Chương 74: Thượng bất chính hạ bất loạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng Nhan nhìn anh chợt cười.


Tiếu Thâm bị chính những lời nói của mình làm giật mình, vốn dĩ muốn bỏ qua, ai ngờ Đồng Nhan không phối hợp, lập tức thẹn quá hóa giận: "Cười cái gì?" Nói xong nhào tới muốn bóp cổ Đồng Nhan.


Đồng Nhan lập tức xin tha, giơ cánh tay bị thương đến trước mặt anh: "Em là bệnh nhân!"


Tiếu Thâm rất sợ làm cô đau lúc này mới thôi nhưng trong lòng thầm ghi nợ, đợi sau khi về nhà sẽ từ từ tính sổ với cô.


"Haizz, hôm nay là đêm ba mươi, chẳng lẽ anh muốn em ở trong bệnh viện đón năm mới sao?" Nghĩ tới đây, mặt Đồng Nhan liền nhăn nhúm giống như một bà lão.


Tiếu Thâm an ủi: "Không sao, đợi truyền nước biển xong chúng ta về nhà, sau này ở nhà truyền là được, đừng lo lắng."


"Về nhà để anh cắm kiêm tiêm cho em sao? Không cần, em tình nguyện ở đây đón năm mới!" Vừa nghĩ tới Tiếu Thâm sẽ cắm kiêm tiêm cho mình cô liền cảm thấy rùng mình, không biết Tiếu Thâm đâm nát tay cô còn có thể gắn kiêm tiêm vào hay không nữa?


Tiếu Thâm không có gì tò mò: "Hì! Anh nói em không biết năng lực của chồng em đúng không? Anh là bộ đội đặc chủng, một người lính thì phải có tất cả kỹ năng, cắn kiêm tiêm chỉ là chuyện nhỏ!"


Đồng Nhan vội vàng khoát tay: "Được rồi, em chịu khổ một chút là được, ngày nào cũng đến bệnh viện là được, em không muốn làm vật thí nghiệm cho anh, đến lúc đó cánh tay em nát lúc nào cũng không biết."


Tiếu Thâm tức không chịu được, đôi tay chống nạnh: "Cùng lắm tìm Cố Tiêu chích cho em, bác sĩ nhà họ Tiếu không phải ai cũng có thể tìm, nếu như không phải anh là chồng em thì em cũng sẽ không được bác sĩ nhà họ Cố chăm sóc!"


Đồng Nhan giật mình: "Cố Tiêu là bác sĩ?"


Tiếu Thâm nhìn ánh mắt ngu ngốc của cô: "Em gặp cậu ta nhiều lần như vậy mà cậu ta làm gì em cũng không biết?"


Hiệu suất này thật là cao, vậy mà cô còn làm phóng viên?


Đồng Nhan ngượng ngùng cười: "Ha ha, em không nghĩ nhiều như vậy, em cho là các anh đều là người làm ăn, ai biết ở giữa còn có bác sĩ." Một tổ hợp như vậy cảm thấy hơi kỳ lạ!


Tiếu Thâm lười phải nói nhiều với cô, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đồng Đồng, đơn giản nói về tình huống hiện tại, nhất định sẽ về nhà trước năm giờ chiều, đầu dây bên kia Đồng Đồng đang một mình chơi vui vẻ, không nhịn được phất tay: "Biết rồi, ba mẹ đi làm việc đi không cần phải để ý đến con!" Nói xong Đồng Đồng cúp máy trước.


Tiếu Thâm mặt buồn bực, thằng bé này là thế nào chứ?


Kết quả quay người nhìn thấy hai cha con nhà họ Đồng xuất hiện trên hành lang mặt lập tức trở nên âm trầm.


Đi tới hai bước đứng ngăn trước phòng bệnh của Đồng Nhan, mặt không vui hỏi: "Các người tới đây làm gì, sao không ở nhà xử lý hai người điên đi?"


Tiếu Thâm vừa đi tới liền mở miệng nói chuyện rất độc ác, hai ba con họ Đồng vừa nghe sắc mặt liền tối sầm, cái gì gọi là hai người điên?


Đồng Phiền chính là điển hình của con nhà giàu, sắc mặt không tốt liền đi tới trợn mắt chỉ vào lỗ mũi Tiếu Thâm: "Anh nói gì? Có gan thì lặp lại lần nữa xem!" Khuôn mặt hung ác.


Mặt Tiếu Thâm không có biểu hiện gì, chỉ liếc mắt nhìn ngón tay trước lỗ mũi mình, khẽ nói: "Lập tức bỏ tay xuống, nếu không đừng trách!"


Đồng Thiên Bác đứng phía sau chưa từng thấy Tiếu Thâm như vậy, ông ta chỉ nghe nói người đàn ông trẻ tuổi này có nhiều thủ đoạn trong buôn bán, cũng cảm thấy không nên chọc giận người này, dù sao trung gian còn có Đồng Nhan, chỉ cần không làm lớn chuyện, ông ta tin có thể dụ dỗ Đồng Nhan trở lại.


Nhưng việc làm của Tiếu Thâm thật quá đáng, ông ta thấy con trai cũng ở đây nên cũng muốn cho Tiếu Thâm một bài học, vì vậy không ngăn cản.


Nào biết, ngón tay Đồng Phiền vẫn còn trước lỗ mũi Tiếu Thâm, một giây tiếp theo liền nghe thấy Đồng Phiên kêu la thảm thiết, Đồng Thiên Bác đứng đằng sau Đồng Phiền nên không thấy rõ nhưng Đồng Phiền lại có thể nhìn rất rõ.


Vốn dĩ Tiếu Thâm còn lười biếng, một giây tiếp theo đột nhiên giơ bàn tay ra nắm ngón trỏ trên bàn tay phải của anh hơi dùng sức chuyển một cái, chỉ nghe "rắc" một tiếng thanh thúy vang lên, lúc này Đồng Phiền la to, đau đến nỗi trán toát đầy mồ hôi.


Tiếu Thâm nắm tay anh ta, nghe thấy tiếng la mới cười, ngón trỏ của Đồng Phiên xem như đã gãy, vừa buông tay, giống như rác rưởi ném đi.


Đồng Phiền kêu la thảm thiết đi gặp bác sĩ, mọi người vừa nhìn liền biết ngón tay không thể nào cứu chữa được nữa.


Lúc này Đồng Thiên Bác mới nhìn rõ tay con tay, ngón tay phải quẹo sang một bên hướng thẳng lên vuông góc với mu bàn tay, vừa nhìn liền sửng sốt, lúc này mới nghe thấy con trai kêu la thảm thiết, giận không kiềm chế được hướng về phía bác sĩ đứng chung quanh la to: "Đứng trơ ra đó làm gì, còn không mau cứu người!"


Mấy bác sĩ vừa nhìn bàn tay kia cũng biết không thể cứu, khuôn mặt khổ sở nhíu mày: "Chuyện này.... ..."


Các bác sĩ trao đổi ánh mắt, không cứu được.


Lắc đầu đỡ Đồng Phiền đi vào cấp cứu, khẳng định không thể cứu được nhưng có thể tiêm thuốc tê giảm đau.


Đồng Thiên Bác nhìn con trai bị đưa vào phòng cấp cứu, giữa không trung hình như vẫn còn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đồng Phiên, trong lòng cảm thấy đau thương, đó là đứa con trai duy nhất của ông ta!


Năm nay nhà họ Đồng rất xui xẻo, đầu tiên là con gái xảy ra chuyện như vậy, không biết ai làm rò rỉ thông tin ra ngoài, hôm nay lúc Đồng Chân trên đường về bị một vài phóng viên bám theo, quả là sỉ nhục.


Nhớ tới bộ dạng sáng nay khi tìm được của Đồng Chân lúc sáng, cả người ngất đi, lại nhìn ngón tay con trai vừa mới bị thương, Đồng Thiên Bác liền nổi giận.


Tức giận hóa mù quáng, quay đầu hướng thẳng về phía Tiếu Thâm mắng: "Tiếu Thâm! Đừng tưởng rằng nhà họ Tiếu có tiền thì có thể khinh thường người khác, đừng quên, con gái tôi gả cho cậu, sao cậu lại có thể khinh thường người nhà chúng tôi chứ, cậu làm như vậy thì sao có thể nhìn Đồng Nhan chứ!"


Tiếu Thâm cảm thấy người này thật là cậy mạnh, mặt thương hại nhìn Đồng Thiên Bác, lạnh lẽo nói: "Ông già, ông còn có mặt mũi để nói sao? Lời này của ông cũng khiến Đồng Nhan chịu không nổi, đoán chừng bây giờ cô ấy cũng không muốn gặp ông!"


Đồng Thiên Bác mặt cau có không nhịn được: "Cậu.... .... cậu cho rằng cậu là chồng con bé thì nó sẽ nghe lời cậu sao? Đừng quên, tôi là người sinh ra nó, máu mủ ruột thịt như vậy không phải nói một câu hai câu là có thể thay đổi!"


Tiếu Thâm lạnh lùng nhìn cơ thể Đồng Thiên Bác run run: "Haizz, ông.......thôi tôi cũng không muốn nói nữa."


"Anh không nói thì để em nói!"


Lúc hai người đàn ông đang giằng co, cửa phòng bệnh phía sau lưng Tiếu Thâm liền mở cửa, Đồng Nhan mặc quần áo bệnh nhân một cánh tay treo trên cổ, sắc mặt bình tĩnh mở miệng.


Tiếu Thâm kinh ngạc, Đồng Nhan chỉ nhìn Đồng Thiên Bác: "Ba, đây là con tôn trọng ba nên mới gọi một tiếng ba nhưng thực lòng mà nói, ba đã từng bỏ ra một chút tình thương của ba dành cho con sao?"


Đồng Thiên Bác nhìn sắc mặt bình tĩnh của Đồng Nhan, há miệng không nói được câu nào.


Đồng Nhan nhìn ông ta, đợi một lúc lại cười, cười cực kỳ châm chọc: "Nhìn đi, chính ba cũng không dám nói, mười năm trước con bị mẹ ép về nhà họ Đồng, ở nhà họ Đồng con bị hai mẹ con Đồng Chân bắt nạt, ba nhìn thấy lại xem như không thấy, mỗi lần Đồng Chân làm sai chuyện gì đều đổ lỗi cho con, ba đều sẽ la mắng, ngược lại khi Đồng Chân thật sự làm sai chuyện gì thì ba lại nói đó chỉ là chuyện nhỏ, con rất hận người nhà họ Đồng, sau đó lại cố gắng học tập, liên tục vượt hai lớp lên đại học, khi đó trong lòng con liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc con đã tẩu thoát thành công."


Đồn Nhan cười, nhớ tới con đường đại học của mình, khó có thể thấy một nụ cười "Ở đại học con biết được cái gọi là tình cảm của người bình thường, con giống như cá gặp nước tự do tự tại, nhưng bốn năm sau ba lại đuổi con ra khỏi nhà, được, con đi, khi đó thật sự con không hận ba, ngược lại ba lại cho rằng con hận ba giống như những gì bà Đồng nói? Cho nên nhiều lần tính toán tìm kế hãm hại Đồng Chân? Ba thân yêu của con, ba quá đánh giá cao sức hút của nhà họ Đồng rồi, ở bên ngoài sinh sống sáu năm, con sống vô cùng tốt, nếu như không phải ba không ngừng cho người tới tìm con, thì con sẽ càng sống tốt hơn!"


Phía sau Tiếu Thâm khẽ rung động, vẫn biết cuộc sống lúc nhỏ của Đồng Nhan thế nào, nhìn thái độ của Đồng Nhan đối với nhà họ Đồng cũng có thể biết trước kia cô sống thế nào nhưng bây giờ Đồng Nhan lại bình tĩnh nói ra những lời này, trong lòng anh vẫn cảm thấy chua chát, lại có chút đau lòng.


Đi tới ôm eo Đồng Nhan, cúi đầu dịu dàng trách cứ: "Chuyện ở đây anh xử lý là được rồi, em nhanh vào truyền nước biển, sau khi truyền xong chúng ta sẽ về nhà, năm hết tết đến rồi!"


Đồng Nhan cười, ngoan ngoãn xoay người trở về phòng, Đồng Thiên Bác quýnh lên: "Nhan Nhan, ba biết lúc trước ba làm sai nhưng bây giờ nhà họ Đồng gặp nạn, con không thể không giúp."


Đồng Nhan xoay người khóe miệng lộ ra một đường cong, quay đầu cười mỉa mai: "Thật sự đúng là muốn tới cầu xin con sao nhưng ba nói xem, bây giờ nhà họ Đồng có gì đáng giá để con phải quay đầu lại giúp chứ?"


Đồng Thiên Bác vừa nghe càng tức hơn, rõ ràng ý của Đồng Nhan là nhà họ Đồng không có ai đáng để cô quan tâm cho nên nhà họ Đồng sống hay chết cô cũng mặc kệ.


"Vậy ông nội con thì sao, bây giờ ông nội đang ở nhà họ Đồng, từ trước đến giờ ông nội là người hiểu rõ con nhất."


Đồng Nhan vẫn cười: "Ba yên tâm, ông nội nhất định sẽ không chịu uất ức, ba là con rể cũng không có gì khác người chỉ là tiền nhiều hơn một chút, con xem bây giờ ba không phải lo lắng cho ông nội mà tự lo cho mình trước đi, quả thật giống như lời ba nói, sao bây giờ ba không đến công ty nhanh chóng xử lý công việc, ở đây lãng phí thời gian như vậy làm gì?"


Nói xong đóng sầm cửa phòng bệnh.


Sau đó nhà họ Đồng xảy ra chuyện gì Đồng Nhan đều không hỏi Tiếu Thâm, anh cũng không định nói, hai người chờ Đồng Nhan truyền nước biển xong liền lái xe về nhà.


Sau khi về đến nhà, mở cửa nhà lại thấy cả phòng đều là người.


Tiếu Thâm sững sờ, vừa nhìn thì ra đều là những người còn độc thân.


"Cố Tiêu, cậu làm gì vậy, gần sang năm mới sao không về nhà mà tới nhà tôi làm gì."


Cố Tiêu làm mặt thản nhiên: "Ui da, hai chúng ta có gì xa lạ, tôi ngủ nhà cậu cũng được, em dâu cũng không có ý kiến cậu gào thét cái gì?"


Đồng Nhan khoác áo vest đen của Tiếu Thâm, cánh tay vẫn còn treo trên cổ, nhìn tình huống này đoán chừng lát nữa sẽ loạn, cho nên dứt khoát đứng ở cửa tùy thời có thể bỏ chạy.


Tiếu Thâm nổi giận đùng đùng đi tới: "Tất cả về nhà hết cho tôi, đây là nhà tôi."


Cố Tiêu làm bộ mặt đáng thương: "Đừng như vậy. Anh Lãnh đã nói rõ ràng năm nay không cho phép đến nhà anh ấy đón năm mới, sợ Nghiêm Hi động thai, nếu cậu cũng không chứa chấp vậy bọn tôi đón năm mới ở đâu chứ."


Phía sau Nghiêm Qua cùng Lý Duệ Thần đều mạnh mẽ gật đầu.


Cuối cùng Tiếu Thâm ra tư thế, một cước đuổi hết những con sâu gạo kia đi.


Đồng Nhan nhìn phòng khách hỗn loạn: "Không ngờ thân thủ của anh tốt như vậy!" Vừa rồi Tiếu Thâm dùng thủ pháp cự tuyệt, đơn giản lại có lực sát thương lớn mà động tác có thể giữ chặt kẻ địch.


Tiếu Thâm đắc ý: "Tất nhiên, không nhìn xem chồng em có xuất thân thế nào!"


Đồng Nhan cảm thấy tần suất câu nói này xuất hiện ngày càng nhiều, hất mặt lên bĩu môi, ở bên kia Đồng Đồng cũng biểu lộ nét mặt đáng ghét.


Đồng Nhan bị thương, một nhà ba người không ai biết nấu cơm, hết cách, ba người vẫn theo quy tắc cũ đón năm mới bằng cách ăn sủi cảo, gọi điện thoại cho nhà hàng, bên kia vốn dĩ phòng bếp vừa nhận được điện thoại của cậu chủ thì quản lý liền quyết định đem hết mọi thứ đã chuẩn bị xuống, cậu chủ muốn ăn bánh sủi cảo đón năm mới.


Vừa mới được thông báo, đám đầu bếp nhanh chóng bao sáu loại nhân, cao xong chuẩn bị nước nóng, bỏ vào nấu, nấu xong dùng hộp giữ nhiệt bỏ vào, sau đó nhanh chóng gọi một chiếc xe tới, đạp ga lập tức vụt đi không thấy bóng dáng đâu nữa.


Sau khi gọi điện thoại khoảng mười lăm phút, một nhà ba người Tiếu Thâm ngồi ăn bánh sủi cảo xem chương trình đón xuân.


Tiếu Thâm vừa xem tiết mục cuối năm vừa lên mạng, trên web lúc nào cũng trực tiếp các tiết mục cuối năm, nhìn một lúc liền có tiết mục mới, thấy có gì hay liền đọc ra, ba người tương đối thích tiết mục này, cùng xoi mói các diễn viên.


Tiếu Thâm cảm thấy như vậy tốt hơn, ấm áp hơn ở nhà bên kia nhiều, ở bên kia mặc dù rất náo nhiệt nhưng khắp nơi tràn đầy dối trá, từng nhóm người không ngủ được vội vàng tới chúc tết ông Tiếu, cười nói "Sang năm mới mọi điều đều tốt đẹp", con nít vui mừng nhận bao lì xì, bên ngoài đốt pháo tưng bừng.


Nhưng lúc trước Tiếu Thâm cũng không cách nào ở nhà bên kia, mấy người anh em bọn họ cũng không có gì khác, trước kia lúc chưa có vợ, mấy người bọn họ đều tụ tập ở nhà Lãnh Diễm chơi mạt chược, ăn cơm hoặc ăn đồ ăn ở quán Trung Quốc của Tiếu Thâm hay là đến khách sạn Na Lục Tinh của Lãnh Diễm ăn, sau khi ăn xong liền gọi bạn bè đến "Dạ Mị", nhậu cho đến khi trời sáng, đó chính là lễ đón năm mới của bọn họ.


Hôm nay không giống như vậy, con trai đứng trên bụng anh kêu la "no căng bụng", mặc dù vợ gãy tay nhưng vẫn vui vẻ cùng anh xem các tiết mục cuối năm, vợ và con trai nằm trong lòng, người làm chồng như anh còn đòi hỏi gì nữa!


Tiếu Thâm thỏa mãn, đột nhiên hiểu cảm giác của Lãnh Diễm trong suốt bốn năm Nghiêm Hi rời đi, tại sao mỗi lần đến năm mới mặt cậu ta lại tối sầm như vậy, thì ra đã quen đón năm mới ngọt ngào cùng người mình yêu, đột nhiên người kia biến mất, loại tâm tình giống nhưa sự chênh lệch giữa độ ngọt và mặn chát của dòng sông với mặt biển.


Đồng hồ thông báo mười hai giờ đêm, Tiếu Thâm đột nhiên nhanh chóng hướng về tai Đồng Nhan nói: "Cảm ơn hai người đã ở bên cạnh anh đón năm mới!"


Đồng Nhan sững sờ, chưa kịp phản ứng, cửa trước nhà cô đã bị người mở ra, một loạt bóng bay các màu chui vào, không bao lâu cả phòng khách đều chật ních, tiếp theo là khuôn mặt của ba người đàn ông anh tuấn.


"Chúc mừng năm mới!"


Cố Tiêu xung trận lên trước đi lên cười chúc tết, ánh mắt hả hê, Đồng Nhan nhìn vừa buồn cười vừa tức giận, thật không hổ danh là bạn của Tiếu Thâm, bây giờ thì tốt rồi, người ta đến chúc mừng năm mới, theo lễ tiết bạn không thể đuổi khách, bây giờ không giống như lúc nãy.


Năm mới mọi người đều mong điều may mắn, đuổi khách ra khỏi nhà được xem là điềm xấu.


Tiếu Thâm mặc kệ không quản nhiều như vậy, thấy rõ là mấy người bạn xấu, tức giận đôi tay chống nạnh, một giây tiếp theo muốn đi lên dạy dỗ.


Hình như Cố Tiêu đã sớm có chuẩn bị, Tiếu Thâm còn chưa xông tới, anh ta đã bày xong tư thế khai chiến.


Tiếu Thâm vừa mới nhấc chân, phía sau Đồng Nhan liền lên tiếng: "Mọi người cùng nhau đón năm mới cũng tốt, rất náo nhiệt, nào có ai tới chúc tết còn bị đuổi ra khỏi nhà chứ!"


Cố Tiêu vừa nghe liền kêu to: "Vẫn là em dâu hiểu chuyện nhất."


Tiếu Thâm lại tức không chịu được.


Mọi người chơi suốt cả buổi tối, Đồng Đồng liền buồn ngủ, Đồng Nhan đưa con trai đi ngủ, lúc xuống dưới liền thấy bốn người đàn ông cùng chơi mạt chược, Cố Tiêu tinh mắt: "Em dâu cũng tới đây chơi đi, đứng đó nhìn làm gì.'


Đồng Nhan cười: "Tôi không biết chơi."


Tiếu Thâm cũng khinh thường Cố Tiêu: "Không thấy tay chị dâu cậu không tiện sao."


Cố Tiêu không thể để Tiếu Thâm chiếm thế thượng phong: "Cậu nhỏ hơn tôi, là em dâu!"


Tiếu Thâm cười híp mắt: "Người nào có bàn tay cứng người đó làm anh!"


Rốt cuộc chơi mạt chược cuối cùng lại biến thành chiến trường luyện tay của Tiếu Thâm và Cố Tiêu, Tiếu Thâm hắng giọng kêu: "Đi lên lầu, chúng ta gặp nhau trong phòng tập thể hình!"


Một nhóm người không đánh mạt chược nữa, Cố Tiêu vừa nghe muốn luyện tay liền tương đối kích thích, chỉ sợ thiên hạ không loạn kêu: "Được lâu rồi không luyện, nếu có thể hạ gục cậu vậy thì rất tốt."


Một nhóm người kéo lên phòng tập thể hình ở lầu hai của Tiếu Thâm bày ra trận chiến, Đồng Nhan cười đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong, trước kia lúc luyện Taekwondo với Giang Thành, mỗi lần lúc ứng chiến cô tương đối kích động, mặc dù biết nhất định sẽ thua nhưng lại giống như bản năng, ức chế không chịu được kích động.


Hôm nay nếu như không phải tay bị thương cô nhất định sẽ vào luyện tập cùng.


Tiếu Thâm cùng Cố Tiêu một tới hai đi, có thể nhìn thấy thủ pháp của Tiếu Thâm trước sau như một, đơn giản, không quá nhiều chiêu nhưng lại luôn đánh vào chỗ yếu, không lâu sau Cố Tiêu liền thua, không chịu được áp lực của việc thua.


Nghiêm Qua đứng bên cạnh cũng nhìn say sưa, quay sang nhìn cô cười tự đắc, không nhịn được đi tới: "Thế nào, trước kia chưa từng thấy Tiếu Thâm ra tay sao?"


Đồng Nhan gật đầu: "Chưa từng nhìn thấy anh ấy động thủ, chỉ là ngược lại nhìn thấy anh ấy mấy lần giật giật nhẹ, không ngờ, bản lĩnh của anh ấy lại tốt như vậy." Lúc trước từng thấy mấy lần nhưng cũng không nhiều lắm, Tiếu Thâm ra một chiêu cô thấy chẳng ra sao, bây giờ thì tốt rồi, nhìn hai người bên trong anh tới tôi đi, rất kích thích.


Trong mắt Đồng Nhan hình như có một chút hưng phấn. Nghiêm Qua thấy liền chép miệng "Không nhìn ra, cô cũng là một phần tử bạo lực."


Đồng Nhan lập tức cười: "Đương nhiên, tôi xếp vị trí thứ ba trong cuộc thi Taekwondo toàn thành phố A!"


Bộ mặt Nghiêm Qua kinh sợ, lui về phía sau hai bước quan sát cô, mặt khoa trương: "Không phải chứ?"


Nhắc tới thành tích Taekwondo của mình Đồng Nhan lin kiêu ngạo, Nghiêm Qua nhìn bộ mặt kích động của cô thật sự nhịn không được cười: "Không trác được, lần đầu tiên gặp mặt cô có thể đua xe như vậy không bị tôi cắt đuôi, còn có thể thuận lợi vào bên trong "Dạ Mị", thì ra cũng là một cao thủ!"


Tiếng cười của Nghiêm Qua thu hút ánh mắt của mấy người đàn ông kia, Tiếu Thâm nhìn liền tức giận, mặc kệ quả đấm của Cố Tiêu, lắc mình một cái đi tới cảnh cáo: "Ha ha! Tôi biết vợ tôi đáng yêu nhưng cậu cũng đừng nghĩ muốn quyến rũ cô ấy!"


Tiếu Thâm vừa nói ra câu này, trừ Đồng Nhan còn lại tất cả những người kia đều không nhịn được cười ha ha, Cố Tiêu vừa cười vừa trêu: "Tiếu Thâm cậu xong đời rồi, cậu rất nhanh sẽ biến thành Lãnh Diễm thứ hai sẽ rất nhanh biến thành người là lúc trước cậu không ưa nhất!"


Lý Duệ Thần buồn cười bổ sung thêm: "Bây giờ cậu ấy đã giống như vậy rồi!"


Cố Tiêu càng cười to hơn không kiêng sợ gì.


Tiếu Thâm không cảm giác được mình có gì không đúng, kéo Đồng Nhan sang, không quên cẩn thận tránh cánh tay bị thương, sức lực càng tăng thêm, ưỡn ngực mặt hài lòng: "Tôi đồng ý!"


Đồng Nhan xấu hổm không hiểu nổi Tiếu Thâm đang làm gì! Là thật lòng sao? Hay chỉ là biểu tượng mà thôi?


Cả đêm ồn ào qua đi, khi Đồng Nhan tỉnh lại liền nhìn thấy Tiếu Thâm đang ôm cô nằm trong phòng ngủ, tối hôm qua ngủ lúc nào cũng không hay.


Dứng dậy duỗi người một cái, một giấc ngủ dài khiến cô đau hết lưng, xem ra thật sự đã già rồi, thức đêm liền không chịu được.


Lắc đầu bật cười, vừa nhìn đồng hồ, Wow, hai giờ chiều rồi, một giấc ngủ này thật sự quá dài!


Ra khỏi phòng đi qua xem Đồng Đồng một chút, kết quả thằng bé vẫn đang ngủ, Đồng Nhan cảm thấy kỳ quái, con trai chưa từng ngủ tới xế chiều như vậy.


Kết quả vừa mới xuống lầu nhìn thấy trong phòng khách ba người đàn ông đang nằm ngủ, Đồng Nhan đột nhiên cảm thấy nhức đầu, mấy người đàn ông này tối hôm qua không về nhà cứ như vậy ngủ ở đây!


Trên lầu Tiếu Thâm lật người, phát hiện bên cạnh không có vợ, kinh hãi lập tức mở mắt, chạy thẳng xuống lầu liền nhìn thấy cô dùng một cánh tay còn lại đắp chăn cho ba người đàn ông kia.


"Không cần đắp chăn cho bọn họ, cũng đã hai giờ rồi, bọn họ cũng nên rời đi" Đi tới nắm tay Đồng Nhan sau đó đưa chân đạp: "Ha ha, nên dậy rồi, mau cút về cho tôi!"


Vừa dùng chân đạp mấy người kia một cước thì điện thoại liền vang lên, tìm khắp nơi, thật vất vả mới móc từ dưới người Cố Tiêu ra, điện thoại vang lên dưới người Cố Tiêu một lúc lâu vậy mà anh ta vẫn có thể nằm ngủ.

"Chuyện gì?" Tiếu Thâm nói chuyện cùng thư ký "Không cần chúc tết, nói điểm chính!"


Đầu dây bên kia thư ký vừa muốn chúc mừng năm mới......Sau khi nghe Tiếu Thâm nói vậy liền thu lại "Trên web mới xuất hiện một gói quà lớn nhất cả nước, các bạn trên mạng đều rất kích động, anh cũng nên xem một chút."


Tiếu Thâm nhíu mày nghĩ, hình như thư ký ngầm ra dấu với anh, khẳng định có liên quan đến anh, vậy nên không muốn lãng phí tiền điện thoại nữa.


"Biết rồi."


Cúp điện thoại ôm Đồng Nhan lên lầu, không quản mấy người còn đang nương nhờ nhà anh kia, vào phòng làm việc mở máy tính ra, trang web vừa mới mở ra liên tiếp nhìn thấy "gói quà lớn nhất cả nước"


Tiếu Thâm bĩu môi, Đồng Nhan buồn bực: "Làm gì vậy? Sao đột nhiên lại muốn lên mạng?"


Tiếu Thâm không trả lời, mở website ra, bên trong liền có một đoạn video, có hình, có chữ còn có đoạn video rất rõ ràng.


Mà đoạn video kia chính là đoạn video của Đồng Chân mà hôm qua bọn họ đã nhìn thấy không phải sao?


Đồng Nhan hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt khiếp sợ: "Tại sao lại đăng lên mạng, loại chuyện như vậy nếu như mọi người đều biết vậy sau này làm sao Đồng Chân có thể sống nữa?" Mặc dù thật sự không thích Đồng Chân nhưng dù sao loại hình khiêu dâm này lại xảy ra trên người cô ta, đối với loại chuyện này cô lại tương đối nghiêng về phía cô ta.


Tiếu Thâm cũng không có ý kiến gì: "Dù sao trước kia danh tiếng của cô ta cũng đã như vậy, chỉ là không biết rằng cô ta lại chọc giận Phí Gia Nam đến như vậy."


Phí Gia Nam?


Đồng Chân chọc tức anh ta? Tại sao?


Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm ấn đoạn video kia, nhất thời không biết nói gì cho phải, lúc trước nếu như nhìn thấy những việc như vậy nhất định cô sẽ rất vui mà vào xem nhưng bây giờ người xuất hiện trong đoạn video đó lại là Đồng Chân, không biết vì sao, thấy khuôn mặt quen thuộc kia xuất hiện trên màn hình, trong lòng liền chịu không được, sau này cô ta phải sống thế nào, cô ta làm sao có thể nhìn bạn bè cùng những người thân chứ?


Cũng không phải là lo lắng, chỉ là đại não liền xuất hiện phản ứng mà thôi, đấy là thiên hướng của cảm tính.


Những video này vừa xuất hiện, đại đa số thấy các bạn trên mạng đều liên tục cất giấu, trên mạng điên cuồng khoa trương, chỉ là một đám chỉ sợ thiên hạ không loạn, Internet thật đáng sợ, lúc Đồng Nhan xem video, những đoạn video kia vừa mới chỉ đăng lên mạng chưa tới một tiếng, lượng ấn xem giống như bão tố, xem như cục giám sát mạng internet nhanh chóng thủ tiêu những đoạn video này nhưng Đồng Chân vẫn không thể tránh được sóng gió.


Trong lúc nhất thời, danh tiếng Đồng Chân vượt ra khỏi trong nước lan tỏa ra cả nước ngoài, đầu năm mồng một tết ba giờ chiều các dữ liệu liên tục được phát tán, có những dân tình trên mạng phát hiện người phụ nữ trong đoạn video không phải là nhân vật chính trong bức hình với Tiếu Thâm sao?


Lời này vừa nói ra, sự kiện Tiếu Thâm bất lực một lần nữa được lôi ra, thậm chí còn có tin tức trang web đặt chung hình lần trước Đồng Chân chụp cùng Tiếu Thâm cùng hình lần này Đồng Chân chụp một chỗ.


Còn có người nói đùa, thì ra không đoạt được người đàn ông kia nên làm hồng hạnh vượt tường!


Tiếu Thâm lập tức tối sầm mặt, liếc nhìn Đồng Nhan bên cạnh, lại thấy cô không có phản ứng gì, rất buồn bực, chuyện lần trước khiến anh và Đồng Nhan thiếu chút nữa ly hôn!


Không nghĩ tới lần này lại bởi vì Đồng Chân ngu xuẩn mà chuyện này lại bị bới ra, Tiếu Thâm liền gọi điện thoại cho thư ký: "Thông báo với các trang web của các tòa soạn báo, nếu muốn đăng tin tức sốt dẻo để kiếm tiền thì có thể nhưng nếu như tôi thấy có một chút tin tức xấu liên quan đến tôi thì tôi sẽ khiến bọn họ chịu không nổi!"


Thư ký bi thảm, bởi vì chuyện của Đồng Chân với ông chủ khiến anh ta một thời gian dài sống không yên ổn cho nên anh ta đã xin nghỉ đông một thời gian, bây giờ đầu năm mồng một tết anh ta lại phải bắt đầu gọi điện thoại khắp nơi yêu cầu che giấu bài báo kia của Tiếu Thâm.


Trước cửa nhà họ Đồng rất náo nhiệt, mặc dù là đầu năm mới nhưng lại có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn, mà con trai lớn nhà họ Đồng lại bị Tiếu Thâ đánh bị thương! Tối hôm qua Đồng Thiên Bác ở lại bệnh viện chăm sóc con trai không không về nhà, lúc sự việc bùng nổ trong nhà chỉ có hai người phụ nữ.


Sáng sớm hôm qua sau khi bị phóng viên đuổi theo về đến nhà thì liền bị kích động, lúc thấy đoạn video kia ở nhà vẫn còn chưa hiểu những người đó sao lại phải tốn công tốn sức chụp lại những bức hình đó làm gì? Còn không phải là muốn thu một mẻ lưới lớn sao!


Nhưng cô ta cũng không ngu ngốc đến nỗi không lường trước được sự việc, không quan tâm bản thân có khỏe hay không, vội vàng thu dọn đồ đạc muốn đi ra ngoài tránh một thời gian nhưng vẫn là chậm một bước, ngay từ lúc đoạn video được tung ra thì các tòa soạn báo giống như chó ngửi thấy mùi thịt, ngay lập tức phái rất nhiều phóng viên tới canh chừng.


Đồng Chân vừa bước chân ra ngoài liền nhìn thấy rất nhiều phóng viên, vừa chụp liên hồi vừa hỏi, lái xe không thể chạy xe ra khỏi cửa khiến cô ta hoảng sợ lập tức chạy vào trong nhà, đóng chặt cửa, hai mẹ con đều không dám ra ngoài.


Đồng Thiên Bác nhận được điện thoại ở nhà gọi đến tức không chịu được, một mặt cảm thấy Tiếu Thâm khinh người quá đáng, một mặt cảm cũng hận con gái không có tiền đồ, ra ngoài chọc ai không chọc lại chọc phải vua giết người!


Ông ta không dám chọc đến Phí Gia Nam chỉ có thể động con rể ông ta là Tiếu Thâm, điển hình cùa kẻ giàu bắt nạt kẻ yếu, Tiếu Thâm cũng có quá nhiều thế lực đen tối núp sau lưng, công ty của anh ta trên danh nghĩa cũng là một tảng băng ngầm, vốn nghĩ tới là người thì phải khiêm tốn, ai ngờ khiêm tốn cũng thành lý do lấn áp anh ta?


Đồng Thiên Bác ra mặt chỉ nói một câu: "Đều là nhà họ Đồng bất hạnh, nếu như không phải đó là con gái tôi thì cũng sẽ không hãm hại Chân Chân như vậy, bây giờ con trai lớn không cẩn thận bị con rể làm bị thương, mọi người đây chỉ là chuyện gia đình, bây giờ chuyện gia đình cũng đã khiến tôi rất nhức đầu rồi!"


Vừa nói hết những lời này hình ảnh của Tiếu Thâm vừa bị gỡ xuống lại bị thay đổi, không giống chính là đây là hình ảnh thương gia đời thường của anh.


Mùng hai tết, chuyện của Đồng Chân lên đến đỉnh điểm, Tiếu Thâm nổi tiếng của thành phố A cũng bị cuốn vào, Đồng Nhan ngồi ở nhà xem báo cũng im lặng.


"Tại sao lúc đó em lại không cảm thấy làm phóng viên lại nhàm chán như vậy!"


Tiếu Thâm ngồi bên cạnh đang chơi bài lười biếng trả lời: "Vậy bây giờ em biết nên đi từ chức cũng không muộn!"


Đồng Nhan nghiêm túc suy nghĩ, dứt khoát lắc đầu: "Không được, trừ làm phóng viên ra em không biết có thể làm được gì khác, hơn nữa trong nhà có phóng viên, những người đó cũng xem như là đồng nghiệp!"


Tiếu Thâm giống như nghe được chuyện hay cười lớn: "Em cảm thấy những người mà em cho là đồng nghiệp kia sẽ không đi tìm hiểu cô ta sao, không đi tìm tựa đề trang đầu cho bài báo của mình sao?"


Đồng Nhan nhíu mày, hết sức chăm chú suy nghĩ một lúc lâu, chỉ có thể lắc đầu, trang đầu chính là tính mạng của phóng viên!


Bởi vì Đồng Thiên Bác gian xảo, thông qua truyền thông ngấm ngầm ám chỉ Tiếu Thâm, nói Tiếu Thâm dùng quyền lực đè ép người khác, ỷ lớn hiếp nhỏ, nói vợ Tiếu Thâm không có lương tâm không hiếu thuận, ngay cả anh trai cùng chị gái của mình cũng có thể ra tay.


Hôm nay lúc ra ngoài mua cơm, Đồng Nhan phát hiện trước cửa nhà mình vẫn có rất nhiều phóng viên vây quanh!


Mặc dù mai danh ẩn tích nhưng thân là đồng nghiệp của cô sao bọn họ lại không thể tra ra chứ, lập tức chạy tới trốn phía sau một cái cây phía trước phóng viên, vừa dựa người vào cây vừa gọi điện thoại cho Tiếu Thâm.


Phóng viên ở ngoài run rẩy nơm nớp lo, Đồng Nhan lại rất thoải mái gọi điện thoại cho Tiếu Thâm.


Quá trình trò chuyện là như thế này.


"Chồng à!"


Tiếu Thâm: "Ừ, em không có chuyện gì làm hay sao mà vừa ra khỏi cửa đã gọi cho chồng em, nhớ anh sao?"


Đồng Nhan: "Em nghĩ ra chuyện của Đồng Chân rồi, anh nói cô ta đần, đắc tội đến Phí Gia Nam tà ác, tại sao xảy ra chuyện này lại đổ oan cho anh? Còn thuận thiện kéo theo em vào, tại sao?"


Tiếu Thâm: "Em ngu ngốc sao? Những chuyện này em mới vừa biết? Tại sao lại cố ý gọi điện thoại cho anh chứ?"


Đồng Nhan: "À! Là thật sao? Cô ta hâm mộ em được gả cho một người chồng toàn diện?"


Tiếu Thâm: "Đương nhiên, cuối cùng em cũng biết anh lợi hại thế nào!"


Đồng Nhna: "Haizz, cô ta không thể như vậy, nói thế nào cô ta cũng là chị em, tại sao lại chỉ vì muốn giải vây cho mình mà chửi bới em! Cô ta ở bên ngoài lêu lổng sao lại kéo em chịu tội thay chứ!"


Tiếu Thâm trợn mắt: "Em xác định là em đang nói chuyện với anh đấy chứ?"


Đồng Nhan đột nhiên vui vẻ: "Đúng vậy, em biết chồng em là tốt nhất, anh yên tâm, em sẽ mua cho anh món cánh gà nướng mà anh thích nhất!"


Nói xong liền vui vẻ cúp điện thoại đi tới cửa hàng đối diện trước chung cư mua đồ.


Tiếu Thâm ở nhà không hiểu gì, cảm giác không phải vợ mình bị kích động đến mức hồ đồ rồi chứ?


Phóng viên ở phía sau cái cây rất kích động!


Đây chính là nội mạc trong truyền thuyết?


Quá may mắn, không thể chen vào nhà họ Đồng, mặt ảo não nghĩ tới đây thử vận may một chút, kết quả lại khiến cho anh ta có được một bí mật kinh thiên động địa như vậy.


Lúc này tất cả các phóng viên đều nhằm vào Đồng Chân đáng thương cùng Tiếu Thâm và Đồng Nhan mà công kích!


Có hai phe, một là Đồng Chân đáng thương, cảm thấy Tiếu Thâm ỷ thế hiếp người, thứ người như thế là điển hình của người giàu, người càng có tiền thì trái tim càng hắc ám, chuyện lần này khẳng định là lỗi của anh!


Còn một phe, Đồng Chân có tiền sử không tốt, vì muốn nổi tiếng muốn gả cho người đàn ông có tiền mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, không phải chỉ một hai lần nên lần này càng không đáng tin.


Trong đoạn video không ai quản có uống thuốc hay không, mọi người vừa nhìn liền thấy bộ mặt Đồng Chân rất đang hưởng thụ liền chửi cô ta "lẳng lơ"!


Nhưng mặc kệ là phe nào cũng đều có chung một đánh giá về Đồng Chân, người phụ nữ lẳng lơ thời đại mới, không có đạo đức.


Biết rõ bản chất của phóng viên chỉ sợ thiên hạ không loạn nên Đồng Nhan cố ý chạy tới gốc cây gọi điện thoại.


Mua xong cánh gà nướng quay về đã không thấy ai nữa, Đồng Nhan cười đắc ý, đôi mắt lóe sáng hài lòng, hừ, cô chính là một phóng viên chuyên nghiệp làm sao có thể đấu lại cô chứ!


Khẽ cười đi vào nhà bếp tìm cái mâm sắp xếp đồ ăn, bưng lên phòng làm việc ở lầu hai, vừa mở cửa liền trợn to mắt.


Hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trước máy vi tính làm gì?


"Tiếu Thâm!"


Hai người đang gây án vừa nghe thấy âm thanh này lập tức thủ tiêu chứng cứ, bàn tay Tiếu Thâm nhanh chóng di chuyển con chuột đến dấu gạch chéo ở góc bên phải.


Đồng Nhan đã nhanh hơn một bước chạy tới nhìn thấy bức ảnh của Đồng Chân!


Đồng Nhan tức không chịu được, đặt mâm lên bàn, tức giận chỉ vào mặt Tiếu Thâm: "Tiếu Thâm! Loại hình này sao có thể cho trẻ con nhìn, anh nhìn thì không sao nhưng anh có biết cho trẻ con nhìn loại hình này sẽ có ảnh hưởng thế nào không!"


Hai người bi chửi rất thảm, Tiếu Thâm sờ mũi muốn giải thích liền bị Đồng Nhan ôm Đồng Đồng đang ngồi trên đùi anh đi ra ngoài!


Lập tức ném Đồng Đồng vào phòng ngủ của cậu bé: "Cảnh cáo con, tối nay đừng nghĩ muốn ăn cơm!"


Đồng Đồng há mồm muốn phản kháng lại bị Đồng Nhan đóng sầm cửa cắt đứt, nhún nhún vai, rất vô tội sờ mũi, thầm cầu nguyện trong lòng, ba, thật xin lỗi, con làm liên lụy đến ba!


Tiếu Thâm ở trong phòng khách đột nhiên hắt xì, còn đang suy nghĩ xem là ai mắng anh thì Đồng Nhan như một cơn gió chạy vào.


"Tiếu Thâm, anh làm loạn được rồi sao còn muốn con giống anh!"


Tiếu Thâm vô tội: "Chính con yêu cầu muốn xem đấy!"


Đồng Nhan mở to mắt: "Anh nói gì?" Giọng nói do mất kiềm chế nên hơi cao giọng.


Tiếu Thâm vô tội buông tay: "Thằng bé nói ở trường cô giáo có dạy về vấn đề tâm sinh lý nhưng thằng bé không hiểu cho nên muốn anh nói cho thằng bé hiểu, mà anh lại không biết nói thế nào, vừa đúng lúc trên trang web đã có sẵn cho nên......."


Đồng Nhan trừng to mắt, nói tiếp: "Cho nên, anh liền cho Đồng Đồng nhìn bức hình này?"


"Dù sao cũng có sẵn, nếu không anh lại phải tìm, thật phiền toái!"


Đồng Nhan không còn gì để nói, bây giờ thì cô đã hiểu sau này con trai mình tuyệt đối không phải là dạng gì tốt, đây là thế nào chứ?


"Đây là thượng bất chính hạ bất loạn!" Những lời này là do Đồng Nhan nói ra.


Tiếu Thâm sững sờ, ngay sau đó vui vẻ, cười: "Ha ha, hình như vậy, ha ha!"


Mùng hai tết, Đồng Nhan ở nhà dọn dẹp nhà cửa, Tiếu Thâm cùng con trai bị đuổi ra cổng trước đứng.


Nhìn Đồng Nhan điên cuồng dọn vệ sinh, lau bàn ghế, trong phòng bếp đến bên ngoài đều lau một lần, còn đặc biệt dùng nước khử trùng lau một lần, thời gian dần trôi, bên ngoài trời đã tối nhưng Đồng Nhan vẫn chưa kết thúc.


Tiếu Thâm mặt oán giận: "Mẹ con đang trách chúng ta sao?" Không phải là bị đả kích quá lớn chứ?


Đồng Đồng cũng bối rối: "Nội tiết của mẹ mất cân bằng, mỗi lần mẹ tức giận đều như vậy, không sao, đó là thói quen tốt, phụ nữ luôn có vài ngày như vậy!"


Tiếu Thâm cười: "Con cũng biết điều này sao?"


Đồng Đồng ra vẻ người lớn vỗ ngực mình: "Đương nhiên, đó là do thầy dạy con, thầy còn nói nên biết những thứ này sớm sẽ không bị phạm sai lầm!"


Mặc dù Tiếu Thâm cảm thấy hoảng sợ với quan điểm của thầy giáo nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng!


Có biết bao nhiêu đứa trẻ ra đời vì những sai lầm, hôm nay nhìn lại chuyện của Đồng Chân, phát hiện ra một danh sách dài các sự cố có liên quan đến cô ta, trong đó còn có lúc cô ta mười hai tuổi đã mang thai, lúc đó không muốn có con liền lập tức đi phá thai!


Tình huống này cũng khiến Tiếu Thâm hơi sững sờ, không biết bây giờ đứa bé kia thế nào.


Lúc mười hai tuổi anh đang làm gì?


Tiếu Thâm nghiêng đầu nghĩ hình như lúc đó anh vẫn còn cùng Cố Tiêu chăm chỉ tập luyện đánh đấm.


Vốn chỉ là một đứa trẻ chỉ muốn xưng vương!


"Haizz, thật sự là không theo kịp thời đại, ba già rồi." Tiếu Thâm chống cằm suy tư.


Đồng Đồng ở trong ngực cũng đồng ý: "Đúng!"


Tiếu Thâm nhìn con trai trong lòng mình, thằng bé chỉ mới năm tuổi sao?


Hay là nói.......Tiếu Thâm suy nghĩ sâu xa, không tránh được hài lòng.


Đồng Nhan dọn dẹp xong phòng ốc liền mệt rã rời, chờ đến lúc nghỉ liền nhìn một lớn một nhỏ ngồi trước bàn, trên bàn cũng đã dọn dẹp sẵn đồ ăn.


Đồng Nhan ngồi xuống chỗ của mình không nói bất cứ gì, lập tức ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro