Chương 6: Tinh thần chiến binh của người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện đang đứng trên mái nhà tranh nho nhỏ của họ. Hắn đang rèn luyện kỹ năng kiếm thuật khi hắn nhận thấy nó đang dần bị thui chột. Lần cuối cùng họ tỷ thí Lam Trạm đã dễ dàng đánh bại hắn. Mặc dù hắn tự hào về đức lang quân nhưng điều nay vẫn có hơi xấu hổ đối với Ngụy Anh. Hắn muốn chiến đấu tốt hơn cho lần tới khi họ nghênh chiến.

Lam Trạm nhìn lên từ nơi y đang cho phê duyệt bài học của đám môn sinh. Y biết Ngụy Anh đã cảm thấy xấu hổ khi thua y ngày hôm qua. Lam Trạm không bao giờ phàn nàn hắn vì để cho kỹ năng kiếm pháp của mình bị mai một. Ngụy Vô Tiện từng có một quyết định với sư đệ của hắn và điều đó đã khiến hắn phải trả giá bằng cách không có kim đan trong cơ thể. Và cùng với đó là những thỏa hiệp mà hắn phải thực hiện.

Hắn chưa bao giờ sử dụng Tùy Tiện thêm lần nào nữa sau lần ấy, điều đó khiến cho việc điều khiển thanh kiếm bị giảm tốc độ. Nhưng một thanh kiếm thông thường không bao giờ có thể sánh bằng Tùy Tiện hoặc Tị Trần. Hắn vẫn đánh tốt với một thanh kiếm. Rốt cuộc, đức lang quân của y là một thần đồng của gia tộc Vân Mộng Giang thị. Nhưng mọi người đôi khi coi hắn vẫn kém tài năng hoặc thậm chí kỹ năng kém xa Lam Trạm. Đám người đã có những bình luận ngấm ngầm về việc Hàm Quang Quân của họ xứng đáng hơn thế nào. Y liền khiến tất cả im bặt với một cái lườm lạnh lùng.

Một điều mà nhiều người không nhận ra bao gồm cả Ngụy Anh của y, là khi bắt tay vào chiến đấu, Ngụy Anh bản thân luôn chiến đấu hết mình. Những kỹ năng và năng lực hạn chế mà Ngụy Anh có được khi tham gia chiến đấu tay đôi một chọi một thật đáng kinh ngạc. Hình dáng kích thước của một người không phải là vấn đề thiết yếu.

Lam Trạm từng chứng kiến ​​Ngụy Anh khiến một gã đàn ông to gấp ba lần mình phải quỳ khóc. Hắn ta là một tên trộm, ăn cướp từ một bà lão già. Ngụy Anh vốn là người tốt vậy là hắn liền quyết định giúp đỡ bà lão bằng cách đuổi theo tên cướp. Lam Trạm gần như không đuổi kịp họ khi tên trộm nằm đo ván trên đất. Lam Trạm biết người thương của mình rất nhanh nhẹn, nhưng điều đó vẫn khiến y bất ngờ về tốc độ thực sự của hắn.

Ngay cả khi họ chơi đấu vật trong những dịp hiếm hoi, Ngụy Anh luôn để y giành chiến thắng. Nếu hắn chiến đấu tử tế, Lam Trạm chắc chắn mình sẽ có mấy vết bầm nghiêm trọng.

Đám môn sinh cứ quấn lấy Ngụy Anh. Không chỉ vì tính tình vui vẻ của hắn mà còn vì những kỹ năng của hắn như một người chiến binh nữa. Ngụy Anh có lẽ đã nhìn thấy nhiều điều trên thế giới này nhiều hơn bất kỳ ai khác từng có. Hắn đã kinh qua nhiều cuộc chiến và cả nỗi đau. Điều này khiến cho hắn trở nên trưởng thành chững chạc hơn. Ngụy Anh có cả lượng kiến ​​thức dồi dào. Các kiến ​​thức đều xuất phát từ kinh nghiệm. Tuy nhiên, không có điều gì trong số này làm cho Ngụy Anh kiêu ngạo. Y càng thấy yêu người thương của y nhiều hơn vì lẽ này.

Hắn cũng là một người kể chuyện ấn tượng. Các tiểu bối đôi khi sẽ lẻn ra khỏi phòng ngủ của họ để nghe Ngụy Anh kể chuyện ma. Chúng sẽ ngồi im và say mê lắng nghe, tất cả đều mang cùng một vẻ ngạc nhiên tuyệt đối. Y lo ngại đám đệ tử ngây thơ sẽ say mê đến nỗi chúng không chịu quay lại khu nhà của chúng.

Ngụy Anh cũng là người bày ra các trò nghịch ngợm, điều đó có nghĩa là đôi khi hắn đưa mọi thứ lên đến cực điểm. Thỉnh thoảng hắn sẽ yêu cầu Ôn Ninh tạo ra những tiếng động đáng sợ từ xa. Hoặc thậm chí di chuyển một chút, để có vẻ như có một sinh vật không rõ nguồn gốc đang lén lút xung quanh. Các thiếu niên sẽ sợ hãi đến nỗi họ quên rằng có kết giới dựng lên quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ ngăn không cho bất kỳ thứ gì lẫn tất cả các sinh vật bóng tối xâm nhập.

Sợ hãi làm cho một người cư xử như một kẻ ngốc hoàn toàn. Ngụy Anh sau đó sẽ ngồi cười suốt đêm sau khi đám đệ tử rời đi. Y từng nhắc nhở hắn rằng không nên dọa các môn sinh sợ hãi như vậy. Nhưng, theo thời gian y lại thấy rằng nó khá thú vị. Hắn thực sự có ảnh hưởng đến y.

Huynh trưởng của y cũng tiếp tục bình luận về tần suất y dường như mỉm cười nhiều hơn những ngày này. Mặc dù Lam Trạm đã quen với sự thay đổi trong mình, nhưng nó vẫn khiến mọi người há hốc miệng nhìn y. Ngụy Anh thường cười rất tươi trước những biểu cảm đó.

Y cũng thấy mình cười nhiều hơn trước những trò hề của Ngụy Anh. Mặc dù y sau đó lại khiển trách hắn, nhưng khi chỉ có một mình y sẽ cười khúc khích một chút. Lam Trạm không bao giờ có thể cười rạng rỡ như tia nắng mặt trời giống như người thương của y, nhưng ngày qua ngày y thấy mình ngày càng hạnh phúc vui vẻ hơn.

Y ngước nhìn Ngụy Anh. Y luôn ngưỡng mộ tinh thần chiến binh trong Ngụy Anh. Thất thần nhìn hắn bỗng dưng lại thấy hình ảnh Di Lăng lão tổ trong hắn. Một hình ảnh đều khiến tất thảy mọi người phải run sợ kinh hoàng.

Với chiếc áo choàng dài màu đen và những đường sọc màu đỏ trên thân áo. Tóc dài buông thả lòa xòa đến thắt lưng. Cơ thể ban đầu của Ngụy Anh vốn dĩ cao ráo và rất vạm vỡ do trải qua quá trình tu luyện ngày xưa. Với cây sáo tà mị gắn ở thắt lưng, hắn bước đi, cao lớn và kiêu hãnh. Đó là một cảnh tượng đáng chú ý. Nếu Lam Trạm là một chiến binh hoặc một kẻ kém cỏi hơn, y có thể đã cúi đầu trước Di Lăng lão tổ. Ngụy Anh thực sự đã là một cảnh tượng hùng vĩ như Ngạ Quỷ.

Nhưng y muốn trở thành người ngang hàng của Ngụy Anh theo mọi nghĩa. Là đạo lữ của nhau, hai người chăm sóc lẫn nhau và sát cánh cùng nhau ngay cả khi thế giới quay lưng lại với họ. Y chưa bao giờ mong đợi Ngụy Anh sẽ yêu lại mình. Ít nhất y đã từng muốn trở thành cánh tay của hắn. Người mà y sẽ sẵn sàng sát cánh cùng. Rằng y sẽ là người mang ánh sáng đến cho Ngụy Anh. Một ngày nào đó.

Các vị thần đã chứng minh cho y thấy y đã sai bằng cách lấy đi tất cả mọi thứ của y trong chớp mắt. Y sẽ hài lòng khi trở thành khán giả đơn thuần nhìn Ngụy Anh tỏa sáng trong niềm hạnh phúc. Nhưng ngay cả điều đó cũng không thể.

Sau đó y mới hiểu ra rằng Ngụy Anh chính là ánh sáng của mình. Y không cần phải khai phá hắn. Tất cả những gì hắn cần là một người hiểu hắn, đồng cảm với cái tình của hắn và ủng hộ hắn. Là dây đàn tạo nên thanh âm do y gảy lên. Đến khi Lam Trạm hiểu ra điều này thì đã quá muộn.

"Ngụy Anh."

Hắn quay lại theo tiếng gọi của đức lang quân

"Xuống đi. Đến giờ ăn trưa rồi."

Hắn mỉm cười và nhảy xuống. "Có món gì cay không?"

Lam Trạm khẽ khàng nói. "Ta sẽ đi xem xem ta có thể làm gì được không."

Ngụy Anh quay đầu lại và cười lớn. "Tướng công yêu quý của ta ơi, ta có thể sống sót mà không cần đồ ăn cay trong một ngày. Đừng lo a."

Lam Trạm thầm nghĩ, y có thể sẽ không ngần ngại để được nghe thanh âm đó trong cả quãng thời gian dài đằng đẵng sau này.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro