Chap 45: Bá đạo cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một cái radio cũ.


Một cái khăn quàng cổ được gấp chỉnh tề đã phai màu.


Một cái túi sưởi mặt ngoài bị mòn.


Ba thứ ấy Vương Nguyên rất quen thuộc, tâm chua xót chậm rãi lan ra, đỏ mắt.


Cậu ngồi ở bên giường, tay giống như nhẹ vỗ về, một ít đoạn ngắn không liên tục trong đầu hiện lên, thật sự cảm nhận được một câu: cảnh còn người mất!


"Làm sao vậy?"


Đợi cậu lâu, Tuấn Khải đi đến, khi thấy rõ trong tay của cậu mấy cái gì đó, thân thể của anh cứng đờ, đứng ở đó không có động tác gì.


Cậu dụi dụi con mắt, đứng lên, cười nói: "Kê lót cao như vậy không bị sái cổ sao?"


Tuấn Khải mân mím môi, đi tới, lấy ra sưởi điện đưa cho cậu, sau đó đem hai thứ khác chỉnh tề cất kỹ, ngón tay tại khăn quàng cổ đình chỉ lưu lại thật lâu mới có hơi không muốn dời đi .


Đem gối đầu dựng lên, anh quay người nhìn về phía cậu, lắc đầu.


Ngoài cửa sổ ánh trăng sâu kín chiếu vào, dừng ở trên mặt của anh bịt kín một tầng quang ảnh không chân thật, đôi mắt của anh nhẹ nhàng rung động, bên trong ảnh ngược ra một bóng dáng nhỏ, giống nhau mông lung.


Khi thấy sóng mắt trong anh bình tĩnh dần dần bị đánh phá, có ngọn lửa , mới cảm giác được không khí chung quanh đã tràn đầy kiều diễm, cậu giật mình hoàn hồn, chuẩn bị quay người rời đi, người đàn ông ở trước mắt cũng đã trước cậu một bước phản ứng.


Tuấn Khải về phía trước bước một bước, lồng ngực phập phồng vài cái, một tay bắt lấy cậu kéo vào trong ngực.


Trong tay lại còn cầm sưởi điện bảo, trước mắt là anh mở cổ áo xuống xương quai xanh khêu gợi, sững sờ ngơ ngác một chút, cậu lập tức bắt đầu giãy, lần đầu tiên phát hiện khí lực của anh lớn như thế, cậu căn bản không thể động đậy!


"Thả tôi ra!" Cậu tận lực bảo trì tỉnh táo, ngữ điệu lớn tiếng.


Anh Ôm lấy cánh tay của cậu không có chút nào buông lỏng, mà người đàn ông nhưng là chậm rãi cúi .


Tuấn Khải hai tay nắm thật chặt eo của Vương Nguyên, cúi đầu nhìn cậu, trong mắt như là lửa nhiệt tình cùng khát vọng, con mắt híp híp , vươn tay nhẹ nhàng chế trụ cằm của cậu, hoàn toàn không để ý tới khiếp sợ của cậu cùng phản kháng, nhắm ngay môi của cậu hôn xuống.


Cậu hai mắt trợn to tràn đầy kinh hoảng, dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng là không làm nên chuyện gì, trong tay nhiệt điện sưởi đã rơi xuống, câu hai tay loạn xạ xô đẩy người phía trước, anh toàn thân căng thẳng, cậu chỉ có thể va chạm vào cơ thể kiên cố cứng ngắc, trừ bỏ bị ôm càng chặt hơn không có tác dụng gì.


Cậu chỉ có thể mân chặt đôi môi tỏ vẻ kháng cự.


Tuấn Khải khép hờ mắt, vốn là dùng đầu lưỡi liếm láp trên môi dưới, sau một lúc lâu sau lại dùng hàm răng khẽ cắn, nhìn cậu không có bất kỳ buông lỏng, hắn bắt đầu nhẹ nhàng mút, nắm bắt cái cằm ngón tay có chút vừa dùng lực, miệng của cậu liền không tự chủ được mở ra, thừa dịp có lỗ hổng, anh đem lưỡi tiến vào trong miệng của cậu, không để ý cậu trốn tránh, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, chậm rãi mút vào, động tác mềm nhẹ mà thong thả.


Trong miệng dây dưa đầu lưỡi có tiết tấu, luật động vòng quanh đầu lưỡi cậu, vẽ vòng giống như liếm hôn, thỉnh thoảng khẽ cắn.


Cậu cảm thấy tê dại không chỉ là lưỡi, phản kháng – ý thức đã bắt đầu tan tác, toàn thân cao thấp từng cái lỗ chân lông đều chậm rãi mềm, thân bất do kỷ bắt đầu đáp lại!


Tại lúc cậu cả người bắt đầu xụi lơ trong ngực anh, anh đột nhiên đem lưỡi xâm nhập cổ của cậu nặng nề liếm, áp sát, lộ ra một loại bá đạo chiếm hữu, cậu cảm thấy không thoải mái, đồng thời ý thức cũng bắt đầu thanh tỉnh.


Khi rõ ràng xảy ra chuyện gì, cậu toàn thân run lên, dùng hết toàn lực hung hăng đẩy một cái.


Tuấn Khải hôn đến xuất thần, hoàn toàn không ngờ rằng , trực tiếp bị cậu đẩy bị đụng vào trên tủ đầu giường, cậu rất rõ ràng nghe được "Phanh" một tiếng, như là va chạm vật nặng .


Mà Tuấn Khải trong mắt hiện lên một tia đau đớn liền xoay người hai tay đỡ ở mép giường.


Cậu khí tức không yên thở hổn hển, nhìn về phía trong mắt của anh tràn đầy sợ hãi cùng phẫn nộ, vài giây sau, nhặt lên sưởi điện bảo hướng phía tên kia gầy gò phía sau lưng chơi liều mà đập tới, nước mắt chảy xuống đồng thời quay người hướng ra phía ngoài chạy, chỉ là còn chưa tới cửa phòng, Tuấn Khải liền đuổi tới, anh một cái chế trụ cổ tay của cậu, trực tiếp đem cậu kéo vào trong ngực, không để ý tới cậu quyền đấm cước đá, nhẹ vỗ về phía sau lưng của cậu, không ngừng mà xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."


Cậu cắn môi, nghẹn ngào cơ hồ không thở nổi, tâm ngoại trừ nồng đậm ủy khuất còn có bất lực không nói ra được, cũng tức giận vì chính mình càng về sau khuất phục !


Đối với một người đàn ông cậu luôn miệng nói không yêu, nhưng lúc anh hôn môi sẽ kìm lòng không đặng đi đón ý hùa theo,nhận thức thế, làm cho cậu không biết làm sao!


Không biết qua bao lâu, cậu rốt cục bình tĩnh trở lại, ngửa đầu nhìn người đàn ông như cũ ôm cậu thật chặt, lạnh lùng nói: "Vương Tuấn Khải, anh vậy thật sự muốn tôi rời cái thành phố này sao?"


Ôm lấy cánh tay của cậu rõ ràng cứng đờ, anh cúi đầu, ánh mắt trầm thống, đang muốn mở miệng, chuông điện thoại di động đột ngột tới.


Tuấn Khải thở dốc hai cái, buông cậu ra, chuyển hướng bàn trà.


Cậu thừa cơ quay người, đi tới cửa , nghe thấy anh nhận điện thoại.


"A lô, Tiểu Hoành."


Cậu dừng lại động tác, quay đầu, nhưng là nhìn anh sắc mặt lập tức tái đi, cau chặt lông mày.


Anh nhìn cậu liếc mắt một cái, đối với điện thoại nói: "Đừng sợ hãi, chúng ta lập tức đi qua!"


Nói xong cũng đã đi tới, chống lại ánh mắt cậu thăm dò, anh hít sâu một hơi, nắm bờ vai của cậu, nói: " Bọn Chí Hoành xảy ra tai nạn xe cộ, Thiên Tỷ đang tại phòng giải phẫu cấp cứu!"


****************************


Họ chạy tới bệnh viện , có mấy người cảnh sát cùng Chí Hoành, cậu chạy tới, đã thấy áo khoác trên người nó vết máu loang lổ , lập tức đỏ mắt vành mắt.


Chí Hoành trực tiếp té nhào vào trong ngực cậu bắt đầu khóc rống, cậu ôm nó, nhìn phòng giải phẫu sáng đèn đỏ, tâm bất lực!


Cảnh sát rời đi, Tuấn Khải đi tới, đem áo khoác của anh choàng trên người Chí Hoành , sau đó đem hai người họ ôm, nhẹ nói: "Đừng sợ, không có việc gì, Thiên Tỷ nhất định không có việc gì."


Không biết vì sao, nghe anh trầm ổn tỉnh táo nói, lòng của cậu không hiểu sao lại không hề khủng hoảng, cậu quay đầu nhìn một chút, Chi Hoành hai tay nắm thật chặt tay Tuấn Khải , nhìn về phía ánh mắt của anh cũng tràn ngập tin cậy.


Không thể không nói, tại thời điểm nào đó, nó và cậu đều cảm thấy kiên cường hơn, sau lúc lâu, Tuấn Khải vẫn ôm chặt Chí Hoành, cậu ngồi ở bên nó nắm tay của nó cho nó an ủi.


Theo trình bày đứt quãng của nó, cậu đã hiểu tai nạn xe cộ vừa trải qua, đang cùng Thiên Tỷ nói quyết định của nó về sau, Thiên Tỷ liền gia tăng chân ga điên cuồng giống như trên đường đi đua xe, sau đó cùng một cỗ xe tải tới chặn ngang chạm vào nhau, như ngàn cân treo sợi tóc nghĩ là làm ngay, hắn thay đổi tay lái để cho ghế lái một bên đụng phải, đầu xe lập tức quật xuống, mà Lưu Ny Ức này một bên cơ hồ không có bất kỳ tổn thương, Thiên Tỷ được cứu lúc đi ra còn chưa hôn mê, hắn mở to hai mắt vội vàng tìm kiếm , thẳng đến chứng kiến Chí Hoành lông tóc không hư hại mới chậm rãi khép lại mắt, sau đó trong miệng bắt đầu từng ngụm từng ngụm hộc máu.


Cậu không dám tưởng tượng hình ảnh như vậy, chỉ là nghe đã cảm thấy toàn thân huyết dịch bắt đầu rét run, trên tay truyền đến ấm áp đụng vào , cậu quay đầu nhìn sang.


Tuấn Khải cách Chí Hoành nhẹ nhàng cầm tay của cậu, đối với cậu cười cười, dùng miệng nói: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì."


Cậu nhẹ nhàng gật đầu, giờ khắc này, cậu cảm thấy được ba người giống như là một thể không thể phân cách , lẫn nhau chống đỡ vượt qua thời khắc gian nan này!


Ba giờ sau, giải phẫu chấm dứt.


Cậu lần đầu tiên biết rõ trên thế giới này dáng tươi cười động lòng nhất, hóa ra là bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra trên mặt thoải mái mà cười.


Thiên Tỷ bị thương rất nặng, xương sườn gãy ba cái, đâm vào lồng ngực đã thành xuất huyết nhiều, bắp chân trái gãy xương nghiêm trọng, trên người có nhiều chỗ mềm tổn thương, nhưng không nguy hiểm tính mạng!


Đây đã là kết quả tốt nhất không phải sao?


Cậu cùng nó biết được tin này, ôm đầu khóc rống, anh nghiêng đỏ mắt vành mắt, đem họ kéo vào trong ngực ôm thật chặt, mang trên mặt chính là dáng tươi cười thành kính, đối với bác sĩ nói: "Cảm ơn ngài!"


Thiên Tỷ toàn thân che phủ như một xác ướp đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, họ đi vào theo.


Bác sĩ cùng y tá sau khi rời đi, Tuấn Khải đi dưới lầu lấy thuốc.


Nhìn nằm ở trên giường bệnh, người đàn ông hô hấp yếu ớt cắm đầy kim, cậu ôm nó ở bả vai, nhẹ nói: "Hắn cũng có thể vì mày chết, mày lại còn nhẫn tâm vứt bỏ hắn cùng người khác kết hôn sao?"


Lưu Chí Hoành nước mắt lại nổi lên, nó ngồi nắm chặt tay Thiên Tỷ không có ghim kim đặt ở trên mặt mình, nghẹn ngào nói: "Sẽ không, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, tao nhất định phải bên anh ấy."


Cậu nhìn nó, cười cười, nói "Ba cái xương sườn gãy này đáng giá!"


Lưu Chí Hoành quay đầu hung hăng trừng cậu một cái.


Cậu cười lần nữa đỏ mắt vành mắt, đều nói đến người mình yêu chính là những chiếc xương sườn của đàn ông, Thiên Tỷ dùng ba cái xương sườn đổi lấy người yêu cả đời, hoàn toàn chính xác rất đáng giá đấy!


Buổi tối giúp Lưu Chí Hoành bồi giường, cậu cùng anh rời bệnh viện đã rạng sáng hai giờ hơn, xe chạy trên đường phố vắng, cậu cảm thấy uể oải sau tai nạn


Ngồi ở bên anh, cậu không có gì không được tự nhiên, lúc trước chính là cái kia làm cậu kinh hoảng nhưng lúc sinh tử trước mặt tựa hồ trở nên không có ý nghĩa, cậu lại không muốn lại đi truy cứu, thật giống như đó là việc đã lâu lắm rồi.


Không muốn lại đi đến tự hỏi chính mình bây giờ đáp lại rốt cuộc là có ý gì, trải qua đêm nay, cậu biết rõ cậu cùng anh là không thể nào đoạn tuyệt quan hệ, bởi vì hai người có bằng hữu, mà ở thời khắc nguy cấp, lòng của cậu sẽ không tự chủ được ỷ lại anh, cảm tình như vậy quá phức tạp, quá sâu nặng, căn bản không cách nào hoàn toàn loại bỏ, tình yêu biến mất, nhưng tình bạn vẫn còn tồn tại.


Đem cậu đưa đến căn hộ, lúc xuống xe,anh gọi cậu lại.


Vương Nguyên quay đầu, "Ừm?"


Anh cân nhắc một chút, nói: "Đêm nay, cái hôn kia, thật sự xin lỗi, về sau anh nhất định sẽ khống chế mình, hy vọng em có thể tha thứ cho anh."


Cậu cười cười, "Em đã quên, trên đường lái xe cẩn thận, sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon!"


Nhìn ra uể oải mà trên mặt tái nhợt lướt qua vẻ cô đơn, anh gật gật đầu, cười nói: "Ngủ ngon!"


Cậu không có dừng lại quay người rời đi, lên lầu, vào nhà rồi đi lên sân thượng, hướng dưới lầu khoát khoát tay, nhìn chiếc xe màu đen quay đầu sau khi rời đi, chậm rãi thu hồi dáng tươi cười.


Vương Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Tuấn Khải ở trước mặt cũng bắt đầu ngụy trang, tuy nhiên lại thật sự không được như ứng phó Phùng Tô Xuyên lúc hôn môi thản nhiên như vậy, cuối cùng là không đồng dạng như vậy a, nhưng cậu cũng rất chán ghét không được như thế!


End chap 45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro