Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yah! Em - em đang nói về cái gì vậy? Anh - anh không - thôi nào - tại sao hai người lại buộc tội tôi như thế này? Namjoon em ấy - em ấy giống như em trai của tôi - tôi sẽ không -"

"Ôi Chúa ơi! Anh thích Namjoon," Hoseok buộc tội, lấy tay che miệng.

"Đợi đã! Anh không nói điều đó Hobi!" Yoongi hét lên, cố gắng tự vệ.

Hoseok nhún vai trước phản hồi không tin vào lời phủ nhận của Yoongi. Anh ấy có thể thấy rõ qua phản ứng của hắn.

Seokjin nhìn Yoongi khi hắn tiếp tục lầm bầm rằng hắn không thích Namjoon và mọi người đã hiểu sai về hắn và Namjoon.

"Anh không muốn bất kỳ ai trong số hai người dẫn dắt Namjoon đến một điều gì đó không chắc chắn. Đặc biệt là cậu Yoongi! Cậu sẽ tròn mười tám vào tháng tới và sẽ tìm thấy một nửa của mình. Nếu cậu đặt hy vọng hão huyền cho Namjoon, cậu sẽ làm tan vỡ trái tim của em ấy!" Seokjin nghiêm khắc khiển trách.

Yoongi sững sờ trước những lời đó. Nó giống như một lời cảnh báo đối với hắn và Yoongi không thể không cảm thấy căng thẳng trong mình. Seokjin trông rất nghiêm túc và lời nói của anh mang ý nghĩa về những gì có thể xảy ra nếu hắn cố gắng làm tan nát trái tim của Namjoon.

"Jin, anh biết là em luôn coi Namjoon như em ruột của mình. Chúa ơi, chúng ta lớn lên cùng nhau!" Yoongi tiếp tục bác bỏ mọi cáo buộc.

"Đó có phải là lời đảm bảo rằng anh sẽ không yêu Namjoon không?" HoSeok hỏi.

Yoongi nuốt nước bọt.

"Anh sẽ làm gì nếu Namjoon là bạn đời của anh? Anh từ chối em ấy vì không thích? Hoseok nói thêm.

"Đó - đó là -"

"Anh nên cân nhắc điều này đi Yoongi. Có khả năng Namjoon có thể là bạn đời tương lai của anh. Anh sẽ làm gì khi đến lúc?" Hoseok nghiêm túc nói.

Yoongi không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn cho những lý lẽ của Hoseok. Trên thực tế, chưa bao giờ trong đời hắn nghĩ rằng Namjoon có thể là bạn đời tương lai của mình. Mặc dù hắn luôn thích một người đàn ông là bạn đời của mình, nhưng chưa một lần hắn nghĩ rằng Namjoon sẽ là người duy nhất là bạn đời.

NamJoon? Bạn đời của hắn?

Và vì một lý do không rõ, hắn có thể cảm thấy tim mình đập mạnh hơn - đập khác thường khi nghĩ về Namjoon và Omega xinh đẹp trong vòng tay.
------------------------------------

Seokjin liếc nhìn chiếc bàn nơi anh có thấy bố mẹ mình và Taehyung đang thưởng thức bữa tối. Seokjin đảo mắt về phía chiếc ghế trống trước mặt anh. Chỗ ngồi mà em trai omega của anh - Namjoon, thường ngồi. Cậu không xuống ăn tối.

Trên thực tế, em ấy đã không ra khỏi phòng kể từ bữa trưa, sau vụ náo động giữa anh và cậu. Anh nghĩ rằng Namjoon đang hờn dỗi anh vì đã đối xử với cậu như vậy trước mặt Yoongi và Hoseok.

Seokjin thở dài thườn thượt, cảm thấy hối hận vì hành động thô bạo của mình. Namjoon có lý do chính đáng để giận anh. Nhưng Seokjin cá là khác. Namjoon không bao giờ thể hiện tình cảm của mình theo cách như vậy, luôn lắng nghe và vâng lời mọi người trong nhà. Đối với cậu không ăn tối là một điều gì đó kỳ lạ.

Có lẽ anh đang quá khắt khe với cậu.

Seokjin cau mày khi nghĩ rằng tay anh ấy đang nắm chặt tay Namjoon đến mức nào. Sức mạnh của Alpha thực sự khác biệt với Omega. Anh có thể gây thương tích chỉ bằng một cú chạm . Và anh hơi tức giận vào chiều hôm đó, vì vậy anh có thể đã sử dụng sức mạnh của mình nhiều hơn mức cần thiết.

"Namjoon đâu?"

Giọng nói trầm và lạnh lùng của cha anh vang vọng bên bàn ăn. Ông thậm chí không ngẩng đầu lên khi đặt câu hỏi, tiếp tục cắt thịt trên đĩa của mình.

"Nó không biết rằng mọi người phải ăn tối cùng nhau sao? Đây là thời gian duy nhất chúng ta có để gắn kết gia đình." Người cha tiếp tục nói, sử dụng giọng Alpha của mình.

Mọi người đều rùng mình trước khí chất tự chủ toát ra từ giọng nói của ông . Seokjin liếc nhìn mẹ anh và anh có thể thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt bà. Tay bà cầm nĩa và dao hơi run run. Trong khi đó, Taehyung vẫn cúi đầu xuống, sợ hãi không dám di chuyển dù chỉ một inch.

"Em - em sẽ gọi Joonie xuống," bà Kim lắp bắp.

"Đừng nhúc nhích!"

Bà Kim cứng người trên ghế.

"Nó không muốn ăn thì để nó chết đói. Đừng để đồ ăn cho nó. Nó không chịu ăn thì mặc xác nó!" Ông Kim hung dữ nói.

Im lặng. Không ai dám nói trước điều gì. Họ thậm chí còn lặng lẽ nhai thức ăn của họ. Mọi người có thể cảm nhận được sự căng thẳng xung quanh bàn ăn. Đó là một khoảnh khắc lạnh thấu xương. Không ai nói chuyện gì cho đến khi họ kết thúc bữa tối và ông Kim rời bàn để đi họp.

Taehyung thở phào nhẹ nhõm sau khi cha anh rời đi. Y đã nín thở trong suốt thời gian họ đang ăn. "Thật dữ dội!" Y nhận xét. Sau đó y đột ngột rời khỏi bàn và đi lên phòng của mình.

Seokjin tròn mắt trước thái độ trẻ con. Seokjin sau đó nhìn chằm chằm vào mẹ mình, mang tất cả các đĩa vào bồn rửa mà không nói bất cứ điều gì. Mặt bà đỏ bừng v sắp khóc. Trái tim Seokjin chùng xuống trước cảnh tượng đó, biết rằng mẹ anh đã phải chịu đựng nhiều như thế nào trong suốt thời gian qua.

Seokjin đứng dậy và mang đĩa của anh vào bồn rửa, đứng bên cạnh mẹ anh. "Mẹ có ổn không?" anh hỏi với vẻ quan tâm.

Bà Kim dựa vào quầy, lắc đầu vài cái rồi bắt đầu khóc trong im lặng. "Hôm nay Joonie vẫn chưa ăn và - và bố con"

Seokjin đặt tay lên vai mẹ mình. "Mẹ..."

Bà Kim quay mặt về phía Seokjin và nhanh chóng nắm lấy tay anh. Cô siết chặt cả hai tay của con trai mình.

"Namjoon em con - là em trai của con, Jin. Dù là Omega hay không, nó vẫn là em trai của con. Con thấy cách mọi người đối xử với nó không. Thật không công bằng . Joonie không đáng bị ruồng bỏ như thế này. Joonie - bé gấu của mẹ không đáng với điều đó" .

" Namjoonie không có quyền được chọn trở thành một Omega. Tại sao mọi người lại đổ lỗi cho nó ?! Joonie vẫn còn nhỏ, Jin. Joonie cần tình yêu thương chứ không phải sự ghét bỏ!" Bà khóc cạn nước mắt, trút hết sự lo lắng, trăn trở.

Seokjin cắn môi. "Eomma, đừng lo lắng quá. Namjoon có thể tự lo cho bản thân mình. Em ấy đủ lớn để hiểu mọi chuyện. Chúng ta đang cố gắng thích nghi với những thay đổi trong nhà. Mọi chuyện sẽ ổn trong tương lai..." anh dỗ dành bà.

Nhưng Seokjin không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy sự giận dữ trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ anh khi anh kết thúc câu nói của mình. Mẹ anh giận dữ hất đầu lên, nhìn chằm chằm vào Seokjin với vẻ giận dữ trong đôi mắt nâu sẫm xinh đẹp của bà. Seokjin ngay lập tức bước ra khỏi mẹ anh - biết được mối nguy hiểm sắp xảy ra từ mùi hoa đỗ quyên của bà.

"Mẹ luôn tự hỏi tại sao với tư cách là anh trai , con lại không bảo vệ được Joonie. Seokjin!" Bà Kim vừa nghiến răng vừa hận.

Seokjin hầu như không nuốt trôi nỗi sợ hãi của mình. "Ý - ý mẹ là sao?"

"Con là loại anh trai gì nếu để cho kẻ bắt nạt Namjoon ngay trước mặt mình?" Bà Kim công kích con cả dữ dội.

Seokjin nhíu mày trước câu hỏi, nhìn mẹ anh với ánh mắt khó hiểu. "Eomma, về chuyện đó, Namjoon chỉ bị bạn cùng trường trêu chọc thôi, không có gì nghiêm trọng đâu -"

Seokjin không thể nói thêm suy nghĩ của mình khi bị mẹ tát vào mặt. Mắt Seokjin mở to kinh ngạc, trố mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mẹ anh. Đây là lần đầu tiên mẹ anh đánh anh. Khi lớn lên, mẹ anh luôn là một người mẹ đầy nhiệt huyết và đáng yêu - đối xử dịu dàng và tinh tế với các con trai của mình.

" Mẹ không thể tin được là con lại nói thế, Seokjin. Con không biết chuyện gì xảy ra với Namjoon ở trường cả! Nếu ai đó suýt giết Namjoonie thì cũng chẳng phải trò đùa!"

Seokjin há hốc mồm kinh hãi khi nghe thấy từ 'giết' mẹ anh thốt ra. "Gì??"

"Nhà trường đã gọi cho mẹ vào tuần trước, Namjoon đã ngất xỉu ở trường sau giờ nghỉ trưa. Gấu con bị nôn mửa không ngừng sau khi một số học sinh bỏ thuốc viên vào đồ uống của nó. Mẹ đưa Namjoonie đến bệnh viện và bác sĩ đã bơm thuốc ra khỏi cơ thể và dạ dày..." Bà Kim giải thích, giọng nhẹ nhàng hơn trước, từng chữ yếu đi khi bà cố kìm những giọt nước mắt đau đớn.

Seokjin gầm gừ giận dữ khi nghe câu chuyện của mẹ mình. "Appa có biết chuyện này không?" anh hỏi.

Bà Kim lắc đầu chịu thua, để nước mắt lăn dài trên khuôn mặt gầy guộc. "Namjoon đã xin mẹ đừng nói với ai Gấu con sợ Appa sẽ giận. Làm sao? Sao Joonie có thể nghĩ như vậy, Jin? Em con mong manh và sợ hãi như vậy nhưng không thể tìm thấy niềm an ủi từ chính gia đình mình."

Seokjin nhắm mắt lại trước câu nói đau lòng đó, ôm mẹ vào lòng. Bà Kim vùi mặt vào gáy Seokjin, khóc nức nở. Cánh tay Seokjin ôm chặt thân hình nhỏ bé của mẹ anh.

"Joonie - Gấu con trông không được ổn, Jin-ah. Bác sĩ - bác sĩ thậm chí còn nói rằng Joonie - quá gầy so với chiều cao của mình. Joonie chỉ còn da bọc xương và mẹ đã quá sợ hãi để nắm tay em con vì nghĩ rằng nó thật khẳng khiu , mẹ sợ sẽ làm gãy tay..."

Seokjin chải mái tóc dài của mẹ, cảm nhận mái tóc mềm mượt trên những ngón tay mình. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được từ mẹ mình. Anh không bao giờ biết được rằng suốt thời gian qua Namjoon đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.

"Ai đã làm điều này với em ấy? Em ấy có nói với bạn ai đã pha đồ ​​uống của Namjoon không?" Seokjin hỏi với giọng cộc cằn. Khuôn mặt anh tối sầm lại khi anh nghiến răng tức giận.

Bà Kim yếu ớt lắc đầu. "Namjoon từ chối nói với mẹ bất cứ điều gì. Joonie chỉ nói đó là một số nam sinh ở trường. Joonie đã quen với nó..."

Seokjin gầm gừ hơn nữa. "Con biết ai đã làm điều này với Joon. Con sẽ giết tên khốn đó!"
---------------------------------

Seokjin nhìn Namjoon lấy chiếc xe đạp của cậu ra khỏi gara. Anh cau có khi nhìn thấy trang phục hôm nay của Namjoon. Cậu mặc một chiếc áo hoodie màu vàng quá khổ, có lẽ lớn hơn hai hoặc ba cỡ so với kích thước thực của cậu với chiếc quần jean bó có vẻ rộng thùng thình trên đôi chân khẳng khiu và một đôi giày converse màu đỏ.

Seokjin thường nghĩ rằng Namjoon thực sự thích mặc quần áo oversize. Nhưng sau cuộc trò chuyện với mẹ anh tối qua, Seokjin cuối cùng cũng biết được rằng Namjoon gầy đi trông thấy. Tỷ lệ cơ thể của cậu không phù hợp với cân nặng.

Seokjin ra khỏi xe và liếc nhìn Taehyung đang nhướn mày đứng gần xe. Seokjin phớt lờ cái nhìn bối rối của y và tiến lại gần em trai mình, Namjoon.

"Namjoon!"

Cơ thể của Namjoon gần như nhảy ra khỏi giọng nói tẻ nhạt. Tim cậu đập thình thịch khi từ từ quay đầu lại. Cậu nuốt nước bọt khi nhìn thấy anh trai mình đang đi về phía mình. Cậu siết chặt tay lái xe đạp và bàn tay cậu trở nên ẩm ướt theo từng bước chân của Seokjin.

Mình đã làm gì sai sao? Có phải anh ấy muốn mắng mình một lần nữa vì sự cố ngày hôm qua?

Lúc này trong đầu Namjoon toàn những suy nghĩ tiêu cực. Cơ thể anh run rẩy như một chiếc lá. Cậu không biết tại sao nhưng Seokjin luôn khiến cậu lo lắng. Có lẽ bởi vì anh là anh trai của cậu hoặc có thể bởi vì mùi trà và gừng của Alpha của anh.

"Bỏ xe đạp và cùng anh đến trường!" Seokjin nói một cách nghiêm nghị, giống như mệnh lệnh hơn là lời mời.

Namjoon cắn môi dưới, phân tích xem nên đi với Seokjin hay không. Đã một năm rồi cậu không đến trường cùng với Seokjin và Taehyung. Mặc dù học cùng trường nhưng Seokjin đã từ chối cho cậu đi nhờ xe. Seokjin không thích bị bắt gặp cùng cậu, biết rằng các học sinh sẽ chế giễu anh vì có một người anh em Omega.

Seokjin quở trách vì sự im lặng kéo dài. "Đặt xe đạp của em vào nhà để xe. Chúng ta sắp muộn rồi!" anh nói và để lại Namjoon chết lặng - thậm chí không đợi anh trả lời.

Namjoon nhìn Seokjin, giờ đang bước ra xe. Namjoon đảo mắt giữa chiếc xe đạp của mình và Seokjin. Cậu biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của Seokjin. Cậu thở dài thườn thượt, cảm thấy bị phủ quyết bởi hành động bất ngờ của Seokjin. Miễn cưỡng quay xe đạp trở lại nhà để xe.

"Nhanh lên ! Chúng ta trễ mất!"

Namjoon giật nảy mình trước tiếng hét, nhanh chóng chạy về phía chiếc xe mà Seokjin và Taehyung đã đợi sẵn. Namjoon nhảy lên băng ghế sau, ngay lập tức cảm thấy bầu không khí căng thẳng bên trong xe. Chủ yếu là mùi hương của Seokjin và một phần nhỏ của Taehyung - chanh trộn với cỏ xạ hương.

Việc lái xe đến trường thật khó khăn và bất tiện cho cả ba. Seokjin liên tục liếc nhìn Namjoon qua gương, để ý thấy cậu đang bồn chồn trên ghế. Cậu cứ giật giật với viền tay áo gần như che kín bàn tay đến tận đốt ngón tay.

Seokjin không thể phủ nhận rằng em trai mình trông rất đáng yêu theo cách đó. Mặc chiếc áo oversized như muốn trốn trong đống quần áo to sụ. Seokjin giờ đã hoàn toàn nhận thức được rằng mẹ anh đã đúng về tỷ lệ cơ thể của cậu. Cậu quá gầy so với chiều cao của mình. Cậu trông không khỏe mạnh chút nào.

"Ai đã làm thế với em?"

**By: No

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro