Bính

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi

Cô hái mơ by Nguyễn Bính

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi

Cô hái mơ by Nguyễn Bính

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi

Người hàng xóm by Nguyễn Bính

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn

Hai người sống giữa cô đơn

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có giậu mùng tơi

Thế nào tôi cũng sang chơi thǎm nàng

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng

Có con bướm trắng thường sang bên này...

Bướm ơi, bướm hãy vào đây

Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi

Chả bao giờ thấy nàng cười

Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên

Mắt nàng đǎm đắm trông lên

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi

Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?

Không, từ ân ái nhỡ nhàng

Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!

Tơ hong nàng chả cất vào

Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng

Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong

Cái gì như thể nhớ mong?

Nhớ nàng, không, quyết là không nhớ nàng

Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng

Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm giời cứ đổ mưa

Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!

Cô đơn buồn lại thêm buồn

Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi

Tơ không hong nữa, bướm lười không sang

Bên hiên vẫn vắng bóng nàng

Rưng rưng tôi gục xuống bàn... rưng rưng

Nhớ con bướm trắng lạ lùng

Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng

Hỡi ơi bướm trắng tơ vàng

Mau về mà chịu tang nàng đi thôi

Đêm qua nàng đã chết rồi

Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng

Hồn trinh còn ở trần gian

Nhập về bướm trắng mà sang bên này

Quê tôi by Nguyễn Bính

Quê tôi có gió bốn mùa

Có giǎng giữa tháng, có chùa quanh nǎm.

Chuông hôm, gió sớm, giǎng rằm:

Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi.

Tôi về đây, đã lâu rồi,

Nằm trong cô tịch nhớ người phồn hoa

Tóc tơ, mình liễu da ngà,

Một người càng nhớ, càng xa một người

Ngày trông mây trắng bay hoài,

Đêm mơ áo trắng bay dài nǎm canh

Lòng vàng lạc cánh chim xanh,

Lạc từ cái ý chung tình lạc đi.

Chẳng điên chẳng dại là gì.

Bổng dưng mà biệt mà li mọi người.

Chưa xa đã nhớ nhau rồi.

Nữa là hơn một tháng giời xa nhau.

Người đi nghỉ mát những đâu,

Đồ Sơn, Tam Đảo, nhà lầu xe hơi:

ở đây, tôi chỉ đợi giời

Mưa vàng một trận là tôi lên đường

Sông ngang, núi trái bất thường,

Buồng the chẳng xót dậm trường thì thôi

Mai ngày tôi bỏ quê tôi,

Bỏ giǎng, bỏ gió, chao ôi! bỏ chùa.

Đem thân đi với giang hồ,

Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh.

Quê hương chẳng nhớ cũng đành

Cũng xin dâng cả chân tình cho ai

Nǎm nǎm mây trắng bay hoài

Hồn tôi áo trắng tang dài đêm đêm

Tương tư by Nguyễn Bính

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,

Một người chín nhớ mười mong một người.

Gió mưa là bệnh của trời,

Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.

Hai thôn chung lại một làng,

Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?

Ngày qua ngày lại qua ngày,

Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.

Bảo rằng cách trở đò giang,

Không sang là chẳng đường sang đã đành;

Nhưng đây cách một đầu đình,

Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.

Tương tư thức mấy đêm rồi,

Biết cho ai biết, ai người biết cho.

Bao giờ bến mới gặp đò,

Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.

Nhà em có một giàn giầu,

Nhà anh có một hàng cau liên phòng.

Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,

Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?

Thơ xuân by Nguyễn Bính

Đây cả mùa xuân đã đến rồi

Từng nhà mở cửa đón vui tươi

Từng cô em bé so màu áo,

Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.

Và tựa hoa tươi cánh nở dần

Từng hàng thục nữ dậy thì xuân

Đường hương thao thức lòng quân tử

Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.

Từng gã thư sinh biếng chải đầu

Một mình mơ ước chuyện mai sau

Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng

Công chúa cài trâm thả tú cầu.

Có những ông già tóc bạc phơ

Rượu đào đôi chén bút đề thơ

Những bà tóc bạc hiền như phật

Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời

Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi

Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy

Một áng thơ đề nét chẳng phai.

Một con sông lạnh

Chén sầu nghiêng giữa tràng giang

Canh gà bên nớ giằng sang bên này

Khoan đàn, em hãy gắng say

Một đêm, chỉ một đêm nay thôi mà!

Chúng tôi người bến sông xa

Giang hồ một chuyến về qua xứ này.

Phiền em dăm bảy đường tay

Một con sông lạnh, vài dây tơ tằm.

... Rung rung ánh nến hoen vàng

Hơi men lắng xuống, tiếng đàn cao lên

Ồ, nàng chẳng phải là em

Tôi nghe vó ngựa hoà Phiên rõ ràng.

Đừng em! -quên đấy -thôi nàng!

Đất Hồ xa quá, nàng sang sao đành!

Trời ơi, Hán Đế vô tình

Tôi xin đốt cả kinh thành ấy đi...

Chưa say, em, đã say gì!

Chúng tôi còn uống, còn nghe em đàn.

... Rung rung ánh nến hoen vàng

Rồi đây nức nở muôn ngàn nhớ thương

Đôi dây như thể đôi đường

Em ơi, Hà Nội là phương hướng nào?

Đêm tàn chẳng có chiêm bao

Đêm tàn có mấy chùm sao cũng tàn

Chén sầu đổ ướt tràng giang

Canh gà bên nớ giằng sanh bên này

Lạy giời đừng sáng đêm nay

Đò quên cập bến, tôi say suốt đời.

Chiêu Quân lên ngựa mất rồi...

Huế 1941

Giả cách

Mới gặp là tôi yêu cô ngay,

Để mà thao thức suốt đêm nay,

Để mà thao thức qua đêm khác,

Và để xem chừng, để đắm say.

Xin phép cho mình được gọi em

(Gọi thầm như thế để cho quen)

"-Em, em! Em bé! Em tôi ạ!

Yêu lắm, yêu nhiều, yêu đến ghen!"

Cô ạ, lòng tôi đã tử thương

Tội nhiều bị biếm khỏi biên cương,

Xứ xuân, thời mộng, cho nên phải

Giả cách yêu cô để đỡ buồn!

Vì em

Vì em là một bài thơ

Vì em là một giấc mơ khôn cùng

Tôi xin ôm lấy vào lòng

Tôi xin giữ lấy trọn vòng thời gian

Tôi xin sung sướng vô vàn

Để ca ngợi, để mơ màng em luôn

Tôi xin dành một chiếc hôn

Đặt lên tất cả tâm hồn thơ ngây

Tôi xin dâng cả bàn tay

Nhẩn nhơ ràng buộc chuỗi ngày lơ thơ

Tôi xin kính cẩn vọng thờ

Thắp hương cầu nguyện bên bờ sông yêu

Nhưng đau lòng biết bao nhiêu!

Người tôi yêu chỉ biết yêu như người

Chỉ cho tôi những nụ cười

Chỉ cho được những lời ái ân

Bắt tôi dan díu lụy trần

Bắt tôi chiều chuộng tấm thân nõn nà

Bắt tôi sống giữa phồn hoa

Giữa nơi cát bụi nhưng mà than ôi!

Ngẩn ngơ đứng giữa chợ đời

Tôi tìm đâu thấy mảnh trời thần tiên

Tôi tìm đâu thấy Đào Nguyên

Hỡi chàng Lưu, chúng ta điên mất rồi

Còn lo ân ái với đời

Còn toan ân ái với người trần gian

Giấc mơ đến thế là tan

Bài thơ đến thế là tàn bài thơ

Tôi xin em chớ đợi chờ

Tôi còn theo đuổi giấc mơ khôn cùng

Oan nghiệt

Hôm nay bắt được thư Hà Nội

Cho biết tin Dung đã đẻ rồi

Giờ sửu, tháng ngâu, ngày nguyệt tận

Bao giờ tôi biết mặt con tôi?

Nào xem thử đoán tên con gái

Oanh, Yến, Đào, Trâm, Bích, Ngọc, Hồi?

Tôi biết vô tình Dung lại muốn

Con mình mang lấy nghiệp ăn chơi.

Ngọc nữ trót sinh vào tục lụy

Đời con rồi khổ đấy con ơi!

Mẹ con đeo đẳng nghề ca xướng

Nuôi được con sao, giời hỡi giời!

Mẹ con chỉ đợi hồng đôi má

Chỉ đợi chiều xuân kia thắm tươi

Hôn con một chiếc hay là khóc

Rồi gởi cho nhgười thiên hạ nuôi

Mẹ con nịt vú cho tròn lại

Chiều cái hoang đàng lũ khách chơi

Đời cha lưu lạc quê người mãi

Kiếp mẹ đêm đêm bán khóc cười

Có mẹ có cha mà đến nỗi

Miệng đời mai mỉa gái mồ côi

Vài ba năm nữa con khôn lớn

Uốn lưỡi làm sao tiếng "mẹ ơi"

Đời em xuống dốc tôi lên dốc

Nào có vui gì, khổ cả đôi

Sương chiều gió sớm bao đơn chiếc

Bướm lại ong qua mấy ngậm ngùi

Sắt son một chuyến giăng còn sáng

Tâm sự đôi dòng nước chảy xuôi

Cỏ bồng trở lại kinh kì được

Hoa đợi hay bay xứ khác rồi.

Vô khối ngọc trong the thắm đấy

Dung còn chung thủy nữa hay thôi?

Rồi có một đêm màn rủ thấp

Ngã vào tay một khách làng chơi.

Em có nghĩ rằng trong hắt hủi

Con mình trằn trọc cánh tay ai?

Em có nghĩ rằng trong quán trọ

Đầu tôi lại gối cánh tay tôi?

Cha mẹ đã không nuôi dạy được

Con là phận gái hạt mưa sa

Chân bùn tay lấm hay hài hán

Hay lại bình khang lại nguyệt hoa?

Cành đưa lá đón theo đời mẹ

Phách ngọt đàn hay tục xướng ca

Cha lo ngại lắm là con gái

Chẳng có bao giờ biết mặt cha

Con mười sáu bảy xuân đương độ

Cha bốn năm mươi chửa trót già

Cha buồn tiễn khách hơi thu quạnh

Con thẹn che đàn nửa mặt hoa

Chàng chàng thiếp thiếp vui bằng được

Bố bố con con chẳng nhận ra

Một lứa bên giời chung lận đận

Thương nhau cha soạn khúc Tì bà

áo xanh mà ướt vì đêm ấy

Tội nghiệp đời con, xấu hổ cha

"Khóm cúc tuôn đôi dòng lệ cũ

"Con thuyền buộc một mối tình nhà..."

Giờ đây cha khóc vì thương nhớ

Gửi vọng về con một chiếc hôn

Tiền cha không đủ hoàn lương mẹ(1)

Còn lấy đâu mà nuôi nấng con?

Thôi cha cầu chúc cho con gái

Mắt chớ lưu cầu môi chớ son

Càng tài sắc lắm càng oan nghiệp

"Bảy nổi ba chìm với nước non"

Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩ

Nghèo lắm con ơi! bạc lắm con!

Ở đây cha khóc mà thương nhớ

Đất Huế dầm mưa mấy tháng tròn...

Tình tôi

Tình tôi là giọt thuỷ ngân

Dù nghiền chẳng nát dù lăn vẫn tròn

Tình cô là đóa hoa đơn

Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn.

Lòng tôi rối những tơ đàn

Cao vời những ước đầy tràn những mơ

Lòng cô chẳng có dây tơ

Ước sao đến thấp mà mơ đến nghèo.

Hồn tôi giếng ngọt trong veo

Trăng thu trong vắt biển chiều trong xanh

Hồn cô cát bụi kinh thành

Đa đoan vó ngựa chung tình bánh xe.

Đoá hoa hồng

Thưa đây, một đoá hoa hồng

Và đây một án hương lòng hoang vu

Đầu bù trở lại kinh đô

Tơ vương chín mối sầu cho một lòng

Tình tôi như đóa hoa hồng

Ở mương oan trái trong lòng tịch liêu

Kinh đô cát bụi bay nhiều

Tìm đâu thấy được người yêu hoa hồng?

Đôi khuyên bạc

Làng bên vào đám tối nay chèo

Nàng thấy bà đi, tất tưởi theo.

Tằm tơ kéo được đôi khuyên bạc

Giấu giếm nay nàng mới dám đeo...

Nàng đẹp mà nàng lại có duyên

Trai thôn thầm liếc, liếc thầm khen.

Thấy họ nhìn mình, nàng quá thẹn

Níu bà về để... tháo đôi khuyên

Những bóng người trên sân ga

Những cuộc chia lìa khởi tự đây

Cây đàn sum họp đứt từng dây

Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc

Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.

Có lần tôi thấy hai cô gái

Áp má vào nhau khóc sụt sùi

Hai bóng chung lưng thành một bóng

"Đường về nhà chị chắc xa xôi?"

Có lần tôi thấy một người yêu

Tiễn một người yêu một buổi chiều

Ở một ga nào xa vắng lắm

Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu.

Hai người bạn cũ tiễn chân nhau

Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu

Họ giục nhau về ba bốn bận

Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.

Có lần tôi thấy vợ chồng ai

Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài

Chị mở khăn giầu anh thắt lại:

"Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi."

Có lần tôi thấy một bà già

Đưa tiễn con đi trấn ải xa

Tầu chạy lâu rồi bà vẫn đứng

Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

Có lần tôi thấy một người đi

Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì

Chân bước hững hờ theo bóng lẻ

Một mình làm cả cuộc phân li.

Những chiếc khăn màu thổn thức bay

Những bàn tay vẫy những bàn tay

Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt

Buồn ở đâu hơn ở chốn này?

Xuân về

Đã thấy xuân về với gió đông

Với trên màu má gái chưa chồng

Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm

Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong

Từng đàn con trẻ chạy xun xoe

Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe

Lá nõn nhành non ai tráng bạc

Gió về từng trận gió bay đi

Thong thả dân gian nghỉ việc đồng

Lúa thì con gái mượt như nhung

Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng

Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng

Trên đường cát mịn một đôi cô

Yếm đỏ khăn thâm trẩy hội chùa

Gậy trúc dắt bà già tóc bạc

Tay lần tràng hạt miệng nam mô.

Bướm nói điêu

Em thấy đời em trống trải nhiều

Vì đời em chả có ai yêu

Đời em là một vườn hoa nở

Bướm hẹn về, rồi bướm nói điêu...

Chức Nữ Ngưu Lang

Trên trời Chức Nữ với Ngưu Lang

Một dải sông Ngân lệ mấy hàng

Tản Đà

Sông Ngân nước chảy hững hờ

Ngưu Lang ngồi khóc bên bờ sông Ngân

Một năm gặp được mấy lần!

Anh khổ vô ngần Chức Nữ em ơi!

Đôi ta chẳng hợp lòng trời

Một dòng nước bạc ngăn đôi chung tình

Chẳng cho liền cánh liền cành

Đày em trên ấy, đọa anh dưới này.

Lạc loài đôi lứa thơ ngây

Một năm sống để một ngày gặp nhau.

Đôi ta có tội gì đâu

Cớ sao chim chẳng bắc cầu cho qua?

Có chăng tội với Trời già

Chẳng qua là tội đôi ta chung tình.

Dây oan mình buộc lấy mình

Con sông bất bình chảy mãi về xuôi...

Bao giờ Chức Nữ em ơi!

Cho giời nghĩ lại, cho giời quay đi!

Xuân xanh để lỗi một thì

Anh là bướm dại yêu gì được hoa!

Mênh mang một dải Ngân hà

Tình sao không phụ mà ra phụ tình!

Con tằm là lụy ba sinh

Mà em là lụy của anh muôn đời

Em là con gái nhà trời

Còn anh con cái nhà người thường dân

Yêu em có vạn có ngàn

Nhưng cha chẳng chứng cho bàn tay không!

Anh chưa tên chiếm bảng rồng

Lấy đâu xe bóng ngựa hồng vinh qui?

Cưới em bằng tấm tình si

Đò không chở thí, lấy gì sang sông?

Tên em anh khắc bên lòng

Bụi hồng vương lấy má hồng thương anh!

Vì cha chẳng đoái duyên mình

Anh đành sống để chung tình với em!

Đêm qua mới thực là đêm

Chân cứng đá mềm, Chức Nữ em ơi!

Bờ sông bên ấy gieo thoi

Sao em chẳng dệt một lời thơ anh?

Tơ trời mấy sợi mong manh

Biết anh có dệt nên hình gì không?

Một bờ sông, hai bờ sông

Một lòng! Anh dám hai lòng ở đâu!

Bao giờ cho hợp duyên nhau

Anh bắc nghìn cầu, Chức Nữ em ơi!

Thu rơi từng cánh

Mùa thu hoa cúc lại tàn

Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!

Người về để lạnh phòng không

Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương,

Có người cung nữ họ Vương

Lên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà.

Viếng hồn trinh nữ

Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh

Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ,

Tôi thấy quanh tôi và tất cả

Kinh thành Hà Nội quấn khăn sô.

Nước mắt chạy quanh, tình thắt lại,

Giờ đây tôi khóc một người về,

Giờ đây tôi thấy lòng cay đắng,

Như có ai mời chén biệt li.

Sáng nay vô số lá vàng rơi,

Người gái trinh kia đã chết rồi.

Có một chiếc xe màu trắng đục,

Hai con ngựa trắng bước hàng đôi.

Đem đi một chiếc quan tài trắng,

Và những vòng hoa trắng lạnh người

Theo bước những người khăn áo trắng,

khóc hồn trinh trắng mãi không thôi.

Để đưa nàng đến nghĩa trang này,

Nàng đến đây rồi ở lại đây,

Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ

Suốt đời tôi nhớ mãi hôm nay...

Sáng nay, sau một cơn mưa lớn.

Hà Nội bừng lên những nắng vàng.

Có những cô nàng trinh trắng lắm,

Buồn rầu theo vết bánh xe tang.

Từ nay xa cách mãi mà thôi,

Tìm thấy làm sao được bóng người

Vừa mới hôm nào còn thẹn thẹn,

Tay cầm sáp đỏ để lên môi.

Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ,

Nàng vừa may với gió đầu thu.

Gió thu còn lại bao nhiêu gió,

Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ!

Chắc hẳn những đêm như đêm qua,

Nàng còn say mộng ở chăn hoa.

-Chăn hoa ướp một trời xuân sắc

Đến tận tàn canh, rộn tiếng gà.

Chắc hẳn những đêm như đêm kia,

Nửa đêm lành lạnh gió thu về,

Nàng còn thao thức ôm cho chặt

Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê.

Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im,

Máu đào ngừng lại ở nơi tim.

Mẹ già xé vội khăn tang trắng

Quấn vội lên đầu mấy đứa em.

Người mẹ già kia tuổi đã nhiều,

Đã từng đau khổ biết bao nhiêu!

Mà nay lại khóc thêm lần nữa,

Nước mắt còn đâu buổi xế chiều?

Những đứa em kia chưa khóc ai,

Mà nay đã khóc một người rồi!

Mà nay trên những môi ngoan ấy,

Chả được bao giờ gọi: chị ơi!

Nàng đã qua đời để tối nay

Có chàng đi hứng gió heo may,

Bên hồ để mặc mưa rơi ướt,

Đếm mãi bâng quơ những dấu giày.

Người ấy hình như có biết nàng,

Có lần toan nói chuyện sang ngang,

Nhưng hồn nàng tựa con thuyền bé,

Đã cắm nghìn thu ở suối vàng.

Có gì vừa mất ở đâu đây?

Lòng thấy mềm như rượu quá say.

Hốt hoảng chàng tìm trong bóng tối

Bàn tay lại nắm phải bàn tay.

Chỉ một vài năm nữa, thế rồi

(Người ta thương nhớ có ngần thôi).

Người ta nhắc đến tên nàng để

Kể chuyện nàng, như kể chuyện vui.

Tôi với nàng đây không biết nhau

Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?

"Mới hay tự cổ bao người đẹp,

Chẳng hẹn trần gian đến bạc đầu".

Vài nét rừng

I.

Xanh cây xanh cỏ xanh đồi

Xanh rừng xanh núi da giời cũng xanh

Áo choàng cô Mán thanh thanh

Mắt xanh biêng biếc một mình tương tư

II.

Cô đồi ai nhuộm mà xanh?

Áo em ai nhuộm mà anh thấy chàm?

Da giời ai nhuộm mà lam?

Tình ta ai nhuộm ai làm cho phai?

III .

Đường rừng sỏi đỏ như son

Xe hàng một cỗ theo con ngựa gầy

Lối mòn leo đá luồn cây

Nhá nhem dừng lại quán này, mai xuôi.

IV.

Nhà em cách bốn quả đồi

Cách ba ngọn suối cách đôi cánh rừng

Nhà em xa cách quá chừng

Em van anh đấy, anh đừng yêu em!

Thơ xuân

Đây cả mùa xuân đã đến rồi

Từng nhà mở cửa đón vui tươi

Từng cô em bé so màu áo,

Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.

Và tựa hoa tươi cánh nở dần

Từng hàng thục nữ dậy thì xuân

Đường hương thao thức lòng quân tử

Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.

Từng gã thư sinh biếng chải đầu

Một mình mơ ước chuyện mai sau

Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng

Công chúa cài trâm thả tú cầu.

Có những ông già tóc bạc phơ

Rượu đào đôi chén bút đề thơ

Những bà tóc bạc hiền như phật

Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời

Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi

Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy

Một áng thơ đề nét chẳng phai.

Quan Trạng

Quan Trạng đi bốn lọng vàng

Cờ thêu tám lá qua làng trang nghiêm.

Mọi người hớn hở ra xem

Chỉ duy có một cô em chạnh buồn

Từ ngày cô chửa thành hôn

Từ ngày anh khoá hãy còn hàn vi...

Thế rồi vua mở khoa thi

Thế rồi quan Trạng vinh qui qua làng...

Giọt nến hồng

Giọt nến hồng gieo xuống án thư,

Ngoài nhà tiếng khách mỗi dần thưa.

Dì em khẽ ghé tai em dặn:

"Như thế... từ nay... cháu nhớ chưa?"

Chiều ấy dì em đã trở về

Mình em ở lại với buồng the,

Buồng the chăn gối nguyên mùi mới,

Đốt nến hồng lên lại tắt đi.

Chết nhỉ! Đêm nay ngủ với chồng,

Trời ơi! Gió lạnh! Gớm mùa đông...

Lặng yên níu áo dì em lại;

Ngủ nốt đêm nay có được không!

Tơ trắng

Tặng anh Tr.D

Tơ gạo phương xa tản mạn về,

Nắng về đồng lúa chín vàng hoe.

Một con diều giấy không ăn gió,

Õng ẹo chao mình xuống vệ đê.

Nàng đi trong nắng và trong gió,

Hương lúa thơm thơm vướng bước chân.

Tơ gạo lẳng lơ (hay bắt chước?)

Vương vào mái tóc, vướng vào khăn

Nàng dừng bước lại khẽ giơ tay,

Toan gỡ tơ ra trả gió bay.

Nàng nghĩ: "Vương chi tơ trắng nữa!

Tơ hồng ta sớm lỡ se dây".

Nhưng nàng lại nghĩ: "Tự ngày xưa...

Chôn chết yêu đương đến tận giờ,

Gặp gỡ hẳn duyên trời định trước,

Tội gì chẳng để tóc vương tơ!"

Tơ trắng vương trên mái tóc nàng,

Đưa nàng sang trọn bến đò ngang.

Yêu đương sống lại con người ấy

Lại thấy đời tươi tựa nắng vàng

Tì bà truyện

(Trích)

...Ngẩn ngơ bốn mắt trao nhìn

Đôi môi hé nụ cười duyên não nùng!

Bên ngoài mưa gió mùa đông

Lò hương đã nguội, sáp hồng thì vơi.

Màn the đôi cánh buông rồi

Chăn hương gối phấn một trời phấn hương

Mắt ngà men rượu yêu đương

Thái sinh dần rõ Ngũ Nương nõn nà.(1)

Tóc nhung viền suốt thân ngà

Nhuỵ hồng e ấp, tình hoa đầu mùa.

Rùng mình như nếm mơ chua

Cái tê tái muốn vỡ bờ hợp hoan.

Nóng sôi ý phượng tình loan

Hỡi ôi! bó sát đôi làn cánh tay!

Thèm mà nín, khát mà say

Xôn xang nhựa mạnh tuôn đầy búp tơ.

Mày cao đôi má chín nhừ

Tân nhân ứa lệ, hoen mờ mắt xanh.

Thoắt mà đêm đã tàn canúp

Sáng bong bóng cá, qua mành mưa bay

Nhành hoa tươi ngại ánh ngày

Tiếng gà ướt mượt, giọng đầy nước mưa.

Một trời quan tái

Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa

Lá rừng thu đổ, nắng sông tà

Chênh vênh quán rượu mờ sương khói

Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.

Tôi đi mãi mãi vào sơn cước

Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu

Lá úa kinh thành rơi ngập đất

Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau?

Có những mâm cau phủ lụa điều

Đi vào trong gió lạnh hiu hiu

Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!

Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.

Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa

Chiều nay say nhắp chén quan hà

Bao giờ cau được tươi màu lụa

Được đón em bằng xe kết hoa?

Thân em là liễu dạ em tơ

Mềm yếu bền chăng với đợi chờ?

Chua xót lòng tôi mơ ước mãi

Áo bào nguyệt bạch ngựa kim ô!

Tôi lạnh đầu sông giá ngọn nguồn

Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn

Chênh vênh bóng ngả sầu lau lách

Chiều ngái hương rừng lối nhạt son

Đã mấy năm rồi thương mến nhau

Em còn thơ dại biết chi đâu!

Đến nay ba bảy mai đương độ

Ai đánh em bằng giá ngọc châu?

Châu ngọc làm sao hái được nhiều

Tôi là thi sĩ của thương yêu

Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng?

Với những mâm cau phủ lụa điều?

Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay

Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy

Tôi uống cả em và uống cả

Một trời quan tái, mấy cho say!

Lạy trời cấm cửa rừng mai

Tháng mười nàng bỏ khăn tang,

Giờ đi cánh cửa lâu trang mở rồi.

Tú Uyên! Nàng Tú Uyên ơi!

Nàng còn nhớ đến con người ấy đâu!

Bao nhiêu xứ bướm qua lầu,

Nàng toan gieo quả kim cầu cho ai?

Lạy trời cấm cửa rừng mai,

Để nàng đan áo lấy vài mùa đông.

Trong triều thi cử vừa xong,

Trạng nguyên tôi đỗ kiệu hồng tôi sang.

Quả kim cầu ở tay nàng

Làm sao lại ở giữa bàn tay tôi...

Mưa

Nhá tối còn hơi rõ mặt người

Rào rào nghe rạng tiếng mưa rơi

Bước chân ngang ngõ đi vồi vội

Buồn ép vào đây ở với tôi?

Mưa thế mà to chảy nước sân

Giọt gianh dài xuống những dòng ngân

Từng con bong bóng lanh chanh nổi

Như mộng đời tôi vỡ vỡ dần.

Tối mịt không còn trông thấy mưa

Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa thưa

Trong hơi chăn ấm như hơi nắng

Ngủ chẳng về cho, ngủ giả vờ.

Mộng tan tành quá, đời tan tác

Hết cả thương em, cả nhớ nàng

Mưa cứ dẳng dai thì đến sáng

Vườn cam lại rụng ít hoa cam.

Sáng mai không có việc gì làm

Có việc ra vườn nhặt cánh cam

Rồi thắp hương lên làm Nguyệt lão

Se mùi thơm lại với mùi thơm.

Một đêm ly biệt

Còn đêm nay nữa mai đi,

Người xuôi thôi có mong gì gặp nhau,

Còn đêm nay nữa rồi sau,

Giang hồ ai biết ai đâu ai tìm?

Mịt mù tăm cá bóng chim,

Chim bay dặm thẳm cá tìm sóng khơi.

Con tàu ngược, con tàu xuôi,

Con tàu chẳng đợi chờ tôi bao giờ?

Đi không kẻ đợi người chờ,

Bọt bèo trôi dạt bến bờ nào đây?

Đường xa mòn mỏi gót dày,

Tấm thân góc bể chân mây lạng lùng.

Mắt xanh mờ mịt bụi hồng,

Người đi là một tấm lòng theo đi.

Đã bao lần khóc biệt li,

Khóc lần này nữa còn gì nữa đâu?

Từ đây nắng héo mưa nhàu.

Một từ đây, một mối sầu từ đây.

Chén li ca uống cho say,

Lệ Giang Châu thấm cho đầy áo xanh,

Đưa nhau không có trường đình

Lầu hồng lưu lại chút tình phân li.

Hẹn thầm nhau một đêm kia,

Con tàu dừng lại, người đi lại về.

Dù rằng...

Dù rằng một chữ cũng thơ

Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa

Dù rằng một cánh cũng hoa

Dù rằng một nửa cũng là trái tim

Dù không nói, dù lặng im,

Dù sao anh cũng thương đêm nhớ ngày.

Đêm cuối cùng

Hội làng mở giữa mùa thu

Giời cao gió cả giăng như ban ngày

Hội làng còn một đêm nay

Gặp em còn một lần này nữa thôi

Phường chèo đóng Nhị Độ Mai

Sao em lại đứng với người đi xem?

Mấy lần tôi muốn gọi em

Lớp Mai Sinh tiễn Hạnh Nguyên sang Hồ.

Tình tôi mở giữa mùa thu

Tình em lẳng lặng kín như buồng tằm.

Gửi cô Oanh

Cô em đương độ tuổi xuân tươi

Mái tóc đen kia buông quá dài

Mỗi độ cô cười hơi hé miệng

Mỉm cười vì chửa biết yêu ai.

Nhưng có hay đâu có một chàng

Một chàng thi sĩ ưa mơ màng

Nghèo khổ ở trên gian gác vắng

Duy giầu được một tấm yêu đương

Vì miệng cười kia hoá ngẩn ngơ

Yêu cô đem cả tấm lòng thơ

Vì cô ca ngợi nhưng mơ mộng

Chỉ là mơ mộng, chỉ là mơ...

Rồi như sông Nhuệ lạnh lùng trôi

Cô lạnh lùng đi chẳng trả lời

Những tiếng lòng chàng tha thiết gọi

Ở trên gác vắng, lạnh lùng ơi!...

Nhà cô thôn nữ

Vợ tôi chỉ thích quay tơ,

Chỉ quen kéo kén, chỉ ưa chăn tằm.

Vợ tôi dệt lụa quanh năm

Chỉ hiềm một nỗi không làm được thơ

Rõ rành điều nhặt, điều thưa,

Mình tôi thơ cũng đủ thừa thanh danh

Vợ tôi dệt lụa cho nhanh

Quay tơ cho nhẹn để lành áo tôi

Sang năm ra ở riêng rồi

Vợ tôi dệt lụa, tôi ngồi làm thơ.

Lụa may áo, bán còn thừa

Tôi đem thay giấy viết thơ chung tình.

Giăng câu này dưới mái gianh:

"Nhà cô thôn nữ, vợ anh học trò".

Diệu vợi

Một buổi giời đi đưa đám tang

Có người về ở Mộc Hoa trang

Người là một gã thi nhân đó

Tha thẩn đi chôn những mộng vàng.

Đêm nay ngồi khóc trong trăng lạnh

Trăng đắm chìm đi gió thở dài

Tôi nhớ đến người, ôi! diệu vợi

Ở lầu hoa ấy, trong rừng mai.

Lầu hoa từ ngày xưa tới nay

Ai biết hồn tôi đắm ở đây

Có những buổi chiều sương đổ xuống

Lá vàng đổ xuống như mưa bay.

Tôi tưởng rồi tôi quên được người

Nhưng mà nản lắm, Tú Uyên ơi!

Tôi vào sâu quá và xa quá!

Đường lụt sương mờ, lụt lá rơi...

Nghĩ đến mai kia rồi một buổi

Có ai đâu đó mối manh nàng

Ngoài trời có tiếng con chim lạ

Lệ nến thi nhau rỏ trắng bàn!

Dối lòng

Xé bao nhiêu lụa rồi,

Em không cười một miệng.

Đốt bao nhiêu lửa rồi,

Em không lên một tiếng

Lòng anh như lụa đây,

Tình anh như lửa đấy

Bao Tự ngày xưa em!

Nàng dễ chiều biết mấy!

Trên đường môi nho nhỏ

Trên màu môi hồng hồng,

Cái gì anh đã thấy.

Hình như là mùa đông?

Hương lầu hoa chìm chìm...

Cửa lầu hoa vẫn đóng

Có khác gì môi em!

Cơ hồ anh tuyệt vọng.

Có khác gì lòng em,

Cửa lầu hoa vẫn đóng.

Nghe hồn anh chìm chìm...

Nghe buồn anh rộng rộng

Một toán quân khát nước

Đương đi tìm rừng mơ,

Sao em không bắt chước

Nói dối như người xưa?

Anh dối lòng anh mãi

Rằng đây là rừng mơ.

Anh dối lòng mãi

Rằng em là Nàng Thơ.

Anh dối lòng anh mãi:

"Em sắp cười bây giờ!"

Nhặt nắng

Gửi CH

Cô gái nhà ai ở xóm Đông,

Sang đây một sớm nắng vàng trong,

Cùng hai cô bạn bên bờ giếng,

Nhặt nắng trong cây kể truyện lòng.

Tôi về dưỡng bệnh ở nơi đây,

Nhà trọ thân đơn tối lại ngày.

Từ buổi nhìn qua song cửa sổ,

Bệnh dường như khỏi, dạ như say.

Tôi ở thôn Đoài, cô thôn Đông,

Biết còn gặp gỡ được nhau không?

Cách hai bờ giếng nhưng xa cách.

Như kẻ đầu sông kẻ cuối sông.

Giếng cạn nên khôn thả lá vàng

Khôn nhờ gió sớm nhắn tin sang

Lá ơi và gió ơi! Tôi biết

Tình chửa chung đôi đã lỡ làng.

Cô chẳng bao giờ biết đến tôi,

Mà tôi dan díu mấy đêm rồi.

Mấy đêm dan díu người trong mộng.

Mộng tỉnh canh tàn châu lệ rơi.

Chòm hoa dâm bụt bên bờ giếng,

Nở đỏ như muôn mảnh lụa điều.

Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám.

Nhận là mình đã bắt đầu yêu.

Nhà trọ từ nay thêm bóng cô,

Nhưng tôi hồn mất tự bao giờ!

Tôi mong nhớ lắm, tôi mong mỏi

Một buổi nào đây chẳng hẹn hò

Cô lại sang đây, cô lại ngồi

Bên bờ giếng nhặt nắng vàng rơi.

Nắng vàng rơi mãi bên bờ giếng

Sao nắng vàng không hẹn một lời?

Tình có cho đi, chẳng có về.

Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe.

Cho nên từ đấy tôi ngơ ngẩn,

Làm những bài thơ lạc cả đề.

Mắt nhung

Bao năm đi giữa kinh thành

Bao năm lẻ bóng, lẻ hình, lẻ đôi.

Cả kinh thành có những ai?

Cả kinh thành có một người mắt nhung!

Người ơi cứu vớt tôi cùng

Dành đôi mắt đẹp cho lòng rất đơn

Tôi còn mơ ước gì hơn!

Hai tay người chắp phím đờn cho tôi

Phải chăng tôi đã yêu rồi?

Hồn xin qùi dưới mắt người từ đây

Đêm qua buồn quá tôi say

Đã mơ một giấc mơ đầy mắt nhung!

Lòng yêu đương

Yêu yêu yêu mãi thế này!

Tôi như một kẻ sa lầy trong yêu

Cao bao nhiêu thấp bấy nhiêu

Một hai ba bốn năm chiều rồi ... thôi.

Nơi này chán vạn hoa tươi

Để yên tôi hái đừng mời tôi lên

Một đi làm nở hoa sen

Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai

Hương thơm như thể hoa nhài

Những môi tô đậm làm phai hoa đào

Nõn nà như thể hoa cau

Thân hình yểu điệu ra màu hoa lan

Ai yêu như tôi yêu nàng

Họp nhau lại, họp thành làng cho xinh

Chung nhau dựng một trường đình

Thờ riêng một vị thần linh là nàng.

Trường huyện

Học trò trường huyện ngày năm ấy

Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ

Những buổi học về không có nón

Đội đầu chung một lá sen tơ

Lá sen vương vấn hương sen ngát

Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ

Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc

Theo về tận cửa mới tan mơ

Em đi phố huyện tiêu điều lắm

Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi

Mà đến hôm nay anh mới biết

Tình ta như chuyện bướm xưa thôi

Người hàng xóm

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn

Hai người sống giữa cô đơn

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có giậu mùng tơi

Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng

Có con bướm trắng thường sang bên này...

Bướm ơi, bướm hãy vào đây

Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi

Chả bao giờ thấy nàng cười

Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên

Mắt nàng đăm đắm trông lên

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi

Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?

Không, từ ân ái nhỡ nhàng

Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!

Tơ hong nàng chả cất vào

Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng

Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong

Cái gì như thể nhớ mong?

Nhớ nàng, không, quyết là không nhớ nàng

Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng

Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm giời cứ đổ mưa

Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!

Cô đơn buồn lại thêm buồn

Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi

Tơ không hong nữa, bướm lười không sang

Bên hiên vẫn vắng bóng nàng

Rưng rưng tôi gục xuống bàn... rưng rưng

Nhớ con bướm trắng lạ lùng

Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng

Hỡi ơi bướm trắng tơ vàng

Mau về mà chịu tang nàng đi thôi

Đêm qua nàng đã chết rồi

Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng

Hồn trinh còn ở trần gian

Nhập về bướm trắng mà sang bên này

Cuối tháng ba

Tháng ba trời nắng mới chang chang

Tu hú vừa kêu, vải đã vàng

Hoa gạo tàn đi, cho sắc đỏ

Nhập vào sắc đỏ của hoa xoan.

Mặt hồ vừa đúc khối tiền sen

Bươm bướm đông như đám rước đèn

Ở bãi cỏ non mà lộng gió

Bắt đầu có những cánh diều lên.

Khoá hội chùa Hương đã đóng rồi,

Hội đền Hùng nữa, đám thôn tôi

Thôn tôi vào đám hai ngày chẵn

Chỉ có chèo không, nhưng cũng vui

Mọi làng đặt mã lễ kì yên

Mũ với hình nhân, ngựa với thuyền

Cho khỏi bà Nàng đi rắc đậu

Quan ôn bắt lính khổ dân hiền

Đường lên chợ tỉnh, xa tăm tắp...

Nắng mới ôi chao, cát bụi mù

Các chị trong làng đi bán lụa

Giắt đầu từng nắm lá hương nhu.

Tất cả mùa xuân rộn rã đi

Xa xôi người có nhớ thương gì?

Sông xưa chảy mãi làm đôi ngả

Ta biết xuân nhau có một thì!

Cô hái mơ

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.

Cái quạt

Cái quạt mười tám cái nan

Anh phất vào đấy muôn vàn nhớ nhung

Gió sông, gió núi, gió rừng

Anh niệm thần chú thì ngừng lại đây.

Gió Nam Bắc, gió Đông Tây

Hãy hầu công chúa thâu ngày, thâu đêm

Em ơi công chúa là em

Anh là quan trạng đi xem hoa về

Trên giời có vẩy tê tê

Đôi bên ước thề duyên hãy tròn duyên

Quạt này trạng để làm tin

Đêm nay khép mở tình duyên với nàng.

Bến mơ

Bến mơ thuyền đậu, dưới thuyền mơ.

Tôi đã mơ màng chuyện tóc tơ.

Bỏ dở khăn thêu, nàng lẳng lặng

Đến xem chàng nối mấy vần thơ.

Bỗng nàng sung sướng vỗ tay reo,

-Thi sĩ, chồng em, anh đáng yêu!

Những vận thơ anh huyền ảo quá!

Và thiêng liêngquá! Và cao siêu!

Chàng ngước nhìn nàng trong luyến ái:

-Mình ơi! mình nối hộ thơ, mình!

-Em chả nối thơ đâu đấy nhé!

Suốt đời em chỉ muốn hôn anh.

Một chiếc, một chiếc lại một chiếc,

Má chàng in có vạn đôi môi.

Chàng cười như nấc đi từng lúc:

- Anh lạy cô mình, anh xin thôi!

Chờ nhau

Láng giềng đã đỏ đèn đâu?

Chờ em ăn giập miếng giầu, em sang!...

Đôi ta cùng ở một làng

Cùng chung một ngõ vội vàng chi anh?

Em nghe họ nói mong manh

Hình như họ biết chúng mình với nhau...

Ai làm cả gió đắt cau

Mấy hôm sương muối cho giầu đỏ non?

Hôn nhau lần cuối

Cầm tay anh kẽ nói:

-Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối,

Em về đi, anh đi...

Rồi một hai ba năm

Danh thành anh trở lại

Với em anh chăn tằm

Với em anh dệt vải

Ta sẽ là vợ chồng

Sẽ yêu nhau mãi mãi

Sẽ se sợi chỉ hồng

Sẽ hát ca ân ái.

Anh và em sẽ sống

Trong một mái nhà tranh

Lấy trúc thưa làm cổng

Lấy tơ liễu làm mành

Nghe lời anh em hỡi!

Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối

Em về đi, anh đi...

Qua nhà

Cái ngày cô chưa có chồng

Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa

Lối này lắm bưởi nhiều hoa...

(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)

Một hôm thấy cô cười cười

Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng

Biết đâu, ồ chả nói chòng:

"Làng mình khối đứa phải lòng mình đây!"

Một năm đến lắm là ngày

Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.

Từ ngày cô đi lấy chồng

Gớm sao có một quãng đồng mà xa

Bờ rào cây bưởi không hoa

Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo.

Lợn không nuôi, đặc ao bèo

Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn

Giếng thơi mưa ngập nước tràn

Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều.

Gái xuân

Em như cô gái hãy còn xuân

Trong trắng thân chưa lấm bụi trần,

Xuân đến, xuân đi, hoa mận nở.

Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.

Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng.

Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng

Đôi tám xuân đi trên mái tóc.

Đêm xuân cô ngủ có buồn không?

Nhạc xuân

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Xuân đã sang đò nhớ cố nhân

Người ở bên kia sông cách trở

Có về Chiêm Quốc như Huyền Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Phơi phới mưa xa nhớ cố nhân

Phận gái ví theo lề ép uổng

Đã về Chiêm Quốc như Huyền Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Lăng lắc đường xa nhớ cố nhân

Nay đã vội quên tình nghĩa cũ

Mà về Chiêm Quốc như Huyền Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Một cánh đào rơi nhớ cố nhân

Cung nữ như hoa vườn Thượng Uyển

Ai về Chiêm Quốc với Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Rượu uống say rồi nhớ cố nhân

Đã có yêu nhau là đến thế

Đừng về Chiêm Quốc nhé Huyền Trân!

Đừng về Chiêm Quốc nhé Huyền Trân

Ta viết thơ này gửi cố nhân

Năm mới tháng giêng mồng một tết

Còn nguyên vẹn cả một mùa xuân.

Nàng Tú Uyên

Tú Uyên ơi!

Cả một mùa mai trắng rụng rồi.

Cả một mùa sen đang nở rộ,

Bốn mùa trở lại một thân tôi.

Tôi xuôi ngược mãi bến sông nàng,

Quên cả thời gian, cả thế gian.

Có một đêm kia trời nổi gió,

Bến không đèn đóm để tôi sang.

Rồi đã nhiều đêm, đã lắm đêm,

Bến nàng toan trẩy khách không quen.

Riêng tôi thuyền bé con thuyền bé,

Cắm mãi sào đây đợi gió yên.

Thư lá vàng

Ngồi trên bến gió chờ nàng

Lá đưa thuyền lá vàng sang bến nào?

Bờ sông thấp, nước sông cao

Lá thuyền này đã trôi vào bến anh

Vớt lên, thả xuống sao đành

Anh gửi cho mình giữ lấy mình ơi!

Nàng đẩy một chiếc lá rơi

Không, không, không phải, giấy trời thư anh.

Gửi cố nhân

Mưa dầm gió bấc cố nhân ơi!

Áo rét nàng đan lỡ hẹn rồi

Sông lạnh khi nàng ra giũ lụa

Vớt giùm trong nước lấy hồn tôi.

Nuôi bướm

Tặng Vương Ý Nhi

Cả mùa xuân thắm đã trôi đi

Giếng ngọc, hương sen muốn dậy thì

Sực nhớ lời xưa tôi có hẹn

Một bài thơ mới để dâng Nhi.

Tôi đến thăm Nhi giữa nắng hồng

Với bài thơ mới sắp làm xong

Nỡ nào Nhi lại đi xa vắng

Bình lạnh hoa tươi, tôi nhớ nhung.

Thiếu một vần thôi đủ dở dang

Tay ai giăng mắc hộ dây đàn?

Đường sang xứ ấy nhiều hoa lắm

Nhi bắt cho tôi chiếc bướm vàng.

Tay áo giang hồ tôi sẽ nuôi

Bướm vàng như thể đứa con côi

Nơi nào xa vắng Nhi, tôi hỏi,

Nó nói: "Cô Nhi đã bắt tôi".

Mấy tiếng đơn sơ ấy đủ rồi,

Đủ là thơ mới của lòng tôi,

Có ai điên dại như tôi nhỉ?

Nuôi bướm làm con để nhớ người!

Người con gái ở lầu hoa

Nhà nàng ở gốc cây mai trắng,

Trên xóm mai vàng dưới đế kinh.

Có một buổi chiều qua lối ấy,

Tôi về dệt mãi mộng ba sinh.

Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng.

Hồn tôi là cả một lời van.

Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!

Ai có yêu đương chả vội vàng?

Tôi rót hồn tôi xuống đã nhiều,

Hồn tôi còn có được bao nhiêu?

Tôi đi sợ cả lời tôi nói,

Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu.

Nàng có bao giờ nghĩ đến không?

Không, nàng đan áo suốt mùa đông,

Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa,

Nàng chả nhìn cho, đến não nùng!

Tôi mỉa mai tôi, oán trách tôi

Làm sao tôi lại cứ câm lời?

Thì trăm con gái, nghìn con gái

Nàng cũng là người con gái thôi.

Có một nghìn đêm tôi chiêm bao,

Ba đêm nay khóc với mưa rào,

Đêm nay mắt đỏ rồi, mưa tạnh,

Tôi khóc âm thầm dưới bóng sao.

Nàng ở lầu hoa ở đệm bông,

Có đêm nào nghĩ đến tôi không?

Không không, chả có đêm nào cả,

Chả có đêm nào hé cánh song...

Quê tôi

Gửi người Hà Nội

Quê tôi có gió bốn mùa

Có giăng giữa tháng, có chùa quanh năm.

Chuông hôm, gió sớm, giăng rằm:

Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi.

Tôi về đây, đã lâu rồi,

Nằm trong cô tịch nhớ người phồn hoa

Tóc tơ, mình liễu da ngà,

Một người càng nhớ, càng xa một người

Ngày trông mây trắng bay hoài,

Đêm mơ áo trắng bay dài năm canh

Lòng vàng lạc cánh chim xanh,

Lạc từ cái ý chung tình lạc đi.

Chẳng điên chẳng dại là gì.

Bổng dưng mà biệt mà li mọi người.

Chưa xa đã nhớ nhau rồi.

Nữa là hơn một tháng giời xa nhau.

Người đi nghỉ mát những đâu,

Đồ Sơn, Tam Đảo, nhà lầu xe hơi:

Ở đây, tôi chỉ đợi giời

Mưa vàng một trận là tôi lên đường

Sông ngang, núi trái bất thường,

Buồng the chẳng xót dậm trường thì thôi

Mai ngày tôi bỏ quê tôi,

Bỏ giăng, bỏ gió, chao ôi! bỏ chùa.

Đem thân đi với giang hồ,

Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh.

Quê hương chẳng nhớ cũng đành

Cũng xin dâng cả chân tình cho ai

Năm năm mây trắng bay hoài

Hồn tôi áo trắng tang dài đêm đêm.

Trời trở gió

Lá tre rơi xuống đều đều

Cổng làng buông xuống, mưa chiều đổ nhanh

Sân mòn lớp lớp rêu xanh

Le te đàn vịt chạy quanh cửa chuồng

Mấy chiều vắng bặt hơi chuông

Sư bà khuyên giáo thập phương chửa về

Một mình nói, một mình nghe

Ông đồ gấp lịch: "Ngày kia tiểu hàn"

Cô Thơ gái đẹp nhất làng

Nghe trời trở gió may quàng áo bông

Lạnh rồi sắp sửa mùa đông

Người ta sắp sửa lấy chồng hay chưa?

Vội vàng chi mấy cô Thơ

Áo bông tuy ấm nhưng chưa bằng chồng

Tôi cầu trời mất mùa đông

Cố nhân xa lắm, áo bông rách rồi.

Ghen

Cô nhân tình bé của tôi ơi!

Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười

Những lúc có tôi, và mắt chỉ

Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,

Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi,

Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,

Đừng tắm chiều nay biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa.

Mà cô thường xức, chẳng bay xa

Chẳng làm ngây ngất người qua lại,

Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh

Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.

Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp

Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,

Đừng làm ẩm áo khách chưa quen

Chân cô in vết trên đường bụi,

Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,

Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,

Và nghĩa là cô là tất cả,

Cô, là tất cả của riêng tôi.

Hoa với rượu

Thấy rét u tôi bọc lại mền

Cô hàng cất rượu ủ thêm men

Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ

Say cả tư mùa cho khách quen

Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi

Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi

Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ

Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi

Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà

Người ta bắt chước chị người ta!

Ra vườn nhặt những hoa cam rụng

Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.

Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy

Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau

Hí hửng bảo nhau: "Thơm đấy chứ

Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!"

Một tối nhà Nhi có giỗ thầy

Chị Nhi cho uống rượu cay cay

Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa

Mắt đỏ lên rồi chếnh choáng say

Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài

Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai

Chị Nhi cứ chế làm sao ấy

Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười

Chị Nhi thường nói với u tôi:

"Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi"

U tôi cười đáp ngay như thật:

"Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!"

Thuở ấy làm sao thật thái bình

Trai hiền bạn với gái đồng trinh

Đời say men rượu thơm hoa rụng

Tràn những thơ ngây ngập cảm tình

Ấy thế mà rồi cách biệt nhau

Nhà Nhi không biết dọn đi đâu

Mình tôi trời bắt làm thi sĩ

Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu

Bỏ lại vườn cam bỏ mái gianh

Tôi đi dan díu với kinh thành

Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới

Chuốc mãi men say rượu ái tình

Rượu ái tình kia là thuốc độc

Vườn trần theo bướm phấn hương bay

Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc

Hoa hết thơm rồi, rượu hết cay

Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu

Ba bốn năm rồi năm sáu năm

Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại

Men nồng gạo nếp nước hoa cam

Xa lắm rồi Nhi, Muộn lắm rồi

Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!

Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ

Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi

Chắc ở nơi nào dưới mái gianh

Chị em Nhi vẫn sống yên lành

Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán

Hồn vẫn trong mà mộng vẫn trinh

Ngày xưa còn bé Nhi còn đẹp

Huống nữa giờ Nhi đã đến thì

Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ

Cho người thiên hạ phải say Nhi.

Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?

Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?

Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ

Vườn có giồng cam có nở hoa?

Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng

Thực ra có phải thế này không

Chị Nhi đã lấy chồng năm trước

Nhi đến năm sau lại lấy chồng?

Ước gì trên bước đường lưu lạc

Một buổi chiều nào lạnh gió mưa

Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ

Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa

Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó

Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu

Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại

Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau

Tôi kể: "U tôi đã mất rồi

Cửa nhà còn có một mình tôi..."

Nhi rằng: "ngày trước u thường nói

Hai đứa mình trông đến đẹp đôi...".

Chị em mới lấy chồng năm trước

Chồng chị giồng cam ở mé sông

Em ở mình đây nhà trống trải

Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông..."

Như truyện Tương Như và Trác Thị

Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng

Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng

Tôi với em Nhi kết vợ chồng

Rượu cất kì ngon men ủ khéo

Say người thiên hạ lại say nhau

Chiều chiều hai đứa sang thăm chị

Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu

Chao ơi! là mộng hay là thực?

Là thực hay là mộng bấy lâu?

Hai đứa sống bằng hoa với rượu

Sống vào trời đất, sống cho nhau

Nhưng mộng mà thôi mộng mất thôi

Hoa thừa rượu ế ấy tình tôi

Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng

Gặp lại nhau chi, muộn mất rồi.

Thời trước

Sáng giăng chia nửa vườn chè

Một gian nhà nhỏ đi về có nhau

Vì tằm tôi phải chạy dâu

Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay

Chồng tôi thi đỗ khoa này

Bõ công đèn sách từ ngày lấy tôi

Kẻo không rồi chúng bạn cười

Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.

Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa

"Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng"

Một quan là sáu trăm đồng

Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.

Chồng tôi cưỡi ngựa vinh qui

Hai bên có lính hầu đi dẹp đường.

Tôi ra đón tận gốc bàng

Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem.

Đêm nay mới thật là đêm

Ai đem giăng giãi lên trên vườn chè.

Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ

Em thử quay xem được mấy vòng

Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ

Em thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nói

Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên

Từ đấy về đây xa quá đỗi

Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi

Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi

Thoi ạ làm sao thoi lại cứ

Đi về giăng mắc để trêu tôi ?

Hôm qua chim khách đậu trên cành

Kêu mãi làm em cứ tưởng anh

Nội nhật hôm qua về tới bến

Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề

Anh muôn quán trọ, em thâm khuê

May còn hơn được ai sương phụ

Là nhớ người đi có thể về

Đàn tôi

Đàn tôi đứt hết dây rồi

Không người nối hộ, không người thay cho

Rì rào những buổi gieo mưa

Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm

Có cô lối xóm hàng năm

Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ

Năm nay biết đến bao giờ

Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng?

Tơ cô óng chuốt mịn màng

Sang xin một ít cho đàn có dây

Đàn tôi đứt hết dây rồi

Không người nối hộ, không người thay cho

Rì rào những buổi gieo mưa

Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm

Có cô lối xóm hàng năm

Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ

Năm nay biết đến bao giờ

Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng?

Tơ cô óng chuốt mịn màng

Sang xin một ít cho đàn có dây

Truyện cổ tích

Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm

Kén nhân tài mở Điệp lang khoa

Vua không lấy trạng, vua thề thế

Con bướm vàng tuyền đậu Thảm hoa.

Vua liền gọi gả con gái yêu

Nàng đẹp như em, chả nói điêu

Vua nuông hai vợ chồng phò mã

Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều.

Một hôm hai vợ chồng quan Thám

Mê mải xem hoa lạc lối về

Vợ khóc: "Mình ơi! Em hãi lắm!"

Trời chiều lạc lối tới vườn lê.

Vườn đầy hoa trắng như em ấy

Bỗng một bà tiên hiển hiện ra

Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại!

Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa.

Bà thấy vợ chồng con bướm dại

Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê

Đến bên âu yếm bà thương hại:

"Ý hẳn hai con lạc lối về?

"Đây về nước Bướm đường thì xa

"Về tạm nhà ta ngủ với ta

"Có đủ chăn thêu cùng gối gấm

"Có nhiều bánh ngọt ướt hương hoa...

Đêm ấy chăn êm và gối êm

Vợ chồng ăn bánh với bà tiên

Ăn xong thoắt chốc liền thay lốt

Chồng hoá làm anh, vợ hoá em.

Chuông ngọ

Lạy chúa con xin chúa một giờ

Mười hai giờ ngọ của tình xưa

Chúng con hai đứa Uyên và Bính

Thường hẹn hò nhau mỗi buổi trưa.

Khi bóng cây xanh trước ngõ tròn

Là giờ hắn sẽ nhớ thương con

Con nhìn ảnh chúa rồi con khóc

Trăm thảm nghìn thương mắt mỏi mòn

Chuông ngọ, từng hồi chuông ngọ đổ

Từng hồi chuông ngọ đổ chơi vơi.

Con nghe chuông đổ rồi con khóc,

Cứu rỗi linh hồn con chúa ơi!

Cái hôm hắn bước lên xe cưới.

Khóc lả người đi chúa biết không?

Chúng con ngoại đạo hay ngoan đạo

Vẫn biết và tin có "Chúa lòng"!

Nguyễn Bính-Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ

Em thử quay xem được mấy vòng

Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ

Em thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nói

Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên

Từ đấy về đây xa quá đỗi

Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi

Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi

Thoi ạ làm sao thoi lại cứ

Đi về giăng mắc để trêu tôi ?

Hôm qua chim khách đậu trên cành

Kêu mãi làm em cứ tưởng anh

Nội nhật hôm qua về tới bến

Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề

Anh muôn quán trọ, em thâm khuê

May còn được hơn ai sương phụ

Là nhớ người đi có thể về.

đọc trên điện thoại di động

các bình luận

chia sẻ điều này

email this

báo cáo lạm dụng

________________________________________

tags

binh

nguyen

tho

Vũng nước

Hồn tôi như vũng nước đầy

Em như cữ nắng bảy ngày chưa thôi

Nắng đưa vũng nước lên giời

Làm mây lơ lửng để rồi làm mưa

Vũng khô năm đợi mười chờ

Mưa sang xứ khác. Ai ngờ hồn tôi.

Hương cố nhân

Thuở trước loài hoa chửa biết cười

Vô tình con bướm trắng sang chơi

Khác nào tôi đã sang chơi đấy

Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi.

Từ đấy loài hoa mới biết cười

Cũng như nàng mới biết yêu tôi

Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm

Quả quyết yêu hoa đến trọn đời.

Ai dạy nàng yêu ? Có phải là

Nào ngờ hư đến thế là hoa!

Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm

Từ bướm xuân xanh đến bướm già.

Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần

Có người đi giữa xứ mùa xuân

Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn

Ý hẳn đi tìm Hương cố nhân.

Cây bàng cuối thu

Thu đi trên những cành bàng

Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi.

Hôm qua đã rụng một rồi

Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn

Hôm nay lá thấy tôi buồn

Lìa cành theo gió lá luồn qua song.

Hai tay ôm lá vào lòng

Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây!

Quạnh hiu như tấm thân này

Lại âm thầm sống những ngày gió mưa...

Giấc mơ anh lái đò

Năm xưa chở chiếc thuyền này

Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều

Để tôi mơ mãi mơ nhiều

"Tước đay xe võng nhuộm điều ta đi

"Từng bừng vua mở khoa thi

"Tôi đỗ quan trạng vinh qui về làng

"Võng anh đi trước võng nàng

"Cả hai chiếc võng cùng sang một đò".

Đồn rằng đám cưới cô to

Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu

Nhà gái ăn chín nghìn cau

Tiền cheo tiền cưới chừng đâu chín nghìn...

Lang thang tôi dạm bán thuyền

Có người giả chín quan tiền lại thôi!

Buông sào cho nước sông trôi

Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ.

Có người con gái đang tơ

Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay

Sao cô không gọi sáng ngày?

Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ

Con sông nó có hai bờ

Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà...

Hết bướm vàng

Anh trồng cả thảy hai vườn cải

Tháng chạp hoa non nở cánh vàng

Lũ bướm láng giềng đang khát nhuỵ

Mách cùng gió sớm rủ rê sang.

Qua giậu tầm xuân thấy bướm nhiều

Bướm vàng vàng quá, bướm yêu yêu

Em sang bắt bướm vườn anh mãi

Quên cả làng Ngang động trống chèo.

Cách có một hôm em chẳng sang

Hôm nay rã đám ở làng Ngang

Hôm nay vườn cải hoa tàn hết

Em hỡi từ nay hết bướm vàng!

Năm nay vườn cải nở hoa vàng

Bướm lại sang mà em chẳng sang

Thui thủi một mình em bắt bướm

Trống chèo thưa thớt đám làng Ngang.

Em đã sang ngang với một người

Anh còn trồng cải nữa hay thôi?

Đêm qua mơ thấy hai con bướm

Khép cánh tình chung ở giữa trời.

Giối giăng

Sum họp đôi ta chốc bấy lâu

Tình tôi với mợ tưởng cùng nhau

Trăm năm đầu bạc duyên còn thắm,

Tôi có ngờ đâu đến thế đâu!

Liệu tôi không sống đến ngày mai

Mợ có thương tôi lấy một vài,

Ở lại nuôi con khôn lớn đã

Ôm cầm tôi dám tiếc thuyền ai...

Mợ còn trẻ lắm, mới hai mươi,

Ở vậy sao cho trót một đời?

Tang tóc ba năm cho phải phép

Miễn sao thiên hạ khỏi chê cười.

Để con ở lại, chọn ai người

Phải lứa vừa đôi mợ sánh đôi.

Con mợ, con tôi tôi chả muốn

Vào làm con cái của nhà ai.

Cũng chẳng hay gì gái chính chuyên,

Mợ đừng thề thế, ngộ tôi thiêng...

Lẻ loi khôn giữ điều khôn dại,

Khôn dại chờ khi lấp ván thiên.

Mợ để tôi đi, mợ nín đi!

Còn sao được nữa khóc mà chi!

Bao nhiêu đau khổ, ngần này tuổi

Chết cũng không non yểu nỗi gì!

Con nó đâu rồi, bế lại đây

Cho tôi nhìn nó một vài giây

Trước khi nhắm mắt tôi thừa biết

Đời nó sau này hẳn đắng cay...

Hà Nội

Ba mươi sáu phố phường

Hà nội ba mươi sáu phố phường,

Lòng chàng có để một tơ vương.

Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,

Góp lại đường đi: vạn dặm đường.

Nhà ấy hình như có mặt trời,

Có rừng có suối có hoa tươi,

Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm,

Không, có gì đâu! Có một người.

Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:

-Có nên qua đấy nữa hay không?

Không nên qua đấy, nên qua đấy?

Không, nhớ làm sao! qua, mất công.

Có một chiều kia anh chàng si

Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi,

-Hai bên hàng phố hình như họ...

Đi mãi đi hoài có nghĩa chi!

Đem bao hi vọng lúa ra đi,

Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.

Lòng mỗi lần đi lần bão táp,

Mỗi lần là một cuộc phân li.

Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi,

Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:

-Hờ hững làm sao! Mê đắm quá!

Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi, trời!

Chao ơi! Yêu có ông trời cản!

Yêu có ông trời khoá được chân!

Chàng lại đi về qua phố ấy,

Mấy mười lần nữa và vân vân.

Chàng đi đi mãi, đi đi mãi,

Đến một chiều kia, đến một chiều

Phố ấy đỏ bừng lên: xác pháo.

Yêu là như thế! Thế là yêu!

Hà Nội ba mươi sáu phố phường,

Lòng chàng đã dứt một tơ vương,

Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,

-Có một người đi giữa đám tang.

Giả cách

Mới gặp là tôi yêu cô ngay,

Để mà thao thức suốt đêm nay,

Để mà thao thức qua đêm khác,

Và để xem chừng, để đắm say.

Xin phép cho mình được gọi em

(Gọi thầm như thế để cho quen)

"-Em, em! Em bé! Em tôi ạ!

Yêu lắm, yêu nhiều, yêu đến ghen!"

Cô ạ, lòng tôi đã tử thương

Tội nhiều bị biếm khỏi biên cương,

Xứ xuân, thời mộng, cho nên phải

Giả cách yêu cô để đỡ buồn!

Tâm hồn tôi

Tâm hồn tôi là bình rượu nhỏ

Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh

Không xua tay nhưng nàng đã vô tình

Hắt li rượu hồn tôi qua cửa sổ

Rượu xuân

Cao tay nâng chén rượu hồng

Mừng em: Em sắp lấy chồng xuân nay.

Uống đi. Em uống cho say

Để trong mơ sống những ngày xuân qua.

Đây tình duyên của đôi ta

Đến đây là...đến đây là... là thôi!

Em đi dệt mộng cùng người

Lẻ loi chỉ một góc trời riêng anh.

Mai tàn

Hoa mai trắng xóa dưới chân đồi,

Theo gió xuân đưa rụng tả tơi...

Nàng hỡi! Xuân nay nàng có nhớ

Xuân xưa ai nhặt cánh hoa mai?

Gói lại, thân đưa đến tận nàng.

Nàng ơi! Nay những cánh mai tàn.

Nhặt trên đồi nọ, trong khi đó

Nhắn bảo: "tình duyên tôi lỡ làng"

Ai đi tha thiết vời giầu sang

Chỉ thắm se rồi lại dở dang...

Thôi nhé! Từ nay tôi chả dám

Ngửa tay xin một trái tim vàng

Của người đẹp nữa! Vì người đẹp

Đâu muốn tim vàng ở mái tranh!

Với cảnh ngựa xe, hài hán ấy,

Lòng ai riêng bạc, mắt ai xanh.

Ngày đó, ta đi... một buổi chiều,

Ta đi theo đuổi mộng cao siêu

Quên hình ảnh cũ, quên tình cũ,

Lơ đãng như người chửa biết yêu.

Đã mấy năm quên hận cũ rồi,

Chiều này dừng bước ở chân đồi,

Thấy hoa mai trắng, lòng ta nhớ...

Đốm lửa tinh duyên dậy sáng ngời.

Ta ngồi xuốn đó nhặt hoa mai.

Hoa nhặt bây giờ để tặng ai?

Lòng đã không mong yêu dấu nữa

Hay gì tô lại bức tranh phai!

Lòng nào dám tưởng

Mẹ em như bóng nắng chiều

Sống được bao nhiêu biết bấy nhiêu

Em em còn trẻ người non dạ

Há lỡ theo anh, lỡ bỏ liều?

Lấy ai nuôi mẹ, dạy em thơ?

Anh có thương em hãy cố chờ

Chưa trọn đạo con, tròn nghĩa chị

Lòng nào dám tưởng tới duyên tơ?

Nhỡ nhàng

Công tôi xe chỉ vót nan

Phất diều mướn gió nơi nàng thả chơi

Nỡ nào tắt gió nàng ơi!

Cho diều tôi xuống, cho tôi nhỡ nhàng

Nàng đi lấy chồng

Hôm nay ăn hỏi tưng bừng

Ngày mai thì cưới, độ chừng ngày kia

Nàng cùng chồng mới nàng về

Rồi cùng chồng mới nàng đi theo chồng

Tôi về dạm vợ là xong

Vợ người làng, vợ xóm Đông quê mùa

Vợ tôi không đợi, không chờ

Không nhan sắc lắm, không thơ mộng gì

Lấy tôi bởi đã đến thì

Lấy tôi không phải bởi vì yêu tôi

Hôm nay tôi lấy vợ rồi

Từ đây tôi sẽ là người bỏ đi

Pháo ơi, mày nổ làm gì?

Biến ra tất cả pháo xì cho tao!

Tôi còn nhớ lắm

Tôi còn gì nữa là tôi!

Thuyền quyên nàng vẫn là người thuyền quyên.

Mùa xuân ấy nàng se duyên

Có đình đổi kiệu, có đèn giăng hoa.

Tóc tôi để bạc cho già

Đời tôi để rụng cho là đời tôi.

Còn nên nói nữa hay thôi

Gặp nhau một chuyến đò rồi quên nhau.

Tưởng rằng bền, ngỡ rằng lâu

Lửa giầu sang đốt cháy cầu tơ duyên.

Mong chi chắp lại cho liền?

Chín mươi oan khổ đầy lên xứ lòng.

Lều tranh tất cả than hồng

Một trang gió lạnh, mấy dòng thơ mưa

Hỏi rằng tôi đã quên chưa

Tôi còn nhớ lắm và thưa: rất buồn!

Bao nhiêu đau khổ của trần gian

trời đã dành riêng để tặng nàng

Nàng đẹp, đẹp từ hai khoé mắt,

Làm mờ những ánh ngọc trân châu

Làm phai ánh nước hồ thu thắm,

Làm nhạt bao nhiêu ánh nhiệm màu.

Một cười héo cả trǎm hoa nở,

Say cả non sông, đắm cả giời.

Đuổi cả mối sầu muôn vạn kiếp.

Bẽ bàng tất cả những màu tươi.

Ô kìa! dòng suối Thiên Thai chảy

Đâu thấy hoa đào với dáng tiên.

Chả phải đó là dòng suối tóc,

Nàng buồn gương lược vẫn chưa quen.

Tả sao được một thời xuân sắc.

Từ thuở xuân non má chớm hồng,

Từ thuở vườn đào mơ đuổi bướm.

Xếp thuyền thả khắp mặt ao trong.

Rồi một ngày qua, một tháng qua.

Một nǎm qua nữa, tuổi mười ba,

Bên hoa thấy bướm không buồn đuổi,

Chỉ mải mê nhìn bướm ủ hoa.

Ngày tháng trôi xuôi, tuổi lớn dần.

Nàng cười trong nắng: cả trời xuân

Lòng thơ hồi hộp khi môi thắm,

Hôn vụng hoa tươi có một lần.

Một lần hôm ấy, trước hoa tươi

Nàng thấy trong gương bóng một người,

Ai đẹp? Hay là tiên lạc lối?

Không, nàng!... Nàng đẹp đấy mà thôi!

Chim qua buổi sớm khuyên nàng học

Bướm dạy nàng thêu, gió dạy đàn

Con bé tài hoa... chim nhắn bướm

Gió chuyền lời bướm xuống nhân gian

Từ ấy, cửa ngoài tin bắn sẻ,

Rộn ràng xe ngựa,mối manh đưa.

Bao nhiêu xe ngựa về không cả,

Tơ đó nàng còn dệt giấc mơ...

Nhưng mùa đông ấy, sau xe cưới,

Pháo đỏ giǎng dây thắm trước lầu

Chú rể vui mừng châm lửa đốt

Đốt tan mộng đẹp của cô dâu.

Trước tài sắc ấy, người chồng ấy

Không cảm, không yêu, chẳng hiểu gì

Nàng biết từ đây đường hạnh phúc

Của nàng ngày một ngắn dần đi.

Nàng có ngờ đâu đến nỗi này

Lỡ làng chôn hết tuổi thơ ngây.

Sống trong buồn tẻ, trong đau khổ,

Với mảnh hồn đơn của những ngày.

Mắt đầy ngấn lệ, lời đầy lệ

Mỗi buổi thu sang gió lạnh nhiều

Tình rụng tự mùa thôi rụng lá

Biết tìm đâu phấn hương yêu.

Bỗng một ngày hè hoa phượng thắm,

Nở đầy trong lá phượng xanh tươi.

Trải dài thắm đỏ con đường trắng,

Nàng thấy đi trên thảm một người.

Người ấy, bụi hồng phong nếp áo

Đi theo tiếng gọi của vinh quang

Nhưng nay dừng bước trên hoa rụng,

Người thấy đâu đây một nhỡ nhàng.

Liền đem chắp lại cánh muôn hoa,

Tô lại màu hoa bị xoá mờ.

Rồi lại vì nàng hàn lại vết

Thương lòng đã giết giấc mơ xưa.

E ấp chung nâng chén rượu hồng

Mỉm cười quyến luyến ghé môi chung.

Rượu hồng đẫm những màu ân ái,

Những vị say sưa ấm cõi lòng.

Nhưng bỗng tự nhiên lòng giá lại,

Nhìn nhau qua mắt lệ, than ôi.

Rượu hồng pha lệ, pha chua chát,

Uống cạn làm sao, muộn mất rồi.

"Nǎm ấy sang sông lỡ chuyến đò,

Đò đâỳ gió lớn sóng sông to.

Mười hai bến nước xa lǎng lắc,

Lầm tự ngày xưa, lỡ đến giờ.

"Tôi biết tình tôi đã lỡ rồi

Tình ta đành chỉ thế này thôi

Thương tôi, mình hiểu cho tôi nhé

Mà chỉ riêng tôi mới hiểu tôi.

"Tôi tiễn mình trên bến nước này

Mình đi, tôi trở lại chia tay;

Tôi về nán sống trong mong đợi

Cái phút vinh quang của một ngày.

"Hôm nay đã cuối thu rồi lạnh

Nàng hãy mang theo bóng dáng tôi

Cho ấm lòng mình khi lỡ bước

Mưa phùn trên quán trọ xa xôi".

Người ấy đi rồi ... Nàng trở lại

Hờ hai mắt đọng một u sầu.

Buồng hương hoa héo mùa thu hắt

Qua lá mành tương đã lạt màu.

Bao nhiêu ân ái thế là thôi.

Là bấy nhiêu oan nghiệt, hỡi giời.

Nghẹt dưới bàn tay thần định mệnh,

Nàng đương dệt tấm hận muôn đời.

Rắc bướm lên hoa

Ai đem rắc bướm lên hoa

Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?

Ai đem nhuộm lá cho vàng?

Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?

Cầu nguyện

Nàng hãy vui đi, dẫu một ngày

Dẫu phần ba phút, góc tư giây

Dẫu trong thoáng mắt nhìn như chớp

Cũng đủ cho nàng quên đắng cay.

Nàng đừng nên tưởng tôi không biết

Những nỗi yêu thương những oán sầu.

Tràn ngập những đêm đầy nước mắt

Những ngày đầy hận của nàng đâu!

Một mình

Người có đôi, ta rất một mình

Phong trần đâu dám mắt ai xanh

Đêm nay giăng rụng về bên ấy

Gác trọ còn nguyên gió thất tình

Vâng

Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn?

Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn?

Làm sao tôi cứ tương tư mãi,

Người đã cùng tôi phụ rất tròn?

Thì ra chỉ có thế mà thôi?

Yêu đấy? không yêu đấy, để rồi,

Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác,

Dệt từng tấm mộng để dâng ai.

Khuyên mãi son cho chữ "ái tình"!

Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh.

Có người, đêm ấy, khoe chồng mới:

"Em chửa yêu ai, mới có mình"

Có người trong gió rét mùa đông

Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng,

Còn bảo: "Đường len đan vụng quá!

Lần đầu đan áo kiểu đàn ông".

Vâng, chính là cô chửa yêu ai,

Lần đầu đan áo kiểu con trai.

Tôi về thu cả ba đông lại,

Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời!

Dòng dư lệ

Tặng T.T.KH

Cho tôi ép nốt dòng dư lệ

Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên

T.T.KH

Gió đưa xác lá về đường

Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời

Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi,

Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.

Một ngàn năm, một vạn năm,

Con tằm vẫn khiếp con tằm vương tơ.

Tặng người gọi một dòng thơ

Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua?

Đường về Thanh Hoá bao xa

Bao giờ ra nhớ rủ ta với, Chàng!

Bảo rằng quan chẳng cho sang

Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ!

Vườn Thanh qua đấy năm xưa

Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời

Quanh lò sưởi ấm, bên tôi,

Bên người lão bộc đương ngồi quay tơ

Tuổi nàng năm ấy còn thơ

Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai.

(Rồi đây bao gió bụi đời,

Tôi quên sao được con người vườn Thanh)

Lạnh lùng canh lại sang canh,

Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ.

Bởi sinh lạc kiếp giang hồ,

Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường.

Thu sang rồi lại thu sang

Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi?

Bao nhiêu vật đổi sao dời?

Đường bao dặm thẳm! Hỡi người bốn phương!

Trọ bao nhiêu quán bên đường,

Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa.

Cô nàng năm ấy quay tơ.

(Tôi quên sao được!) Hẳn chưa lấy chồng.

Một hôm lòng lại nhủ lòng:

Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh.

Rồi tôi len lén một mình,

Ra đi với một tấm tình hay hay.

Đường mòn tràn ngập bông may,

Gió heo báo trước một ngày thu sang.

Dừng chân trước cửa nhà nàng.

Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau.

Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu.

Lá rơi lả tả bên lầu như mưa...

Chợt người lão bộc năm xưa,

Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà

Một hai xin phép ông già,

Trọ nhờ đêm ấy, nữa là hai đêm.

Ông già nể khách người quen.

Ngậm ngùi kể lại một thiên "hận tình"

Rồi ông kết: (giọng bất bình)

"Trời cay nghiệp thế cho đành! Thưa ông.

Cô tôi nhạt cả môi hồng,

Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ.

Đâu còn sống lại trong mơ,

Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu?

Buồng the sầu sớm thương chiều.

Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi.

Tơ duyên đến thế là thôi!

Thế là uổng cả một đời tài hoa.

Đêm đêm bên cạnh chồng già,

Và bên cạnh bóng người xa hiện về..."

Rùng mình tôi lại gạt đi:

"Già ơi! Thảm lắm! Kể chi dài dòng?

Cháu từ mắc số long đong,

Yêu đương chìm tận đáy lòng đã lâu.

Đau thương qua mấy nhịp cầu,

Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người!

"Dối già một chút mà thôi,

nghe lời già kể cháu mười đêm luôn

Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn,

Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!"

Truyện xưa hồ lãng quên rồi,

Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh.

Bao nhiêu oan khổ vì tình,

Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa?

Phải chăng? Mình có nên ngờ,

Rằng người nǎm ngoái bây giờ là đây?

Thôi nàng ở lại

Tặng C.N.Q

Hoa đào từng cánh rơi như tưới

Xuống mặt sân rêu những giọt buồn,

Như những tim tình tan vỡ ấy,

Nhện già giăng mắc sợi tơ đờn.

Nàng đến thăm tôi một buổi chiều,

Những mong chắp nối lại tơ yêu.

Nhưng tôi không dám, tôi không thể...

Chắp nối bao nhiêu khó bấy nhiêu!

Nàng hỡi tôi không thể dối nàng,

Dối tôi mà lại nói yêu đương.

Tôi giờ như một người tang tóc

Chả dám cùng ai dệt mộng vàng.

Nàng hãy vì tôi đoạn một lời:

"Từ nay nàng đã hết yêu tôi,

Từ nay ta sẽ xa nhau mãi

Và sẽ quên nhau đến trọn đời."

Nàng hãy đi xây lại cuộc đời

Rồi đây ai nhắc đến tên tôi

Và ai có hỏi: "là ai nhỉ?"

Nàng lạnh lùng cho: "Chả biết ai! "

Tôi sẽ đi đây, tôi sẽ quên

Trọn đời làm một kẻ vô duyên

Trọn đời làm một thân cô lữ

Ở mọi đường xa, ở mọi miền...

Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?

Bắt bóng chim sa tận cuối giời?

Có lẽ ngày mai thuyền ngược sớm

Thôi nàng ở lại để... quên tôi.

Em với anh

Lòng em như quán bán hàng

Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi.

Lòng anh như mảng bè trôi

Chỉ về một bến chỉ xuôi một chiều.

Lòng anh như biển sóng cồn

Chứa muôn con nước nghìn con sông dài

Lòng em như thể lá khoai

Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu

Lòng anh như hoa hướng dương

Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời.

Lòng em như cái con thoi

Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành!

Thư cho chị

Viết cho chị cánh thư này,

Một đêm lữ thứ, em say rượu cần.

Nhớ người cách một mùa xuân,

Hình như người đã một lần sang sông.

Ồ! Say! thương nhớ vô cùng,

Rượu say lệ ướt khăn hồng chị ơi!

Làm sao giấc ngủ không dài?

Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?

Làm sao em sống như thừa?

Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau.

Kể từ hai đứa thôi nhau.

Em thường chẳng có đêm nào không say.

Sao em đơn chiếc thế này?

Sao em lại khóc như ngày chị đi...?

Ở đây còn có vui gì!

Vườn dâu xa vắng, lối về chị xa.

Con đường sang xóm Trữ La,

Cách một ngày ngựa với ba ngày đò.

Lúc này em nghĩ mà lo

Cứ thương nhớ mãi mà cho hết đời!

Hôm qua có chuyến đò xuôi,

Toan về Hà Nội lại thôi không về.

Em trồng được một cây lê,

Hẹn bốn năm nữa thì về hái hoa.

Nhưng là vườn đất người ta,

Mình là khách trọ một và đêm thôi.

Sáng mai có lẽ em xuôi

Nếu không đãng trí và trời không mưa.

Nhưng mà khăn gói gió đưa

Lại về Hà Nội, thì chưa muốn về.

Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê,

Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông.

Ồ! Say thương nhớ vô cùng

Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?

Cô lái đò

Xuân đã đem mong nhớ trở về

Lòng cô lái ở bên sông kia.

Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,

Trên bến cùng ai đã nặng thề.

Nhưng rồi người khách tình xuân ấy,

Đi biệt không về với bến sông.

Đã mấy lần xuân trôi chảy mãi

Mấy lần cô lái mỏi mòn trông.

Xuân này đến nữa, đã ba xuân

Đốm lửa tình duyên tắt nguội dần.

Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi

Cô đành lỗi bước với tình quân.

Bỏ thuyền, bỏ lái bỏ dòng sông,

Cô lái đò kia đi lấy chồng.

Vắng bóng cô em từ dạo ấy,

Để buồn cho những khách sang sông.

Vu quy

Tháng chạp cho cải hoa vàng

Cho cam da đỏ, cho nàng vu quy

Nàng về mãi xứ bên kia

Cam thôi màu đỏ, bướm chê hoa vàng

Sáng nay sương suống đâỳ làng

Tưởng như khói pháo đưa nàng năm xưa

Nàng về kẻ đón người đưa

Tôi chờ gì nữa mà chưa giang hồ?

Sông Thương cách mấy lần đò

Chợ Hoàng họp mãi bao giờ cho tan!

Nàng thành thiếu phụ

Nàng thành thiếu phụ đã hai hôm

Tôi thuở nào đây mới lại hồn?

Tôi thuở nào đây quên được hận?

Buồn thì đến khóc, chết thì chôn!

Lỡ duyên

Than ôi nàng sắp lấy chồng

Sắp mang pháo đỏ rượu hồng tiễn tôi

Xe hoa sắp đón nàng rồi

Mang nàng về với cuộc đời chồng con

Riêng tôi sắp sửa đón buồn

Để mang tim héo, để hồn hết mơ

Nàng đi còn có bao giờ

Ngoảnh trông lại kẻ se tơ lỡ làng?

Pháo ơi, đừng nổ rộn ràng

Đừng phô sắc thắm, đừng làm ta say

Biết đâu chịu khổ thế này

Thà rằng đừng sống những ngày yêu đương

Bao giờ cho vơi cơn buồn

Cho tan thương nhớ, cho hồn thảnh thơi?

Bao giờ ráo lệ nàng ơi!

Để tìm duyên mới cho tôi hết buồn.

Nhầm(1)

Nhà tôi có một vườn dâu

Có giàn đỗ ván có ao cấy cần

Hoa đỗ ván nở mùa xuân

Lứa dâu tháng tháng, lứa cần năm năm

Em tôi là gái mười lăm

Quét sân, chạy chợ, chăn tằm sớm trưa

Thầy tôi dạy học chữ nho,

Dạy dăm ba đứa học trò loanh quanh,

Có gì tiếng cả nhà thanh,

Cơm ăn đủ bữa, áo lành đủ thay.

Còn tôi sống sót là may

Mẹ hiền mất sớm, giời đầy làm thơ.

Con tằm được mấy tiền tơ?

Chao ôi! Mà ước mà mơ lấy nàng!

Giầu sang kiếm chốn giầu sang

Vẫn tin tưởng chứ: Là nàng lấy tôi

Mấy khoa thi chót thầy ơi!

Thầy không thi đỗ để rồi làm quan

Để rồi lắm bạc nhiều vàng.

Để cho con lấy được nàng, thầy ơi!

Nàng mà làm dâu nhà tôi

Vườn dâu nó thẹn với đôi tay ngà

Ai thề như mới hôm qua:

"Lấy nhau không được chẳng thà chết đi!"

Mà thôi nhắc lại làm gì

Thế gian chán vạn kẻ thề có sao!

Nhà tôi không bán vườn đâu

Tháng hai giàn đỗ bắt đầu ra hoa

Năm nay tôi phải về nhà

Đợi xem giàn đỗ ra hoa có nhầm...

________________________________________

Cô Hàng Xóm by Nguyễn Bính

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn

Hai người sống giữa cô đơn

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi

Giá đừng có dậu mùng tơi

Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nạng

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhang..

Có con bướm trắng thường sang bên này

Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!

Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi ...

Chả bao giờ thấy nàng cười,

Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên

Mắt nàng đăm đắm trông lên..

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,

Tôi buồn tự hỏi : Hay tôi yêu nảng

- Không, từ ân ái lỡ làng

Tình tôi than lạnh, tro tàn làm sao ?

Tơ hong nàng chả cất vào

Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sạng

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng

Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong

Cái gì như thể nhớ mong

Nhớ nảng Không! Quyết là không nhớ nàng!

Vâng, từ ân ái lỡ làng

Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa .

Tầm tầm trời cứ đổ mưa

Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm

Cô đơn buồn lại thêm buồn

Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi ?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi!

Tơ không hong nữa, bướm lười không sang

Bên hiên vẫn vắng bóng nàng

Rưng rưng.. tôi gục xuống bàn rưng rưng..

Nhớ con bướm trắng lạ lùng!

Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nạng

Hỡi ơi! Bướm trắng, tơ vàng!

Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!

Đêm qua nàng đã chết rồi

Nghẹn ngào tôi khoc.. quả tôi yêu nạng

Hồn trinh còn ở trần giản

Nhập vào bướm trắng mà sang bên này.

Chân quê by Nguyễn Bính

Hôm qua em đi tỉnh về

Đợi em ở mãi con đê đầu làng

Khǎn nhung quần lĩnh rộn ràng

áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!

Nào đâu cái yếm lụa sồi?

Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?

Nào đâu cái áo tứ thân?

Cái khǎn mỏ quạ, cái quần nái đen?

Nói ra sợ mất lòng em

Van em em hãy giữ nguyên quê mùa

Như hôm em đi lễ chùa

Cứ ǎn mặc thế cho vừa lòng anh!

Hoa chanh nở giữa vườn chanh

Thầy u mình với chúng mình chân quê

Hôm qua em đi tỉnh về

Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều

Cô hái mơ by Nguyễn Bính

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi

Cô hái mơ by Nguyễn Bính

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi

Cô hái mơ by Nguyễn Bính

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi

Người hàng xóm by Nguyễn Bính

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn

Hai người sống giữa cô đơn

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có giậu mùng tơi

Thế nào tôi cũng sang chơi thǎm nàng

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng

Có con bướm trắng thường sang bên này...

Bướm ơi, bướm hãy vào đây

Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi

Chả bao giờ thấy nàng cười

Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên

Mắt nàng đǎm đắm trông lên

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi

Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?

Không, từ ân ái nhỡ nhàng

Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!

Tơ hong nàng chả cất vào

Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng

Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong

Cái gì như thể nhớ mong?

Nhớ nàng, không, quyết là không nhớ nàng

Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng

Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm giời cứ đổ mưa

Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!

Cô đơn buồn lại thêm buồn

Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi

Tơ không hong nữa, bướm lười không sang

Bên hiên vẫn vắng bóng nàng

Rưng rưng tôi gục xuống bàn... rưng rưng

Nhớ con bướm trắng lạ lùng

Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng

Hỡi ơi bướm trắng tơ vàng

Mau về mà chịu tang nàng đi thôi

Đêm qua nàng đã chết rồi

Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng

Hồn trinh còn ở trần gian

Nhập về bướm trắng mà sang bên này

Quê tôi by Nguyễn Bính

Quê tôi có gió bốn mùa

Có giǎng giữa tháng, có chùa quanh nǎm.

Chuông hôm, gió sớm, giǎng rằm:

Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi.

Tôi về đây, đã lâu rồi,

Nằm trong cô tịch nhớ người phồn hoa

Tóc tơ, mình liễu da ngà,

Một người càng nhớ, càng xa một người

Ngày trông mây trắng bay hoài,

Đêm mơ áo trắng bay dài nǎm canh

Lòng vàng lạc cánh chim xanh,

Lạc từ cái ý chung tình lạc đi.

Chẳng điên chẳng dại là gì.

Bổng dưng mà biệt mà li mọi người.

Chưa xa đã nhớ nhau rồi.

Nữa là hơn một tháng giời xa nhau.

Người đi nghỉ mát những đâu,

Đồ Sơn, Tam Đảo, nhà lầu xe hơi:

ở đây, tôi chỉ đợi giời

Mưa vàng một trận là tôi lên đường

Sông ngang, núi trái bất thường,

Buồng the chẳng xót dậm trường thì thôi

Mai ngày tôi bỏ quê tôi,

Bỏ giǎng, bỏ gió, chao ôi! bỏ chùa.

Đem thân đi với giang hồ,

Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh.

Quê hương chẳng nhớ cũng đành

Cũng xin dâng cả chân tình cho ai

Nǎm nǎm mây trắng bay hoài

Hồn tôi áo trắng tang dài đêm đêm

Tương tư by Nguyễn Bính

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,

Một người chín nhớ mười mong một người.

Gió mưa là bệnh của trời,

Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.

Hai thôn chung lại một làng,

Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?

Ngày qua ngày lại qua ngày,

Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.

Bảo rằng cách trở đò giang,

Không sang là chẳng đường sang đã đành;

Nhưng đây cách một đầu đình,

Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.

Tương tư thức mấy đêm rồi,

Biết cho ai biết, ai người biết cho.

Bao giờ bến mới gặp đò,

Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.

Nhà em có một giàn giầu,

Nhà anh có một hàng cau liên phòng.

Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,

Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?

Thơ xuân by Nguyễn Bính

Đây cả mùa xuân đã đến rồi

Từng nhà mở cửa đón vui tươi

Từng cô em bé so màu áo,

Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.

Và tựa hoa tươi cánh nở dần

Từng hàng thục nữ dậy thì xuân

Đường hương thao thức lòng quân tử

Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.

Từng gã thư sinh biếng chải đầu

Một mình mơ ước chuyện mai sau

Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng

Công chúa cài trâm thả tú cầu.

Có những ông già tóc bạc phơ

Rượu đào đôi chén bút đề thơ

Những bà tóc bạc hiền như phật

Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời

Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi

Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy

Một áng thơ đề nét chẳng phai.

Một con sông lạnh

Chén sầu nghiêng giữa tràng giang

Canh gà bên nớ giằng sang bên này

Khoan đàn, em hãy gắng say

Một đêm, chỉ một đêm nay thôi mà!

Chúng tôi người bến sông xa

Giang hồ một chuyến về qua xứ này.

Phiền em dăm bảy đường tay

Một con sông lạnh, vài dây tơ tằm.

... Rung rung ánh nến hoen vàng

Hơi men lắng xuống, tiếng đàn cao lên

Ồ, nàng chẳng phải là em

Tôi nghe vó ngựa hoà Phiên rõ ràng.

Đừng em! -quên đấy -thôi nàng!

Đất Hồ xa quá, nàng sang sao đành!

Trời ơi, Hán Đế vô tình

Tôi xin đốt cả kinh thành ấy đi...

Chưa say, em, đã say gì!

Chúng tôi còn uống, còn nghe em đàn.

... Rung rung ánh nến hoen vàng

Rồi đây nức nở muôn ngàn nhớ thương

Đôi dây như thể đôi đường

Em ơi, Hà Nội là phương hướng nào?

Đêm tàn chẳng có chiêm bao

Đêm tàn có mấy chùm sao cũng tàn

Chén sầu đổ ướt tràng giang

Canh gà bên nớ giằng sanh bên này

Lạy giời đừng sáng đêm nay

Đò quên cập bến, tôi say suốt đời.

Chiêu Quân lên ngựa mất rồi...

Huế 1941

Giả cách

Mới gặp là tôi yêu cô ngay,

Để mà thao thức suốt đêm nay,

Để mà thao thức qua đêm khác,

Và để xem chừng, để đắm say.

Xin phép cho mình được gọi em

(Gọi thầm như thế để cho quen)

"-Em, em! Em bé! Em tôi ạ!

Yêu lắm, yêu nhiều, yêu đến ghen!"

Cô ạ, lòng tôi đã tử thương

Tội nhiều bị biếm khỏi biên cương,

Xứ xuân, thời mộng, cho nên phải

Giả cách yêu cô để đỡ buồn!

Vì em

Vì em là một bài thơ

Vì em là một giấc mơ khôn cùng

Tôi xin ôm lấy vào lòng

Tôi xin giữ lấy trọn vòng thời gian

Tôi xin sung sướng vô vàn

Để ca ngợi, để mơ màng em luôn

Tôi xin dành một chiếc hôn

Đặt lên tất cả tâm hồn thơ ngây

Tôi xin dâng cả bàn tay

Nhẩn nhơ ràng buộc chuỗi ngày lơ thơ

Tôi xin kính cẩn vọng thờ

Thắp hương cầu nguyện bên bờ sông yêu

Nhưng đau lòng biết bao nhiêu!

Người tôi yêu chỉ biết yêu như người

Chỉ cho tôi những nụ cười

Chỉ cho được những lời ái ân

Bắt tôi dan díu lụy trần

Bắt tôi chiều chuộng tấm thân nõn nà

Bắt tôi sống giữa phồn hoa

Giữa nơi cát bụi nhưng mà than ôi!

Ngẩn ngơ đứng giữa chợ đời

Tôi tìm đâu thấy mảnh trời thần tiên

Tôi tìm đâu thấy Đào Nguyên

Hỡi chàng Lưu, chúng ta điên mất rồi

Còn lo ân ái với đời

Còn toan ân ái với người trần gian

Giấc mơ đến thế là tan

Bài thơ đến thế là tàn bài thơ

Tôi xin em chớ đợi chờ

Tôi còn theo đuổi giấc mơ khôn cùng

Oan nghiệt

Hôm nay bắt được thư Hà Nội

Cho biết tin Dung đã đẻ rồi

Giờ sửu, tháng ngâu, ngày nguyệt tận

Bao giờ tôi biết mặt con tôi?

Nào xem thử đoán tên con gái

Oanh, Yến, Đào, Trâm, Bích, Ngọc, Hồi?

Tôi biết vô tình Dung lại muốn

Con mình mang lấy nghiệp ăn chơi.

Ngọc nữ trót sinh vào tục lụy

Đời con rồi khổ đấy con ơi!

Mẹ con đeo đẳng nghề ca xướng

Nuôi được con sao, giời hỡi giời!

Mẹ con chỉ đợi hồng đôi má

Chỉ đợi chiều xuân kia thắm tươi

Hôn con một chiếc hay là khóc

Rồi gởi cho nhgười thiên hạ nuôi

Mẹ con nịt vú cho tròn lại

Chiều cái hoang đàng lũ khách chơi

Đời cha lưu lạc quê người mãi

Kiếp mẹ đêm đêm bán khóc cười

Có mẹ có cha mà đến nỗi

Miệng đời mai mỉa gái mồ côi

Vài ba năm nữa con khôn lớn

Uốn lưỡi làm sao tiếng "mẹ ơi"

Đời em xuống dốc tôi lên dốc

Nào có vui gì, khổ cả đôi

Sương chiều gió sớm bao đơn chiếc

Bướm lại ong qua mấy ngậm ngùi

Sắt son một chuyến giăng còn sáng

Tâm sự đôi dòng nước chảy xuôi

Cỏ bồng trở lại kinh kì được

Hoa đợi hay bay xứ khác rồi.

Vô khối ngọc trong the thắm đấy

Dung còn chung thủy nữa hay thôi?

Rồi có một đêm màn rủ thấp

Ngã vào tay một khách làng chơi.

Em có nghĩ rằng trong hắt hủi

Con mình trằn trọc cánh tay ai?

Em có nghĩ rằng trong quán trọ

Đầu tôi lại gối cánh tay tôi?

Cha mẹ đã không nuôi dạy được

Con là phận gái hạt mưa sa

Chân bùn tay lấm hay hài hán

Hay lại bình khang lại nguyệt hoa?

Cành đưa lá đón theo đời mẹ

Phách ngọt đàn hay tục xướng ca

Cha lo ngại lắm là con gái

Chẳng có bao giờ biết mặt cha

Con mười sáu bảy xuân đương độ

Cha bốn năm mươi chửa trót già

Cha buồn tiễn khách hơi thu quạnh

Con thẹn che đàn nửa mặt hoa

Chàng chàng thiếp thiếp vui bằng được

Bố bố con con chẳng nhận ra

Một lứa bên giời chung lận đận

Thương nhau cha soạn khúc Tì bà

áo xanh mà ướt vì đêm ấy

Tội nghiệp đời con, xấu hổ cha

"Khóm cúc tuôn đôi dòng lệ cũ

"Con thuyền buộc một mối tình nhà..."

Giờ đây cha khóc vì thương nhớ

Gửi vọng về con một chiếc hôn

Tiền cha không đủ hoàn lương mẹ(1)

Còn lấy đâu mà nuôi nấng con?

Thôi cha cầu chúc cho con gái

Mắt chớ lưu cầu môi chớ son

Càng tài sắc lắm càng oan nghiệp

"Bảy nổi ba chìm với nước non"

Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩ

Nghèo lắm con ơi! bạc lắm con!

Ở đây cha khóc mà thương nhớ

Đất Huế dầm mưa mấy tháng tròn...

Tình tôi

Tình tôi là giọt thuỷ ngân

Dù nghiền chẳng nát dù lăn vẫn tròn

Tình cô là đóa hoa đơn

Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn.

Lòng tôi rối những tơ đàn

Cao vời những ước đầy tràn những mơ

Lòng cô chẳng có dây tơ

Ước sao đến thấp mà mơ đến nghèo.

Hồn tôi giếng ngọt trong veo

Trăng thu trong vắt biển chiều trong xanh

Hồn cô cát bụi kinh thành

Đa đoan vó ngựa chung tình bánh xe.

Đoá hoa hồng

Thưa đây, một đoá hoa hồng

Và đây một án hương lòng hoang vu

Đầu bù trở lại kinh đô

Tơ vương chín mối sầu cho một lòng

Tình tôi như đóa hoa hồng

Ở mương oan trái trong lòng tịch liêu

Kinh đô cát bụi bay nhiều

Tìm đâu thấy được người yêu hoa hồng?

Đôi khuyên bạc

Làng bên vào đám tối nay chèo

Nàng thấy bà đi, tất tưởi theo.

Tằm tơ kéo được đôi khuyên bạc

Giấu giếm nay nàng mới dám đeo...

Nàng đẹp mà nàng lại có duyên

Trai thôn thầm liếc, liếc thầm khen.

Thấy họ nhìn mình, nàng quá thẹn

Níu bà về để... tháo đôi khuyên

Những bóng người trên sân ga

Những cuộc chia lìa khởi tự đây

Cây đàn sum họp đứt từng dây

Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc

Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.

Có lần tôi thấy hai cô gái

Áp má vào nhau khóc sụt sùi

Hai bóng chung lưng thành một bóng

"Đường về nhà chị chắc xa xôi?"

Có lần tôi thấy một người yêu

Tiễn một người yêu một buổi chiều

Ở một ga nào xa vắng lắm

Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu.

Hai người bạn cũ tiễn chân nhau

Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu

Họ giục nhau về ba bốn bận

Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.

Có lần tôi thấy vợ chồng ai

Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài

Chị mở khăn giầu anh thắt lại:

"Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi."

Có lần tôi thấy một bà già

Đưa tiễn con đi trấn ải xa

Tầu chạy lâu rồi bà vẫn đứng

Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

Có lần tôi thấy một người đi

Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì

Chân bước hững hờ theo bóng lẻ

Một mình làm cả cuộc phân li.

Những chiếc khăn màu thổn thức bay

Những bàn tay vẫy những bàn tay

Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt

Buồn ở đâu hơn ở chốn này?

Xuân về

Đã thấy xuân về với gió đông

Với trên màu má gái chưa chồng

Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm

Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong

Từng đàn con trẻ chạy xun xoe

Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe

Lá nõn nhành non ai tráng bạc

Gió về từng trận gió bay đi

Thong thả dân gian nghỉ việc đồng

Lúa thì con gái mượt như nhung

Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng

Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng

Trên đường cát mịn một đôi cô

Yếm đỏ khăn thâm trẩy hội chùa

Gậy trúc dắt bà già tóc bạc

Tay lần tràng hạt miệng nam mô.

Bướm nói điêu

Em thấy đời em trống trải nhiều

Vì đời em chả có ai yêu

Đời em là một vườn hoa nở

Bướm hẹn về, rồi bướm nói điêu...

Chức Nữ Ngưu Lang

Trên trời Chức Nữ với Ngưu Lang

Một dải sông Ngân lệ mấy hàng

Tản Đà

Sông Ngân nước chảy hững hờ

Ngưu Lang ngồi khóc bên bờ sông Ngân

Một năm gặp được mấy lần!

Anh khổ vô ngần Chức Nữ em ơi!

Đôi ta chẳng hợp lòng trời

Một dòng nước bạc ngăn đôi chung tình

Chẳng cho liền cánh liền cành

Đày em trên ấy, đọa anh dưới này.

Lạc loài đôi lứa thơ ngây

Một năm sống để một ngày gặp nhau.

Đôi ta có tội gì đâu

Cớ sao chim chẳng bắc cầu cho qua?

Có chăng tội với Trời già

Chẳng qua là tội đôi ta chung tình.

Dây oan mình buộc lấy mình

Con sông bất bình chảy mãi về xuôi...

Bao giờ Chức Nữ em ơi!

Cho giời nghĩ lại, cho giời quay đi!

Xuân xanh để lỗi một thì

Anh là bướm dại yêu gì được hoa!

Mênh mang một dải Ngân hà

Tình sao không phụ mà ra phụ tình!

Con tằm là lụy ba sinh

Mà em là lụy của anh muôn đời

Em là con gái nhà trời

Còn anh con cái nhà người thường dân

Yêu em có vạn có ngàn

Nhưng cha chẳng chứng cho bàn tay không!

Anh chưa tên chiếm bảng rồng

Lấy đâu xe bóng ngựa hồng vinh qui?

Cưới em bằng tấm tình si

Đò không chở thí, lấy gì sang sông?

Tên em anh khắc bên lòng

Bụi hồng vương lấy má hồng thương anh!

Vì cha chẳng đoái duyên mình

Anh đành sống để chung tình với em!

Đêm qua mới thực là đêm

Chân cứng đá mềm, Chức Nữ em ơi!

Bờ sông bên ấy gieo thoi

Sao em chẳng dệt một lời thơ anh?

Tơ trời mấy sợi mong manh

Biết anh có dệt nên hình gì không?

Một bờ sông, hai bờ sông

Một lòng! Anh dám hai lòng ở đâu!

Bao giờ cho hợp duyên nhau

Anh bắc nghìn cầu, Chức Nữ em ơi!

Thu rơi từng cánh

Mùa thu hoa cúc lại tàn

Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!

Người về để lạnh phòng không

Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương,

Có người cung nữ họ Vương

Lên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà.

Viếng hồn trinh nữ

Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh

Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ,

Tôi thấy quanh tôi và tất cả

Kinh thành Hà Nội quấn khăn sô.

Nước mắt chạy quanh, tình thắt lại,

Giờ đây tôi khóc một người về,

Giờ đây tôi thấy lòng cay đắng,

Như có ai mời chén biệt li.

Sáng nay vô số lá vàng rơi,

Người gái trinh kia đã chết rồi.

Có một chiếc xe màu trắng đục,

Hai con ngựa trắng bước hàng đôi.

Đem đi một chiếc quan tài trắng,

Và những vòng hoa trắng lạnh người

Theo bước những người khăn áo trắng,

khóc hồn trinh trắng mãi không thôi.

Để đưa nàng đến nghĩa trang này,

Nàng đến đây rồi ở lại đây,

Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ

Suốt đời tôi nhớ mãi hôm nay...

Sáng nay, sau một cơn mưa lớn.

Hà Nội bừng lên những nắng vàng.

Có những cô nàng trinh trắng lắm,

Buồn rầu theo vết bánh xe tang.

Từ nay xa cách mãi mà thôi,

Tìm thấy làm sao được bóng người

Vừa mới hôm nào còn thẹn thẹn,

Tay cầm sáp đỏ để lên môi.

Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ,

Nàng vừa may với gió đầu thu.

Gió thu còn lại bao nhiêu gió,

Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ!

Chắc hẳn những đêm như đêm qua,

Nàng còn say mộng ở chăn hoa.

-Chăn hoa ướp một trời xuân sắc

Đến tận tàn canh, rộn tiếng gà.

Chắc hẳn những đêm như đêm kia,

Nửa đêm lành lạnh gió thu về,

Nàng còn thao thức ôm cho chặt

Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê.

Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im,

Máu đào ngừng lại ở nơi tim.

Mẹ già xé vội khăn tang trắng

Quấn vội lên đầu mấy đứa em.

Người mẹ già kia tuổi đã nhiều,

Đã từng đau khổ biết bao nhiêu!

Mà nay lại khóc thêm lần nữa,

Nước mắt còn đâu buổi xế chiều?

Những đứa em kia chưa khóc ai,

Mà nay đã khóc một người rồi!

Mà nay trên những môi ngoan ấy,

Chả được bao giờ gọi: chị ơi!

Nàng đã qua đời để tối nay

Có chàng đi hứng gió heo may,

Bên hồ để mặc mưa rơi ướt,

Đếm mãi bâng quơ những dấu giày.

Người ấy hình như có biết nàng,

Có lần toan nói chuyện sang ngang,

Nhưng hồn nàng tựa con thuyền bé,

Đã cắm nghìn thu ở suối vàng.

Có gì vừa mất ở đâu đây?

Lòng thấy mềm như rượu quá say.

Hốt hoảng chàng tìm trong bóng tối

Bàn tay lại nắm phải bàn tay.

Chỉ một vài năm nữa, thế rồi

(Người ta thương nhớ có ngần thôi).

Người ta nhắc đến tên nàng để

Kể chuyện nàng, như kể chuyện vui.

Tôi với nàng đây không biết nhau

Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?

"Mới hay tự cổ bao người đẹp,

Chẳng hẹn trần gian đến bạc đầu".

Vài nét rừng

I.

Xanh cây xanh cỏ xanh đồi

Xanh rừng xanh núi da giời cũng xanh

Áo choàng cô Mán thanh thanh

Mắt xanh biêng biếc một mình tương tư

II.

Cô đồi ai nhuộm mà xanh?

Áo em ai nhuộm mà anh thấy chàm?

Da giời ai nhuộm mà lam?

Tình ta ai nhuộm ai làm cho phai?

III .

Đường rừng sỏi đỏ như son

Xe hàng một cỗ theo con ngựa gầy

Lối mòn leo đá luồn cây

Nhá nhem dừng lại quán này, mai xuôi.

IV.

Nhà em cách bốn quả đồi

Cách ba ngọn suối cách đôi cánh rừng

Nhà em xa cách quá chừng

Em van anh đấy, anh đừng yêu em!

Thơ xuân

Đây cả mùa xuân đã đến rồi

Từng nhà mở cửa đón vui tươi

Từng cô em bé so màu áo,

Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.

Và tựa hoa tươi cánh nở dần

Từng hàng thục nữ dậy thì xuân

Đường hương thao thức lòng quân tử

Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.

Từng gã thư sinh biếng chải đầu

Một mình mơ ước chuyện mai sau

Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng

Công chúa cài trâm thả tú cầu.

Có những ông già tóc bạc phơ

Rượu đào đôi chén bút đề thơ

Những bà tóc bạc hiền như phật

Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời

Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi

Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy

Một áng thơ đề nét chẳng phai.

Quan Trạng

Quan Trạng đi bốn lọng vàng

Cờ thêu tám lá qua làng trang nghiêm.

Mọi người hớn hở ra xem

Chỉ duy có một cô em chạnh buồn

Từ ngày cô chửa thành hôn

Từ ngày anh khoá hãy còn hàn vi...

Thế rồi vua mở khoa thi

Thế rồi quan Trạng vinh qui qua làng...

Giọt nến hồng

Giọt nến hồng gieo xuống án thư,

Ngoài nhà tiếng khách mỗi dần thưa.

Dì em khẽ ghé tai em dặn:

"Như thế... từ nay... cháu nhớ chưa?"

Chiều ấy dì em đã trở về

Mình em ở lại với buồng the,

Buồng the chăn gối nguyên mùi mới,

Đốt nến hồng lên lại tắt đi.

Chết nhỉ! Đêm nay ngủ với chồng,

Trời ơi! Gió lạnh! Gớm mùa đông...

Lặng yên níu áo dì em lại;

Ngủ nốt đêm nay có được không!

Tơ trắng

Tặng anh Tr.D

Tơ gạo phương xa tản mạn về,

Nắng về đồng lúa chín vàng hoe.

Một con diều giấy không ăn gió,

Õng ẹo chao mình xuống vệ đê.

Nàng đi trong nắng và trong gió,

Hương lúa thơm thơm vướng bước chân.

Tơ gạo lẳng lơ (hay bắt chước?)

Vương vào mái tóc, vướng vào khăn

Nàng dừng bước lại khẽ giơ tay,

Toan gỡ tơ ra trả gió bay.

Nàng nghĩ: "Vương chi tơ trắng nữa!

Tơ hồng ta sớm lỡ se dây".

Nhưng nàng lại nghĩ: "Tự ngày xưa...

Chôn chết yêu đương đến tận giờ,

Gặp gỡ hẳn duyên trời định trước,

Tội gì chẳng để tóc vương tơ!"

Tơ trắng vương trên mái tóc nàng,

Đưa nàng sang trọn bến đò ngang.

Yêu đương sống lại con người ấy

Lại thấy đời tươi tựa nắng vàng

Tì bà truyện

(Trích)

...Ngẩn ngơ bốn mắt trao nhìn

Đôi môi hé nụ cười duyên não nùng!

Bên ngoài mưa gió mùa đông

Lò hương đã nguội, sáp hồng thì vơi.

Màn the đôi cánh buông rồi

Chăn hương gối phấn một trời phấn hương

Mắt ngà men rượu yêu đương

Thái sinh dần rõ Ngũ Nương nõn nà.(1)

Tóc nhung viền suốt thân ngà

Nhuỵ hồng e ấp, tình hoa đầu mùa.

Rùng mình như nếm mơ chua

Cái tê tái muốn vỡ bờ hợp hoan.

Nóng sôi ý phượng tình loan

Hỡi ôi! bó sát đôi làn cánh tay!

Thèm mà nín, khát mà say

Xôn xang nhựa mạnh tuôn đầy búp tơ.

Mày cao đôi má chín nhừ

Tân nhân ứa lệ, hoen mờ mắt xanh.

Thoắt mà đêm đã tàn canúp

Sáng bong bóng cá, qua mành mưa bay

Nhành hoa tươi ngại ánh ngày

Tiếng gà ướt mượt, giọng đầy nước mưa.

Một trời quan tái

Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa

Lá rừng thu đổ, nắng sông tà

Chênh vênh quán rượu mờ sương khói

Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.

Tôi đi mãi mãi vào sơn cước

Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu

Lá úa kinh thành rơi ngập đất

Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau?

Có những mâm cau phủ lụa điều

Đi vào trong gió lạnh hiu hiu

Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!

Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.

Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa

Chiều nay say nhắp chén quan hà

Bao giờ cau được tươi màu lụa

Được đón em bằng xe kết hoa?

Thân em là liễu dạ em tơ

Mềm yếu bền chăng với đợi chờ?

Chua xót lòng tôi mơ ước mãi

Áo bào nguyệt bạch ngựa kim ô!

Tôi lạnh đầu sông giá ngọn nguồn

Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn

Chênh vênh bóng ngả sầu lau lách

Chiều ngái hương rừng lối nhạt son

Đã mấy năm rồi thương mến nhau

Em còn thơ dại biết chi đâu!

Đến nay ba bảy mai đương độ

Ai đánh em bằng giá ngọc châu?

Châu ngọc làm sao hái được nhiều

Tôi là thi sĩ của thương yêu

Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng?

Với những mâm cau phủ lụa điều?

Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay

Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy

Tôi uống cả em và uống cả

Một trời quan tái, mấy cho say!

Lạy trời cấm cửa rừng mai

Tháng mười nàng bỏ khăn tang,

Giờ đi cánh cửa lâu trang mở rồi.

Tú Uyên! Nàng Tú Uyên ơi!

Nàng còn nhớ đến con người ấy đâu!

Bao nhiêu xứ bướm qua lầu,

Nàng toan gieo quả kim cầu cho ai?

Lạy trời cấm cửa rừng mai,

Để nàng đan áo lấy vài mùa đông.

Trong triều thi cử vừa xong,

Trạng nguyên tôi đỗ kiệu hồng tôi sang.

Quả kim cầu ở tay nàng

Làm sao lại ở giữa bàn tay tôi...

Mưa

Nhá tối còn hơi rõ mặt người

Rào rào nghe rạng tiếng mưa rơi

Bước chân ngang ngõ đi vồi vội

Buồn ép vào đây ở với tôi?

Mưa thế mà to chảy nước sân

Giọt gianh dài xuống những dòng ngân

Từng con bong bóng lanh chanh nổi

Như mộng đời tôi vỡ vỡ dần.

Tối mịt không còn trông thấy mưa

Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa thưa

Trong hơi chăn ấm như hơi nắng

Ngủ chẳng về cho, ngủ giả vờ.

Mộng tan tành quá, đời tan tác

Hết cả thương em, cả nhớ nàng

Mưa cứ dẳng dai thì đến sáng

Vườn cam lại rụng ít hoa cam.

Sáng mai không có việc gì làm

Có việc ra vườn nhặt cánh cam

Rồi thắp hương lên làm Nguyệt lão

Se mùi thơm lại với mùi thơm.

Một đêm ly biệt

Còn đêm nay nữa mai đi,

Người xuôi thôi có mong gì gặp nhau,

Còn đêm nay nữa rồi sau,

Giang hồ ai biết ai đâu ai tìm?

Mịt mù tăm cá bóng chim,

Chim bay dặm thẳm cá tìm sóng khơi.

Con tàu ngược, con tàu xuôi,

Con tàu chẳng đợi chờ tôi bao giờ?

Đi không kẻ đợi người chờ,

Bọt bèo trôi dạt bến bờ nào đây?

Đường xa mòn mỏi gót dày,

Tấm thân góc bể chân mây lạng lùng.

Mắt xanh mờ mịt bụi hồng,

Người đi là một tấm lòng theo đi.

Đã bao lần khóc biệt li,

Khóc lần này nữa còn gì nữa đâu?

Từ đây nắng héo mưa nhàu.

Một từ đây, một mối sầu từ đây.

Chén li ca uống cho say,

Lệ Giang Châu thấm cho đầy áo xanh,

Đưa nhau không có trường đình

Lầu hồng lưu lại chút tình phân li.

Hẹn thầm nhau một đêm kia,

Con tàu dừng lại, người đi lại về.

Dù rằng...

Dù rằng một chữ cũng thơ

Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa

Dù rằng một cánh cũng hoa

Dù rằng một nửa cũng là trái tim

Dù không nói, dù lặng im,

Dù sao anh cũng thương đêm nhớ ngày.

Đêm cuối cùng

Hội làng mở giữa mùa thu

Giời cao gió cả giăng như ban ngày

Hội làng còn một đêm nay

Gặp em còn một lần này nữa thôi

Phường chèo đóng Nhị Độ Mai

Sao em lại đứng với người đi xem?

Mấy lần tôi muốn gọi em

Lớp Mai Sinh tiễn Hạnh Nguyên sang Hồ.

Tình tôi mở giữa mùa thu

Tình em lẳng lặng kín như buồng tằm.

Gửi cô Oanh

Cô em đương độ tuổi xuân tươi

Mái tóc đen kia buông quá dài

Mỗi độ cô cười hơi hé miệng

Mỉm cười vì chửa biết yêu ai.

Nhưng có hay đâu có một chàng

Một chàng thi sĩ ưa mơ màng

Nghèo khổ ở trên gian gác vắng

Duy giầu được một tấm yêu đương

Vì miệng cười kia hoá ngẩn ngơ

Yêu cô đem cả tấm lòng thơ

Vì cô ca ngợi nhưng mơ mộng

Chỉ là mơ mộng, chỉ là mơ...

Rồi như sông Nhuệ lạnh lùng trôi

Cô lạnh lùng đi chẳng trả lời

Những tiếng lòng chàng tha thiết gọi

Ở trên gác vắng, lạnh lùng ơi!...

Nhà cô thôn nữ

Vợ tôi chỉ thích quay tơ,

Chỉ quen kéo kén, chỉ ưa chăn tằm.

Vợ tôi dệt lụa quanh năm

Chỉ hiềm một nỗi không làm được thơ

Rõ rành điều nhặt, điều thưa,

Mình tôi thơ cũng đủ thừa thanh danh

Vợ tôi dệt lụa cho nhanh

Quay tơ cho nhẹn để lành áo tôi

Sang năm ra ở riêng rồi

Vợ tôi dệt lụa, tôi ngồi làm thơ.

Lụa may áo, bán còn thừa

Tôi đem thay giấy viết thơ chung tình.

Giăng câu này dưới mái gianh:

"Nhà cô thôn nữ, vợ anh học trò".

Diệu vợi

Một buổi giời đi đưa đám tang

Có người về ở Mộc Hoa trang

Người là một gã thi nhân đó

Tha thẩn đi chôn những mộng vàng.

Đêm nay ngồi khóc trong trăng lạnh

Trăng đắm chìm đi gió thở dài

Tôi nhớ đến người, ôi! diệu vợi

Ở lầu hoa ấy, trong rừng mai.

Lầu hoa từ ngày xưa tới nay

Ai biết hồn tôi đắm ở đây

Có những buổi chiều sương đổ xuống

Lá vàng đổ xuống như mưa bay.

Tôi tưởng rồi tôi quên được người

Nhưng mà nản lắm, Tú Uyên ơi!

Tôi vào sâu quá và xa quá!

Đường lụt sương mờ, lụt lá rơi...

Nghĩ đến mai kia rồi một buổi

Có ai đâu đó mối manh nàng

Ngoài trời có tiếng con chim lạ

Lệ nến thi nhau rỏ trắng bàn!

Dối lòng

Xé bao nhiêu lụa rồi,

Em không cười một miệng.

Đốt bao nhiêu lửa rồi,

Em không lên một tiếng

Lòng anh như lụa đây,

Tình anh như lửa đấy

Bao Tự ngày xưa em!

Nàng dễ chiều biết mấy!

Trên đường môi nho nhỏ

Trên màu môi hồng hồng,

Cái gì anh đã thấy.

Hình như là mùa đông?

Hương lầu hoa chìm chìm...

Cửa lầu hoa vẫn đóng

Có khác gì môi em!

Cơ hồ anh tuyệt vọng.

Có khác gì lòng em,

Cửa lầu hoa vẫn đóng.

Nghe hồn anh chìm chìm...

Nghe buồn anh rộng rộng

Một toán quân khát nước

Đương đi tìm rừng mơ,

Sao em không bắt chước

Nói dối như người xưa?

Anh dối lòng anh mãi

Rằng đây là rừng mơ.

Anh dối lòng mãi

Rằng em là Nàng Thơ.

Anh dối lòng anh mãi:

"Em sắp cười bây giờ!"

Nhặt nắng

Gửi CH

Cô gái nhà ai ở xóm Đông,

Sang đây một sớm nắng vàng trong,

Cùng hai cô bạn bên bờ giếng,

Nhặt nắng trong cây kể truyện lòng.

Tôi về dưỡng bệnh ở nơi đây,

Nhà trọ thân đơn tối lại ngày.

Từ buổi nhìn qua song cửa sổ,

Bệnh dường như khỏi, dạ như say.

Tôi ở thôn Đoài, cô thôn Đông,

Biết còn gặp gỡ được nhau không?

Cách hai bờ giếng nhưng xa cách.

Như kẻ đầu sông kẻ cuối sông.

Giếng cạn nên khôn thả lá vàng

Khôn nhờ gió sớm nhắn tin sang

Lá ơi và gió ơi! Tôi biết

Tình chửa chung đôi đã lỡ làng.

Cô chẳng bao giờ biết đến tôi,

Mà tôi dan díu mấy đêm rồi.

Mấy đêm dan díu người trong mộng.

Mộng tỉnh canh tàn châu lệ rơi.

Chòm hoa dâm bụt bên bờ giếng,

Nở đỏ như muôn mảnh lụa điều.

Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám.

Nhận là mình đã bắt đầu yêu.

Nhà trọ từ nay thêm bóng cô,

Nhưng tôi hồn mất tự bao giờ!

Tôi mong nhớ lắm, tôi mong mỏi

Một buổi nào đây chẳng hẹn hò

Cô lại sang đây, cô lại ngồi

Bên bờ giếng nhặt nắng vàng rơi.

Nắng vàng rơi mãi bên bờ giếng

Sao nắng vàng không hẹn một lời?

Tình có cho đi, chẳng có về.

Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe.

Cho nên từ đấy tôi ngơ ngẩn,

Làm những bài thơ lạc cả đề.

Mắt nhung

Bao năm đi giữa kinh thành

Bao năm lẻ bóng, lẻ hình, lẻ đôi.

Cả kinh thành có những ai?

Cả kinh thành có một người mắt nhung!

Người ơi cứu vớt tôi cùng

Dành đôi mắt đẹp cho lòng rất đơn

Tôi còn mơ ước gì hơn!

Hai tay người chắp phím đờn cho tôi

Phải chăng tôi đã yêu rồi?

Hồn xin qùi dưới mắt người từ đây

Đêm qua buồn quá tôi say

Đã mơ một giấc mơ đầy mắt nhung!

Lòng yêu đương

Yêu yêu yêu mãi thế này!

Tôi như một kẻ sa lầy trong yêu

Cao bao nhiêu thấp bấy nhiêu

Một hai ba bốn năm chiều rồi ... thôi.

Nơi này chán vạn hoa tươi

Để yên tôi hái đừng mời tôi lên

Một đi làm nở hoa sen

Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai

Hương thơm như thể hoa nhài

Những môi tô đậm làm phai hoa đào

Nõn nà như thể hoa cau

Thân hình yểu điệu ra màu hoa lan

Ai yêu như tôi yêu nàng

Họp nhau lại, họp thành làng cho xinh

Chung nhau dựng một trường đình

Thờ riêng một vị thần linh là nàng.

Trường huyện

Học trò trường huyện ngày năm ấy

Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ

Những buổi học về không có nón

Đội đầu chung một lá sen tơ

Lá sen vương vấn hương sen ngát

Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ

Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc

Theo về tận cửa mới tan mơ

Em đi phố huyện tiêu điều lắm

Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi

Mà đến hôm nay anh mới biết

Tình ta như chuyện bướm xưa thôi

Người hàng xóm

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn

Hai người sống giữa cô đơn

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có giậu mùng tơi

Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng

Có con bướm trắng thường sang bên này...

Bướm ơi, bướm hãy vào đây

Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi

Chả bao giờ thấy nàng cười

Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên

Mắt nàng đăm đắm trông lên

Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi

Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?

Không, từ ân ái nhỡ nhàng

Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!

Tơ hong nàng chả cất vào

Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng

Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong

Cái gì như thể nhớ mong?

Nhớ nàng, không, quyết là không nhớ nàng

Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng

Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm giời cứ đổ mưa

Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!

Cô đơn buồn lại thêm buồn

Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi

Tơ không hong nữa, bướm lười không sang

Bên hiên vẫn vắng bóng nàng

Rưng rưng tôi gục xuống bàn... rưng rưng

Nhớ con bướm trắng lạ lùng

Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng

Hỡi ơi bướm trắng tơ vàng

Mau về mà chịu tang nàng đi thôi

Đêm qua nàng đã chết rồi

Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng

Hồn trinh còn ở trần gian

Nhập về bướm trắng mà sang bên này

Cuối tháng ba

Tháng ba trời nắng mới chang chang

Tu hú vừa kêu, vải đã vàng

Hoa gạo tàn đi, cho sắc đỏ

Nhập vào sắc đỏ của hoa xoan.

Mặt hồ vừa đúc khối tiền sen

Bươm bướm đông như đám rước đèn

Ở bãi cỏ non mà lộng gió

Bắt đầu có những cánh diều lên.

Khoá hội chùa Hương đã đóng rồi,

Hội đền Hùng nữa, đám thôn tôi

Thôn tôi vào đám hai ngày chẵn

Chỉ có chèo không, nhưng cũng vui

Mọi làng đặt mã lễ kì yên

Mũ với hình nhân, ngựa với thuyền

Cho khỏi bà Nàng đi rắc đậu

Quan ôn bắt lính khổ dân hiền

Đường lên chợ tỉnh, xa tăm tắp...

Nắng mới ôi chao, cát bụi mù

Các chị trong làng đi bán lụa

Giắt đầu từng nắm lá hương nhu.

Tất cả mùa xuân rộn rã đi

Xa xôi người có nhớ thương gì?

Sông xưa chảy mãi làm đôi ngả

Ta biết xuân nhau có một thì!

Cô hái mơ

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Đường thì xa,

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách.

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.

Cái quạt

Cái quạt mười tám cái nan

Anh phất vào đấy muôn vàn nhớ nhung

Gió sông, gió núi, gió rừng

Anh niệm thần chú thì ngừng lại đây.

Gió Nam Bắc, gió Đông Tây

Hãy hầu công chúa thâu ngày, thâu đêm

Em ơi công chúa là em

Anh là quan trạng đi xem hoa về

Trên giời có vẩy tê tê

Đôi bên ước thề duyên hãy tròn duyên

Quạt này trạng để làm tin

Đêm nay khép mở tình duyên với nàng.

Bến mơ

Bến mơ thuyền đậu, dưới thuyền mơ.

Tôi đã mơ màng chuyện tóc tơ.

Bỏ dở khăn thêu, nàng lẳng lặng

Đến xem chàng nối mấy vần thơ.

Bỗng nàng sung sướng vỗ tay reo,

-Thi sĩ, chồng em, anh đáng yêu!

Những vận thơ anh huyền ảo quá!

Và thiêng liêngquá! Và cao siêu!

Chàng ngước nhìn nàng trong luyến ái:

-Mình ơi! mình nối hộ thơ, mình!

-Em chả nối thơ đâu đấy nhé!

Suốt đời em chỉ muốn hôn anh.

Một chiếc, một chiếc lại một chiếc,

Má chàng in có vạn đôi môi.

Chàng cười như nấc đi từng lúc:

- Anh lạy cô mình, anh xin thôi!

Chờ nhau

Láng giềng đã đỏ đèn đâu?

Chờ em ăn giập miếng giầu, em sang!...

Đôi ta cùng ở một làng

Cùng chung một ngõ vội vàng chi anh?

Em nghe họ nói mong manh

Hình như họ biết chúng mình với nhau...

Ai làm cả gió đắt cau

Mấy hôm sương muối cho giầu đỏ non?

Hôn nhau lần cuối

Cầm tay anh kẽ nói:

-Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối,

Em về đi, anh đi...

Rồi một hai ba năm

Danh thành anh trở lại

Với em anh chăn tằm

Với em anh dệt vải

Ta sẽ là vợ chồng

Sẽ yêu nhau mãi mãi

Sẽ se sợi chỉ hồng

Sẽ hát ca ân ái.

Anh và em sẽ sống

Trong một mái nhà tranh

Lấy trúc thưa làm cổng

Lấy tơ liễu làm mành

Nghe lời anh em hỡi!

Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối

Em về đi, anh đi...

Qua nhà

Cái ngày cô chưa có chồng

Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa

Lối này lắm bưởi nhiều hoa...

(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)

Một hôm thấy cô cười cười

Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng

Biết đâu, ồ chả nói chòng:

"Làng mình khối đứa phải lòng mình đây!"

Một năm đến lắm là ngày

Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.

Từ ngày cô đi lấy chồng

Gớm sao có một quãng đồng mà xa

Bờ rào cây bưởi không hoa

Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo.

Lợn không nuôi, đặc ao bèo

Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn

Giếng thơi mưa ngập nước tràn

Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều.

Gái xuân

Em như cô gái hãy còn xuân

Trong trắng thân chưa lấm bụi trần,

Xuân đến, xuân đi, hoa mận nở.

Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.

Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng.

Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng

Đôi tám xuân đi trên mái tóc.

Đêm xuân cô ngủ có buồn không?

Nhạc xuân

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Xuân đã sang đò nhớ cố nhân

Người ở bên kia sông cách trở

Có về Chiêm Quốc như Huyền Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Phơi phới mưa xa nhớ cố nhân

Phận gái ví theo lề ép uổng

Đã về Chiêm Quốc như Huyền Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Lăng lắc đường xa nhớ cố nhân

Nay đã vội quên tình nghĩa cũ

Mà về Chiêm Quốc như Huyền Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Một cánh đào rơi nhớ cố nhân

Cung nữ như hoa vườn Thượng Uyển

Ai về Chiêm Quốc với Trân?

Hôm nay là xuân, mai còn xuân

Rượu uống say rồi nhớ cố nhân

Đã có yêu nhau là đến thế

Đừng về Chiêm Quốc nhé Huyền Trân!

Đừng về Chiêm Quốc nhé Huyền Trân

Ta viết thơ này gửi cố nhân

Năm mới tháng giêng mồng một tết

Còn nguyên vẹn cả một mùa xuân.

Nàng Tú Uyên

Tú Uyên ơi!

Cả một mùa mai trắng rụng rồi.

Cả một mùa sen đang nở rộ,

Bốn mùa trở lại một thân tôi.

Tôi xuôi ngược mãi bến sông nàng,

Quên cả thời gian, cả thế gian.

Có một đêm kia trời nổi gió,

Bến không đèn đóm để tôi sang.

Rồi đã nhiều đêm, đã lắm đêm,

Bến nàng toan trẩy khách không quen.

Riêng tôi thuyền bé con thuyền bé,

Cắm mãi sào đây đợi gió yên.

Thư lá vàng

Ngồi trên bến gió chờ nàng

Lá đưa thuyền lá vàng sang bến nào?

Bờ sông thấp, nước sông cao

Lá thuyền này đã trôi vào bến anh

Vớt lên, thả xuống sao đành

Anh gửi cho mình giữ lấy mình ơi!

Nàng đẩy một chiếc lá rơi

Không, không, không phải, giấy trời thư anh.

Gửi cố nhân

Mưa dầm gió bấc cố nhân ơi!

Áo rét nàng đan lỡ hẹn rồi

Sông lạnh khi nàng ra giũ lụa

Vớt giùm trong nước lấy hồn tôi.

Nuôi bướm

Tặng Vương Ý Nhi

Cả mùa xuân thắm đã trôi đi

Giếng ngọc, hương sen muốn dậy thì

Sực nhớ lời xưa tôi có hẹn

Một bài thơ mới để dâng Nhi.

Tôi đến thăm Nhi giữa nắng hồng

Với bài thơ mới sắp làm xong

Nỡ nào Nhi lại đi xa vắng

Bình lạnh hoa tươi, tôi nhớ nhung.

Thiếu một vần thôi đủ dở dang

Tay ai giăng mắc hộ dây đàn?

Đường sang xứ ấy nhiều hoa lắm

Nhi bắt cho tôi chiếc bướm vàng.

Tay áo giang hồ tôi sẽ nuôi

Bướm vàng như thể đứa con côi

Nơi nào xa vắng Nhi, tôi hỏi,

Nó nói: "Cô Nhi đã bắt tôi".

Mấy tiếng đơn sơ ấy đủ rồi,

Đủ là thơ mới của lòng tôi,

Có ai điên dại như tôi nhỉ?

Nuôi bướm làm con để nhớ người!

Người con gái ở lầu hoa

Nhà nàng ở gốc cây mai trắng,

Trên xóm mai vàng dưới đế kinh.

Có một buổi chiều qua lối ấy,

Tôi về dệt mãi mộng ba sinh.

Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng.

Hồn tôi là cả một lời van.

Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!

Ai có yêu đương chả vội vàng?

Tôi rót hồn tôi xuống đã nhiều,

Hồn tôi còn có được bao nhiêu?

Tôi đi sợ cả lời tôi nói,

Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu.

Nàng có bao giờ nghĩ đến không?

Không, nàng đan áo suốt mùa đông,

Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa,

Nàng chả nhìn cho, đến não nùng!

Tôi mỉa mai tôi, oán trách tôi

Làm sao tôi lại cứ câm lời?

Thì trăm con gái, nghìn con gái

Nàng cũng là người con gái thôi.

Có một nghìn đêm tôi chiêm bao,

Ba đêm nay khóc với mưa rào,

Đêm nay mắt đỏ rồi, mưa tạnh,

Tôi khóc âm thầm dưới bóng sao.

Nàng ở lầu hoa ở đệm bông,

Có đêm nào nghĩ đến tôi không?

Không không, chả có đêm nào cả,

Chả có đêm nào hé cánh song...

Quê tôi

Gửi người Hà Nội

Quê tôi có gió bốn mùa

Có giăng giữa tháng, có chùa quanh năm.

Chuông hôm, gió sớm, giăng rằm:

Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi.

Tôi về đây, đã lâu rồi,

Nằm trong cô tịch nhớ người phồn hoa

Tóc tơ, mình liễu da ngà,

Một người càng nhớ, càng xa một người

Ngày trông mây trắng bay hoài,

Đêm mơ áo trắng bay dài năm canh

Lòng vàng lạc cánh chim xanh,

Lạc từ cái ý chung tình lạc đi.

Chẳng điên chẳng dại là gì.

Bổng dưng mà biệt mà li mọi người.

Chưa xa đã nhớ nhau rồi.

Nữa là hơn một tháng giời xa nhau.

Người đi nghỉ mát những đâu,

Đồ Sơn, Tam Đảo, nhà lầu xe hơi:

Ở đây, tôi chỉ đợi giời

Mưa vàng một trận là tôi lên đường

Sông ngang, núi trái bất thường,

Buồng the chẳng xót dậm trường thì thôi

Mai ngày tôi bỏ quê tôi,

Bỏ giăng, bỏ gió, chao ôi! bỏ chùa.

Đem thân đi với giang hồ,

Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh.

Quê hương chẳng nhớ cũng đành

Cũng xin dâng cả chân tình cho ai

Năm năm mây trắng bay hoài

Hồn tôi áo trắng tang dài đêm đêm.

Trời trở gió

Lá tre rơi xuống đều đều

Cổng làng buông xuống, mưa chiều đổ nhanh

Sân mòn lớp lớp rêu xanh

Le te đàn vịt chạy quanh cửa chuồng

Mấy chiều vắng bặt hơi chuông

Sư bà khuyên giáo thập phương chửa về

Một mình nói, một mình nghe

Ông đồ gấp lịch: "Ngày kia tiểu hàn"

Cô Thơ gái đẹp nhất làng

Nghe trời trở gió may quàng áo bông

Lạnh rồi sắp sửa mùa đông

Người ta sắp sửa lấy chồng hay chưa?

Vội vàng chi mấy cô Thơ

Áo bông tuy ấm nhưng chưa bằng chồng

Tôi cầu trời mất mùa đông

Cố nhân xa lắm, áo bông rách rồi.

Ghen

Cô nhân tình bé của tôi ơi!

Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười

Những lúc có tôi, và mắt chỉ

Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,

Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi,

Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,

Đừng tắm chiều nay biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa.

Mà cô thường xức, chẳng bay xa

Chẳng làm ngây ngất người qua lại,

Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh

Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.

Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp

Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,

Đừng làm ẩm áo khách chưa quen

Chân cô in vết trên đường bụi,

Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,

Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,

Và nghĩa là cô là tất cả,

Cô, là tất cả của riêng tôi.

Hoa với rượu

Thấy rét u tôi bọc lại mền

Cô hàng cất rượu ủ thêm men

Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ

Say cả tư mùa cho khách quen

Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi

Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi

Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ

Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi

Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà

Người ta bắt chước chị người ta!

Ra vườn nhặt những hoa cam rụng

Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.

Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy

Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau

Hí hửng bảo nhau: "Thơm đấy chứ

Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!"

Một tối nhà Nhi có giỗ thầy

Chị Nhi cho uống rượu cay cay

Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa

Mắt đỏ lên rồi chếnh choáng say

Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài

Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai

Chị Nhi cứ chế làm sao ấy

Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười

Chị Nhi thường nói với u tôi:

"Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi"

U tôi cười đáp ngay như thật:

"Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!"

Thuở ấy làm sao thật thái bình

Trai hiền bạn với gái đồng trinh

Đời say men rượu thơm hoa rụng

Tràn những thơ ngây ngập cảm tình

Ấy thế mà rồi cách biệt nhau

Nhà Nhi không biết dọn đi đâu

Mình tôi trời bắt làm thi sĩ

Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu

Bỏ lại vườn cam bỏ mái gianh

Tôi đi dan díu với kinh thành

Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới

Chuốc mãi men say rượu ái tình

Rượu ái tình kia là thuốc độc

Vườn trần theo bướm phấn hương bay

Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc

Hoa hết thơm rồi, rượu hết cay

Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu

Ba bốn năm rồi năm sáu năm

Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại

Men nồng gạo nếp nước hoa cam

Xa lắm rồi Nhi, Muộn lắm rồi

Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!

Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ

Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi

Chắc ở nơi nào dưới mái gianh

Chị em Nhi vẫn sống yên lành

Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán

Hồn vẫn trong mà mộng vẫn trinh

Ngày xưa còn bé Nhi còn đẹp

Huống nữa giờ Nhi đã đến thì

Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ

Cho người thiên hạ phải say Nhi.

Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?

Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?

Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ

Vườn có giồng cam có nở hoa?

Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng

Thực ra có phải thế này không

Chị Nhi đã lấy chồng năm trước

Nhi đến năm sau lại lấy chồng?

Ước gì trên bước đường lưu lạc

Một buổi chiều nào lạnh gió mưa

Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ

Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa

Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó

Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu

Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại

Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau

Tôi kể: "U tôi đã mất rồi

Cửa nhà còn có một mình tôi..."

Nhi rằng: "ngày trước u thường nói

Hai đứa mình trông đến đẹp đôi...".

Chị em mới lấy chồng năm trước

Chồng chị giồng cam ở mé sông

Em ở mình đây nhà trống trải

Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông..."

Như truyện Tương Như và Trác Thị

Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng

Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng

Tôi với em Nhi kết vợ chồng

Rượu cất kì ngon men ủ khéo

Say người thiên hạ lại say nhau

Chiều chiều hai đứa sang thăm chị

Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu

Chao ơi! là mộng hay là thực?

Là thực hay là mộng bấy lâu?

Hai đứa sống bằng hoa với rượu

Sống vào trời đất, sống cho nhau

Nhưng mộng mà thôi mộng mất thôi

Hoa thừa rượu ế ấy tình tôi

Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng

Gặp lại nhau chi, muộn mất rồi.

Thời trước

Sáng giăng chia nửa vườn chè

Một gian nhà nhỏ đi về có nhau

Vì tằm tôi phải chạy dâu

Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay

Chồng tôi thi đỗ khoa này

Bõ công đèn sách từ ngày lấy tôi

Kẻo không rồi chúng bạn cười

Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.

Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa

"Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng"

Một quan là sáu trăm đồng

Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.

Chồng tôi cưỡi ngựa vinh qui

Hai bên có lính hầu đi dẹp đường.

Tôi ra đón tận gốc bàng

Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem.

Đêm nay mới thật là đêm

Ai đem giăng giãi lên trên vườn chè.

Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ

Em thử quay xem được mấy vòng

Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ

Em thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nói

Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên

Từ đấy về đây xa quá đỗi

Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi

Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi

Thoi ạ làm sao thoi lại cứ

Đi về giăng mắc để trêu tôi ?

Hôm qua chim khách đậu trên cành

Kêu mãi làm em cứ tưởng anh

Nội nhật hôm qua về tới bến

Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề

Anh muôn quán trọ, em thâm khuê

May còn hơn được ai sương phụ

Là nhớ người đi có thể về

Đàn tôi

Đàn tôi đứt hết dây rồi

Không người nối hộ, không người thay cho

Rì rào những buổi gieo mưa

Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm

Có cô lối xóm hàng năm

Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ

Năm nay biết đến bao giờ

Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng?

Tơ cô óng chuốt mịn màng

Sang xin một ít cho đàn có dây

Đàn tôi đứt hết dây rồi

Không người nối hộ, không người thay cho

Rì rào những buổi gieo mưa

Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm

Có cô lối xóm hàng năm

Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ

Năm nay biết đến bao giờ

Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng?

Tơ cô óng chuốt mịn màng

Sang xin một ít cho đàn có dây

Truyện cổ tích

Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm

Kén nhân tài mở Điệp lang khoa

Vua không lấy trạng, vua thề thế

Con bướm vàng tuyền đậu Thảm hoa.

Vua liền gọi gả con gái yêu

Nàng đẹp như em, chả nói điêu

Vua nuông hai vợ chồng phò mã

Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều.

Một hôm hai vợ chồng quan Thám

Mê mải xem hoa lạc lối về

Vợ khóc: "Mình ơi! Em hãi lắm!"

Trời chiều lạc lối tới vườn lê.

Vườn đầy hoa trắng như em ấy

Bỗng một bà tiên hiển hiện ra

Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại!

Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa.

Bà thấy vợ chồng con bướm dại

Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê

Đến bên âu yếm bà thương hại:

"Ý hẳn hai con lạc lối về?

"Đây về nước Bướm đường thì xa

"Về tạm nhà ta ngủ với ta

"Có đủ chăn thêu cùng gối gấm

"Có nhiều bánh ngọt ướt hương hoa...

Đêm ấy chăn êm và gối êm

Vợ chồng ăn bánh với bà tiên

Ăn xong thoắt chốc liền thay lốt

Chồng hoá làm anh, vợ hoá em.

Chuông ngọ

Lạy chúa con xin chúa một giờ

Mười hai giờ ngọ của tình xưa

Chúng con hai đứa Uyên và Bính

Thường hẹn hò nhau mỗi buổi trưa.

Khi bóng cây xanh trước ngõ tròn

Là giờ hắn sẽ nhớ thương con

Con nhìn ảnh chúa rồi con khóc

Trăm thảm nghìn thương mắt mỏi mòn

Chuông ngọ, từng hồi chuông ngọ đổ

Từng hồi chuông ngọ đổ chơi vơi.

Con nghe chuông đổ rồi con khóc,

Cứu rỗi linh hồn con chúa ơi!

Cái hôm hắn bước lên xe cưới.

Khóc lả người đi chúa biết không?

Chúng con ngoại đạo hay ngoan đạo

Vẫn biết và tin có "Chúa lòng"!

Nguyễn Bính-Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ

Em thử quay xem được mấy vòng

Ví chăng nhớ có như vừng nhỉEm thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nói

Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên

Từ đấy về đây xa quá đỗi

Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi

Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi

Thoi ạ làm sao thoi lại cứ

Đi về giăng mắc để trêu tôi ?

Hôm qua chim khách đậu trên cành

Kêu mãi làm em cứ tưởng anh

Nội nhật hôm qua về tới bến

Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề

Anh muôn quán trọ, em thâm khuê

May còn được hơn ai sương phụ

Là nhớ người đi có thể về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dfdfdffdf