Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.6

Không chút tình cảm nào mà vứt thẳng anh xuống giường,Myung mặc kệ người đó.Đi tắm,thay đồ.Jae Hoon nằm ngủ ngon lành trên giường mà chẳng biết mình đang ở đâu.Mà có lẽ anh cùng chẳng quan tâm.
Sáng hôm sau,anh thức dậy với một cái đầu đau nhức.Mùi thức ăn từ lâu đã tỏa ra khắp phòng.Bữa sáng chỉ đơn giản là cháo trắng,một ít bánh quẩy.Đơn giản và lành mạnh.Myung ngồi chễnh chệ trên ghế sô pha,vẻ uy quyền giống hệt cấp trên của anh,lạnh lùng nhìn.
-Chào em!
-Chào anh!
-Cảm ơn vì đã đưa anh về!
-...Bất đắc dĩ thôi!Dù sao thì em cũng không thể nào để anh ngủ ngoài đường được.
Cô gái cười.Jae Hoon xuống giường,bắt đầu ăn sáng.Nếu không tính bữa sáng đi mua ở ngoài,thì đây là bữa sáng đầu tiên có người làm cho anh trong suốt hai năm qua.Vị cháo nhạt,quẩy cũng chỉ hơi ngọt.Không có hương vị mạnh nên chỉ ăn có hai ba miếng là mắt đầu thấy chán.
-Ăn nhạt sẽ tốt cho dạ dày vào buổi sáng.Hơn nữa, tối qua anh vừa mới uống rượu!
-Anh có nói gì đâu!
Jae Hoon cười trừ.Bình thường Myung không lạnh lùng đến mức như thế này.Nhưng nói đến việc uống rượu,cô gái có ấn tượng khá xấu về nó.Chắc chắn chính việc này mà sáng nay Myung mới lạnh nhạt như vậy.
Cứ thế cho đến khi cả hai cùng rời khỏi nhà,không ai nói với nhau câu gì,chỉ yên lặng mà đi bên cạnh nhau.Khi chiếc xe của Jae Hoon lăn bánh,Myung cũng đi đường ngược lại.

 2.7

Jae Hoon ngồi trong phòng làm việc riêng của mình,nhàn nhã nhâm nhi tách cà phê.Buổi sáng hôm nay thật là yên bình….

“Họ đều như vậy

Chỉ đau khổ trong một thời gian ngắn

Hôm sau sẽ lại cười…”

Sau cuộc họp với bên đối tác,Jae Hoon lười biếng nằm trên ghế sô pha trong văn phòng của mình,chơi điện thoại.Tại sao lại chơi điện thoại? Vì anh ngoài cái điện thoại ra còn ai chơi nữa.

Đang say mê với trò chơi,màn hình bỗng thông báo một đoạn chat.

Myung: “Tối nay anh rảnh hơm?”

Jae Hoon: “Anh rảnh!”

Myung: “7h30 tại nhà hàng Rosé nhé! Có bất ngờ cho anh!”

Jae Hoon khó hiểu nhìn màn hình điện thoại.Cố nhớ xem mình hôm nay là ngày gì đặc biệt để mình có bất ngờ.Cô gái kia cũng lắm trò thật! Jae Hoon bất giác mỉm cười.

2.8

Jae Hoon về nhà sớm,tắm rửa.Thay bộ đồ công sở bằng bộ com lê lịch lãm và tinh tế,anh bước ra khỏi nhà.

Rosé nổi tiếng là nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố.Sự kết hợp hài hòa giữa nét lãng mạn của Pháp và vẻ đẹp truyền thống tinh tế của châu Á.Nữ phục vụ ngại ngùng đi đến,đưa Jae Hoon vào trong một phòng ăn.

Myung ngồi ở trong.Nét mặt mừng rỡ pha chút hứng khởi của cô gái khiến Jae Hoon phì cười.Nhưng Myung mà đang đứng trước anh không phải là một Myung sáng nay.

Ấy là một thiếu nữ với đôi mắt xanh thẳm như nước biển vào buổi sớm. Làn da trắng nổi bật trên chiếc váy màu đỏ tươi, được tạo kiểu với những bông hoa hồng đen nhỏ dưới đuôi váy. Mái tóc dài búi cao tôn lên chiếc cổ cao ba ngấn thanh tú. Đến cả đôi giày đen tuyền cũng có sự đặc biệt riêng của nó. Cũng phải thôi!, Jae Hoon mỉm cười nhìn cô gái. Dù sao thì Myung cũng học trong ngôi trường danh tiếng đã đào tạo là hàng vạn nhà thiết kế mà.

-Để anh xem xem hôm nay là dịp gì đặc biệt mà anh lại có bất ngờ nào!

Jae Hoon điềm tĩnh ngồi xuống,nhìn cô gái.Myung nhìn Jae Hoon một cách đầy say mê,rồi lấy trong túi một hộp quà nhỏ,đưa cho anh.Cô gái tỏ vẻ chán nản,chống cằm.

-Chẳng phải là sinh nhật anh ạ?Sao đến sinh nhật mình mà anh còn không nhớ vậy?

-....Ha ha...Cảm ơn em!

Jae Hoon ngại ngùng nhìn.Hóa ra là sinh nhật anh! Myung cười.Chiếc bánh sinh nhật được đưa đến.Chiếc bánh nhỏ,chỉ dành cho hai người nhưng trang trí một cách lộng lẫy đến lạ.

-Happy birthday to you...happy birthday to you….happy birthday, happy birthday….Happy birthday to you!

Myung vỗ tay,tự cất lên lời bài hát.Cô gái ấy sao lại dễ thương đến mức ấy chứ?Khiến cho anh cũng vô tức mà vỗ tay theo,vô thức mà hát theo.Mặc dù chỉ là một bữa tiệc giản đơn,nhưng thực sự rất vui.

2.9
Ánh sáng gõ cửa

Ăn tối xong,lúc này đã ra về,Jae Hoon mới chú ý đến bộ váy mà Myung mặc trên người.Chiếc váy tôn hết lên tất cả mọi thứ đẹp nhất của cô gái.Làn da trắng mịn,cơ thể đẹp,cân đối.Và nhất là đôi mắt màu xanh đẹp tuyệt vời ấy của cô nàng.
Đưa cô gái về nhà,lúc chia tay rồi,bỗng nhiên trong lòng Jae Hoon dậy nên một cảm xúc khó tả.Cảm xúc này rất quen,nhưng đã lâu rồi anh mới cảm nhận được.Cảm xúc tiếc nuối khi xa cách một ai đó.
Myung tháo dây an toàn, toan mở cửa xe thì bị Jae Hoon giữ lấy.Cô gái bất ngờ nhìn lại.
-..Anh….Tạm biệt em!
Định nói những cảm xúc ấy ra,nhưng lại một luồng suy nghĩ ngăn chặn anh nói ra.Jae Hoon buông lỏng tay mình qra,cười một cách gượng gạo.
-Gặp lại anh sau!
Myung mỉm cười,bước ra xem.
Jae Hoon hơi giật mình,đợi cô gái vào hẳn nhà rồi mới rời đi.
Tại sao lại là hôm nay?
Jae Hoon nằm trên chiếc giường rộng vốn dĩ dùng cho hai người. Anh bất cười, nhìn ngón áp út vẫn còn đeo nhẫn cưới của mình và người cũ. Có  lẽ anh vẫn chưa buông được người ấy. Nhưng bằng một cách nào đó, anh đã tháo chiếc nhẫn ra. 
Nụ cười
Màu mắt
Giọng nói.
Đó là ba thứ mà Jae Hoon quan tâm đến một cô gái. Và đặc biệt là đôi mắt xanh. Đôi mắt xanh xinh đẹp như bầu trời mùa thu, hay đẹp như đại dương vào buổi bình minh. Hoặc là đôi mắt xanh biếc của buổi chiều tà…. Đôi mắt của đại dương? 
Nghĩ đến đây, Jae Hoon bật dậy. Hình như chính là người đó - cô gái có đôi mắt xanh đẹp như mặt biển lúc bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro