Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chết rồi!!! 7:30!! Đùa nhau á!!!

ChangHyun nhanh chóng nhảy xuống giường, rửa mặt đánh răng với tốc độ LTE, cậu bước đến tủ quần áo, chân đứng không yên..

Sau 5p loanh quanh phòng ChangHyun bây giờ đã tươm tất với áo sơ mi trắng , quần jean đen, áo khoát da và đôi giầy cổ cao năng động với mái tóc gọn gàng.

- Ok! Đi thôi!

Vừa đi thang máy xuống hầm đỗ xe, tiếng chuông điện thoại cậu reo lên. Cậu nhanh chóng kiếm điện thoại mình trong balo.

'Chết rồi!!! ByungHun gọi là chắc!!! '

Nhưng không phải, số điện thoại lạ, cậu thở nhẹ nhõm, bắt máy.

- Alo? ChangHyunnie nghe!

'Tôi đây' - Tiếng nói trong điện thoại làm cậu khựng bước.

Cậu im lặng, giọng nói này.

'Tôi Choi JongHyun đây...'

- Choi ... JongHyun...?

'Đúng vậy. Tôi muốn gặp cậu. Ngay bây giờ!.'

- Tôi..không có thời gian.. - Cậu ngập ngừng, tim đập mạnh.

'Giờ ăn trưa tôi sẽ đứng trước công ty chờ cậu.'

- Tôi đã nói là tôi bận!

'Đừng để tôi đích thân vào lôi cậu ra!' - Dứt câu JongHyun cúp máy.

ChangHyun tựa vào cây cột bên cạnh. Cậu tay để lên ngực. Tim cậu đang đập...rất mạnh.

.....

Từ khi lái xe đến công ty, ChangHyun như người mất hồn, nhân viên trong công ty to nhỏ

- Giám đốc nay sao thế? - 1 nhân viên nữ thì thầm.

Người bên cạnh lắc đầu.

Cậu chẳng màn đến các nhân viên chào mình, cậu chỉ gật đầu cho qua rồi vào phòng làm việc khóa chặt cửa.

ChangHyun ngồi vào bàn làm việc, nhìn vào đồng hồ trên bàn 9:00 , 2 tiếng nữa là đến giờ ăn trưa.

Điện thoại bàn reo lên cậu rút cả dây, điện thoại mình thì tắt chuông mặc cho nó cứ rung lên bởi những cuộc gọi của khách hàng, đối tác..hoặc cũng có thể là chủ tịch của mình...

Cậu tựa người ra ghế thở dài.

********5 năm trước********

Trường phổ thông TOP

Một chàng trai đáng yêu, ôm trong mình một túi đồ chạy dọc hành lang. Vừa đến thư viện, cậu chậm bước, tìm kiếm người nào đó.

Thấy được người mình cần tìm, cậu mỉm cười đi đến.

- ChanHee hyung...! - Cậu la lên.

ChanHee giật mình, bịt miệng cậu lại - Yah...em có biết đây là thư viện hay không?

- Em xin lỗi hihi - ChangHyun gãi đầu, kéo ghế ngồi cạnh ChanHee.

ChanHee để ý túi đồ trên tay ChangHyun - Cái gì đây?

Cậu cười, nhìn ngó xung quanh.

- Em kiếm gì thế? - ChanHee cũng nhìn theo.

- Niel hyung...

- Hả? Em ấy không có ở đây...- ChanHee nói.

Cậu kéo ChanHee lại gần - May quá nếu hyung ấy mà biết thì thế nào cũng tan vỡ hết kế hoạch...

- Kế hoạch gì? - ChanHee hỏi.

ChangHyun đặt túi đồ trên bàn, mở bung ra. Bên trong nào là kẹo, sô cô la, giấy xếp sao, giấy lụa, hộp quà, cả chục tấm thiệp, 1 hộp bút kim tuyến màu đủ loại. Cậu nhìn ChanHee bằng ánh mắt tròn xoe - Valentine...

- Cái gì? - ChanHee như vẫn chưa hiểu, phải tốn vài giây mới nói tiếp. - Cái này là cho...

ChangHyun nhìn ChanHee gật đầu.

- Trời ạ - ChanHee nắm lấy vai cậu - Thật sao?thật sao??

- Vâng...nhưng hyung phải giúp em, một mình em làm không hết.

ChanHee khoát vai cậu - Để xem năm nay là năm cuối cấp của hyung, hyung sẽ giúp em tận lực!

ChangHyun cười - Cám ơn hyung!

.....

Còn 2 ngày nữa là valentine, ChangHyun và ChanHee châm chú xếp hàng đống ngôi sao giấy tỉ mĩ cho vào hộp quà.

- Không thể tin được! Cả 2 người các người lại đi giấu tôi sao! - Niel ngồi trên giường cằn nhằn.

- Ai bảo em nhiều chuyện làm gì? - ChanHee tập trung xếp sao.

- Em không có! Yah! YOO CHANGHYUN! - Niel bực dọc nhảy xuống giường, đến ngồi cạnh 2 người bạn thân của mình.

Niel thở dài với lấy tờ giấy xếp sao gần đó cầm lên.

ChangHyun chặng tay Niel lại - Hyung làm gì thế?

- Chẳng phải bảo giận sao? - ChanHee hỏi.

- 2 người có coi tôi là bạn không đây! 1000 ngôi sao! 2 người có 2 tháng mới xong chứ ở đó mà 2 ngày... - Niel trề môi .

ChangHyun cảm thấy có lỗi, mím môi - Niel hyung...

- Lần sau còn như thế là giận luôn đấy... - Niel nói rồi cười nhìn ChangHyun.

.....

Sáng sớm ngày valentine cậu đến trường từ sớm. Bây giờ cậu đang cùng 2 người bạn thân của mình đứng núp sau bức tường ngoài hành lang.

ChanHee và Niel đồng thanh thì thầm - Cố lên!

Cậu gật đầu, quay sang nhìn phía trước.

Thân cây cổ thụ to sau sân trường, có 1 chàng trai đang đứng đó, xung quanh là 1 vài cô gái trên tay cầm những hộp quà đủ màu sắc.

Chàng trai ấy từ chối hết mọi thứ, thậm chí còn dùng vẻ mặt lạnh lùng của mình làm một số cô gái phải khóc chạy đi.

Chàng trai mất một lúc lâu mới có thể đuổi hết những cô gái ấy đi.

ChangHyun hồi hộp ôm hộp quà to trong tay. Cậu lo sợ không dám đến gần.

ChanHee và Niel thở dài.

- Đi đi! - ChanHee thúc dục.

Niel đẩy cậu đi - Nhanh lên!

Cậu bị đẩy ra khỏi chỗ núp nhìn về phía sau Niel và ChanHee đang cổ vũ mình.

ChangHyun từ bước đi chậm, cậu tăng tốc chạy đến vì chàng trai ấy sắp đi mất.

- Jjong! - Cậu kêu to tên chàng trai ấy.

JongHyun quay người sang.

Tim cậu đập mạnh.

JongHyun quan sát từ đầu đến chân cậu, anh nhếch mày khi nhìn thấy hộp quà to trên tay cậu.

- Hyunnie?

Cậu và anh là bạn rất thân với nhau, tình bạn của họ đã hơn 5 năm

- Cậu..về sao?

- Không, mình định đi kiếm cậu. - Anh nói.

Đúng vậy, cả 2 luôn đi và về cùng nhau.

- Chuyện là.... - ChangHyun đang nói thì bị anh ngắt ngang.

- Cái đó - Anh lia mắt xuống chỉ vào hộp quà trên tay cậu - Cậu trả lại cho người đó đi, mình không nhận đâu, nhanh lên chúng ta còn về nhà nữa.

- Hả!? - Cậu khó hiểu.

- Cái đó mình bảo cậu trả lại đi, lần sau đừng giúp mấy đứa con gái đó chuyển đồ cho mình nữa.

- Không phải! - Cậu hiểu ra nhanh chóng phủ nhận.

- Vậy thì sao, cái đó là của cậu á? Ai tặng cậu sao? - Anh nhếch mày hỏi.

- Không! - Cậu lại lắc đầu. - Cậu có thể cho mình nói không?

Anh gật đầu im lặng nhìn cậu.

Cậu hít thật sâu, ôm chặt hộp quà, cúi đầu hồi hộp.

Một lúc sau cậu cắn môi, đưa hộp quà lên trước mặt JongHyun, khó khăn ngước nhìn anh.

- Cái này là cho cậu!

Anh im lặng.

Không nghe anh hồi âm, cậu ngước mặt nhìn anh nhắc lại câu nói của mình - Mình thích cậu...

JongHyun mở to mắt bất ngờ. Lúc nãy anh cứ ngỡ như mình nghe lầm nhưng bây giờ thì không thể nào là lầm được.

- Choi JongHyun mình thích cậu...mình thích cậu từ ngay lần đầu gặp cậu. Mình thật sự thích cậu. Cậu nhận của mình nhé.

Cả 2 lại nhấn mình vào không gian tĩnh lặng.

Thời gian cứ thế trôi qua, Niel và ChanHee đứng rình như nín thở. Dù cả 2 không nghe được từ xa nhưng nhìn thì có thể đoán được tình hình. ChanHee và Niel nắm chặt tay nhau cầu cho thằng em trai của mình thành công.

Vài phút sau JongHyun bất ngờ đưa tay đẩy hộp quà vào người cậu.

ChangHyun bất an, mắt đọng nước, cúi đầu xuống.

- Mình không thích cậu... - JongHyun nói sau 1 hồi suy nghĩ kỹ.

Nước mắt ChangHyun tuông trào, rơi xuống nắp hộp.

JongHyun bất ngờ, anh bước đến gần. Nhưng cậu lại lùi bước.

- Hyunnie... - Anh không hiểu vì sao khi nhìn thấy cậu khóc thì nước mắt anh lại muốn rơi theo.

Cậu lắc đầu, ngước mặt nhìn anh cười - Không sao...

JongHyun đưa tay lên định lau nước mắt giúp cậu thì cậu lại lùi bước. Tay anh lơ lững trên không trung rồi ngập ngừng rút lại đút vào túi quần.

- Mình có thể hỏi tại sao không? - Giọng ChangHyun khàn đi.

- Mình thích người khác - JongHyun không chần chừ trả lời.

ChangHyun hít sâu, làm bạn của anh hơn 5 năm nay đây là lần đâu tiên cậu nghe được điều này - Người đó...có biết không?

JongHyun lắc đầu. - Không...và mình cũng không có ý định nói...

- Ai? - ChangHyun mím môi.

JongHyun im lặng lắc đầu, không muốn nói.

- Ai? - Cậu nhấn giọng.

Anh hít sâu - ChanHee hyung...

Ngay khi dứt câu , hộp quà trên tay ChangHyun rơi xuống.

JongHyun giật mình, nhìn xuống đất.

.... Hộp quà rơi xuống đất, làm bậc nắp hộp, 1000 ngôi sao bên trong văng ra ngoài, cả sô cô la, kẹo và bánh bị vỡ ra.

Vừa lúc cậu chuẩn bị quay đi thì anh nắm lấy cánh tay cậu - ChangHyun!

ChangHyun dùng hết sức vùng tay mình ra, nhanh chóng chạy đi mất. Cậu vừa khóc vừa chạy đi.

ChanHee và Niel thấy thế liếc nhìn JongHyun rồi chạy theo.

JongHyun đứng hình một lúc rồi chầm chậm nhìn xuống lần nữa.

Anh không chạy theo, mà tại sao anh phải làm vậy?

Anh cúi người, khụy 1 chân xuống, tay nhặt lên tấm thiệp lẫn bên trong hộp.

'TO: Jjong'

***********************

JongHyun tựa vào xe, đưa tay lên nhìn đồng hồ 11:03. Anh nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cậu.

Anh nhăn nhó định đi vào trong nhưng khựng lại khi nhìn thấy ChangHyun đang chạy từ thang máy ra.

Anh lùi bước tiếp tục tựa vào xe. Tay đút vào túi quần quan sát cậu.

Anh bật cười vô thức khi nhìn thấy cậu va vào người nào đó, rồi nhanh chóng xin lỗi liên tục. Cậu chẳng khác gì ngày xưa, vẫn ngốc và vụng về như vậy.

Nụ cười trên môi anh chợt cứng lại 'Cái quái gì thế' Anh giật mình lắc đầu liên tục 'Tại sao mình lại cười như thằng ngốc ấy!'

Anh nhanh chóng trở về hiện thực khi có người chạm vào vai mình.

Anh quay sang, cậu đang đứng trước mặt anh, nhìn anh khó hiểu - Sao vậy?

JongHyun hằn giọng - Không...

ChangHyun gật đầu.

- Cậu! Trễ 5p cậu có biết thời gian quý giá như thế nào không! - Anh lớn tiếng nạt cậu.

Cậu giật mình cúi đầu - Xin lỗi...chẳng phải tôi nói tôi bận sao?

Anh không nói không rằng mở cửa xe nhanh chóng đẩy cậu vào trong xe. Anh ngồi vào xe, khởi động xe chạy đi.

- Yah! Cậu làm gì thế!? - ChangHyun bất ngờ la lên.

- Tôi đã nói là tôi muốn gặp cậu. - Anh tập trung lái xe.

- Lúc nãy nói ở đó là được mắc gì phải đi đâu!

JongHyun im lặng lái xe.

Cậu thấy thế đành im lặng, thắt dây an toàn, nhìn qua cửa sổ.

Xe dừng bánh. JongHyun bước ra trước đi đến mở cửa cho cậu.

Cậu ngập ngừng bởi hành động của anh nhưng cũng bước ra khỏi xe.

Vừa bước ra khỏi xe, ngước mặt lên, ChangHyun mở to mắt - TOP!?

Cậu nhanh chóng tự bịt miệng mình lại.

JongHyun tháo tay cậu ra - Biết ngay, là cậu không lẫn vào đâu được, không còn đường nào cho cậu chối!

Anh đi trước, cậu như chôn chân một chỗ.

Anh đưa cậu đến đây làm gì? Đã lâu rồi cậu không đặt chân đến ngôi trường này...từ lúc đó..

- Cậu làm gì đấy, đi theo tôi! - Anh quay lại nhìn cậu ra lệnh.

Cậu thở dài chỉ biết đi theo anh.

Một lúc sau cậu dần tiến đến nơi mà cậu ghét nhất. Nơi làm cậu đau nhất, nơi làm cậu khóc nhiều nhất.

Gốc cây cổ thụ sau sân trường...

Cậu dừng chân trong khi anh đã đi đến thân cây. Anh quay lại nhìn cậu.

ChangHyun thật là muốn khóc, đi cũng không xong mà ở lại cũng không yên.

Gốc cây ngày xưa, còn có cả con người ngày xưa.

*********5 năm trước*********

Sau ngày valentine ChangHyun vẫn đến trường như mọi ngày, nhưng cậu lại ít cười hơn, ít nói hơn, chỉ đến đúng giờ về đúng giờ.

Nếu JongHyun ở gần đó thì cậu sẽ né đi nơi khác. Nếu giờ ăn trưa cậu cùng ngồi với JongHyun trên sân thượng thì nay cậu lại biến mất. Nếu JongHyun ngồi gần bàn cậu thì cậu sẽ chuyển đi cách đó 2 hay 3 dãy bàn.

Tối thứ 7 hàng tuần , anh và cậu luôn hẹn gặp nhau tại công viên gần nhà, đến nhà 1 trong 2 chơi game rồi ngủ qua đêm.

Nhưng thứ 7 hôm nay, JongHyun ngồi đợi mãi nơi ghế đá cạnh bờ hồ từ 6 giờ đến 8 giờ rồi đến 9 giờ, cậu vẫn không đến. Anh biết cậu không đến nhưng anh vẫn chờ.

11 giờ anh bắt đầu quay về nhà, nhưng nó như 1 thói quen, nếu không gặp cậu, không cùng chơi game hay trò chuyện với cậu thì trong lòng anh không tài nào yên ổn. Đi được vài bước, chân anh lại chuyển hướng chạy đi con đường ngược lại.

Anh chạy đến tòa nhà lớn. Đi thang máy lên tầng lầu quen thuộc, đứng trước căn hộ như căn nhà thứ 2 của mình. Anh nhấn chuông..gõ cửa..rồi lại kêu tên cậu...nhưng không hồi âm.

ChangHyun hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.

1 tuần sau trên đường đến trường, anh nghe tiếng bước chân từ phía sau , anh mỉm cười quay sang - Yah ! YOO CHANGHYUN!!

Nhưng không phải..chỉ là 1 cậu nhóc chạy đi vì trễ giờ học. Anh thất vọng tiếp tục đi.

Đi đến cổng trường, mắt anh mở to nhìn phía trước. Là cậu Yoo ChangHyun đang cười nói cùng ChanHee và Niel. Anh nhanh chóng chạy đến nắm lấy cánh tay cậu.

ChangHyun bất ngờ

ChanHee cố tháo tay anh ra - Làm cái gì vậy!?

Anh không quan tâm nắm chặt lấy cánh tay cậu lôi đi. Mặc kệ ChanHee và Niel gọi.

Cho đến khi ra phía sau trường anh mới thả cậu ra.

- Cậu điên rồi sao! - ChangHyun hét lên. Xoa lấy cánh tay mình.

- Cậu mới là người điên ở đây! - Anh lớn tiếng nhìn cậu - Cậu ở đâu!? Hả! Cậu có biết tôi chờ cậu không!?

ChangHyun ngay lập tức tránh ánh mắt anh. Nếu còn như thế cậu sẽ khóc mất.

- Cậu nói gì đi chứ Yoo ChangHyun!

- Tôi ở đâu mặc tôi...cậu quan tâm sao? - Giọng cậu bình tĩnh như thường ngày.

Anh im lặng, không biết nên nói gì...

- Sao? Cậu nói gì đi chứ Choi JongHyun - Cậu lật ngược câu nói của anh lúc nãy.

JongHyun hít sâu - Cậu là bạn tôi...

ChangHyun ngay lập tức lên tiếng - Nhưng cậu không phải bạn tôi...

JongHyun bất ngờ nắm lấy vai cậu - Cái gì cơ? Cậu con mẹ nó có biết mình đang nói gì không!?

ChangHyun vung người thoát khỏi anh, lùi bước tạo khoảng cách với anh - Tôi với cậu không thể là bạn nhau...

- Tại sao? Vì cái lý do chết tiệt đó sao!?

- Đối với cậu nó là chết tiệt nhưng đối với tôi đó là tất cả! tôi không biết cậu như thế nào nhưng tôi không thể đối diện với cậu được nữa! Cậu chẵng lẽ vẫn chưa hiểu ra sao! Tôi là tôi thích cậu!!

ChangHyun khóc, nước mắt cậu bắt đầu rơi - Tôi yêu cậu...

- Chang..

- Cậu lại yêu ChanHee...là người tôi coi như anh trai mình - ChangHyun thì thầm ngắt lời anh.

Anh im lặng, môi anh mím lại.

- Chúng ta vốn dĩ không thể là bạn nhau được nữa JongHyun.

Sau khi dứt câu ChangHyun quay lưng đi, nhưng đi vài bước cậu dừng lại - Chuyện này tôi sẽ không nói cho ChanHee hyung biết, cậu đừng lo...

Nói xong cậu tiếp tục bước đi, vai cậu run lên đi theo đôi chân mình dẫn hướng.

Anh vẫn như vậy đứng yên, cậu nếu không gọi cả họ anh ra thì không bao giờ gọi anh là JongHyun, anh cảm thấy hụt hẩn, tên anh phát ra từ miệng cậu vô cùng xa lạ.

********************

-Tại sao lại đến đây?

- Cậu lại trốn tôi...hôm qua cậu không ngờ lại gặp tôi đúng không? - JongHyun và cậu ngồi dưới gốc cây, cả 2 nhìn về bức tường phía trước.

- Đúng là không ngờ... - ChangHyun cười nói.

- Cậu là người đưa ChanHee hyung vào công ty? Tại sao? - Anh hỏi.

- Ljjang là của ByungHun...hyung , ChanHee hyung chẳng phải nên về với vị trí vốn dĩ của mình sao?

- Tôi không tán thành với việc này... - Anh lắc đầu.

- Đó là việc của cậu, cậu không phải không biết ChanHee hyung thật lòng yêu ByungHun hyung. - ChangHyun khẳng định - Đừng ích kỷ và cứng đầu, cho dù cậu có như thế nào ChanHee hyung vẫn không yêu cậu.

JongHyun bật cười - Đúng là cho dù làm mọi cách tôi vẫn không nhận được tình yêu của hyung ấy.

- Có khi nào cậu nhận ra cảm giác của cậu với ChanHee hyung không phải là yêu không? - ChangHyun đột nhiên hỏi.

- Ý cậu nói tôi ngộ nhận...- JongHyun bật cười.

Cậu gật đầu - Vì cậu từ nhỏ đã cùng ChanHee hyung, nên cũng có thể...

Anh im lặng.

- ChanHee hyung là người đã giúp tôi rất nhiều, là người có mặt lúc tôi mất đi hết người thân của mình, chính hyung ấy đã giúp 1 cậu bé ngồi khóc cạn nước mắt trong tan lễ vực dậy, nhờ hyung ấy mà tôi không trốn tránh, nhờ hyung ấy mà tôi không còn sợ hãi khi một mình đối diện với cuộc sống mỗi ngày, hyung ấy vốn dĩ như người anh trai của tôi... - ChangHyun mỉm cười khi nhớ đến ChanHee - Cho nên cậu đừng cảng đường tôi...tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để giúp ChanHee hyung tìm được đường về với tình yêu đích thực của mình.

JongHyun chỉ biết nhìn cậu.

Cả 2 như thế kết thúc cuộc trò chuyện. Họ không biết rằng họ đã im lặng như thế cả 2 giờ đồng hồ. Chỉ khi điện thoại cả 2 như muốn phát nổ thì cả 2 mới chịu đứng dậy đi về.

---------------------

JongHyun không về công ty mà lại đến thẳng nhà ChanHee.

ChanHee ngồi châm chú trong phòng khách trước màn hình laptop.

JongHyun đến ngồi cạnh - Không phải chứ? Chào cũng không chào...Niel hyung đâu?

ChanHee vẫn tập trung - Không tiếp đón những người trốn việc.

JongHyun bật cười rồi nhanh chóng trở nên nghiêm túc - Hyung....

ChanHee ngước lên nhìn JongHyun.

- Hyung thật sự không thích em sao? - JongHyun đột ngột hỏi làm ChanHee bất ngờ.

- Em sao thế?

- Em hỏi thật đấy, hyung không thích em thật sao? Không thể ở cạnh em sao? - JongHyun tựa lưng vào sopha nhìn ChanHee.

ChanHee đặt laptop xuống bàn, ngồi ngay ngắn nhìn JongHyun thở dài - JongHyun à, hyung chỉ xem em là em trai của mình, hyung không hiểu tại sao nhưng hyung không thể ở cạnh em được...nó như...có vẻ không được đúng cho lắm...

JongHyun cười nhẹ. Đây không phải lần đầu ChanHee từ chồi cậu như thế. Nhưng kỳ lạ thay, JongHyun khi nghe nhưng lời này...hoàn toàn không hề đau lòng...

ChanHee thấy JongHyun ngồi cười im lặng - Ya...em sao thế? Hyung xin lỗi, nhưng mà hyung phải .....

ChanHee chưa kịp dứt lời, JongHyun lên tiếng - Không, em không sao.... 'Có khi nào cậu nhận ra cảm giác của cậu với ChanHee hyung không phải là yêu không?' - JongHyun không khỏi nghĩ về câu nói của cậu lúc nãy.

ChanHee mỉm cười - Đồ ngốc, đẹp trai giỏi giang như thế mà lại tốn mất 2 năm trời vào một kẻ thần kinh như hyung á, em thật là không hiểu nổi.

- Không phải tại hyung, và hyung không thần kinh...chỉ là sau khi tốt nghiệp phổ thông em không muốn gặp gỡ ai ngoài hyung thôi...

ChanHee nhít lại gần sờ trán JongHyun - Bệnh rồi..

JongHyun bật cười kéo tay ChanHee xuống.

ChanHee nhếch mày nhìn JongHyun.

- Hyung nhớ em đã kể cho hyung nghe về người đó không?

ChanHee khó hiểu - Ai?

- Hyunnie...

ChanHee hiểu ra, tò mò hỏi - Thì sao?

- Em tìm được cậu ấy rồi... - JongHyun mỉm cười.

- Thật sao!? - ChanHee bất ngờ, vốn là cậu luôn thắc mắc hộp quà và 1 tấm thiệp được JongHyun đăc biệt cất vào 1 cái hộp kính riêng biệt được khóa lại trong phòng ngủ cả mấy năm nay. Cậu chỉ có thể nhìn qua khung kính dòng chữ trên nắp hộp quà Hyunnie.

JongHyun gật đầu, ChanHee nhanh chóng hỏi - Là ai? Hyung có thể gặp không? À không! Hyung có biết không!? Đang ở đâu? Là người thế nào? Hả? Hả!?

JongHyun giữ vai ChanHee lại bật cười - Khoang đã! Từ từ thôi...

- JongHyun à tò mò chết mất! - ChanHee bức bối.

- Bí mật - JongHyun nháy mắt nhìn ChanHee.

- Tại sao!? - ChanHee như nhảy dựng lên.

JongHyun bật cười.

- Em không nói thì đầu hyung sẽ đau chết mất! - ChanHee ôm đầu vờ đau.

JongHyun ngó quanh rồi nhít lại gần thì thầm - Chừng nào hyung tìm được người mình yêu thì em sẽ nói cho.

- Yah!

Vừa dứt câu JongHyun cười to, đứng dậy - Em đi làm đây! - Rồi đi mất để lại ChanHee tức đến chết.

- Thằng này nói gì thế? Cái gì mà tìm được người mình yêu? Chẵng lẽ cuối cùng nó cũng bỏ cuộc sao? - ChanHee không nghĩ gì nhiều nữa, chỉ mỉm cười ngay sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro