CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung cùng Jungkook từ rạng sáng 3 giờ hôm nay bắt đầu tựu tại phòng khách, thảo luận từng bước kế hoạch, Taehyung nói:

"Chúng ta bây giờ đầu mối duy nhất chính là ám hiệu liên lạc tại chỗ này, phải nắm lấy thời cơ lợi dụng mới được."

"Đúng đó, chỉ là chúng ta còn không biết bọn họ liên ở lạc địa điểm nào, làm sao đây?"

"Như vậy đi, dùng kế cải trang. Chúng ta đã có phương tiện liên lạc, vậy cậu cũng học y, cũng che mặt lại. Tại khách sạn phụ cận ẩn hiện để gây sự chú ý, cảnh sát quốc tế hẳn đã nhận được tin y mất tích trong vùng này, khả năng người liên lạc sẽ tới nơi này tìm y. Về phần an toàn của họ Trầm, tôi sẽ phụ trách, nếu có gì xảy ra, dùng cái này liên lạc với tôi."

Nói xong Taehyung đưa cho Jungkook một vật gì đó tựa như huy hiệu.

"Hảo, kế hoạch của chúng ta chừng nào thì bắt đầu?" Jungkook hỏi.

"Đêm hôm nay, ban ngày hành động không thuận tiện." Taehyung nhìn trời đã sang choang mà nói.

Hai người bọn họ ra khỏi phòng, Taehyung nhìn về phía phòng họ Trầm.

"Cậu trước tiên đi chuẩn bị, nơi này giao cho tôi."

"Được." Jungkook lên tiếng, vội vàng đi xuống lầu, đi lòng vòng.

Taehyung đến phòng họ Trầm, thấy chốt cửa đã thay mới, đành phải ở bên ngoài lên tiếng. Đến khi mở cửa, họ Trầm thấy mỗi mình Kim Taehyung liền hỏi:

"Vào đi, đứng đó làm gì? Ưm, cộng sự của anh đâu?" Họ Trầm đảo mắt ra sau Taehyung, vẫn không thấy bóng dáng Jungkook.

"Cậu ta đi chuẩn bị cho giao dịch đêm nay, muốn dùng gì đó, tôi sẽ phụ trách bảo vệ ngài an toàn." Vừa nói anh vừa đi vào.

"Ra là vậy, thế cậu ta khi nào trở về?" Họ Trầm chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

"Ngài quản nhiều như vậy làm gì? Chúng tôi chỉ phụ trách an toàn của ngài cùng giao dịch ma túy tiến hành thuận lợi. Những chuyện khác, chúng tôi mặc kệ, cũng xin ngài không cần quan tâm." Taehyung thuận tay đóng sầm cửa lại.

"Đó là..." Họ Trầm nhìn sắc mặt Taehyung không tốt lắm, gấp rút tính giải thích thì bị Taehyung cắt ngang.

"Tôi muốn hỏi ngài, ngài làm gì để cho cảnh sát quốc tế đuổi tới tận đây trong lúc này." Taehyung hướng sô pha phòng khách ngồi xuống.

"Tôi cũng không biết, nếu như anh muốn biết rõ, cảnh sát quốc tế cũng không phải ngồi không, có thể tìm tới ta, điều đó rất bình thường." Họ Trầm nói.

"Cũng đúng, tôi dự định cài đặt máy giám sát trong phòng ngài, mấy ngày nay khả năng sẽ không yên ổn."

"Tôi không có ý kiến gì, anh quyết định là được rồi." Hắn nói xong cũng ngồi vào một bên ghế.

"Được, buổi tối ngài tốt nhất ở lại trong phòng, đừng đi ra ngoài. Tôi lập tức lắp đặt camera, có thể từ xa quan sát bảo vệ an toàn cho ngài."

"Tôi biết rồi."

"Tôi xin cáo từ." Sau khi nói xong, Taehyung đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.

Hai giờ sau Jungkook trở về, đi vào trong phòng thấy Taehyung, hướng anh nói:

"Đều chuẩn bị xong, bây giờ chỉ còn lắp đặt máy giám sát."

"Hảo, chúng ta bây giờ làm luôn." Taehyung cùng Jungkook giúp họ Trầm lắp đặt chu toàn camera ẩn, sau đó chờ buổi tối đến.

Ban đêm, rạng sáng 2 giờ, Jungkook theo kế hoạch giả dạng người bịt mặt đi loang quanh khách sạn. Một giờ sau, cậu đang muốn từ bỏ thì có một thanh âm sau lưng cậu vang lên:

"Tôi biết rõ cậu lại ở chỗ này, cùng tôi trở về, cậu không thể lại hành sự lỗ mãng." Vừa dứt lời đã muốn mang Jungkook đi. Jungkook vốn tính phản kháng nhưng rồi lại nghĩ, không chừng sẽ tìm được một ít manh mối. Cậu bí mật mở thiết bị theo dõi là chiếc huy hiệu trên ngực ra, một đường đi theo tên kia.

Taehyung tại một gian phòng trên lầu hai qua cửa sổ chứng kiến Jungkook bị người mang đi, nhìn thấy chấm đỏ trên thiết bị truy tìm hiện lên, có thể thấy Jungkook là tự nguyện đi theo. Anh biết rõ, chỉ cần theo dõi chấm đỏ nhảy đến chấm xanh, chính là mục tiêu cần đến, cho nên Taehyung hiện tại muốn thành công chỉ có thể chờ.

Người nọ đem Jungkook đưa đến trước một tòa nhà xa hoa sang trọng, ban đêm những ngọn đèn chớp tắt đủ mọi màu sắc trên cao, làm cho người ta cảm thấy càng thêm phong thái. Vì trên đường đi đều rất u tối, cậu không nhìn rõ người dẫn cậu đi đích vóc người bộ dáng ra sao nữa. Hiện tại nhờ ánh đèn, cậu phát hiện vóc dáng người nọ cùng mình không sai biệt lắm, tầm 1m75, dung mạo bình thường. Cậu muốn hỏi người nọ tên gì, chính là không thể mở miệng nói chuyện, bằng không sẽ lộ mất.

Jungkook bị đẩy vào trong cao ốc, bước lên thang máy, cậu đếm cao ốc này có mấy tầng, đến tầng cao nhất thì cậu cùng người nọ cùng đi ra. Vì cậu một mực không nói chuyện, người nọ có điểm lo lắng nói:

"Chờ một chút nhìn thấy cục trưởng Myungsoo, cậu cũng không thể như vậy a, hắn giận lên cũng không phải chuyện tốt."

Jungkook liếc hắn một cái, nghĩ đến Taehyung rốt cuộc có nhận được tín hiệu hay không đây.

Vào trong văn phòng, Jungkook thấy một nam nhân tuổi ngoài 30, lớn lên rất tuấn tú hào kiệt, nhưng lại tạo cho người đối diện loại cảm giác áp bách. Linh tính cho cậu biết, trong lúc này rất nguy hiểm, nam nhân nọ thấy cậu giọng không biểu tình nói:

"Cậu đã trở lại, cho cậu điều tra một vụ, cậu có thể điều tra đến không thấy bóng dáng..." Anh ta còn nói một đống nhưng nhận ra cậu thủy chung không nói lời nào, để cậu lui ra ngoài nghỉ ngơi.

Jungkook nhẹ nhàng thở ra, biết rằng muốn thoát phải nhanh chạy trốn mới được. Bên kia, Taehyung chứng kiến thiết bị truy tìm dừng tại chấm xanh, ngay lập tức gọi cho Park Jimin.

"Anh nhanh tới, máy giám thị đã bắt được tín hiệu, anh chỉ cần theo chỉ dẫn tôi gửi là đến nơi, bảo vệ trùm ma túy an toàn. Tôi muốn cùng Jungkook tụ hợp, cậu ta đã tìm được trụ sở bí mật của cảnh sát quốc tế."

"Đã rõ, tôi lập tức qua đó."

3 phút sau, Jimin đuổi tới, tiếp nhận phần việc từ Taehyung, Taehyung tranh thủ thời gian tăng nhanh cước bộ cùng Jungkook tụ hợp.

Taehyung tới sau tòa nhà, chứng kiến một cao ốc tráng lệ, liền đi vào trong, dựa theo thiết bị truy tìm phát hiện Jungkook đang ở trên tầng cao, một đường chạy thẳng đến trước cửa một căn phòng. Anh nhẹ nhàng vặn nắm cửa, tách một cái liền mở ra, anh biết Jungkook nhất định ở bên trong. Vừa đẩy cửa vào thì trong tích tắc, có người lập tức dùng súng chỉ ngay ngực anh, anh thầm kêu không xong, chợt nghe người nọ nói:

"Là anh?"

Taehyung nhìn lại thấy đúng là Jungkook kẽ chau mày nói:

"Cậu chưa thấy rõ ràng đã mượn súng chĩa tôi, vạn nhất cướp cò thì làm sao?"

"Tôi đang muốn đào tẩu, ai biết anh sẽ đến. Người tên Myungsoo kia thoạt nhìn rất lợi hại, không phải người bình thường. Bọn họ gọi hắn là cục trưởng Myungsoo, chỉ có thể là cấp cao trong nội bộ cảnh sát quốc tế."

"Chúng ta đi thôi, dù sao cũng biết rằng cậu chạy trong lúc này, bọn họ chỉ nghĩ đến cậu không nghe lệnh mà tự ý hành động."

"Nơi này là tầng 27, chúng ta đi như thế nào, thang bộ, hay là thang máy?"

"Thang bộ, thang máy quá nguy hiểm." Vừa nói, hai người đã bắt đầu di chuyển xuống thang bộ, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất xuống tầng 17. Đến tầng 10, bọn họ thấy được Myungsoo ngồi ở ghế đại sảnh, phía sau hắn còn có không ít người, Myungsoo nói:

"Các người thật sự rất khí phách, dám chạy đến đây trong lúc này. Vậy thì tôi cũng nguyện ý cho các người vào, xem các người có thể giở trò gì? Hiện tại làm sao vậy, chơi không nổi nữa sao?"

Taehyung cùng Jungkook thấy Myungsoo trước mắt, cũng hiển nhiên biết, không đánh bại hắn, hai người bọn họ không thể nào còn sống sót ra khỏi đây.


END CHAP 4 :V


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro