Chap 31: Đáy lòng oán hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại căn hộ, Phùng Tô Xuyên không lập tức rời đi, cậu đem lễ phục thay, đi ra thấy hắn lẳng lặng đứng ở trên ban công, thân hình cao ngất dưới ánh trăng có vẻ càng thêm cao to.


Cậu rót hai chén trà sữa qua, nhìn thoáng chiếc xe dưới lầu biến mất trong bóng đêm cùng người đàn ông đứng ở bên cạnh, đem ly đưa cho hắn.


Phùng Tô Xuyên tiếp nhận, xoay người tựa ở trên lan can ngăn trở tầm mắt của cậu.


"Có lẽ anh ta nói là thật."


"Thì tính sao, không liên quan gì tới em!"


Phùng Tô Xuyên gật gật đầu, đứng thẳng thân thể, "Về phòng đi, gió lớn."


Cậu quay người đi theo hắn rời đi, ánh mắt lại không nhìn về phía dưới lầu nữa.


Phùng Tô Xuyên sau khi rời đi, cậu nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, trên người cảm thấy rất lạnh, rất đau, trên thực tế cậu cũng không biết ở đâu đau, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu, trong đầu của cậu trống rỗng, cự tuyệt suy nghĩ bất cứ chuyện gì, bỗng nhiên có đoạn ngắn hiện lên, cảm giác có thể cũng chỉ có hai từ: trái tim, băng giá!


Nếu như nói thời điểm bốn năm trước cậu bị Vương Tuấn Khải vứt bỏ, là đau xót muốn chết, nghĩ đến từng đã là tốt đẹp, sẽ lệ rơi đầy mặt không cách nào tự kềm chế lời..., hiện tại thì là tâm như tro tàn, kỳ thật, bốn năm nay trong lòng của cậu vẫn còn có một chút tâm ý may mắn, đó chính là anh không có hôn thê, mà anh lúc trở về ngày hôm sau cũng chính miệng theo cậu thừa nhận không có đính hôn, cậu đối với anh tất cả cảm tình toàn bộ đều dựa trên cơ sở này, cho nên khi một công chúa sống sờ sờ đứng ở bên cạnh hoàng tử, cậu bé lọ lem mộng liền triệt để tan vỡ, tín nhiệm, hứa hẹn, đau lòng, không muốn hết thảy theo đó biến mất, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng là cậu biết rõ đáy lòng oán hận bị tỉnh lại, đúng vậy, hiện tại nghĩ đến tên người ấy, cậutất cả thần kinh phản xạ tới toàn bộ đều là căm hận!


Loại căm hận này không chỉ là bởi vì anh vứt bỏ, phản bội, giấu diếm, lừa gạt, còn tự ti ở sâu trong nội tâm , cho tới nay Vương Tuấn Khải đều là hoàng tử trong suy nghĩ của mọi người, anh có đủ hết thảy làm cho người ta đặc biệt ái mộ, mê luyến , có lẽ lần đầu tiên thấy anh mắt cậu không cách nào tự kềm chế say mê, chỉ là biết rõ giữa bọn cậu chênh lệch, cho nên mới cố ý bất hòa, mà khi Dịch Dương Thiên Tỷ nói cho cậu biết Vương Tuấn Khải đối với cậu có tình cảm , trong nội tâm của cậu hẳn là vui mừng , thời điểm bọn họ cùng một chỗ, cậu không hề làm tổn thương anh, yêu anh, yêu hèn mọn như vậy, cho dù là tách ra bốn năm, trong lòng của cậu cũng chưa bao giờ ngừng yêu anh, cơ hồ mỗi một ngày đều ảo tưởng anh trở về tìm cậu.


Về sau gặp lại, cậu giãy dụa, bàng hoàng, cuối cùng vẫn là bại bởi cái gọi là tình yêu, cậu vẫn luôn cho rằng chỉ có mình có thể cho anh ôn hòa, lại không nghĩ rằng, bên cạnh của anh sớm đã có người khác, cậu có thể cho là anh giống người khác có thể cho, cho nên tình yêu của cậu liền trở nên không có ý nghĩa, hóa ra hoàn toàn từ bỏ không phải bởi vì không thương, mà là cậu biết mình không còn là duy nhất!


Vương Tuấn Khải sớm đã không phải người thiếu niên ôn nhu kia của cậu, người yêu của cậu tại lúc bốn năm trước cũng đã biến mất, mà cậu đối với tình yêu của anh kéo dài bốn năm sau, rốt cục tan biến!


Cậu nhắm mắt lại, thử lấy hít sâu, chậm rãi an ủi đáy lòng ác ma.


Vương Tuấn Khải, anh phá hủy tín niệm của tôi đối với tình yêu, tôi nghĩ cả đời sợ rằng đều không thể lại tin tưởng tình yêu lần nữa!


Ngày hôm sau cậu xin nửa ngày nghỉ, ngủ đến giữa trưa mới rời giường, mở máy, từng đợt âm thanh tin nhắn nối gót tới, cậu trở mình nhìn một chút, đều là Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỷ , cậu trả lời điện thoại cho bọn họ, cậu đoán nghĩ đến bọn họ đã biết chuyện cậu cùng anh, cậu không trở lại, còn chưa nghĩ ra như thế nào theo chân bọn họ nói.


Đến công ty đúng thời gian cơm trưa, văn phòng lớn không có người, Phùng Tô Xuyên ôm máy tính từ bên ngoài tiến đến, thấy cậu rõ ràng sững sờ, cười cười đi đến trước mặt của cậu, "Không phải nói cho em buổi chiều cũng không cần tới sao? Mắt còn sưng , trở về đi."


Cậu lắc đầu, hướng hắn cười, "Em không sao."


Hắn thở dài một hơi, nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé."


Cậu nhìn hắn nhẹ gật đầu, tâm cảm thấy rất ôn hòa.


Chờ hắn quay người vào văn phòng, cậu quay đầu, cửa ra vào chạm vào mắt một cái bóng dáng màu đen, tầm mắt của họ trên không trung giao hội vài giây, cậu bình tĩnh dời đi ánh mắt.


Mấy phút sau, theo nhẹ nhàng tiếng bước chân, Vương Tuấn Khải đi tới bên cạnh của cậu.


"Chúng ta nói chuyện được không?" Cổ họng của anh khàn giọng gay gắt.


"Tôi không rảnh."


"Vương Nguyên!"


Cậu ngẩng đầu, thản nhiên nhìn anh, "Ngày hôm qua lời nói của tôi đều rõ ràng, tôi thật sự sẽ từ chức hoặc là rời thành phố này."


Anh trên mặt không có một chút huyết sắc, anh cúi đầu dừng ở cậu, trong lúc này có uể oải trắng đêm chưa ngủ , đáy mắt là lộ ra bất lực trầm thống*.
(*trầm thống: đau xót, nghiêm trọng)


Văn phòng những người khác lần lượt tiến đến, cậu quay đầu không nhìn anh nữa, vài giây sau người bên cạnh chậm rãi quay người, cậu ngước mắt nhìn bóng lưng cứng ngắc thẳng tắp, cảm giác không thấy đau lòng, chẳng qua là cảm thấy bi ai!


Buổi chiều đi làm không bao lâu, Tống Dĩnh trên Weibo nói với cậu: 【 lão đại của bọn chị giống như không thoải mái, em nói chị có nên đi vào quan tâm thử xem sao hay không? 】


Cậu trả lời: 【 tùy chị. 】


【vị hôn thê của người ta đã đến, không đến phiên chị, không nghĩ tới hắn không ngờ là con rể chủ tịch, Vương Nguyên, bọn họ thực xứng đôi, chị triệt để hết hy vọng rồi. 】


Cậu đem Weibo thiết lập đăng xuất, hít sâu một hơi đóng cửa sổ nói chuyện với nhau, thoáng điều chỉnh, tiếp tục lấy công việc bị tạm dừng.


Khi Amy xuất hiện ở văn phòng cậu, đưa tới oanh động không nhỏ, tất cả mọi người dừng công việc, con mắt đồng loạt nhìn sang, cậu chỉ là ngẩng đầu liếc thoáng qua liền tiếp tục nhìn màn ảnh máy vi tính, ngón tay trên bàn phím đánh tốc độ không có chút nào bị ảnh hưởng.


Amy hướng mọi người cười cười phía sau đó hướng cậu đi tới.


"Vương Nguyên." Hán ngữ của cô ấy không phải quá chuẩn, nhưng là thanh âm hoàn toàn êm tai.


Cậu đứng lên, vừa vặn cười cười, nói: "Chào cô." (Min:ý là "ngài khỏe", nhưng Amy có địa vị cao nên là Nin hao chứ không phải ni hao như bình thường, mình không tìm đ.c câu nào thích hợp nên để thế ><)


Amy rất nhiệt tình ôm cậu một chút, "Khải thường xuyên nhắc tới cậu, cậu so với cậu trên tấm ảnh xinh đẹp hơn, sau khi tan việc chúng ta cùng nhau ăn cơm được không ?"


Cậu lui về phía sau 1 chút, cười nói: "Buổi tối tôi có thể sẽ tăng ca."


Cô ấy khiêu mi nghĩ nghĩ, sau đó nhìn thoáng qua nam nhân bên trong ngăn cách bởi thủy tinh ngăn cách, cười nói: "Chờ tôi." Nói xong liền trực tiếp vào nơi Phùng Tô Xuyên xử lý công việc.


Cậu quay người tựa ở trên bàn nhìn về phía bên trong.


Amy đi đến bên cạnh bàn làm việc Phùng Tô Xuyên đối với hắn đang nói gì đó, thái độ sinh động mà long lanh, thật sự rất đẹp! Cậu cảm giác được trái tim của mình bị một tay nắm chặt, hô hấp đau đớn.


Phùng Tô Xuyên nghe cô ấy sau khi nói xong, mi tâm có chút nhíu xuống, cuối cùng nhìn cậu liếc mắt một cái nhẹ nhàng gật đầu.


Khóe miệng của cậu kéo ra một cái dáng tươi cười, cúi đầu ngồi trở lại trên mặt ghế.


Amy từ văn phòng đi ra, mang theo vẻ mặt ý cười, nói với cậu: "Hắn nói buổi tối nhất định sẽ không để cho cậu tăng ca."


Cậu nhìn cô ta cười cười, nói: "Ngại quá, tôi vừa mới nhớ tới, buổi tối cùng bạn có hẹn, không thể cùng ngài ăn cơm."


Amy rõ ràng sững sờ, nhún nhún vai nói: "Thực tiếc, lần sau đi, BYE!"


Cậu nhìn cô ta quay người rời đi bóng lưng ưu nhã, nhẹ nhàng cắn bờ môi, đắc tội con gái chủ tịch, cậu có thể lập tức sẽ thất nghiệp.


Phùng Tô Xuyên từ văn phòng đi ra, kêu cậu một tiếng: "Đi vào một chút."


Cậu đứng dậy đi theo hắn đi vào, hắn đóng cửa lại, đem rèm đóng lại.


Mở cửa sổ đốt một điếu thuốc xong, hắn nói: "Như em trực tiếp cự tuyệt cô ấy không hay lắm."


Cậu ngồi ở trên ghế vuốt vuốt ống đựng bút, thờ ơ không để ý nói: "Em biết rõ."


"Tỉnh táo một chút, không cần phải quá xúc động."


Cậu cười cười, "Em không có, chỉ là không muốn mình khó xử."


Phùng Tô Xuyên tựa ở bên cửa sổ, vòng khói giữa ngón tay chậm rãi bay lên , phía sau là nhàn nhạt ánh mặt trời, cùng trong mắt của hắn thần sắc giống nhau đều nhu hòa.


Một lát trầm mặc, hắn đi tới dập tắt đầu mẩu thuốc lá, đưa tay đặt ở trên vai của cậu nhẹ nhàng nắm chặt lại, nói: "Đừng đem mình buộc chặt, em chỉ là đang trưởng thành dần mà thôi, không có gì phải lo lắng, đi ra ngoài làm việc đi, buổi tối anh mời em ăn cơm."


Cậu đứng lên có chút thở ra một hơi, cười nói: "Buổi tối em hẹn Tiểu Hoành cùng Thiên Tỷ, em muốn giải thích với bọn họ."


Phùng Tô Xuyên mím môi nhẹ gật đầu, đáy mắt có nhàn nhạt thương tiếc.


Trở lại chỗ ngồi, cậu ngây người trong chốc lát mới nhìn hướng máy tính, Weibo biểu hiện có tin tức mới, cậu mở ra, là Tống Dĩnh , nói: 【 lão đại của chị xin phép nghỉ đi về, hình như rất không thoải mái, eo không đứng đậy được , vị hôn thê đi ở phía sau cũng không biết đỡ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thực làm cho đau lòng người. 】


Trong lòng của cậu dị thường bực bội, tắt liền weibo, thời gian còn lại cậu cơ hồ không có bất kỳ hiệu suất gì, vừa tan tầm là cầm túi rời đi.


Tới tiệm cơm, vào phòng, Chí Hoành cùng Thiên Tỷ đã có mặt, thấy cậu tiến đến, nó đứng lên lôi kéo cậu ngồi ở bên người, nắm thật chặt tay của cậu, vẻ mặt đau lòng, "Như thế nào tiều tụy như vậy?"


Hốc mắt cậu đỏ hạ xuống, uống một ngụm nước trà che dấu lòng chua xót.


"Vương Nguyên, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?" Thiên Tỷ nhìn cậu có chút bận tâm hỏi.


Cậu ổn ổn tâm tình, thấp giọng nói: "Ngày hôm qua tại tiệc tối, chủ tịch bọn em hướng toàn bộ công ty giới thiệu Vương Tuấn Khải là con rể."


Chí Hoành trừng lớn hai mắt, tay chuyển hướng Thiên Tỷ, "Anh không phải nói anh ta không có đính hôn sao? !"


Thiên Tỷ cũng là vẻ mặt khiếp sợ, nuốt một ngụm nước bọt, mới nói: "Cậu ấy nói với anh như vậy!"


"Đệch mẹ nó chứ Chó má!" Chí Hoành có chút phẫn nộ địa mắng một câu.


Cậu giữ chặt cánh tay của nó, "Mày đừng mắng Thiên Tỷ, việc này cùng anh ấy không quan hệ, Vương Tuấn Khải cũng nói với tao như vậy, ngày hôm qua anh ta lại còn nói với tao thật sự là anh ta không có đính hôn, nói cái gì cuối cùng anh ta rời đi, bất quá đối với tao mà nói hợp thành một, hôm nay hẹn hai người ra, là muốn nói cho các người biết một tiếng, về sau anh ta không còn là bằng hữu của mình, tụ hội và vân vân chúng ta một mình tiến hành, mình không muốn lại nhìn thấy anh ta."


Lưu Chí Hoành hốc mắt phiếm hồng nặng nề mà gật đầu, "Loại người này cặn bã cũng không thể là bằng hữu của tao, đêm nay tao liền từ nhà anh ta chuyển ra ngoài, Thiên Tỷ, anh thì sao?"


Dịch Dương Thiên Tỷ khó khăn nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm bọn cậu trong chốc lát về sau, nói: "Vương Nguyên, thật xin lỗi."


Cậu cười cười, "Thật xin lỗi cái gì, em chỉ nói là anh ta không phải bằng hữu của em thôi, lại không bắt anh từ anh ta, Thiên Tỷ, mặc kệ em cùng Vương Tuấn Khải biến thành cái quan hệ gì, anh đều là huynh đệ tốt nhất của em!"


Hắn trực tiếp lắc đầu, trong mắt ẩn hàm xin lỗi, vừa muốn mở miệng, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.


Thiên Tỷ lập tức cúi đầu, cậu cùng nó hoang mang nhìn sang, khi thấy rõ tiến vào là hai người nào, cậu nhíu mày.


End chap 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro