Chap Cuối: Chấm dứt cùng bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào lúc ban đêm, Vương Nguyên cùng Tuấn Khải về nhà lúc ăn cơm, nói ý định kết hôn của 2 người.


Vương Lỗi cầm lấy chiếc đũa trong tay không ngừng vung lên không trung, hướng cậu giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt cười xấu xa dùng môi mấp máy nói: " Có gan lớn!"


Cậu trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu nhìn về phía đối diện, " Cha, mẹ, hy vọng 2 người có thể đáp ứng." đồng thời, Tuấn Khải dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay của cậu, " Chú, dì, cháu nhất định sẽ chiếu cố thật tốt Nguyên Nguyên."


Mẹ cậu nhìn cha của cậu liếc mắt một cái, một bên thêm cơm vừa nói: " Cả 2 cũng không còn nhỏ, cũng nên kết hôn, đúng không, lão Vương?"


Cha của cậu trầm mặc, mọi người đều ngừng thở, nửa ngày, mới nghe được thanh âm trầm thấp của ông: " Làm cái gì đều nôn nôn nóng nóng như vậy, kết hôn là chuyện lớn, cũng không cùng thương lượng một chút, việc này các người quyết định liền là được hả?"


" Lão Vương!" mẹ cậu kéo ống tay áo của ông, trên mặt có chút ít xấu hổ.


Cậu vừa muốn mở miệng, cảm giác được anh nắm chặt bàn tay.


" Chú, chú hiểu lầm, chúng cháu không phải tự mình quyết định, chỉ là đưa ra ý kiến, cuối cùng vẫn còn muốn chú quyết định."


Cậu nhìn nhìn anh, trên mặt của anh một mảnh chân thành.


Cha của cậu không có nói, qua thêm vài phút đồng hồ, ông đột nhiên đứng lên đi về hướng thư phòng, trong miệng lầm bầm lầu bầu : " Không được, tôi phải đi dò tra hoàng lịch, xem ngày nào có thể làm tiệc rượu, nên xem mời những người nào, con trai của tôi rốt cục cũng phải xuất giá rồi, nhìn xem về sau ai còn dám nói mình khó coi ."


Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Tuấn Khải cúi đầu xuống, bả vai run lên run lên nở nụ cười.


Xác định ngày kết hôn, tất cả mọi người trở nên bề bộn nhiều việc, Tuấn Khải vội vàng mua nhà, đặt tiệc rượu, cha của cậu vội vàng in ấn thiếp mời, mẹ cậu vội vàng chuẩn bị đồ cưới, Vương Lỗi vội vàng tìm xe hoa, hắn nói nhất định phải xử lý một hôn lễ thật hoành tráng.


So sánh mà nói, cậu là thoải mái nhất, liền liên lạc một chút bạn học của cậu bàn chuyện kết hôn, ngẫu nhiên thảo luận chi tiết tham dự thử hôn lễ, nhưng trên cơ bản đều bị phủ quyết.


Bọn họ nói cậu chỉ số thông minh không đủ, kỳ thật cậu chính là ngại phiền toái.


Mỗi một ngày qua đi , bận rộn mà phong phú.


Thẳng đến khi Lục Hướng Đông xuất hiện ở cửa ra vào của hiệu sách, mới nhớ tới, giống như từ năm sau, hắn sẽ không có tới.


Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười, " Lục tổng" .


Lục Hướng Đông mím môi hướng cậu đi tới, " Đã sớm biết em mở nhà sách, nhưng vẫn không dám lại đây, Vương Nguyên, thật lâu không gặp."


Nói xong, cho cậu một cái ôm nhẹ nhàng, hốc mắt cậu liền nóng một chút, ngực có chút buộc chặt, cảm giác được có chút cảm động, kỳ thật cậu cùng hắn cũng không quen thuộc cho lắm, nhưng thời điểm hắn làm như vậy, cậu cũng không biết là đường đột, nhìn thấy hắn, khơi gợi lên rất nhiều kỷ niệm mơ hồ, về thiếu niên xinh đẹp thành Giang Nam đã lâu nhớ lại, cho dù là nhìn thấy Phùng Tô Xuyên cũng sẽ không có cảm giác.


Sau khi ngồi xuống, cậu mở miệng: " Tìm tôi có việc?"


Lục Hướng Đông khẽ cúi đầu, uống một ngụm trà sữa, hắn nói: "Anh nghĩ anh hẳn là nói trước câu thật xin lỗi."


Vương Nguyên khuấy muỗng nhỏ, kinh ngạc nhìn, " Xin lỗi tôi?"


" Đúng, tại lúc mở thầu trong ngày hôm ấy, Tô Xuyên đem ý nghĩ của hắn nói cho anh để cùng bàn bạc, anh lúc ấy nên nói cho em."


" Có cái gì khác nhau sao?"


Lục Hướng Đông nhìn cậu, giống như là muốn hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của cậu.


" Có, ... ít nhất ... em cùng bạn trai em sẽ không tách ra."


Vương Nguyên cười cười, " Chúng tôi sắp kết hôn."


Lục Hướng Đông sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một tia áy náy, nhìn đồng hồ, móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu, cười nói: " Chúc mừng em, đến lúc đó nhất định phải cho anh thiếp mời, buổi chiều còn có chút việc, anh đi trước."


Cậu theo hắn đứng dậy, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng: " Phùng Tô Xuyên xảy ra chuyện gì sao?"


Hắn mân chặt bờ môi ngẩng đầu nhìn cậu.


Cậu nhún nhún vai, " Anh sẽ không vô duyên vô cớ tới, có lời gì anh cứ nói đi."


" Chuyện công ty bề bộn nhiều việc, nhưng Tô Xuyên lại không chịu tuyển trợ lý, năm trước ở nước ngoài bề bộn một hạng mục, sau khi trở về thân thể vẫn không tốt lắm, mấy ngày hôm trước bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói là cường độ nhịp tim thấp, hơn nữa có xu thế nặng hơn." dừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Em có thể đi xem hắn một chút hay không?"


Hôm sau cậu đi thăm Phùng Tô Xuyên, Tuấn Khải đem cậu đến cửa bệnh viện, không có ý tứ xuống xe.


Cậu quay đầu nhìn anh, "Thật sự không đi theo cùng em?"


Anh lắc đầu, cười vuốt vuốt tóc của cậu, " Gửi lời hỏi thăm sức khỏe của anh." lúc xuống xe, anh lại gọi cậu lại, " Anh ở tại bãi đỗ xe chờ em."


Cậu xoay người nhìn anh, " Bằng không thì anh theo em cùng nhau vào."


Ôn Hi Thừa đảo quanh tay lái, vẻ mặt có chút thẹn thùng, thấp giọng nói: " Anh chính là sợ em trong chốc lát bất hảo thuê xe (chỗ ni mình không hiểu nên giữ nguyên), không ý tứ gì khác, nếu không anh về trước sách nhé, em xong việc thì gọi điện thoại cho anh."


Cậu cười to, khoát tay quay người, " Không cần, em rất nhanh sẽ ra, tí còn phải đi định hình phong cách kết hôn."


Cậu đứng bên ngoài phòng bệnh Phùng Tô Xuyên, tâm tình thật bình tĩnh, giống như là tới thăm một bằng hữu bình thường, gõ cửa đi vào, chứng kiến Lục Hướng Đông đã ở đó, không tự chủ thở dài một hơi.


Người đàn ông trên giường bệnh, giống như lần trước nằm viện, thần sắc tự nhiên dựa vào ngồi, trên đùi đặt một cái laptop, hiển nhiên là đang bận công việc.


Bất đồng hơn là, cả người gầy rất nhiều, trên mặt cơ hồ không có một tia huyết sắc.


Còn có, bên cạnh giường bệnh đặt một túi dưỡng khí túi, mặt nạ hô hấp bảo hộ để bên cái gối.


Mà hắn nhìn về phía ánh mắt của cậu cũng không còn bình tĩnh thong dong, có chút trốn tránh lại lộ ra một ít vui sướng, đem vẻ trấn tĩnh trên mặt cậu đánh vỡ.


Lục Hướng Đông đem máy tính trước mặt hắn cất đi, đứng lên lên tiếng chào hỏi cậu liền đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, Phùng Tô Xuyên mở miệng: " Em đã đến rồi, ngồi đi."


Cậu đem giỏ hoa quả để ở một bên, ngồi ở trên ghế bên giường, " Thân thể khá hơn chút nào không?"


Hắn cười cười, " Khá tốt, không có gì việc gì lớn, bán sách không bề bộn sao?"


" Rất thanh nhàn." cân nhắc một chút, cậu nói: " Cha của tôi có một bạn học là chuyên gia về bệnh tim, ông mấy ngày nay không ở trong nước, chờ ông trở lại, tôi giúp anh đến xem thử."


Phùng Tô Xuyên không nói chuyện, mà là chậm rãi cúi đầu, hai tay nắm thật chặt, cậu nhìn trến mái tóc đen của hắn lộ ra vài sợi tóc bạc, trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy trong lồng ngực bị vị chua xót bao quanh.


Vành mắt đồng thời đỏ lên, tâm lạnh lùng đã tiêu tán không ít.


Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt là vẻ tươi cười rất chân thành, " Còn coi là anh là bằng hữu sao?"


Lúc này, cậu không biết nên nói như thế nào, nói kỳ thật cậu sớm đã tha thứ cho hắn, hay là nói có tất cả chỉ là giúp hắn trị bệnh, nhưng cậu chỉ là khẽ gật đầu một cái, một chữ đều nói không nên lời.


Phùng Tô Xuyên khẽ cười cười, lộ ra chút ít cô đơn, " Cảm ơn."


Không cách nào cùng hắn tiếp tục kề vai chiến đấu, cũng không thể lần nữa cho hắn tín nhiệm một cách vô điều kiện, cậu chỉ có thể nhận hắn làm người bạn bình thường mà thôi.


Còn hơn nửa giờ, bọn họ kể chuyện của công ty, thời điểm cậu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Phùng Tô Xuyên nói: " Chốc lát có việc?"


Nghĩ nghĩ, cậu gật đầu.


" Anh tiễn em xuống dưới."


Nhìn hắn muốn xuống giường, cậu vội vàng đứng lên, kéo lấy cánh tay của hắn, " Không cần, anh chớ lộn xộn."


Phùng Tô Xuyên cúi đầu ... khóe miệng nhếch lên, cười nói: " Anh còn chưa yếu ớt như vậy, nằm vài ngày, anh cũng nên đi lại một chút."


Phát giác được trong giọng nói của hắn có chút tiêu điều vắng vẻ, cậu buông tay ra, " Được rồi."


Cậu cùng Phùng Tô Xuyên sóng vai đi ra khu nội trú, hắn lấy mu bàn tay che khuất mắt ngửa đầu nhìn mặt trời trong chốc lát, quay người mặt hướng cậu, " Muốn kết hôn?"


Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói việc này, cậu sửng sốt một chút, gật đầu, " Ừ."


" Không có thiếp mời cho anh sao?" dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn rất ôn hòa.


Cậu do dự một chút, từ trong túi móc ra một thiếp mời đưa tới, hắn tiếp nhận, nhẹ nhàng vuốt ve phần nhũ ở mặt trên, một lúc sau, cười nói: " anh muốn hỏi, em có phải nếu anh không hỏi liền không định đưa cho anh hay không?"


"Em biết rõ anh nhất định sẽ hỏi ."


" Phải không? Đối với anh cũng bắt đầu tính toán, mưu trí, khôn ngoan ."


Hắn nói rất bình thản, cậu nghe không hiểu ý hắn muốn nói, vừa định muốn mở miệng nói cáo từ, chỉ thấy hắn vươn ra cánh tay, không có bất kỳ dấu hiệu ôm cậu vào ngực.


Chưa kịp giãy dụa, bên tai chợt nghe đến thanh âm trầm thấp mà phát run: " Chúc 2 người hạnh phúc!"


Thoát khỏi ngực của hắn, cậu hít mũi một cái, nhẹ nói: " Tuyển một trợ lý giúp đỡ anh đi."


Hắn nói: " Được."


Sau khi cùng Phùng Tô Xuyên tạm biệt, cậu từng bước một đi về hướng bãi đỗ xe, tâm lý tràn ngập chua xót nhìn đến cách đó không xa xuất hiện bóng dáng cao to, trong lòng liền bị ngọt ngào thay thế.


Tuấn Khải nghiêng người dựa vào xe, khoanh tay trước ngực, có chút ngửa đầu nhắm mắt lại phơi nắng, trên mặt của anh lại không thấy lo lắng hay thiếu kiên nhẫn vì đợi lâu, thật bình tĩnh rất thư thái, phảng phất mặc kệ bao lâu đều cứ như vậy chờ đợi.


Cậu đi qua, anh phát giác động tĩnh mở mắt ra, nhìn thấy cậu, trên mặt xuất hiện nụ cười, anh cầm tay của cậu, có chút dùng sức kéo một chút liền đem cậu ôm vào trong ngực, gương mặt của cậu áp vào ngực của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, ngửi thấy mùi bạc hà trên người anh làm cho cậu an tâm, cảm giác hạnh phúc lại chân thật như thế.


Đi đến tiệm áo cưới, cô bán hàng cũng chính là bạn học trước đây của cậu nhìn thấy Tuấn Khải phía sau, miệng dần dần lớn lên, cậu có thể tưởng tượng nước miếng của cô ấy có thể chảy ra bất cứ lúc nào trong thời gian ngắn nhất, lôi kéo cô ấy sang một bên.


" Có những mẫu áo cưới nào mang ra mình xem một chút."


Cô ấy một bên cầm lấy cánh tay của cậu lắc, một bên thì liếc trộm chàng trai ngồi ở trên sô pha, " Không cần chọn, mình giúp bạn chọn rồi, kiểu dáng làm theo phong cách cung đình, chồng bạn chính là một vương tử hoàn mỹ nhất!"


Cậu mừng thầm, hỏi cô ấy: " Kia mình chính là công chúa ?" (Min: Ở đây m.n có thể tưởng tượng Nguyên là giả gái đi)


Cô ấy quay đầu nhìn cậu một cái, sờ lên cằm nói: " Tôi thấy có vẻ trang phục đó mình mặc còn thích hợp hơn bạn."


Hơn 10′ sau, cậu cùng anh thay xong trang phục đi ra, cậu nhìn trong gương một vương tử mặc trang phục màu trắng, anh tuấn mê người, nhìn nhìn lại trang phục của mình, quay đầu vẻ mặt phiền muộn nói: " Vì sao em là nữ bộc?"


Tuấn Khải kéo lại tay của Vương Nguyên, cười đến rất vui vẻ, tựa hồ đối với phối hợp như vậy rất là thoả mãn.


Bạn học đi tới, vò vò cái mũ nữ bộc trên đầu cậu, cười to nói: " Đồ ngốc, bây giờ lưu hành nhất là như vậy, vương tử cho tới bây giờ đều không thích công chúa, cô bé lọ lem và vân vân đều là vô nghĩa, chỉ có tiểu nữ bộc mới đúng là người mà hắn tha thiết ước mơ bầu bạn nhất, đúng không, vương tử điện hạ?"


Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu cười, anh không nói chuyện, nhưng là từ trong mắt của anh hiện ra ý cười, cậu biết rõ là anh chấp nhận lời nhận xét này.


Vương Nguyên rút tay ra, giúp anh sửa sang lại nơ, thầm nghĩ: trách không được anh ỷ lại cậu như vậy, mới không chịu ly khai cậu như vậy, trách không được cậu cuối cùng là dung túng sủng nịch anh, luôn không có biện pháp đối với anh nói không, hóa ra cậu thật không phải là cô bé lọ lem gì, mà là anh muốn được tiểu nữ bộc hầu hạ!


Nhưng khi tiểu nữ bộc xoay người làm chủ nhân, vương tử chỉ sợ cũng không hề được hưởng đặc quyền!


Nghĩ đến cái này, Vương Nguyên cười đến miệng không thể ngậm được, Tuấn Khải kinh ngạc nhìn cậu, sau đó đem cậu ôm vào trong ngực, nhìn trong gương gương mặt cười ngây ngô của hai người, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc của cậu sắp bắt đầu.
Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro