Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa ra vào vang lên tiếng mở cửa , Cố Minh Nguyệt mang tạp dề tay cầm thìa múc canh , lộ ra nửa người từ trong cửa phòng bếp, cười híp mắt nói với người đàn ông đang khom lưng đổi giày kia: "Ông Tống đã về rồi à ."

Được xưng là ông Tống, chính là người đàn ông độc thân hoàng kim phong nhã hào hoa Tống Chân Dật chỉ biết bất đắc dĩ cười cười, so với Cố Minh Nguyệt anh lớn hơn cô 11 tuổi, thành ra cô gọi anh bằng biệt danh này ngược lại cũng không sai.

"Mau mau rửa tay, cơm tối sắp xong rồi."

"Ừ, tối nay ăn gì vậy." Người đàn ông đặt túi đồ lên trên ghế sa lon, vô cùng tự nhiên đi tới cửa phòng bếp, tựa vào cạnh cửa mỉm cười nhìn thiếu nữ đang vội vàng bận rộn chuẩn bị bên trong, tràn đầy phấn khởi mà hỏi thăm.

"Khoai tây thái sợi xào với cà chua, nộm dưa chuột chua cay, cá kho chua ngọt, còn có canh đậu phụ nữa." Cố Minh Nguyệt thuần thục bày đồ ăn ra đĩa , không quay đầu lại đáp.

"Tất cả đồ ăn đều có vị chua?" Tống Chân Dật cảm thấy dở khóc dở cười, thật sự là anh đã có chút nhớ nhung tới các món ăn khác rồi.

"Ừm, hôm nay chỉ có vậy thôi, nhanh đi rửa tay sau đó giúp em bưng thức ăn ra bàn." Cố Minh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm tới oán giận của chàng trai sau lưng, chỉ huy anh vào làm việc hỗ trợ mình. Thật là, về nhà đã có sẵn thức ăn ngon chờ anh thì có gì mà anh phải ai oán cơ chứ.

"Vâng vâng, đại tiểu thư của anh." Chàng trai ngoan ngoãn chạy đi rửa tay, chỉ chốc lát sau lại quay về giúp đỡ thiếu nữ bày đồ ăn cùng bát đũa ra bàn, cũng nhân tiện quan tâm múc một chén canh cho thiếu nữ đang ngồi, đưa tới trước mặt cô.

Trước khi ăn cơm Cố Minh Nguyệt có thói quen húp canh trước để chăm sóc cho dạ dày, cô vẫn luôn duy trì thói quen này. Cô cũng không nói cảm ơn mà trực tiếp gắp phần thịt cá mềm nhất bỏ vào trong chén cơm của Tống Chân Dật, sau đó cười ngọt ngào với anh.

Từ lúc hai người ở chung tới nay, vẫn luôn chung sống ấm áp vui vẻ như vậy .

Quay ngược thời gian trở lại ngày Cố Minh Nguyệt rời nhà ra đi hôm ấy.

"Mời vào." Người đàn ông độc thân tuấn tú nho nhã mở cửa nhà, sau khi bật công tác đèn lên thì nghiêng người để thiếu nữ đi vào trước.

Đây là một căn hộ gồm 4 phòng phòng, một phòng khách , hai phòng ngủ và một phòng bếp. Căn hộ được trang trí đơn giản, lấy hai gam màu trắng xanh làm chủ, vừa đơn giản lại nhàn nhã. Đồ dùng trong nhà tuy đơn giản nhưng vẫn hiện đại, chủ yếu được làm từ gỗ và sợi đay, màu sắc êm dịu làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ thư thái thoải mái như ở nhà.

Nói là nhà trọ độc thân, nhưng Cố Minh Nguyệt liếc mắt đã nhìn ra diện tích phòng khách ước tính cũng gần 60 mét vuông, xem ra trong lúc vô ý cô đã ôm bắp đùi lớn của một đại thổ hào rồi.

Thật ra từ lúc vừa ngồi lên xe , Cố Minh Nguyệt đã mơ hồ đoán được bác sĩ Tống hiền lành tốt bụng lấy việc giúp người làm niềm vui này rất có thể là người có bối cảnh thượng lưu cao lớn và vững chắc. Bằng không vào tuổi này nếu chỉ dựa vào mức lương bác sĩ của anh thôi thì làm sao có thể lái một chiếc xe thể thao nổi tiếng và quý giá như vậy được.

Ngoài chiếc xe thể thao tốc độ kia, thì thái độ thản nhiên bình tĩnh cùng với lời nói văn nhã lễ độ của người đàn ông này, khi tất cả kết hợp lại với nhau chính là có chút cảm giác vừa quỷ dị xa cách mà lại rất hài hòa.

"Thật ra anh không cần làm vậy." Cố Minh Nguyệt đi vòng quanh căn hộ, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện mỗi căn phòng đều có thể nhận được ánh mặt trời chiếu vào đầy đủ, đối với hoàn cảnh môi trường sống tốt như thế này, cô cực kỳ hài lòng, nhưng trong lòng vẫn hơi do dự mở miệng: "Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, làm thế này, không tốt cho lắm."

Khi Tống Chân Dật đưa ra lời mời muốn cô tới ở nhà mình, Cố Minh Nguyệt cũng hơi kinh ngạc một chút, chẳng nhẽ một ngày không hành thiện là người đàn ông này không thoải mái hay sao. Nếu thật là như vậy thì anh quả thật là một sinh vật thần kì, là bồ tát chuyên đi cứu giúp người dân.

Mới chỉ gặp qua hai lần mà đã mời thiếu nữ vị thành niên đang mang thai đến nhà mình ở làm cho Cố Minh Nguyệt có không muốn suy nghĩ nhiều cũng không được.

"Là thế này." Tống Chân Dật cũng sợ cô gái trẻ sẽ coi anh thành kẻ có lòng dạ xấu xa, là nam thanh niên biến thái yêu thích thiếu nữ vị thành niên, vì vậy mặt đỏ tai hồng vội vàng giải thích: "Anh thấy em bây giờ còn chưa tìm được phòng ở, không bằng trước tiên cứ tới nhà của anh ở tạm một thời gian ngắn, chờ tới khi tìm được phòng ở thì dọn ra sau cũng được. Em yên tâm, anh..." Nói đến đây thực sự là hơi khó để mở miệng tiếp , may mà thoạt nhìn thiếu nữ xem ra cũng đã hiểu, cũng gật đầu với anh.

"Vì sao anh lại giúp em nhiều như vậy, bình thường anh cũng thường xuyên đưa người lạ ở ven đường về nhà sao?" Cố Minh Nguyệt vẫn cảm thấy cần phải hỏi rõ mới tốt, cho dù thế giới này hay dựa vào khuôn mặt mà bắt hình dong, nhưng người đàn ông này cũng nhiệt tình quá mức rồi, quá thích việc giúp người làm niềm vui, cái này có vẻ không bình thường cho lắm.

"Em đừng hiểu lầm, anh không phải kiểu người mà ai cũng có thể đưa về nhà giúp đỡ cả." Tống Chân Dật thở phào nhẹ nhõm, anh hoàn toàn không muốn tạo cho cô gái nhỏ này cảm giác mình là một kẻ tốt tới ngu ngốc không có mức độ, "Chẳng qua là anh cảm thấy, để em một cô gái nhỏ mới lớn như thế này ở ngoài một mình thì không an toàn cho lắm. Hơn nữa em lại không muốn thông báo cho người nhà biết , lại vừa kiên trì muốn sinh đứa bé ra, anh tôn trọng ý kiến của em, nhưng anh cũng có sự kiên trì của anh, nếu anh đã biết chuyện của em rồi thì anh cũng phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho em."

Làm một bác sĩ cứu người, Tống Chân Dật thật sự là có một trái tim của lương y, bề ngoài ôn hoà lại mang theo một tấm lòng mềm mại, là kiểu đàn ông ôn hòa ấm áp chỉ cần trông thấy một con thú nhỏ bị thương ở ven đường thì anh nhất định phải ôm nó về nhà tiêu độc băng bó chữa trị cho thật kỹ càng rồi mới thả nó đi.

Người như anh, sao có thể bỏ mặc Cố Minh Nguyệt - người vừa bỏ nhà đi lại còn đang mang thai nữa chứ.

"Em có thể xem xét một chút rồi quyết định chứ?" Cố Minh Nguyệt cẩn thận hỏi lại, chứ không dứt khoát đồng ý luôn.

"Đương nhiên." Vẻ mặt Tống Chân Dật ôn hòa mở miệng, lại như làm bảo đảm mà trêu đùa: "Em không cần lo lắng, nơi này là bệnh viện mà anh làm việc, tất cả mọi người đều trông thấy anh ôm em vào đây, cho nên nếu như em có ra ngoài cùng anh, cũng tuyệt đối không có việc gì, bằng không nếu em mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ là người bị nghi ngờ lớn nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro