Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Nói thật là tui không biết tui đang viết cái gì nữa, toàn là cảm xúc mà viết, một khúc là một tâm trạng khác nhau, ai am só rỳ trước 😂😂

Mọi người đọc truyện vui vẻ ^•^

                    ***



Kim Sunggyu có bất ngờ, có hoang mang, cũng là tỉnh táo hơn bao giờ hết

Trong phim, để thoát khỏi sự kìm hãm của thuốc mê hay cần tỉnh táo để chiến đấu, người ta thường dùng dao đâm vào thịt mình, dùng cơn đau mà thức tỉnh lý trí và họ luôn thành công

Giả như Lee Sungyeol không đến đây nói với anh "Woohyun đã chết", anh cũng sẽ không nhận ra trái tim mình đập mạnh mẽ sau những ngày lạnh băng chơi đùa cùng nỗi đau

Anh đã từng, dùng mảnh vỡ ly ghim vào tay mình, để máu của mình cùng hòa quyện với máu của người mình yêu (Khi Woohyun bưng trà vào , vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Sunggyu và Sungjong, vụng về làm đổ vỡ, té ngã để những miễng vỡ đâm vào tay, còn bị anh bóp cổ đe dọa) . Nó... Làm tim anh chậm rãi thắt nghẹn

Ngay cả khi âu yếm cùng cậu, tận hưởng sự ngọt ngào cháy bỏng đó, trái tim anh cũng chỉ nhẹ nhàng trôi chảy như mật ngọt.

Vì đơn giản, ở cạnh cậu luôn cho anh một cảm giác yên bình tuyệt đối dù là trong niềm vui hay là nỗi đau

Kim Sunggyu lặng lẽ như cười như không, nắm chặt mặt dây chuyền, cố gắng ngăn giọng mình không run rẫy

-Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Chính cậu cũng từng là người "đã chết"

Sungyeol vẫn thản nhiên như chơi một trò chơi đấu trí cùng anh, cũng không có nhã tâm thức tỉnh Kim Myungsoo đang chết trân tại chỗ. Sở dĩ cậu ta chỉ đứng ngoài cửa không vào cũng là vì do dự con người đó

-Bây giờ ngoài tin tôi, anh có thể làm được gì?

-...

-Chờ đợi? ~Sungyeol mím môi, bậc ra một hơi thở dài ~ Vậy nhỉ, Kim Sunggyu tài ba nếu cần thì liền có cả tá người xếp hàng cho anh lựa chọn, huống chi một Woohyun nhỏ nhoi dễ dàng bị anh thao túng. Một mặt lúc nào cũng tỏ ra tình yêu của mình là thuần khiết chân thật, anh nói anh yêu cậu ấy rất nhiều, vậy mà nói cậu ấy phản bội anh liền tin. Không những không tin người mình yêu, anh càng không thể tin nổi chính mình, đúng không?

-Tôi...

-Những lúc Woohyun cầu xin anh nghe một câu giải thích bị anh đẩy ngã thương tích, những lúc Woohyun bị anh hành hạ vẫn chấp mê bất ngộ chịu đựng, cả cái chết của Woohyun cũng là do muốn vớt cái mạng của anh. Anh có thấy ai ngu ngốc đến nỗi muốn tông người ta chết mà lại tông vào phần xe không thể tổn thương người, ngược lại khiến mình bị nặng hơn? Kim Sunggyu, anh tuyệt đối không được quên một khắc nào! Hãy nhớ rõ anh là một con người ích kỉ, hại chết người mình yêu!

Sungyeol không thể tự mình kìm nén đến cuối cùng, ánh mắt đỏ ngầu tức giận, nếu không vì cái mạng của Kim Sunggyu là do Woohyun từ bỏ tất cả mà giữ lấy, cậu thề sẽ ngay tức khắc đến bóp cổ anh ta rồi!

Đôi mắt tôn nghiêm băng lãnh hằng ngày bỗng chốc đỏ hoe, nắm tay bóp chặt tự đấm vào ngực mình. Như một kẻ loạn trí, anh rút kim tiêm ra khỏi tay mình, hối hả chạy đến chỗ Lee Sungyeol, bước hai bước đã vấp ngã, vẫn cứng đầu đứng lên

Myungsoo đau lòng đỡ lấy anh trai. Cả thân người Sunggyu đổ đầy mồ hôi, vết thương trên đầu bắt đầu hơi rướm máu, hơi thở khó nhọc, anh chỉ biết ôm đầu kìm hãm cơn ngất

-Làm ơn, hãy cho tôi gặp Woohyun... một lần thôi! Làm ơn...

Sungyeol đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm túc không một chút thương cảm. Gần như muốn hét lên

-Nam Woohyun chết rồi!

Sunggyu nhìn thấy trước mắt hỗn độn đen trắng vô thường, chưa đầy một giây, bóng tối bao trùm tất cả.

.

Myungsoo đuổi theo vừa kịp lúc Sungyeol chuẩn bị bước vào xe

Mạnh mẽ kéo cậu ra ôm chặt vào lòng, trái tim như bị dùi trống đánh thùm thụp xuyên qua lồng ngực. Đau đớn, nhưng lại hạnh phúc vô ngần

-Cám ơn em, cám ơn em vẫn còn sống!

'Chát'

-Dơ bẩn ~Sungyeol lùi ra xa một khoảng, ánh mắt tỏ rõ khinh thường

-Đúng vậy, anh dơ bẩn, anh sẽ không chạm vào em, đừng tức giận

Sungyeol xoay người muốn tiếp tục vào xe lại bị Myungsoo nắm chặt tay lại, khó chịu liếc mắt một cái, người đó liền ngoan ngoãn buông ra

- Muốn gì?

-Anh... anh... Yeollie anh... ~Myungsoo bối rối, cứ sợ cậu sẽ tức giận đi mất, muốn giữ người lại sợ bị ghét hơn.

-Đừng có gọi cái tên đó, anh không có tư cách! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh!

-Anh xin lỗi, xin lỗi em!! Cám ơn vì em đã sống sót! Anh chỉ muốn nói vậy thôi... anh...

-Tôi sống thì liên quan gì tới anh? Anh là gì của tôi sao?

Ánh mắt Myungsoo tối sầm, không né tránh sợ hãi nữa, mà chăm chú nhìn vào mắt Sungyeol, bao phủ một tầng nỗi nhớ đong đầy bi thương. Cứ nhìn mãi như để khắc sâu vĩnh viễn gương mặt ấy

-... Anh từng là kẻ tội đồ được em yêu, mặc dù không có tư cách, hiện tại càng không... Anh vẫn muốn cảm ơn em

Gương mặt Sungyeol trở nên khó coi, đột ngột lại bật ra một nụ cười chua xót

Hai người vốn dĩ đứng rất gần nhau, trái tim trong không gian rộng lớn này vẫn đập cùng một nhịp nhưng khoảng cách nhận ra lại vô cùng xa xôi.

Sungyeol không hiểu tại sao hôm nay mình lại đến đây, tự cho rằng mình không muốn gặp mặt, gặp rồi lại sợ hãi bản thân không thể kìm lòng mà xông lên. Nhìn gần gương mặt thân thuộc đó, lòng lại nhộn nhạo không yên, trái tim phản chủ mà đập mạnh mẽ trong lồng ngực

Đôi bàn tay mảnh khảnh kéo lấy cổ áo Myungsoo, ghị người xuống, áp môi mình một cách cuồng nhiệt. Khi hai làn môi quyện luyện tách nhau ra, giọt máu đỏ thẩm từ môi Myungsoo rơi xuống vạt áo, Sungyeol liếm môi cười, rời đi




***




Khiến em yêu anh, là sai lầm thứ nhất của anh

"Một thời gian ngắn thôi... cho anh thêm chỉ 24h nữa thôi, anh vẫn muốn yêu em đến giây cuối cùng... 

-Gyugyu không nhớ Hyunie... cùng cùng siêu cấp hạn nhớ Hyunie

-Gyugyu không thương Hyunie... cùng cùng siêu cấp hạn yêu thương Hyunie

-Gyugyu mãi mãi mãi mãi yêu một mình Hyunie thôi"

Không tin tưởng em để tình yêu của chúng ta dễ dàng sụp đổ, là lỗi lầm thứ hai của anh

"-Tại sao anh lại đối xử với cậu ấy như vậy?

-Chính mắt anh đã nhìn thấy... cậu ấy rút ống thở của ba 

.

-Anh không sao chứ? Em đã gọi rất lâu, rất nhiều anh không bắt máy, em đã rất lo lắng cho anh...

-Lo lắng? Tại sao tôi phải nghe máy của cậu?

-Gyugyu... anh làm sao vậy? ~Anh... đã đẩy ngã cậu, mặt kệ cậu đau đớn vẫn kiên nhẫn cầu anh trả lời

...

-Chúng ta giờ đã không còn quan hệ... tôi không muốn cậu nữa, trông cậu bây giờ thật thảm hại"

Tìm mọi cách tổn thương em, đẩy em ra xa để bảo vệ em, để tự tổn thương chính mình, là lỗi lầm thứ ba của anh

"Bàn tay lạnh buốt siết chặt chiếc cổ nhỏ trắng ngần, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống

-Sao? Muốn về báo cho ba cậu?

- Không... Không ... ~ Woohyun vùng vẫy hoảng sợ lắc đầu lia lịa

-Xem ra cậu không muốn sống yên ổn thì phải, giống như ba cậu ~ Lực tay lại càng ngày chặt hơn ~ Rất muốn bị người ta giết chết! "

Níu kéo em, chính thức mở ra thứ tình yêu nghiệt duyên đáng lẽ đã được kết thúc, là lỗi lầm thứ tư của anh

"Vòng tay ôm lấy cậu, ôn nhu xoa nhẹ tóc cậu, đặt con người nhỏ nhắn kia vào sâu trong lòng ngực gắt gao âm thầm siết lấy

- Được! Em muốn anh cũng sẽ làm hết. Chỉ cầu xin em một điều...

-...

-Đừng bao giờ quay lưng lại với anh, đừng bao giờ nói lời từ bỏ! Ít nhất, nếu căm hận anh hãy một dao đâm thẳng, đừng bao giờ lạnh lùng với anh như một người dưng, được không? "

Biết rõ em cũng yêu anh, em ra đi là vì cái gì, vẫn yếu đuối ép mình tạm thời buông tay, thời khắc nên cứng rắn ôm chặt lấy em, bó buộc em bên mình mà bảo vệ... lại lặng yên, khiến em đi vào nước đường cùng, là lối lầm cuối cùng của anh

"-Anh muốn hỏi chuyện tôi vừa rút một số tiền lớn phải không?

-Đúng vậy

- anh đưa cho tôi, cũng không phải cho không. Giờ lại muốn quản thúc sao? Hay hối hận đã đưa rồi?

-Anh sẽ không níu kéo nên em không cần tỏ thái độ đó với anh

.

-KIM SUNGGYU, NAM WOOHYUN RẤT YÊU ANH! "

Anh không muốn chấp nhận... lời tỏ tình bằng cả sinh mạng của em. Nếu đồng ý, đồng nghĩa với việc anh phải chấp nhận em đã thực sự biến mất rồi!

Đáng lẽ anh nên ích kỉ, đáng lẽ anh nên suy nghĩ cho em nhiều hơn, đáng lẽ... khi em chìa ra chiếc chìa khóa ấy, anh phải chấp thuận mà bật mở, một lần nữa

Em mãi mãi không biết, Nam Woohyun, thời khắc bàn tay nhỏ nhắn níu lấy áo anh, sờ mặt anh, thời khắc bông hoa hồng nhạt ngọt ngào bung tỏa trong làn môi anh, em đã trở thành chiếc chìa khóa duy nhất. Chiếc chìa khóa duy nhất mà ổ khóa anh đây chấp nhận, kể từ lúc đó, tim anh khép lại chỉ còn một ngăn...

.

Bàn tay ấm áp vươn nhẹ hơi ấm trên má anh, dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi mặn chát, sưởi ấm cả đôi mi khô hạn không thể đong đầy

Hơi ấm đó... vô cùng mờ nhạt

Anh chỉ có thể níu kéo trong từng cơn ác mộng, anh chỉ có thể gồng mình hồi tưởng trong từng nỗi đau.

Ở nơi sâu thẳm tận cùng đau khổ đó, anh mới tìm được người anh yêu

Bóng dáng từ nỗi ám ảnh đó ...khiến anh hạnh phúc trong nỗi sợ hãi hoang mang

Đau mới là yêu, bất lực sợ hãi mới là nhung nhớ, hi sinh từ bỏ mới là chân thành, dũng cảm chấp nhận người mình yêu chết mới là làm cho đôi bên thanh thản. Đó.... không phải tình yêu sao?

Biết là sẽ đau đớn như vậy mà người ta vẫn yêu, vì cái gì?

Là do họ ích kỷ, chỉ muốn thỏa mãn nỗi khát cầu của riêng mình, muốn lấp đầy khoảng trống tình nồng đó, muốn một lần nếm trải "cái thứ" người ta vẫn hay ca tụng. Định mệnh bắt ta phải gặp nhau, duyên phận trói buộc chúng ta lại, "cơn bão" cắt đứt đôi đường chúng ta. Phải, tất cả đều không do chúng ta có thể quyết định được, nên chấp nhận thôi. Đừng bao giờ nói không có ai nghĩ vậy!

Kim Sunggyu thời khắc lại ngốc nghếch không dám mở mắt, mở mắt ra rồi, "người đó" có biến mất không? Sẽ là một nụ cười mãn nguyện hay là một nỗi buồn đong đầy khóe mi?

-Đừng đi...

-Làm ơn đừng rời bỏ anh!

-Đừng bỏ mặc anh mà

Bàn tay vô thức áp đặt lên má, nơi hơi ấm thoang thoảng không tồn tại, nơi "người đó" vừa an ủi anh. Đôi mắt đen láy vững vàng hé mở, hướng về nơi "người đó" vừa cạnh bên. Bậc cười, nước mắt rơi, em lại biến mất rồi

-... đừng đi

-... đừng đi

-Nam Woohyun... hãy trở về bên anh ...

-Cầu xin em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro