Chương 7 : Con bạn đểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        
Vừa ra khỏi cửa lớp Sún đã vội rút tay ra khỏi tay tôi, nó nhảy lên bá cổ tôi gằn giọng nói:

- Nói mau, có phải cậu quen thầy thực tập không?

Tôi nhăn mặt hất tay nó ra cằn nhằn:

- Số tớ chưa đen đến mức đấy.

- Hứ, quen với một người đẹp trai tài giỏi như thầy thì có gì mà đen, nhưng mà nghe cách cậu và thầy ấy nói chuyện cứ như hai người quen nhau ý.

- Chậc quen biết cái hạng ấy để tớ tổn thọ à, chỉ là một sự cố nhỏ thôi.

Nói rồi tôi kể cho nó nghe về sự cố ban sáng, nhưng tôi chưa kịp end bằng một câu cay độc như bình thường thì Sún đã hét ầm lên:

- Trời ạ, té ra cậu là cái con nhỏ vô duyên ấy?

Tôi vội lấy tay bịt miệng nó lại khẽ quát:

- Be bé cái mồm thôi cậu định để cho cả làng cả nước biết đấy à?

- iết...ồi,....hả..a, ...ạt...ở...uá ( biết rồi, thả ra ngạt thở quá)

Tôi vừa thả tay ra nó đã nhào đến cốc vào đầu tôi một cái, rồi lấy tay xoa xoa môi, vuốt ngực quát:

- Cậu định giết người giệt khẩu đấy à? Yên tâm đi giết tớ xong rồi cậu cũng đi tù mọt gông thôi_ ngừng một lát con nhỏ lại tiếp_ mà nghĩ cũng lạ, sao số cậu lại hên thế chứ, khi không lại được đụng độ toàn trai đẹp.... liệu đây có phải là sự khởi đầu của một mối tình đẹp như trong truyện không nhỉ?

Tôi chán nản nhìn nó lắc đầu, bệnh của con này phải có cái máy tẩy não may ra mới chữa được.

- Ê cậu lắc đầu cái gì thế?

- Tớ lắc đầu vì cậu khùng quá Sún ợ, cậu nên nhớ hiện thực và trong truyện khác xa nhau.

- Khác chỗ nào_ nó vẫn gân cổ lên cãi

- Chẹp, nếu là tớ thì chẳng bao giờ tớ đi thích một đứa suốt ngày cãi nhau chí chóe với mình cả. Tớ nghĩ cậu nên cất cái mộng tưởng ấy của cậu đi, sống thực tế một chút

- Rồi cậu cứ chờ xem_ nó hằn học nói.

- Sún ạ....

- Sao?

- Qua cuộc nói chuyện này với cậu tớ lại càng thêm háo hức muốn đến nhà cậu ăn tối để thăm quan nơi đã tạo lên con khùng như cậu đấy hahahahaa

- Á......Tiffanyyy đứng lại

Quãng đường về nhà lại ngập tràn tiếng cười của hai đứa.

---

Cuối cùng cũng có một buổi chiều được nghỉ thoải mái, kế hoạch của tôi là ngủ đến một rưỡi rồi đến nhà sách, lâu lắm rồi tôi không đến đó, không biết đã có thêm quyển sách gì hay chưa, quả thực là một kế hoạch tuyệt vời. Vì thế mà khi vừa ngủ dậy tôi đã hăm hở đạp xe đến nhà sách.

Tôi chọn được hai cuốn khá hay là: những hiện tượng tự nhiên khó lí giải và Toán học lí thú, định bụng sẽ ghiền hai cuốn này suốt buổi chiều. Tôi hí hửng cầm hai cuốn sách và mua một chai nước đến chỗ bàn đọc sách, nhưng chưa kịp đặt mông xuống ngồi thì chuông điện thoại đã reo inh ỏi, tôi đưa máy lên tai nghe, tiếng nói lanh lảnh bên kia đầu máy khiến tôi rùng mình, còn ai khác ngoài con Sún nữa chứ:

- Tiffany, đến chỗ tớ ngay đi, bọn tớ vừa tổ chức một buổi gặp mặt, nhưng bên nữ còn thiếu một người, nên cậu đến đi.

- Không được tớ bận rồi_ Tôi trả lời ngay không do dự, đang yên đang lành lại bày trò gặp mặt gặp miếc gì không biết, rõ chán thà ngồi ở đây đọc sách còn hơn đi gặp mặt mấy cái thằng suốt ngày cười nhăn nhở như con dở ấy.

- Tại sao hả?_ nó hét ầm lên, tôi vội đưa máy ra xa tai

- Tớ nói rồi, tớ bận, cậu rủ người khác đi

- Được rồi cậu sẽ phải hối hận vì sự lựa chọn này đấy

- Là sao?.... hối hận cái gì cơ?_ Tôi thắc mắc

- Khà khà khà, cậu có muốn tớ nói cho mọi người biết cậu chính là con nhỏ vô duyên ban sáng đã đâm vào thầy Nichkhun mà còn đòi tiền bồi thường không?

- Cậu...cậu...

- Đảm bảo cậu sẽ có một lượng antifan khổng lồ đấy, và danh hiệu thần đồng ưu tú của cậu sẽ được thay bằng biệt danh nữ hoàng vô duyên ha ha ha....

Tôi tức đến sôi cả máu chỉ hận chưa xả thịt, lột da, nuốt gan, uống máu cái kẻ đang nói chuyện với tôi, không thấy động tĩnh gì Sún tiếp tục nói:

- Thế giờ cậu có đi không? Mà không đi thì tớ cũng không ép, tớ bận lắm, sau khi nói chuyện xong với cậu tớ còn phải gọi điện cho Hyo-Lin (loa) ( là cây buôn tin của lớp tôi) để nói chuyện gì đó cậu cũng biết đấy, à...thế thôi nhớ..

- Khoan... khoan đã, nói cho tớ địa điểm đi_ Tôi yếu ớt nói, con này đúng là ép người quá đáng mà

- Phải thế chứ, cứ như thế từ đầu thì tớ đâu phải dùng biện pháp mạnh.... Địa điểm ở quán trà sữa Violet, đến nhanh đấy.

Nó tắt máy cái rụp, phải cố gắng lắm nó mới kiềm chế để không ném cái điện thoại ra đường, cuối cùng tôi đút điện thoại vào túi quần nuốt nước mắt nhìn hai cuốn sách chưa kịp đọc trang nào, sao cái số tôi nó lại đen như thế chứ huhuhu

Đúng là khôn ba năm dại một giờ, một người thông minh xuất trúng như tôi vậy mà do một phút lầm lỡ kể cho cho con bạn đểu nghe về sự cố đâm phải ông khỉ vàng ban sáng để giờ nó lôi ra uy hiếp tôi thế này đây, còn gì là đạo lí nữa ông trời ơi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro