Chap 37: Bổ nhiệm nhân sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến khi đi làm, Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỷ đều không trở lại đến căn hộ, Lưu Chí Hoành cảm xúc vẫn rất sa sút, Vương Nguyên nghĩ tất cả mọi người cần thời gian tỉnh táo xuống.


Ngày đầu tiên đi làm, Phùng Tô Xuyên sáng sớm đã bị tổng giám đốc kêu lên, trong văn phòng mọi người còn đang nói chuyện phiếm, Chanh Chanh thét kinh hãi đem tầm mắt của mọi người bị hấp dẫn.


"Trời ạ, nhanh kiểm tra và nhận mail!"


Vương Nguyên chuyển hướng máy tính, mở mail, trong đó là đơn bổ nhiệm vừa mới gửi của bộ phận nhân sự.


Cậu nhìn nội dung, dần dần há to miệng, ngoại trừ khiếp sợ, trên mặt lại lần nữa không có bất kỳ biểu lộ gì.


"Nhu cầu công ty cần phát triển, nay ủy nhiệm Vương Tuấn Khải phó tổng quản lý thường vụ, phân công quản lý xếp đặt thiết kế công trình, Phùng Tô Xuyên phó tổng quản lý, phân công quản lý hợp đồng, bộ phận nhân sự, thương vụ, tổng công ty ở Mỹ cắt cử Alken đảm nhiệm tổng thanh tra tài vụ, phân công quản lý bộ tài vụ, Bộ hợp đồng đầu nội bộ của Giám đốc tài chính, qua cuộc họp Hội đồng Quản trị quyết định thành lập tổ nhỏ quản lý chuyên án hợp đồng, tất cả công trình hợp đồng tổng tiền vượt qua 100 nghìn nhân dân tệ đều do tất cả thành viên tổ chuyên án tham dự thương thảo ký tên rồi mới có thể có hiệu lực, thành viên tổ chuyên án nhỏ là: Vương Tuấn Khải, Phùng Tô Xuyên, Alken, Vương Nguyên, tổ trưởng là Vương Tuấn Khải.


Có hiệu lực ngay khi công bố!"


Cậu xem ba lần mới dần lấy lại tinh thần, weibo đã sôi trào, trong văn phòng mọi người nổ oanh, cậu ngơ ngác ngồi ở trên ghế, tâm trí như là đánh đổ bình ngũ vị, tư vị gì cũng đều có, như vậy một đơn nghị định bổ nhiệm cậu phỏng chừng để cho đại đa số người đều có chút ít trở tay không kịp, Phùng Tô Xuyên được bổ nhiệm làm phó tổng là điều cậu duy nhất có thể tiếp nhận, hắn là nguyên lão tám năm, đi theo tổng giám đốc cùng nhau giành quyền, về tình về lý việc này đều có vốn liếng, nhưng Tuấn Khải tới công ty gần nửa năm, anh có tư cách gì làm phó tổng, còn là phó tổng thường vụ, thuộc trực tiếp tổng bộ quản lý ở Mỹ, có chút quyền lợi thậm chí cao hơn Trương tổng hiện tại, nữa là Alken này, chức của hắn hoàn toàn độc lập với công ty đại lục, hắn và Tuấn Khải đều là tổng công ty ở Mỹ phái tới , dấu hiệu cho thấy, tổng bộ Mỹ bắt đầu can thiệp toàn bộ chi nhánh công ty đại lục rồi.


Mà từ trong hiệp ước đem Bộ phận hợp đồng tách ra, thành lập chuyên án tiểu tổ hợp đồng, đây là rất rõ ràng là suy yếu chức quyền Phùng Tô Xuyên , cho nên tuy rằng hắn thăng làm phó tổng, trên thực tế tương đương với bị mất quyền, không có quyền lợi thực tế gì rồi!


Thẳng đến sớm Phùng Tô Xuyên chưa có về, cậu ra khỏi văn phòng lúc vừa vặn đụng phải Tuấn Khải từ bộ thiết kế đi ra, anh nhíu chặt mày, nhìn cậu liếc mắt một cái, như là muốn nói gì, nhưng chỉ là há to miệng liền hơi nhếch môi, bước chân dừng một cái rồi đi về hướng thang máy.


Cậu cảm thấy rất bị đè nén, tâm tràn đầy tổn thương bởi bất công đều là vì Phùng Tô Xuyên, hắn ở trên công tác cỡ nào chuyên nghiệp, cỡ nào dốc sức liều mạng, chưa người nào so với cậu rõ ràng hơn, bao nhiêu dự án đặc biệt khó hắn đều là nhịn suốt đêm mới về nhà đổi quần áo rồi liền trực tiếp đi quan sát hiện trường, có đôi khi bận rộn một tuần lễ chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ ngủ, rất nhiều lần bọn họ cùng nhau thương thảo báo giá, hắn đều uống một ly trà đặc, mà bây giờ tất cả nỗ lực cố gắng như vậy bị Tuấn Khải đánh bại, một người gọi là "Phò mã đại lão bản"! (con rể ông chủ lớn,  ==!)


Đây quả thật là quá châm chọc, cậu tuy rằng không phải hoài nghi cái gì, nhưng sự tình bất công như thế thật sự phát sinh ở bên người, hoàn toàn chính cậu không cách nào tiếp nhận.


Họp, Phùng Tô Xuyên như cũ ngồi ở bên phải tổng giám đốc, Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh hắn, cậu theo sau khi ngồi xuống vẫn nhìn Phùng Tô Xuyên, trên mặt của hắn là bình tĩnh tỉnh táo cậu quen thuộc, ánh mắt như cũ bình tĩnh không có bất kỳ chấn động, chú ý tới ánh mắt của cậu, hắn có chút nâng mí mắt, nhẹ nhàng giương lên khóe miệng nhìn qua.


Sau đó cậu liền cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, tấm lòng treo lên như là lập tức được an bình an ủi, cậu nhếch miệng đáp hắn một cái nụ cười sáng lạn, nhìn hắn đáy mắt nhiễm lên ý cười , rồi hít sâu một hơi thu hồi ánh mắt, không có liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh hắn .


Nếu như, Phùng Tô Xuyên cùng Vương Tuấn Khải sẽ có một hồi khói thuốc súng chiến tranh ..., cậu nghĩ cậu sẽ không chút do dự đứng ở bên Phùng Tô Xuyên, ở trên công tác họ là chiến hữu kiên cố không thể phá vỡ, cậu tuyệt đối sẽ không phản bội hắn! 


Sau đó, cậu trực tiếp đi theo Phùng Tô Xuyên vào phòng làm việc của hắn.


Hắn buông xuống màn chắn, cũng không ngay lập tức ngồi xuống, mà là đốt một điếu thuốc tựa ở bên cửa sổ chậm rãi hút, trên mặt bình tĩnh dần dần đánh vỡ, có uể oải cùng bực bội.


Cậu đi qua đứng ở trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Như thế nào như vậy? Anh trước đó có nhận được tin tức không?"


Phùng Tô Xuyên lắc đầu, nhả ra mấy cái vòng khói sau đó xoay người đưa lưng về phía cậu nhìn hướng ngoài cửa sổ.


Cậu cảm thấy được tâm rất khổ sở, nhưng không biết phải an ủi như thế nào, đứng một hồi, cậu kéo cánh tay của hắn, nói: "Đừng khổ sở, đi tìm lão Trương hỏi một chút, hắn hẳn là cho anh lý do!"


Phùng Tô Xuyên đứng không nhúc nhích, cũng không nói lời nói, chờ thật lâu sau mới chậm rãi quay đầu, trên mặt đã khôi phục nhàn nhạt dáng tươi cười, hắn tự tay vuốt vuốt tóc của cậu, nói: "Đi ra ngoài làm việc đi, anh không sao."


Cậu ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng.


Hắn tiếp tục cười, "Nghe lời, anh muốn một mình yên lặng một chút."


Cậu thở dài, nhìn hắn nói: "Buổi tối em mời anh ăn cơm."


Phùng Tô Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hắn đi về hướng bàn làm việc, cậu đi ra, ngồi ở trên ghế nhìn rèm màu vàng nhạt, tâm nặng nề dị thường.


Giữa trưa từ căn tin trở về cậu giúp Phùng Tô Xuyên gói một phần ăn, đưa vào, hắn đang nghe điện thoại, với cậu cười cười, nói câu: "Cảm ơn."


Vương Nguyên khoát khoát tay đi ra.


Buổi chiều chi nhánh công ty Thượng Hải đem bản vẽ hạng mục mười triệu vạn cho bộ thiết kế, đồng thời gởi bản sao cho Phùng Tô Xuyên cùng cậu, ba giờ hơn , Phùng Tô Xuyên gửi cậu một tin, bên trong nói vài chuyện, đều là phương án liên lạc bộ thiết kế , cậu nhìn nội dung trước sau như một trật tự rõ ràng, đối với hắn kính nể lại tăng lên một tầng.


Đem báo giá sửa sang lại một chút, rồi cậu mới đi bộ thiết kế.


Tống Dĩnh mới từ phòng Tuấn Khải xử lý đi ra, cậu hỏi thăm hút nhìn về phía cô ấy, cô ấy đi tới bên tai của cậu nhẹ nói: "Chị khuyên em vẫn là chờ chốc lát nữa rồi đi vào thôi, anh ta vừa cùng chủ tịch bên Mỹ ầm ĩ một trận, chính đang giận rồi,chị vừa là bia đỡ đạn rồi."


Cậu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, nói: "Chuyện công tác, tương đối khẩn cấp."


Tống Dĩnh thở dài rời đi, cậu đi tới, gõ cửa rồi trực tiếp đi vào.


Vương Tuấn Khải cầm một cốc nước đang uống thuốc, nhìn cậu rõ ràng sững sờ, đem thuốc uống vào rồi, nói: "Anh vừa vặn muốn tìm em."


Cậu ngồi xuống, đưa tư liệu trong tay tới, "Đây là báo giá tham số kỹ thuật ban đầu, nhiều nhãn hiệu thông thường chúng tôi đều không thể làm được, gia tăng thiết kế có thể thử xem sửa chữa không, quản lý kinh doanh chúng tôi đem án này giai đoạn đầu tiên giao cho tôi phụ trách, trên công tác có chút cần hai bên phối hợp, anh trực tiếp tìm tôi là được."


Tuấn Khải cau mày nhìn cậu liếc mắt một cái, sau khi nhận lấy trực tiếp để ở một bên, nơi nới lỏng cà- vạt nghiêng đầu, một giọt mồ hôi lạnh trượt trên mặt, anh che miệng nhẹ ho hai tiếng về sau, nói: "Trước không nói đến việc này, nghị định bổ nhiệm của công ty anh cũng hôm nay mới nhìn đến, trước đó không có được bất cứ tin tức gì, chuyện này anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích, nhanh chóng xử lý tốt ."


Cậu đứng lên, nhún nhún vai, "Lời nói này , tôi có tư cách gì muốn anh cho tôi một lời giải thích, anh hiện tại đã không muốn thảo luận công việc, tôi đây một lát nữa tới."


"Vương Nguyên! Em không thể không nói lý lẽ như vậy!" Vương Tuấn Khải thanh âm có chút khàn khàn, ẩn hàm tức giận.


Cậu ngẩng đầu, khóe miệng ý cười đang nhìn đến đôi môi anh dần dần mất máu sắc, có chút cứng đờ, không nói chuyện trực tiếp quay người đi ngoài.


Phòng giải khát, cậu ngồi ở trên sô pha, nhìn trong cốc từ từ bay lên hơi nóng, lòng cảm thấy rất uể oải, cậu thừa nhận mình quá cảm tính rồi, cậu cũng không biết đối với Tuấn Khải kháng cự này là vì Phùng Tô Xuyên hay vẫn là mình, cậu suy nghĩ nếu như đổi lại người khác, có lẽ cậu sẽ không kịch liệt như vậy, bốn năm kiên nhẫn rèn luyện cùng bình tĩnh, cậu sớm đã học được như thế nào che dấu chân thật cảm tình, cậu nghĩ, nếu Phùng Tô Xuyên nhìn cậu mới vừa biểu hiện, nhất định sẽ cảm giác mình rất thất bại, hắn tận tận khổ khổ nuôi dưỡng bốn năm, như vậy đúng là quá thiếu kiên nhẫn!


Nghe được một hồi dồn dập ho khan, cậu đứng lên, quay đầu nhìn vào người đàn ông ấy, nắm chặt cốc nước.


Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên liếc mắt một cái đi đến trong tủ quầy, lấy một bao cà phê, ngâm rồi ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu trầm mặc.


Cậu lẳng lặng đứng trong chốc lát rồi đi qua, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi mới vừa thái độ không tốt, anh làm sao vậy? Ho đến lợi hại như vậy?"


Anh lắc đầu, thanh âm có chút khàn thấp nói: "Vương Nguyên, chúng ta làm sao biến thành cái dạng này? Em lại sẽ vì anh ta đối với anh tuyệt tình như thế."


Cậu nói: "Anh sẽ không rõ ràng đối với những tân tân khổ khổ này chúng tôi dốc sức vì công ty mất đi bao thứ, anh ấy cùng mối tình đầu hai nơi xa cách, cuối cùng hai người chia ly, cơ hồ đem tất cả tâm huyết đều ném làm mục tiêu tiến lên, phấn đấu nửa đời người lại đổi lấy kết cục như vậy, thật sự sẽ phá hủy niềm tin cả đời anh ấy đấy!"


Tuấn Khải ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có nhàn nhạt đau đớn, có chút tự giễu cười cười về sau, nói: "Cho nên anh liền thành đầu sỏ gây nên đúng không? Nhưng mà, em có nghĩ tới anh kỳ thật cũng là vô tội không, em biết anh căn bản không cần những thứ này, anh tới cái công ty này là vì cái gì em không phải không biết, cứ như vậy định tội anh, có phải có chút tàn nhẫn hay không đây?"


Cậu hít sâu một hơi, nhìn anh, "Chính là bởi vì anh không thèm để ý chút nào mới có vẻ chúng ta càng thêm thật đáng buồn, anh khêu khêu ngón tay, chúng tôi cần phải trả giá hơn một ngàn lần cố gắng mới có thể đạt tới, Tuấn Khải, tôi chưa bao giờ như bây giờ cảm thấy giữa chúng ta sai biệt có to lớn như thế, sự tình hôm nay là tôi không đúng, tôi không nên giận lây sang anh, anh cũng không cần cùng tổng bộ bên Mĩ nói cái gì, tôi suy nghĩ rõ ràng rồi, cho dù không có anh cũng sẽ có người khác, về sau tôi sẽ khống chế tâm tình của mình, chuyện mới vừa rồi tuyệt sẽ không phát sinh lần nữa."


Lời của cậu sau khi nói xong, không gian chật hẹp trong gian giải khát cũng chỉ còn lại có tiếng hít thở của họ không yên yên ổn ổn.


Một lúc lâu sau, Vương Tuấn Khải đứng lên, uống một ngụm cà phê, quay đầu nhìn cậu.


Trên mặt của anh không có bất kỳ biểu lộ, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy, mím chặt môi, nghiêng đầu đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Nếu như đây là điều em muốn, anh sẽ thành toàn cho em."


Có chút dừng lại , anh tiếp tục mở miệng: "Vương Nguyên, kỳ thật anh cũng có thể biến thành người như hắn ta vậy, chỉ cần là em thích!" . .

End chap 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro