Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai đã làm thế với em?"

Namjoon bật dậy khỏi chỗ ngồi trước câu hỏi đột ngột, đưa mắt về phía Seokjin. Dù mắt vẫn dán vào đường khi lái xe, nhưng Namjoon vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc lẻm của anh trai mình.

"Ý - ý anh - ý anh là gì?" Cậu rụt rè hỏi. Câu hỏi rất ngẫu nhiên và mơ hồ, Namjoon không tài nào giải thích được lý do tại sao anh trai lại đặt câu hỏi như vậy với mình.

Seokjin thở dài. "Ai đã bỏ mấy viên thuốc vào đồ ​​uống của em?" anh hỏi lại.

"Ai đó đã làm như vậy với đồ ​​uống của anh? Khi nào? Ai? Tại sao?" Taehyung hỏi, rõ ràng là bị sốc trước tiết lộ đó. Y xoay người để nhìn anh trai mình, Namjoon.

Namjoon co rúm người lại trên ghế, tay nắm chặt dây an toàn. Đôi mắt cậu đảo quanh nhưng tránh Seokjin và Taehyung.

"Hãy cho anh biết tên!" Seokjin sốt ruột thúc giục.

Hơi thở của Namjoon nghẹn lại vì giọng điệu gay gắt. "Ai- ai nói với anh?" Cậu hỏi thay vì trả lời của Seokjin.

Seokjin rên rỉ thất vọng, biết rằng Namjoon cố tình lảng tránh câu hỏi của mình. "Eomma. Bây giờ hãy trả lời câu hỏi của anh!" .

Namjoon lại đang tranh luận với chính mình. Để nói sự thật hoặc  tạo ra một cái cớ. Nếu cậu tiết lộ tên, họ sẽ quay lại với cậu một lần nữa. Họ sẽ làm điều gì đó tồi tệ hơn thế này. Namjoon không đủ khả năng để đối mặt với một vết thương thể xác khác. Mấy ngày nay thân thể của cậu không tốt. Cậu tiếp tục bị ốm một cách dễ dàng.

"Namjoon!"

"Em - em không -"

"Đừng nói dối !" cắt ngang Seokjin vội vàng. Giọng nói của anh trở nên sắc bén khi nghiến răng trong cơn thịnh nộ. Anh không mong rằng Namjoon sẽ nói dối và điều đó khiến anh thất vọng.

"Chỉ cần cho anh biết tên!"

Chiếc xe đột ngột dừng lại, khiến Namjoon giật nảy mình vì hành động đột ngột đó. Cậu nhìn xung quanh và nhận ra rằng họ đã đến bãi đậu xe của trường. Nhưng Seokjin vẫn chưa tắt động cơ và cửa vẫn khóa an toàn. Namjoon lo lắng cắn chặt môi, siết chặt dây an toàn.

"Cho anh cái tên ! chết tiệt, Kim Namjoon!" Seokjin hét lên giận dữ, sử dụng giọng nói của Alpha của mình.

Namjoon kinh hoàng hét lên, nhìn anh trai mình với nước mắt. Môi cậu run lên khi thốt ra những cái tên liên quan đến vụ việc.

"Hyun - Hyunwoo, Wonho và - và Joohoen..."

Nói xong, Seokjin mở khóa cửa và Namjoon lồm cồm bò dậy khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng bước ra khỏi xe. Cậu chạy vào tòa nhà của trường, thậm chí không quay lại lấy một lần. Như thể sợ rằng Seokjin sẽ giết cậu .

"Mấy thằng khốn!!" Seokjin tức giận đánh vô lăng, phớt lờ Taehyung vẫn đang ở trong xe.

"Chuyện này là sao vậy, hyung?" Taehyung hỏi, vẫn chưa nắm được toàn bộ câu chuyện.

Seokjin phát ra âm thanh bất mãn qua mũi. "Eomma nói với anh tối qua rằng ai đó đã cho những viên thuốc đã nghiền nát vào đồ uống của Joon vào tuần trước. Namjoon đã ngất đi và bác sĩ cần bơm thuốc ra khỏi dạ dày ," anh nói với giọng mệt mỏi. Như thể anh đang kìm mình khỏi bị suy sụp.

Đôi mắt nai tơ của Taehyung mở to trước sự tiết lộ, nhìn anh trai mình hoang mang. "Cái quái gì vậy? Sao họ dám làm thế với anh ấy!!

Seokjin gầm gừ trước câu nói thô tục nhưng anh không thể trách Taehyung lại phản ứng như vậy. Suy cho cùng, Namjoon là em trai của họ. Seokjin không thể ngăn bản thân cảm thấy tội lỗi vì đã không biết gì về hoàn cảnh của Namjoon. Thực tế là anh đã xa lánh Namjoon trong suốt một năm đã trở thành nhân tố lớn nhất dẫn đến vụ bắt nạt này.

Anh nên biết rằng các học sinh sẽ bắt đầu bắt nạt Namjoon khi cậu được giới thiệu là một Omega. Một Omega nam rất hiếm trong đàn và thông thường, rất khó để gia đình chấp nhận họ. Omega luôn được coi là yếu đuối và mong manh - nhiều hơn là đặc điểm của phụ nữ. Không phải là nữ quyền nhưng đây là thế giới tàn khốc. Đặc biệt là đối với người sói.

Một người sói nam Omega bị ruồng bỏ trong đàn. Bởi vì về cơ bản, chúng không thể ngang hàng với con đực đầu đàn - để lãnh đạo và bảo vệ đàn. Họ thậm chí không thể đi săn với các Alpha và Beta khác vì bản chất yếu đuối của họ.

Không có gì thay đổi trong thế giới hiện đại. Vết nhơ vẫn còn nguyên trong thế hệ mới. Có thể họ đã dễ chấp nhận hơn trước nhưng điều đó vẫn không đủ để ngăn chặn việc hạ thấp Omega nam. Đáng buồn nhưng là sự thật.

Seokjin có thể không phải là một người anh tốt với Namjoon trước đây, nhưng hôm nay anh muốn chuộc lỗi. Anh muốn cống hiến hết mình để bảo vệ em trai mình. Namjoon xứng đáng với cả thế giới và Seokjin sẽ trao cả vũ trụ cho cậu.

Hyunwoo và những người bạn của gã sẽ phải trả giá cho những gì họ đã làm với Namjoon!
----------------------------------

Namjoon đã rất bồn chồn khi có mặt tại bữa tiệc. Cậu không muốn đến đây, sẵn sàng chôn vùi cơ thể cao lêu nghêu dưới chăn cả ngày. Nhưng mẹ đã ép cậu phải đến. Khi nỗ lực của cô không thành, Seokjin đến gõ cửa nhà và yêu cầu cậu chuẩn bị sẵn sàng. Điều mà Namjoon khó để cưỡng lại.

Namjoon bĩu môi khi ngồi trong góc sảnh, cách những vị khách khác một chút - trốn tránh tất cả những người lạ. Chà, một nửa trong số đó là đàn của cậu nhưng dù vậy, điều đó không mang lại cho cậu niềm an ủi khi ở đây.

Không có lý do chính đáng nào để cậu tự bào chữa cho mình khỏi bữa tiệc. Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Yoongi. Yoongi đã đến độ tuổi mà cuối cùng hắn cũng có thể trở thành một alpha thực thụ. Hơn nữa, hân sẽ tìm thấy người bạn đời của mình, Luna định mệnh của hắn ngày hôm nay. Đó là mối bận tâm lớn nhất của Namjoon.

Điều đó có nghĩa là Yoongi sẽ biết rằng Namjoon là bạn đời của hắn. Và Yoongi sẽ thất vọng khi nhìn thấy cậu. Yoongi sẽ ghét cậu nhiều hơn bây giờ. Yoongi sẽ chính thức từ chối cậu. Namjoon không biết liệu trái tim và cơ thể mình có thể chịu nổi nỗi đau bị từ chối nữa hay không. Cậu đã phải đối mặt với cơn đau gần một năm rồi.

Tuy nhiên, sự từ chối trực tiếp của Alpha đối với Omega vào ngày sinh nhật mười tám của hắn sẽ mang đến nỗi đau tồi tệ nhất. Namjoon sẽ bị tàn phá và nỗi đau sẽ giết chết cậu một cách nhẹ nhàng. Namjoon không thể sống sót khi bị từ chối. Cậu biết điều đó và thực sự đã sẵn sàng cho nó. Thật thảm hại.

"Namjoonie hyung?"

Giọng nói khiến Namjoon bị cắt ngang và anh ngẩng đầu lên để nhìn chủ nhân của nó. Không mất một giây nào, môi anh nhếch lên thành một nụ cười khi nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình. Nụ cười nhe răng của em thật đáng yêu.

"Kookie!" Namjoon đứng dậy khỏi ghế và ngay lập tức ôm chặt em vào lòng. Kookie hay tên thật là Jungkook cười khúc khích vào tai Namjoon và vòng tay lên eo thon của Namjoon.

"Em nhớ anh, hyung," Jungkook thì thầm.

Namjoon cười khúc khích khi thả tay ra và nhìn chằm chằm vào mặt Jungkook. "Anh cũng nhớ em, Kookie..."

"Anh đang làm gì ở đây một mình vậy, hyung? Tại sao anh không đi chơi với bạn bè của chúng ta?" Jungkook hỏi trong khi ra hiệu cho nhóm nhỏ ở giữa hội trường.

Namjoon đảo mắt đồng bộ với cử chỉ của Jungkook. Đứng đó là Seokjin, Yoongi, Hoseok, Jimin và Taehyung. Anh thở dài trước khi quay lại nhìn Jungkook.

"Anh - anh cần ở một mình," Namjoon nói, rõ ràng là đang nói dối. Cậu cảm thấy áp lực khi ở trong nhóm. Cậu không phù hợp với họ và biết tất cả bọn họ sẽ khó xử với sự hiện diện của cậu.

Namjoon liếc nhìn anh trai mình, Seokjin, người dường như đang thảo luận điều gì đó nghiêm túc với mọi người. Namjoon không biết chuyện gì đã xảy ra với Hyunwoo và hai người bạn của gã, nhưng bộ ba không làm phiền cậu ở trường nữa. Trên thực tế, mọi người đã để yên và ngừng quấy rối cậu. Namjoon rất biết ơn vì điều đó và cậu chưa có thời gian để cảm ơn anh trai mình.

Namjoon nở một nụ cười lệch lạc khi nghĩ rằng Seokjin đã bảo vệ mình khỏi những kẻ bắt nạt. Cậu cảm thấy được đánh giá cao và được yêu thương. Taehyung cũng đã thể hiện một số thái độ tốt với cậu. Trao cho cậu nụ cười hình hộp dễ thương.

------------------------

"Không, Kookie! Làm ơn - xin - đừng - em - Kookie!" Namjoon cầu xin một cách tuyệt vọng nhưng em không nghe thấy lời cầu xin của cậu. Khoảng cách giữa họ và nhóm càng gần, nhịp tim của cậu càng tăng nhanh.

"Này các anh!" Jungkook vui vẻ chào cả nhóm và mọi người gần như đồng thời gật đầu với cả hai.

Mọi người chào Jungkook bằng một câu chào vui vẻ, và Namjoon không thể nhìn vào bất kỳ ai trong số họ - đầu gục xuống sàn. Cậu có thể cảm nhận được cách Jungkook siết chặt tay cậu, đan những ngón tay của họ vào nhau một cách hoàn hảo.

"Em tìm thấy Namjoonie-hyung đang trốn ở một góc nên em kéo anh ấy theo!" Jungkook tiếp tục nói một cách vui vẻ, phớt lờ lòng bàn tay của Namjoon đang đổ mồ hôi như thế nào.

"Tuyệt lắm Kookie!"

Namjoon ngẩng đầu lên khi nghe câu trả lời từ Taehyung, lo lắng nhìn em trai mình. Khi bắt gặp nụ cười toe toét của Taehyung, Namjoon cũng nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.

Namjoon chậm rãi liếc nhìn mọi người, tìm kiếm bất kỳ sự khó chịu nào trên nét mặt của họ nhưng cậu không thể tìm thấy bất cứ điều gì. Namjoon thở phào nhẹ nhõm vì đã được chấp nhận là thành viên của nhóm.

Khi ánh mắt của Namjoon dán chặt vào Yoongi, trái tim cậu gần như bùng cháy trước cái nhìn xuyên thấu của Alpha. Namjoon cảm thấy cổ họng mình khô khốc khi nuốt xuống, cảm thấy khó chịu trước sự căng thẳng không rõ ràng phát ra từ Yoongi.

Như thể Jungkook ngửi thấy mùi đau khổ từ Omega, em buông tay ra và nhanh chóng đặt tay lên vai Namjoon và kéo cậu lại gần mình hơn. Namjoon hét lên trước cử chỉ đột ngột đó, nhìn Jungkook đầy hoài nghi.

"Koo - Kookie - cái - em sao -"

Jungkook nắm chặt hơn để ngăn Namjoon vặn vẹo thêm nữa. "Để em ôm anh như thế này nhé Hyungie. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau. Em nhớ anh lắm!" Em nói cộc lốc và hôn nhẹ lên má Namjoon.

Namjoon há hốc mồm kinh hãi trước nụ hôn của Alpha trẻ tuổi, che má với đôi mắt mở to khi nhìn Jungkook. Jungkook cười ngây thơ với cậu trong khi em nhướng mày một cách hài hước. Và mọi người đang cười nhạo trò hề của em, không hề bận tâm đến việc Alpha đã hôn cậu trước mặt mọi người.

"À, Kookie luôn thích Namjoonie từ khi em ấy còn bé," Hoseok nói với một tiếng cười khúc khích nhẹ.

"Em vẫn nhớ cái ngày em ấy nói rằng muốn kết hôn với Namjoon khi lớn lên," Taehyung nói thêm với giọng vui tươi.

Jungkook cười bẽn lẽn trong khi gật đầu, thậm chí còn không cố gắng phủ nhận lời cáo buộc. Namjoon có thể cảm nhận được mặt em đỏ bừng như thế nào trước những lời trêu chọc liên tục khi mọi người cứ nói với nhau rằng Jungkook luôn thích cậu hơn những người khác.

Đôi mắt của Namjoon một lần nữa chạm mắt với Yoongi và trái tim anh lỗi nhịp khi đôi mắt đen của hắn mở to và nhìn chằm chằm vào Namjoon một cách đầy sát khí. Namjoon chun mũi khi mùi hương của Yoongi ngày càng nồng hơn.

Namjoon run rẩy dưới ánh nhìn đó, liếc nhìn Jungkook ở bên cạnh vẫn đang vui vẻ trò chuyện với những người khác về những ngày xưa tốt đẹp.

"Kook-ah, thả - thả anh ra," Namjoon thì thầm mà không rời mắt khỏi Yoongi. Nhưng Jungkook không nghe thấy giọng nói của cậu, chọn cách phớt lờ nó.

"Kookie, làm ơn. Thả anh ra..." Namjoon cố gắng lần thứ hai. Bàn tay anh lướt qua tay Jungkook, vung tay để nới lỏng cái nắm nhưng mỗi lần anh làm như vậy, Jungkook sẽ kiểm soát vai cậu chặt hơn.

Yoongi gần như không kìm được cơn giận khi nhìn cánh tay Jungkook thoải mái đặt trên vai Namjoon. Hắn bị thôi thúc lao vào em khi hôn Namjoon trước đó nhưng vẫn giữ bình tĩnh vì có rất nhiều người trong hội trường.

Sự kiên nhẫn của hắn ngày càng mỏng đi, trố mắt nhìn hành động thiếu hiểu biết của Jungkook và làm thế nào mà Namjoon lại để em chạm vào cậu như vậy. Yoongi không biết tại sao mình lại hành động như vậy, nhưng anh không thích ai đó thoải mái chạm vào Namjoon như thế.

Yoongi có thể cảm nhận được con sói bên trong đang gào thét bên trong hắn, cố gắng kiểm soát cơ thể . Yoongi lo lắng rằng hắn không thể giữ con sói của mình lâu hơn và tạo ra một số hỗn loạn trước khi bữa tiệc sinh nhật của hắn bắt đầu. Đã gần 12 giờ đêm và Yoongi không muốn bất cứ điều gì làm gián đoạn sự kiện của mình. Hắn đã rất gần với việc tìm kiếm người bạn đời của mình tối nay và sẽ không thỏa hiệp nếu ai đó cố gắng phá hỏng ngày quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy. Nhưng Jungkook thực sự đang thử thách sự kiên nhẫn của hắn lúc này.

**By: No

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro