3. Thương lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói một cách dễ hiểu. Cô bất tử..." Tử Huân lạnh nhạt "nhưng, Tuyền không có khả năng đấy.."

Ánh mắt Tần Tử Huân bỗng trở nên nghiêm trọng hơn khi cái tên "Tuyền" được thốt ra. Bội Uyển Đồng lại rơi vào trạng thái hoang mang. Cô nên hỏi tiếp hay nên yên lặng?

Không chờ Uyển Đồng suy nghĩ xong, Tần Tử Huân liền biến mất vào không trung.

"Hả..?"

Uyển Đồng dụi dụi mắt. Có lẽ cô đang mơ? Một giấc mơ đáng sợ? Nhưng để chắc chắn, Uyển Đồng chạy vào nhà vệ sinh. Cô nhìn vào vết may tỉ mẩn trên ngực trái, cảm xúc trở thành một mớ hỗn loạn. Cô nên sợ hãi? Bất ngờ? Tò mò? Đau đớn?

Không, Uyển Đồng chỉ thấy mệt mỏi thôi. Cô chống tay lên thành bồn cầu, nôn thốc nôn tháo. Đến khi cổ họng đau rát, thứ trào ra ngoài xuất hiện thêm chất lỏng màu đỏ Uyển Đồng mới dừng lại.

Cô cảm thấy kinh tởm khi nhìn vào bóng tối sâu thẳm trong đôi mắt của Tần Tử Huân. Uyển Đồng tưởng như trong đấy chứa hằng hà sa số xương, thịt, máu của con người.

Cô hoàn toàn mù tịt với lời nói của Tần Tử Huân. Và thứ mà cô thắc mắc nhất chính là người tên "Tuyền" kia. Không lẽ vẫn còn những kẻ giống như Tần Tử Huân sao?

Mang theo một đống câu hỏi không có lời giải, Uyển Đồng quyết định đi thăm Thiên Tình trước. Vị khách xấu số kia tại sao lại có một "cái xác" kì dị như vậy?
_

Kiểm tra toàn thân một lần nữa, Uyển Đồng cuối cùng cũng được xuất viện. Cô tiễn bố mẹ ra bến xe.

"Con gái à. Mẹ thật sự không an tâm..." mẹ Uyển Đồng nắm tay cô, khoé mắt vẫn đọng chút nước mắt. Cô cười, tâm trạng lại não nề đến lạ. Liệu cô đã thoát khỏi anh ta chưa? Chẳng ai biết. Vậy cô có an tâm khi ở một mình không? Không. Uyển Đồng rất muốn chuyển về với gia đình trong thành phố, nói với bố mẹ những chuyện cô đã trải qua.

Nhưng. Đúng, lại là chữ "nhưng".

Cô sợ gia đình mình bị liên luỵ nhiều hơn.

Uyển Đồng không phải thánh mẫu, chịu đựng hy sinh một mình. Cô chẳng thế ngăn Tần Tử Huân giết bố mẹ mình, càng không thể chạy trốn khỏi anh ta. Khó tin, nhưng sức mạnh kì dị như truyện viễn tưởng của Tử Huân khiến cô phải nhồi nhét nó vào đầu, chấp nhận rằng nó thật sự tồn tại. Vậy nên cô sẽ ở lại, chỉ vì gia đình.

"Mẹ cứ làm quá. Con đã 26 tuổi rồi, sự việc này chỉ là sơ xuất nho nhỏ, không đáng kể."

"Ừ, 26 tuổi rồi đấy. Thế thì nhanh chóng kiếm 1 đứa bạn trai về mà bảo vệ mình. Mẹ thấy anh chàng Tần Tử Huân kia cũng được đấy."

Uyển Đồng câm nín. Xác chết sống lại? Yêu đương? Bảo vệ? Gã chưa giết bố mẹ là may.

Không để mẹ mình nói thêm câu nào, cô nhanh chóng lấy cớ thoái lui. Vẫy tay tạm biệt bố mẹ, Uyển Đồng tức tốc chạy về bệnh viện. Cô sẽ đi hỏi chuyện Thiên Tình.
_

"Xin lỗi, phòng bệnh của Trần Thiên Tình ở đâu ạ?" Cô hỏi nhân viên ở quầy tiếp tân. Nhận được câu trả lời mong muốn, cô liền chạy đi tìm phòng bệnh.

Đứng trước số phòng bệnh 405, Uyển Đồng đưa tay lên gõ cửa. Chợt tay cô bị siết chặt lại. Bàn tay Uyển Đồng vặn vẹo, xoay thành 1 vòng tròn. Cô giật mạnh tay mình ra, nghiến răng nghiến lợi kiềm chế cơn đau. Vật vã một hồi, cô ngồi phịch xuống sàn cùng bàn tay dị dạng.

"Muốn hỏi gì thì có thể nói với tôi."

Tần Tử Huân đột ngột xuất hiện sau lưng cô. Uyển Đồng ứa nước mắt, uất ức:

"A-anh! Anh l-làm gì với tay...tôi thế này!"

Tần Tử Huân lạnh nhạt xốc cô dậy, kéo Uyển Đồng vào một góc vắng. Cô không dám la hét, vì 2 lần nếm trải sức mạnh vô hình ép chặt miệng mình khiến cô khiếp đảm. Ném Uyển Đồng vào một góc, anh cười:

"Cô có 5 phút. Hỏi đi."

Uyển Đồng vô cùng phẫn nộ, cuối cùng cô kìm nén lại, cả cơn đau và sự giận dữ. Nên tranh thủ lúc hắn đang cho cô cơ hội.

"Anh là ai? Sao anh có thể sống lại, rõ ràng anh đã chết rồi. Mảnh ký ức? Chỉ Sinh Mệnh? Tuyền?"

Tần Tử Huân ném cho cô cái nhìn thơ ơ, hay nên nói là chán nản.

"Cô ngu dốt như thế, có nói trong một lần cũng không hiểu được."

"Cái-!"

"Tôi sẽ chỉ trả lời ba câu."

Uyển Đồng nhìn Tử Huân ngồi xuống đối diện mình. Cô né tránh ánh mắt sâu thẳm kia, chúng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Cười khẩy một tiếng, Tử Huân nói:

"Sợ sao?"

Thành thật, Uyển Đồng gật đầu lia lịa.

"Tôi chưa bao giờ chết."

Uyển Đồng mở to mắt.

"Chỉ Sinh Mệnh" Tử Huân nâng bàn tay biến dị của cô lên "cô có thể thấy nó ngay bây giờ."

Bàn tay của Uyển Đồng dần được bao bọc bởi hàng loạt sợi chỉ đỏ nhỏ nhỏ. Chúng quấn đầy tay cô. Rồi trong một khắc, chỉ đỏ bung ra, tay của Uyển Đồng lại trở nên lành lặn.

"!?" Cô trân trân nhìn vào tay mình. Sốc là từ duy nhất có thể khái quát đúng biểu cảm của cô hiện giờ.

"Chỉ Sinh Mệnh màu đỏ máu, kết từ hoa Bỉ Ngạn - thứ mọc bên bờ Hoàng Tuyền. Hấp thụ âm khí, trở thành loại chỉ có khả năng hồi phục vết thương, kéo lại sinh mạng cho chủ nhân sở hữu chúng."

Uyển Đồng càng ngạc nhiên. Cô hỏi lại:

"-tại sao, trước đây tôi chưa từng thấy chuyện này? Có lúc tôi gãy chân hồi lớp 9, vẫn phải mất mấy tháng để-"

"Chỉ khi cô chết, Chỉ Sinh Mệnh mới được kích hoạt."

"Vậy tại sao- tôi lại sở hữu chúng-...?"

Tần Tử Huân nhìn cô. Uyển Đồng nuốt khan một tiếng. Cô hỏi quá nhiều chăng?

"Tôi trả lời đủ 3 câu rồi."

Ơ? Ăn gian thế?

Uyển Đồng bỗng muốn biết nhiều hơn. Cô lấy hết can đảm, quyết định thương lượng với tên "zombie" này.

"Tôi muốn biết nhiều hơn. Về tôi, về...anh, về những thứ kì lạ kia. Liệu có cách nào không?"

Tần Tử Huân nhìn cô, rồi ôm bụng cười. Cô nghe ra tiếng cười đấy, nhưng cơn ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng Uyển Đồng.

"Haha-ha. Thương lượng sao?" anh ta chỉ ngón trỏ lên đầu Uyển Đồng, rồi đến cổ, ngực, tay, chân, eo, hông...

"Có thể."

Cảm giác không lành ập đến, nhưng cô vẫn quyết định cược một phen vào Chỉ Sinh Mệnh. Nếu hắn giết cô thì sao, cô vẫn sẽ sống lại mà, đúng không?

"Vậy...anh muốn gì." Uyển Đồng vẫn muốn xác nhận. Dù cô biết anh ta đã chọn được cái gì rồi.

"Tôi muốn tất cả mọi thứ từ cô. Tất cả."

Uyển Đồng rất muốn tát chết con "zombie" biến thái này. Cô cắn môi, quyết đưa lại cái giá cao - đủ với bản thân cô.

"Vậy, tôi muốn biết tất cả mọi thứ. Tất cả."

Tần Tử Huân nắm tay Uyển Đồng, kéo cô dậy. 'Anh ta đúng là rất đẹp.' Cô nghĩ 'và cũng rất độc.'

"Thành giao. Từ giờ, cô là của tôi."

{Còn}

#kehaongot

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro