chương 19 / Mày thật khó nuôi mac

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mày khỏe hơn chưa?" Nan hỏi khiến Mac vừa mới mở mắt buổi sáng quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói thì thấy Nan vừa tắm xong bước ra từ phòng tắm chỉ với một chiếc khăn tắm. Mac quay lại khi Nan cởi khăn tắm của cậu ấy, ném nó lên giá treo khăn tắm trong phòng của cậu ấy và khỏa thân đi đến tủ quần áo.

"Ơ, xấu hổ cái gì? Không phải Anh thấy hết rồi sao." Nan hỏi, trước khi mặc quần lót vào, cậu coi đây là phòng riêng của mình, cậu có thể khỏa thân đi lại hay làm gì tùy thích. Mac híp mắt nhìn đối phương đang mặc quần, khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng đã từng nhìn thấy hắn không mặc gì trong lúc làm tình nhưng vẫn là không quen nhìn hắn trần truồng lúc không làm..

"Mày có khỏe không? Tôi đã hỏi và bạn không trả lời" Nan hỏi lại.

" khỏe rồi" Mac đáp, giọng hơi khàn. Nan đến và ngồi xuống mép giường, trong khi Mac cũng ngồi xuống.

"Vậy, bạn có đi làm không?" Nan hỏi, Mac lắc đầu.

"Tôi sẽ nghĩ thèm một ngày nữa." Mac trả lời ngắn gọn, mong được đồng ý cho nghĩ ngơi thêm một ngày ..Nan nhìn anh chằm chằm trước khi đi tới lấy một chiếc áo sơ mi.
Vậy thì đi ngủ nghỉ ngơi đi." và Nan đáp.

"Tôi buồn chán, tôi muốn xuống lầu," Mac nói, chán nản với việc nằm lì trong phòng, anh muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.

"Cạnh nhà, bên phòng tập, có chỗ ngồi ngoài vườn. Nhưng tôi để em ngồi một lát nếu không em bệnh nặng hơn, tôi lười đưa em đi khám lại. " Nan cho biết, bên ngoài ngôi nhà có một khu vực ngồi trong vườn. Mac gật đầu xác nhận trước khi đứng dậy và đi vào phòng tắm, trông có vẻ mệt mỏi vì cơn sốt, nhưng giờ đã cảm thấy đỡ hơn một chút.

"Tắm rửa đi, đừng tắm," một giọng nói ra lệnh từ phía sau anh. Mac tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, khi ra ngoài mặc quần áo thì Nan đã không còn ở trong phòng. Mac mặc xong quần áo và chậm rãi bước xuống cầu thang xuống tầng trệt của ngôi nhà khi Nan bước vào.

"Muốn đi hoa viên, đi ra cửa bên cạnh." Nan chỉ vào một trong những cánh cửa. Mac gật đầu, không muốn nhiều lời.

"Vậy sáng nay cậu muốn ăn gì?" Nan hỏi, vì Mac vẫn chưa ăn sáng và vẫn chưa uống thuốc.

"Cơm lợn xào chua ngọt ngào..." Mac trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Cái gì?" Nan hỏi lại.

"Cục cưng, là món trong cửa hàng ngươi dẫn ta đi ăn đó" Mac lại nhìn đi chỗ khác đáp lại.
"Cổ họng của bạn không đau sao? Ăn cháo trước đi," Nan nói, và Mac cau mày.

"Vậy tại sao anh lại hỏi tôi muốn ăn cái quái gì?" Mac khàn giọng nói.

"Ta còn chưa nói xong, ta đang tự hỏi, giữa cháo và cháo, ngươi muốn ăn cái gì?" Nan cười nhẹ nói, Mac biết đối phương đang muốn chọc tức mình.

"Mang cho tôi cái gì ăn đi, cái gì tôi cũng ăn được." Nói xong Mac lập tức bước ra cửa. Nan khẽ lắc đầu trước khi vào bếp. Mac vừa đi ra khu vườn bên cạnh đã vô cùng ngạc nhiên, có lẽ vì chưa từng nghĩ tới việc khám phá nhà Nan nên không biết cũng có chỗ để ngồi chơi. Mac không biết ai là người phụ trách khu vườn của Nan nhưng anh ấy thích nó. Những thanh gỗ tạo thành mái nhà được lót bằng những cây ylang-ylang vắt ngang xà nhà để tạo bóng mát. Có hồ cá koi và cây cối lớn nhỏ được bố trí hài hòa. Ngoài ra còn có một sàn gỗ phía sau che ao cá để ngồi và nằm. Mac hơi nhướng mày khi nhìn thấy những chiếc gối và chăn trải trên sàn như thể chúng được trải ra cho anh. Anh vội chạy đến và nằm xuống, hơi lạnh từ cây cối và ao cá khiến Mac cảm thấy dễ chịu. Một lúc sau, Nan bước ra với một thứ gì đó trên tay.

"Đây, ăn đi," Nan nói, đặt một cái bát gì đó xuống sàn gỗ gần Mac, người đang ngồi dậy và quan sát.

"Anh điên à? Tại sao anh lại mang thức ăn cho mèo? Tôi không phải mèo," Mac đột ngột nói

"Ồ, bạn nói bạn có thể ăn bất cứ thứ gì và hơn nữa, tôi thấy bạn cắn và cào lưng tôi, tôi nghĩ bạn là một con mèo" Nan nói với một nụ cười tinh nghịch. Mac thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cậu đá mạnh vào chân Nan trước khi một bàn tay mạnh mẽ giáng vào hông cậu

"Đau quá, tên khốn kiếp!" Mac Phàm lập tức ho nhẹ mắng, bởi vì hắn lỡ miệng kêu quá nhiều.
"Tao bẻ cổ mày. Ai sai mày đá tao?" Nan nói với giọng trách mắng, Mac cau có trước khi dùng cả hai chân đá Nan dữ dội nhất có thể. Nan đưa tay lên và gạt chân Mac từ bên này sang bên kia trước khi nắm lấy cả hai mắt cá chân và kéo chúng về phía mình cho đến khi đầu Mac đập xuống sàn gỗ cứng, vẫn có thể tiếp đất trên chăn bông. Nan chen thẳng vào giữa hai chân của Mac, quấn quanh người cậu

"Chết tiệt... đau quá," Mac hét lên khi cậu ấy đặt tay lên đầu vì nó đã rất đau kể từ lúc cậu ấy đập vào lưng. Nan dựa vào Mac với hai tay chống xuống sàn khiến Mac đông cứng vì cách anh ở bên Nan vào lúc đó khá bất thường.

"Nhìn tôi này, đừng quá bướng bỉnh. Không phải lúc nào tôi cũng tốt đâu, Mac. Anh nói sao về điều đó? Hay anh muốn tôi xử lý anh một lần nữa?" Nan nói với giọng cứng nhắc khi cậu nhìn anh chằm chằm. Mac lườm anh, môi anh hơi nhếch lên vì không thể làm gì trước khi họ có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau họ. Nan quay lại nhìn, và Mac cũng nhìn theo.

Frog bưng một khay trên tay: "Tôi mang cháo đến đây, Hia."
"Đặt ở đây." Nan gật đầu với khoảng trống bên cạnh tấm chăn bông. Frog đặt xuống, trong khi cả Nan và Mac vẫn ở tư thế cũ
"Để tôi ngồi vậy" Mac khẽ nói. Nan lại quay sang nhìn anh.

"Và bạn đã hiểu những gì tôi yêu cầu?" Nan hỏi

Ra lệnh

"Ừ, biết rồi," Mac trả lời trước khi Nan quay đi. Mac lập tức ngồi dậy, nhìn đồ ăn thì thấy là cháo, cùng với salad trứng muối, salad tôm khô, rau xào và trứng tráng.

"Không cay chút nào. Chọn ăn gì đi, nó không có ớt." Nan khẽ nói.

"frog, đi lấy cho tôi một bát thức ăn khác, tôi sẽ ngồi ăn với anh ấy," Nan nói với cấp dưới của mình, và frog bỏ đi.

"Không ăn, chờ một chút, ta đi lấy thuốc trong phòng cho ngươi." Nan nói trước khi vào nhà. Mac thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau, frog bê bát cháo ra.

"Bạn khỏe hơn chưa." Frog không khỏi nói với đối phương.

"Tôi phải ghi công cho Hia của bạn," Mac khịt mũi. Mac có thể thấy rằng Nan anh ta có rất nhiều cấp dưới quan tâm và thích anh ta, đặc biệt là Frog, người phải chăm sóc Mac và Nan nhiều hơn những người khác. Cậu ấy không chỉ mệt mỏi gấp đôi mà còn phải chăm sóc Mac theo lệnh của người khác.

"Tôi vẫn không hiểu. Tại sao anh ấy lại bị bạn thu hút đến mức cho phép bạn vào không gian riêng tư của anh ấy?" Frog lại nói.

"Vậy thì liên quan gì đến cậu sao ?" Mac hỏi, giọng khàn khàn.

"Vậy bạn nghĩ bạn đã làm gì để câu dẫn Hia?" Frog hỏi, và Mac im lặng.

"Nếu bạn không muốn tôi ở đây, bạn có thể giúp thuyết phục Hia của bạn để tôi về nhà. Tôi thực sự không muốn ở đây," Mac cãi lại, giọng anh khàn đi.

"Tôi chưa muốn bị đuổi việc," frog nói đơn giản trước khi quay trở lại nhà.

"Anh đã chuẩn bị đồ ăn cho tôi chưa?" Nan vừa từ trên phòng xuống hỏi thì đã thấy frog bước vào nhà.

"Xong rồi. Tôi đã bưng ra ngoài rồi." Frog trả lời, trước khi bỏ đi để tiếp tục công việc của mình. Nan bước ra, thấy Mac đang ngồi đó cau mày.

"Sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị à?" Nan hỏi. Mac nhìn anh một lúc, nhưng không nói gì. Nan đặt gói thuốc lên chăn và ngồi xuống cạnh Mac, cả hai người phải ngồi bắt chéo chân, ăn trên sàn gỗ cứng.

"Mày thật khó nuôi." Nan càu nhàu.

"Vậy để tao về nhà, mày không cần ngồi đó nói kích tao." Mac nói, Nan hơi nhướng mày.

"Mày vẫn chưa tỉnh táo phải không?" Nan đáp lại, và Mac ngay lập tức hiểu rằng Nan đang bảo anh đừng mơ mộng nữa.

"Bây giờ anh có thể ăn để uống thuốc," Nan lại ra lệnh, và Mac ngồi xuống ăn cùng anh trong im lặng.

Sau hai tuần bị ốm, Mac đã đi làm trở lại bình thường, ngày nào Nan cũng đón và gói đồ ăn trưa cho anh. Mac chưa bao giờ ngủ lại nhà mình. Người cha phàn nàn cho đến khi ông ngừng phàn nàn vì thấy con trai ông vẫn đến làm hàng ngày.
"Dậy đi. Bạn sẽ ăn ở nhà hay trong thành phố?" Giọng nói lầm bầm của Nan vang lên. Mac đang ngủ trên giường từ từ mở mắt ra.

"Hôm nay là ngày nghỉ, cho tôi ngủ đi, đừng quấy rầy tôi," Mac bực bội nói.

"Trưa rồi, Mac. Dậy ngắm mặt trời đi, dậy đi, đừng để nó biến bạn thành kẻ lười biến," Nan trầm giọng nói. Mac khẽ càu nhàu nhưng ngồi dậy với vẻ mặt ngái ngủ.

"Tôi sẽ cho bạn nửa giờ để tắm và mặc quần áo," Nan nói trước khi rời khỏi phòng. Mac cau mày trước khi kịp nghĩ ra điều gì.

Nan quay vào phòng sau khi nhìn chiếc ô tô trước nhà, nhưng cậu không thấy bóng Mac, cậu không tìm thấy anh trong phòng tắm, vì vậy cậu vội vã xuống nhà.

"Chết tiệt, Mac!!" Nan hét lớn. Không đời nào Mac có thể rời khỏi nhà vì Nan và nhóm của cậu ấy đã ở phía trước. Nếu Mac ra ngoài, dù sao thì họ cũng phải gặp anh ấy.

"Sao vậy Hia?" Một thuộc hạ khác của Nan bước vào và hỏi.

"Mày có thấy Mac không?" Nan nghiêm nghị hỏi.

"Ồ, anh ấy ở vườn bên cạnh, Hia," Wei đáp, vì anh đã thấy Mac đi ra. Nan thở dài thườn thượt trước khi nhanh chóng bước vào khu vườn tiếp theo khi đến đó, cậu muốn tóm lấy Mac và bóp cổ anh ta. Mac vẫn trong bộ đồ ngủ, anh trải chăn và gối ngủ trên sàn gỗ của khu vườn, giờ đã trở thành góc yêu thích của anh.

"Chết tiệt, anh có thể bị thương đấy," Nan thì thầm, nằm cạnh Mac và ôm anh vào lòng, vòng cánh tay của cậu quanh cổ Mac.

"Ôi, thả tôi ra, đồ khốn...tôi thấy khó chịu." Mac tỉnh dậy ngay lập tức, hét lên khi nhận ra người đang ôm mình lúc này là Nan.

"Càng ngày trôi qua, Mac em càng khiến tôi thấy khó chịu hơn về em," Nan nói khi cậu tiếp tục khóa cổ anh. Mac với tay ra và nắm lấy cẳng tay anh.

"Nhưng trình độ của tao không cao bằng mày... Thả tao ra, tao thở không nổi." Mac không thể không trả lời. Nan cười khúc khích trong cổ họng trước khi buông cánh tay anh ra. Mac thở phào nhẹ nhõm.

"Tao bảo ngươi đi tắm rửa thay quần áo, nhưng mày chạy đi ngủ ở chỗ này, ta có nên tát mày một cái?" anh khẽ hỏi. Mac rời khỏi anh và ngồi dậy, xoa xoa đầu.

"Chà, tôi buồn ngủ quá, hôm nay tôi được nghỉ, tôi cần nghỉ ngơi," Mac hét lên, Nan giơ cả hai tay lên đỡ đầu khi cậu nhìn chằm chằm vào Mac.

"Và con mèo nào đã bảo tôi cần đi mua sắm ở trung thương mại hôm nay?" Nan hỏi với giọng bình tĩnh khiến Mac khựng lại một lúc.

"Đúng vậy" Mac trả lời, vì anh ấy đã nói với Nan trong nhiều ngày rằng hôm nay anh ấy muốn ra ngoài và mua thêm đồ dùng.

"Này, bạn có muốn đi không? Nếu không, tôi sẽ làm việc khác," Nan hỏi.

"Tôi có thể đi một mình, tôi có xe của mình, anh đi làm việc mà bận đi không cần phiền quan tâm tôi đâu ", Mac trả lời.

"Tao cũng đi ra ngoài mua đồ." Nan đáp, trong khi Mac giả vờ nói sang chuyện khác.
"Đừng quá lo lắng, anh nói đưa em đi, anh đưa em đi, đi tắm rửa thay quần áo, anh đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn cơm." Nan lại ra lệnh. Mac cau mày, nhưng đứng dậy đi tắm. Nan quay lại ngồi đợi trong phòng khách nhà mình. Một lúc sau, Mac đã sẵn sàng và cả hai ra khỏi nhà để lên xe, nhưng họ phải dừng lại khi thấy xe của Dew đỗ trước cổng hàng rào. Mac cau mày kể từ khi ốm, Dew biến mất, không gọi, không đến, kể cả Three, người mà Mac không bao giờ gặp lại. Dew bước xuống xe, Nan gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ mở cổng rào cho cậu vào. Nan khẽ mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt của dew.

"Chuyện gì vậy Dew? Tại sao bạn lại đến đây để gặp tôi? Bạn đã đi được 2 tuần, tôi gọi cho bạn và bạn không trả lời cuộc gọi của tôi", Mac hỏi ngay lập tức. Dew nhìn chằm chằm vào Mac và khẽ thở dài.

"Tôi có vài việc với Nan," Dew trả lời trước khi quay sang anh. Nan khẽ nhướng mày.

"Anh có việc với tôi à? Này, có chuyện gì ?" Nan nói với một nụ cười.

"Mày có biết nhà three ở đâu không" Dew hỏi ngay. Mac cau mày bối rối. Dew tiếp cận three từ lúc nào? Và tại sao anh ta cần tìm nhà của Three?

Lý do là gì ?

"Sao vậy dew?" Mac hỏi.

"Ta cùng hắn có chút việc cần phải nói , mày biết không?" Dew hỏi Nan.

"Tôi không biết, vì tôi chưa bao giờ đến nhà anh ấy... Nhưng tối nay anh ấy sẽ đua xe, phải không?" Nan quay sang hỏi đám thuộc hạ đứng cách đó không xa.

"Vâng thưa ngài, ai đó đã thách thức cậu ấy và tôi thấy rằng thời gian vào khoảng 4 giờ chiều." Nhân viên đáp.

"Vậy..." Nan nói ngắn gọn, mặt Dew hơi cau lại.

"Cảm ơn," Dew nói đơn giản trước khi quay sang Mac.

"Đợi đi . tôi sẽ gọi cho bạn. Hãy để tôi làm xong việc này của mình trước đã," Dew nói với Mac, trước khi lập tức bước đến xe của anh ta, trong khi Mac bối rối nhìn anh ta, không hiểu.

"Lên xe đi," Nan ngắt lời. Mac mở cửa xe ngồi xuống. Nan đi theo anh ngồi vào chỗ bên cậu ấy và rời khỏi nhà để đi thẳng đến trung tâm mua sắm.

"Bạn muốn ăn gì?" Nan khẽ hỏi.

"Tôi chỉ muốn ăn món lợn ngọt đó," Mac nói, quay đầu nhìn ra ngoài xe vì anh cảm thấy xấu hổ vì đã nói với cậu rằng anh muốn ăn ở nhà hàng đó. Đó là một cửa hàng mà Mac đã không nghĩ đến lúc đầu, nhưng khi Nan đưa anh ta đi ăn thường xuyên, anh ta trở nên nghiện món thịt lợn ngọt ở đó.

"Quán Hia Pao?" Nan giả vờ hỏi.

"Vâng!" Mac hét lại. Nan cười cười khẽ.

"Chúng ta sẽ chia đôi," Nan nói. Mac quay sang nhìn anh với vẻ khó hiểu. Mac tiết kiệm số tiền còn lại từ công việc trong hai tuần qua, khoảng một nghìn baht, anh ấy không tiêu nhiều tiền vì Nan đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu ấy để ăn ở nơi làm việc hàng ngày nên Mac không phải mua. Có thể vài ngày anh ấy đã uống cà phê và một số đồ ăn nhẹ, điều đó khiến Mac luôn nghĩ rằng anh ấy là một sinh viên.
"Vâng," Mac trả lời một cách bất lực. Nan lái xe đến quán cà ri Hia Pao, cả hai xuống xe và đi vào một cửa hàng gia đình mà họ đã đến nhiều lần trước đây. Mac đó rồi

"Ồ, cậu muốn ăn gì?" Người bán hàng hỏi khi thấy Nan và Mac bước vào cửa hàng. Mac đứng trước tủ đựng thức ăn với nhiều món ăn khác nhau trước khi chỉ cho Nan món cậu ấy muốn ăn, điều bình thường là Mac luôn gọi món đó cho cậu ấy, sau đó họ bước đến ngồi đợi ở bàn. Nan gọi món Mac ăn kèm và cậu ấy muốn ăn gì với 4 bát cơm.

Nan, anh có muốn uống nước không?" Con gái của chủ quán nói lên khi cô ấy đi về phía Nan với một nụ cười.

"Hả," Mac bật ra một âm thanh cáu kỉnh từ cổ họng, khiến Nan nhìn anh với một nụ cười.

"Cho tôi một cốc coca với đá. Bạn đã đi nghỉ học chưa, và muốn làm gì?" Nan trả lời cô gái và hỏi lại.

"Tôi muốn đi du lịch với Nan. Được không?" Cô gái mỉm cười hỏi.

"Phi không có tiền đi du lịch," anh đáp

"Ồ, nếu anh ấy không giống như P'Nan. Thế thì Fish đã nghèo rồi." Cô gái nói đùa.

"Nong, lấy nước uống trước đi, hay là đợi cổ họng khô khốc?" Giọng nói của Mac cắt ngang khi anh ta thấy rằng người phụ nữ trẻ đã không đi lấy nước hay bảo ai đó mang nó đến. Cô gái dừng lại trước khi nhìn Mac bực bội vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của mình.

"P'Nan, đợi một chút," người phụ nữ nói trước khi đi chuẩn bị nước mà Nan yêu cầu.

"Đó là một người phụ nữ" Nan nói.

"Chà, một người phụ nữ có giọng nói chói tai, với bộ ngực lớn, tôi sẽ không coi cô ấy là đàn ông," Mac trả lời.

"Hahaha, cậu cũng láu cá đấy nhỉ," Nan cười nói khiến Mac bực mình trong giây lát, nhưng anh không thể không mỉm cười vì anh đã đi theo Nan và không nghĩ rằng cô sẽ đáp lại như vậy.

"À, tôi nói thật đấy", Mac thản nhiên đáp trước khi người phụ nữ mang nước ra phục vụ, nhưng cô không thể nói nhiều vì còn phải giúp bố dọn đồ ăn. Chẳng mấy chốc, món Nan gọi đã được dọn ra. Cả hai ngồi ăn trong im lặng.
"Kêu thêm 1đĩa thịt lợn ngọt khác." Mac nói với Nan sau khi ăn hết món thịt lợn ngọt trong đĩa.

"Mày không sợ béo sao Mac ?" Nan hỏi.

"Đó là vấn đề của tôi, yêu cầu gọi thêm món đi," Mac nói với giọng gắt gỏng, thế là Nan quay sang gọi thêm thịt lợn ngọt, cho đến khi hết ba đĩa thức ăn Mac mới no rồi uống nước.

"Tuyệt vời," Nan thản nhiên nói. Mac nhìn anh với ánh mắt bối rối nhưng anh không nói gì, bữa ăn này cả Nan và Mac đều trả một nửa tiền ăn như Nan đã nói.

"Tôi đi đây, Fish", Nan chào tạm biệt cô gái khi cô rời khỏi cửa hàng.

"Quay lại đi Phi," cô gái nói. Nan gật đầu trước khi nhanh chóng đi theo Mac, người đã đi thẳng ra xe. Khi Nan lên lầu và khởi động nó, Mac nhanh chóng bật điều hòa để thoát mồ hôi, vì lều không có điều hòa, chỉ có một cái quạt.

"Nóng quá, có chết không?" Nan chọc ghẹo.

"Và nếu bạn ngừng mỉa mai tôi, bạn sẽ chết chứ?" Mac nói.
"Ối...đau quá, đồ khốn," Mac hét lên khi Nan túm lấy cổ anh và siết chặt anh, nó không quá mạnh, nhưng dù sao nó cũng rất mạnh đối với Mac.

"Miệng nói giỏi, vậy chắc là không thể đi mua sắm nữa," Nan nói, nhưng đôi môi cậu nhếch lên một nụ cười. Mac càu nhàu một chút trước khi Nan thả anh ta ra và họ biến mất. Mac thậm chí còn không mời anh ta nói chuyện.

"Yên lặng đi, muốn nghe nhạc sao?" Nan hỏi, giả vờ vươn tay mở nhạc trong xe.

"Không cần, tôi không muốn nghe. Anh sẽ chơi bất kỳ bài hát nào mà tôi không nghe được," Mac vội vàng ngăn anh lại.

"Có lẽ là do lỗ tai của anh không tốt, bài hát của Đại học Wuachon, là một bài hát của Thái Lan, làm sao anh không nghe được?" Nan vờ hỏi lại, cô chỉ định chọc tức Mac để giết thời gian thôi.

"Chà, tôi chưa bao giờ nghe bài hát đó," Mac rít lại.

"Chỉ cần học cách nghe nó. Tôi nghĩ đó là bởi vì nó phù hợp với giọng miền Nam. Ồ, hay anh không thích âm nhạc miền Nam? Vậy anh có thích bài hát này không?" Nan hỏi, Mac nhìn anh đầy nghi ngờ, chờ đợi, như thể Nan định làm phiền anh lần nữa.

"Người chồng cũ này vẫn nhớ bạn mỗi ngày... Người chồng cũ này vẫn muốn gần gũi hơn... Là tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi đã làm bạn khóc ah ah" Nan hát với một chút run rẩy ở cuối, khiến Mac há hốc mồm.

"Chết tiệt, mày chọn bài nào cũng khó nghe. Đủ rồi, mày hát như trâu gống vậy," Mac nói trước khi quay người nhìn ra ngoài xe, nhưng thầm mỉm cười khi nghĩ đến bài Nan đang hát.

"Bạn không thích âm nhạc miền Nam, bạn không thích những bài hát Đông Bắc. Bạn khó hài lòng," Nan nói, không coi trọng điều đó.

"Vậy chúng ta hãy nghe bài hát này," Nan nói, khi cô đưa tay ra để chơi bài hát.

sàn nhà...

Mac bỏ tay Nan ra khỏi máy nghe nhạc trong xe.

"Anh không cần phải làm gì hết . bởi vì Bất cứ điều gì mà anh làm điều làm tôi cảm thấy khó chịu ." Mac nói.

"Này chết tiệt, bạn biết tôi thích làm bạn khó chịu," Nan nói với một tiếng cười trong cổ họng. Mac trừng mắt nhìn anh. Nan đã không bật nhạc cho đến khi họ đến trung tâm mua sắm, Mac rời khỏi xe và nhìn Nan từ đầu đến chân.
"Bạn đang nhìn gì đó?" Nan khẽ hỏi.

"Bạn đang đi vào một trung tâm mua sắm lớn với cách ăn mặc như vậy?" Mac nói Nan đang mặc một chiếc quần jean dài đến đầu gối với đường viền đã sờn, một chiếc áo phông trắng có nhãn hiệu Red Bull ôm sát cơ thể khoe cơ bắp với một hình xăm lộ ra từ mép ống tay áo đến khuỷu tay và một đôi xăng đan đơn giản. Không giống như Mac, người cũng mặc quần màu kem dài đến đầu gối nhưng gọn gàng và ưa nhìn hơn, mặc áo sơ mi, Mac mặc một chiếc áo sơ mi polo hàng hiệu và đi giày thể thao.

"Tại sao, tôi trông thế nào?" Nan nhìn mình hỏi, điều Mac không muốn nói là mặc dù ăn mặc như vậy nhưng Nan vẫn toát ra một vẻ tươi mới và thô ngô .

"Ồ, được rồi," Mac trả lời, trước khi dẫn đường, biết rõ rằng Nan không muốn thay đổi hay hiểu những gì Mac nói. Nan bước vào với một nụ cười trên khóe miệng. Mac đi một đoạn rồi quay lại.

"Anh sẽ trả tiền, phải không?" Mac hỏi.

"Huh, uh, hôm nay tôi sẽ tự trả tiền cho em yêu," Nan trả lời, khiến Mac há hốc miệng khó chịu
Đột nhiên...

"Ow..." Mac hét lên, kéo tay Nan ra khỏi miệng cậu

"Anh bị cái quái gì vậy? Tại sao anh lại bóp miệng tôi? Tôi không biết tay anh có dính phải thứ gì bẩn thỉu hay không," Mac hét lên.

"Và sau đó bạn đặt miệng lên tôi, nghĩ rằng bạn muốn tôi siết chặt và nắm tay tôi và lấy mọi thứ ngoại trừ..." Nan nói, nheo mắt nhìn xuống cơ thể của Mac, cho đến khi anh ta đông cứng lại, mặt đỏ bừng.

"Đồ khốn" Mac mắng anh ta một lúc trước khi bỏ đi mua đồ của mình ngay lập tức. Nan theo sát phía sau.

"Có một chai lớn, đề phòng thôi," Nan nói khi thấy Mac lấy một chai dầu gội vừa.

"Tại sao tôi phải sử dụng những thứ của người khác?" Mac cãi lại.

"Đồ của bạn cũng giống của tôi... Đồ của tôi là đồ của tôi... đừng lo lắng quá. Hãy lấy một chai lớn," Nan nói với giọng cứng rắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro