Chương 4-3+4-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HUYẾT MA NỮ - CHƯƠNG 3

Tình cảnh của Miyoung lúc này thật sự không tốt một chút nào. Nếu đối phương là một Yêu Vương cô còn có thể liều mạng chứ Yêu Đế thì chỉ có nước bỏ chạy trối chết. Mà sợ là ngay cả chạy cũng không thể.

Miyoung cẩn trọng lùi về sau mấy bước. Vị mỹ nữ kia cười khẽ, những ngón tay trắng nhỏ nhẹ nhàng tấu lên một khúc nhạc:

- Sao thế? Vừa rồi ngươi còn muốn giết ta mà, đã đổi ý rồi sao?

Đôi mắt xinh đẹp mở to, mười ngón tay tấu khúc nhanh hơn. Một loạt những thanh âm chết chóc hóa thành u linh đồng thời tỏa ra vây lấy Miyoung. Cô vội lập một vòng kết giới khác, xoay người né tránh. Đám u linh đen đúa chỉ sượt qua cũng khiến kết giới bị ăn mòn, phần da chỗ bị đánh trúng nhanh chóng bị lở loét.

Miyoung cố nhịn đau, thẳng tay cắt đi phần thịt đó rồi đồng loạt phóng ra những lá bùa nổ đánh lên trán đám u linh. Một loạt những tiếng nổ lớn phát ra trên không, chỉ thấy xung quanh Miyoung đã bị bao quanh bởi một đống khói bụi lớn.

- Tưởng trốn vào trong đó là xong sao?

Vị mỹ nữ váy đỏ cười lớn nhanh tay gãy đàn tạo ra những đường kiếm khí đánh vào đám đám bụi khói. Nhưng Miyoung không còn trong đó.

Từ lúc nào hai tay Miyoung đã tụ ra Ly Hỏa và Huyền Băng khí, dịch chuyển ra sau lưng đối phương hung hăng đánh tới. 

Rầm! Quyền kình va chạm với cây cầm khiến ả kia chỉ lui ra vài bước. Đổi lại một làn huyết vụ kì dị bất ngờ xuất hiện cắn nuốt lấy cánh tay Huyền Băng của Miyoung. Cô cảm thấy khí lực của băng đang bị thứ huyết vụ đó nuốt dần, liền đánh Ly Hỏa vào đó. Dĩ nhiên Ly Hỏa cũng bị huyết vụ cắn nuốt nhưng trước khi cả hai hoàn toàn biến mất Miyoung cũng kịp dung hợp chúng lại.

Một tiếng nổ bạo phát ra, hất Miyoung bay về sau tít tắp. Vị mỹ nữ kia đã nhanh chân lui về sau cách khỏi vụ nổ, trên người không mảy may một vết trầy sướt.

Miyoung lảo đảo đứng dậy. Vừa rồi cô bị vụ nổ ảnh hưởng không ít, nhất là đối phương trong lúc đó còn kịp đánh lén hai phát vào ngực nàng, ít nhất cũng phải gẫy hai cái xương sườn rồi.

Nhìn thấy bộ dạng tơi tả của Miyoung, đối phương cũng ngừng tấn công, khôi phục dáng đứng ưu nhã của mình.

- Ngươi thật không tệ. Nhưng khoảng cách giữa Yêu Vương và Yêu Đế rất xa, được chết dưới tay ta ngươi cũng nên thấy vinh hạnh đi.

Miyoung cười lạnh, một tay kết ấn tạo ma pháp cầm máu các vết thương, dù không khỏi hẳn hoàn toàn nhưng cũng bớt đau một chút.

- Ngươi rất mạnh. Nhưng ta không nghĩ mình sẽ chết ở đây, nhất là trong tay ngươi.

- Ồ, - nhãn thần vị mỹ nữ hơi nhếch lên, - Không lẽ ngươi cho rằng có thể thoát khỏi tay Huyết Ma ta. Trong suốt hơn bốn ngàn năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói câu này đấy. 

Miyoung không trả lời ngay, nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Ngay cả Huyết Ma bên kia cũng cảm nhận được khí xung quanh đang dần thay đổi theo. Sau vài lần hô hấp như thế Miyoung mới mở mắt ra, cả người phát ra khí tức cường đại, chỉ kém Yêu Đế sơ cấp một chút. Huyết Ma cũng biết khí tức này là nhờ vào một loại bí pháp nào đó, nhưng với sự tự tin và ngạo mạn của Yêu Đế ả ta cố tỏ ra bình tĩnh.

Thật ra Huyết Ma mỹ nữ này đoán không sai, bí pháp mà Miyoung sử dụng là một trong những cấm chiêu của Tiên Thiên Băng Hỏa Quyết, lúc nguy cấp có thể đánh thương đối thủ hơn mình một cấp, thậm chí là hoàn toàn tiêu diệt. Nhưng nếu không cẩn thận thì chính bản thân Miyoung sẽ bị đòn thế cắn trả thê thảm.

Miyoung cười khổ trong lòng, nàng có sự lựa chọn sao?

Không. Miyoung phóng người bay lên, hai quả cầu băng hỏa hai bên mỗi lúc một phình to hơn rồi từ từ dung nhập thành một khối tím nhạt bọc lấy người nàng. Lấy Miyoung làm trung tâm, một sức hút kì dị kéo tất cả mọi thứ xung quanh vào khối cầu liên tục cắn nuốt. Ngay cả tòa công trình đồ sộ bên cạnh cũng bị dần hút sạch. Ả Huyết Ma cố kháng cự lực hút nhưng không dám coi thường, niệm chú văn bảo vệ cơ thể.

Chỉ sau một phút, toàn bộ bán kính hơn một cây số đã Miyoung hút sạch đến từng ngọn cỏ, khối cầu tím của nàng cũng sáng hơn sôi lên ùng ục. Bản thân Miyoung đã sắp tới giới hạn, đôi tay run lên từng chập, mắt mũi và miệng cũng bắt đầu rĩ máu.

Miyoung hét lên một tiếng chắp tay bắn quả cầu xuống dưới.

- Ngươi điên rồi! - Ả Huyết Ma rít lên. - Một nhân loại như ngươi cũng dám thách thức Yêu Đế như ta sao?

Ả nhanh chóng thu Huyết Cầm của mình lại, đôi bàn tay đầy móng vuốt dài sọc cùng lông tơ lún phún thò ra chụp lấy quả cầu. Những tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, cùng với mùi khét lẹt từ đôi bàn tay khiến ả Huyết Ma điên lên, gương mặt xinh đẹp đã hiện nguyên hình thành yêu ma gớm ghiếc.

- Ngươi tính sai một bước rồi, nhóc con. Nếu như thể lực của ngươi còn đang sung mãn thì khác, nhưng giờ ngươi không còn đủ sức để giữ nó thêm nữa rồi. Ta nói đúng chứ?

Ả cười lên khùng khục, dùng sức đẩy ngược quả cầu trở lại khiến Miyoung biến sắc. Bây giờ nàng có muốn tránh cũng không tránh được nữa rồi. Đôi bàn tay trắng nõn của nàng không ngừng bị áp lực bóc ra từng mảnh da.

Đúng lúc quả cầu chuẩn bị rời khỏi tay Huyết Ma thì một tiếng long ngâm vang lên từ phía khác. Một luồng khí hình rồng màu vàng chói đánh tới chui thẳng vào quả cầu khiến nó phát nổ ngay trên tay ả. Vụ nổ lớn đến mức dãy đất bằng của tòa công trình bị đánh lõm xuống thành hố lớn, gió xoáy rít cứ thế chui sâu vào lòng đất rồi mới chịu dừng hẳn.

Miyoung lúc này đã kiệt sức hẳn, rơi thẳng xuống đất không ngừng ói ra từng bụm máu. Mà ả Huyết Ma cũng chỉ khá hơn một chút, cả người tả tơi đầy máu bay ra khỏi miệng hố, nhìn Miyoung nghiến răng ken két.

- Nhân loại ti tiện. Ngươi phải chết!

Huyết Ma điên cuồng kết ấn nhắm về phía Miyoung nhưng ả nhanh chóng nhận ra áp lực cực lớn ở trên đầu mình. Ả giật mình ngước lên chỉ thấy một bóng đen dần áp sát, chớp mắt đã đánh ra hàng chục chưởng hoàng kim lóe sáng, tiếng rít gào như long ngâm khiến ả tránh đỡ rất chật vật.

- Long Vương!? Ngươi là Imoogi Nhất tộc?

Ả kinh hãi hét lên nhưng đổi lại chỉ là một chưởng thẳng vào ngực đánh ả rơi ầm xuống đất thành một hố nhỏ. Bóng đen đó không chút chậm trễ hiện ra bên cạnh Miyoung, thành thạo vẽ ra một chú văn bao bọc lấy người nàng.

- Đừng sợ, đây chỉ là chú văn dịch chuyển. Ả ta sẽ trở lại ngay bây giờ, không có thời gian để tán gẫu đâu.

Miyoung giờ có mở miệng cũng không nổi nói chi là tán gẫu. Nàng hé hé mắt nhìn bóng dáng cao lớn khuất trong tối không thấy rõ mặt đó, nếu trừ bỏ đi cái hàng ria mép đi thì thật là giống quá.

- Yuri...unnie?

Bóng đen cười:

- Đúng rồi, là dịch chuyển đến nhà con nhóc Yuri. Chúc may mắn nhé, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, người đẹp.

Gã nhanh chóng kết thúc chú văn khởi động phép dịch chuyển. Bản thân gã cũng chuồn êm như lúc đến. Lúc ả Huyết Ma điên cuồng bay trở lên lại thì cả hai đã không còn ở đó nữa.

- Long Tộc! Thái Dương Đền! Ta nhất quyết không bỏ qua cho các ngươi!

Từ người của Huyết Ma phát ra luồng khí tức Yêu Đế khủng bố, hàng chục tia huyết vụ bắn ra cày xuống mặt đất trống bên dưới biến mọi thứ thành bình địa chỉ để hả cơn giận trong lòng ả.

Sau vài phút khi chắc rằng chẳng thứ gì sống sót nổi bên dưới Huyết Ma mới thở hổn hển trở về hình dạng mỹ nữ xinh đẹp ban đầu.

- Chủ nhân!

Một bóng đen xuất hiện bên cạnh Huyết Ma, kính cẩn quỳ xuống. Chính là ả quỷ nữ đã đối đầu với Yuri ban nãy.

Huyết Ma không quay người lại, thản nhiên quệt vết máu trên miệng hỏi:

- Có dấu vết gì của "ả kia" không?

- Bọn thuộc hạ đã theo lệnh chủ nhân gây án khắp Seoul, còn dùng danh nghĩa "Huyết Ma" để lại hiện trường nhưng không thấy ả ta xuất hiện. Nhưng người của Imoogi Nhất Tộc và Vạn Tuế Yêu Đế đã cử người điều tra, cùng với người của Thái Dương Đền nữa. Thuộc hạ tin rằng bọn chúng sẽ thay chúng ta tìm ra tung tích ả kia thôi.

Huyết Ma gật đầu:

- Các ngươi làm tốt lắm. Hiện giờ ngươi hãy dẫn đám quỷ nô ẩn nấp quanh đền Thái Dương, bất kì lúc nào cũng phải chờ hiệu lệnh của ta. Khi cần thiết thì làm thịt hết bọn trong đền đó.

Gương mặt ả Huyết Ma trở nên hung ác, bàn tay chặt xuống như đao khiến mặt đất nứt ra một đường.

- Những kẻ nào dám mạo phạm ta đều phải dùng máu để đền tội. 

...........................

......................

Trong căn hộ dành cho giáo viên của trường, khi tất cả các nhà xung quanh đã tắt đèn yên giấc thì căn hộ của Yuri vẫn còn sáng trưng. Cô đang nhắm mắt điều tức trên giường, cố gắng tiến vào cảnh giới Long Vương nhưng vẫn thiếu một chút linh khí. So với các các tộc nhân Imoogi thì tốc độ tấn cấp của Yuri đã nhanh đến mức líu lưỡi. Với cô thì không có cái gọi là bình cảnh, chỉ cần dung nạp đủ linh khí thì tự động tấn cấp thôi.

Nhưng vấn đề lại chính là ở đó. Trong thời đại Linh khí yếu ớt thế này thì tìm đâu ra cho đủ để tấn cấp, cũng không cần mấy ngàn năm mới có Đế cấp xuất hiện ở hai nhà Long- Yêu kia. 

Mà trong kí ức của Moong Ryung thứ Linh khí Yuri cần nhất chính là Tiên Thiên Chân Khí. Cái gọi là Tiên Thiên Chân Khí này phải tự bản thân người tu luyện kết tụ lại, đối với tộc Imoogi thường phải mất tới mấy nghìn năm, bởi vậy khi xưa cảnh giới Long Vương mới ít đến thế.

Trong thời đại linh khí ít ỏi này thì tu luyện được Tiên Thiên chân khí còn thảm hơn. Cách duy nhất hiệu quả chính là đi cướp linh khí của những kẻ khác dung nạp làm Tiên Thiên của mình. Nhưng mà thà bị đánh chết chứ Yuri cũng không làm như vậy.

Sau khi hút hết linh khí ở khu vực quanh đây, Yuri chán nản nằm vật ra giường. Cả tháng trời khu vực này mới sản sinh ra được tí linh khí, vậy mà cô chỉ thu nạp được chưa đầy một giờ đã cạn sạch.

Nhìn lại chiếc đồng hồ để bàn, Yuri lại thở dài: 

- Sao giờ này cô nàng rắc rối kia vẫn chưa về nữa?

Ngẫm lại Yuri vẫn không thấy mình làm sai chỗ nào, chỉ trách là quá nuông chìu cô nàng mà thôi. Ngay từ kiếp trước đã như vậy rồi. Nhưng ngẫm lại thì từ sau vụ Bạch Dạ Vương Soo Yeon mới dở chứng như thế.

Đột nhiên một bóng đen lao như chớp qua cửa sổ, húc đổ cả lớp kiếng rơi vào phòng loảng xoảng. Yuri nhanh chóng bật dậy, giật mình nhận ra người áo đen nằm dưới sàn chính là Miyoung, cơ thể dính đầy máu tươi.

- Miyoung!

Yuri hớt hải đỡ nàng dậy, chỉ thấy Miyoung hơi mở mắt an tâm nhìn Yuri một cái rồi ngất đi. Cô dùng thần thức quét nhanh qua cơ thể nàng, phát hiện vết thương còn nặng hơn cả biểu hiện bên ngoài.

Vì tiếng động mà Miyoung gây ra khá lớn nên mấy hộ xung quanh cũng rục rịch sáng đèn chạy tới. Yuri đành bế Miyoung vào buồng tắm, chạy ra ngoài xin lỗi và trấn an mọi người. Ai cũng biết dạo này an ninh ở Seoul không tốt nên mọi người mới khẩn trương thế, hơn nữa Yuri cũng khá nổi tiếng quanh đây, nếu cô đã nói không sao thì mọi người cũng không nói gì.

Trở lại phòng, Yuri cẩn thận lập kết giới quanh căn hộ, nhất là bên ngoài ô cửa sổ vỡ nát rồi mới chạy vào phòng tắm. Lúc này Miyoung đã tỉnh lại, yếu ớt ngồi dậy trong bồn. Nàng thầm kinh hãi, không nghĩ chỉ trong vài phút ngất đi ngắn ngủi mà Yuri đã kịp lột sạch đồ của nàng.

Yuri không nhận ra vẻ xấu hổ của Miyoung, lo lắng bước tới kiểm tra nhiệt độ nước rồi cẩn thận lau sạch vết máu trên người nàng. 

- Đã có chuyện gì? Với khả năng của em sao lại bị thương đến mức này?

Miyoung vốn định mở miệng đáp nhưng đôi bàn tay "thật thà" của Yuri đã trượt đến khe rãnh trên ngực khiến nàng xấu hổ đến đỏ mặt. Trời đất chứng giám, Yuri không hề có bất kì tà niệm gì trong lòng. Chẳng qua phía trên ngực phải của Miyoung có một vết thương lớn nên cô phải nhanh rửa sạch đám máu ứ ở đó.

- Sao mặt em đỏ vậy? - Yuri lo lắng nói, - Chị làm em đau phải không?

Miyoung cố giấu vẻ mặt đỏ bừng của mình dưới mái tóc dài ướt sũng, liều mạng lắc đầu. Hơn nửa nhìn vẻ lo lắng và ngạc nhiên của Yuri, cô tin rằng nàng không phải là kẻ đã cứu mình ban nãy. Nhưng người đó cũng là Imoogi Nhất tộc, hơn nữa lại có tám phần giống Yuri. Ngoại trừ hắn là đàn ông ra thôi.

Ngập ngừng một chút, Miyoung cố dẹp xấu hổ nói:

- Hôm nay em đã gặp một tên Yêu Đế.

Yuri giật mình:

- Là Vạn Tuế Yêu Đế?

- Không. Ả tự gọi mình là Huyết Ma, một Yêu Đế sơ kỳ. Ả chính là thủ lĩnh của bọn quỷ gây án ở quanh đây thời gian qua.

Yuri xả lớp nước bẩn trong bồn ra, bắt đầu vào lớp nước mới, nói:

- Ra người theo dõi chị lúc đó là em. Lúc chị đánh với bọn quỷ đã cảm giác được em, may mà linh lực của em rất tinh thuần không phải Yêu Quái nên chị mới yên tâm mà đánh nhau đó chứ. - Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Miyoung lại khiến Yuri đau lòng, nhẹ gióng nói: - Thế lực của Yêu tộc càng lúc càng mạnh. Lần trước nghe nói đã có một Yêu Đế xuất hiện rồi, giờ nếu tính luôn cả Huyết Ma này thì Yêu tộc đã có tổng cộng ba tên. Bên chúng ta hiện thời chỉ có một Long Đế mà thôi. Còn em nữa, cho dù đã mạnh hơn nhưng so với họ vẫn chẳng là gì đâu. Lần sau đừng có liều mạng thế. Em mà có bề gì thì bà bội với chị đau lòng lắm.

Thấy Yuri lo lắng cho mình như vậy khiến Miyoung ấm áp. nhẹ nói:

- Ả Huyết Ma này không phải quân của Vạn Tuế Yêu Đế. Hắn sẽ không cho phép thuộc hạ của mình tàn sát bừa bãi thế, ít nhất là lúc này. Hiệp nghị đình chiến vẫn còn hiệu lực, mà hắn thì rất coi trọng hiệp nghị. Thế lực thật sự của Long Tộc và Nhân Tộc không đơn giản như chị nghĩ đâu. Nhưng, Miho đâu rồi?

Yuri thản nhiên:

- Có chút chuyện nên giận bỏ đi rồi. Em đừng lo, khi nào đói bụng là nàng ta tự động mò về thôi.

Miyoung không cho là như thế:

- Lúc này Seoul không hề an toàn. Mặc dù Gumiho lúc này đã đạt chuẩn Yêu Đế nhưng cô ấy là kẻ thù của Long Tộc và Nhân Tộc. Thậm chí Yêu Tộc cũng muốn giết cô ta.

Lời nói của Miyoung khiến Yuri càng thêm xót ruột nhưng cô không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ hơi gắt:

- Vết thương của em quan trọng hơn. Đừng nói gì cả, nhắm mắt tĩnh khí, cố gắng hấp thu dược lực trong bồn.

Từ lúc nào trong bồn đã ngâm đầy dược liệu khiến nước có màu cánh hồng tỏa hương thoang thoảng. Miyoung chỉ ngửi một chút đã thấy tinh thần thư thái, vết thương ngâm trong nước cũng dần khép miệng. Cô không hề biết Yuri đã lén cắt một chút ở đầu ngón tay, cố ép ra một giọt máu màu vàng óng pha vào nước thuốc. Đó chính là Chân Long Huyết của một Long Thần vô cùng trân quý. Nếu Yoona mà có mặt ở đây chắc phải đập đầu xuống đất mà than trời.

Miyoung nhanh chóng làm theo lời Yuri dẹp bỏ xấu hổ mà xếp bằng tập trung hấp thụ dược lực trong bồn, không còn hay biết gì xung quanh nữa. Còn Yuri thì ở một bên cũng tranh thủ luyện công, sẵn bảo hộ cho Miyoung luôn.

.......................

Trời đêm từng cơn gió lạnh tràn ngập khắp Seoul.

Trên con lộ trước tòa nhà Bell Tree, Jin Yeon dịu dàng dắt tay "Jessica" cùng tiến về phía sảnh đón, nơi đang có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi, ai cũng im thin thít không dám có bất kì một tiếng động nào. Trong đám người này Yêu tộc cũng có, người thường cũng có, tất cả đều biết thân phận khủng bố của Jin Yeon. 

Nhưng buồn cười là chẳng ai biết Soo Yeon cả, chỉ thấy làm lạ khi vị "Diêm Vương" này có thể nở nụ cười dịu dàng đến vậy. Thời điểm Soo Yeon tung hoành trong thế giới này đã hơn năm nghìn năm, hơn nữa nàng cũng chỉ lóe lên như một ánh sao băng khi lãnh đạo Yêu Tộc tấn công Nhân giới, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi để rồi bị giam cầm ở Địa Ngục một cách uất ức. Năm ngàn năm trôi qua, lớp Yêu quái cũ cũng không còn mấy người, tên tuổi của Gumiho cũng dần bị quên lãng.

Ấn tượng đầu tiên của đám người này thì Soo Yeon thật sự xinh đẹp vượt mức yêu nghiệt, thân hình uốn éo hại nước hại dân theo mỗi bước đi khiến không ít mỹ nữ của Yêu tộc cũng phải cảm thấy tự ti. Thân hình Soo Yeon nhỏ nhắn, tóc vàng suôn mềm nhẹ lắc lư theo mỗi bước chân, nàng chỉ diện chiếc váy trắng đơn giản, trên người không hề có thêm thứ trang sức gì khác. Nhất là nàng lại đi chân trần trong thời tiết lạnh giá thế này khiến người khác có cảm giác muốn được che chở. Đôi mắt sáng lanh lợi, vừa lạnh lùng vừa tinh nghịch tự mình nhìn khắp tòa nhà khổng lồ trước mặt.

Không ít kẻ cho rằng hẳn đây là một cô nàng nhà nghèo có tí nhan sắt, may mắn lọt vào được mắt xanh của vị Vạn Tuế này. Có kẻ tinh ý lắm mới thấy cách đi và cử chỉ của nàng phát ra phong thái vương giả từ trong xương tủy. Không biết có phải là ảo giác hay không mà ai cũng cảm thấy cả người nàng như tỏa ra hào quang phát sáng trong đêm. Nếu họ mà biết đây là Gumiho - Kẻ đã đích thân tiêu diệt Vạn Tuế Yêu Đế đời trước, Thiên Yêu duy nhất dám chống lại Long Thần Moong Ryung được xưng tụng là kẻ mạnh nhất Tam Giới thì chắc phải bỏ chạy mất dép hết.

Khi cả hai đã đến khu vực sảnh Jin Yeon mới từ tốn buông tay Soo Yeon ra lịch sự bắt tay với vị giám đốc Chae Young đang dẫn đầu đám người.

- Xin lỗi vì đã bắt mọi người phải đợi.

- Đâu có, đâu có. - Vị giám đốc đã hơn bốn mươi này cuống quýt, - Được ngài...

- Cứ gọi tôi là Giám Đốc Choi thôi. - Jin Yeon ngắt lời.

Gã Chae Young này cũng là cáo già trong thương trường, chỉ hơi ngẩn ra rồi lập tức hiểu ý của Jin Yeon. 

- Vâng, vâng, giám đốc Choi. Hôm nay được ngài ghé mặt chọn Bell Tree làm nơi tổ chức đại tiệc này thật là vinh hạnh cho tập đoàn chúng tôi. Chờ ngài một chút có là gì đâu.

Nếu không biết còn cho rằng Chae Young chỉ là một tay giám đốc quèn nên mới phải hạ mình xu nịnh gã thanh niên thoạt nhìn còn non choẹt này. Nhưng sự thật Chae Young chính là nhân vật có quyền lực về kinh tế xếp hạng 8 của Hàn Quốc, tuyệt đối không phải là nhà giàu bình thường. Thậm chí cả những kẻ xếp hàng ở phía sau cũng không ít người nổi tiếng trong các lĩnh vực khác, tất cả đều kính cẩn trước tên thanh niên này.

Jin Yeon cười cười, lại nhìn đồng hồ trên tay:

- Cũng đã mười giờ rồi, ngài hãy cho mọi người lên trên bắt đầu bữa tiệc luôn đi. Nhân tiện, ngài có thể giúp cô bạn đây của tôi chọn ra một bộ váy dạ tiệc ưng ý được không. Chỉ cần cô ấy thích bao nhiêu tôi cũng sẽ trả.

Chae Young vội xua tay:

- Không, không. Tôi làm sao có thể lấy tiền của ngài được. Đừng nói là một bộ váy, cho dù tiểu thư đây có lấy hết cả cửa hàng cũng không hề gì.

Nói rồi gã nhanh nhẹn ngoắc tay ra hiệu cho hai nhân viên nữ gần đó tới, phân phó:

- Đưa tiểu thư lên tầng 11, nói bọn họ đưa ra các bộ váy đẹp nhất cho tiểu thư đây chọn. Gọi cả đội ngũ trang điểm nữa, nhất định phải cho tiểu thư đây rạng rỡ nhất đêm nay. À, còn phải làm cho tiểu thư một cái thẻ vàng nữa. Hiểu chưa?

Cả hai vội gật đầu. Nhưng Soo Yeon bên đây hơi nhíu mày, kéo nhẹ tay áo Jin Yeon hỏi:

- Phải đi thay đồ thiệt hả? Mặc thế này không được sao?

- Không được. - Jin Yeon kiên quyết, - Cô không thấy những người kia ai cũng ăn mặc sang trọng hết sao. Cô không muốn xinh đẹp như họ à?

- Trông ta không đẹp sao?

Soo Yeon lập tức phụng phịu, đôi môi hồng hơi dẩu lên khiến trái tim toàn bộ đàn ông ở đây đập lên bình bịch. Thậm chí ngay cả Jin Yeon cũng không kháng cự được sự đáng yêu đó, nuốt khan một tiếng.

- Đẹp. Nàng đẹp nhất trong tất cả những người mà ta từng gặp.

Soo Yeon lộ ngay vẻ mặt đắc ý, xoay người đủng đỉnh bước đi:

- Vậy là được rồi, không cần thay đồ gì nữa. Với lại ngươi mời ta dự tiệc, chỉ cần ăn no là được rồi.

Soo Yeon nói là làm, bỏ mặc Jin Yeon đi thẳng vào sảnh hòa trong đám người khiến gã cảm thấy như vừa nuốt phải con ruồi vào họng. Rất nhanh hai nhân viên nữ cũng vội đuổi theo, riêng Jin Yeon thì ra hiệu cho đám hộ vệ tới gần.

- Lập tức thông báo với Thập Vương không được phép xuất hiện trong bữa tiệc này. Nhất là Taengoo...Mà con nhóc đó đâu rồi?

Một gã vệ sĩ cúi đầu bước ra nói:

- Miêu Vương đến trường từ sáng, đến giờ vẫn chưa thấy về. Ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.

- Con nhóc đó đã năn nỉ ta suốt mấy tháng qua, chắc chắn sẽ không từ bỏ bữa tiệc này đâu. Không biết lại sắp giở trò quỷ gì nữa đây. Nhanh phái tất cả tìm con nhóc đó ngay, nhất định phải ngăn nó xuất hiện trước mặt Jessica.

Cả đám không biết Jessica là ai, chỉ đoán là tên của cô gái vừa rồi. Bọn chúng tuy là vệ sĩ thân cận nhưng dù sao cũng kém Soo Yeon một khoảng khá xa, không phát hiện được năng lực thật sự của nàng là điều hiển nhiên. Mà Jin Yeon cũng không muốn cho bọn chúng biết.

- Phải nhớ, không kẻ nào được phép lộ thân phận Yêu Tộc ra trước mặt Jessica.

Jin Yeon nghiêm giọng. Đám hộ vệ dạ một tiếng, lập tức tản ra đi làm nhiệm vụ. Chỉ còn lại Jin Yeon, cùng với lão Chae Young và đội ngũ nhân viên của hắn chờ kế bên. Vị Vạn Tuế Yêu Đế này thở dài, bước vội vào tòa nhà, trong lòng thầm mắng: "Mày lại mềm lòng nữa rồi, Jin Yeon."

HUYẾT MA NỮ - CHƯƠNG 4

Bữa tiệc được tổ chức ở tầng 44, tầng duy nhất có ban công rộng hướng ra ngoài, với đầy đủ sân khấu, hồ bơi và khu trung tâm rộng lớn dành cho khiêu vũ.

Lần đầu tiên Soo Yeon được đến một nơi như thế này, dù nàng đã từng nhìn thấy trên tivi nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy chúng rộng lớn và xa hoa hơn nàng nghĩ. Dẫu sao nàng cũng bị giam cầm suốt 5000 năm, thế giới cũng đã thay đổi rất nhiều.

Vì đã trễ, trên mặt mọi người cũng dần thể hiện vẻ đói meo nên Chae Young nhanh chóng bước lên khu vực sân khấu, dùng micro nói lớn tuyên bố qua loa lý do tổ chức bữa tiệc, hiển nhiên là đã được Jin Yeon dặn dò trước. Có lẽ tất cả quan khách ở đây cũng không thể ngờ nguyên cả bữa tiệc lên kế hoạch lớn của Yêu Tộc hôm nay lại có nguy cơ bị phá bỏ chỉ vì cô gái chân trần nhỏ bé này.

Hơn nữa, theo lẽ thường phải có rất nhiều người tới chào hỏi nhau thành từng nhóm nhưng Jin Yeon lại rất thong dong cùng Soo Yeon đi dạo các bàn thức ăn mà không sợ kẻ nào làm phiền. Hiển nhiên chẳng kẻ nào chán sống đến mức đó.

Jin Yeon rất hài lòng với các thuộc hạ của mình, thậm chí cả những "phàm nhân" theo phe hắn. Nhưng gã vẫn không yên tâm nổi khi vẫn còn nhiều nhóm vệ sĩ đang nháo nhác tìm kiếm Taengoo khắp nơi. Trong số Thập Vương, tuy không hẳn gã tin tưởng Miêu Vương nhất, nhưng ở Taengoo có chút gì đó ngây thơ tinh nghịch của Soo Yeon nên gã có chút thiên vị con nhóc hơn.

Soo Yeon cũng không ăn nhiều, chỉ gấp đủ phần thức ăn lên dĩa rồi lơ đãng bước ra ngoài ban công nhìn xuống thành phố Seoul ngập đèn bên dưới. Lúc này nàng không thấy đói, ăn cũng chẳng thấy ngon dù trên dĩa đầy những sơn hào hải vị. Nàng thấy hối hận vì sao mình lại tham gia vào bữa tiệc trần tục nhàm chán này. Chỉ vì một gã tên Jin Yeon kia thôi sao?

Đôi mắt long lanh của Soo Yeon lần nữa quan sát Jin Yeon. Gã năm ngàn năm trước trong mắt nàng chỉ là một thư sinh nhân loại yếu đuối, đã dạy cho nàng biết đàn hát, biết nhiều câu chuyện hay, làm rất nhiều chuyện chỉ để nàng cười. Jin Yeon hiện giờ tuy không tính là vai u thịt bắp nhưng thân hình cân đối, gương mặt nam tính đầy tự tin quyến rũ.

Hắn không ăn nhiều, dùng qua loa một chút trái cây rồi mang hai ly rượu đến cho Soo Yeon.

Hắn cười, nụ cười đủ để bóp nát bất kì trái tim thiếu nữ nào, ngay cả Soo Yeon cũng thấy tim đập hơi nhanh hơn một chút. Nàng đặt dĩa thức ăn và ly rượu của mình lên cái bàn thủy tinh cạnh bên, khoanh tay đặt lên lan can nhìn ra xa xăm.

- Xin lỗi vì bữa tiệc nhàm chán này. - Jin Yeon nói, gã tựa lưng lên lan can, nhắm nháp ly rượu của mình, - Tôi cứ tưởng nó sẽ giúp cô đỡ buồn nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Soo Yeon đôi mắt mở to, liếc nhìn hắn:

- Sao ngươi biết ta đang buồn?

- Đôi mắt của cô đã nói hết tất cả. Có kẻ từng bảo "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn" mà. Mà tôi thì rất có con mắt nhìn người.

Quả thật Jin Yeon quá hiểu Soo Yeon, nàng chỉ hơi nhíu mày một cái hắn cũng biết nàng muốn gì. Năm ngàn năm, cô bé Tiểu Hồ năm đó vẫn không thay đổi, vẫn bướng bỉnh, vẫn ngây thơ pha chút lém lỉnh đáng yêu. Sẽ tuyệt hơn nếu nàng không mang lời nguyền Huyết Lệ đó.

Soo Yeon cũng không để tâm đến màn "chém gió" đó của hắn, nàng cúi đầu im lặng, như đang suy tư điều gì đó. Một lúc sau nàng mới mở miệng, giọng nhẹ như gió thoảng:

- Ngươi đoán đúng. Ta đang buồn! Nhưng nỗi buồn có được hôm nay lại là niềm hạnh phúc nhất trong suốt một thời gian dài của ta. Ngươi có biết không, đã có một thời gian ta hoàn toàn không hề biết vui buồn, giận hờn là gì. Tất cả trong lòng ta chỉ có sự thù hận đến cực điểm và nỗi đau đớn tột cùng. Ta cứ tưởng rằng trái tim mình đã chết, nhưng rồi, nó lại đập lần nữa. Ta rất sợ, sợ rằng trái tim ta sẽ chết một lần nữa. Ta sợ rằng lần này ta sẽ không thể nào chịu nổi.

Rồi nàng nhìn hắn, ánh mắt trở nên nhu hòa như nước:

- Ngươi rất giống một kẻ mà ta từng biết. Cả tên cũng giống.

Jin Yeon vui vẻ trong lòng, ngoài miệng chỉ vờ hơi ngạc nhiên:

- Ồ. Được một người như cô đây nhớ tới, kẻ đó hẳn phải rất đẹp trai tài giỏi. Có dịp tôi cũng phải gặp người đó một lần mới được.

Soo Yeon buồn bã lắc đầu:

- Hắn đã chết, chết trong tay người mà ta kính trọng nhất. Ta đã thề cả cuộc đời còn lại phải báo thù cho hắn, nhưng ta không làm được.

Jin Yeon có thể thấy được Soo Yeon hơi run nhẹ. Trời dần trở lạnh, mặc dù biết Soo Yeon không cần nhưng hắn vẫn cởi áo ngoài khoác lên người nàng.

- Cô phải rất yêu kẻ đó?

Soo Yeon cũng không vì áo khoác của gã mà thấy ấm lòng hơn. Đôi mắt u buồn của nàng đã mọng nước, chỉ chực trào ra.

- Phải. Ta rất yêu hắn, cũng tin tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ lừa dối ta. Giống như khi hắn nói hắn cũng yêu ta.

Nhìn cảnh này khiến Jin Yeon lòng đau như cắt. Cái chết năm đó của hắn đã để lại một vết thương quá lớn trong lòng nàng. Hắn đã tin tưởng Moong Ryung, vì hắn mà mang lại hạnh phúc cho nàng. Nhưng giờ đây tất cả chỉ là thù hận và đau khổ giày vò trái tim nhỏ bé của nàng.

Hắn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nắm lấy đôi bàn tay giá lạnh của nàng, nói:

- Nếu ta là hắn ta sẽ không mong nàng vì ta mà báo thù. Ta chỉ muốn người ta yêu được sống một cuộc sống vui vẻ.

Soo Yeon hơi giật mình, nhưng nàng không giật tay ra, nước mắt đã tuôn dài từ bao giờ.

- Đã muộn rồi. Ngươi không hiểu sao? Tất cả đã quá muộn rồi.

Giọng Jin Yeon nghiêm túc:

- Vẫn chưa quá muộn. Nàng còn có ta mà. Ta hứa sẽ thay hắn bù đắp tất cả cho nàng. Ta hứa.

Nói xong gã đánh bạo cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của nàng. Soo Yeon cũng không ngăn cản, nước mắt lại lăn dài. Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn đó cùng hắn. Nhưng trái tim nàng càng lúc càng đau hơn. Hình ảnh hiện lên trong tâm trí nàng lúc này không phải là Jin Yeon năm đó, cũng không phải Jin Yeon hiện tại mà lại là Moong Ryung - kẻ mà nàng thống hận nhất. Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở người con gái có làn da màu đồng, mái tóc đen dài cùng nụ cười ngốc nghếch.

Oan nghiệt! Thật sự là oan nghiệt mà. - Soo Yeon cảm thán trong lòng.

Dưới làn nhạc du dương của buổi tiệc, không một vị khách nào dám bước ra ngoài ban công làm phiền hai người họ. Trời đêm quang đãng bỗng lóe lên những tia sáng đủ màu sắc, cùng với hàng chục hàng trăm tiếng lộp độp bỗng chốctràn ngập pháo hoa rực rỡ. Từng dãy sáng rơi xuống hòa cùng không khí lãng mạn này. 

Jin Yeon và Soo Yeon vẫn nhắm mắt đắm chìm vào nụ hồn ấy, nhưng với cả hai lại vô cùng đắng chát. Jin Yeon không ngốc, mà Soo Yeon lại càng không. Hắn không nghĩ mình có thể giấu được thân phận thật sự trước nàng, nhưng cũng không phải dưới trường hợp này.

Những tiếng động cơ ồn ã vang lên với chiếc trực thăng xuất hiện, cánh hoa bay rơi đầy trời xuống ban công bữa tiệc. Đám vệ sĩ đứng bên ngoài ban đầu còn ngại ngùng không dám làm phiền vị Vạn Tuế Yêu Đế kia. Nhưng khi một chiếc trực thăng bay tới gần hơn, một bóng người đã xuất hiện ở cánh cửa bên hông khiến cả đám đổ mồ hôi hột, vội vàng xông tới.

Kẻ bất ngờ xuất hiện không ai khác chính là Miêu Vương Taengoo, trong bộ váy màu vàng chói đang vui vẻ dang hai tay tung ra những cánh hoa cuối cùng:

- Chúc mừng chủ nhân... Quác!? Sao lại là ngươi Gumiho?

Taengoo trợn tròn mắt, đôi con ngươi tóe lên những ánh lửa bất kham, mặc cho đám hộ vệ đang phi người lao đến ả vẫn nhảy lên cao hơn vọt qua đầu chúng, đôi tay hóa thành trảo sắt bén nhắm lên đầu Soo Yeon đánh xuống.

- Tránh xa ngài ấy ra!

Phập! Âm thanh của mười móng vuốt cắm sâu vào da thịt khiến mọi người phải kinh hãi. Ngay cả Tae Yeon cũng hoảng hốt bởi móng vuốt của ả lại cắm lên cánh tay của Jin Yeon khi hắn cho Soo Yeon.

- Chủ nhân!

Tae Yeon vội rút hai tay về bước lùi lại, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng khiến ả càng thêm khả ái. Nhưng giờ mặt ả đã trở nên tái nhợt khi máu tươi thấm ướt ra khỏi tay áo Jin Yeon. Hắn dường như cũng chẳng quan tâm tới vết thương, lẳng lặng mở mắt rời môi khỏi Soo Yeon.

- Nàng đã biết thân phận của ta? - Gã hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn Soo Yeon.

Nàng gật đầu, nuốt nước mắt vào lòng rồi ngước nhìn hắn:

- Tuy ta không biết vì sao lại không phát hiện được yêu lực của các ngươi, nhưng ít ra cái mũi của ta vẫn còn rất thính. Mà trên người ngươi có một ít mùi của Taengoo. Đúng không, KIM JIN YEON? Hay ta phải gọi ngươi là Vạn Tuế Yêu Đế đây.

Lúc này đây ánh mắt của Soo Yeon trở nên lạnh lùng và kiên định, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ. Jin Yeon muốn đưa cánh tay đang chảy máu đầm đìa kia vuốt nhẹ lên má nàng, nhưng rồi hắn đành nắm chặt nắm tay lại, bất lực trước ánh mắt đó.

- Nàng...đã quyết định rồi sao? Ta có thể giải thích. Ta vẫn là Jin Yeon của nàng.

- Không, ngươi không phải là Jin Yeon. - Soo Yeon nhẹ lắc đầu, - Jin Yeon của ta đã chết. Hắn sẽ mãi mãi ở trong tim ta mà không phải là kẻ trước mặt đây. Cám ơn ngươi đã cho ta hiểu ra tất cả.

- Nàng hiểu được cái gì? - Giọng Jin Yeon gằng lên dữ dội. Chưa bao giờ có kẻ nào thấy vị Yêu Đế này mất bình tĩnh đến vậy. - Tất cả những gì ta làm không phải là vì nàng sao?

Soo Yeon cười chua xót:

- Vì ta sao? Ngươi trở thành một vị Yêu Đế quyền cao chức trọng, hiệu lệnh Yêu Tộc là vì ta sao? Ngươi bỏ mặc ta suốt năm ngàn năm qua cũng là vì ta sao? 

Jin Yeon không kìm được, đôi tay rắn chắc chụp lấy bờ vai nàng giữ chặt:

- Đó là do Moong Ryung, chính hắn đã hại ta. Chính mắt nàng cũng thấy hắn đã giết ta mà, giết bằng hữu đã tin tưởng hắn nhất mà.

Lòng Soo Yeon khẽ rúng lên. Phải, chính nàng đã chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đã ám ảnh nàng bao nhiêu năm qua. Trước mắt nàng lúc đó người đàn ông mà nàng kính trọng nhất đã một kiếm đâm xuyên tim người mà nàng yêu thương. Nàng biết đó không phải là ảo ảnh, cũng không phải do nàng tưởng tượng nên. Nhưng sự thật người đàn ông nhân loại hiền lành yếu đuối đó lại trở thành một vị lãnh tụ của Yêu tộc khiến nàng không thể chấp nhận được.

- Không!

Soo Yeon hét lên, giống như u linh lướt ra khỏi người Jin Yeon đáp lên trên ban công. Nước mắt đã thấm đẫm trên gương mặt nàng.

- Ta không biết gì cả. Ta không muốn biết gì cả!

Rồi nàng thả người rơi xuống khỏi ban công từ tầng 44, hòa mình vào màn đêm cũng tối đen như lòng nàng lúc này. 

Tae Yeon ở một bên thấy vậy, cùng với vài tên hộ vệ đinh đuổi theo nhưng Jin Yeon đã nghiêm giọng:

- Không được đuổi theo. Yên tâm, nàng ấy sẽ không bán đứng Yêu tộc chúng ta.

Rồi hắn làm như không có chuyện gì, bình tĩnh ra lệnh cho mọi người:

- Giờ vẫn còn sớm, có thể tiếp tục kế hoạch của bữa tiệc này rồi. Cho người triệu tập các Yêu Vương lại rồi lập kết giới xung quanh.

Đám hộ vệ cũng không nói hai lời, dạ một tiếng rồi quay vào trong hướng dẫn đám khách dự tiệc chuẩn bị cho cuộc họp bí mật này.

Khi đám hộ vệ rời đi Jin Yeon mới nhặt chiếc áo khoác của hắn lên, ánh mắt xa xăm dõi theo nơi Soo Yeon vừa biến mất, lòng thầm thở dài. Hôm nay là bữa họp đặc biệt mà Yêu tộc đã chuẩn bị, thế mà chỉ vì một phút bốc đồng hắn lại mời nàng tham dự bữa tiệc này. Vốn trăm lo ngàn lắng giấu diếm thân phận, cuối cùng lại làm trò cười trước mặt người ta.

Khi hắn quay lại thì Tae Yeon vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh, ánh mắt lắm lét nhìn hắn, một phần cũng lo lắng cánh tay đang chảy máu kia của hắn.

Jin Yeon hơi nghiêm mặt lại, nhưng rồi mặt hắn cũng giãn ra vẫy tay gọi ả tới gần:

- Tới đây. Có bao giờ trông ngươi ngoan ngoãn thế đâu.

Tae Yeon như cởi bỏ được mối lo trong lòng, lập tức gương mặt rạng rỡ như hoa, túm váy chạy nhanh tới.

- Xin lỗi chủ nhân. 

Ả nói lí nhí, cẩn thận dùng phép chữa trị cho cánh tay của Jin Yeon. Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt Jin Yeon không thể nào nổi giận với ả được, nhất là ả cũng có một phần khí chất giống nàng ấy. Có thể nói trong cả Yêu Tộc chỉ có mình Tae Yeon mới dám thân mật với vị Yêu Đế này như thế.

- Trận pháo hoa đó là ngươi chuẩn bị?

- Vâng, thuộc hạ phải mất cả tháng trời chuẩn bị đó.

Jin Yeon nhíu mày: - Từng đó hết bao nhiêu tiền?

Tae Yeon vội vàng xua tay:

- Không nhiều, không nhiều. Đều là tiền của thuộc hạ. Bao năm qua chủ nhân lì xì cho thuộc hạ đều không dùng, để dành hết cho hôm nay. Tuyệt đối không hề đụng đến tài sản của tộc.

Jin Yeon bật cười khi thấy ả cuống quýt lên vậy:

- Ta đâu có trách tội ngươi, làm gì phải giãy lên thế.

Nhìn xuống cánh tay đã lành như cũ, máu trên bộ vest cũng bốc hơi hoàn toàn hắn mới mặc áo khoác lại. Trông hắn vẫn đẹp trai phong độ như cũ, khiến cho kẻ nhìn thấy mỗi ngày như Tae Yeon cũng phải đập loạn cả lên. 

Ả nhảy tới, ôm lấy cánh tay của Jin Yeon. Gã nhìn xuống thì ả chỉ cười hì hì tít cả mắt. Gã đành thở dài, dợm chân bước vào trung tâm bữa tiệc.

Lúc này bỗng dưng một bóng đen xuất hiện quỳ gối kính cẩn trước Jin Yeon. Bằng Vương vẫn cái dáng cao gầy đó đã diện bộ vest trắng tinh, cất giọng the thé:

- Thuộc hạ đến trễ, xin chủ nhân thứ tội.

- Ở phía bắc vừa xảy ra một trận chiến phải không? Là ngươi đã đến đó hả?

Bằng Vương liền thành thật:

- Đúng là thuộc hạ đã đến đó, nhưng đã không còn ai cả. Nhưng từ dấu vết để lại có thể thấy một trong hai phe đến từ Thái Dương Đền. Bên kia có dấu vết giống như Huyết Thuật để lại nhưng thuộc hạ không dám khẳng định. Đành trở về bẩm báo lại chủ nhân. Hơn nữa lúc thủ hạ trở về thấy không ít quỷ nô đang bao vây Thái Dương Đền, xem ra bọn chúng muốn tấn công nơi đó.

Nghe đến đây mắt Tae Yeon khẽ lóe lên, tất cả không qua mắt được Jin Yeon. Nhưng hắn chỉ nhíu mày nói:

- Gần đây các vụ án mạng liên tiếp xảy ra, hẳn là bọn Quỷ nô của Huyết Ma gây ra đi. Nhưng theo ta biết Huyết Ma không bao giờ có đồng bọn, ả ta thích hành động một mình. Hơn nữa, chẳng có lý do gì để ả phải xung đột với Thái Dương Đền cả.

Tae Yeon ở một bên liền khịt mũi, nói chen vào:

- Chủ nhân không biết chứ con nhóc truyền nhân mới của Thái Dương Đền rất khá, đã bước vào Vương cấp. Có thể vì Huyết Ma gây ra mấy vụ huyết án vừa qua nên con nhóc đó mới tìm ả ta kiếm chuyện.

Jin Yeon liền trầm ngâm:

- Cũng đúng, nhưng Huyết Ma là một đại yêu quái, đứng hàng thứ 3 trong 108 yêu ma. Không phải hạng mà một Vương Cấp loài người có thể đụng tới. Trừ khi...

Jin Yeon lia đôi mắt thâm trầm sang Tae Yeon:

- Taengoo, lần trước ở lại Thái Dương Đền vui chứ?

Dù tim ả đập thịch lên một cái, mặt ngoài vẫn không biến sắc, cười hì hì:

- Cũng chỉ ăn miễn phí, uống miễn phí một chút thôi. Ít ra con nhóc loài người đó rất thú vị, cũng là một chủ nhân tốt.

Jin Yeon vẫn không đổi nét mặt, hỏi tiếp:

- Đã điều tra ra hành tung của Soon Kyu chưa?

Sao mà chưa! Thậm chí còn trực tiếp giáp mặt ấy chứ. Taengoo nhớ lại mà cảm thấy tức đến nổ phổi, chưa bao giờ ả bị người khác khi nhục như Tiểu Lão quái vật đó.

Ả gật đầu:

- Đã gặp một lần, nhưng ả ta chỉ còn một u linh. Thân xác cũng không có ở trong đền nên không đáng lo. Lần đó thuộc hạ bị Bắc Long Đế đánh bị thương, may mà được con nhóc truyền nhân Thái Dương Đền cứu được, nhờ vậy mà dễ dàng xâm nhập vào Thái Dương Đền. Nhưng ngoại trừ con bé đạt đến Vương Cấp, Seung Hee thì Tôn cấp đỉnh phong ra trong đền không kẻ nào mạnh nữa cả. Không đáng để quan tâm.

Hiển nhiên Taengoo không thành thật kể ra hết, chính là công pháp Tiên Thiên của Miyoung cùng với thể chất kì lạ có thể trợ giúp Yêu Tộc tu luyện rất nhanh đó. Nếu vị Yêu Đế này biết được thì con bé Miyoung đó sẽ nhanh chóng bốc hơi, không đến lượt ả hưởng dụng.

Jin Yeon nhìn sâu vào đôi mắt (giả vờ) ngây thơ của Tae Yeon, rồi mới cười nhẹ xoa xoa lên đầu ả:

- Tuy thực lực Thái Dương Đền yếu, nhưng Soon Kyu vẫn còn thì không thể coi thường được. Năm đó thực lực của Tiểu Lão Quái Vật chỉ kém Moong Ryung và Gumiho một bước, năm ngàn năm không phải là thời gian ngắn với Nhân tộc, ả ta có thể cũng trở thành một Bán Thần rồi cũng nên. Ta muốn ngươi xâm nhập vào Thái Dương Đền vì ở đó có một bộ công pháp rất thích hợp cho ngươi tu luyện, Taengoo à, nhưng có tìm được nó hay không phải nhờ vào may mắn của ngươi.

Khóe mũi của Taengoo thoáng cay cay. Ả cảm thấy có lỗi vì đã nói dối với vị Chủ nhân này, trong khi chủ nhân lại quan tâm đến ả như thế. Ả ôm chặt cánh tay của Jin Yeon hơn, dựa sát người hắn, cả hai cùng bước vào trung tâm.

Khách dự tiệc đã đứng xếp hai bên một cách trật tự, chừa ra ở giữa một lối đi rất rộng cho Jin Yeon cùng hai vị Yêu Vương bước lên sân khấu. Ở trên đó cũng có bảy người khác chờ sẵn, tôn kính cúi người trước Jin Yeon. 

Jin Yeon gật đầu, 9 Vương ngoại trừ Bạch Dạ đã tề tụ đủ. Gã bước lại phía giữa sân khấu, Xà Vương trong bộ váy xanh lá kiều mị nhanh tới lôi Taengoo ra. Dù không muốn nhưng Tae Yeon cũng đành buông tay hắn ngoan ngoãn bước vào trong hàng của mình.

Jin Yeon hắng giọng, không cần đến micro cũng cất giọng oang oang vang khắp hội trường rộng này.

- Có lẽ ta không phải nói dài dòng làm gì nữa, hôm nay các ngươi đã có mặt đông đủ kể cả Nhân Tộc lẫn Yêu Tộc đều rất đáng khen. Nhưng với những kẻ hôm nay mang lòng bất mãn với ta thì, ta không hi vọng sẽ có một lần nữa. Với tộc nhân Yêu Tộc, ta biết các ngươi còn hận Gumiho vì nàng mà cha mẹ anh chị của các ngươi đã bỏ mạng. Ta có thể hiểu được. Nhưng với những kẻ Nhân Tộc kia, ta không cho phép bất kì kẻ nào coi thường nàng. Hãy nhớ lấy, nàng là Gumiho - Cửu Vĩ Thiên Hồ, là Yêu Hậu của các ngươi. Còn ta...

Jin Yeon hơi dừng lại, chính bản thân hắn cũng cảm thấy có một hãnh diện và tự mãn, nở nụ cười nửa miệng mà nói rằng:

- Ta chính là Jin Yeon - Vạn Tuế Yêu Thánh của các ngươi.

...............................

Trong gió lạnh trời đêm của Seoul, Soo Yeon tựa như một u linh thả người lướt nhanh về căn hộ. Nàng muốn gặp lại ả ta, cái ả đen thui có nụ cười ngốc nghếch đó. Cho đến giờ nàng vẫn luôn tự lừa dối mình, rằng nàng chỉ yêu một người, là cái gã Nhân tộc có cái tên Jin Yeon đó. Nàng vì hắn không tiếc dấy lên cuộc chiến kinh thế hãi tục giữa Tam tộc năm ngàn năm trước, cũng vì hắn mà phản lại người mà nàng kính trọng nhất, có ơn nuôi nấng che chở cho nàng.

Nhớ tới Moong Ryung khiến mắt nàng lại tuôn trào huyết lệ, cũng giúp nàng sự tỉnh khỏi cơn mộng này. Nàng là Gumiho, tội đồ của Yêu Tộc, kẻ thù của Long Tộc và Nhân Tộc. Trong khắp thiên hạ này liệu có nơi nào có thể chứa chấp nàng chứ. Hơn nữa lời nguyền Huyết Lệ đã sắp phát tát, nếu Yuri thật sự chính là "người đó" thì... Nghĩ tới đây Soo Yeon cảm thấy cả người phát lạnh, Yuri hiển nhiên phải chết là không nghi ngờ.

Căn hộ quen thuộc đã hiện ra trước mặt khiến mắt nàng lại nhòe ra. Thấy cửa sổ bị vỡ, nàng hớt hải lướt nhẹ vào trong nhưng trong phòng lại sạch sẽ hơn nàng tưởng.

Soo Yeon bước lặng lẽ vào phòng tắm, thở nhẹ khi thấy Yuri vẫn an toàn, chỉ đang thiền định chăm chú tu luyện. Nàng cũng không đánh thức Yuri, nhẹ bước vào trong.

Phía trong bồn Miyoung lõa lồ ngâm mình trong nước thuốc khiến Soo Yeon đoán được phần nào. Nhưng nàng không quan tâm đến ai khác ngoài Yuri nữa.

Nước mắt lại nhè ra, kì lạ nó lại trong suốt và lấp lánh như hạt sương mai. Soo Yeon lướt ra sau nhẹ áp mình vào lưng Yuri, gối đầu lên vai cô. Yuri chỉ hơi nhúc nhích một chút nhưng vẫn không tỉnh dậy, trong phòng đã ngập tràn mị ảo của Soo Yeon. Trừ khi có năng lực của Long Đế trở lên nếu không sẽ không dễ dàng tỉnh lại.

- Ngươi là đồ ngốc, Yuri. Nhưng ta còn ngốc hơn ngươi. - Soo Yeon khẽ thì thào, hai tay đã ôm vòng quanh eo thon của Yuri, như muốn hòa nhập hai người lại thành một, - Một nhân loại mà ta cho rằng yếu đuối, cần ta báo thù lại trở thành một thủ lĩnh tối cao của Yêu Tộc. Chủ nhân ân trọng như núi mà ta lại phản bội muốn giết người, chỉ vì muốn báo thù cho tên kia. Năm ngàn năm, ta đã làm gì thế này.

Những giọt châu sa tràn ra thấm ướt lên vai Yuri. Như một phép màu, không ngờ gương mặt Yuri khẽ biến đổi, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng bờ môi mọng quyến rũ khẽ mấp máy:

- Soo...Soo Yeon...

- Không!

Soo Yeon thầm kêu, tay nhẹ xoay cằm Yuri lại, để nàng áp đôi anh đào chắn kín cặp môi dày kia. Nàng sợ phải nghe thấy người này gọi tên mình lần nữa, sợ rằng sẽ không quyết tâm được mất.

Nhưng khác với nụ hôn với Jin Yeon ban nãy chỉ toàn là đau đớn, xót xa. Nụ hôn với Yuri lúc này lại tràn đầy xúc cảm mãnh liệt, những kí ức hiện về trong căn hộ quen thuộc chỉ có hai người với nhau. Có những giận hờn, cãi vã, có những niềm vui cười đùa chỉ hai người mới hiểu. Tất cả những thứ đó lại là niềm hạnh phúc mà nàng luôn tìm kiếm, nhưng sao chúng lại sắp tuột khỏi tay nàng lần nữa.

Không. Nàng sợ hãi ép đôi môi mình càng sát thêm, như muốn níu kéo chúng. Cái lưỡi nhỏ rụt rè tấn công vào trong, kích thích quanh nướu Yuri. Theo bản năng Yuri cũng phối hợp mở hàm răng ra, để đầu lưỡi tham lam chạm vào nàng, cẩn thận hút mật ngọt đầu tiên mà cô nếm được. Một sự hạnh phúc xâm chiếm khiến đầu óc Soo Yeon dần mụ mị.

Nàng thống khổ đẩy Yuri ra, miệng cười mà lòng đau nhói.

- Tại sao ngươi lại là chàng. Thà rằng ngươi là một người khác, ta sẵn sàng bỏ hết tất cả sống vì ngươi. Nhưng mà...tất cả đã muộn rồi. Hi vọng một ngày ngươi sẽ đủ khả năng giết được ta. 

Soo Yeon phất tay khiến tấm rèm nhựa kéo lại che kín Miyoung lẫn bồn tắm bên kia. Nàng đứng lên, lẳng lặng biến thân trở lại thành một Gumiho yêu kiều bá mị, gương mặt lẫn vóc dáng xứng đáng với bốn chữ "hại nước, hại dân". Nàng khẽ cởi nút thắt trên bộ hanbok, để chúng tuột khỏi cơ thể lồi lõm mà cũng trơn bóng như ngọc của mình. Năm cái đuôi dài trắng tinh như bông nghoe nguẩy phía sau khiến Soo Yeon càng thêm quyến rũ.

- Đây cũng là điều cuối cùng ta có thể làm vì ngươi, chủ nhân ngốc nghếch của ta.

Nàng dịu dàng bước tới ngồi xuống trước mặt Yuri, nhẹ nhàng cắn lên mờ bôi của cô khiến cô rên nhẹ. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên eo Yuri, từ từ vén chiếc áo thun lên qua khỏi ngực, để lộ cặp bông đào cao ngất, phập phồng hoàn mỹ không tả xiết. Như một trò ảo thuật cao cấp, Soo Yeon dễ dàng lột sạch cả người Yuri mà môi vẫn tham lam không rời khỏi cô. Cả hai cơ thể lõa lồ một trắng tinh, một ngăm đen dính chặt với nhau thật nổi bật.

Vẫn tư thế ngồi thiền định nhưng dưới sự giày vò của Soo Yeon, Yuri cũng dần thở hổn hển, trên mặt phiếm hồng. Mi mắt quyến rũ đã mơ màng động đậy. Đôi tay cô cũng dần xấu xa chạm lên bờ mông trơn bóng đàn hồi của Soo Yeon mà bóp mạnh, khiến nàng run lên cất tiếng kêu khẽ.

- Đồ ngốc này.

Soo Yeon xấu hổ mắng yêu một tiếng.

- Ngài đã trở thành nữ nhân mà vẫn hư hỏng như vậy, trước đây ngài chỉ biết xoa đầu Tiểu Hồ coi ta như đứa bé con mà thôi.

Yuri vẫn nhắm chặt đôi mắt, ậm ừ không rõ. Nhưng đôi tay chắc khỏe đã siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Soo Yeon hơn, khiến nàng cảm nhận được cảm giác yêu thương hoan ái ngọt ngào, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng.

"Tách" một tiếng, đèn phòng tắm chợt tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo từ cơ thể của Soo Yeon toát ra cùng những tiếng rên khe khẽ. Nàng cuồng nhiệt quấn lấy cơ thể Yuri, cố gắng hưởng trọn niềm hạnh phúc cuối cùng này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic