Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, di động của Taeyeon không ngừng vang lên, anh lại lười nhận.

Vốn định đi đến trước cửa nhà Tiffany canh chừng, anh không tin cô sẽ không ra khỏi cửa, nhưng lại nhận được tin nhắn của Taeyeon, muốn anh đừng để Tiffany bị kích động quá mức. Lúc này mới nghĩ đến, Tiffany là phụ nữ có thai, không cẩn thận một chút sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.

Taeyeon không hiểu, từ trước đến giờ Tiffany không dám cãi lại mình, sau bốn tháng đột nhiên lại trở nên to gan như vậy, không chỉ nhốt anh ngoài cửa, còn dám gọi cảnh sát tới bắt anh, thật sự muốn tạo phản rồi.

Nếu như Tiffany cho rằng chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến anh rút lui, vậy cô tính sai rồi, mà Yoona cho rằng chỉ cần một tin nhắn sẽ khiến Taeyeon bỏ qua, vậy đã quá xem thường bốn tháng chờ đợi trong lo lắng của anh.

Một giờ sau, khi Tiffany mở cửa, liền thấy Taeyeon sắc mặt xanh mét, âm trầm đứng bên ngoài. Cô bị hành động vừa bá đạo, vừa ngang ngạnh của anh làm cho sợ đến mức nghẹn họng không dám nói; ngây ngốc cầm cốc sữa tươi, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.

Khi cô hoàn hồn, chạy vào phòng khóa cửa lại, liền nghe thấy thanh âm của Taeyeon truyền đến, lãnh đạm giống như băng đá nói, " Đi ra ngoài."

Phía sau Taeyeon còn có hai công nhân, bọn họ vốn cũng không dám đến, nhưng đối phương là tổng giám đốc Kim, hơn nữa còn có luật sư đảm bảo họ sẽ không làm sai luật. Vả lại tiền lương phá một cái cửa còn cao hơn tiền lương một tháng của họ, nên mới miễn cưỡng đồng ý.

Tiffany bên trong cũng không nói tiếng nào, ánh mắt lạnh lùng của Taeyeon đảo qua," Phá đi." Anh không tin nhà cô nhiều cửa đến mức không phá được hết, cũng không tin cô có nhiều phòng để trốn.

Taeyeon nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tiffany đang trốn, hai người công nhân phá khóa nhìn nhau, rồi lại nhìn thoáng qua luật sư đứng một bên không lên tiếng. Thấy luật sư gật đầu, sau lại liếc nhìn những người hàng xóm đang tụ tập ngoài cửa, quyết định chắc chắn, dứt khoát.Họ cầm lấy cưa điện hướng đến cửa, không nói hai lời, phá đi cánh cửa thứ hai.

Ai ngờ, vừa phá được nó, hai người hồ hởi tưởng công việc đã kết thúc lại thấy Taeyeon chỉ chỉ cửa phòng tắm bên kia, "Cửa kia cũng phá đi." Anh nói thật đơn giản, nhưng hai người kia lại run như cầy sấy, sợ làm gì ngoài ý muốn một cái, liền phải ăn cơm tù.

Cho đến khi những cánh cửa khác trong phòng trọ bị phá đi hết, hai người công nhân kia liền như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm thu dọn dụng cụ, cầm tiền rời đi.

Không để ý tới những người bên ngoài vây xem, Taeyeon đi vào gian phòng không có cửa, nhìn Tiffany cầm cốc, núp cạnh tường, lúc này anh mới phát hiện, cô mang thai đã bảy tháng, mặc quần áo bà bầu, bụng đã có chút nhô ra.

" Anh....Anh sao có thể phá cửa?" nhà trọ này là mẹ cô để lại, hiện tại cửa bị phá, muốn cô làm sao bây giờ?

Taeyeon không trả lời vấn đề của cô, trực tiếp đi tới, đem chiếc cốc trên tay cô đặt xuống bàn trang điểm cạnh giường. Cô cúi người xuống, muốn luồn qua bên hông anh trốn đi, cánh tay dài của Taeyeon liền vươn ra, thân hình nhỏ nhắn của cô rơi vào trong lồng ngực anh.

"Anh .... Anh buông ra!"

Tiffany bị anh ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh, tựa vào lồng ngực vốn đã quen thuộc, nghe nhịp tim của anh đang đập dồn dập, cô vội vàng giãy giụa, muốn đẩy ra.

Đối với sự kháng cự của cô, từ đầu đến cuối Taeyeon hoàn toàn không để trong mắt.

Cô gái nhỏ gầy yếu này, bởi vì mang thai, cả người béo lên không ít, mặc dù cánh tay mảnh khảnh không có thịt, nhưng bầu ngực căng tròn hơn rất nhiều. Dù sao đi nữa cô vẫn là cô, là người phụ nữ anh thương nhớ suốt bốn tháng.

" Taeyeon, anh... anh mau buông ra, có người nhìn..."

Đối với Taeyeon mà nói, có người vây xem không có gì là không được, người phụ nữ này là vợ anh, anh ôm vợ mình là chuyện hợp tình hợp lý, ai dám nói gì?

" Này, cậu là ai, mau buông Fany ra!"

Giữa đám đông bên ngoài đột nhiên có một phụ nữ trung niên lao vào, bà bước nhanh tới, chỉ vào Taeyeon mắng, lấy túi xách trong tay nện lên người anh.

" Dì Jung.... Sao dì lại trở về rồi?"

Người tiến vào chính là dì Jung, vốn bà tính qua đêm ở nhà con trai, nhưng trong lòng không thôi lo lắng cho Tiffany, nên sau bữa trưa liền cùng chồng lập tức trở về.

Còn chưa đi lên lầu, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trên lầu ba, một người hàng xóm chạy tới nói cho bà biết, có người phá cửa nhà Tiffany.Vừa nghe thấy, dì Jung ngay cả nhà cũng không trở về, ngay lập tức chạy thẳng tới lầu ba, thở mạnh cũng không dám thở. Thấy nhiều hàng xóm đứng xem như vậy, bà hơi kinh sợ một chút, vội vàng đẩy nhóm bà tám ra, cầm túi xách trên tay, chuẩn bị hung hăng đánh người bắt nạt Tiffany.

"Mau buông Tiffany ra!"

Taeyeon vốn đang không hiểu người phụ nữ vừa lao vào là ai, lại không hiểu mình vì sao bị đánh, đang muốn nổi giận, thì nghe thấy Taeyeon gọi bà là dì Jung, cơn bực tức lại bốc lên.

Thì ra chính người phụ nữ trung niên này đã giấu Tiffany, hại anh tìm suốt bốn tháng cũng không ra, sắp đem Hàn Quốc lật tung lên!

" Cậu có nghe thấy không, mau buông...."

Cánh tay nhỏ bé của Tiffany không thể nào đẩy được thân hình to lớn của Taeyeon, hai tay đập vào vai cùng lồng ngực anh như mèo gãi ngứa.

Taeyeon lẳng lặng quay đầu nhìn chằm chằm dì Jung đang muốn lấy túi xách đánh anh lần nữa, giọng nói lạnh lùng,công khai khẳng định chủ quyền " Tôi là chồng cô ấy, tôi ôm vợ của mình, bà có ý kiến gì không?"

Lời này của anh lập tức gây ra một trận ồn ào, tiếng bàn tán xôn xao từ ngoài cửa truyền vào. Sắc mặt dì Jung lúc trắng lúc xanh, lúc này mới chịu bỏ túi xách xuống, hai tay ôm chặt trước ngực " Cậu là chồng Fany?"

" Không sai, hôm nay tôi tới mang vợ về nhà."

" Em không muốn về nhà cùng anh, em không đi về.... Dì Jung, cháu không muốn đi cùng anh ấy..." Tiffany không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu dì Jung.

" Cậu không phải sống riêng với con bé, còn đòi ly hôn với nó sao?"

Dì Jung buồn bực nhìn Taeyeon ôm Tiffany, bà nhớ ban đầu khi phát hiện Tiffany mang thai, con bé nói như vậy.

" Anh ở riêng với em khi nào? Lúc nào thì muốn ly hôn?"Taeyeon lạnh lùng hướng Tiffany hỏi.

Tiffany đang tức giận, liền cúi đầu quay sang một bên, không để ý tới câu hỏi của anh.

Mà tính tình dì Jung cũng không nén được, không yên lòng hỏi lại " Cho nên, hai người cũng không muốn ly hôn?"

" Không có!"

" Cậu... người đàn ông chết tiệt này, cậu thật đáng chết, không chăm sóc Tiffany đang mang thai, lại làm con bé ủy khuất rời nhà trốn đi, cậu... cậu thật không ra gì!" Dì Jung nghĩ tới cuộc sống cô đơn lẻ bóng của Tiffany, tình cảnh không chỗ nương tựa, không nhịn được muốn mắng chửi người.

Nghe những lời nói dữ dằn của dì Jung, hơn nữa Tiffany trong ngực lại vừa giãy vừa đá, hoàn toàn không để ý tới mình đang mang thai, sợ cô bị động thai thật, Taeyeon trực tiếp nhìn về phía luật sư, ý bảo anh ta giải quyết tốt hậu quả.

" Này, cậu đi đâu vậy, không cho phép cậu mang Fany đi, cậu..." Dì Jung thấy Tiffany bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp đi ra ngoài, ở phía sau khẩn trương muốn đuổi theo, lại bị luật sự ở một bên ngăn lại.

" Cậu là ai? Tại sao lại ngăn cản tôi?" Dì Jung tức giận, mắt thấy Taeyeon đã ôm Tiffany rời khỏi phòng, vội vàng lấy chiếc túi đựng đồ, muốn đuổi theo đánh người.

" Vị phu nhân này, xin chú ý hành vi, tôi là luật sư riêng của tiên sinh Kim Taeyeon. Đây là danh thiếp của Kim tiên sinh, hôm nay tất cả tổn thất ở chỗ này, Kim tiên sinh chịu trách nhiệm toàn bộ."

" Cái gì Taeyeon, cậu ta cho rằng mình là ai..." Dì Jung khinh thường liếc nhìn danh thiếp trên tay, vừa nhìn liền cảm thấy khủng khiếp! Lúc này bà mới biết được, thì ra chồng Tiffany lại là đầu rồng giới tài chính ở Hàn Quốc, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Kim thị.

Khi Taeyeon ôm Tiffany xuống lầu, tài xế đợi ở đó đã lâu, thấy người xuất hiện, liền chạy nhanh xuống xe mở cửa chỗ ngồi phía sau. Khi bị ôm vào, Tiffany biết Taeyeon trước khi đến có chuẩn bị sẵn, so với buổi sáng, lúc này anh khẳng định không thể không đem cô đi, nếu không ngay cả luật sư cũng không mời đến.

" Anh muốn mang em đi đâu? Đồ em còn để ở đó."Tiffany hỏi.

Thấy anh ôm cô xuống ba tầng lầu mà lúc này mặt không đỏ, hơi thở không gấp liền ngồi vào trong xe, ngược lại trên người cô còn đang mặc đầm bầu, chân đi đôi dép nhung mềm trong nhà, tóc cô cũng tùy ý buộc lên, cả người rất chật vật, đối lập với bộ tây trang phẳng phiu của Taeyeon.

Sau khi hai người ngồi vào, động tác của Tiffany nặng nề muốn đem cả người dựa vào cửa xe bên kia, cẩn thận kéo ra khoảng cách với Taeyeon, không muố nngồi quá gần anh.

Đáng tiếc, cô còn chưa di chuyển đến cửa xe bên kia, liền bị Taeyeon phát hiện, mắt lạnh trừng lên, vươn cánh tay dài ôm cô vào trong ngực, nặng nề đặt cả người cô ngồi lên trên đùi mình.

" Anh mau buông...." Sau vài giây đồng hồ, Tiffany mới từ từ lấy lại tinh thần, nhưng cô còn chưa nói xong, tài xế ngồi trước không cần Taeyeon ra hiệu, đã khởi động xe. Thấy xe chạy nhanh trên đường, Tiffany bối rối quay đầu nhìn Taeyeon.

" Anh muốn mang em đi đâu?" Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.

" Về nhà."

"Em không về nhà!"

" Tiffany, hiện tại anh rất tức giận, em tốt nhất không nên chọc giận anh nữa."

Anh sẽ tính toán nợ nần với cô, anh chậm rãi chậm rãi tính từng cái một, cho nên cô tốt nhất ngoan một chút, nếu không anh không dám cam đoan mình sẽ không nổi giận.

" Em không muốn trở về nhà cùng anh, em có nhà của mình, em..."

"Em nói lại lần nữa xem." So với ánh mắt sắc bén kia thì giọng nói còn lạnh lẽo hơn, cứng rắn ngắt quãng lời nói của Tiffany, cô không dám nói thêm chữnào.

Cứ như vậy, hai người im lặng trên suốt quãng đường trở về nhà họ Kim, mặc dù Tiffany rất muốn ở lì trên xe không đi xuống, nhưng Taeyeon có phương pháp trị cô, " Em muốn mình tự đi xuống hay muốn anh ôm em vào?"

Trong hai sự lựa chọn này, cái nào Tiffany cũng không muốn, nhưng cô biết kháng nghị của mình cũng không có tác dụng, Taeyeon nói được là làm được, cô không tự mình đi, anh chắc chắn sẽ ôm cô một mạch vào trong nhà.

Tiffany rất không cam lòng ra khỏixe, khí trời có chút lạnh, bị anh mạnh mẽ ôm ra khỏi phòng, cũng không lấy áo khoác, làm cô cảm thấy hơi lạnh co rút vai.

Động tác nho nhỏ của cô bị Taeyeon phát hiện, vô thức mắng một tiếng, anh liền cởi áo khoác tây trang của mình ra, choàng lên người cô.Tiffany còn chưa kịp lên tiếng cự tuyệt ý tốt của anh thì một lần nữa anh ôm lấy eo cô, vừa định mở miệng thì anh liền nghiêng đầu, chống cằm lên gáy cô, nhẹ nhàng thở ra một câu ở bên tai," Em dám lộn xộn nữa, anh liền hôn em."

Uy hiếp này so với cái trước còn dữ dội hơn, Tiffany sợ anh hôn mình thật, hết dám lộn xộn, chỉ có thể biết điều bị anh ôm vào trong nhà.

Mẹ Kim đã chờ ở nhà từ sớm, vừa thấy Taeyeon chậm chạp ôm Tiffany vào, cố gắng che đậy sự xúc động, " Fany, con rốt cuộc cũng trở lại, trở lại là tốt rồi!" Mẹ Kim tiến lên kéo tay cô, vỗ vài cái, không lời nào có thể diễn tả được, trong lòng bà vui sướng biết bao.

" Mẹ...." Tiffany biết mình và Taeyeon còn chưa ly hôn, mẹ Kim vẫn là mẹ chồng cô như trước.

" Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không sợ, có mẹ ở đây, Taeyeon không dám dữ với con, nếu nó dám ăn hiếp con, con nói với mẹ, mẹ giúp con sửa chữa nó." Mẹ Kim thấy nét mặt con trai lớn lạnh tanh như Diêm Vương, rất giống như có ai thiếu nó mấy trăm vạn, không nhịn được nhìn anh một cái xem thường.

" Mẹ, con cùng Fany trước có chuyện muốn nói, mẹ giúp con làm chút canh tẩm bổ cho cô ấy."

" Canh bổ, dĩ nhiên ...dĩ nhiên, mẹ lập tức đi dặn dò." Mẹ Kim mới nói xong, áo khoác tây trang vốn đang ở trên người Tiffany bị bà không cẩn thận đụng một cái, cứ như vậy rơi xuống mặt đất.Cặp mắt mẹ Kim trừng to, so với cái gì cũng lớn hơn, chỉ vào bụng Tiffany, kinh ngạc nói không ra lời.

" Đây đây..." Mẹ Kim mở miệng thật to, cổ họng như bị nghẹn, làm sao cũng nói không được.

" Fany mang thai."

" Trời ạ! Bụng đã lớn như vậy! Con khiến con bé có bầu,lại để nó một mình ở bên ngoài chịu khổ cực mấy tháng, con có lương tâm hay không?" Mẹ Kim thấy Tiffany trừ bụng ra, tay chân vẫn gầy không có chút thịt nào như trước, tức giận đánh Taeyeon mấy cái.

" Bọn con lên lầu trước." Taeyeon không muốn nghe mẹ nhắc đi nhắc lại, ôm Tiffany lên lầu.

" Con cẩn thận một chút, không nên quá hung dữ, dọa con bé động thai." Mẹ Kim phía sau không yên lòng, không nhịn được dặn dò mấy câu.

" Trời ạ! Mang thai, thật mang thai, ta được làm bà nội rồi!Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, ta muốn đi mua ít thuốc bổ, mấy ngày nay khẳng định con bé ăn không ngon, gầy thành như vậy!Phụ nữ có thai nên có dáng vẻ mượt mà, đẫy đà! Không được, ta muốn gọi điện cho ông nhà trước, nói với ông ấy tin tức tốt này..."

Bà cầm ví tiền cùng áo khoác ngoài đi ra cửa, lẩm bẩm tự nói, nụ cười trên mặt cũng không ngừng lại được, khóe miệng sắp nứt cả ra.

Tiffany nghĩ cả đời này mình cũng không đi vào căn phòng này nữa, không nghĩ tới mới mấy tháng cô đã trở lại.

Nhìn cách bày trí không hề thay đổi, giống như lúc ban đầu cô mới rời đi, trên bàn trang điểm vẫn còn mấy chai chai lọ lọ của cô, mấy con búp bê làm từ vải vẫn xếp ngay ngắn trên ghế sa lon...

Đem Tiffany để xuống, Taeyeon xoay người cầm nhẫn kết hôn bị cô để lại trên bàn qua, kéo tay cô tới, mặc kệ cô có muốn hay không, trực tiếp đeo vào ngón áp út.

" Sau này, nếu em còn bỏ nhẫn kết hôn ra, xem anh xử phạt em thế nào!"

" Em... Em mới không sợ anh."

Ban đầu cô ôm tâm tình ly hôn rời đi, đã sớm không muốn trở về nhà họ Kim, huống chi hôm nay cô trở về đây với anhkhông có nghĩa cô sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.

" Không sợ phải không?" Anh nhíu mày, híp híp mắt lại, bề ngoài nhìn có chút nguy hiểm.

Taeyeon cúi đầu liếc mắt nhìn Tiffany, mặc dù nơi đó là cục cưng của mình, nhưng lúc này vô cùng chướng mắt, làm anh tức giận muốn đánh mấy cái lên mông cô cũng không được, ngay cả ôm cô cũng không thể ôm thật chặt vào ngực, đều bị cái bụng này tách ra.

Anh nghiêng người tới, Tiffany bị dọa sợ đẩy anh ra " Anh muốn làm gì?"

Taeyeon không trả lời, chỉ đem mặt nhích tới gần, cho đến khi chỉ còn cách cô một tấc, hai tay luồn ra phía sau cô,ôm vào trong ngực, muốn cô nơi nào cũng không thể rời đi.

" Hôn em." Vừa nói xong, môi của anh che môi Tiffany lại, cô khóa chặt môi, không để đầu lưỡi của anh thăm dò vào.Đáng tiếc là, Taeyeon cũng không vừa, có ý xấu đem mông tròn của cô áp dưới bụng mình, muốn cô cảm nhận khát vọng cùng cứng rắn ở nơi đó.

Quả nhiên, Tiffany cả kinh há mồm muốn kêu anh dừng tay, nhưng lại làm cho anh có cơ hội, đầu lưỡi bá đạo cứ như vậy khiêu khích,cạy mở hàm răng của cô, một đường tiến quân thần tốc trượt vào trong miệng cô.

Tiffany lấy lại tinh thần, liều mạng đập đập vai anh, không cho phép anh lại hôn cô, song nhớ thương kìm nén lâu như vậy, lúc trước Taeyeon không được hôn đủ, đâu chịu dừng tay.Trong nháy mắt, liền ôm cô lên giường, xoay người nằm trên người cô, khuỷu tay của anh chống lên mặt tấm đệm, sợ đè lên cô và cục cưng.

" Anh không nên..." Đột nhiên bị ôm lấy, hai chân cách mặt đất, Tiffany chưa kịp thét lên, liền phát hiện mình đã nằm trên giường, mà trước mặt là cơ thể của Taeyeon. Anh đem cô vây lại, nơi nào cũng không đi được.

Thấy cô giãy giụa, vừa đạp vừa đánh muốn đẩy anh ra, miệng không ngừng hét," Anh buông, buông...."

Không muốn nghe thấy thanh âm phản kháng của cô, Taeyeon cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi sưng đỏ mọng. Một bên cô không ngừng uốn éo muốn thoát khỏi nụ hôn của anh,nhưng anh rất cẩn thận, lại bá đạo nhấm nháp hương vị của cô.

Đầu lưỡi đưa vào thăm dò, dây dưa bên trong miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, mút cô đến tê dại, thấy đau, muốn mở miệng nói nhưng lại không nói được, muốn xoay đầu qua một bên nhưng lại bị bàn tay anh dùng lực giữ chặt, không cách nào di chuyển, chỉ có thể mặc cho anh vừa hôn vừa gặm.

Có lẽ anh quá khẩn trương, làm thân thể Tiffany cứng ngắc, không ngừng run rẩy. Lúc này Taeyeon mới thả chậm tiết tấu, rời khỏi đôi môi đỏ tươi của cô, hôn lên trên mặt lần nữa, cho đến khi cô ngoan ngoãn nghe lời anh,không giãy giụa cũng không né tránh, tay anh bắt đầu di chuyển trên người cô.

Tiffany bị một cỗ cảm giác vừa xa lạ vừa ấm áp quen thuộc từ nửa người dưới xông lên, Taeyeon so với cô còn biết rõ điểm mẫn cảm hơn, biết làm như thế nào để khơi mào dục vọng của cô.

Mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể của cô vẫn đáp lại sự trêu chọc của anh, hô hấp vốn nhẹ nhàng cũng trở nên dồn dập.

Taeyeon không dám đem sức nặngcủa anh phủ lên người cô, chỉ dám dùng chân trụ lại giữa hai chân cô, bàn tay trượt vào trong váy, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Tiffany.

Cô vừa khóc, động tác của Taeyeon liền ngừng lại, toàn thân anh đều căng thẳng, buông môi cô ra.Tiffany khóc đến ủy khuất, một tiếng lại một tiếng, khóc đến nỗi làm Taeyeon tâm hoảng ý loạn.

" Fany." Taeyeon cho rằng mình đè lên người cô, liền khẩn trương ngồi dậy, cơ thể nghiêng về phía trước, muốn biết rốt cuộc cô bị làm sao, tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy?

Nhưng Tiffany chỉ lo khóc, căn bản không để ý tới anh.

Nhìn nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt cô rơi xuống, Taeyeon đâu còn dám tức giận, hiện tại anh chỉ muốn biết, rốt cuộc cô bị làm sao.

Bởi vì quá khẩn trương cô đột nhiên khóc lớn, anh tự tay muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng cô lại dùng sức hất ra, lật người quay lưng về phía anh, để tay của anh dừng lại giữa không trung không biết phải làm gì.

Nếu là quá khứ, Tiffany cũng khống dám hất tay anh như vậy, mà anh khẳng định cũng không để cho cô làm càn thế này, nhưng hiện tại anh không chỉ không tức giận, ngược lại bị cảm giác vô lực khống chế nhiều hơn.

Từ ngày Tiffany rời đi, cảm giác vô lực này vẫn đi theo Taeyeon như hình với bóng, làm anh không thở nổi, anh không ngừng tự nói với mình, chỉ cần tìm được Tiffany, anh nhất định giữ chặt cô, dù là hai mươi tư giờ, anh cũng không để ý.

"Fany, làm sao vậy?" Phụ nữ khóc, anh chỉ cảm thấy phiền lòng, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ, tuyệt đối sẽ không lên tiếng dụ dỗ, nhưng hiện tại người khóc lại là người phụ nữ anh dùng hết mọi biện pháp để lấy về nhà,anh luôn cứng rắn cũng phải mềm giọng lại.

Thấy cô nghiêng người quay lưng về phía mình, vốn muốn đem cô kéo lại gần anh, nhưng liếc thấy chiếc bụng tròn vo của cô, lập tức anh liền bỏ ý nghĩ này đi, nếu thương tổn cô sẽ thương tổn đến cục cưng.

Bốn tháng trước, Tiffany ở trong lòng anh tràn đầy sức sống, mà hiện tại khi cô mang thai con anh, bụng thì lớn mà cơ thể lại gầy yếu như vậy, anh càng nghĩ càng đau lòng.

Từng muốn sau khi tìm được cô, sẽ trừng phạt cô thật nặng, còn muốn đánh vào cái mông của cô, nhưng hiện tại,tình hình này làm sao anh xuống tay được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro