Chap 12: Lần đầu tiên xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu rất ít khi sinh bệnh vậy mà vừa mới vào hè được mấy ngày cậu liền phát sốt, không có bất kỳ dấu hiệu , buổi tối trở về đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, ăn xong cơm tối trên người bắt đầu rét run, Vương Tuấn Khải gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, dùng chăn cấp bách bó chặt cậu ôm vào trong ngực, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm" Làm sao lại nóng lên, làm sao lại nóng lên?" trong giọng nói tràn đầy lo lắng cùng bất lực.


Để tránh cậu khỏi lo lắng anh mở trừng hai mắt miễn cưỡng cười cười nói" Không có chuyện gì, đắp chăn ngủ một giấc sáng dậy đổ mồ hôi là tốt rồi."


Anh im lặng, dùng gò má tại trên trán của cậu nhẹ nhàng cọ , không nói gì thêm.


Về sau tình huống không có lạc quan như cậu nghĩ, sau nửa đêm nhiệt độ cơ thể đã tiếp cận 39 độ, choáng váng nặng nề cảm thấy có người đem cậu bế lên, cậu cảm thấy rất lạnh, đầu rất đau, tay túm lấy quần áo trước ngực anh khó chịu đến mức nước mắt đều chảy ra, cậu lại một lần nữa mất đi ý thức .


Sáng sớm tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm phòng bệnh trong bệnh viện, Vương Tuấn Khải ngồi ở bên cạnh, tay của cậu bị anh nắm thật chặt, má anh áp lên trên tay cậu.


Ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho gương mặt anh tỏa sáng, thật sự nhìn rất đẹp, mà cậu nghĩ đến một tháng sau cái người này liền sẽ rời xa cậu 2 năm, cảm thấy tâm theo đó mà đau, không khỏi hít sâu một hơi.


Anh ngủ không say, cậu chỉ là động nhẹ ngón tay, anh liền tỉnh. Thời điểm mở mắt ra có chút mê man mịt mờ , sau đó lập tức liền ngồi ngay ngắn, hiển nhiên là đã tỉnh ngủ hẳn, anh nhìn cậu, không một cái nháy mắt nhìn cậu, con ngươi đen hiện đầy tơ máu ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng.


" Nguyên Nguyên, em đã tỉnh, cảm giác thế nào? Muốn uống nước hay không?"


Cậu lắc đầu, sờ lên trán của mình, cười nói" Đã bớt nóng, em thật là một đứa trẻ khỏe mạnh."


Anh thở phào một hơi, buông tay cậu ra đứng dậy rót một chén nước ấm lấy ống hút đặt ở bên miệng của cậu, giọng khản đặc nói " Ngày hôm qua em làm anh sợ muốn chết, nói chóng mặt liền choáng luôn, bất tỉnh nhân sự gọi thế nào cũng không được, Nguyên Nguyên em muốn anh bị bệnh tim đúng không? ."


Lúc nói chuyện anh đem mặt chôn ở lòng bàn tay cậu không ngừng cọ , như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, bộ dáng đáng thương chỉ kém cậu chưa bị anh làm cho sặc nước.


Cậu đem ly nước đặt ở trên bàn vò vò tóc của anh nói" Tiểu Khải, kỳ thật em đặc biệt không hy vọng anh xuất ngoại, anh có thể không đi không? Anh cùng ông nội của anh thương lượng một chút được không?"


Thời điểm người đang bị bệnh tâm lý đặc biệt yếu ớt, khi đó cậu không muốn làm một cậu bạn gái có hiểu biết, thầm nghĩ muốn anh mọi lúc vẫn ở bên cạnh cậu, tuy rằng cậu biết rõ yêu cầu như vậy là làm khó anh, nhưng khi nghe được câu trả lời của anh, trong lòng của cô vẫn cảm thấy một hồi trống rỗng.


Anh nói" Nguyên Nguyên, thủ tục đã xong cả rồi, đại học bên Mĩ rất tốt, chỉ cần rãnh rỗi anh sẽ trở lại thăm em, nghỉ đông và nghỉ hè, ngày nghỉ anh cam đoan sẽ trở về, năm nay anh còn phải sang nhà của em mừng năm mới nữa, anh hiện tại cũng bắt đầu nhớ hai bác cùng Vương Lỗi rồi."


Ngữ điệu anh thoải mái, để cho lòng của cậu dần dần yên ổn xuống, cậu khẽ cười cười gật đầu.


Một khắc này cậu tin tưởng lời anh nói đều là thật tâm, tuyệt đối không phải gạt cậu, nhưng là anh không có nhớ lời hứa của mình, mà lúc này điều cậu có thể làm duy nhất cũng chỉ có chờ đợi, trông coi một phần hứa hẹn


vô vọng không có nửa điểm chắc chắn.


Ngày anh đi, Thiên Tỷ bao hẳn một chiếc xe để chở những người huynh đệ tốt ra sân bay tiễn anh, một đám người lố nhố đứng ở đại sảnh, có khoảng 10 người ăn mặc giống sinh viên đang vây xung quanh một thiếu niên xinh đẹp, đưa tới không ít chú ý, thậm chí có hai nữ sinh lại còn đang bàn luận.


" Đây là minh tinh nào? Như thế nào lại chưa từng thấy trên TV ''


" Có lẽ là nhân vật trong phim thần tượng nào đó, lớn lên thật là đẹp trai, về sau nhất định có thể thành công!"


Mọi người cười đến nghiêng ngả, Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn Vương Nguyên, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu.


Bầu không khí ly biệt thật ngột ngạt, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo dáng vẻ tươi cười, cậu cũng cười lại cố gắng khống chế không cho nước mắt chảy xuống, anh trước khi đi cùng mỗi người đều ôm một chút, cuối cùng là cậu, anh đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực, cúi người tại tai cậu nhẹ nhàng nói" Nguyên Nguyên, không khóc, em là Vương Nguyên kiên cường nhất , nhất định sẽ không khóc , anh rất nhanh sẽ trở lại! Chờ anh!"


Anh quay người, đi vài bước giơ cánh tay lên vẫy vẫy, không quay đầu lại, mà qua thời điểm kiểm an, bọn họ đều thấy được anh giơ tay lên lau nước mắt, sau đó cậu liền òa lên khóc, Dịch Dương Thiên Tỷ vành mắt cũng đỏ, hắn đưa tay đặt ở trên vai của cậu vỗ nhẹ nhẹ nói" Thực CMN không nỡ!"


Cậu hít mũi một cái nhìn hắn cười" Đúng vậy a, thực CMN không nỡ, Thiên Tỷ, chúng ta đi qua đem anh ấy lôi ra đánh ột trận ác liệt được không?"


Hắn nghiêng đầu nở nụ cười nói" Được, em chờ ở đây, anh đi trước xử lý hộ chiếu."


Cậu liền nở nụ cười, nước mắt đã kiềm được lại một lần nữa thuận thế mà xuống.


Về sau, có một buổi tối Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho nói cho cậu biết anh muốn cùng người khác đính hôn, Dịch Dương Thiên Tỷ một quyền nện vào khung cửa, hung hăng nói" Tôi cmn lúc ấy nên trực tiếp xông đi vào đưa hắn lôi ra đánh đến chết mới đúng!"


Vương Tuấn Khải đi Mĩ không bao lâu mọi người cũng đều lục đục rời trường học, cậu về nhà ở nửa tháng sau đó dẫn theo hành lý một thân một mình ngồi trên xe lửa tới Giang Nam.


Phòng cho thuê, đưa tin, hết thảy dàn xếp thỏa đáng, cậu chính thức trở thành một thành viên.


Lưu Chí Hoành thi đậu nghiên cứu sinh, nó đưa tin ngay trong ngày hôm ấy, Dịch Dương Thiên Tỷ xin nghỉ phép bay về nước mang Tiểu hoành đi tìm ký túc xá, tìm thầy giáo, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều cùng vài người bằng hữu họp mặt một chút, đêm xuống mới ngồi máy bay rời đi.


Buổi tối Lưu Chí Hoành lúc online cùng cậu nói chuyện phiếm, nó nói" Vương Nguyên, tao bị cảm động."


''So với tên con trai phế vật kia Thiên Tỷ tốt hơn nhiều, hãy thử tiếp nhận hắn đi, hắn tuyệt đối là người đàn ông đáng để dựa vào ''


" Mình không thể, Vương Nguyên, tiểu soái ca kia hiện tại đối với mình rất tốt, thật sự rất tốt, tốt đến mức làm cho lòng mình đau, huống chi hắn là mối tình đầu của mình, mình yêu hắn!"


"Cô Nương, cậu rốt cuộc là yêu tiểu soái ca kia hay là yêu mối tình đầu mà cậu chưa cam tâm vứt bỏ?"


Về sau, Lưu Chí Hoành trầm mặc, cực lâu sau nó nói"Mình phân biệt rõ đâu là cảm kích đâu là động tâm"


Cậu không còn gì để nói, chẳng qua là cảm thấy Thiên Tỷ rất đáng thương.


Công việc của Dịch Dương Thiên Tỷ rất vất vả, mỗi ngày đều ở trên công trường, cơ hồ không có ngày nghỉ, cậu gọi điện thoại cho hắn nói đến Lưu Chí Hoành.


Cậu nói" Thiên Tỷ, đừng quá chấp nhất, tính cách Tiểu Hoành em sẽ nói rõ, nó tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người con trai khác, trừ phi bạn trai nó lần nữa bên ngoài..., nếu không, nó là không thể nào rời hắn đi."


Ống nghe đối diện thanh âm trầm thấp thong thả của Dịch Dương Thiên Tỷ truyền đến, cất dấu bi thương, hắn nói" Vương Nguyên, anh cũng là người như vậy, trừ phi em ấy thật sự gả cho người khác, nếu không anh cũng sẽ không buông tha ."


Cậu cảm thấy rất đau lòng, nhẹ nói" Cần gì chứ?"


Hắn thở dài" Đúng vậy đó, cần gì chứ, nhưng là anh không có lựa chọn nào khác, nếu như có thể ngay từ đầu cũng đừng thương để rồi yêu!"


" Nếu như có thể ban đầu đừng thương cũng sẽ không yêu!" Cậu có chút bất đắc dĩ tự nói lại câu của hắn cho chính lòng mình nghe, về sau cô rất muốn thẳng thắn với Lưu Chí Hoành nói" Bỏ qua Thiên Tỷ, cuối cùng có một ngày cậu sẽ hối hận!"


Không phải bởi vì hắn là hảo huynh đệ của cậu, mà là bởi vì hắn là một người đàn ông có thể khiến cho người yêu của mình hưởng hạnh phúc!


Nhưng mà, Lưu Chí Hoành về sau làm những việc làm cho người ta không nói được lời nào, nó không chỉ có thay đổi số điện thoại, hơn nữa cùng Dịch Dương Thiên Tỷ chặt đứt tất cả liên lạc.


Cô rất không có phúc hậu mong mỏi tiểu soái ca kia lần nữa bắt cá 2 tay, đáng tiếc hắn không có, hơn nữa thật sự thay đổi rất nhiều, tại lúc sinh nhật của cậu rõ ràng còn gửi quà tới, sau đó cậu liền cảm giác mình có chút ít ích kỷ, hắn là bạn trai mà người bạn tốt nhất của cậu yêu, cậu hẳn là nên chúc phúc.


Vương Tuấn Khải cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu, anh nói đại học bên ấy chế độ dạy học so với trong nước tốt hơn nhiều, người Mĩ rất gần gũi, cậu có thể trong vòng 10 giây đồng hồ làm quen được thêm một người bạn.


Anh nói ăn không quen cơm Tây, rất hoài niệm nồi lẩu cậu làm.


Anh nói rất nhớ mọi người, nói hai năm thời gian quá dài, thật khó chịu.


Thời điểm sinh nhật, cậu nhận được một món quà từ bên kia đại dương, là một hộp chocolate, buổi tối cậu ngồi trên giường cho từng miếng chocolate bỏ vào trong miệng.


Có chút ngọt, có chút đắng, tan chảy trong miệng thẳng đến trái tim, thật mềm, tựa như là một loại hương vị tưởng niệm!


Công tác của cậu dần dần thuận buồm xuôi gió, không thể không nói Phùng Tô Xuyên là một lãnh đạo rất tốt, nhưng ở trên công tác đối với yêu cầu của cậu cũng rất nghiêm khắc, tăng ca tựa như chuyện thường ngày, thức suốt đêm cũng không tính ngẫu nhiên.


Mà đồng thời hắn cũng là nhân vật phong vân trong công ty, là đối tượng của nhóm bát quái, nghe trong công ty đồng nghiệp nói, thời đại học hắn có chút ngại ngùng, nhưng bởi vì lớn lên đẹp trai, cho nên nữ sinh theo đuổi rất nhiều, bạn gái của hắn cũng là một người trong số đó, thẳng đến đại học năm 4 hai người mới xác định quan hệ yêu đương, sau khi tốt nghiệp phân tới cùng một công ty, rồi sau đó bởi vì công ty thay đổi chế độ không cho phép nhân viên yêu đương, khi đó Phùng Tô Xuyên chỉ là một gã công trình sư thông thường, bạn gái của hắn là chuyên viên mua sắm, lúc đó hắn không có một chút do dự lựa chọn tạm rời cương vị công tác, sau đó cho tới khi làm ở công ty này, đi theo lão bản cùng nhau gây dựng sự nghiệp, về sau liên doanh với một tập đoàn nước Mĩ đầu tư đưa sản phẩm trong nước ra thị trường quốc tế, hắn đảm nhiệm quản lý kinh doanh bộ hợp đồng, đồng thời cũng là tổng giám đốc mà cấp dưới trọng nhất.


Mà cậu cũng nghe đến một ít đồn đãi nói là hắn và  bạn gái hắn quan hệ tựa hồ không tốt lắm, Phùng Tô Xuyên theo tổng giám đốc bây giờ tới thành phố này mở công ty, cho nên hắn và bạn gái đang ở 2 nơi khác nhau , thời điểm công ty vừa mới bắt đầu phát triển, bề bộn nhiều việc cũng rất mệt mỏi, nhưng là cho dù có họp thêm suốt đêm 2 ngày, thứ bảy hắn đều kiên trì đi đến gặp bạn gái của hắn, có thể là bạn gái của hắn đối với hắn lại càng ngày càng lạnh nhạt, cùng một người đàn ông khác có quan hệ mập mờ hai người mới chia tay, đó là lần chia tay đầu tiên, tuy rằng về sau làm lành , nhưng Phùng Tô Xuyên cũng không lần nữa chủ động đi tìm cô ấy, hai người mâu thuẫn cũng càng lúc càng lớn, mà tính cách của hắn cũng dần dần thay đổi rất nhiều, trở nên trầm mặc mà tối tăm phiền muộn, cơ hồ đem tất cả tinh lực đều vùi đầu vào trong công việc.


Biết rõ những điều này cậu âm thầm quan sát hắn thật lâu, lại đều nhìn không ra hắn sẽ là một người đàn ông thâm tình như thế, trên mặt của hắn vĩnh viễn là có chút không hợp với dáng vẻ tươi cười, ánh mắt sắc bén lộ ra khôn khéo, cho dù là họ có cùng một chỗ cậu cũng nhìn không ra một chút đấu vết đã từng yêu hay là bị thương tổn.


Là hắn thật sự đã quên, thay đổi, hay vẫn là che dấu quá tốt?Cậu nghĩ không muốn tìm hiểu quá sâu chỉ để thỏa mãn sự tò mò của mình, trong lòng của mỗi người đều có một nơi trống vắng không muốn người khác đụng vào, nói thí dụ như mối tình đầu thất bại!End Chap 12


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro