Chap 17: Thật sự vui vẻ sao...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa phòng làm việc Vương Tuấn Khải không khóa, Vương Nguyên đi qua thấy anh không làm việc mà gục xuống bàn ngủ, trong phòng cửa sổ đều mở ra , tháng chín thì khí trời không lạnh, nhưng ban đêm gió cũng vẫn còn có chút cảm giác se se .


Cậu thấy anh không có phản ứng, tay trên cửa nhẹ nhàng gõ hai cái.


Vương Tuấn Khải thân thể căng chút, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt của anh có chút trắng bệch, ánh mắt sương mù mịt mờ , vẻ mặt mê man mịt mờ nhìn cô vài giây đồng hồ mới hồi phục tinh thần lại.


"Vương Nguyên?" Thanh âm của anh tràn ngập không xác định, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.


Cậu cảm thấy được ngực có chút cấp bách, cười cười nói "Như thế nào muộn vậy lại còn không về?"


Anh không có trả lời vấn đề của cậu, chỉ là nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu sau, nhẹ nhẹ thở ra một hơi nói "Tại lúc sửa chữa thiết kế, loay hoay quên thời gian."


Cậu khoanh tay trước ngực tựa ở trên khung cửa nhìn anh cười "Là cùng Chu công sửa chữa đấy sao? Lão nhân gia ông ta có nói cho anh ý kiến xây dựng gì hay không?"


Vương Tuấn Khải cúi đầu cười khe khẽ hai tiếng phía sau nói "Ông ấy nói đã lâu không gặp."


"Phốc!" Cậu trực tiếp phun ra, nhìn anh cười nói "Anh ko về sao? Vẫn bề bộn nữa?"


"Chờ anh với, lập tức đi ngay." Anh nói xong cũng tắt máy vi tính, chống bàn đứng dậy, lông mày không để lại dấu vết nhíu xuống, ngẩng đầu nhìn khi đi tới đã muốn giãn ra.


Vương Nguyên nhấp miệng môi dưới không nói chuyện.


Trong thang máy, hai người đứng song song, cậu nhìn chằm chằm con số nhảy lên, nghĩ đến đánh vỡ cục diện bế tắc như thế nào thì Vương Tuấn Khải trầm thấp mở miệng "Không phải đi hẹn hò sao? Khi mới đi?"


"Ăn cơm xong, có một bản án tương đối gấp trở lại xử lý." Sau khi nói xong cậu mới ý thức tới vấn đề hàm nghĩa này, dừng lại một chút nói "Anh không phải là đã cho rằng em cố ý dùng cuộc hẹn để lấy cớ không ăn cơm với anh chứ?"


Anh nhẹ khẽ lắc đầu, không nói gì.


Trên xe, Vương Tuấn Khải chuyên tâm lái xe nhìn không chớp mắt, Vương Nguyên quay đầu con ngươi nhìn bên ngoài, đối với việc sinh sống bốn năm không nửa điểm hiếu kỳ, cũng không nguyện ý thu hồi ánh mắt, trong xe không khí gượng gạo tới cực điểm.


Thời điểm tới một cái đèn xanh đèn đỏ, bên cạnh nhẹ nhàng kêu cậu một tiếng.


Vương Nguyên quay đầu nhìn anh đáp lời "Ừm?"


Anh khẽ cười cười "Đừng thò đầu ra, cẩn thận cảm mạo."


Cậu đem cửa sổ đóng lại bắt đầu nghiên cứu CD, lật ra mấy tờ phía sau buông tha cho, đều là bài hát tiếng Anh, nghe không hiểu.


Anh nhìn cậu một cái, lấy ra một cái đĩa thả vào, theo tiếng nhạc vang lên, không khí gượng gạo có chỗ giảm bớt.


Tới một giao lộ, anh quay đầu nhìn cậu nói "Nói chút gì đó đi."


Cậu buông tay "Tìm không thấy chủ đề phù hợp, cảm thấy rất nhiều thứ đã thành cấm kỵ."


"Nói ví dụ?" Thanh âm của anh rất nhu hòa, giống ánh trăng ngoài cửa sổ .


"Chuyện từng qua lại, còn có bốn năm anh sống ở Mĩ ." Cậu nhìn về phía trước bình tĩnh mà nói.


"Vậy nói một chút mấy năm này của em đi, tùy tiện cái gì đều được, anh muốn biết rõ." Thanh âm của anh cũng không có bất kỳ chấn động.


Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói "Anh muốn biết cái gì? Là em bị anh vứt bỏ sau thống khổ vẫn bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới?"


Nhìn anh lập tức biến hóa sắc mặt, Vương Nguyên biết rõ trong cơ thể cậu tuyến thận trên kích thích lại phân bố quá thừa rồi, làm cho cậu căn bản không cách nào khống chế tâm tình của mình.


Cậu xoay tay tục chải tóc nói "Vẫn là bảo trì trầm mặc đi."


Một lúc lâu sau, anh nói "Nói chuyện em cùng anh ta đi."


Cậu không thấy anh nói "Không biết thì nói, anh muốn biết cái gì cứ hỏi đi, em sẽ trả lời."


Một lát sau cậu nghe đến vài tiếng nhẹ nhàng ho khan, anh đem cửa sổ đi xuống dưới một ít, sau đó mới mở miệng "Các người cùng một chỗ đã bao lâu?"


"Không tới ba tháng."


"Hắn đối với em tốt ko?"


"Ừm, rất tốt."


"Em dẫn hắn gặp qua người nhà em chưa?"


Cậu quay đầu nhìn anh, nhàn nhạt nói "Anh xác định còn muốn tiếp tục nói chuyện như vậy sao?"


Vương Tuấn Khải con mắt nhìn thẳng phía trước, bên mặt đường cong dị thường căng cứng, vài giây đồng hồ sau anh thở phào một hơi, quay đầu nhìn cậu có chút đắng chát cười cười nói "Coi như hết."


Cậu gật đầu tiếp tục hướng ngoài cửa sổ, tâm mọc lên bực bội không hiểu, Vương Nguyên rất không thích Vương Tuấn Khải đàm luận về Phùng Tô Xuyên, phi thường không thích!


Quãng đường còn lại không nói chuyện với nhau nữa, xe đứng ở dưới lầu trọ, cậu quay đầu nhìn anh, "Cảm ơn anh đưa em về, trên đường lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại."


Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, ánh mắt rất ảm đạm, cậu nhìn không rõ cảm xúc bên trong, cũng không nguyện nhìn rõ ràng, chỉ là theo dõi bờ môi anh mất màu sắc chờ anh nói "Gặp lại" sau xuống xe rời đi.


"Thành phố này có kênh radio nào hay không? Có thể trị mất ngủ." Trên mặt của anh không có nụ cười, thanh âm có chút khàn khàn, có chút trầm thấp.


Cậu sửng sốt một chút, cắn cắn bờ môi nói "FM715 là 24h trực tuyến , 11.8 là câu chuyện radio, buổi tối sẽ phát một ít kịch kinh điển rất có ích, không tệ, anh có thể nghe một chút."


Anh khẽ gật đầu một cái, thần sắc hòa hoãn rất nhiều, khóe miệng cong cong nói "Lên đi, ngủ ngon!"


Vương Nguyên rất không tiền đồ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, gạt bỏ một tia khó coi, dáng tươi cười mở cửa xe rời đi, không dừng lại đi tới hành lang, thẳng đến vào thang máy, mới chậm rãi buông lỏng thân thể, tâm như là bị gai đâm đau , rất khó chịu.


Trở lại căn hộ, thay giày, bật đèn, trong phòng khách đứng trong chốc lát cậu chuyển hướng ban công.


Không ngoài ý muốn dưới lầu chiếc xe đen còn đó, Vương Nguyên chứng kiến đầu xe phía trước chính là BMW kia, còn có chàng trai tựa ở thân xe ngửa đầu mỉm cười.


Anh hướng cậu phất phất tay cánh tay, sau đó quay người lên xe, cậu nhìn anh quay đầu xe, đèn sau dần dần biến mất trong mắt hướng ra ngoài, bắt đầu phiền muộn.


Giờ khắc này cậu có suy nghĩ rất đáng ăn đòn, nếu như không có tách ra bốn năm kia sẽ có nhiều tốt đẹp!


Thứ sáu, buổi trưa Vương Nguyên nhận được điện thoại của Dịch Dương Thiên Tỷ.


Hắn nói "Vương Nguyên, ngày mai anh đi qua gặp em, thuận tiện cho Vương Tuấn Khải hứng lấy gió."( Min: Anh Đại chuẩn bị ăn đập)


Vương Nguyên 囧* lại 囧 , Vương Tuấn Khải thật đáng thương.


Cậu nói "Đúng dịp, ngày mai Tiểu Hoành cũng bay tới tìm việc làm."


Dịch Dương Thiên Tỷ ho nhẹ một tiếng nói " Anh biết."


Sau đó cậu càng 囧 rồi" Ngài đây là đến tìm tiểu tử ấy, rồi thuận tiện đến gặp em đi?"


Dịch Dương Thiên Tỷ cười hắc hắc hai tiếng nói "Anh đi qua khảo sát nhóm thị trường kiến trúc chỗ em một chút, chuẩn bị tự làm."


Vương Nguyên có chút kinh ngạc "Anh muốn tự mình gây dựng sự nghiệp?"


Hắn có chút thổn thức nói "Ừm, sắp 30 tuổi rồi, cũng nên có sự nghiệp của mình rồi."


Cậu ho khan một tiếng nói "Tiểu Hoành vừa quyết định từ chức đến bên này mà phát triển, anh cũng tới đây gây dựng sự nghiệp, các người gian tình cũng quá rõ ràng đi, Thiên Tỷ a, không phải em giội anh nước lã, tiểu tử kia cùng hoàng tử đẹp trai còn chưa chia tay đâu, anh kiềm chế một chút, hiện tại anh dầu gì cũng là quản lý kinh doanh rồi, cứ như vậy mạo muội từ chức, cẩn thận cuối cùng công dã tràng!"


Dịch Dương Thiên Tỷ trầm mặc hai giây "Có được tất có mất, không nỡ từ bỏ làm sao có thể có được, cho dù đến lúc đó thật sự hai bàn tay trắng, anh cũng không hối hận quyết định bây giờ!"


Vương Nguyên nói "Cầu Thượng đế phù hộ anh!"


Dịch Dương Thiên Tỷ cười mắng cậu "Em phù hộ em đi, đúng rồi lần này qua để cho anh gặp bạn trai em, đừng để người lừa gạt đi."


Cậu nghĩ nói "Được, em sẽ nói với hắn."


Dịch Dương Thiên Tỷ lên tiếng nói "Em cùng Tuấn Khải hiện tại thế nào?"


Cậu nghĩ nói "Nếu như em nói bọn bây giờ là huynh đệ, anh sẽ cảm thấy có chút sụp đổ không?"


Dịch Dương Thiên Tỷ cố ý ho khan hai tiếng nói "Khá tốt, dù sao không phải kẻ thù là được, ngày mai gặp mặt rõ hơn."


Cúp điện thoại, cậu trên MSN gửi cho Lưu Chí Hoành.


【 Thiên Tỷ ngày mai cũng tới đây. 】


Qua thêm vài phút đồng hồ nó trả lời cho cậu 【 Mình biết rồi. 】


Cô buồn bực, đây là cái thế giới gì? Mọi người chơi trò mập mờ đều đùa như vậy yên tâm thoải mái sao? Quá điên cuồng!


Buổi tối sau khi tan làm Vương Nguyên ngồi xe Phùng Tô Xuyên đi khách sạn, nghành bọn cô cùng mấy đồng nghiệp bộ công trình ngồi cùng một chỗ, Vương Tuấn Khải tại một bàn khác.


Bộ công trình cơ bản đều là nam cũng đều là người trẻ tuổi, Phùng Tô Xuyên cùng bộ công trình bộ quản lý kinh doanh Lữ Dương cũng không kiêu căng, mọi người phóng khoáng rất cởi mở, uống rượu nói chuyện phiếm, không khí rất là náo nhiệt.


Phùng Tô Xuyên là người duyên vô cùng tốt, hơn nữa cơ bản thuộc về nhân vật dưới một người trên vạn người, hiện tại lại có có thể đề thăng làm phó tổng, mấy kỹ sư tự nhiên thay phiên hướng hắn mời rượu, như vậy vốn là nhân vật chính Vương Tuấn Khải ngược lại dễ dàng rất nhiều.


Bộ công trình theo cậu chung đụng tốt hơn, mấy đồng sự mang rượu đỏ tới, Phùng Tô Xuyên đã uống đến ánh mắt có chút rời rạc rồi, tay hắn chống cái trán, nhìn đi tới vài người, nụ cười trên mặt thật là bất đắc dĩ.


Bọn họ cũng đều biết cậu không uống rượu đỏ, việc này nhất định là muốn hắn thay .


"Vương Nguyên!" Một người trong đám kỹ sư đó đặt mông ngồi ở bên cạnh ghế cậu, cánh tay khoác lên trên vai của cậu, đưa một ly rượu đỏ lại, cười đến vẻ mặt gian trá.


Những người khác ngừng động tác tất cả đều nhìn lại, trong đó cả Vương Tuấn Khải, trên mặt của anh không có nụ cười, chỉ là nhàn nhạt nhìn cậu.


Vương Nguyên cúi đầu nhận lấy ly rượu trước lúc tay Phùng Tô Xuyên tới, không có ngừng uống một hơi cạn sạch, sau đó cười cười nói "Tôi uống, có thể đem bàn tay heo ăn mặn của cậu bỏ ra đi à nha!"


Lặng im ngắn ngủi , mọi người một hồi cười vang, kỹ sư bị cậu trêu chọc lại càng cười đến ngửa tới ngửa lui, hắn buông cánh tay xuống nói "Vương Nguyên, hôm nay cảm xúc rất HIGH ah, trong chốc lát tới KTV, tôi muốn hát đối tình ca với cậu!"


Vương Nguyên cười đạp hắn không nói chuyện, chuyển con mắt vô ích nhìn chỗ Vương Tuấn Khải , cậu nhìn thoáng qua cửa ra vào cúi đầu.


Từ khách sạn đi ra, một đám người trùng trùng điệp điệp đi KTV, nhưng lại không nhìn thấy Vương Tuấn Khải, vào phòng, cậu nghe được có người hỏi Tống Dĩnh "Lão đại cô đâu rồi?"


Tống Dĩnh một bên thử micro, vừa nói "Hắn nói có chút không thoải mái đi trước." Sau đó chuyển hướng Phùng Tô Xuyên nói "Phùng quản lý kinh doanh, tôi thấy rõ , hắn thật sự không thoải mái, hẳn là uống nhiều quá dạ dày khó chịu, không phải không cho ngài mặt mũi."


Phùng Tô Xuyên nơi nới lỏng cà - vạt miễn cưỡng dựa vào ở trên sô pha cười nói "Vốn chính là các huynh đệ tụ họp, nói nghiêm trọng như vậy làm gì."


Hắn sau khi nói xong mấy kỹ sư đi theo phụ họa, nói cái gì tất cả mọi người là huynh đệ, còn nói rùa biển chính là tinh quý, xem thường bọn hắn cái gì và vân vân, cô nghe cảm thấy có chút không thoải mái, mà Phùng Tô Xuyên chỉ là cười nhạt cũng không có phản bác.


Bọn họ ca hát chơi xúc xắc, Vương Nguyên đi ra ngoài tìm nơi thanh tĩnh gọi điện thoại Vương Tuấn Khải .


Chờ thật lâu mới gọi được, nhưng là đầu bên kia điện thoại không có thanh âm.


Vương Nguyên trầm mặc một chút nói "Anh về rồi?"


"Ừm."


"Tống Dĩnh nói anh không thoải mái, là dạ dày đau phải không?"


"Không có việc gì." Anh tiếng nói rất trầm thấp, dừng lại một chút còn nói "Đã uống thuốc rồi, không sao."


"Vậy là tốt rồi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon!"


"Vương Nguyên." Anh gọi cậu.


"Ừm?"


"Anh hôm nay rất vui vẻ." Thanh âm của anh khinh khinh phiêu phiêu , nghe không xuất ra chân thật tâm tình.


Cậu không hiểu nói "Sao cơ?"


Ống nghe lặng im thời gian ngắn, sau đó anh nói "Lại nhìn thấy em vui vẻ, anh rất vui vẻ."


Vương Nguyên hốc mắt dần dần ướt át, nghe được anh nhẹ nói câu "BYE!" Điện thoại liền cắt đứt.


Cậu đưa điện thoại di động bỏ vào trong ví, xoa xoa khóe mắt, cười đi trở về phòng, cậu nghĩ cậu hẳn là vui sướng đấy!


End chap 17



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro