Chap 32: Khoái cảm trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải đi đến bên cạnh cậu nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt thật sâu là đau đớn, mà phía sau anh Amy vẻ mặt lo lắng nhìn anh.


Cậu đứng dậy, nhìn bọn họ thản nhiên nói: "Đã... đã đến, liền cùng nhau ngồi đi."


Anh đứng không nhúc nhích, nhắm chặt mắt, chân mày nhíu chặt hơn.


Lưu Chí Hoành lạnh lùng nhìn bọn họ, cuối cùng cười cười cũng đứng lên, "Ai nha! Tuấn Khải, đây là vị hôn thê người Mĩ sao? Lớn lên thật xinh đẹp, trách không được anh vứt bỏ Vương Nguyên nhà tôi liền không trở lại, bên người có cô gái khả ái như vậy, muốn tôi cũng không trở về! Giới thiệu thử xem nào!"


Vương Tuấn Khải vốn là sắc mặt tái nhợt liền càng phát ra khó coi, thân thể của anh lung lay phải lấy bàn chống đỡ, ổn ổn thân hình mới khàn khàn nói: "Tôi thật không có đính hôn, Amy có thể làm chứng!"


Amy bước một bước về phía trước đỡ lấy cánh tay của anh, nhìn cậu cùng Lưu Chí Hoành nói: "Ngày hôm qua tại tiệc tối nghe daddy nói tôi cũng rất khiếp sợ, tôi cùng Hi không có đính hôn, I promise!"


Lưu Chí Hoành hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, trong lòng của cậu chỉ còn lại có bực bội, không nói chuyện ngồi ở cái ghế mặt xoay hướng nơi khác, Thiên Tỷ đi tới đỡ anh ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Sắc mặt sao khó coi như vậy? Chỗ nào không thoải mái?"


Anh cúi đầu nhẹ nhàng phe phẩy, Amy nhìn Thiên Tỷ nói: "Nhận được tin nhắn , Khải đang ở phòng khám bệnh treo nước, còn tới một nửa chai nước anh ấy liền rút kim tiêm chạy tới."


Ngữ khí của cô ấy có nhàn nhạt oán trách, câuuj cúi đầu nhấp một ngụm trà, nếm đến toàn bộ là đắng chát.


Thiên Tỷ đặt mông ngồi ở bên người anh, cánh tay khoác trên bờ vai anh, nhìn Amy cười cười nói: "Tiểu mỹ nữ đây là đang trách tôi sao?"


Amy sững sờ, nhìn Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái không nói chuyện.


Thiên Tỷ tiếp tục cười, vỗ vỗ bả vai anh, nói: "Sớm biết mày sẽ mang theo vị hôn thê dự họp như vậy, đánh chết tao cũng sẽ không bán đứng Vương Nguyên, huynh đệ a, chúng ta thật sự là đã tách ra lâu lắm rồi, ngay cả một ít ăn ý cũng không có."


Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Chí Hoành, " Buổi tối anh với em cùng nhau đi, đến mai phải đi tìm một phòng ở lớn chút, để cho Vương Nguyên cùng chuyển đến ở, anh này không có vị hôn thê chỉ có thể dựa vào bằng hữu mà sống!"


Cậu cúi đầu ngoéo ... một cái khóe miệng, thấy Vương Tuấn Khải trên trán nhễ nhại mồ hôi lạnh theo gương mặt chảy xuống, cảm giác rất thoải mái.


Chúng bạn xa lánh cũng chẳng qua như vậy mà thôi, anh đã có bằng hữu mới, chính là người yêu, họ đây cũng nên tránh đi, sau này, anh đi đường dương quan của anh, bọn họ đi cầu độc mộc của mình, không còn có quan hệ gì nữa!


Thiên Tỷ sau khi nói xong an vị trở lại bên người Chí Hoành, Amy ngồi ở bên người Vương Tuấn Khải không ngừng hỏi anh có sao không, mà anh không có bất kỳ đáp lại, chỉ là lẳng lặng nhìn cậu.


Một bữa cơm, mọi người không có nói chuyện với nhau, cậu ăn rất no, sau khi ăn xong vỗ vỗ tay đứng lên, không có nhìn anh liếc mắt một cái cầm túi xách cùng nó đi ra khỏi ghế.


Thời điểm bọn họ đang bắt taxi, Thiên Tỷ ôm lấy Vương Tuấn khải đi ra, anh cúi thấp đầu cả người không có một tia khí lực tựa ở trên người của hắn, Amy sốt ruột sắp khóc rồi.


Cậu đứng ở ven đường lạnh lùng nhìn họ, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ.


Bọn họ đi tới, Thiên Tỷ nói: '' Em, giúp tiểu mỹ nữ đón xe."


Nó mím môi có chút không tình nguyện, hắn trừng mắt liếc nó một cái, "Nhanh lên một chút!"


Cậu níu lại cánh tay nó , "Tao đi đây."


Đón được xe, Thiên Tỷ đối với Amy nói: "Tiểu mỹ nữ, cô đi về trước đi, tôi sẽ đem người đàn ông của cô trở lại căn hộ."


Thời điểm hắn nói đến "Người đàn ông của cô", Vương Tuấn Khải cau mày giương mắt nhìn cậu, cậu khẽ mỉm cười bỏ qua một bên mặt nhìn về phía xa xa.


Amy không nhúc nhích, quật cường bướng bỉnh nhìn Hạ Tử Phi.


"Amy em trước trở lại khách sạn, tối nay anh gọi điện thoại cho em." Vương Tuấn Khải cố sức ngồi thẳng lên nhìn nàng ôn nhu nói.


Amy sau khi rời đi, bọn họ lại đón một chiếc xe, cậu trực tiếp ngồi ở phía trước, Thiên Tỷ nhìn cậu thở dài một tiếng vịn Vương Tuấn Khải vào chỗ ngồi phía sau, nó lần lượt theo hắn lên xe.


Báo địa chỉ căn hộ anh, cậu quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi phía sau, Anh ôm thân thể ghé vào trên đùi Thiên Tỷ, cậu đều có thể nhìn đến thân thể của anh rung động, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không đi bệnh viện đi?"


Hắn không nói chuyện, Vương Tuấn Khải thanh âm phát run truyền đến: "Không cần, anh không sao."


Cậu không nói chuyện xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh trăng đem cái thành phố này điểm xuyết dị thường xinh đẹp, mà trong lòng của cậu lại là một mảnh màu xám!


Trở lại căn hộ, hắn vịn anh vào phòng ngủ, nó trở lại gian phòng thu dọn đồ đạc, cậu ngồi ở trên sô pha xem tivi.


Thiên Tỷ ra ngoài liền trực tiếp ngồi ở bên cạnh của cậu, móc ra một điếu thuốc, cũng không nói lời nào, trong đầu buồn bực rút ra.


Mấy phút đồng hồ sau nó dẫn theo vali đi tới thúc giục hắn đi thu dọn.


Thiên Tỷ dập tắt điếu thuốc, nhìn cậu nói: "Hắn khó chịu lợi hại, anh sợ gặp chuyện không may, lưu lại chiếu cố hắn."


Cậu gật đầu, đứng lên đối với nó nói: "Chúng ta đi thôi."


Thời điểm đi qua bàn trà, Thiên Tỷ nói: "Vương Nguyên, thật sự ngay cả bằng hữu cũng không thể làm sao? Không thể niệm tình tám chín năm cảm tình sao!"


Cậu cười cười nói: "Không lâu như vậy, nhiều lắm chỉ là bốn năm, Thiên Tỷ, anh có thể không cần đi ."


Thiên Tỷ còn chưa nói lời nói, nó hừ lạnh một tiếng: "Anh không chuyển, về sau liền khỏi phải tới tìm tôi!"


Vương Nguyên khoát khoát tay Thiên Tỷ lôi kéo Chí Hoành trực tiếp rời đi.


Buổi tối cậu cùng nó nằm ở trên một cái giường cho tới khuya, đợi nó ngủ, cậu nhẹ nhàng đứng dậy khoác áo khoác đi ra phòng ngủ, rót một ly sữa bò đi đến trên ban công, nhìn trăng sáng, nước mắt chậm rãi chảy ra.


Hóa ra thương tổn anh cậu còn sẽ cảm thấy khổ sở hơn, chỉ có điều lòng đã không muốn hứng chịu cảm giác thấy đau đớn ấy một lần nữa, tâm đã chết, cái gì cũng không cảm nhận được.


Đã sắp bước sang năm mới rồi, cậu thực sự hy vọng cuộc sống nhanh đi qua, cậu chưa bao giờ giống như bây giờ khát vọng về nhà, khát vọng nhìn thấy gia đình của cậu.


Người nhà vĩnh viễn là bến cảng cuối cùng, những lời này nói được thật sự là một chút cũng không tệ, nghĩ đến bà béo đáng yêu của cậu, cha và em trai, cậu cười cười nhìn bầu trời trong làn nước mắt, có lẽ thật sự hẳn là nên rời cái thành phố này trở lại bên cạnh bọn họ rồi!


Ngày hôm sau anh chưa có tới đi làm, buổi tối Phùng Tô Xuyên mời cậu đi ăn rau cải chấm tương, cậu ăn xong đầu đầy mồ hôi, nước mắt đều vì cay mà đi ra, Phùng Tô Xuyên đưa khăn tay cho cậu, sau đó lấy bao điếu thuốc tựa lưng vào ghế ngồi chậm rãi rút ra.


Cậu tiếp tục ăn rau cải, nước mắt cứ tiếp tục chảy.


Một bữa cơm im lặng, cả 2 không có nói chuyện với nhau, phảng phất quay lại bốn năm trước, chỉ là Phùng Tô Xuyên nhìn về phía ánh mắt của cậu không còn bình tĩnh nữa không có sóng, có nhàn nhạt thương yêu cùng ưu thương.


Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, không thay đổi chính là giữa 2 người ăn ý, lúc này cậu đối với hắn như cũ tràn ngập cảm kích, cũng chỉ có cảm kích.


Cậu trở lại căn hộ, trong phòng khách đèn sáng, Thiên Tỷ ngồi ở trên sô pha xem tivi, bên cạnh là một cái rương hành lý màu đen, trong phòng vệ sinh truyền đến từng trận tiếng nước, hẳn là Chí Hoành đang tắm.


Cậu đi sang ngồi nói: "Phòng ở tìm xong rồi sao?"


Thiên Tỷ rút ra một điếu thuốc đốt, "Tìm xong rồi, có 3 phòng, cách chỗ em đi làm không xa, tối ngày mai bắt đầu chuyển nhà."


Cậu nghĩ muốn nói: "Phòng ốc của em cuối năm đến kỳ, năm nay trước hết không chuyển, sang năm đến rồi nói sau."


"Vương Nguyên." Thiên Tỷ gọi cậu, thanh âm trầm thấp mà thong thả.


Cậu quay đầu, chứng kiến ánh mắt hắn vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bên mặt đường cong cương nghị lộ ra chút ít cô đơn.


"Có chuyện anh vẫn không có nói cho em biết, ngay cả cậu ấy anh cũng chưa từng nói."


"Chuyện gì?"


"Hai năm trước, Tuấn Khải đã từng đi tìm em."


Cậu quay đầu, trong mắt là khiếp sợ thêm vào khó hiểu.


"Không phải muốn hỏi anh là tại sao không nói cho em?"


Cậu gật đầu.


Thiên Tỷ cười khổ một cái, nói "Lúc ấy hắn hướng anh muốn phương thức liên lạc với em, anh hỏi hắn rốt cuộc tại sao phải vứt bỏ em, hắn chưa nói, chỉ là nói cho anh biết hắn không có đính hôn, không có em hắn đã từng không dậy nổi, sau đó anh lại hỏi hắn có thể trở về không? Hắn trầm mặc, anh nói đã về không được thì đừng tới trêu chọc em, Vương Nguyên, có lẽ đây là việc làm ngu xuẩn nhất mà anh làm, nếu như các người thật sự ngay cả bằng hữu cũng không làm, anh chính là đầu sỏ gây nên!"


Cậu hai tay che kín mặt, trong lòng như có thứ đè nặng, ngay cả khe hở đều không có, cơ hồ hít thở không thông.


Hắn kéo tay của cậu xuống, khiến cho cậu nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, trong lúc này có ảo não cùng đau xót.


Hắn mỗi chữ mỗi câu, trầm thấp nói "Vương Nguyên, nếu như thương tổn hắn có thể cho lòng em cảm thấy thoải mái một ít, anh giúp em! Nhưng mà, hắn cuối cùng là huynh đệ của anh, chờ em đem oán hận trong lòng cùng ủy khuất phát tiết ra hết, anh khẩn cầu em lưu lại xác đừng dày vò tiếp, anh còn phải lại đi lượm về, hắn cùng chúng ta bất hòa, chúng ta bị thương dù không đông nhưng còn có người nhà làm bạn, hắn không có, chết...rồi phỏng chừng chỉ có anh nhặt xác cho hắ́n!"


Thiên Tỷ sau khi nói xong liền đem mặt chuyển hướng một bên, hốc mắt phiếm hồng khiến cho trong lòng của cậu lập tức đau xót, không cách nào thừa nhận đau nhức!


. . . . .


Buổi tối cậu nằm ở trên giường ngủ không được, trong chốc lát xuống giường đi ra phòng ngủ, Thiên Tỷ nằm trên ghế sa lon, cậu nhìn giữa tay hắn kẹp điếu thuốc, chậm rãi đi tới.


Hắn đưa cánh tay đặt ở dưới đầu, gõ gõ tàn thuốc nhìn về phía cậu, "Ngủ không được?"


Cậu nhẹ nhàng gật đầu, ngồi trên sô pha thở dài một tiếng, nói: "Thiên Tỷ, em giống như điên rồi, một lòng chỉ nghĩ đến trả thù anh ấy, nhìn anh ấy khổ sở, có thể trên thực tế trong lòng của em cũng chẳng hề vui vẻ, anh nói em nên làm cái gì bây giờ?"


Ngồi xuống, dập tắt mẩu thuốc lá, sâu kín nói: "Không biết, anh cũng không biết nên dùng tâm tình gì đi đối mặt với hắn, nhìn hắn bởi vì em thống khổ cảm thấy hắn rất đáng thương, nhưng khi nhìn đến hắn đối với cô gái tên Amy mập mờ không rõ thái độ, lại cảm thấy hắn đặc biệt cần ăn đòn."


Thở dài, hắn một lần nữa đốt một điếu thuốc, trầm mặc một lát tiếp tục mở miệng: '' Về cuộc sống bốn năm tại Mĩ, hắn không hề đề cập tới, anh không hiểu hắn, Vương Nguyên, kỳ thật em coi thường, không quan tâm đã là thương tổn lớn nhất đối với hắn, anh suy nghĩ nếu như ngay cả anh cũng từ bỏ hắn, hắn sẽ biến thành bộ dáng gì nữa!"


Cậu ngơ ngác nhìn mặt đất, hàn ý từng đợt đánh úp lại, cái loại rét thấu xương này lạnh cũng không phải do bên ngoài truyền đến, mà là tự tâm lý khuếch tán đi ra ngoài, để cho cậu cảm giác toàn thân không thấy một chút tình cảm ấm áp.


Thở ra một hơi, cậu ngẩng đầu cười cười, "em sẽ mau chóng điều chỉnh tốt hành vi của mình, anh nên đi thôi, bên này anh đừng lo lắng, em sẽ nói với nó rõ ràng."


Thiên Tỷ trầm mặc một hồi, lắc đầu, "Cũng đã chuyển ra, trở về làm gì, hắn cũng nên suy nghĩ thật kỹ mình rốt cuộc muốn cuộc sống dạng gì, nếu như là phò mã gia, quý công tử, hắn cũng không cần anh phải an ủi, mà nếu là cuộc sống như người bình thường, nhất định phải rõ ràng cái gì gọi là gieo gió gặt bão!"
End chap 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro