Chap 14: Lời xin lỗi muộn màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải đã trở lại.


Thời điểm đem những lời này chia sẻ trên MSN cho Lưu Chí Hoành, cậu cảm giác run rẩy không chỉ là ngón tay.


Rất nhanh Lưu Chí Hoành cho cậu một câu trả lời '' Bận''


Cậu đóng cửa sổ nói chuyện, đối với một chồng tư liệu bên cạnh nhìn đến ngẩn người.


Sau khi tốt nghiệp, Lưu Chí Hoành thi lên nghiên cứu sinh theo tiểu soái ca đi Trường Xuân, cả 2 sống trong một ngôi nhà có thiết kế coi như không tệ, nhưng mà thật sự bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều tăng ca, tương đối nhanh chóng gặp được hạng mục, nó từng phàn nàn qua với cậu rất nhiều lần, nói là cuộc sống như vậy cũng tạm ổn, muốn cùng cậu đi bên ngoài tìm công việc, nói không muốn lưu ở Trường Xuân, nói nơi ấy quá lạnh , nói da của nó đều trở nên thô ráp.


Cậu từng khuyên qua nó tới tìm cậu, nhưng là nó nói nó không nỡ rời xa tiểu soái ca.


Cậu hỏi nó đối với tiểu soái ca thật sự còn có tình yêu sao?


Nó nói tiểu soái ca là mối tình đầu của nó, nó không thể rời hắn.


Mỗi lần cùng nó nói tới cái đề tài này, cậu liền cho có cảm giác vô cùng xúc động, đương nhiên càng muốn bóp chết cậu trai này!


Khoảng hơn nửa tiếng, Lưu Chí Hoành mới bắt đầu có ý thức, cửa sổ nói chuyện cũng được hiển thị.


'' Trở về lúc nào? Anh ta liên lạc với mày?''


''Bạn thân yêu bạn khẳng định không thể tưởng tượng nổi xảy ra chuyện gì, anh ta đến công ty của tao, Tiểu Hoành, Vương Tuấn Khải anh ta bây giờ là đồng nghiệp của tao, hơn nữa về sau sẽ là đồng sự thường xuyên liên lạc!!!''


Ba cái dấu chấm than đập vào trên bàn phím Bis bis... Rung động, phát tiết trong lòng của cậu là khiếp sợ cùng bi phẫn.


Đầu kia Lưu Chí Hoành trầm mặc một hồi, lúc sau mới xuất hiện một hàng chữ '' Mày bây giờ vẫn còn thương anh ta? Nếu như không có anh chàng quản lý kinh doanh kia, mà hắn ta trở về vừa chuẩn bị với mày một lần nữa bắt đầu lại, mày sẽ tiếp nhận hắn sao?''


Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, một lúc lâu sau cậu trả lời '' Sẽ không.''


''Vậy là được rồi, chậm rãi thích ứng đi, mày bây giờ đã có thể che dấu tâm sự của mình , đối với chính mình nói một vạn lần sẽ không khó qua, thật sự cũng không khó qua''


Cậu cười cười '' Mày thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện , xem ra bị hai người đàn ông yêu cũng có thể trở nên thành thục''


'' Tao gửi đơn từ chức , mấy ngày nữa đi tìm mày''


Cậu kinh ngạc nhìn lại '' Mày bỏ được tiểu soái ca mà đi sao?''


'' Bỏ được bỏ được, có bỏ mới có được, tựa như mày nói, nếu như chúng ta thật là một nửa khác của nhau, thời gian, khoảng cách đều không là vấn đề''


Cậu thở dài '' Mày là muốn nói cho tao biết mày là người rộng rãi nhưng vẫn là lừa mình dối người''


''Cái gì đều đừng nói, thừa dịp tuổi trẻ, điên cuồng một lần!''


''Tao cầu nguyện ày!''


Hội nghị như thường lệ được tổ chức từ sáng sớm nhưng bởi vì tổng giám đốc có việc nên sửa đến 10 giờ mới tổ chức, cậu như cũ ngồi ở phía sau phòng hội nghị lớn, Phùng Tô Xuyên ngồi ở bên tay phải tổng giám đốc, bên cạnh hắn là Vương Tuấn Khải.


Nhân viên đã đến đông đủ, tổng giám đốc ý bảo mọi người im lặng.


" Trước giới thiệu mọi người một đồng sự mới, được xếp vào bộ phận thiết kế, quản lý kinh doanh Vương Tuấn Khải, anh từ Mĩ trở về, là thạc sĩ nghiên cứu sinh được đào tạo trong trường đại học Colombia ngành kiến trúc, có lý luận cùng kinh nghiệm thực tế vô cùng phong phú, đã từng phát biểu trong nhiều hội thảo lớn, những lí niệm luận văn về tính thực dụng của kiến trúc từng được thương nhân trong giới khen ngợi, mong mọi người hoan nghênh sự gia nhập của anh!"


Sau đó tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Vương Tuấn Khải khẽ cười cười nói " Cảm ơn."


Hai chữ rất đơn giản, làm mọi người nhất thời không có kịp phản ứng, tổng giám đốc ho nhẹ một tiếng" Được rồi, chúng ta bắt đầu họp."


Trước lúc Vương Tuấn Khải mở miệng cậu liền cúi đầu, nhưng cái dáng vẻ tươi cười vẫn là thoát không khỏi lọt vào mắt cậu, không phải vẻ mỉm cười ôn hòa quen thuộc, cũng không có ưu thương hoặc là cô đơn, giống như chỉ là một động tác bình thường không có chút ý nghĩa, ánh mắt của anh lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh không có sóng, trong lúc này như là ẩn chứa thâm ý vô tận hoặc như là trống rỗng như hai bàn tay trắng.


Hóa ra, mấy năm này học được che dấu không chỉ là cậu.


Thiếu niên yếu ớt trước kia dĩ nhiên đã từng kiên cường rất nhiều, trên gương mặt của anh cũng không để lại nhiều dấu vết, nhưng là cặp mắt kia lại truyền tin cậu đã không còn có khả năng hiểu được rồi.


Hết thảy cũng thay đổi, chuyện đã qua trong lúc đó phai nhạt rất nhiều, bên tai của cậu là một thanh âm trầm thấp ôn hòa, không nhanh không chậm lời nói nhanh, câu văn đúng mực, sớm đã không phải giọng điệu ai đó làm nũng chơi xấu nghịch ngợm trong trí nhớ.


A ngoéo ... ở nơi khóe miệng, hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn sang, trước chống lại ánh mắt ẩn hàm ý hỏi thăm của Phùng Tô Xuyên, cậu nháy mắt lắc đầu, ánh mắt dời đi chứng kiến bên cạnh anh, người đàn ông kia cũng đang nhìn chằm chằm cậu, tại lúc Vương Tuấn Khải phản ứng, cậu đối với anh ta thản nhiên cười cười.


Cậu nghĩ đã thích ứng được, Vương Tuấn Khải trở lại, có thể là cả 2 đều đã không còn có thể như hồi trước.


Cả ngày bận rộn, trước khi tan việc Tống Dĩnh tại MSN gửi tin cho cậu '' Buổi tối liên hoan hoan nghênh lãnh đạo mới, em thông báo mọi người trong ngành nha''


Cậu tại văn phòng Phùng Tô Xuyên nhìn nhìn nói '' Quản lý kinh doanh cùng tổng giám đốc đi ra ngoài còn chưa có trở lại ''


''Chị đã gọi điện thoại , anh ta nói trực tiếp tham gia trận thứ hai, sau khi tan việc chị cùng đi với mọi người, còn tiểu tử cậu ngồi cùng xe lão đại của bọn chị đi''


'' Tại sao phải ngồi xe của anh ta? Chúng ta cùng đi thì tốt hơn''


'' Chị mượn xe công ty, không ngồi được, chị đem trai đẹp đến cho em, cơ hội tốt như vậy, em cũng đừng làm kiêu!''


Cậu không nói gì, trong lòng nguyền rủa Tống Dĩnh trăm ngàn lần!


Sau khi tan việc, cậu ngồi thất thần trong chốc lát, Tranh Tranh cùng Tiểu Dương đi ra khỏi văn phòng, cậu đi vào tìm Vương Tuấn Khải.


Cửa ban công mở ra, thời điểm cậu định đi ra anh vừa vặn đứng lên, nhìn thấy cậu, anh rõ ràng sửng sốt một chút, đáy mắt có một tia vui mừng lẫn sợ hãi chợt lóe lên không dễ dàng phát giác.


Chỉ là một cái chớp mắt, lòng của cậu lại hơi hơi tê rần, hoảng hốt lại phát hiện người kia vẫn giống thiếu niên năm nào đều làm cho cậu nóng ruột nóng gan.


"Có thể đi?" anh mặc áo khoác phía sau nhìn cậu nói, ánh mắt đã không tiếp tục gợn sóng.


Cậu gật đầu" Anh vừa tới hẳn là rất bề bộn?"


Anh lấy chìa khóa xe đi ra đằng sau chờ cậu ra ngoài, tắt đèn mới nói" Trước làm quen một chút tư liệu."


Bọn họ tựa như không thể trò chuyện bình thường hơn nên tùy ý, lên xe cậu ngồi ở vị trí ghế lái phụ bên cạnh Vương Tuấn Khải, anh bắt đầu khởi động xe trước liếc mắt nhìn cậu một cái nói thật nhỏ "Anh không phải là đã nhận thức được hết, nên trong khoảng thời gian này vẫn cần tới sự chỉ dẫn của em"


Cậu gật đầu nói" Được."


Anh mím môi nói" Nhớ chỉ rõ một chút."


Cậu cảm thấy có chút xấu hổ, nhẹ nói" Tôi bây giờ không phải là dân mù đường ."


Vương Tuấn Khải không nói gì, thời điểm quay đầu xe mở lớn đèn, cậu rõ ràng nhìn thấy khóe miệng của anh giơ lên, lần này cậu có thể cảm giác được thật sự là anh đang cười, mặc kệ giữa 2 người đã từng phát sinh qua cái gì, đối mặt với dáng vẻ tươi cười như vậy của anh, cậu vẫn là rất rõ ràng cảm thấy đau lòng, trong lòng lại có ý nghĩ vớ vẩn muốn giúp anh lưu lại dáng tươi cười kia.


Phát giác được nội tâm không bình tĩnh, cậu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Ban đêm đèn đường sáng, giống như vô số các vì sao trên bầu trời, không ngừng kéo dài đến phương xa.


Ánh trăng tự nhiên, lòng của cậu dần dần trở về vị trí cũ.


Thời gian dài trầm mặc, chỗ ngồi phía sau Quất Tử từng li từng tí cẩn thận nói" Vương quản lý, chúng ta hình như đã đi qua cây cầu này 2 lần"


Nghe được lời của cô ấy, cậu lập tức xem xét mọi nơi, khi phát hiện hoàn toàn chính xác sớm đã bỏ qua lúc chuyển giao lộ, mặt của cậu nhăn thành một cái, cậu quay đầu, chống lại ánh mắt Vương Tuấn Khải mang chút sủng nịch mà bất đắc dĩ mỉm cười, xấu hổ gãi gãi đầu nói" Mới vừa không chú ý nhìn đường, đợi giao lộ phía trước quay đầu."


Vương Tuấn Khải mím môi cười cười, đáy mắt có dòng ánh sáng đang lưu chuyển, dưới ánh trăng trên mặt anh là vẻ ôn nhu để cho tim cậu đập thình thịch hai cái, phảng phất nhớ lại thời đại học, mỗi lần cậu nhớ nhầm đường, anh đều cười đến cực kỳ vui vẻ, thật giống như hành động của cậu là một việc làm cho người vui sướng cỡ nào.


Cậu cho rằng những thứ này đã bị cậu dần dần quên lãng, lại không nghĩ rằng chỉ là một dáng vẻ tươi cười lại khiến cho cậu lâm vào trầm tư không cách nào tự kềm chế.


Bởi vì bọn họ đi đường vòng vèo, khi tới khách sạn, những người khác đã đến đủ, cậu và anh lần lượt ngồi xuống, hai cô gái ngồi ở bên cạnh cậu.


Sau đó khai tiệc, mọi người mà bắt đầu hướng Vương Tuấn Khải mời rượu, kỳ thật hầu hết những người thiết kế công trình đều lớn hơn hắn, nên nói chuyện cũng không quá chú ý, cậu cẩn thận quan sát trong chốc lát phát hiện bọn họ đều là nắn tốt mũ (nịnh nọt) , một vòng tiếp một vòng , mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhắm vào mục tiêu xác định, cậu xem chừng anh nghĩ tới muốn đứng đi ra ngoài hẳn là rất khó.


Vương Tuấn Khải gần đây uống rượu rất thoải mái, trên căn bản là ai đến cũng không có cự tuyệt, mọi người hào khí nổi lên dần dần nhiệt liệt hơn, tửu lượng của anh cậu biết, đối với rượu đế (Rượu trắng, chưng từ ngũ cốc lên men) tuyệt không có vấn đề, cũng sẽ không có lo lắng, vẫn cùng mọi người nhạo báng, cười đùa .


Thời điểm khi bọn họ giựt giây cậu mời rượu, cậu phát hiện anh sắc mặt đã biến thành trắng bệch, căng thẳng trong lòng, đặt ly rượu xuống nhìn anh nói"Anh không sao chứ?"


Anh cười cười lắc đầu, ý bảo cậu cầm ly rượu lên, sau đó tự mình rót một cái ly đầy, anh quay đầu nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa che phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt, theo cậu nhẹ nhàng đụng chén, môi của anh giật giật, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, sau đó liền ngửa đầu uống vào.


Tại lúc anh đứng lên một mảnh trầm trồ khen ngợi, đối với mọi người cười cười, vịn cái ghế quay người đi ra ngoài.


Mà cậu bưng ly rượu chậm rãi cúi đầu, vành mắt đỏ lên đồng thời lông mi ướt đẫm, uống một hớp rượu đế lớn, theo một hồi dồn dập ho khan, nước mắt rốt cục cũng chảy ra.


Vừa rồi anh nói ra mấy chữ kia cậu nghe thấy rất rõ ràng, anh nói" Thật xin lỗi!"


Ba chữ anh đã nói qua trong mail mà Hạ Tử Phi mang tới, nhưng bốn năm sau mới chính miệng nói với cậu, trong hoàn cảnh như vậy, mượn đồng sự ở giữa mời rượu đối với cậu nói ra, trong lòng của cậu bây giờ có thể cảm nhận được chỉ có đau lòng, vì anh, vì chính mình, cũng cho tình yêu đã từng hoàn mỹ của 2 người!


Cậu đoán không ra anh bây giờ đối với cậu nói ra ba chữ kia là ý gì, nhưng đối với cậu mà nói, điều đó tạo nên sự chuyển biến trong lòng.


Nguyên lai cậu muốn nhận được câu nói như vậy!


Vương Tuấn Khải lại lần nữa trở lại sắc mặt đã muốn khó xem tới cực điểm, cậu ngồi ở bên cạnh anh có thể thấy rõ ràng trên vầng trán tinh tế của anh chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, cậu gọi cho phục vụ rót một chén nước ấm.


Thời điểm đưa cho anh, anh nói" Cảm ơn."


Cậu cười cười nói" Đừng khách khí."


Anh im lặng mí mắt thõng xuống, lông mi thật dài che dấu cảm xúc ở đáy mắt, lại hơi hơi lay động.


Cậu dời mắt, trên mặt tiếp tục bảo trì mỉm cười.Tô son trát phấn bi thương (che dấu nỗi đau) cậu đã học được một cách nhuần nhuyễn!End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro