Chương 12 Thao Chết Đồ Dâm Đãng Nhà Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nói xong Đào Nhuyễn liền hối hận.

Cô vừa nói cái quái gì vậy?

Còn muốn cùng Cố Chi Châu trở về thay quần áo? Cô không phải vẫn còn đang giận dỗi Cố Chi Châu sao?

Đào Nhuyễn cúi đầu cắn cắn môi, mặt có chút nóng, lỗ tai cũng có chút hồng. Cô muốn nói vừa rồi chỉ là đùa thôi, nhưng còn chưa kịp lên tiếng Cố Chi Châu đã cất lời "Được".

Cố Chi Châu nhìn về phía Đào Nhuyễn, ánh mắt ôn nhu: "Bất quá hiện tại anh trọ ở ngoài, muốn về cũng phải mất mười phút đi xe, em có thể đi cùng anh không?"

Đào Nhuyễn muốn nói lại thôi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Em có thể thu hồi câu vừa nãy không?"

Cố Chi Châu nói: "Có thể, vậy anh liền tiếp tục ngồi đây cùng em."

Đào Nhuyễn nghẹn một nghẹn: "Anh..."

(Giải thích một chút, ban nãy là do Đào Nhuyễn giận lên nên mới xưng với Cố Chi Châu là 'tôi', bây giờ nguôi giận rồi thì trở lại thành 'em', chứ không phải tui edit loạn đâu nha.)

Đào Nhuyễn cũng không biết mình sao lại thành thế này. Cô rốt cuộc vẫn mơ màng hồ đồ lên xe với Cố Chi Châu, lại mơ màng hồ đồ mà cùng anh trở về chung cư.

Trên đường đi ngang qua cửa hàng ăn sáng, Cố Chi Châu còn xuống xe mua cho Đào Nhuyễn một phần.

Áo sơmi trên người anh mang theo vết bẩn, trên đường về tới chung cư bị rất nhiều người dòm ngó, nhưng Cố Chi Châu vẫn như cũ đạm nhiên ôn nhuận, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, giống như hết thảy có nghĩ gì đều không thể dao động đến anh chút nào.

"Tại sao vậy?"

Đào Nhuyễn nhìn thân ảnh đĩnh bạt của anh, nhìn anh thong dong nện bước, nghi hoặc trong lòng không nhịn được lại tăng lên.

Nếu không thèm để ý cái nhìn của người khác, vì cái gì lại muốn ngụy trang?

Người này thật sự có quá nhiều bí ẩn.

Cố Chi Châu đưa bữa sáng cho cô, nhắc cô mau ăn.

Đào Nhuyễn khó hiểu: "Ở trên xe anh ăn?"

Cố Chi Châu lại lần nữa khởi động động cơ, lên tiếng: "Ừ."

Đào Nhuyễn cầm túi, mở ra nhìn thoáng qua, phát hiện đều là những thứ ngày thường mình thích ăn.

Thật là kỳ quái.

Chocolate cũng vậy, sữa bò cũng vậy, còn cả bữa sáng này, Đào Nhuyễn không tin đây là trùng hợp.

Cố Chi Châu tựa hồ luôn biết rõ cô yêu thích thứ gì.

Rốt cuộc Đào Nhuyễn vẫn không đụng vào.

"Em không quen ăn ở trên xe, hơn nữa, anh sẽ không sợ em khiến xe anh ám đầy mùi thức ăn, còn làm rơi vãi lung tung à?"

Cố Chi Châu cười một cái.

Đào Nhuyễn khó hiểu chớp chớp mắt.

Cố Chi Châu vươn tay đem sữa bò của cô mở ra, cắm ống hút, ôn nhu nói: "Vậy thì uống chút sữa trước, anh sợ em đói."

Đào Nhuyễn ngốc ngốc tiếp nhận, cắn đầu ống hút chậm rãi uống.

Cố Chi Châu hài lòng quay người lại lái xe.

Đào Nhuyễn nhìn sườn mặt thanh tuấn đầy soái khí của thiếu niên, trên mặt lại mạc danh có chút nóng. Cô nhịn không được lại hỏi một câu: "Nếu em làm đổ sữa thì sao bây giờ?"

Cố Chi Châu: "Anh giúp em lau."

Đào Nhuyễn: "Ý em là nói đổ trong xe thì làm sao bây giờ?"

Cố Chi Châu: "Vậy lát sau anh sẽ đi rửa xe."

Đào Nhuyễn tiếp tục thử: "Không cần em trả phí rửa xe sao?"

Cố Chi Châu cười: "Đương nhiên không cần."

Đào Nhuyễn muốn hỏi "Có phải anh thích em không", nhưng dòng sữa ấm áp cứ theo ống hút đi lên chặn ở môi cô, khiến Đào Nhuyễn á khẩu nửa ngày cũng không cất lời được.

Thôi bỏ đi.

Dù sao không cần hỏi thì cô cũng có thể cảm giác được, Cố Chi Châu là thật sự rất thích cô.

Tuy rằng Đào Nhuyễn cũng không hiểu thứ yêu thích này từ đâu mà đến.

Căn chung cư của Cố Chi Châu không tính là lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ, trang hoàng khá đơn giản theo phong cách hiện đại, thoạt nhìn có chút hơi lạnh lẽo.


"Em cứ ngồi thoải mái."

Cố Chi Châu đi vào trong thay ra một bộ quần áo ở nhà, rất mau đã trở lại, trên tay còn cầm theo một cái khăn lông ướt.

Đào Nhuyễn nhìn anh phát ngốc.

Cố Chi Châu đi lại gần cô, cong lưng, dùng khăn lông ấm áp lau mặt cho Đào Nhuyễn.

Đào Nhuyễn lúc này mới phản ứng lại mình bởi vì khóc quá hăng, trên mặt đều là nước mắt, đôi mắt cũng không thoải mái.

"Đừng... Để em tự làm..."

"Ngoan, đừng nhúc nhích."

Cuối cùng vẫn là Cố Chi Châu lau cho cô, khoảng cách giữa hai gương mặt rất gần, Cố Chi Châu ở trước mắt cô mỉm cười, trong nháy mắt Đào Nhuyễn còn tưởng rằng Cố Chi Châu hôn mình.

Nhưng Cố Chi Châu không có hôn, anh chỉ là giơ tay chạm nhẹ vào chóp mũi Đào Nhuyễn, sau đó đưa miếng dán cho cô.

"Em ăn sáng trước đi, sau đó đem cái này đắp lên mắt, nếu tự làm không ổn thì chờ một lát anh ra giúp, giờ anh đi tắm qua đã."

Đào Nhuyễn lẩm bẩm: "Có một miếng dán thì có gì mà làm không được..."

Cố Chi Châu cười xoa đầu cô, đi phòng tắm.

Nghe bên trong truyền đến tiếng nước, Đào Nhuyễn hơi chút có chút tâm viên ý mãn, cô thậm chí nhịn không được nghĩ đến hình ảnh khi Cố Chi Châu đi ra, cả người trần trụi quấn hờ một cái khăn tắm ở eo, trên tóc còn nhỏ nước...

Nhưng tất cả đều không có.

Thời điểm Cố Chi Châu ra tới tóc đã được sấy khô, quần áo cũng mặc vô cùng nghiêm chỉnh. Đừng nói là lộ thân trên, anh thậm chí đến cánh tay đều không để lộ ra ngoài...

Haizzz.

Đào Nhuyễn không khỏi có chút thất vọng.

Cuối cùng vẫn là Cố Chi Châu đắp miếng hạ nhiệt cho cô.

Sau đó Cố Chi Châu cũng không đưa cô về, mà chọn mở một bộ phim điện ảnh, an tĩnh cùng cô ngồi xem.

Giữa trưa hai người ở nhà ăn cơm, Cố Chi Châu làm cho Đào Nhuyễn một miếng bò bít tết, còn cao hứng rót hai ly rượu vang đỏ.

Rượu vang đỏ thật sự vừa tinh khiết vừa ngon miệng, uống xong một ly Đào Nhuyễn còn muốn uống tiếp, nhưng Cố Chi Châu nói: "Không thể uống nhiều, em sẽ say."

Nói xong liền thay rượu bằng nước trái cây đưa đến trước mặt cô.

Đào Nhuyễn: "..."

Sau khi ăn xong Đào Nhuyễn có chút mệt nên ngồi ngủ gật gà trên sô pha, lần này cô không tiếp tục nằm mơ, ngủ thật sự an ổn.

Buổi chiều lúc tỉnh lại, Cố Chi Châu tìm một ít thứ cho Đào Nhuyễn chơi, sắp xếp ổn rồi ngồi sang một bên mở máy làm việc.

Mãi cho đến khi trời đã ngả màu, Cố Chi Châu lại mang cô đi ra ngoài ăn cơm chiều, cơm nước xong thì dắt tay đưa cô tản bộ về kí túc, còn đưa cô một đường đến tận dưới hành lang phòng ngủ.

Lúc rời đi Cố Chi Châu nói: "Ngủ ngon, mai gặp lại."

Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà phả xuống khiến gương mặt Cố Chi Châu phảng phất như đẹp đến mức có thể sáng lên, Đào Nhuyễn nhìn mà cảm thấy có chút choáng váng.

Buổi tối Liêu Đào Đào và Cố Tiếu xúm lại hỏi quan hệ của cô và Cố Chi Châu rốt cuộc là như thế nào, cô cũng không trả lời rõ ràng, miễn cưỡng vài câu cho qua. Xong việc cô xem điện thoại một chút, tắm rửa, lên giường, nhưng trong đầu vẫn luôn nhớ tới Cố Chi Châu.

Rốt cuộc là sao nhỉ?

Cố Chi Châu hẳn là thích mình nha, kết quả bầu không khí hôm nay tốt như vậy, anh thế nhưng lại an an phận phận đối với mình lịch sự?

CCùng với trong mộng hoàn toàn không giống nhau.

Nghĩ không bao lâu, Đào Nhuyễn liền lại ngủ mất.

Tiếng bạch bạch bạch không dứt bên tai, Đào Nhuyễn đột nhiên thanh tỉnh, phát hiện mình lại đang bị người đè ra đâm chọc.

Người đàn ông hung mãnh mà ở hoa huy*t của cô thọc vào rút ra, còn liên tục tát vào mông Đào Nhuyễn, nói lời nói thô tục: "Thao chết em cái này tiểu tao hóa! Nộn bức cắn chặt như vậy làm gì? Thả lỏng!"

————

Nhuyễn Nhuyễn: Tên cẩu nam nhân này như thế nào còn có hai gương mặt!!!!!
Dừng lại ~ a ~"

Đào Nhuyễn muốn đem người đẩy ra, nhưng côn th*t của đối phương vừa rời khỏi miệng huyệt đã lại hướng vào trong hung hăng va chạm. Cô bị đâm đến nhũn người, thoải mái không có chút sức lực nào phản kháng.

"Nhuyễn Nhuyễn có sướng không? Tiểu huyệt bị gậy th*t lớn thao có sướng không?!" Đối phương liên tục đánh hai cái vào mông cô, sau đó đem nắm chặt eo, lại bắt đầu một lần thao làm cường độ cao.

"A ~"

Đào Nhuyễn muốn mở miệng trả lời.

Nhưng hiện tại cô chỉ có thể cảm giác được tiểu bức mình không ngừng bị lấp đầy, điểm mẫn cảm liên tục bị đỉnh quy đầu ghiền ép, khoái cảm từ tận cùng xương cốt nhảy đi lên xông thẳng tới đỉnh đầu. Cô trừ bỏ cao giọng hét lên thì không có khả năng phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

"A a a! A ~ chậm một chút... Đừng ~ a! Không cần... Học trưởng, a!"

Đào Nhuyễn quá sung sướng.

côn th*t cắm trong huyệt đạo dài như vậy, thô như vậy, lại lớn như vậy, dễ như trở bàn tay là có thể đem cô thao sướng đến dục tiên dục tử. Cô bị thao ngốc, bị thao quá sung sướng, vì thế buột miệng thốt ra hai chữ "Học trưởng" luôn cất trong lòng.

Đào Nhuyễn cảm giác được thân thể đè ở trên người mình chợt dừng lại. Nhưng ngay sau đó, gậy th*t đang cắm ở tiểu bức của cô run lên, thậm chí Đào Nhuyễn cảm giác được nó còn trướng to hơn một vòng.

"Không thể..." Đào Nhuyễn quả thực không thể tưởng tượng được, "A! A ~ nó, nó như thế nào còn có thể to lên a..."

Nghe lời này, côn th*t khẽ rút ra, sau đó gần như dùng toàn bộ sức lực đâm vào sâu trong huyệt đạo.

"A!"

côn th*t quá lớn, không chỉ đem tiểu huyệt của cô căng đến tràn đầy không một chút khe hở, còn đỉnh thẳng đến điểm mẫn cảm sâu trong cơ thể Đào Nhuyễn.

Đào Nhuyễn thật thoải mái, sướng đến mũi chân đều nhịn không được cuộn lại.

"Tao hóa! Bị đàn ông thao liền sướng như vậy sao?"

Người đàn ông với tay bắt lấy hai nhũ thịt còn ở không trên cơ thể thiếu nữ, lại bắt đầu một lần đâm chọc.

Thanh âm bạch bạch bạch kết hợp với tiếng thủy dịch chảy xuống vang vọng khắp nơi, cố tình người đàn ông vẫn cảm thấy không đủ, càng ra sức vận động, mỗi một lần đều va chạm vào cửa tử cung.

"Kỹ nữ thiếu thao, thích gậy th*t của đàn ông đến vậy sao? Hả? Chỉ một cây gậy của tôi có phải thỏa mãn không được em đúng không? Học trưởng là ai? Có muốn tôi kêu hắn đến đây làm em luôn không?"

"A ~"

"Đừng chỉ lo rên, nói chuyện!"

Nói xong côn th*t lớn lại là hướng vào trong tử cung ra sức va chạm. Tử cung của Đào Nhuyễn vốn đã chịu đủ chà đạp, hiện tại còn bị người dùng sức trực tiếp bị đỉnh mở ra. Người đàn ông nhân đó chen nửa cái quy đầu vào, nhưng lại bị cô kẹp một bước khó đi.

"A ~"

"Thao!" Hắn tàn nhẫn nhéo hai hạt đậu ở ngực cô, đánh mạnh vào mông một cái, đồng thời nhịn không được mà thở gấp, mắng: "Tao bức đúng là thật biết kẹp, có phải là do đã ăn qua không ít côn th*t đàn ông mới có thể luyện thành trình độ này không?"

Đào Nhuyễn dù bị thao sướng muốn điên rồi, nhưng khi nghe những lời nhục nhã như vậy cũng có chút chịu không nổi, cô nhấc chân lên đá vào bả vai hắn, mắng trở về: "Cố Chi Châu! Anh đừng có quá đáng!"

Lời vừa dứt, người đàn ông đã nắm lấy eo Đào Nhuyễn nâng cao lên, vừa thao vừa nói: "Cố Chi Châu đúng không? Học trưởng vừa rồi em nói đến chính là Cố Chi Châu đúng không?"

Đào Nhuyễn đã bị hắn ôm lên, cơ thể xoay ngược về phía sau, căn cực đại dương v*t cũng theo đó thuận thế ở tiểu huyệt xoay 180 độ. Đào Nhuyễn sướng chịu không nổi, lại hét lên: "A ~"

"Mở to mắt nhìn xem, người đang nằm dưới thân em là ai?"


Đào Nhuyễn bị thao mơ mơ hồ hồ, miễn cưỡng nhìn xuống, phát hiện trên sô pha phía dưới là Cố Chi Châu đang nằm.

"Không cần..."

"Vừa rồi em là kêu hắn phải không? Em thích hắn phải không? Bị đàn ông thao trước mặt người mình thích cảm giác thế nào?"

"Đừng ~ a! Anh buông ra, anh buông tôi ra..."

Cố Chi Châu là tâm thần ở mức độ siêu Saiyan rồi chắc? Tự đội nón xanh cho mình thích lắm sao?

Nhưng Đào Nhuyễn căn bản giãy giụa không được, bởi vì hắn đã ôm cô mãnh liệt thao lộng lên.

Phía dưới là gương mặt ngủ say của Cố Chi Châu, mà ở trên lại là tiểu huyệt bị cắm một cây côn th*t mãnh liệt thao làm. Dù tính biết rõ đây đều là Cố Chi Châu, nhưng Đào Nhuyễn cũng cảm thấy xấu hổ điên rồi.

"Đừng ~ a a!"

Vì thế đối phương bất quá lại thọc vào rút ra thao làm hơn mười cái, cô đã căng chặt chân, run rẩy đạt tới cao trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro