Chap 46: Tình bạn thuần chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau cậu đi tới công ty xin phép nghỉ sau đó mua điểm tâm trực tiếp tới bệnh viện, trên đường nhận được điện thoại Tuấn Khải, anh nói có một sự cố, muộn một chút mới tới.

Thiên Tỷ còn đang mê man, Lưu Chí Hoành hiển nhiên một đêm chưa ngủ, nếm qua điểm tâm thì bác sĩ cho Thiên Tỷ trở về thay đổi khẩu phần.

Cậu ngồi ở bên cạnh giường bệnh, như cũ nhìn bình dưỡng khí cắm vào mũi hắn, hốc mắt không tự chủ đỏ lên , nếu như Thiên Tỷ có việc, không chỉ có nó không cách nào thừa nhận, cuộc sống của cậu cũng sẽ là một mảnh hắc ám, qua nhiều năm như vậy, hắn thật sự tựa như huynh trưởng chiếu cố cậu, dù cách xa cỡ nào cũng đều gửi một ít đồ ăn vặt cho cậu, bất kể là trên công tác hay là trên cuộc sống có phiền não, người đầu tiên cậu muốn chia sẻ là hắn, mà hắn cho dù bề bộn thế nào cũng sẽ nội trong vòng 24 giờ xuất hiện ở dưới công ty cậu, mời cậu ăn bữa cơm, sau đó lại đi suốt đêm trở về, cậu từng theo Lưu Ny Ức nói qua, trên cái thế giới này điều cậu hy vọng nhất là Thiên Tỷ hạnh phúc, bởi vì hắn là người tốt!

10 giờ hơn, Thiên Tỷ dần dần tỉnh lại, lập tức nhìn thấy cậu, trong mắt không dễ dàng phát giác chút thất vọng chợt lóe lên, cậu cười cười giúp hắn nâng cao giường ngủ.

" Tiểu Hoành trông anh một đêm, vừa mới đi, phỏng chừng lập tức sẽ trở lại ."

Thiên Tỷ có chút thở hổn hển, đứt quãng nói: " anh biết rõ, ngày hôm qua trong đêm anh tỉnh lại một lần."

Cậu lấy nước ấm, đem ống hút đặt ở bên cạnh miệng hắn, " cảm thấy thế nào?"

Hắn uống hai phần, thời điểm nằm xuống, trên trán đã bị che phủ một tầng mỏng mồ hôi, " toàn thân đều đau, rất khó chịu."

Cậu nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi, cười nói: " nói cho anh biết một tin tức đảm bảo nghe xong giảm bớt đau."

" cái gì?"

" Tiểu Hoành đó nói, mặc kệ bao nhiêu khó khăn, muốn anh ở cùng một chỗ!"

Thiên Tỷ híp lại con mắt dụi thật mạnh rồi lại mở ra, khiếp sợ nhìn về phía cậu, một lát sau hóa thành niềm vui sướng thật sâu không thể diễn tả, " cậu ấy nói cho em ?"

Cậu gật đầu, ngón tay tại bộ ngực hắn vẽ lên hai vòng, " tại đây phải vứt bỏ ba cái xương sườn, đổi lấy cậu ấy, có đáng giá hay không?"

Hạ tử Phi liền nở nụ cười, bị động đến chỗ đau, nhe răng trợn mắt bưng kín lồng ngực, thở dốc hai cái, ánh mắt sáng như tuyết nhìn cậu, nói: " đáng giá! vô cùng đáng giá! đừng nói ba, chính là 30 cái đều bằng lòng!"

Cậu cười ra tiếng, " anh có 30 cái xương sườn để vứt sao? nghỉ ngơi một chút đi, nó trở lại ngay."

Thiên Tỷ gật đầu, sau đó gọi cậu: " lát nữa em đừng nói cho cậu ấy biết anh đã biết quyết định của cậu ấy, anh muốn chính miệng cậu ấy nói cho anh biết."

Cậu gật đầu, " Dĩ nhiên, anh đến lúc đó có thể phải giả bộ lại lần nữa thống khổ một chút, sau đó nghe nó than thở khóc lóc thổ lộ, oa, quá cảm động !"

Thiên Tỷ hướng cô liếc mắt, nghe được tiếng mở cửa, mạnh mẽ quay đầu nhìn sang, sau khi thấy rõ người phía sau cửa vẻ nản lòng lần nữa xuất hiện trên gương mặt.

" tại sao là cậu?"

Tuấn Khải nhẹ chân nhẹ tay đi tới, nghe được câu này, nao nao, thoải mái mà nở nụ cười.

" mình hình như tới không phải lúc." anh hướng cậu cười cười, ngồi ở bên giường nhìn Thiên Tỷ trêu chọc nói.

Thiên Tỷ nụ cười trên mặt rất thư thái, hắn duỗi ra ngón tay quơ quơ, nói: " thật muốn hút thuốc!"

Tuấn Khải nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhìn về phía cậu, " anh cảm thấy chuyện này hai ta không làm chủ được."

Cậu rất phối hợp gật đầu, " ai đó mà ở đây nhất định không cho phép."

Thiên Tỷ nhẹ ho hai tiếng, mắng một câu: " Lăn ra chỗ khác!" đáy mắt lại không che dấu được ý cười.

Cậu cùng anh liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, tâm cảnh của mọi vật cũng như thế!

Thời điểm nó trở lại bệnh viện, Thiên Tỷ theo thứ tự ánh mắt ám chỉ hạ lệnh, cậu cùng anh một bên cảm thán người nào đó trắng trợn trọng sắc khinh bạn, vừa cười rời đi phòng bệnh.

Từ bệnh viện đi ra, lại còn chưa tới giữa trưa, Tuấn Khải cầm chìa khóa xe lắc lắc hai vòng, dừng bước lại nhìn cậu, " trở về đi làm?"

Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm có một vài đám mây bồng bềnh, tâm tình là không nói ra được thư thái, cậu nhìn anh cười nói: " khí trời tốt như vậy thật sự là rất thích hợp trốn việc ."

Tuấn Khải cánh tay giương lên khoác lên trên vai của Vương Nguyên, trong mắt mang theo nhẹ nhàng ý cười nhìn cậu, lông mi dài run rẩy, anh nói: " anh cũng suy nghĩ như vậy! chúng ta đây trốn việc?"

Khuôn mặt anh trắng nõn đứng dưới ánh mặt trời tựa hồ như trong suốt, mang theo một vẻ ôn nhu, cùng trong trí nhớ thiếu niên tác phong nhanh nhẹn hoàn toàn trùng hợp, cậu hoảng hốt một chút, như là bị đầu độc liền nhẹ nhàng gõ đầu.

Nhiều khi, đầu óc của chúng ta cũng không có thể khống chế lòng của chúng ta!

Cả 2 đi tới khu náo nhiệt, cậu dẫn anh đi, bốn năm trước hầu hết vào cuối tuần sau buổi trưa, cậu đều ở lại chỗ này ngồi xuống cả ngày, nhớ lại những kỷ niệm đã bị cậu vứt bỏ trong trí nhớ, một lần nữa tìm lại!

Hôm nay chàng trai trong hồi ức lúc này an vị đối diện, mà những người qua lại cũng đã tan thành mây khói!

" em thường xuyên tới đây sao?"

" đã từng."

Tuân Khải nhìn cậu không có ý muốn nói chuyện, mấp máy môi không lên tiếng nữa, chỉ là nhẹ nhàng chuyển động, lẳng lặng dừng ở bên cậu, trong ánh mắt lại lần nữa quen thuộc bất quá ôn nhu cùng quyến luyến.

Cậu không có nhìn anh, hưởng thụ lấy sự thanh nhàn hiếm hoi, lúc ban đầu một năm vội vàng sửa sang lại tâm tình chính mình, bây giờ khôi phục không sai biệt lắm, đã thành trợ thủ đắc lực của Phùng Tô Xuyên, vẫn luôn gắt gao đuổi theo tốc độ của hắn, hắn chưa từng nghỉ ngơi qua, mà cậu cũng bận rộn, giống như chưa bao giờ nhàn nhã lười biếng, cuộc sống như vậy đến cùng cậu cũng không biết mình có muốn hay không, những lý tưởng trong cuộc sống sớm được cậu vứt bỏ nhiều năm, ngay cả nửa điểm lý tưởng cũng không tìm lại được , cậu rất nhanh thích ứng với cái xã hội này, nhưng không ngờ lại vứt bỏ chính mình!

Sau khi tiêu diệt thành công hai cái bánh pudding, cậu ngẩng đầu nhìn hướng đối diện, " anh có lý tưởng gì không?"

Tuấn Khải rõ ràng sững sờ, rất nghiêm túc nghĩ nghĩ phía sau, nói: " hiện tại sao?"

Cậu cười gật đầu.

" Để em một lần nữa yêu anh có tính không?"

Cậu cười khẽ một tiếng, " tính, bất quá đó là một lý tưởng không cách nào thực hiện, anh tốt nhất vẫn là nhanh chóng đổi cái khác đi a."

Tuấn Khải cũng không giận, tựa hồ đối với việc cậu cự tuyệt rất có sức miễn dịch, " em thì sao? có lý tưởng gì?"

" muốn dừng bước lại, hảo hảo chăm sóc ba mẹ." sau khi nói xong cậu liền hối hận, chứng kiến sắc mặt của anh lập tức biến đổi, cậu ảo não cắn cắn bờ môi, " thật xin lỗi, tôi......"

Tuấn Khải cười lắc đầu, " không có việc gì, đi thôi, đi ăn cơm trưa."

Anh đứng lên tính tiền, lúc đi ra phòng tráng miệng, trên mặt đã không còn vẻ ôn hòa, cậu thở dài, cậu trước mặt anh giống như càng ngày càng không khéo hiểu lòng người, mà nội tâm của anh đã tự động xây một bức tường thành, không thể phá vỡ!

Không biết là người nào bi ai!

Thiên Tỷ cần ở lại bệnh viện ít nhất hai tháng, cậu cùng anh mỗi lúc trời tối đều sẽ đi qua chỗ hắn, đương nhiên nhiều khi hắn kỳ thật không thế nào nguyện ý nhìn việc hai người này thoải mái làm bóng đèn sáng loáng, nhưng là cuộc sống thật là không thú vị , trong khi công việc bên ngoài bận rộn, cậu và anh đều tận hết sức lực sắm tốt vai nhân vật bóng đèn quan trọng, trong phòng bệnh tiếng cười thường không ngừng phát ra, phảng phất như quay trở lại thời đại học tại căn hộ của Tuấn Khải.

Chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, Tuấn Khải đem Thiên Tỷ an bài một gian VIP, Thiên Tỷ một chút cũng không có chối từ, dõng dạc nói: " Thật đúng là huynh đệ hiểu chuyện!"

Nhưng nó lại lén nói với cậu tiêu dùng trong bệnh viện Thiên Tỷ đều ghi lại vào máy vi tính, cậu biết rõ hắn không muốn đem số tiền kia trả lại cho Tuấn Khải, nhưng lại đem phần thâm tình này đều ghi tạc, hắn sẽ dùng phương thức khác đi hoàn lại.

Sau khi Phùng Tô Xuyên từ Mĩ trở về không bao lâu, hiệp ước Thượng Hải, hợp đồng bộ chính thức đem hạng mục 10 triệu lấy qua, nhưng tất cả hợp đồng phải đi qua tiểu tổ chuyên án để tham dự thảo luận, việc đó cũng có nghĩa cậu, Phùng Tô Xuyên, Tuấn Khải cần thường xuyên đi Thượng Hải công tác.

Sáng sớm ngày thứ 6 mọi người liền nhận được thông báo, muốn đi đàm phán hợp đồng.

Cậu cùng Phùng Tô Xuyên một xe, Tuấn Khải cùng Alken ngồi một xe.

Nội dung hội nghị thảo luận là hạng mục lựa chọn thiết bị điều hòa, cậu căn cứ lúc trả giá cho nhãn hiệu chuẩn bị một phần tư liệu, bên trong có các kỹ thuật tham số cùng tham khảo giá cả, hiệp ước công ty chi nhánh Thượng Hải, hợp đồng bộ cũng chuẩn bị một phần tài liệu, là một nhãn hiệu khác, cấp bậc đều là nhãn hiệu quốc tế, cũng có thể thỏa mãn yêu cầu thiết kế.

Tiêu điểm tranh luận chính là dịch vụ hậu mãi thượng ( mình nghĩ là dịch vụ bảo hành), chi nhánh công ty Thượng Hải cung cấp nhãn hiệu tổng bộ nằm tại Thượng Hải, bảo hành sửa chữa có thể sẽ tương đối kịp thời, nhưng là giá cả so với bọn cậu cung cấp cũng không ít, có thể nói là có tất cả lợi và hại a, nhưng là để cho cậu không hiểu là, Phùng Tô Xuyên lại kiên trì tuyển dụng cung cấp nhãn hiệu, cơ hồ không có thương lượng đường sống, làm bộ mặt chi nhánh công ty Tô quản lý thật mất mặt.

Alken hướng chi nhánh công ty Thượng Hải, mà Tuấn Khải vẫn không có phát biểu ý kiến.

Bởi vì Phùng Tô Xuyên vẫn không chịu nhượng bộ, hội nghị lâm vào cục diện bế tắc, thời điểm không khí có chút ngượng ngùng, Tuấn Khải ngẩng đầu lướt qua một vòng, đem hai phần tư liệu khép lại, trầm giọng mở miệng: " hai nhãn hiệu đều phù hợp yêu cầu, đồng thời thỏa mãn điều kiện dưới mọi tình huống, đúng là tiết kiệm giá thành thì rất tốt, nhưng là hoàn thiện dịch vụ bảo hành cũng rất quan trọng, Vương Nguyên, cậu liên lạc với hai xưởng kia một chút, làm cho bọn họ cung cấp một phần trang bị chúng ta sẽ lo phí hao tổn, đồng thời lại lần nữa đối với thiết bị giá cả tiến hành một vòng mới thương thảo, thứ hai làm tiếp định án cuối cùng, mọi người xem có ý kiến gì không?"

Cậu mím môi gật đầu, nhìn bên cạnh liếc mắt một cái.

Phùng Tô Xuyên cúi đầu không có ý kiến gì.



Sau khi hội nghị kết thúc, Tô quản lý an bài bữa tiệc, Phùng Tô Xuyên không có chối từ, vui vẻ đi trước, bọn họ đều uống nhiều rượu, sau khi ăn xong đi hộp đêm, trong rạp, Phùng Tô Xuyên cùng Tô quản lý hai người kề vai sát cánh ngồi ở trong khắp ngõ ngách nói chuyện thật vui, không biết vì sao nhìn trên mặt bọn họ hiện lên nụ cười sáng lạng, cậu cảm thấy tâm lý có chút hoang mang.

Trên bàn hội nghị thì mặt mày lầm lì, bây giờ thì hân hoan nâng cốc, rốt cuộc cái nào là chân thật, cái nào là ngụy trang?

Tại đây mỗi người đều là cao thủ ngụy trang, tuy cậu đã lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng trình độ vẫn không hơn trước là bao.

Cậu ngẩng đầu, cùng cách đó không xa ánh mắt anh chạm vào nhau, trong lúc này vuốt ve an ủi ý cười cậu quen thuộc, ẩn hàm lo lắng, ánh mắt đục ngầu trong không khí như hai dòng nước nóng chậm rãi chảy đến trong lòng của cậu, để lòng của cậu lập tức thanh tỉnh không ít, cậu mấp máy môi, cũng không biết anh có thể trông thấy hay không, dùng khẩu hình môi nói: " uống ít rượu một chút."

Thấy chàng trai đối diện có chút gật đầu, cậu từ từ nở nụ cười.

Có lẽ Vương Nguyên nhìn không rõ lòng của rất nhiều người, nhưng trong đôi mắt này cậu lại vĩnh viễn có thể hiểu!

End chap 46

Đã xử lý xong một cặp, còn cái cặp kia nữa làm mị mệt muốn chết.

Cầu Vote & CMT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro