Chương:120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

: Sự nhẫn tâm của hắn.
________'

Chaeyoung không lên tiếng, co rúm lại một góc, ôm lấy bụng mình không để cô ta làm hại đứa con của cô.

Sau khi đấm đá một lúc sau, Kang seulgi bình tĩnh lại hơn chút, cô ta thở hổn hển đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, thời gian còn năm phút nữa!

Cúi đầu nhìn Park chaeyoung thoi thóp trên đất, cô cười gian xảo, cúi người kéo cánh tay cô tiếp tục đi về lối cầu thang.

Chaeyoung cô gắng để mình đứng dậy, cô không thể tiếp tục yếu đuối như thế, dù cho phải chết cô cũng phải bảo vệ đứa con của mình.

Cô giãy giụa cố đứng dậy, dùng lực muốn hất tay Seulgi ra.

Lúc này hai người đã đi đến cửa cầu thang phía đông tầng hai, trên hành lang hun hút một cách đáng sợ, một bóng người cũng không có, chỉ có cửa sổ hút gió trên hàng lang mở một nửa, khiến Chaeyoung lạnh dọc sống lưng.

“ Kang Seulgi, cô là con đàn bà điên rồ, cô buông tôi ra!” Cô sống chết vùng vẫy, đưa tay túm vào mái tóc xoăn dài của Seulgi.

“ A! Cô là con đàn bà đê tiện..........” Seulgi đau đớn giữ lấy tóc của mình, muốn đẩy cô ra.

Hai người đàn bà yếu ớt giống như kẻ điên lao vào nhau, ai cũng không chịu nhường ai.

Đúng lúc này, Park Jimin đột nhiên xuất hiện ở cửa tầng một.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên lối cầu thang tầng hai, thấy hai cơ thể lao vào giằng xe nhau, hắn lạnh lùng cau mày.

“ Hai người dừng tay lại!” trong mắt hắn dường như sắp bắn ra lửa, hét về phía hai người ở tầng trên.

Seulgi rùng mình, tranh thủ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, chết tiệt, hắn đến sớm hai phút.

“ Kqng seulgi cô đi chết đi!” Chaeyoung dường như không hề nghe thấy tiếng của Jimin, cô ra sức kéo Seulgi, hét lên với cô ta.

Sự tàn nhẫn của cô gần như đã lấp đầy lí trí của cô.

Seulgi sững người, dừng lại động tác của mình, đột nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, đã như thế.....thế thì đánh cược to hơn đi.

Chaeyoung vẫn kéo tóc của cô ta, dường như phát điên lên rồi, Seulgi lạnh lùng nheo mắt lại, hai tay nắm chặt, cô ta nghiến răng, dùng lực đẩy tay Chaeyoung ra, cơ thể ưỡn về phía sau........

“ A......cứu mạng..............” Chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh đó, cả người Kang seulgi lăn từ trên cầu thang tầng hai xuống đến cầu thang tầng một.

Jimin nhìn hình bóng lăn từ trên cầu thang xuống, tim đập mãnh liệt.

“ Seulgi...........” Hắn vừa gọi vừa nhanh chóng chạy đến bên cạnh Kang seulgi.

Chaeyoung nhìn bóng dáng cô ta ngã lăn xuống cầu thang, hoảng sợ trợn trừng mắt, cô không dám tin lùi về phía sau, cúi đầu nhìn hai tay mình............

Chuyện gì thế này? Rõ ràng cô không đẩy cô ta? Tại sao cô ta lại có thể ngã xuống?

Cô bị dọa cho nói không nên lời, toàn thân run cầm cập, khi ngẩng đầu nhìn xuống tầng dưới, Seulgi đã nằm trong vũng máu, máu chảy ra càng lúc càng nhiều..........

Chaeyoung cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chạy nhanh xuống lầu, nhìn Seulgi toàn thân đầy máu, hoảng sợ run rẩy không dám tiến gần.......

Trong đầu là một mảng trống rỗng, cô không đẩy cô ta, thật sự không đẩy cô ta.

“ Seulgi, Seulgi em thế nào rồi? Em không sao chứ?” Jimin căng thẳng ra sức vỗ vỗ vào má cô ta.

Seulgi yếu ớt mở hé mắt nhìn, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của anh: “ Anh Jimin.......cô ta đẩy em.........cô ta đẩy em xuống cầu thang..........cô ta muốn hại chết con của chúng ta........anh Jimin.......cứu lấy con của chúng ta..........con..........”

Nghe thấy lời Seulgi nói, anh quay đầu lại, hai con người hắn lên mạch máu đỏ chằm chằm nhìn Park chaeyoung.

Hai tay nắm chặt lại, dường như muốn xé nát cô ra vậy.

“ Park chaeyoung!!!” Hắn kiềm chế cáu giận trong lòng, hai mắt dữ tợn, nhìn cô rồi hét lên ba tiếng trong miệng.

“ Không..........không phải tôi........không phải tôi..........” cô gần như sụp đổ, cô hoảng loạn nhìn Park jimin, cơ thể không ngừng lùi về phía sau.

“ Cô còn chối à, tôi đã nhìn thấy hết rồi!” Hai mắt hắn vằn đỏ lên, đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh cô, giơ tay cho cô một cái bạt tai.

Cô chịu cái tát đó của hắn, đau đớn ngã trên đất, cơ thể vùng vẫy muốn bò dậy.

Cơ thể anh run rẩy, hắn quỳ người xuống túm lấy cổ áo của Park chaeyoung, “ Tại sao? tại sao cô muốn làm hại con của tôi? Tại sao cô muốn tôi mất con!”

Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy hắn tức giận như thế, lúc này hắn giống như quỷ sa tăng trong địa ngục vậy.

“ Không........không phải tôi......tôi không đẩy cô ta.....tôi không làm.........” Cô vẫn nhìn hắn lắc lắc đầu.

“ Park Chaeyoung! cô giết con của tôi. Tôi sẽ khiến cô phải trả giá!” Lời còn chưa dứt, hắn dứt khoát đứng dậy, nhìn người phụ nữ co rúm trên đất, nhấc chân đạp vào bụng cô.

“ A!” Chaeyoung hoảng sợ nhìn hắn, đau đớn dùng hai tay ôm chặt lấy bụng mình.

Cô không dám tin, cũng không có cách nào tin, người đàn ông trước mặt muốn tận tay giết đi đứa con của hắn.

“ Đừng.........con của tôi.....đừng.........” Sau đó, cơ thể cô run cầm cập, trên mặt nước mắt lã chã tuôn rơi, hai tay ôm chặt lấy chân của Jimin, đáng thương cầu xin hắn.

Lúc này anh đã bị lửa giận làm cho đầu óc không tỉnh táo, hắn dường như phát điên mà không ngừng đấm đá người phụ nữ trên đất, “ Park chaeyoung, cô hại chết con của tôi, tôi sẽ khiến đứa con của cô phải trả giá, chúng ta đều không có lựa chọn, cùng đi chết đi!”

Cô gần như chỉ thoi thóp thở, đau đớn trong bụng truyền đến khắp người, cô nằm trên đất bất động, lạnh lùng nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt mờ dần mờ dần.

Anh cuối cùng cũng dừng tay lại, nhìn người phụ nữ nằm trên đất giống như xác chết, tuyệt vọng quay người, một giọt nước mắt lăn từ trong khóe mắt xuống.

Hắn cúi người ôm lấy cơ thể Kang seulgi đầy máu, chạy nhanh đến phòng cấp cứu.

Máu từ phía dưới của Seulgi loang khắp đường bọn họ đi qua, Seulgi bất lực nhìn anh, “Anh Jimin, con không còn nữa, làm thế nào đây? Anh đừng li hôn với em..........em không muốn li hôn......em chẳng còn gì nữa.........” Cô ta yếu ớt lẩm bẩm trong lòng hắn.

Anh cúi đầu nhìn cô ta: “ Anh xin lỗi, Seulgi, đều là anh không tốt, anh không li hôn nữa, chúng ta sau này sẽ sống những tháng ngày tốt đẹp, anh sẽ không cáu giận với em nữa.” Hắn xót xa nhìn người phụ nữ cơ thể đầy máu trong lòng mình,

Cô nét mặt trắng bệch nở ra nụ cười mãn nguyện, dường như không dám tin hỏi lại: “ Thật sao? Anh Jimin, anh thật sự không li hôn với em nữa sao?”

Cô không hề hối hận, dù cho lần này cô ta khiến mình thương tích đầy mình, nhưng cô ta vẫn thắng, Park Jimin người đàn ông này, cả đời này là của cô ta.

“ Thật mà Seulgi, em cố gắng gượng! Sắp đến phòng cấp cứu rồi.” Nói xong ôm lấy cô ta chạy thật nhanh về phía phòng cấp cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro