Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nayeon vội vàng đứng lên khỏi chỗ của A May, bước nhanh theo Momo vào phòng chủ tịch. Momo ném mấy túi công văn gì gì đó trong tay lên ghế sofa, dặn dò: "Đóng cửa lại."
"Vâng". Nayeon đóng cửa. Đối với mệnh lệnh của boss lớn, có khi hành động của Nayeon nhanh hơn cả suy nghĩ.
Đóng cửa xong quay người lại, Nayeon hoảng hốt.
Chủ tịch ...... Rõ ràng, rõ ràng đang cởi y phục. ......
Được rồi, tuy chỉ là cởi áo vét, vẫn mặc sơ mi bên trong, thế nhưng động tác cởi y phục này sao lại đẹp mắt đến vậy. Chả trách có người mua vé xem múa thoát y, hơn nữa hình thể boss rất đẹp.......
Nayeon nhìn không chớp mắt.
Momo cởi áo vét, thấy cô ngốc nghếch đứng ở đó, tiện tay vứt áo vét cho cô: "Giúp tôi treo lên."
Sau đó, Momo vào phòng vệ sinh rửa tay, bỏ lại Nayeon bê áo hóa đá ở chỗ cũ ......
Boss lớn đúng là boss lớn, bắt người khác làm việc hiển nhiên như vậy sao, cứ thế này chắc cô trở thành a hoàn toàn năng của chủ tịch quá.
Nayeon nắm tay, quyết định rồi, phản kháng, bắt đầu từ việc không treo áo lên!
Momo rửa mặt xong đi ra, liền thấy Im Nayeon vẫn bê áo vét đứng ở chỗ cũ, Momo nhíu mày: "Không tìm thấy chỗ treo áo à?"


"Không phải." Nayeon lấy hết dũng khí: "Chủ tịch, tôi không thể giúp cô treo được."
"Tại sao?"
Momo nét mặt sa sầm, chầm chậm đi về phía cô. Nayeon chỉ cảm thấy xung quanh mình đều bị sự đàn áp bao phủ, càng lúc càng mạnh.
"Bởi vì ...... "Nayeon nghiến răng, hai tay đưa áo ra.

Bất cứ giá nào!
"Vì trời lạnh rồi, chủ tịch nên mặc đi, không sẽ bị cảm lạnh."
Im Nayeon, mày hết cách cứu chữa rồi ...... Nayeon ủ rũ nhìn áo vét trong tay.
Bỏ đi, bỏ đi, treo quần áo chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay chủ yếu đến vì chuyện cơm trưa, điều này nhất định không thể thỏa hiệp.
Momo mỉm cười: "Hóa ra là cô quan tâm tới tôi, vừa nãy tôi vẫn cho rằng ......"
Nụ cười của cô ta khiến cho Nayeon sởn tóc gáy, vội vã phủ nhận: "Không có, không có, tôi đương nhiên quan tâm chủ tịch rồi."
"Tại sao?"
Cái gì tại sao? Tại sao quan tâm cô ta? Nayeon vắt óc, lắp bắp nói: " Bởi vì, bởi vì, sức khỏe của chủ tịch chính là hạnh phúc của nhân viên."
"Sức khỏe của tôi chính là hạnh phúc của cô, câu này rất hay." Momo hài lòng gật đầu: "Được rồi, sức khỏe tôi rất tốt, cô cứ treo áo lên đi."
Ách, lời của chủ tịch đại nhân dường như có chút kỳ lạ, Nayeon vừa treo áo vừa nghi ngờ . Treo áo xong quay lại, cũng không biết chỗ nào không đúng, Nayeon để vấn đề này lại trong đầu, nói cà lăm: "Chủ tịch ......"
Không đúng, không đúng, sao là ngữ khí này chứ, lại không phải đi cầu xin . Nayeon ho một tiếng, nói lại: "Chủ tịch!"
Momo đi về phía sau bàn làm việc: "Sao rồi?"
"Cái đó, cơm trưa ......"
Nayeon đang muốn gióng một hồi trống để củng cố tinh thần, chết mới buông tay, Momo ngắt lời cô: "Đúng rồi, lấy hai túi giấy ở trên bàn mang qua đây."
Lại bắt cô làm! Được rồi, thì giúp cô ta lần cuối.
Nayeon đưa cho cô ta hai túi giấy rất đẹp, nhưng Momo không cầm, bật máy tính nhập pass, nói: "y, cho cô đấy, cầm lấy đi."

Đưa —— cho —— cô!
Ba từ này không thua gì tiếng sét đánh giữa chín tầng mây, hoàn toàn làm Nayeon chấn động, đến mức mấy phút mà không có phản ứng nào. Vừa lướt mắt nhìn vào trong túi thì hình như là sản phẩm dưỡng da, boss lớn lại mua sản phẩm dưỡng da cho cô......
Thật, thật, rất là đáng sợ!
Dường như bản năng sinh tồn mách bảo Nayeon, thứ này nhất định không lấy, lấy rồi sau này không còn đường sống...... Thế là Nayeon mở miệng: "Chủ tịch, tôi không......"
Từ "Không" vừa rời khỏi miệng, ánh mắt boss lớn liền chém qua, từ "cần" trong từ "không cần" phanh ngay ở cửa miệng, Nayeon suýt chút thì nghẹn đến nội thương!
"Không gì?""
Lại uy hiếp cô! Dùng mãi chiêu này mà không có chút sáng tạo nào ư. Nayeon vô cùng xem thường chủ tịch đại nhân.
"Không ...... thể không nhận."
Nhưng mỗi lần đều bị uy hiếp bởi cùng một chiêu thức, Nayeon càng xem thường bản thân.
Thấy cô cúi đầu ủ rũ, trong mắt Momo cũng có chút không vui.

"Được rồi, cô ra đi." Vẻ mặt Momo lạnh nhạt, xua tay kêu cô ra ngoài. Nayeon đi đến cửa, Momo lại nói: "Buổi trưa ngày mai đừng quên lên đây."
Nayeon lúc này mới nhớ ra việc cơm trưa vẫn chưa giải quyết, tất cả trình tự đều bị quà của boss lớn làm cho loạn cả lên rồi.
Ra khỏi phòng chủ tịch, Nayeon đã quyết tâm, số tiền này nhất định phải trả cho BOSS lớn, nhưng boss chắc chắc không nhận, vì vậy Nayeon vô cùng thông minh nghĩ một cách hay—— sau này tăng ca sẽ không quét thẻ tăng ca, không nhận tiền tăng ca, như thế là được rồi.
Linda thấy Nayeon cầm túi giấy đi ra, cười nói: "Cô Im, quả nhiên là tặng cho cô."
Cô ấy nói có chút giành công: "Nhãn hiệu này là tôi giới thiệu cho chủ tịch, lần trước chẳng phải cô nói mùa đông da cô rất khô, thậm chí còn bong da sao? Dùng cái này rất hiệu quả."
Nayeon nhớ ra rồi, có một lần cô lên lầu, đã từng hỏi Linda và A May – những phụ nữ thời trang chỉ giáo vấn đề này, ngờ đâu......
"Linda." Nayeon nhớ ra điều gì đó, vội vã hỏi: "Hai bộ sản phẩm trang điểm này bao tiền vậy?"


Linda nhíu mày, cảm thấy cô nàng này thực là không phóng khoáng, cô chủ tặng quà chỉ cần nhận là được, còn hỏi giá cả, thật là thô thiển, nhưng chỉ cười rồi nói con số.
"......"
Nghe xong giá cả, Nayeon chỉ có một suy nghĩ, hãy để gió cuốn cô đi, cuốn đi......Mà đắt như thế, cô phải tăng ca bao lâu đây!
Nayeon chán nản, thất vọng toàn tập, lẩm bẩm nói: "Linda, cô không thể giới thiệu hãng nào rẻ hơn chút sao?"
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc không thể lý giải nổi của mọi người, Nayeon trong trạng thái hồn rời khỏi xác mà bay xuống tầng dưới.
Trong trạng thái hồn lìa khỏi xác cho đến khi qua buổi chiều, Nayeon lại ngồi trên giường ngây người ra nhìn hai hộp dưỡng da. Boss đại nhân không hổ là nhà đại tư bản, dùng thủ pháp chi tiền hào phóng sao mà thành thục đến như vậy.
Aii...
~~
Nayeon mở cái hộp xinh đẹp, định thử chút, suy cho cùng đây là tiền tăng ca N năm sau này của cô đổi lại, không thể để hết hạn. Nhưng lấy ra những cái lọ này, Nayeon không còn lời gì để nói.
Trên những cái lọ này viết gì thế nhỉ?
Tuy rằng biết mặt từng chữ cái, nhưng khi kết hợp với nhau thì quả thực không nhận ra, hình như là tiếng Pháp?
Nayeon tối sầm mặt.

Vứt hộp sang một bên, Nayeon nằm lên giường nhìn lên trần nhà, sau đó lại dậy, tìm giấy bút chép y nguyên những chữ cái trên lọ, định ngày mai hỏi các đồng nghiệp ở văn phòng.
Cách ngày đi làm, Nayeon hỏi hai đồng nghiệp khá am hiểu lĩnh vực này, kết quả họ đều không biết. Xem ra chỉ có thể hỏi Linda rồi, nhãn hiệu là cô ấy giới thiệu, có lẽ cô ấy biết.
Rất nhanh lại đến giờ ăn cơm, Nayeon vô cùng buồn rầu lên tầng trên.
Buồn rầu bởi vì trong lòng Nayeon rất mâu thuẫn. Có câu: vô công không hưởng lộc, cô ăn đã ăn rồi, cầm đã cầm rồi, lại cự tuyệt giúp người ta, dường như rất tiểu nhân, rất vong ơn bội nghĩa, nhưng nếu không từ chối, sau này vẫn phải tiếp tục ăn, nói không chừng vẫn phải tiếp tục cầm, lặp đi lặp lại, há không phải muốn từ nhân viên gắp rau chuyển thành công nhân nô lệ rồi ư?
Công nhân nô lệ...... Nayeon giật mình một cái, toàn thân lạnh buốt —— không được, không được, như thế vĩnh viễn không có ngày thoát ra! Thà làm tiểu nhân, cũng không thể làm công nhân nô lệ.

Cái trước là vấn đề nhân cách, cái sau lại là vấn đề đời người.
Nayeon lại hạ quyết tâm một lần nữa.
Nhưng vừa vào văn phòng, Nayeon liền phát hiện ra tâm trạng của chủ tịch tuyệt đối không thể gọi là vui vẻ. Cũng đúng, boss đói bụng thì tâm trạng đều không tốt, thậm chí là hung dữ, nếu có vuốt râu hùm không bằng đợi boss ăn no rồi nói.
Nayeon tự giác ngồi xuống bắt đầu gắp rau, gắp xong lại cung kính mời boss qua ăn cơm, sau đó vừa ăn vừa len lén quan sát, hừ, quả nhiên nét mặt boss càng lúc càng ôn hòa.
Thế là ăn xong, Nayeon cuối cùng cũng có dũng khí mở miệng. "Chủ tịch, công việc gắp rau sau này tôi không làm có được không?" Thấy Momo nhíu mày , Nayeon vội vàng tìm kẻ chết thay: "Có thể để trợ lý Won làm."
Trợ lý Won, tôi xin lỗi ......
"A, không đúng, để A May làm!" Nayeon đột nhiên nhớ ra cách vẹn cả đôi đường. Đây không phải là cô hãm hại bạn, là tự A May nói. Lần trước đi dạo, A May nói chuyện này cô ấy cầu mà không được, còn nói nếu cô không muốn thì để cô ấy làm.
"Năng lực A May rất tốt, vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, hơn nữa lại cùng một tầng có thể dễ dàng gọi đến gọi đi." Nayeon lắp bắp đếm kỹ ưu điểm của A May.


Momo chớp mắt: "Giúp tôi gắp rau, cô cho thành công việc ư?"
Không thì thành cái gì? Nayeon rất muốn hỏi lại như vậy, tiếc là dũng khí của cô đã hết, không có gan mở miệng. Nét mặt của chủ tịch bây giờ còn đáng sợ hơn cả lúc đói bụng vừa nãy.
"Đã không muốn làm công việc này, thì đừng cho rằng đây là công việc"
"Hả?" Vậy rốt cục là làm hay không làm? Lời của chủ tịch sao mà sâu sắc đến vậy, không thể đưa nhanh cho đáp án dễ chịu à? Nayeon sắp bị cô ta quay chóng mặt rồi.

"Cô nói A May học lực giỏi, năng lực tốt......"
Ơ, có cơ hội xoay chuyển ư? Nayeon ra sức tiến cử một cách vui vẻ: "A May là thạc sỹ."
"Vì thế để cô ấy làm việc này là lãng phí nhân tài." Momo lạnh nhạt nói: "Cô làm là đúng nhất."

Không đồng ý thì không đồng ý, chủ tịch đại nhân sao phải công kích cá nhân, Nayeon buồn rầu.
Nhìn dáng vẻ dám phẫn nộ nhưng không dám nói của cô, tâm trạng Momo lấy lại được một chút, đổi chủ đề nói chuyện: "Đồ hôm qua cho cô có dùng được không?"
"...... Tôi vẫn chưa dùng."
Sắc mặt Momo như từ trời quang chuyển sang nhiều mây.
Nayeon vội vã giải thích: "Không phải không dùng, là do tôi không hiểu nhãn mác trên đó, có điều tôi đã ghi lại, chút nữa hỏi linda là được."
Momo quở mắng: "Việc này cũng đi hỏi người khác, cô không cảm thấy mất mặt, tôi cũng thấy mất thể diện."
Không hiểu tiếng Pháp cũng mất mặt ư? Nayeon cảm thấy mình quả là vô tội, cô chỉ là một nhân viên tài vụ nhỏ, xin chủ tịch đừng mang tiêu chí xuất sắc hơn người ra yêu cầu cô có được không. Hơn nữa, cứ coi như mất mặt thì là cô mất mặt, liên quan gì tới chủ tịch đại nhân.

"Đưa đây." Momo không nén được nghiêm mặt yêu cầu.
"Cái gì?" Nayeon ngỡ ngàng.
"Không phải cô đã ghi lại à? Bản chép ở đâu rồi?"
"À." Tuy không biết cô ta muốn làm gì, Nayeon vẫn nghe theo, lấy giấy từ trong túi quần.
Momo xem lướt, sau đó để lên bàn, "Qua đây."
Làm gì? Nayeon
 lại gần .
"Nghe rõ đây." Momo chỉ từng dòng chữ bắt đầu dịch: "Cái này là..."
Momo dịch từng dòng từng dòng, Nayeon ngơ ngẩn, chủ tịch lại có thể đích thân dịch cho cô cái này???
Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, Momo đã nói dịch xong, hỏi cô: "Nhớ chưa?"
Nayeon "......"
Vừa nãy quá kinh ngạc vì được chiếu cố tới, căn bản chưa nghe kỹ.
Momo nhìn Nayeon bằng ánh mắt nhìn heo, Nayeon cúi đầu cảm thấy hổ thẹn.

"Rốt cuộc làm sao mà được tuyển vào." Momo lắc đầu thở dài.
"Bỏ đi." Cô ta cầm bút, viết tiếng trung dưới mỗi một dòng.
Dáng vẻ cầm bút của cô ta vô cùng cuốn hút, trời sinh một loại khí thế nắm giữ toàn cục, nét chữ cũng vô cùng có lực ...... Ánh mắt Nayeon vô tình chuyển từ tờ giấy sang Momo, dần dần có chút say sưa nhìn cô ta.
Tại sao lại cảm thấy dáng vẻ chủ tịch lúc này cúi đầu viết chữ rất dịu dàng ...... rõ ràng dáng điệu của cô ta là không kiên nhẫn ......ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Momo viết xong ngẩng đầu lên, liền thấy Im Nayeon đang nhìn mình với dáng vẻ mất hồn mất vía, tâm trạng đột nhiên tốt hơn, đưa giấy cho cô.
"Cầm lấy."
"y" Nayeon nhận lấy.
Momo cười nhẹ: "Ngày mai nhớ đến đúng giờ."
Nayeon bị nụ cười của chủ tịch dao động, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Momo đã hài lòng "Cô về đi."
Cho đến khi trở về văn phòng của mình, Nayeon mới hoàn hồn.
A a, chủ tịch đại nhân thật không lương thiện chút nào, hào phóng tặng tiền vẫn chưa đủ, lại còn dùng mỹ nhân kế, chết nỗi là cô trúng kế rồi.

Trải qua hai lần giao đấu, Nayeon đã hiểu, không thể đấu lực với chủ tịch đại nhân, chỉ có thể đấu trí. Nói dứt khoát không được, phải nghĩ ra cách nào quanh co, uyển chuyển. Qua vài ngày, đúng lúc thành tích CPA đã có, những người trong văn phòng tham gia thi, ngày ngày đều nói điều này, Nayeon lóe lên, có cách rồi.
Sau khi cùng Momo ăn cơm xong, Nayeon nghiêm túc nói: "Chủ tịch, để nâng cao trình độ chuyên môn, tôi định thi CPA, vì vậy buổi trưa phải chăm chỉ ôn tập, vì vậy..."
Nayeon ngừng lại, kỳ vọng nhìn Momo, hy vọng cô ta hiểu, sau đó biết điều bảo ngày mai cô không cần đến, đọc sách cho tốt. Chủ tịch chắc chắn không biết khi nào thi CPA.
Momo quả nhiên lĩnh ngộ được, nói một cách hiểu ý : "Văn phòng của cô thật là ầm ĩ, buổi trưa cô có thể đọc sách ở đây."
Nayeon ỉu xìu.
Tuy lần này thất bại, nhưng Nayeon là một đứa trẻ kiên cường, đã tìm thấy niềm vui trong chiến đấu, có chuẩn bị tốt tâm lý kháng chiến trường kỳ, vì chưa bị đả kích nặng. Nên khi Momo nói đọc sách ở chỗ cô ta gì gì đó, Nayeon căn bản cũng chẳng để tâm.

Vì vậy ngày thứ hai tại văn phòng chủ tịch, đối với đống sách khổng lồ trên bàn, nét mặt Nayeon không thể không nói là hết sức ngoạn mục.
"Những cái này là cái gì?"
"Tài liệu dạy học CPA". Chủ tịch đại nhân thong thả nói.
Nayeon cuối cùng cũng hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông.
"Không phải cô xem sách ở đây à? Tôi đoán cô có thể quên mang sách, vì vậy kêu Linda chuẩn bị một ít."
Momo đi về phía cô, quay người, nhíu mày: "Sao chỉ có vài cuốn thế này?"
Hai mắt Nayeon tối thui, không chịu được: "Những quyển này vẫn còn chưa đủ nhiều à?"
CPA vốn dĩ đã có 5 môn, chỉ tài liệu dạy đã rất nhiều rồi, nhưng đống sách này không chỉ bao gồm tài liệu dạy, còn có sách tham khảo và các dạng đề thi CPA.

Cô ta còn có thể chê ít!
Momo không nói gì, rút một tờ đề thi ra lật xem.
"Mấy đề thi này không tính." Momo lật một chút rồi nói: "Cô bắt đầu đọc sách đi, sau này cứ nửa tháng thi một lần."
Thi? Không thể nào! Chủ tịch đại nhân còn muốn kiêm luôn chức giáo viên chủ nhiệm ?

"Nhưng tôi phải đi làm."
"Vậy thứ 7 qua đây."
"Thứ 7 không phải là ngày nghỉ, không cần đi làm ư?"
"Tôi có gọi cô đi làm không?" Momo trong lòng vui sướng, mỉm cười: "Để cô đi thi. Nâng cao trình độ chuyên môn, phục vụ công ty tốt hơn."
Nayeon vũng vẫy giãy chết. "Vậy tôi thi một môn....... ách, hai môn được rồi, thi cùng lúc năm môn có thể không qua." Cuộc thi CPA thế nhưng có tiếng là biến thái nha.
"Thời gian thi vẫn còn 1 năm, còn rất dài."
Hóa ra cô ta lại có thể biết rõ khi nào thi! Thật là hiểm ác!
"Hơn nữa......" Momo nhẹ nhàng nói: "Tôi có cách khiến cho cô qua."
Á, lẽ nào chủ tịch có cửa? Hai mắt Nayeon sáng lên. Tuy cô không thể gian lận, nhưng tâm lý YY một chút cũng sướng.
"Chỉ cần một câu nói."
Quả nhiên, quả nhiên! Dáng vẻ chủ tịch đại nhân vô cùng chắc chắn! Nayeon xúc động.

"Thi không đạt, trừ tiền lương."
Trước ca làm buổi chiều 5 phút, mặt Nayeon xanh như tàu lá bị chủ tịch xua ra khỏi phòng, cầm mấy quyển sách dày, hai mắt tối sầm xuống tầng.
Lần thứ nhất gõ trống làm tinh thần hăng hái hơn, lần thứ hai lại yếu đi, lần thứ ba thì kiệt quệ.
Qua trận này, Nayeon hoàn toàn kiệt sức rồi.
Đồng thời cũng hiểu ra một chân lý——
Đấu với trời, vui thích không cùng.
Đấu với đất, vui thích không cùng.
Đấu với boss, ngốc nghếch không gì sánh được.

ahihi,lâu lâu mị lại ngoi lên 1 lần viết chap mới cho mấy bồ đọc,có còn ai nhớ mị hôn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro