Chương 45 + 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bambam sửng sốt một chút, nghe hắn gọi "JiYeon" , mình ở bên cạnh yên lặng cỡi quần áo, sau đó ngồi vào bồn tắm lớn. Hắn vuốt bắp đùi cậu, ý bảo cậu ngồi trên hắn đi, ngoài miệng lại nói với bên kia điện thoại: "Đương nhiên nhớ em. . . . . ."

Bambam lẵng lặng ngồi ở một bên, nhìn hắn. Ánh mắt hắn sắc bén, làm cậu sợ tới mức run rẩy một chút, lập tức cưỡi lên trên đùi hắn, đối với ngồi xuống cứng rắn của hắn đang đứng thẳng.

"Ừm. . . . . ." Bambam cắn chặt răng, thống khổ bấu vào vai hắn. Một lát sau, câu lui xuống dưới, dung khẩu hình nói một chữ, "Đau. . . . . ."

Nơi đó của cậu vẫn khô khốc, căn bản không vào được.

"Anh đi tắm, không nói chuyện nữa." Jackson tắt điện thoại, ném sang một bên, bắt câu lên trên đùi, "Tắm rửa lâu như vậy, tôi đã cương lên rồi, em còn không có ướt sao? !"

"Anh đừng. . . . . ." Bambam thống khổ than, hắn vì cái gì nói khó nghe như vậy...

"Chê tôi nói chuyện khó nghe sao?" Jackson rống giận, "Em nghĩ là cái gì vậy, còn xứng được nghe lời ngon tiếng ngọt của tôi sao?"

"Đúng! Tôi không xứng!" Bambam đột nhiên ngẩng đầu rống lên với hắn, "Chỉ có Bam JiYeon mới xứng!"

Khi tiếng róng kết thúc, phòng tắm một mảnh im lặng . Jackson trừng cậu, cậu rùng mình một cái, cảm giác như đang ở trong ngày tận thế, há miệng run lẩy bẩy: "Thực xin lỗi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ." Côlaauj vội vội vàng vàng bắt lấy hắn, nức nở nghẹn ngào nói, " Tôi sai rồi, tôi không nên như vậy. . . . . . Anh muốn tôi làm gì, tôi lập tức làm!"

Nói xong, cậu liền định ngồi lên lại cái đó của hắn. Hắn lại cậu giữ chặt, âm thanh bình tĩnh đến không ngờ: "Quên đi."

". . . . . ." Bambam ngốc lăng nhìn hắn.

Hắn đẩy cậu ra: "Chờ tôi ở trên giường."

Bambam nửa ngày mới phản ứng lại đây: "Vâng . . . . . Vâng . . . . ."

Cậu vội vàng đi ra khỏi bồn tắm lớn, khoác quần áo lên trên người, cứ như vậy đi ra ngoài. Jackson khóe miệng khẽ nhếch: "Tính tình còn rất cứng rắn. . . . . ."

Tính tình như vậy, hắn nếu cưng chiều một chút, không lật trời sao!

Ngày hôm sau, khi hắn đi làm tiện đường đưa Bambam đi học giáo. Bambam còn vì chuyện tối hôm qua nghĩ mà sợ, một đường thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn. Hắn liếc câu một cái: "Nhìn cái gì? Mặt tôi có dính cơm sao?"

Bambam lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một cái cớ: "Ở lớp học có nữ sinh tên là Jackmonie."

"Phải không?" Jackson thản nhiên lên tiếng, "Có vấn đề gì sao? "

"Cô ta. . . . . . Cô ta chắc là người với người giống nhau thôi."

"Em ở ban nhất?"

"Vâng"

"Vậy đúng rồi, cô ta là em của tôi."

". . . . . ."

"Em ấy khi dễ em?"

Cậu nào dám nói em của hắn nói bậy, vội vàng lắc đầu.

Khi tiết tự học buổi sớm xong, câu đi WC, bị Park Naei chặn lại ở buồng vệ sinh. Lúc ấy buồng vệ sinh rất nhiều người, nhưng mọi người thấy Park Naei ngăn cậu, đều rời đi, còn"Săn sóc" mà đóng kín cửa.

Bambam thấy một ba người Park Naei , mà mình bị buộc đến góc tường, có chút sợ hãi.

"Các cậu muốn làm gì?"

Park Naei lạnh lùng nhìn cậu, còn hai nữ sinh khác xông lên giữ chặt cánh tay cậu cậu còn không có phản ứng lại,Park Naei đã nắm tóc câu úp mặt cậu trên bồn rửa mặt.

"Buông!" Bambam hô to.

Park Naei tháo đồng hồ trên tay của cậu xuốn, ném mạnh xuống đất: "Vacheron Constantin? Ừ? Ông Bam tính cái gì vậy? Một cái công ty nhỏ như vậy, câu nói đầu tiên của bố tôi sẽ làm nó phá sản!" Ba cậu đích xác có năng lực này, nhưng gia giáo Park gia rất nghiêm, không cho cậu tùy hứng. Ngày hôm qua trở về, cậu cũng chỉ là tìm cấp dưới của Park ChiHa hỏi thăm về Ông Bam, một chút cũng không dám đến hỏi Park ChiHa.

"Cô cứ làm cho hắn phá sản đi!" Bambam một chút cũng không đau lòng cho Ông Bam.

Nhưng lời này nghe vào trong tai Park Naei, cũng một loại ý tứ khác. Park ChiHa là có tiếng nghiêm khắc, một chút sẽ không dung túng cho con. Nếu chuyện này bị hắn biết, hắn chẳng những sẽ không đối phó Ông Bam, còn có thể trừng phạt Park Naei! Park Naei cảm thấy Bambam này căn bản là châm chọc mình, khinh thường mình! Còn có, cậu căn bản là biết Park ChiHa là ai, cho nên ngày hôm qua nói không biết chắc chắn là cố ý.

Park Naei tức giận nổi điên, xoay người nhìn thấy ở góc sáng sủa có một thùng nước do cô lao công để lại, hăng hái đi tới, nói với hai nữ sinh hỗ trợ: "Tránh ra!"

Sau đó, một thùng nước đục giội lên trên người Bambam.

Bambam hét to một tiếng nhưng đã thành ướt sũng.

Park Naei cười đắc ý, ném thùng nước đi: "Chúng ta đi!"

Bambam hộc nước từ trong miệng sang một bên, khổ sở khóc lên. Vì cái gì cậu phải gặp chuyện này? Trường học ban đầu của cậu tuy thành tích không tốt nhưng căn bản là không có việc này! Cảm xúc nhiều ngày đọng lại giống như thủy triều từ từ dâng lên, cậu làm càn ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, thoáng như mình vừa trải qua ngày tận thế vậy.

Cửa phòng WC đột nhiên mở ra, có người đi đến, thấy một màn như vậy sửng sờ ở cửa.

Bambam ngẩng đầu, thấy Jackmonie .

"Cô ta là em tôi." Cậu nhớ tới lời nói của Jackson. Đây là em của Jackson. . . . .

Jackmonie thấy mặt đất đầy nước đục, nhíu nhíu mày. Vốn muốn đi WC, nhưng sợ ô uế giày của mình, đành phải xoay người đi xuống tầng trệt. Trước khi mở cửa, cô quay đầu lại nói: "Khóc có gì tốt chứ? Quay về phòng ngủ đổi bộ khác không phải được rồi sao?"

Tại trường học này, cho dù là học sinh ngoại trú, cũng có phòng ngủ riêng, vì nghỉ trưa, hoặc là ngẫu nhiên ngủ lại một đêm.

Bambam kinh ngạc không có phản ứng. Cậu căn bản không có quần áo ở trường học, đổi thế nào đây? Một lát sau, cậu đứng lên, hô to: "Jackmonie!"

Jackmonie đã muốn ra ngoài, nghe thấy âm thanh lại vòng trở về: "Chuyện gì?"

"Tôi không có quần áo, có thể hay không ——"

"Cậu sẽ không muốn tôi cho câu mượn đi?" Jackmonie trừng lớn ánh mắt hung tợn nói, "Nghĩ hay quá ha!" Nói xong đóng phanh cửa.

Bambam rung động trừng mắt nhìn, tiếng chuông báo đến tiết đã vang lên.

Trong phòng học, thầy cô giáo nhìn chỗ ngồi của cậu, hỏi: "Bambam không có đi học sao?"

Đám người Park Naei vẫn ngồi đọc sách, cúi đầu. Jackmonie nói: "Em mới vừa nhìn thấy cậu ta ở WC."

"Nga." Thầy cô giáo nhíu nhíu mày, nếu là ở WC, cũng không thể trách cứ người ta. Nhưng vì cái gì giờ đã không còn sớm nữa, không nên vào học muộn chứ. . . . . .

"Quần áo cậu ta bị ướt." Jackmonie bổ sung, "Cũng không biết có phải hay không bị người ta cố ý giội, cả người đều ướt đẫm." Nói xong liếc Park Naei một cái.

Thầy cô giáo cũng nhìn Park Naei, sau đó toàn bộ lớp đều nhìn Park Naei. Park Naei ngẩng đầu, căm tức trừng Jackmonie: "Cô có ý gì?"

"Tôi nói cho mọi người biết trước khi ta đi vào thấy cô cùng hai cái người hầu của cô vừa ra ngoài sao? Có lẽ có rất nhiều nhân chứng nga, không biết các cô ấy có nguyện ý làm chứng hay không ta!"

"Jackmonie !" Park Naei đứng bật dậy, một cước đá văng ghế ra.

JackMonie cũng đứng lên, quẳng sách xuống đất: "Như thế nào?!"

"Tốt lắm tốt lắm. . . . . ." Thầy cô giáo vội vàng gọi các cô lại, "Đều ngồi xuống đi!" Những học sinh một cái so sánh một cái càng có bối cảnh hơn, thật sự là không thể quản tốt!

JackMonsie hừ lạnh một tiếng, nhặt sách lên ngồi xuống: "A, cô giáo, vừa rồi Bambam nói cho em biết cậu ta không có quần áo!" Nói xong nhún nhún vai, giống như không quan hệ cùng mình vậy.

Cô giáo không nói gì. Cô ta nói nó không có quần áo, rõ ràng là muốn mượn quần áo của nó a,  đứa nhỏ này như thế nào như vậy không giúp đỡ một chút đi? ! Cô giáo không có cách nào khác, đành phải bỏ lớp học, đến WC tìm Bambam.

Bambam đang vốc nước rửa mặt, nhìn thấy cô đến, bất lực khóc: "Cô giáo. . . . . ."

"Em đi theo tôi!" Cô giáo nói.

Bambam cầm lấy đồng hồ đặt ở một bên, cùng cô đến ký túc xá của phòng học. Cô tìm quần áo của các thầy giáo: "Mặc đi, đối với em vậy là tốt rồi."

"Cám ơn, tốt lắm."

Thầy cô giáo thở dài: "Có việc gì thế cứ nói với tôi đi?"

"Không có việc gì." Bambam nói.

Cô không muốn truy cứu, cô giáo còn vừa lúc bớt việc, "Vậy em ở trong này nghỉ ngơi một tiết đi, tôi trở về lớp học ."

Bambam tắm rửa, giặt sạch quần áo mình, phơi ở bên ngoài. Hiện tại là mùa hè, sẽ mau khô thôi. Không có gì bất ngờ xảy ra, tan học buổi chiều là có thể mặc trở về. Như vậy, Jackson sẽ không sẽ nhìn ra cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bỗng dưng, cậu xem đồng hồ trên bàn, cầm lấy cẩn thận kiểm tra một lần, trừ bỏ phần ven có chút trầy xước, những cái khác không có vấn đề. Hy vọng sẽ không bị hắn phát hiện. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro